Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 203
Chương 203: Phong Thần Nam dùng kế gậy ông đập lưng ông
Lúc anh đi vào phòng suite tổng thống cũng dẫn theo rất nhiều vệ sĩ. “Chủ tịch Phong, đến rồi. Chính là chỗ này”
Đằng Dạ Hiên đứng ở phía sau sắc mặt đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô. Anh ta cảm thấy nóng tới mức hận không thể đi nhảy sống để giải nhiệt. Nhưng Đằng Dạ Hiên vẫn ngoan ngoãn đi sau lưng Phong Thần Nam.
Nhân viên phục vụ của khách sạn phụ trách dẫn đường bị một trong các vệ sĩ đi theo đè chặt vào tường.
“Nói, vừa mật báo cho ai?”. “Xin lỗi anh, tôi thật sự không biết”
Phong Thần Nam híp mắt lại nhìn cánh cửa phòng khách sạn, sau đó nói với giọng trầm thấp: “Mở ra” .
Đằng Dạ Hiền khéo léo bước lên trước xoát thẻ phòng. Tít tít tít!.
Cửa phòng mở ra, một mùi hương xông vào mũi. Phản ứng đầu tiên của anh ta là dùng hay tay bịt mũi lại, Đằng Dạ Hiên bị dọa thót tim.
“Chủ tịch Phong, bên trong có thuốc, mùi rất nồng.”
Dù anh ta có phản ứng nhanh, nhưng vẫn hút phải một chút. Đầu lập tức có cảm giác lâng lâng. Phong Thần Nam rất hài lòng với năng lực của Đằng Dạ Hiên. Anh còn tưởng rằng tên trợ lý ngốc này lại trúng chiêu một lần nữa. Phong Thần Nam lập tức quay lại ra hiểu cho vệ sĩ ở sau lưng.
“Vào xem”
“Vâng
Đám vệ sĩ rối rít đeo mặt nạ phòng độc, cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng suite tổng thống. Căn phòng này chẳng khác nào một căn hộ. Sau khi vào cửa là phòng khách và phòng bếp nhỏ. Đám vệ sĩ tản ra xung quanh để kiểm tra, ngay cả ngăn tủ cũng không bỏ qua.
“Chủ tịch Phong, không có ai cả”
“Đi vào phòng ngủ xem”. Bọn họ đáp lại một tiếng rồi đi về phía phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra, hình ảnh một cô gái xinh đẹp mặc váy ngủ bằng lụa màu đen đập vào mắt đám vệ sĩ. Tô Cẩm Tú có vẻ ngủ rất ngon, cô ta nằm trên giường hút thở đều đều, ngực phập phồng theo nhịp thở. Không thể không thừa nhận. tư thế ngủ này khiến người ta khó mà cầm lòng được.
Đám vệ sĩ nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng lui ra ngoài báo cáo với Phong Thần Nam: “Chủ tịch Phong, là cô Tô. Cô ta đang ngủ ở bên trong”.
Anh nghe thấy vậy thì nhíu mày, vô thức nhìn về phía Đằng Dạ Hiên. Anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Không phải tôi bảo cậu cho người theo dõi sít sao cửa ra vào sao?”
“Chuyện này… Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa…” Phong Thần Nam không nói gì nữa mà thu hồi tầm mắt. Sau này có thời gian, anh nhất định sẽ đổi tên trợ lý không được việc này.
“Chủ tịch Phong, làm gì với người trong đó bây giờ? Rõ ràng cô Tô đã bị Lệnh Hồ Hải đưa ra nước ngoài, sao đột nhiên cô ta lại xuất hiện ở đây?” Đằng Dạ Hiên nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
“Đây là cái bẫy mà Lệnh Hồ Hải thiết kế ra sao? Điều này cho thấy anh ta đang dùng mỹ nhân kế để anh mắc câu. Nhưng mục đích của anh ta là gì?”
