Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 257
Chương 257: Chứng cứ vô cùng xác thực
*A* Cuối cùng Tô Cẩm Tú cũng ngừng tự nói một mình, chỉ thấy cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Ngọc Diệp bằng ánh mắt tràn đầy căm hận.
“Thời Ngọc Diệp, cô có biết là cô là người tôi ghét nhất không? Chính cô đã cướp đi tất cả những thứ thuộc về tôi, nhưng lại vẫn làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng như là lẽ đương nhiên”
Thời Ngọc Diệp bình tĩnh nhìn cô ta.
“Tôi cướp đồ gì của cô? Cô nói xem nào?”
“Lẽ nào không phải sao? Người đàn ông của tôi, vinh dự của tôi, hào quang của tôi… tất cả những thứ đó đáng lẽ ra phải thuộc về tôi!”
“Có cần tôi nhắc nhở cô một câu không, thật ra người ban đầu cô thích là Vinh Sở Triết. Mà Vinh Sở Triết lại bị chính tay cô giết chết”
“Cô câm mồm! Đó không phải do tôi tình nguyện!”
Tô Cẩm Tú đột nhiên phát điên vào lên, rồi lại bật cười.
“Cô cho rằng cô thẳng rồi sao, thật ra không phải đâu, ha ha ha ha ha… Thời Ngọc Diệp, cuối cùng sẽ có một ngày cô thành ra như tôi bây giờ thôi”
Vẻ mặt Thời Ngọc Diệp vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi và cô không giống nhau. Tôi là bác sĩ, có trách nhiệm cứu người, không hề giết hại bất kỳ ai”
“Ha ha ha ha ha… cô nhất định sẽ như vậy thôi! Tôi nguyền rủa cô chết không toàn thây”
Nói rồi, Thời Ngọc Diệp lạnh lùng thu hồi tầm mắt, thắng thừng rời đi không quay đầu lại Chỉ còn lại một mình Tô Cẩm Tú trong trại giam nhìn cô rời đi bằng ánh mắt đầy nham hiểm.
‘Vê đến nhà, Thời Diệp Ngôn nói chuyện hai ba con Tô Cẩm Tú bị bắt vào đồn cảnh sát cho ba cô.
Thời Văn Nghĩa nghe xong cảm thấy an tâm hơn nhiều “Tốt lảm, để cô ta ngồi tù đi sau này sẽ không có ai dám bắt nạt Ngọc Diệp nữa.”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy bởi vì còn có Cơ Tưởng Thừa điều khiển ở phía sau, Thời Ngọc Diệp vẫn luôn cảm thấy anh ta đang lén lút ấp ủ âm mưu gì đó.
“Từ sau khi Tô Cẩm Tú bị bắt vào, Cơ Tưởng Thừa và Lệnh Hồ Hải giống như bốc hơi khỏi thế giới này, hoàn toàn không có động tĩnh và tin tức gì. Ba, ba có tra được tung tích của bọn họ không?”
Thời Văn Nghĩa thở dài một hơi.
“Anh của con đã điều tra một khoảng thời gian nhưng vẫn không có tin tức gì, hiệu suất làm việc quả thật quá kém”
“Chuyện này cũng không thể trách anh được, Cơ Tưởng Thừa vô cùng nham hiểm, thuộc hạ của anh ta cũng toàn những người lợi hại, nếu như muốn che giấu tung tích thì đúng là dễ như trở bàn tay”
“Anh ta thật sự không có động tĩnh gì sao?
Con chắc chắn không?”
“Cũng không hắn là vậy.”
Phong Thần Nam trầm mặc ngắt lời.
“Ngày hôm đó ở thành phố Cao Ninh, chúng †a nhận được một cái hộp trống, có khả năng chính là do Cơ Tưởng Thừa gửi: Vừa nói tới buổi tối hôm đó ở khách sạn thành phố Cao Ninh, Thời Ngọc Diệp lại nhớ tới tia sát ý khiến người ta không rét mà run kia.
Dù cô chưa từng trải qua giết chóc nhưng cũng từng tận mắt chứng kiến những cảnh tử vong trong nháy mắt.
Loại sát ý đó, sợ là quanh năm suốt tháng luôn đuổi giết người khác mới có thể như vậy?
Rốt cuộc là loại người gì chứ…
Thời Văn Nghĩa bắt được điểm mấu chốt hỏi: “Hộp trống gì cơ?”
“Là một cái hộp da trâu, bên trong không đựng gì cả, được người ta đặt ở ngoài cửa.
