Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 196
Chương 196: Hà Tuấn Trạch bị lật tẩy
Hoắc Minh Huệ sửng sốt trước những suy đoán của Giang Minh Châu.
“Mẹ, mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy? Chúng con thực sự đều là con do ba thân sinh. Ông ấy không thể không biết rõ chuyện này”.
Sau khi định thần lại, bà thấy vẻ mặt hoảng hốt của con gái, trong lòng cảm thấy đau khổ, vội vàng làm hòa, nói: “Mẹ cũng chỉ là nói tùy tiện vậy thôi, không biết con bé đó có làm vậy không nữa” .
“Nếu nói linh tinh thì ba làm sao mà tin được. Khi còn nhỏ chúng ta đã từng kiểm tra huyết thống, là quan hệ ba con mà.”
Hoắc Minh Huệ phủ nhận cách nói này, mà hoàn toàn không nhận thấy một tia không tự nhiên lóe lên trong mắt Giang Minh Châu.
“Me, me hãy nghĩ cách đưa tâm trí ba quay trở về đi. Chẳng phải me vẫn luôn nói rằng hãy để con làm nũng và lấy lòng ông ấy nhiều hơn sao? Nếu không, hay là chúng ta sẽ đến bệnh viện gặp ông ấy và sắp xếp cho một bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho ông ấy?”.
“Lúc trước ông ta đối với con và anh trai con lạnh nhạt như vậy chẳng lẽ con vẫn còn muốn đối tốt với ông ta hay sao? Minh Huệ, con đã thay đổi tính tình rồi ư?” .
“Mẹ, mẹ nghĩ xem, chúng ta luôn là nhìn vào thể diện của nhà họ Hoắc. Không thể để người khác đàm tiếu. Nhỡ đâu ông ấy thật sự xảy ra chuyện, người thừa kế ghi trong di chúc không phải là chúng ta, mà là những đứa con gái ở bên ngoài kia, thì không phải là chúng ta lỗ chết sao?”
Giang Minh Châu không ngờ rằng ý kiến của con gái mình lại còn thâm sâu hơn ý kiến của mình. Đôi mắt của bà ta sáng lên.
“Đúng vậy, thay vì mong ông ta chết, chúng ta nên thể hiện sự quan tâm và để ông ta cảm nhận được hơi ấm của gia đình và biết rằng trong gia đình còn có con cái quan tâm đến mình. Người ta nói rằng con người trước khi chết thường mong muốn được trải nghiệm sự ấm áp của tình yêu thương gia đình. Nói không chừng ông ta sẽ để lại toàn bộ gia sản cho con. Và cho dù thật sự khỏi bệnh cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất ông ta sẽ không lạnh nhạt với các con nữa…”
“Mẹ, mẹ thật là thông minh, con chỉ nói có một chút là mẹ đã hiểu ra hết rồi”. “Vậy thì còn chần chờ gì nữa? Mau đi liên lạc xem có quen biết với bác sĩ nào không. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm bố con!”
Sáng hôm sau, Hà Tuấn Trạch và các bác sĩ khác do Lưu Trọng Hoài và Thẩm Đại Bằng cử đến đều sẵn sàng giải trùng cổ độc cho bệnh nhân.
Thẩm Đại Bằng và Lưu Trọng Hoài đã vô cùng kinh ngạc sau khi nghe anh ta giải thích cách sử dụng phương pháp châm cứu của trung y để hút trùng cổ ra khỏi cơ thể bệnh nhân.
“Bác sĩ Hà quả nhiên là một nhân tài. Có thể sử được thuật châm cứu của trung y một cách tài tình như vậy thật là kỳ diệu. Trong quá trình còn châm thêm huân hương để phát huy tác dụng chữa bệnh thật sự khiến người ta không ngờ tới.”
“Đúng vậy, những kỹ thuật này nằm ngoài tầm với của tây y. Mặc dù trong hiệp hội dược sĩ của tôi có rất nhiều tài năng về trung y, nhưng không ai có thể nghĩ ra một phương pháp tuyệt vời như vậy.”