Phong Thần Nam cũng không trả lời vấn đề mà nhanh chân đi thằng vào trong, Đằng Dạ Hiên bị dọa vội ngăn cản.
“Chủ tịch Phong đừng đi vào, chúng ta còn chưa đeo mặt nạ phòng độc.. . Những Phong Thần Nam vốn chẳng để ý tới anh ta. Đằng Dạ Hiên do dự một lúc lâu rồi mới quyết định theo vào. Kết quả, sau khi anh ta đi vào ngửi thấy mùi hương kia thì không chịu nổi.
Máu trong người sôi trào trong nháy mắt, đầu lắc lư, ánh mắt cũng trở nên mơ màng. Đằng Dạ Hiên cảm thấy mình như một con dã thú chết khát trong sa mạc. Anh ta ngẩng đầu nhìn thì thấy thắc mắc, tại sao Chủ tịch Phong lại chẳng sao cả? Sao sức chịu đựng của thân thể giữa người với người lại chênh lệch lớn đến vậy?
Phong Thần Nam đi vào phòng ngủ, anh không hề nhìn Tô Cẩm Tú mà cẩn thận đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ. Cuối cùng mắt anh dừng lại. cửa ban công, nó không khóa.
Phong Thần Nam híp mắt lại, vẻ mặt trở nên sắc lạnh. Một giây sau, một hiệu lệnh lạnh lùng vang lên.
“Trói người đem đi, nhớ mặc áo bảo hộ và bao tay vào. Tuyệt đối không tiếp xúc trực tiếp với cô ta” .
Đám vệ sĩ làm việc theo lệnh. Lúc mọi người chuẩn bị đưa người đi thì Đằng Dạ Hiên đột nhiên kéo tay Phong Thần Nam.
“Chủ tịch Phong… Tôi, tôi sắp không trụ được nữa rồi.”
Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhiên ngã xuống đất. Đằng Dạ Hiên hoàn toàn mất ý thức, da thịt toàn thân như bị thiêu đốt đỏ bừng. Khóe miệng Phong Thần Nam giật giật, lắc đầu ra hiệu cho những vệ sĩ khác: “Ném vào bể bơi, giúp cậu ta tỉnh táo lại một chút.”
“Vâng
Lệnh Hồ Hải không biết cô gái mà bản thân phái tới vốn không hoàn thành nhiệm vụ. Rõ ràng, hắn ta muốn hạ thuốc Phong Thần Nam, kết quả lại lỡ tay hạ vào Đằng Dạ Hiên. Cô gái kia cũng bị anh dọa chạy, ngay cả việc báo cáo với Lệnh Hồ Hải cũng quên, chạy trối chết.
Thế là hắn ta nghe Phong Thần Nam thuê phòng thì vô thức cho rằng kế hoạch của mình thành công. Đợi tới khi Lệnh Hồ Hải dẫn người rời đi không lâu thì mới nhớ tới chuyện này.
“Cậu cả, cô gái mà chúng ta phải tới tiếp cận Phong Thần Nam chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chạy rồi”. “Chạy? Sao có thể như vậy được?”.
“Chúng tôi giám sát trong bóng tối, tận mắt xác nhận cô ta không thành công tới gần Phong Thần Nam. Trái lại còn bị vạch trần kế hoạch”
“Nếu anh ta không trúng chiêu thì sao lại thuê phòng?”.
Hắn ta tức giận tới mức gân xanh nổi rõ trên trán. Dường như Lệnh Hồ Hải nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, mặt hắn ta biển sắc.
“Không hay rồi, anh ta nhìn thấu mưu kế của chúng ta. Mau, mau trở lại! Cướp Tô Cẩm Tú về. Tuyệt đối không được để Phong Thần Nam mang đi.”