Ông ấy nghe vậy ngẩn người ra vài giây, đột nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng.
“Mọi người có mang cái hộp đó về không?”
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp thấy vậy liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, anh lập tức gọi điện thoại bảo Đảng Dạ Hiên mang cái hộp tới khu biệt thự Hải Lâm.
Nửa tiếng sau, chiếc hộp da trâu được mang tới trước mặt Thời Văn Nghĩa.
Ông ấy nhìn chiếc phiền muộn.
Tâm trạng vô cùng Nhưng không ai có thể hiểu nổi tâm tình phức †ạp đó rốt cuộc vì sao mà có.
“Ba? Ba nhìn ra được gì sao?”
“Cái hộp này có đồ mà các con cần.”
“Vậy sao?”
Thời Ngọc Diệp cầm lấy cái hộp, đánh giá từ trước đến sau, từ trong ra ngoài nhưng không nhìn ra được thứ gì.
Phong Thần Nam vuốt cằm suy tư một lát rồi nói: “Để anh xem xem”
©ô bán tín bán nghỉ đưa chiếc hộp cho anh.
Chỉ thấy Phong Thần Nam mở chiếc hộp da trâu ra.
Sau đó…
Một con chip có kích thước bằng móng tay cái được dán ở dưới đáy ở tầng dưới hộp.
Thời Ngọc Diệp nhìn không chớp mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
“Đây là cái gì?”
Thời Văn Nghĩa nhìn con chip với vẻ mặt phức †ạp: “Cơ Tưởng Thừa đang cho mọi người tin tức.”
Nghe ba mình nói vậy, Thời Ngọc Diệp vô cùng sửng sốt.
“Ba, ba nhận ra thứ này sao?”
“Trước tiên tìm cách lấy nội dung từ trong con chip ra đã, những cái khác để nói sau.”
Thật hiển nhiên, Thời Văn Nghĩa cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, Thời Ngọc Diệp cũng không hỏi nữa.
Việc cấp bách trước mắt chính là thu thập thông tin của con chip trước.
Đêm đó, Tân Gia Hưng lại được gọi tới để thu thập thông tin từ con chip cho bọn họ.
“Đây là một con chip bình thường, chỉ cần người có kỹ thuật về máy tính một chút là có thể đọc được. Phong Thần Nam, sau này những chuyện như thế này đừng có gọi tôi tới nữa, lần trước anh bảo tôi giúp hai lần tôi còn chưa thu phí đâu đấy!”
Phong Thần Nam nhàn nhạt đáp: “Những chuyện này đều là phục vụ sau bán hàng thôi”
“Phục vụ sau bán hàng con mẹ nhà anh!”
Tần Gia Hưng hận không thế lật bàn lên.
Phong Thần Nam không chỉ là một con cáo già mưu lược mà còn là quỷ keo kiệt, tính toán!
Nhà tư bản quả nhiên đều là quỷ hút máy, †oàn làm những chuyện bóc lột tán tận lương tâm.
Ôi ôi ôi!
Tuy rằng ngoài miệng nói những lời không vui nhưng cơ thể Tân Gia Hưng vẫn rất thành thật, nhanh chóng giải mã con chịp, thu thập nội dung bên trong rồi lấy ra tư liệu đặt trước mặt.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cùng đi tới trước mặt Tần Gia Hưng xem, sau khi xem xong sắc mặt cả hai đều thay đổi, liếc mắt nhìn nhau.
“Những thứ này là.
“Chứng cứ” Anh nói với giọng chắc chắn: “Có những thứ này, Tô Cẩm Tú chắc chắn không thoát khỏi ngục tù”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy một lưỡng khí lạnh phả tới sau lưng.
“Tại sao Cơ Tưởng Thừa lại giao những thứ này cho chúng ta? Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngoài mặt là đang giúp chúng ta đánh bại Tô Cẩm Tú, nhưng thực tế anh ta cũng ám chỉ cho chúng ta mọi chuyện dù có thế nào cũng nằm trong tầm kiếm soát của anh ta”
Phong Thần Nam phân tích xong, Thời Ngọc.
Diệp bất ngờ không nói nên lời Lúc này giọng nói của Thời Văn Nghĩa truyền tới từ phía sau.
“Ôi, mấy năm không gặp, không ngờ ông ta vắn thích trò đùa này, không hổ là Cơ Tưởng Thừa!”
“Ba, ba cho rằng chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thời Ngọc Diệp đột nhiên có chút lưỡng lự.
