Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 192
Chương 192: Cô ấy không phù hợp đảm đương việc lớn
Đợi đến khi hai người đàn anh tới nơi thì đã nửa giờ sau.
“Đây là đàn anh lớn của tôi, Thôi Học Phổ, người gốc Ngọc Hạ hiện đang sống ở ở nước Thái Hòa, giỏi phân tích thông tin sinh học, và cũng thông thạo trung y và cả tây y. Còn đây là đàn anh thứ hai của tôi, Trần Quang Đạo, một bác sĩ có thẩm quyền khoa tim mạch nổi tiếng ở nước Thái Thịnh, thực lực cũng rất mạnh mẽ”
Sau lời giới thiệu của Hà Tuấn Trạch, Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo, trong mắt hai chuyên gia có thẩm quyền, quả thực đáng tin hơn nhiều so với Thời Ngọc Diệp kia. Khi giới thiệu Thời Ngọc Diệp trước đó, Hà Tuấn Trạch chỉ giới thiệu tên, bây giờ tới lượt giới thiệu hai đàn anh thì ngược lại thậm chí còn giới thiệu địa vị của họ.
Hai vị chuyên gia có thẩm quyền đối với bọn họ vô cùng khách khí, đặc biệt nghe nói Trần Quang Đạo là bác sĩ tim mạch, ánh mắt họ không khỏi cảm thán.
“Các người đàn anh của bác sĩ Hà đều là những người ưu tú trong ngành. Đều là những nhân tài!” Thẩm Đại Bằng cười và khen ngợi.
Ngay cả Lưu Trọng Hoài cũng lên tiếng: “Tôi rất muốn xem thầy giáo của các anh rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể dạy dỗ ra được nhiều học trò xuất như vậy!” .
Hà Tuấn Trạch vui vẻ liền tiếp lời: “Đâu có, đâu có. Làm sao mà sánh được với hai ngài quyền cao chức trọng.”
Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nhàn nhạt liếc nhìn Thời Ngọc Diệp. Cô nhận được những ánh mắt kỳ lạ của hai đàn nên khẽ nhún vai, tỏ ý không biết chuyện gì.
Bữa tiệc chính thức cuối cùng cũng kết thúc, mọi người bắt đầu bàn về chuyện chính, nhưng cố tình không để ý đến Thời Ngọc Diệp đang ngồi bên cạnh.
“Bác sĩ Trần Quang Đạo, tôi nghĩ chúng ta phải hành động ngay sáng nay và không được trì hoãn thêm nữa. Anh nghĩ sao?”
“Tôi không có ý kiến gì cả. Không phải tôi chịu trách nhiệm về vấn đề này. Tôi chỉ là đến giúp đỡ mà thôi.”
“Ô? Đó là quyết định của bác sĩ Thôi hay sao? Sau khi xem xong tình trạng của bệnh nhân, anh đã nghĩ ra biện pháp xử lý chưa?”.
Thôi Học Phổ khá trầm tĩnh, nghe thấy câu hỏi thì phản ứng đầu tiên. của anh ta không phải là trả lời ngay lập tức, mà thay vào đó, anh ta đưa mắt nhìn sang Hà Tuấn Trạch bên cạnh, ánh mắt có vẻ tò mò.
Hà Tuấn Trach bị nhìn chằm chằm nên lương tâm cắn rứt, và nhanh chóng ngắt lời: “Tôi nghĩ vấn đề này nên làm giống như bác sĩ Thẩm và bác sĩ Lưu đã nói, hãy lấy trùng cổ ra khỏi bệnh nhân càng sớm càng tốt, để đảm bảo họ có thể vượt qua hiểm nguy.”
“Đúng, có lý, có lý”. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Hà Tuấn Trạch đang cố gắng lấy lòng hai vị bác sĩ có thẩm quyền này. Anh ta căn bản là không quan tâm đến người phụ trách trị trùng cổ là Thời Ngọc Diệp nghĩ gì về việc này. Bây giờ thể diện và tín nhiệm của anh ta là quan trọng nhất, khi cả hai bác sĩ có thẩm quyền kia quay lại và viết báo cáo giao lên cấp trên, nói không chừng anh ta sẽ có cơ hội thăng chức làm phó viện trướng.
Đợi đến khi hai người đàn anh tới nơi thì đã nửa giờ sau.