Lúc hắn ta nói câu này thì đã muốn, chờ đến khi Lệnh Hồ Hải dẫn người quay lại phòng suite tổng thống thì cửa đã bị mở to. Nhân viên phục vụ của khách sạn mà hắn ta mua chuộc bị trói chân tay, ném trên giường mà vừa rồi Tô Cẩm Tú nắm. Lệnh Hồ Hải tiến tới, lột miếng băng dính trên miệng người kia ra và tức giận nói: “Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Không phải tôi bảo nhất định phải khiến anh ta đi một mình vào phòng sao? Làm việc kiểu gì vậy hả?”
“Hu hu hu! Tôi cũng không biết anh ta phát hiện từ lúc nào, vừa vào thang máy thì đã bị cấp dưới của anh ta bắt. Xin lỗi cậu cả, tôi đã làm hết sức rồi.”
“Cút đi! Đồ vô dụng!”
Lệnh Hồ Hải tức giận đạp mạnh vào ngăn tủ, chân giường cũng bị đạp gãy. Tuy vậy vẫn không có cách nào làm sự căm giận trong lòng hắn. ta nguôi ngoại.
“Được lắm, Phong Thần Nam. Tôi cứ nghĩ sự sắp xếp này rất hoàn mỹ, không ngờ anh có thể dùng kế gậy ông đập lưng ông, thắng ván này. Tốt lắm, rất tốt.”
‘Reng… “Cậu cả, ông chủ gọi điện thoại tới”.
Lệnh Hồ Hải đột nhiên đứng thẳng người, khi nghe được hai chữ ông chủ thì mặt tái mét. Hắn ta trầm mặt xuống, chậm rãi nhận điện thoại rồi ấp úng báo cáo.
“Ông chủ, Tô Cẩm Tú bị Phong Thần Nam đưa đi rồi…” Ở đầu dây bên kia, người đàn ông im lặng một lúc. “Ồ, không hổ là Phong Thần Nam”
Nghe tiếng cười khẽ của ông chủ, Lệnh Hồ Hải cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng nghĩ cách bổ cứu.
“Ông chủ, tôi sẽ đuổi theo bắt anh ta lại”
“Không cần, cậu không đuổi kịp đâu”
“Vậy tôi.”
“Về đây chuộc tội đi”. Nghe thấy lệnh này của ông chủ, Lệnh Hồ Hải có cả ý định tự tử. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, hắn ta nghĩ mãi vẫn không ra vì sao Phong Thần Nam lại nhìn thấy cái bẫy này của mình.
Lúc này, ở một nơi khác, người đàn ông vừa cúp điện thoại vừa cười vài tiếng. Sau đó, trong ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
“Phong Thần Nam, tôi đã xem thường anh!”
“Ông chủ, kế hoạch lần này thất bại. E rằng lần sau sẽ khó mà ra tay được. Kế hoạch còn lại của chúng ta vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị..”
“Đây là chuyện trong dự liệu, đợi tên phế vật Lệnh Hồ Hải kia trở về rồi chuẩn bị cho lần hành động tiếp theo”.
“Không cần giết Lệnh Hồ Hải à?”
“Không, thực ra nói tên đó là phế vật cũng không đúng. Trên thực tế, Lệnh Hồ Hải vẫn còn chút công dụng nho nhỏ với chúng ta. Phòng thí nghiệm của chúng ta cần cậu ta làm chuột bạch”.
Trợ lý nghe xong như bừng tỉnh: “Được rồi, tôi đã hiểu, giờ sẽ lập tức đi làm ngay”
Nói xong người này xoay người rời đi. Lúc này, chỉ còn một mình người đàn ông kia đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn từng tòa nhà cao tầng với ánh mắt lạnh lùng.
Lúc anh đi vào phòng suite tổng thống cũng dẫn theo rất nhiều vệ sĩ. “Chủ tịch Phong, đến rồi. Chính là chỗ này”
Đằng Dạ Hiên đứng ở phía sau sắc mặt đỏ bừng, miệng đắng lưỡi khô. Anh ta cảm thấy nóng tới mức hận không thể đi nhảy sống để giải nhiệt. Nhưng Đằng Dạ Hiên vẫn ngoan ngoãn đi sau lưng Phong Thần Nam.