“Cho dù chúng ta có quyết định làm gì thì Tô Cẩm Tú chắc chắn sẽ chết. Trong tù hay ở ngoài, cô ta cũng không thể thoát được lòng bàn tay của Cơ Tưởng Thừa” Giọng nói ông ấy hạ thấp xuống.
Mọi người đều yên lặng.
Tân Gia Hưng tốn một chút thời gian mới xem kỹ lại toàn bộ tư liệu một lần.
“Ôi trời ơi, Tô Cẩm Tú này cũng phạm nhiều tội quá rồi? Tôi là một người mù luật mà cũng có thể hiểu được vài cái. Phỉ báng người khác, kích động vu khống, mưu sát, giao dịch phi pháp, phóng hỏa, chủ mưu, cố ý lan truyền dịch bệnh…”
Quả thật là đếm không nổi Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc vì sao một cô gái lại có thể trở nên ác độc như vậy, trong lòng lúc nào cũng có những suy nghĩ muốn làm tổn thương người khác.
*A* Cuối cùng Tô Cẩm Tú cũng ngừng tự nói một mình, chỉ thấy cô ta ngẩng đầu, nhìn về phía Thời Ngọc Diệp bằng ánh mắt tràn đầy căm hận.
“Thời Ngọc Diệp, cô có biết là cô là người tôi ghét nhất không? Chính cô đã cướp đi tất cả những thứ thuộc về tôi, nhưng lại vẫn làm ra dáng vẻ cao cao tại thượng như là lẽ đương nhiên”
Thời Ngọc Diệp bình tĩnh nhìn cô ta.
“Tôi cướp đồ gì của cô? Cô nói xem nào?”
“Lẽ nào không phải sao? Người đàn ông của tôi, vinh dự của tôi, hào quang của tôi… tất cả những thứ đó đáng lẽ ra phải thuộc về tôi!”
“Có cần tôi nhắc nhở cô một câu không, thật ra người ban đầu cô thích là Vinh Sở Triết. Mà Vinh Sở Triết lại bị chính tay cô giết chết”
“Cô câm mồm! Đó không phải do tôi tình nguyện!”
Tô Cẩm Tú đột nhiên phát điên vào lên, rồi lại bật cười.
“Cô cho rằng cô thẳng rồi sao, thật ra không phải đâu, ha ha ha ha ha… Thời Ngọc Diệp, cuối cùng sẽ có một ngày cô thành ra như tôi bây giờ thôi”
Vẻ mặt Thời Ngọc Diệp vẫn bình tĩnh như cũ: “Tôi và cô không giống nhau. Tôi là bác sĩ, có trách nhiệm cứu người, không hề giết hại bất kỳ ai”
“Ha ha ha ha ha… cô nhất định sẽ như vậy thôi! Tôi nguyền rủa cô chết không toàn thây”
Nói rồi, Thời Ngọc Diệp lạnh lùng thu hồi tầm mắt, thắng thừng rời đi không quay đầu lại Chỉ còn lại một mình Tô Cẩm Tú trong trại giam nhìn cô rời đi bằng ánh mắt đầy nham hiểm.
‘Vê đến nhà, Thời Diệp Ngôn nói chuyện hai ba con Tô Cẩm Tú bị bắt vào đồn cảnh sát cho ba cô.
Thời Văn Nghĩa nghe xong cảm thấy an tâm hơn nhiều “Tốt lảm, để cô ta ngồi tù đi sau này sẽ không có ai dám bắt nạt Ngọc Diệp nữa.”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy mọi chuyện sẽ không thuận lợi như vậy bởi vì còn có Cơ Tưởng Thừa điều khiển ở phía sau, Thời Ngọc Diệp vẫn luôn cảm thấy anh ta đang lén lút ấp ủ âm mưu gì đó.
“Từ sau khi Tô Cẩm Tú bị bắt vào, Cơ Tưởng Thừa và Lệnh Hồ Hải giống như bốc hơi khỏi thế giới này, hoàn toàn không có động tĩnh và tin tức gì. Ba, ba có tra được tung tích của bọn họ không?”
Thời Văn Nghĩa thở dài một hơi.
“Anh của con đã điều tra một khoảng thời gian nhưng vẫn không có tin tức gì, hiệu suất làm việc quả thật quá kém”
“Chuyện này cũng không thể trách anh được, Cơ Tưởng Thừa vô cùng nham hiểm, thuộc hạ của anh ta cũng toàn những người lợi hại, nếu như muốn che giấu tung tích thì đúng là dễ như trở bàn tay”
“Anh ta thật sự không có động tĩnh gì sao?