Hà Tuấn Trạch được hai người khen ngợi, nhưng một chút cũng không hề cảm thấy chột dạ.
“Đâu có đâu có, hai ngài, hôm nay việc điều trị sẽ kéo dài khá lâu. Sao hai vị không về khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chúng tôi xử lý xong rồi gọi điện thoại thông báo tin vui”
Thẩm Đại Bằng mỉm cười và khoát khoát tay.
“Không, không, không, mặc dù không giúp được gì nhiều, nhưng chúng tôi không bao giờ được phép vắng mặt để theo dõi quá trình điều trị của anh. Bác sĩ Hà, anh mau đưa người vào bắt đầu đi, để tôi mở rộng tầm mắt!”
Hà Tuấn Trạch không kìm được mà giật giật khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo đáp lại, sau đó mới đưa người mặc quần áo bảo hộ rồi mang theo tất cả dụng cụ vào phòng cách ly.
“Bắt đầu với bệnh nhân này trước” Vừa nói, anh ta vừa đẩy cửa phòng của Hoắc Khả Luân ra.
“Bác sĩ, anh đến rất đúng lúc, bác sĩ mau giúp tôi, tôi sẽ cho anh ba mươi nghìn.”
“Ông Hoắc, đừng lo lắng, chúng tôi hôm nay sẽ bắt đầu điều trị cho ông”
“Vậy thì tốt quá rồi, anh nhất định không được để tôi lại phía sau, bác sĩ Hà, tôi đã hứa với anh là tôi sẽ làm được.”
“Tôi biết, vậy nên tôi mới đặc biệt sắp xếp cho ông Hoắc là người đầu tiên được chữa trị. Đừng căng thẳng mà hãy thư giãn. Chúng tôi bây giờ sẽ bắt đầu điều trị đây”
Hà Tuấn Trạch nhẹ nhàng dỗ dành Hoắc Khả Luân và ra hiệu cho bác sĩ bên cạnh tiêm thuốc mê cho ông ta. Chỉ một lát sau, Hoắc Khả Luân đã ngủ thiếp đi.
“Mọi người để ý kỹ. Tôi sẽ chỉ thị phạm quy trình này duy nhất một lần. Các bạn phải nhớ từng huyệt đạo và quy trình châm cứu, sau đó bạn sẽ bắt đầu chia ra và làm việc riêng”.
Các dược sĩ được cử đến nghiêm túc gật đầu nói: “Chúng tôi hiểu rồi”
Hà Tuấn Trạch quay đầu lại, một tia tối tăm lóe lên trong khóe mắt. Anh ta không thành thạo về Trung y, chỉ có thể nói là biết một chút. Mặc dù hôm qua anh ta đã chăm chỉ bổ túc cả tối, miễn cưỡng có thể nhớ được hết các bước, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất lo lắng bản thân sẽ mắc sai lầm. Vì vậy, Hà Tuấn Trạch đã nghĩ ra một cách tuyệt vời, đó là thị. phạm cho những người này trước, sau đó để những dược sĩ ưu tú này hành động riêng lẻ.
Bằng cách này, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta có thể trực tiếp đổ lỗi cho nhóm bác sĩ do Lưu Trọng Hoài phái tới, chỉ cần anh ta có thể phủi sạch sẽ mọi lỗi lầm, nói không chừng anh ta còn được nhận định là người có khả năng dùng thuật cổ cao minh mà không ai có thể địch lại, đến cả những tinh anh của hội dược sĩ cũng không thể bì được.
Lúc đó bọn họ có trách tôi cũng không thành vấn đề, dù sao anh ta chỉ cần cứu được Hoắc Khả Luân, thì ba mươi nghìn tỷ của anh ta cũng sẽ yên ổn nằm trong tài khoản. Chỉ cần có tiền, muốn làm gì thì làm, không phải nghĩ đến chuyện nịnh bợ bất kỳ ai.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hà Tuấn Trạch liền cong lên. Thu lại tâm trạng thoải mái, anh ta bắt cầm những chiếc kim bạc lên để khử trùng, sau đó thực hiện từng bước châm cứu trên các huyệt của Hoắc Khả Luân theo thứ tự lần lượt.