Nhân viên phục vụ của khách sạn phụ trách dẫn đường bị một trong các vệ sĩ đi theo đè chặt vào tường.
“Nói, vừa mật báo cho ai?”. “Xin lỗi anh, tôi thật sự không biết”
Phong Thần Nam híp mắt lại nhìn cánh cửa phòng khách sạn, sau đó nói với giọng trầm thấp: “Mở ra” .
Đằng Dạ Hiền khéo léo bước lên trước xoát thẻ phòng. Tít tít tít!.
Cửa phòng mở ra, một mùi hương xông vào mũi. Phản ứng đầu tiên của anh ta là dùng hay tay bịt mũi lại, Đằng Dạ Hiên bị dọa thót tim.
“Chủ tịch Phong, bên trong có thuốc, mùi rất nồng.”
Dù anh ta có phản ứng nhanh, nhưng vẫn hút phải một chút. Đầu lập tức có cảm giác lâng lâng. Phong Thần Nam rất hài lòng với năng lực của Đằng Dạ Hiên. Anh còn tưởng rằng tên trợ lý ngốc này lại trúng chiêu một lần nữa. Phong Thần Nam lập tức quay lại ra hiểu cho vệ sĩ ở sau lưng.
“Vào xem”
“Vâng
Đám vệ sĩ rối rít đeo mặt nạ phòng độc, cẩn thận từng li từng tí đi vào phòng suite tổng thống. Căn phòng này chẳng khác nào một căn hộ. Sau khi vào cửa là phòng khách và phòng bếp nhỏ. Đám vệ sĩ tản ra xung quanh để kiểm tra, ngay cả ngăn tủ cũng không bỏ qua.
“Chủ tịch Phong, không có ai cả”
“Đi vào phòng ngủ xem”. Bọn họ đáp lại một tiếng rồi đi về phía phòng ngủ. Vừa đẩy cửa ra, hình ảnh một cô gái xinh đẹp mặc váy ngủ bằng lụa màu đen đập vào mắt đám vệ sĩ. Tô Cẩm Tú có vẻ ngủ rất ngon, cô ta nằm trên giường hút thở đều đều, ngực phập phồng theo nhịp thở. Không thể không thừa nhận. tư thế ngủ này khiến người ta khó mà cầm lòng được.
Đám vệ sĩ nuốt nước miếng một cái rồi vội vàng lui ra ngoài báo cáo với Phong Thần Nam: “Chủ tịch Phong, là cô Tô. Cô ta đang ngủ ở bên trong”.
Anh nghe thấy vậy thì nhíu mày, vô thức nhìn về phía Đằng Dạ Hiên. Anh ta cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Không phải tôi bảo cậu cho người theo dõi sít sao cửa ra vào sao?”
“Chuyện này… Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra nữa…” Phong Thần Nam không nói gì nữa mà thu hồi tầm mắt. Sau này có thời gian, anh nhất định sẽ đổi tên trợ lý không được việc này.
“Chủ tịch Phong, làm gì với người trong đó bây giờ? Rõ ràng cô Tô đã bị Lệnh Hồ Hải đưa ra nước ngoài, sao đột nhiên cô ta lại xuất hiện ở đây?” Đằng Dạ Hiên nghĩ thế nào cũng không nghĩ ra.
“Đây là cái bẫy mà Lệnh Hồ Hải thiết kế ra sao? Điều này cho thấy anh ta đang dùng mỹ nhân kế để anh mắc câu. Nhưng mục đích của anh ta là gì?”
Phong Thần Nam cũng không trả lời vấn đề mà nhanh chân đi thằng vào trong, Đằng Dạ Hiên bị dọa vội ngăn cản.
