Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 201
Chương 201: Hà Tuấn Trạch bị ghẻ lạnh
Lưu Trọng Hoài nhíu máy hỏi: “Có thật sự giỏi như vậy không?”
“Chú không biết đấy thôi, mấy ngày nay bệnh viện của chúng ta được tài trợ rất nhiều vật tư chữa bệnh”.
Lưu Mạnh Hòa đi tới bàn sách, cầm một văn kiện lên rồi mở ra và đưa cho Lưu Trọng Hoài xem. Trên đó là danh sách vật tư chữa bệnh mà bệnh. viện được tài trợ trong một tuần trở lại đây, nói rõ tài trợ để trợ giúp Hoắc Băng Tâm.
“Tập đoàn khoa học kỹ thuật thương hiệu S của nước Thái Nguyệt, Tập đoàn Phong thị, Tập đoàn Hoắc Thị và một số tập đoàn thuộc lĩnh vực khác như chuỗi nhà hàng ẩm thực, ngành thời trang, ngành giải trí, ngành khai thác khoáng vật, ngành hậu cần toàn cầu… Thậm chí ngay cả Hiệp hội Dược sĩ thế giới cũng đều có người của cô ấy” .
Lần này, rõ ràng tin tức về cổ độc đã bị phong tỏa, không hề truyền ra ngoài. Nhưng do Hoắc Băng Tâm đích thân ra tay, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bệnh viện nhận được rất nhiều đợt quyên tặng vật tư chữa bệnh. Số vật tư này đã để đầy hai kho hàng lớn của bọn họ.
Có thể nói, nếu không thể khống chế được cổ độc, để nó truyền nhiễm. trên diện rộng thì hai kho vật tư này đủ để bọn họ ứng phó qua cửa ải khó khăn. Trước kia, Lưu Mạnh Hòa chỉ xem hoắc Băng Tâm là một thần y dân gian mà thôi. Sau khi nhìn danh sách tài trợ thì ông ta sợ ngây người.
Dựa theo những mối quan hệ này của cô để đánh giá thì e rằng chỉ hơi bất cẩn một chút cũng có thể kinh động toàn cầu. Nhưng Lưu Trọng Hoài cũng không nghĩ tới phương diện lâu dài như vậy. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào một cột trong danh sách, trong mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Hiệp hội Dược sĩ thế giới? Sao em chưa từng nghe qua cô ấy có liên hệ với Hiệp hội Dược sĩ thế giới?” Ông ta suy nghĩ rồi nói.
“Chú mới nhận chức vụ này chưa lâu thì hiểu cái gì chứ? Đừng tưởng bản thân đảm nhiệm chức phó giám đốc thì ngon. Tôi nói cho chú biết trong Hiệp hội Dược sĩ thế giới, đâu đâu cũng là người tài, bằng không sao tôi lại phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy để nhét chú vào cái ghế phó giám đốc. Tôi làm như vậy là để chú có thể phát triển mối quan hệ, tăng địa vị trong giới y học”.
Khóe miệng Lưu Trọng Hoài hơi nhếch lên: “Em cảm thấy cái cô Hoắc Băng Tâm này cũng chẳng có gì giỏi giang, nói tới nói lui thì cũng chỉ là người giao thiệp rộng rãi thôi. Nếu cô ấy thực sự có bản lĩnh thì đã có một vị trí trong Hiệp hội Dược sĩ thế giới rồi”.
Lưu Mạnh Hòa đập vào ót em trai mình một cái, thất vọng vì Lưu Trọng Hoài không được như mình mong muốn.
“Nếu không có cô ấy, bây giờ chú còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi không? Đừng có quên, Hoắc Băng Tâm là người cứu chú một mạng đấy. Trước kia, chủ đắc tội với người ta, nhưng cô ấy chẳng trách cứ gì lại còn giúp chú giải cổ độc. Chú còn đang nợ ân tình của người ta đấy”
Lưu Trọng Hoài im lặng.
