Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 208
Chương 208: Bất ngờ Phong Thần Nam dành tặng cô
Không lâu sau cả gia đình họ đã đi đến hòn đảo.
Vừa bước xuống du thuyền, diện tích của hòn đảo nhỏ đứng ở bến cảng có thể nhìn thấy này còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Đập vào mắt Hoắc Băng Tâm chính là biển hoa và vườn trà có ở khắp mọi nơi. Mùa này lại còn là mùa hoa nở, một vùng màu đỏ, một vùng màu vàng, một vùng màu tím, đẹp đến nỗi khiến người ta ngộp thở. Hoắc Băng Tâm vô cùng bất ngờ, cô nở nụ cười xán lạn giống như mặt trời vậy.
Phong Thần Nam khẽ mỉm cười, dịu dàng vén tóc ở thái dương ra sau. tại cho cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Em có thích nơi này không?”
“Anh cố tình mua nó để làm vườn trà và vườn hoa sao?”
“Cũng không phải thế, lúc đầu anh chỉ muốn xây một căn nhà ở đây thôi nhưng sau này anh lại cảm thấy như thế quá đơn điệu nên đã tìm người tới đây trồng hoa, trồng trà, kết quả không cẩn thận phát triển thành thế này”
Phong Thần Nam giải thích thế này khiến Hoắc Băng Tâm không khỏi bật cười.
Đưa mắt nhìn ra xa thì bên cạnh ngọn hải đăng ở trên núi đúng là có một căn biệt thự nhỏ, một mặt hướng ra biển, một mặt khác thì hướng về
phía núi, dù là hướng nào thì cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng thư thái đầu óc.
“Sau này chúng ta sẽ dưỡng lão ở hòn đảo nhỏ này, hoặc là lúc em thấy buồn chán thì có thể tới đây giải sầu”
“Cảm ơn anh đã đưa em tới đây, em rất thích Hoắc Băng Tâm ôm lấy Phong Thần Nam.
Giọng điệu nũng nịu này khiến cho anh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, thế là anh giơ tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng, cảm nhận được sự tốt đẹp khi hai trái tim gần kề nhau. “Khụ khụ khụ”
Lúc này đột nhiên có một giọng nói non nớt truyền tới phá vỡ khung cảnh ngọt ngào giữa hai người: “Xin hỏi ba mẹ, có phải ba mẹ đã quên. mất mình vẫn còn sáu đứa con trai là bọn con rồi hay không? Trẻ nhỏ đã không được yêu đương thì chớ lại còn bị thồn nhiều cẩu lượng như thế, lương tâm của ba mẹ có đau không hả?”
Không biết Hoắc Băng Tâm là do ngượng ngùng hay mất mặt, cô nghe thấy câu hỏi của con trai nên đã nhanh chóng đẩy Phong Thần Nam. ra, khôi phục lại dáng vẻ đường hoàng.
“Em tới kia xem biệt thự đây” .
Phong Thần Nam mất đi người đẹp ở trong long, anh cạn lời quay người lại.
Những đứa nhỏ cảm nhận được cái nhìn chết chóc của ba nhưng lại không hề sợ hãi một chút nào mà hoạt bát lè lưỡi một cái.
“Mấy đứa các con tìm một nơi nào đó để chơi đi, cứ chơi thoải mái”
“Không được, bọn con sợ là sẽ bỏ lỡ món quà bất ngờ ba dành cho me.”
“Nếu như các con còn dám làm phiền ba nữa thì các con cứ ở lại hòn đảo này luôn đi, sau này đừng hòng đi đâu nữa”
Phong Thần Nam cúi đầu cảnh cáo sáu đứa nhỏ rồi mới xoay người đi về phía biệt thự Hoắc Băng Tâm vừa đi tới.
Sáu đứa trẻ bị bỏ lại, vẻ mặt hạn hán lời nhìn nhau.
Căn biệt thự Phong Thần Nam cho xây dựng này vô cùng xinh đẹp, đơn giản thời thượng lại còn rất rộng rãi.