“Chủ tịch Phong đừng đi vào, chúng ta còn chưa đeo mặt nạ phòng độc.. . Những Phong Thần Nam vốn chẳng để ý tới anh ta. Đằng Dạ Hiên do dự một lúc lâu rồi mới quyết định theo vào. Kết quả, sau khi anh ta đi vào ngửi thấy mùi hương kia thì không chịu nổi.
Máu trong người sôi trào trong nháy mắt, đầu lắc lư, ánh mắt cũng trở nên mơ màng. Đằng Dạ Hiên cảm thấy mình như một con dã thú chết khát trong sa mạc. Anh ta ngẩng đầu nhìn thì thấy thắc mắc, tại sao Chủ tịch Phong lại chẳng sao cả? Sao sức chịu đựng của thân thể giữa người với người lại chênh lệch lớn đến vậy?
Phong Thần Nam đi vào phòng ngủ, anh không hề nhìn Tô Cẩm Tú mà cẩn thận đảo mắt nhìn quanh phòng ngủ. Cuối cùng mắt anh dừng lại. cửa ban công, nó không khóa.
Phong Thần Nam híp mắt lại, vẻ mặt trở nên sắc lạnh. Một giây sau, một hiệu lệnh lạnh lùng vang lên.
“Trói người đem đi, nhớ mặc áo bảo hộ và bao tay vào. Tuyệt đối không tiếp xúc trực tiếp với cô ta” .
Đám vệ sĩ làm việc theo lệnh. Lúc mọi người chuẩn bị đưa người đi thì Đằng Dạ Hiên đột nhiên kéo tay Phong Thần Nam.
“Chủ tịch Phong… Tôi, tôi sắp không trụ được nữa rồi.”
Vừa dứt lời, anh ta bỗng nhiên ngã xuống đất. Đằng Dạ Hiên hoàn toàn mất ý thức, da thịt toàn thân như bị thiêu đốt đỏ bừng. Khóe miệng Phong Thần Nam giật giật, lắc đầu ra hiệu cho những vệ sĩ khác: “Ném vào bể bơi, giúp cậu ta tỉnh táo lại một chút.”
“Vâng
Lệnh Hồ Hải không biết cô gái mà bản thân phái tới vốn không hoàn thành nhiệm vụ. Rõ ràng, hắn ta muốn hạ thuốc Phong Thần Nam, kết quả lại lỡ tay hạ vào Đằng Dạ Hiên. Cô gái kia cũng bị anh dọa chạy, ngay cả việc báo cáo với Lệnh Hồ Hải cũng quên, chạy trối chết.
Thế là hắn ta nghe Phong Thần Nam thuê phòng thì vô thức cho rằng kế hoạch của mình thành công. Đợi tới khi Lệnh Hồ Hải dẫn người rời đi không lâu thì mới nhớ tới chuyện này.
“Cậu cả, cô gái mà chúng ta phải tới tiếp cận Phong Thần Nam chưa hoàn thành nhiệm vụ đã chạy rồi”. “Chạy? Sao có thể như vậy được?”.
“Chúng tôi giám sát trong bóng tối, tận mắt xác nhận cô ta không thành công tới gần Phong Thần Nam. Trái lại còn bị vạch trần kế hoạch”
“Nếu anh ta không trúng chiêu thì sao lại thuê phòng?”.
Hắn ta tức giận tới mức gân xanh nổi rõ trên trán. Dường như Lệnh Hồ Hải nhớ ra chuyện quan trọng gì đó, mặt hắn ta biển sắc.
“Không hay rồi, anh ta nhìn thấu mưu kế của chúng ta. Mau, mau trở lại! Cướp Tô Cẩm Tú về. Tuyệt đối không được để Phong Thần Nam mang đi.”