Các bác sĩ đang đứng chăm chú nghiên cứu hoàn toàn không biết tâm tư của Hà Tuấn Trạch, họ chỉ biết ngoan ngoãn cầm cuốn sổ lên và bắt đầu ghi chép.
bên ngoài phòng cách ly. Hai chuyên gia có thẩm quyền nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát một lúc lâu và cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Hà Tuấn Trạch này thực sự là một nhân tài. Khi chuyện này kết thúc, tôi định mời anh ta đến phòng thí nghiệm của mình. Làm trưởng nhóm dự. án sắp tới cũng không tệ.”
“Bác sĩ Thẩm, để anh ta đến phòng nghiên cứu của anh đối với một nhân tài như vậy thì thật là phí của trời rồi. Tốt hơn là đến hiệp hội dược sĩ.
của tôi để anh ta được chứng nhận cấp A, và anh ta nhất định sẽ không thiệt thòi!”
Thẩm Đại Bằng và Lưu Trọng Hoài đang vô cùng tâm đắc thì đột nhiên có tiếng hét trong phòng cách ly.
“A…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cả hai ngạc nhiên nhìn vào màn hình, chỉ thấy trong màn hình là những con trùng cổ đen ngòm ngập trong máu me đang bò lổm ngổm bên cạnh giường bệnh, các bác sĩ sợ đến mức lui vào góc và không ngừng la lớn: “Đừng đến đây! Cứu! Cứu!”
Hà Tuấn Trạch vừa tức giận vừa hoảng sợ, không kiềm chế được mà quát lên.
“Các người hét lên cái nỗi gì! Dùng lửa đốt! Ngu dốt! Vừa nãy đã bảo anh dùng chậu đỡ lấy làm sao lại trượt tay!”
“Bác sĩ Hà, bệnh nhân nôn ra máu và huyết áp giảm mạnh!”
Những người trong phòng cách ly đã rối tinh rối mù. Thẩm Đại Bằng và Lưu Trọng Hoài sợ hãi đến mức muốn vào trong giúp đỡ, không ngờ ngay khi vừa mở cửa, họ đã đối mặt với một con rùng cổ lớn, nó trực tiếp cắn vào bắp chân của Thẩm Đại Bằng!
“A!”
Tiếng gào thét vang lên khắp nơi trong phòng cách ly, loạn đến nỗi như chó sủa gà bay. Hà Tuấn Trạch cảm thấy tuyệt vọng và thất vọng chưa từng thấy. Anh ta nên làm gì bây giờ?
Thời Ngọc Diệp đã bị Phong Thần Nam và những người khác quản thúc tại gia, không chỉ bị tịch thu mất con trùng cổ mà còn bị tịch thu cả điện thoại di động.
Khoảng không lâu sau bữa trưa, Thôi Học Phổ nhận được một cuộc gọi từ Hà Tuấn Trạch. Vốn dĩ anh ta không định đi trả lời, nhưng nghĩ đến tình huống cấp bách của những bệnh nhân đó, cuối cùng anh lại kết nối máy. Vừa nhấc máy, Thôi Học Phổ đã nghe thấy giọng van nài của Hà Tuấn Trạch ở đầu dây bên kia.
“Đàn anh, anh lần này nhất định phải giúp em, đem đàn em quay trở lại! Em biết em sai rồi, hiện tại ở bệnh viện sắp không ổn rồi, anh hãy tới giúp em…”
Hoắc Minh Huệ sửng sốt trước những suy đoán của Giang Minh Châu.
“Mẹ, mẹ đang suy nghĩ cái gì vậy? Chúng con thực sự đều là con do ba thân sinh. Ông ấy không thể không biết rõ chuyện này”.