Lúc Hoắc Băng Tâm đi tới mới phát hiện ra, hướng đối diện với biển trước cửa có một cái hồ bơi, có thể vừa bơi lội trong nhà vừa ngắm hoàng hôn. Còn hướng đối diện với núi là một sân cỏ lớn, dùng để làm sân gôn thì rất tuyệt. Đúng là không nên quá xa xỉ.
Trên hòn đảo nhỏ còn có người hái trà và chăm sóc vườn hoa, Phong Thần Nam bảo bọn họ tìm cho anh một chiếc xe điện rồi chở Hoắc Băng Tâm đi dạo quanh núi. Đợi đến khi bọn họ chơi thỏa thích thì cũng đã tối rồi.
Phong Thần Nam lại đưa Hoắc Băng Tâm đến cái đình nhỏ bên cạnh biệt thự, ngồi ở đó ngắm hoàng hôn.
“Băng Tâm, mấy năm nay anh chưa từng nghĩ tới việc anh vẫn còn cơ hội sóng vai bên em ngắm hoàng hôn như thế này”
“Anh đừng nói những lời ngốc nghếch đó nữa”
“Thế nên sau này em đừng bao giờ rời khỏi anh” Phong Thần Nam ôm chặt lấy cô.
Mặt trời buổi chiều ngả về phía tây, bầu trời dần dần tối lại, Hoắc Băng Tâm không ngờ Phong Thần Nam lại còn sắp xếp cả pháo hoa nữa.
“Anh chuẩn bị cũng quá..”
Anh định chuẩn bị cả máy bay không người lái cơ nhưng thời gian gấp rút quá nên anh chưa kịp chuẩn bị” .
“Không cần đâu, với em như thế này là đủ lắm rồi”
Phong Thần Nam mỉm cười xoa đầu cô: “Nếu như anh nói cho em biết không chỉ có thế này thì sao?”
“Vẫn còn nữa ạ? Sao trong vòng một ngày anh lại chuẩn bị được nhiều điều bất ngờ như thế được?” .
Anh tiến sát lại gần tai cô, giọng nói dịu dàng giống như gãi ngứa vậy. “Bởi vì anh muốn em nhớ rõ ngày hôm nay”.
Hoắc Bằng Tâm cảm nhận được hơi thở nóng hôi hổi phả vào bên tai, đột nhiên mặt cô đỏ ửng lên.
Lúc cô đang định lên tiếng hỏi thì đột nhiên cảm nhận được một cơn lạnh lẽo từ trên tay truyền tới, cô vừa cúi đầu xuống nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương.
“Anh đã tìm Louis làm riêng chiếc nhẫn này cho em, kim cương và ngọc bích tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi” Hoắc Băng Tâm run lên.
Những Phong Thần Nam vẫn còn chưa nói xong, anh lại lấy ra một chiếc hộp đựng dây chuyền châu báu.
“Còn có chiếc dây chuyền này nữa, anh đặt tên cho nó là tình yêu thiên sứ, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi, tình yêu vô điều kiện”.
Cô chăm chú nhìn sợi dây chuyền đặt trong hộp, kỹ thuật chế tạo khéo léo có thể nhìn ra được dụng ý của thợ thủ công làm ra nó, viên kim cương nào cũng sáng lấp lánh xinh đẹp.
Người ta nói, trên đời này không có người phụ nào mà không yêu kim cường cả. Hoắc Băng Tâm cũng từng nghi ngờ sự chân thật của câu nói này Nhưng lúc này cô tin rồi.
Điều quan trọng nhất là tấm lòng của người tặng kim cương, lúc này cô cảm nhận được hạnh phúc, ý nghĩa của viên kim cương vô cùng lớn.
“Phong Thần Nam.”
“Em có thích không?” Không biết đây là lần thứ mấy anh hỏi có vấn đề này rồi. Cô gật đầu, cảm nhận được viền mắt ẩm ướt, mũi chua xót.