Ban đầu, ông ta tưởng Hoắc Băng Tâm chỉ là một cô gái trẻ tuổi ngông cuồng, chẳng có bản lĩnh gì cả. Nhưng sự thật đã chứng minh, người ta có bản lĩnh rất tài giỏi.
“Được thôi, nhưng chuyện này không thể trách em có mắt không tròng được… Anh nên đuổi bác sĩ Hà trong viện của anh đi. Nếu không phải do cậu ta thì em và Thẩm Đại Bằng cũng không tới mức rơi vào kết cục kia”
“Chú nói tới Hà Tuấn Trạch phải không? Yên tâm đi, tên nhãi kia suýt nữa hại chết bệnh viện của chúng ta, tôi nhất định sẽ đuổi việc cậu ta”
Lưu Mạnh Hòa nói xong thì thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục nói với em trai mình.
“Tóm lại, sau này gặp Hoắc Băng Tâm ở Hiệp hội Dược sĩ thế giới thì phải xem nịnh bợ được thì nịnh bợ. Nếu không cũng tuyệt đối không được đắc tội người ta” .
“Em biết rồi, sau này có cơ hội gặp nhau rồi nói sau”
Lưu Trọng Hoài thuận miệng đáp qua loa vài câu, nhưng lại chẳng để lời khuyên này ở trong lòng. Sau này, khi ông ta giật mình nhớ lại lời khuyên này của anh trai mình thì đã hối không kịp nữa. Đương nhiên, chuyện này là về sau.
Vì tuổi đã lớn nên Thẩm Đại Bằng bị hôn mê tương đối lâu. Sau khi ông ta tỉnh lại, biết Hoắc Băng Tâm là người cứu mình thì lần lữa không muốn tiếp nhận sự thật này.
Điều khiến Thẩm Đại Bằng bị đả kích nhất là không ngờ khả năng đánh giá của mình lại kém như vậy. Ông ta tin tưởng Hà Tuấn Trạch, nhớ tới lúc đầu bản thân mình coi trọng tên nhãi kia như thế. Bây giờ, điều này khiến ông ta vô cùng đau đớn.
Nếu ông ta biết người tài giỏi thực sự là Hoắc Băng Tâm ngay từ đầu thì đã không tới mức bản thân bị cổ trùng cắn, sau đó lại còn phải trải qua quá trình đau đớn kia. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng Thẩm Đại Bằng sẽ bị người ta chê cười cả đời.
Trong lúc ông ta đang càng nghĩ càng tức giận, Hà Tuấn Trạch lại lò dò tới thăm.
“Bác sĩ Thẩm, tôi.”
“Cút!”.
“Xin lỗi bác sĩ Thẩm, lần này tôi đã sai. Xin ông rộng lượng tha thứ cho tôi. Tôi biết bác sĩ Thẩm rất thất vọng, là do tôi đã phụ sự mong đợi của ông. Nhưng tôi không hề cố ý, mong bác sĩ Thẩm hãy tha thứ cho tôi”
Hà Tuấn Trạch vừa vào đã nhào tới bên cạnh giường bệnh cầu xin tha thứ.
Thẩm Đại Bằng tức tới mức gân xanh nổi đầy trên trán. Nếu không phải ông ta bị chứng huyết áp cao, e rằng đã xuống giường đuổi đánh anh ta ra khỏi phòng bệnh rồi.
“Hừ, người như câu mà vẫn xứng làm bác sĩ cơ đấy! Mặt mũi của toàn bộ giới y học đã bị cậu làm mất hết rồi. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ viết một bản báo cáo lên trên. Cậu vốn không xứng làm bác sĩ, càng không xứng làm người cống hiến cho nhân dân” .
Hà Tuấn Trạch nghe vậy thì mặt trở nên tái nhợt. Vừa rồi, anh ta đã nhận được thông báo bị cách chức. Với tình trạng như vậy thì anh ta rất khó được các bệnh viện khác nhận. Nếu sau khi Thẩm Đại Bằng trở về còn nộp bản báo cáo kia lên, e rằng Hà Tuấn Trạch sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
“Không, xin ông đừng viết bản báo cáo kia. Tôi không thể không có công việc này được”.