Sau khi định thần lại, bà thấy vẻ mặt hoảng hốt của con gái, trong lòng cảm thấy đau khổ, vội vàng làm hòa, nói: “Mẹ cũng chỉ là nói tùy tiện vậy thôi, không biết con bé đó có làm vậy không nữa” .
“Nếu nói linh tinh thì ba làm sao mà tin được. Khi còn nhỏ chúng ta đã từng kiểm tra huyết thống, là quan hệ ba con mà.”
Hoắc Minh Huệ phủ nhận cách nói này, mà hoàn toàn không nhận thấy một tia không tự nhiên lóe lên trong mắt Giang Minh Châu.
“Me, me hãy nghĩ cách đưa tâm trí ba quay trở về đi. Chẳng phải me vẫn luôn nói rằng hãy để con làm nũng và lấy lòng ông ấy nhiều hơn sao? Nếu không, hay là chúng ta sẽ đến bệnh viện gặp ông ấy và sắp xếp cho một bác sĩ tốt nhất đến chữa trị cho ông ấy?”.
“Lúc trước ông ta đối với con và anh trai con lạnh nhạt như vậy chẳng lẽ con vẫn còn muốn đối tốt với ông ta hay sao? Minh Huệ, con đã thay đổi tính tình rồi ư?” .
“Mẹ, mẹ nghĩ xem, chúng ta luôn là nhìn vào thể diện của nhà họ Hoắc. Không thể để người khác đàm tiếu. Nhỡ đâu ông ấy thật sự xảy ra chuyện, người thừa kế ghi trong di chúc không phải là chúng ta, mà là những đứa con gái ở bên ngoài kia, thì không phải là chúng ta lỗ chết sao?”
Giang Minh Châu không ngờ rằng ý kiến của con gái mình lại còn thâm sâu hơn ý kiến của mình. Đôi mắt của bà ta sáng lên.
“Đúng vậy, thay vì mong ông ta chết, chúng ta nên thể hiện sự quan tâm và để ông ta cảm nhận được hơi ấm của gia đình và biết rằng trong gia đình còn có con cái quan tâm đến mình. Người ta nói rằng con người trước khi chết thường mong muốn được trải nghiệm sự ấm áp của tình yêu thương gia đình. Nói không chừng ông ta sẽ để lại toàn bộ gia sản cho con. Và cho dù thật sự khỏi bệnh cũng không phải chuyện gì xấu, ít nhất ông ta sẽ không lạnh nhạt với các con nữa…”
“Mẹ, mẹ thật là thông minh, con chỉ nói có một chút là mẹ đã hiểu ra hết rồi”. “Vậy thì còn chần chờ gì nữa? Mau đi liên lạc xem có quen biết với bác sĩ nào không. Ngày mai chúng ta đến bệnh viện thăm bố con!”
Sáng hôm sau, Hà Tuấn Trạch và các bác sĩ khác do Lưu Trọng Hoài và Thẩm Đại Bằng cử đến đều sẵn sàng giải trùng cổ độc cho bệnh nhân.
Thẩm Đại Bằng và Lưu Trọng Hoài đã vô cùng kinh ngạc sau khi nghe anh ta giải thích cách sử dụng phương pháp châm cứu của trung y để hút trùng cổ ra khỏi cơ thể bệnh nhân.
“Bác sĩ Hà quả nhiên là một nhân tài. Có thể sử được thuật châm cứu của trung y một cách tài tình như vậy thật là kỳ diệu. Trong quá trình còn châm thêm huân hương để phát huy tác dụng chữa bệnh thật sự khiến người ta không ngờ tới.”
“Đúng vậy, những kỹ thuật này nằm ngoài tầm với của tây y. Mặc dù trong hiệp hội dược sĩ của tôi có rất nhiều tài năng về trung y, nhưng không ai có thể nghĩ ra một phương pháp tuyệt vời như vậy.”