Phong Thần Nam đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh vẫn luôn nợ em một lời hứa trân trọng, hôm nay là bù đắp, sau này em là người của anh rồi”.
Nước mắt của Hoắc Băng Tâm tuôn rơi, nước mắt vừa rơi trên gò má đã bị anh nhẹ nhàng hôn lên rồi.
“Em không được khóc”
“Không phải em đang khóc, mà là vì… em quá vui” Cô đầu ngờ tới hôm nay lại có bất ngờ lớn đến thế chứ.
Rõ ràng tối hôm qua cô đột nhiên nói hôm nay muốn đi làm lại giấy đăng ký kết hôn, buổi sáng lúc ra ngoài còn không ăn mặc xinh đẹp, make up nhạt nhoà chỉ thoa mỗi son thôi.
“Anh sẽ không nói những lời buồn nôn, anh chỉ muốn nói một câu rất thật lòng rằng, Băng Tâm, anh yêu em”.
Miệng thì bảo sẽ không nói những lời buồn nôn nhưng từng câu từng chữ anh nói ra lại khiến người khác nổi hết cả da gà.
Cô nở nụ cười vô cùng xán lạn, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy cổ của Phong Thần Nam.
“Cảnh Thành, em cũng yêu anh” Nói xong cô nhón chân ngẩng đầu lên.
Thuở nhỏ lần đầu tiên cô nhìn thấy chàng trai này cô đã cảm thấy rất vui vě.
Thời niên thiếu gặp được anh, cô mới biết thì ra đây chính là yêu.
Xa cách nhiều năm như thế, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng giờ đây bọn họ lại bước tới bên nhau, đây chính là định mệnh, cũng chính là lời chúc phúc của ông trời dành cho bọn họ.
Từ nay về sau bọn họ càng có lòng tin để đối mặt với khó khăn sau này hơn.
Phong Thần Nam rất hài long.
Đây là thời gian riêng tư thuộc về Phong Thần Nam và Hoắc Băng Tâm, cũng không sợ bị sáu nhóc con kia làm phiền nữa.
Đợi đến khi bọn họ ngắm nhìn phong cảnh xong, đến khi gió biển thổi vào cảm thấy hơi đau đầu thì họ mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm tối.
Quay về biệt thự cố lại phát hiện ra các con làm như không có chuyện gì chuẩn bị ăn cơm tối.
“Ba mẹ ơi, ba mẹ cầu hôn xong chưa ạ? Ba mẹ mau lại đây ăn cơm đi?”
Bé Hai nói thế, Hoắc Băng Tâm mới biết các con đã trông thấy dáng vẻ ân ái của cô và Phong Thần Nam rồi, cô không khỏi đỏ mặt, trừng mắt lườm Phong Thần Nam.
Anh tỏ ra không có chuyện gì nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Chín giờ tối cả nhà lưu luyến lên thuyền rời khỏi đảo.
Đến khi về tới nhà Hoắc Băng Tâm cảm thấy ngày hôm nay trôi qua vô cùng tuyệt vời , khiến cô quên hết sạch những chuyện phiền não gần
đây.
Thế nhưng cảm giác mơ mộng này cũng tan biến khi Diên Mạnh Tùng gọi điện thoại tới.
“Tin xấu, Tô Cẩm Tú mất trí rồi.
Hoắc Băng Tâm nghe thấy giọng nói yếu ớt của Diêm Thế Thiên thì lo lắng trong lòng, cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trong lúc tôi tiến hành thôi miên cô ta mới phát hiện ra trong đầu cố ta có gắn một con chip nano, lúc nào cũng bị người ta theo dõi, lúc tôi phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi, bản thân tôi cũng khó tránh khỏi việc bị tấn công.”
Không lâu sau cả gia đình họ đã đi đến hòn đảo.
Vừa bước xuống du thuyền, diện tích của hòn đảo nhỏ đứng ở bến cảng có thể nhìn thấy này còn lớn hơn tưởng tượng của cô rất nhiều.