“Đây là đàn anh lớn của tôi, Thôi Học Phổ, người gốc Ngọc Hạ hiện đang sống ở ở nước Thái Hòa, giỏi phân tích thông tin sinh học, và cũng thông thạo trung y và cả tây y. Còn đây là đàn anh thứ hai của tôi, Trần Quang Đạo, một bác sĩ có thẩm quyền khoa tim mạch nổi tiếng ở nước Thái Thịnh, thực lực cũng rất mạnh mẽ”
Sau lời giới thiệu của Hà Tuấn Trạch, Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo, trong mắt hai chuyên gia có thẩm quyền, quả thực đáng tin hơn nhiều so với Thời Ngọc Diệp kia. Khi giới thiệu Thời Ngọc Diệp trước đó, Hà Tuấn Trạch chỉ giới thiệu tên, bây giờ tới lượt giới thiệu hai đàn anh thì ngược lại thậm chí còn giới thiệu địa vị của họ.
Hai vị chuyên gia có thẩm quyền đối với bọn họ vô cùng khách khí, đặc biệt nghe nói Trần Quang Đạo là bác sĩ tim mạch, ánh mắt họ không khỏi cảm thán.
“Các người đàn anh của bác sĩ Hà đều là những người ưu tú trong ngành. Đều là những nhân tài!” Thẩm Đại Bằng cười và khen ngợi.
Ngay cả Lưu Trọng Hoài cũng lên tiếng: “Tôi rất muốn xem thầy giáo của các anh rốt cuộc là thần thánh phương nào mà có thể dạy dỗ ra được nhiều học trò xuất như vậy!” .
Hà Tuấn Trạch vui vẻ liền tiếp lời: “Đâu có, đâu có. Làm sao mà sánh được với hai ngài quyền cao chức trọng.”
Thôi Học Phổ và Trần Quang Đạo dường như đã hiểu chuyện gì đang xảy ra liền nhàn nhạt liếc nhìn Thời Ngọc Diệp. Cô nhận được những ánh mắt kỳ lạ của hai đàn nên khẽ nhún vai, tỏ ý không biết chuyện gì.
Bữa tiệc chính thức cuối cùng cũng kết thúc, mọi người bắt đầu bàn về chuyện chính, nhưng cố tình không để ý đến Thời Ngọc Diệp đang ngồi bên cạnh.
“Bác sĩ Trần Quang Đạo, tôi nghĩ chúng ta phải hành động ngay sáng nay và không được trì hoãn thêm nữa. Anh nghĩ sao?”
“Tôi không có ý kiến gì cả. Không phải tôi chịu trách nhiệm về vấn đề này. Tôi chỉ là đến giúp đỡ mà thôi.”
“Ô? Đó là quyết định của bác sĩ Thôi hay sao? Sau khi xem xong tình trạng của bệnh nhân, anh đã nghĩ ra biện pháp xử lý chưa?”.
Thôi Học Phổ khá trầm tĩnh, nghe thấy câu hỏi thì phản ứng đầu tiên. của anh ta không phải là trả lời ngay lập tức, mà thay vào đó, anh ta đưa mắt nhìn sang Hà Tuấn Trạch bên cạnh, ánh mắt có vẻ tò mò.
Hà Tuấn Trach bị nhìn chằm chằm nên lương tâm cắn rứt, và nhanh chóng ngắt lời: “Tôi nghĩ vấn đề này nên làm giống như bác sĩ Thẩm và bác sĩ Lưu đã nói, hãy lấy trùng cổ ra khỏi bệnh nhân càng sớm càng tốt, để đảm bảo họ có thể vượt qua hiểm nguy.”
“Đúng, có lý, có lý”. Bất cứ ai có con mắt tinh tường đều có thể nhận ra rằng Hà Tuấn Trạch đang cố gắng lấy lòng hai vị bác sĩ có thẩm quyền này. Anh ta căn bản là không quan tâm đến người phụ trách trị trùng cổ là Thời Ngọc Diệp nghĩ gì về việc này. Bây giờ thể diện và tín nhiệm của anh ta là quan trọng nhất, khi cả hai bác sĩ có thẩm quyền kia quay lại và viết báo cáo giao lên cấp trên, nói không chừng anh ta sẽ có cơ hội thăng chức làm phó viện trướng.
Bình luận facebook