Hà Tuấn Trạch được hai người khen ngợi, nhưng một chút cũng không hề cảm thấy chột dạ.
“Đâu có đâu có, hai ngài, hôm nay việc điều trị sẽ kéo dài khá lâu. Sao hai vị không về khách sạn nghỉ ngơi trước, đợi chúng tôi xử lý xong rồi gọi điện thoại thông báo tin vui”
Thẩm Đại Bằng mỉm cười và khoát khoát tay.
“Không, không, không, mặc dù không giúp được gì nhiều, nhưng chúng tôi không bao giờ được phép vắng mặt để theo dõi quá trình điều trị của anh. Bác sĩ Hà, anh mau đưa người vào bắt đầu đi, để tôi mở rộng tầm mắt!”
Hà Tuấn Trạch không kìm được mà giật giật khóe miệng, nở nụ cười gượng gạo đáp lại, sau đó mới đưa người mặc quần áo bảo hộ rồi mang theo tất cả dụng cụ vào phòng cách ly.
“Bắt đầu với bệnh nhân này trước” Vừa nói, anh ta vừa đẩy cửa phòng của Hoắc Khả Luân ra.
“Bác sĩ, anh đến rất đúng lúc, bác sĩ mau giúp tôi, tôi sẽ cho anh ba mươi nghìn.”
“Ông Hoắc, đừng lo lắng, chúng tôi hôm nay sẽ bắt đầu điều trị cho ông”
“Vậy thì tốt quá rồi, anh nhất định không được để tôi lại phía sau, bác sĩ Hà, tôi đã hứa với anh là tôi sẽ làm được.”
“Tôi biết, vậy nên tôi mới đặc biệt sắp xếp cho ông Hoắc là người đầu tiên được chữa trị. Đừng căng thẳng mà hãy thư giãn. Chúng tôi bây giờ sẽ bắt đầu điều trị đây”
Hà Tuấn Trạch nhẹ nhàng dỗ dành Hoắc Khả Luân và ra hiệu cho bác sĩ bên cạnh tiêm thuốc mê cho ông ta. Chỉ một lát sau, Hoắc Khả Luân đã ngủ thiếp đi.
“Mọi người để ý kỹ. Tôi sẽ chỉ thị phạm quy trình này duy nhất một lần. Các bạn phải nhớ từng huyệt đạo và quy trình châm cứu, sau đó bạn sẽ bắt đầu chia ra và làm việc riêng”.
Các dược sĩ được cử đến nghiêm túc gật đầu nói: “Chúng tôi hiểu rồi”
Hà Tuấn Trạch quay đầu lại, một tia tối tăm lóe lên trong khóe mắt. Anh ta không thành thạo về Trung y, chỉ có thể nói là biết một chút. Mặc dù hôm qua anh ta đã chăm chỉ bổ túc cả tối, miễn cưỡng có thể nhớ được hết các bước, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất lo lắng bản thân sẽ mắc sai lầm. Vì vậy, Hà Tuấn Trạch đã nghĩ ra một cách tuyệt vời, đó là thị. phạm cho những người này trước, sau đó để những dược sĩ ưu tú này hành động riêng lẻ.
Bằng cách này, nếu xảy ra chuyện gì, anh ta có thể trực tiếp đổ lỗi cho nhóm bác sĩ do Lưu Trọng Hoài phái tới, chỉ cần anh ta có thể phủi sạch sẽ mọi lỗi lầm, nói không chừng anh ta còn được nhận định là người có khả năng dùng thuật cổ cao minh mà không ai có thể địch lại, đến cả những tinh anh của hội dược sĩ cũng không thể bì được.
Lúc đó bọn họ có trách tôi cũng không thành vấn đề, dù sao anh ta chỉ cần cứu được Hoắc Khả Luân, thì ba mươi nghìn tỷ của anh ta cũng sẽ yên ổn nằm trong tài khoản. Chỉ cần có tiền, muốn làm gì thì làm, không phải nghĩ đến chuyện nịnh bợ bất kỳ ai.