Đập vào mắt Hoắc Băng Tâm chính là biển hoa và vườn trà có ở khắp mọi nơi. Mùa này lại còn là mùa hoa nở, một vùng màu đỏ, một vùng màu vàng, một vùng màu tím, đẹp đến nỗi khiến người ta ngộp thở. Hoắc Băng Tâm vô cùng bất ngờ, cô nở nụ cười xán lạn giống như mặt trời vậy.
Phong Thần Nam khẽ mỉm cười, dịu dàng vén tóc ở thái dương ra sau. tại cho cô, giọng điệu vô cùng dịu dàng.
“Em có thích nơi này không?”
“Anh cố tình mua nó để làm vườn trà và vườn hoa sao?”
“Cũng không phải thế, lúc đầu anh chỉ muốn xây một căn nhà ở đây thôi nhưng sau này anh lại cảm thấy như thế quá đơn điệu nên đã tìm người tới đây trồng hoa, trồng trà, kết quả không cẩn thận phát triển thành thế này”
Phong Thần Nam giải thích thế này khiến Hoắc Băng Tâm không khỏi bật cười.
Đưa mắt nhìn ra xa thì bên cạnh ngọn hải đăng ở trên núi đúng là có một căn biệt thự nhỏ, một mặt hướng ra biển, một mặt khác thì hướng về
phía núi, dù là hướng nào thì cũng khiến người ta có cảm giác vô cùng thư thái đầu óc.
“Sau này chúng ta sẽ dưỡng lão ở hòn đảo nhỏ này, hoặc là lúc em thấy buồn chán thì có thể tới đây giải sầu”
“Cảm ơn anh đã đưa em tới đây, em rất thích Hoắc Băng Tâm ôm lấy Phong Thần Nam.
Giọng điệu nũng nịu này khiến cho anh cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, thế là anh giơ tay ra ôm chặt lấy cô vào lòng, cảm nhận được sự tốt đẹp khi hai trái tim gần kề nhau. “Khụ khụ khụ”
Lúc này đột nhiên có một giọng nói non nớt truyền tới phá vỡ khung cảnh ngọt ngào giữa hai người: “Xin hỏi ba mẹ, có phải ba mẹ đã quên. mất mình vẫn còn sáu đứa con trai là bọn con rồi hay không? Trẻ nhỏ đã không được yêu đương thì chớ lại còn bị thồn nhiều cẩu lượng như thế, lương tâm của ba mẹ có đau không hả?”
Không biết Hoắc Băng Tâm là do ngượng ngùng hay mất mặt, cô nghe thấy câu hỏi của con trai nên đã nhanh chóng đẩy Phong Thần Nam. ra, khôi phục lại dáng vẻ đường hoàng.
“Em tới kia xem biệt thự đây” .
Phong Thần Nam mất đi người đẹp ở trong long, anh cạn lời quay người lại.
Những đứa nhỏ cảm nhận được cái nhìn chết chóc của ba nhưng lại không hề sợ hãi một chút nào mà hoạt bát lè lưỡi một cái.
“Mấy đứa các con tìm một nơi nào đó để chơi đi, cứ chơi thoải mái”
“Không được, bọn con sợ là sẽ bỏ lỡ món quà bất ngờ ba dành cho me.”
“Nếu như các con còn dám làm phiền ba nữa thì các con cứ ở lại hòn đảo này luôn đi, sau này đừng hòng đi đâu nữa”
Phong Thần Nam cúi đầu cảnh cáo sáu đứa nhỏ rồi mới xoay người đi về phía biệt thự Hoắc Băng Tâm vừa đi tới.
Sáu đứa trẻ bị bỏ lại, vẻ mặt hạn hán lời nhìn nhau.
Căn biệt thự Phong Thần Nam cho xây dựng này vô cùng xinh đẹp, đơn giản thời thượng lại còn rất rộng rãi.