“Mau biến đi, đừng ở đây làm tôi thấy chướng mắt” Thẩm Đại Bằng dừng tay, thở phì phò xuống giường.
Hà Tuấn Trạch đang định chạy tới đỡ ông ta. Đúng lúc này, Lưu Trọng Hoài chạy tới, kịp thời ngăn cản hành động của anh ta.
“Cậu Hà, dừng ở đây đi”. “Bác sĩ Lưu, xin giúp tôi một chút..”
“Tôi không giúp được gì cho cậu đâu. Nếu không phải do cậu che giấu từ trước thì sẽ không hại nhiều người phải chịu tội như vậy. Giới y dược này không chứa được loại người chỉ mong lấy công như cậu. Chúng tôi không bắt cậu ngồi tù là đã nhận từ lắm rồi. Từ nay về sau, đừng để chúng tôi trông thấy cậu ở bất cứ một bệnh viện nào?
Nói xong, Lưu Trong Hoài đỡ Thẩm Đại Bằng rời đi.
Hà Tuấn Trạch thì đứng yên tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. “Vì sao lại như vậy.”
Bây giờ, từ “hối hận” không đủ để hình dung tâm trạng của anh ta. Nếu trên đời này có thuốc hối hận, Hà Tuấn Trạch tuyệt đối sẽ không ham nhưng công lao kia, càng không dẫn lửa thiêu thân, cuối cùng vừa hại bản thân mất cả bát cơm vừa mất hết mặt mũi.
Rõ ràng Hoắc Băng Tâm đã kết hôn rồi, anh ta còn luôn muốn thu hút được sự chú ý của cô. Hà Tuấn Trạch muốn chứng minh thực lực của bản thân, khiến Hoắc Băng Tâm phải nhìn bản thân với ánh mắt khác.
Anh ta quả thật không nên làm như vậy. Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng được ích lợi gì? Tất cả mọi chuyện đã đi tới bước đường không thể quay lại được nữa. Cuối cùng, Hà Tuấn Trạch từ từ ngồi bệt xuống đất, vô lực cúi đầu rơi vào trạng thái ảo não.
Sau khi Hoắc Băng Tâm và hai đàn anh của mình rời khỏi bệnh viện, cả ba vừa lên xe thì Trần Quang Đạo tò mò hỏi tới tấp.
“Đàn em, điều kiện mà vừa rồi viện trưởng đưa ra rất hấp dẫn, vì sao em không đồng ý?”.
Cô nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ xe, đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt: “Chỉ không ở chỗ này”
“Vậy chí hướng của em ở đâu?”
“Có thể… là muốn làm một người lười biếng” Cô thở dài một hơi.
“Có quá nhiều tài hoa sẽ khiến bản thân gặp khó khăn trong việc lựa chọn. Đây là phiền não quá nhiều năm rồi, bây giờ tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn lặng lẽ làm một người lười biếng thôi.”
Trần Quang Đạo và Thôi Học Phổ: “
“
Người có nhiều tài hoa đúng là tùy hứng. Người giống như bọn họ phải học nửa đời cũng chỉ hiểu về y học, hoàn toàn không thể hiểu nổi sự buồn phiền của Hoắc Băng Tâm.
Điều khiến người ta ao ước, ghen tị nhất là cô có tư cách làm người lười biếng. Phong Thần Nam, những đứa con thiên tài, ba của Hoắc Bằng
Tâm, các anh trai… Những người có máu mặt của các giới đều vui lòng nâng niu, chiều chuộng cô trong lòng bàn tay. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Quang Đạo cảm thấy bản thân đang tự đâm vào tim mình. Sau này, anh ta sẽ không hóng hớt chuyện của đàn em nữa.
Lưu Trọng Hoài nhíu máy hỏi: “Có thật sự giỏi như vậy không?”
“Chú không biết đấy thôi, mấy ngày nay bệnh viện của chúng ta được tài trợ rất nhiều vật tư chữa bệnh”.