Nghĩ đến đây, khóe miệng Hà Tuấn Trạch liền cong lên. Thu lại tâm trạng thoải mái, anh ta bắt cầm những chiếc kim bạc lên để khử trùng, sau đó thực hiện từng bước châm cứu trên các huyệt của Hoắc Khả Luân theo thứ tự lần lượt.
Các bác sĩ đang đứng chăm chú nghiên cứu hoàn toàn không biết tâm tư của Hà Tuấn Trạch, họ chỉ biết ngoan ngoãn cầm cuốn sổ lên và bắt đầu ghi chép.
bên ngoài phòng cách ly. Hai chuyên gia có thẩm quyền nhìn chằm chằm vào màn hình giám sát một lúc lâu và cảm thấy vô cùng kinh ngạc.
“Hà Tuấn Trạch này thực sự là một nhân tài. Khi chuyện này kết thúc, tôi định mời anh ta đến phòng thí nghiệm của mình. Làm trưởng nhóm dự. án sắp tới cũng không tệ.”
“Bác sĩ Thẩm, để anh ta đến phòng nghiên cứu của anh đối với một nhân tài như vậy thì thật là phí của trời rồi. Tốt hơn là đến hiệp hội dược sĩ.
của tôi để anh ta được chứng nhận cấp A, và anh ta nhất định sẽ không thiệt thòi!”
Thẩm Đại Bằng và Lưu Trọng Hoài đang vô cùng tâm đắc thì đột nhiên có tiếng hét trong phòng cách ly.
“A…”
“Chuyện gì xảy ra vậy?”
Cả hai ngạc nhiên nhìn vào màn hình, chỉ thấy trong màn hình là những con trùng cổ đen ngòm ngập trong máu me đang bò lổm ngổm bên cạnh giường bệnh, các bác sĩ sợ đến mức lui vào góc và không ngừng la lớn: “Đừng đến đây! Cứu! Cứu!”
Hà Tuấn Trạch vừa tức giận vừa hoảng sợ, không kiềm chế được mà quát lên.
“Các người hét lên cái nỗi gì! Dùng lửa đốt! Ngu dốt! Vừa nãy đã bảo anh dùng chậu đỡ lấy làm sao lại trượt tay!”
“Bác sĩ Hà, bệnh nhân nôn ra máu và huyết áp giảm mạnh!”
Những người trong phòng cách ly đã rối tinh rối mù. Thẩm Đại Bằng và Lưu Trọng Hoài sợ hãi đến mức muốn vào trong giúp đỡ, không ngờ ngay khi vừa mở cửa, họ đã đối mặt với một con rùng cổ lớn, nó trực tiếp cắn vào bắp chân của Thẩm Đại Bằng!
“A!”
Tiếng gào thét vang lên khắp nơi trong phòng cách ly, loạn đến nỗi như chó sủa gà bay. Hà Tuấn Trạch cảm thấy tuyệt vọng và thất vọng chưa từng thấy. Anh ta nên làm gì bây giờ?
Thời Ngọc Diệp đã bị Phong Thần Nam và những người khác quản thúc tại gia, không chỉ bị tịch thu mất con trùng cổ mà còn bị tịch thu cả điện thoại di động.
Khoảng không lâu sau bữa trưa, Thôi Học Phổ nhận được một cuộc gọi từ Hà Tuấn Trạch. Vốn dĩ anh ta không định đi trả lời, nhưng nghĩ đến tình huống cấp bách của những bệnh nhân đó, cuối cùng anh lại kết nối máy. Vừa nhấc máy, Thôi Học Phổ đã nghe thấy giọng van nài của Hà Tuấn Trạch ở đầu dây bên kia.
“Đàn anh, anh lần này nhất định phải giúp em, đem đàn em quay trở lại! Em biết em sai rồi, hiện tại ở bệnh viện sắp không ổn rồi, anh hãy tới giúp em…”
Bình luận facebook