Lúc hắn ta nói câu này thì đã muốn, chờ đến khi Lệnh Hồ Hải dẫn người quay lại phòng suite tổng thống thì cửa đã bị mở to. Nhân viên phục vụ của khách sạn mà hắn ta mua chuộc bị trói chân tay, ném trên giường mà vừa rồi Tô Cẩm Tú nắm. Lệnh Hồ Hải tiến tới, lột miếng băng dính trên miệng người kia ra và tức giận nói: “Người đâu?”
“Đi rồi.”
“Không phải tôi bảo nhất định phải khiến anh ta đi một mình vào phòng sao? Làm việc kiểu gì vậy hả?”
“Hu hu hu! Tôi cũng không biết anh ta phát hiện từ lúc nào, vừa vào thang máy thì đã bị cấp dưới của anh ta bắt. Xin lỗi cậu cả, tôi đã làm hết sức rồi.”
“Cút đi! Đồ vô dụng!”
Lệnh Hồ Hải tức giận đạp mạnh vào ngăn tủ, chân giường cũng bị đạp gãy. Tuy vậy vẫn không có cách nào làm sự căm giận trong lòng hắn. ta nguôi ngoại.
“Được lắm, Phong Thần Nam. Tôi cứ nghĩ sự sắp xếp này rất hoàn mỹ, không ngờ anh có thể dùng kế gậy ông đập lưng ông, thắng ván này. Tốt lắm, rất tốt.”
‘Reng… “Cậu cả, ông chủ gọi điện thoại tới”.
Lệnh Hồ Hải đột nhiên đứng thẳng người, khi nghe được hai chữ ông chủ thì mặt tái mét. Hắn ta trầm mặt xuống, chậm rãi nhận điện thoại rồi ấp úng báo cáo.
“Ông chủ, Tô Cẩm Tú bị Phong Thần Nam đưa đi rồi…” Ở đầu dây bên kia, người đàn ông im lặng một lúc. “Ồ, không hổ là Phong Thần Nam”
Nghe tiếng cười khẽ của ông chủ, Lệnh Hồ Hải cảm thấy lạnh sống lưng, vội vàng nghĩ cách bổ cứu.
“Ông chủ, tôi sẽ đuổi theo bắt anh ta lại”
“Không cần, cậu không đuổi kịp đâu”
“Vậy tôi.”
“Về đây chuộc tội đi”. Nghe thấy lệnh này của ông chủ, Lệnh Hồ Hải có cả ý định tự tử. Sau khi kết thúc cuộc điện thoại, hắn ta nghĩ mãi vẫn không ra vì sao Phong Thần Nam lại nhìn thấy cái bẫy này của mình.
Lúc này, ở một nơi khác, người đàn ông vừa cúp điện thoại vừa cười vài tiếng. Sau đó, trong ánh mắt anh ta tràn ngập vẻ tàn nhẫn.
“Phong Thần Nam, tôi đã xem thường anh!”
“Ông chủ, kế hoạch lần này thất bại. E rằng lần sau sẽ khó mà ra tay được. Kế hoạch còn lại của chúng ta vẫn đang trong giai đoạn chuẩn bị..”
“Đây là chuyện trong dự liệu, đợi tên phế vật Lệnh Hồ Hải kia trở về rồi chuẩn bị cho lần hành động tiếp theo”.
“Không cần giết Lệnh Hồ Hải à?”
“Không, thực ra nói tên đó là phế vật cũng không đúng. Trên thực tế, Lệnh Hồ Hải vẫn còn chút công dụng nho nhỏ với chúng ta. Phòng thí nghiệm của chúng ta cần cậu ta làm chuột bạch”.
Trợ lý nghe xong như bừng tỉnh: “Được rồi, tôi đã hiểu, giờ sẽ lập tức đi làm ngay”
Nói xong người này xoay người rời đi. Lúc này, chỉ còn một mình người đàn ông kia đứng ở trước cửa sổ sát đất ngắm nhìn từng tòa nhà cao tầng với ánh mắt lạnh lùng.