Lưu Mạnh Hòa đi tới bàn sách, cầm một văn kiện lên rồi mở ra và đưa cho Lưu Trọng Hoài xem. Trên đó là danh sách vật tư chữa bệnh mà bệnh. viện được tài trợ trong một tuần trở lại đây, nói rõ tài trợ để trợ giúp Hoắc Băng Tâm.
“Tập đoàn khoa học kỹ thuật thương hiệu S của nước Thái Nguyệt, Tập đoàn Phong thị, Tập đoàn Hoắc Thị và một số tập đoàn thuộc lĩnh vực khác như chuỗi nhà hàng ẩm thực, ngành thời trang, ngành giải trí, ngành khai thác khoáng vật, ngành hậu cần toàn cầu… Thậm chí ngay cả Hiệp hội Dược sĩ thế giới cũng đều có người của cô ấy” .
Lần này, rõ ràng tin tức về cổ độc đã bị phong tỏa, không hề truyền ra ngoài. Nhưng do Hoắc Băng Tâm đích thân ra tay, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, bệnh viện nhận được rất nhiều đợt quyên tặng vật tư chữa bệnh. Số vật tư này đã để đầy hai kho hàng lớn của bọn họ.
Có thể nói, nếu không thể khống chế được cổ độc, để nó truyền nhiễm. trên diện rộng thì hai kho vật tư này đủ để bọn họ ứng phó qua cửa ải khó khăn. Trước kia, Lưu Mạnh Hòa chỉ xem hoắc Băng Tâm là một thần y dân gian mà thôi. Sau khi nhìn danh sách tài trợ thì ông ta sợ ngây người.
Dựa theo những mối quan hệ này của cô để đánh giá thì e rằng chỉ hơi bất cẩn một chút cũng có thể kinh động toàn cầu. Nhưng Lưu Trọng Hoài cũng không nghĩ tới phương diện lâu dài như vậy. Ánh mắt ông ta nhìn chằm chằm vào một cột trong danh sách, trong mắt lộ rõ sự ngạc nhiên.
“Hiệp hội Dược sĩ thế giới? Sao em chưa từng nghe qua cô ấy có liên hệ với Hiệp hội Dược sĩ thế giới?” Ông ta suy nghĩ rồi nói.
“Chú mới nhận chức vụ này chưa lâu thì hiểu cái gì chứ? Đừng tưởng bản thân đảm nhiệm chức phó giám đốc thì ngon. Tôi nói cho chú biết trong Hiệp hội Dược sĩ thế giới, đâu đâu cũng là người tài, bằng không sao tôi lại phải dùng nhiều thủ đoạn như vậy để nhét chú vào cái ghế phó giám đốc. Tôi làm như vậy là để chú có thể phát triển mối quan hệ, tăng địa vị trong giới y học”.
Khóe miệng Lưu Trọng Hoài hơi nhếch lên: “Em cảm thấy cái cô Hoắc Băng Tâm này cũng chẳng có gì giỏi giang, nói tới nói lui thì cũng chỉ là người giao thiệp rộng rãi thôi. Nếu cô ấy thực sự có bản lĩnh thì đã có một vị trí trong Hiệp hội Dược sĩ thế giới rồi”.
Lưu Mạnh Hòa đập vào ót em trai mình một cái, thất vọng vì Lưu Trọng Hoài không được như mình mong muốn.
“Nếu không có cô ấy, bây giờ chú còn có thể đứng đây nói chuyện với tôi không? Đừng có quên, Hoắc Băng Tâm là người cứu chú một mạng đấy. Trước kia, chủ đắc tội với người ta, nhưng cô ấy chẳng trách cứ gì lại còn giúp chú giải cổ độc. Chú còn đang nợ ân tình của người ta đấy”
Lưu Trọng Hoài im lặng.
Ban đầu, ông ta tưởng Hoắc Băng Tâm chỉ là một cô gái trẻ tuổi ngông cuồng, chẳng có bản lĩnh gì cả. Nhưng sự thật đã chứng minh, người ta có bản lĩnh rất tài giỏi.