Lúc Hoắc Băng Tâm đi tới mới phát hiện ra, hướng đối diện với biển trước cửa có một cái hồ bơi, có thể vừa bơi lội trong nhà vừa ngắm hoàng hôn. Còn hướng đối diện với núi là một sân cỏ lớn, dùng để làm sân gôn thì rất tuyệt. Đúng là không nên quá xa xỉ.
Trên hòn đảo nhỏ còn có người hái trà và chăm sóc vườn hoa, Phong Thần Nam bảo bọn họ tìm cho anh một chiếc xe điện rồi chở Hoắc Băng Tâm đi dạo quanh núi. Đợi đến khi bọn họ chơi thỏa thích thì cũng đã tối rồi.
Phong Thần Nam lại đưa Hoắc Băng Tâm đến cái đình nhỏ bên cạnh biệt thự, ngồi ở đó ngắm hoàng hôn.
“Băng Tâm, mấy năm nay anh chưa từng nghĩ tới việc anh vẫn còn cơ hội sóng vai bên em ngắm hoàng hôn như thế này”
“Anh đừng nói những lời ngốc nghếch đó nữa”
“Thế nên sau này em đừng bao giờ rời khỏi anh” Phong Thần Nam ôm chặt lấy cô.
Mặt trời buổi chiều ngả về phía tây, bầu trời dần dần tối lại, Hoắc Băng Tâm không ngờ Phong Thần Nam lại còn sắp xếp cả pháo hoa nữa.
“Anh chuẩn bị cũng quá..”
Anh định chuẩn bị cả máy bay không người lái cơ nhưng thời gian gấp rút quá nên anh chưa kịp chuẩn bị” .
“Không cần đâu, với em như thế này là đủ lắm rồi”
Phong Thần Nam mỉm cười xoa đầu cô: “Nếu như anh nói cho em biết không chỉ có thế này thì sao?”
“Vẫn còn nữa ạ? Sao trong vòng một ngày anh lại chuẩn bị được nhiều điều bất ngờ như thế được?” .
Anh tiến sát lại gần tai cô, giọng nói dịu dàng giống như gãi ngứa vậy. “Bởi vì anh muốn em nhớ rõ ngày hôm nay”.
Hoắc Bằng Tâm cảm nhận được hơi thở nóng hôi hổi phả vào bên tai, đột nhiên mặt cô đỏ ửng lên.
Lúc cô đang định lên tiếng hỏi thì đột nhiên cảm nhận được một cơn lạnh lẽo từ trên tay truyền tới, cô vừa cúi đầu xuống nhìn, là một chiếc nhẫn kim cương.
“Anh đã tìm Louis làm riêng chiếc nhẫn này cho em, kim cương và ngọc bích tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi” Hoắc Băng Tâm run lên.
Những Phong Thần Nam vẫn còn chưa nói xong, anh lại lấy ra một chiếc hộp đựng dây chuyền châu báu.
“Còn có chiếc dây chuyền này nữa, anh đặt tên cho nó là tình yêu thiên sứ, tượng trưng cho tình yêu vĩnh hằng không bao giờ thay đổi, tình yêu vô điều kiện”.
Cô chăm chú nhìn sợi dây chuyền đặt trong hộp, kỹ thuật chế tạo khéo léo có thể nhìn ra được dụng ý của thợ thủ công làm ra nó, viên kim cương nào cũng sáng lấp lánh xinh đẹp.
Người ta nói, trên đời này không có người phụ nào mà không yêu kim cường cả. Hoắc Băng Tâm cũng từng nghi ngờ sự chân thật của câu nói này Nhưng lúc này cô tin rồi.
Điều quan trọng nhất là tấm lòng của người tặng kim cương, lúc này cô cảm nhận được hạnh phúc, ý nghĩa của viên kim cương vô cùng lớn.
“Phong Thần Nam.”
“Em có thích không?” Không biết đây là lần thứ mấy anh hỏi có vấn đề này rồi. Cô gật đầu, cảm nhận được viền mắt ẩm ướt, mũi chua xót.