“Được thôi, nhưng chuyện này không thể trách em có mắt không tròng được… Anh nên đuổi bác sĩ Hà trong viện của anh đi. Nếu không phải do cậu ta thì em và Thẩm Đại Bằng cũng không tới mức rơi vào kết cục kia”
“Chú nói tới Hà Tuấn Trạch phải không? Yên tâm đi, tên nhãi kia suýt nữa hại chết bệnh viện của chúng ta, tôi nhất định sẽ đuổi việc cậu ta”
Lưu Mạnh Hòa nói xong thì thở dài một hơi, sau đó lại tiếp tục nói với em trai mình.
“Tóm lại, sau này gặp Hoắc Băng Tâm ở Hiệp hội Dược sĩ thế giới thì phải xem nịnh bợ được thì nịnh bợ. Nếu không cũng tuyệt đối không được đắc tội người ta” .
“Em biết rồi, sau này có cơ hội gặp nhau rồi nói sau”
Lưu Trọng Hoài thuận miệng đáp qua loa vài câu, nhưng lại chẳng để lời khuyên này ở trong lòng. Sau này, khi ông ta giật mình nhớ lại lời khuyên này của anh trai mình thì đã hối không kịp nữa. Đương nhiên, chuyện này là về sau.
Vì tuổi đã lớn nên Thẩm Đại Bằng bị hôn mê tương đối lâu. Sau khi ông ta tỉnh lại, biết Hoắc Băng Tâm là người cứu mình thì lần lữa không muốn tiếp nhận sự thật này.
Điều khiến Thẩm Đại Bằng bị đả kích nhất là không ngờ khả năng đánh giá của mình lại kém như vậy. Ông ta tin tưởng Hà Tuấn Trạch, nhớ tới lúc đầu bản thân mình coi trọng tên nhãi kia như thế. Bây giờ, điều này khiến ông ta vô cùng đau đớn.
Nếu ông ta biết người tài giỏi thực sự là Hoắc Băng Tâm ngay từ đầu thì đã không tới mức bản thân bị cổ trùng cắn, sau đó lại còn phải trải qua quá trình đau đớn kia. Chuyện này mà truyền ra ngoài thì e rằng Thẩm Đại Bằng sẽ bị người ta chê cười cả đời.
Trong lúc ông ta đang càng nghĩ càng tức giận, Hà Tuấn Trạch lại lò dò tới thăm.
“Bác sĩ Thẩm, tôi.”
“Cút!”.
“Xin lỗi bác sĩ Thẩm, lần này tôi đã sai. Xin ông rộng lượng tha thứ cho tôi. Tôi biết bác sĩ Thẩm rất thất vọng, là do tôi đã phụ sự mong đợi của ông. Nhưng tôi không hề cố ý, mong bác sĩ Thẩm hãy tha thứ cho tôi”
Hà Tuấn Trạch vừa vào đã nhào tới bên cạnh giường bệnh cầu xin tha thứ.
Thẩm Đại Bằng tức tới mức gân xanh nổi đầy trên trán. Nếu không phải ông ta bị chứng huyết áp cao, e rằng đã xuống giường đuổi đánh anh ta ra khỏi phòng bệnh rồi.
“Hừ, người như câu mà vẫn xứng làm bác sĩ cơ đấy! Mặt mũi của toàn bộ giới y học đã bị cậu làm mất hết rồi. Sau khi trở về, tôi nhất định sẽ viết một bản báo cáo lên trên. Cậu vốn không xứng làm bác sĩ, càng không xứng làm người cống hiến cho nhân dân” .
Hà Tuấn Trạch nghe vậy thì mặt trở nên tái nhợt. Vừa rồi, anh ta đã nhận được thông báo bị cách chức. Với tình trạng như vậy thì anh ta rất khó được các bệnh viện khác nhận. Nếu sau khi Thẩm Đại Bằng trở về còn nộp bản báo cáo kia lên, e rằng Hà Tuấn Trạch sẽ không còn cơ hội trở mình nữa.
“Không, xin ông đừng viết bản báo cáo kia. Tôi không thể không có công việc này được”.
“Mau biến đi, đừng ở đây làm tôi thấy chướng mắt” Thẩm Đại Bằng dừng tay, thở phì phò xuống giường.
Hà Tuấn Trạch đang định chạy tới đỡ ông ta. Đúng lúc này, Lưu Trọng Hoài chạy tới, kịp thời ngăn cản hành động của anh ta.
“Cậu Hà, dừng ở đây đi”. “Bác sĩ Lưu, xin giúp tôi một chút..”
“Tôi không giúp được gì cho cậu đâu. Nếu không phải do cậu che giấu từ trước thì sẽ không hại nhiều người phải chịu tội như vậy. Giới y dược này không chứa được loại người chỉ mong lấy công như cậu. Chúng tôi không bắt cậu ngồi tù là đã nhận từ lắm rồi. Từ nay về sau, đừng để chúng tôi trông thấy cậu ở bất cứ một bệnh viện nào?
Nói xong, Lưu Trong Hoài đỡ Thẩm Đại Bằng rời đi.
Hà Tuấn Trạch thì đứng yên tại chỗ, sắc mặt lúc trắng lúc xanh. “Vì sao lại như vậy.”
Bây giờ, từ “hối hận” không đủ để hình dung tâm trạng của anh ta. Nếu trên đời này có thuốc hối hận, Hà Tuấn Trạch tuyệt đối sẽ không ham nhưng công lao kia, càng không dẫn lửa thiêu thân, cuối cùng vừa hại bản thân mất cả bát cơm vừa mất hết mặt mũi.
Rõ ràng Hoắc Băng Tâm đã kết hôn rồi, anh ta còn luôn muốn thu hút được sự chú ý của cô. Hà Tuấn Trạch muốn chứng minh thực lực của bản thân, khiến Hoắc Băng Tâm phải nhìn bản thân với ánh mắt khác.
Anh ta quả thật không nên làm như vậy. Nhưng bây giờ có hối hận thì cũng được ích lợi gì? Tất cả mọi chuyện đã đi tới bước đường không thể quay lại được nữa. Cuối cùng, Hà Tuấn Trạch từ từ ngồi bệt xuống đất, vô lực cúi đầu rơi vào trạng thái ảo não.
Sau khi Hoắc Băng Tâm và hai đàn anh của mình rời khỏi bệnh viện, cả ba vừa lên xe thì Trần Quang Đạo tò mò hỏi tới tấp.
“Đàn em, điều kiện mà vừa rồi viện trưởng đưa ra rất hấp dẫn, vì sao em không đồng ý?”.
Cô nhìn cảnh vật ở ngoài cửa sổ xe, đáp lại với giọng điệu lạnh nhạt: “Chỉ không ở chỗ này”
“Vậy chí hướng của em ở đâu?”
“Có thể… là muốn làm một người lười biếng” Cô thở dài một hơi.
“Có quá nhiều tài hoa sẽ khiến bản thân gặp khó khăn trong việc lựa chọn. Đây là phiền não quá nhiều năm rồi, bây giờ tôi chẳng muốn làm gì cả, chỉ muốn lặng lẽ làm một người lười biếng thôi.”
Trần Quang Đạo và Thôi Học Phổ: “
“
Người có nhiều tài hoa đúng là tùy hứng. Người giống như bọn họ phải học nửa đời cũng chỉ hiểu về y học, hoàn toàn không thể hiểu nổi sự buồn phiền của Hoắc Băng Tâm.
Điều khiến người ta ao ước, ghen tị nhất là cô có tư cách làm người lười biếng. Phong Thần Nam, những đứa con thiên tài, ba của Hoắc Bằng
Tâm, các anh trai… Những người có máu mặt của các giới đều vui lòng nâng niu, chiều chuộng cô trong lòng bàn tay. Nghĩ đi nghĩ lại, Trần Quang Đạo cảm thấy bản thân đang tự đâm vào tim mình. Sau này, anh ta sẽ không hóng hớt chuyện của đàn em nữa.
Bình luận facebook