Phong Thần Nam đặt lên trán cô một nụ hôn.
“Anh vẫn luôn nợ em một lời hứa trân trọng, hôm nay là bù đắp, sau này em là người của anh rồi”.
Nước mắt của Hoắc Băng Tâm tuôn rơi, nước mắt vừa rơi trên gò má đã bị anh nhẹ nhàng hôn lên rồi.
“Em không được khóc”
“Không phải em đang khóc, mà là vì… em quá vui” Cô đầu ngờ tới hôm nay lại có bất ngờ lớn đến thế chứ.
Rõ ràng tối hôm qua cô đột nhiên nói hôm nay muốn đi làm lại giấy đăng ký kết hôn, buổi sáng lúc ra ngoài còn không ăn mặc xinh đẹp, make up nhạt nhoà chỉ thoa mỗi son thôi.
“Anh sẽ không nói những lời buồn nôn, anh chỉ muốn nói một câu rất thật lòng rằng, Băng Tâm, anh yêu em”.
Miệng thì bảo sẽ không nói những lời buồn nôn nhưng từng câu từng chữ anh nói ra lại khiến người khác nổi hết cả da gà.
Cô nở nụ cười vô cùng xán lạn, hai tay vòng ra phía sau ôm lấy cổ của Phong Thần Nam.
“Cảnh Thành, em cũng yêu anh” Nói xong cô nhón chân ngẩng đầu lên.
Thuở nhỏ lần đầu tiên cô nhìn thấy chàng trai này cô đã cảm thấy rất vui vě.
Thời niên thiếu gặp được anh, cô mới biết thì ra đây chính là yêu.
Xa cách nhiều năm như thế, cũng đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng giờ đây bọn họ lại bước tới bên nhau, đây chính là định mệnh, cũng chính là lời chúc phúc của ông trời dành cho bọn họ.
Từ nay về sau bọn họ càng có lòng tin để đối mặt với khó khăn sau này hơn.
Phong Thần Nam rất hài long.
Đây là thời gian riêng tư thuộc về Phong Thần Nam và Hoắc Băng Tâm, cũng không sợ bị sáu nhóc con kia làm phiền nữa.
Đợi đến khi bọn họ ngắm nhìn phong cảnh xong, đến khi gió biển thổi vào cảm thấy hơi đau đầu thì họ mới nhớ ra mình vẫn chưa ăn cơm tối.
Quay về biệt thự cố lại phát hiện ra các con làm như không có chuyện gì chuẩn bị ăn cơm tối.
“Ba mẹ ơi, ba mẹ cầu hôn xong chưa ạ? Ba mẹ mau lại đây ăn cơm đi?”
Bé Hai nói thế, Hoắc Băng Tâm mới biết các con đã trông thấy dáng vẻ ân ái của cô và Phong Thần Nam rồi, cô không khỏi đỏ mặt, trừng mắt lườm Phong Thần Nam.
Anh tỏ ra không có chuyện gì nhưng trong lòng lại vô cùng đắc ý. Chín giờ tối cả nhà lưu luyến lên thuyền rời khỏi đảo.
Đến khi về tới nhà Hoắc Băng Tâm cảm thấy ngày hôm nay trôi qua vô cùng tuyệt vời , khiến cô quên hết sạch những chuyện phiền não gần
đây.
Thế nhưng cảm giác mơ mộng này cũng tan biến khi Diên Mạnh Tùng gọi điện thoại tới.
“Tin xấu, Tô Cẩm Tú mất trí rồi.
Hoắc Băng Tâm nghe thấy giọng nói yếu ớt của Diêm Thế Thiên thì lo lắng trong lòng, cô hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”
“Trong lúc tôi tiến hành thôi miên cô ta mới phát hiện ra trong đầu cố ta có gắn một con chip nano, lúc nào cũng bị người ta theo dõi, lúc tôi phát hiện ra thì cũng đã muộn rồi, bản thân tôi cũng khó tránh khỏi việc bị tấn công.”
Bình luận facebook