Con chắc chắn không?”
“Cũng không hắn là vậy.”
Phong Thần Nam trầm mặc ngắt lời.
“Ngày hôm đó ở thành phố Cao Ninh, chúng †a nhận được một cái hộp trống, có khả năng chính là do Cơ Tưởng Thừa gửi: Vừa nói tới buổi tối hôm đó ở khách sạn thành phố Cao Ninh, Thời Ngọc Diệp lại nhớ tới tia sát ý khiến người ta không rét mà run kia.
Dù cô chưa từng trải qua giết chóc nhưng cũng từng tận mắt chứng kiến những cảnh tử vong trong nháy mắt.
Loại sát ý đó, sợ là quanh năm suốt tháng luôn đuổi giết người khác mới có thể như vậy?
Rốt cuộc là loại người gì chứ…
Thời Văn Nghĩa bắt được điểm mấu chốt hỏi: “Hộp trống gì cơ?”
“Là một cái hộp da trâu, bên trong không đựng gì cả, được người ta đặt ở ngoài cửa.
Ông ấy nghe vậy ngẩn người ra vài giây, đột nhiên sắc mặt trở nên căng thẳng.
“Mọi người có mang cái hộp đó về không?”
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp thấy vậy liếc mắt nhìn nhau.
Sau đó, anh lập tức gọi điện thoại bảo Đảng Dạ Hiên mang cái hộp tới khu biệt thự Hải Lâm.
Nửa tiếng sau, chiếc hộp da trâu được mang tới trước mặt Thời Văn Nghĩa.
Ông ấy nhìn chiếc phiền muộn.
Tâm trạng vô cùng Nhưng không ai có thể hiểu nổi tâm tình phức †ạp đó rốt cuộc vì sao mà có.
“Ba? Ba nhìn ra được gì sao?”
“Cái hộp này có đồ mà các con cần.”
“Vậy sao?”
Thời Ngọc Diệp cầm lấy cái hộp, đánh giá từ trước đến sau, từ trong ra ngoài nhưng không nhìn ra được thứ gì.
Phong Thần Nam vuốt cằm suy tư một lát rồi nói: “Để anh xem xem”
©ô bán tín bán nghỉ đưa chiếc hộp cho anh.
Chỉ thấy Phong Thần Nam mở chiếc hộp da trâu ra.
Sau đó…
Một con chip có kích thước bằng móng tay cái được dán ở dưới đáy ở tầng dưới hộp.
Thời Ngọc Diệp nhìn không chớp mắt, cảm thấy không thể tin nổi.
“Đây là cái gì?”
Thời Văn Nghĩa nhìn con chip với vẻ mặt phức †ạp: “Cơ Tưởng Thừa đang cho mọi người tin tức.”
Nghe ba mình nói vậy, Thời Ngọc Diệp vô cùng sửng sốt.
“Ba, ba nhận ra thứ này sao?”
“Trước tiên tìm cách lấy nội dung từ trong con chip ra đã, những cái khác để nói sau.”
Thật hiển nhiên, Thời Văn Nghĩa cũng không muốn nhắc lại chuyện cũ, Thời Ngọc Diệp cũng không hỏi nữa.
Việc cấp bách trước mắt chính là thu thập thông tin của con chip trước.
Đêm đó, Tân Gia Hưng lại được gọi tới để thu thập thông tin từ con chip cho bọn họ.
“Đây là một con chip bình thường, chỉ cần người có kỹ thuật về máy tính một chút là có thể đọc được. Phong Thần Nam, sau này những chuyện như thế này đừng có gọi tôi tới nữa, lần trước anh bảo tôi giúp hai lần tôi còn chưa thu phí đâu đấy!”
Phong Thần Nam nhàn nhạt đáp: “Những chuyện này đều là phục vụ sau bán hàng thôi”
“Phục vụ sau bán hàng con mẹ nhà anh!”
Tần Gia Hưng hận không thế lật bàn lên.
Phong Thần Nam không chỉ là một con cáo già mưu lược mà còn là quỷ keo kiệt, tính toán!
Nhà tư bản quả nhiên đều là quỷ hút máy, †oàn làm những chuyện bóc lột tán tận lương tâm.
Ôi ôi ôi!
Tuy rằng ngoài miệng nói những lời không vui nhưng cơ thể Tân Gia Hưng vẫn rất thành thật, nhanh chóng giải mã con chịp, thu thập nội dung bên trong rồi lấy ra tư liệu đặt trước mặt.
Phong Thần Nam và Thời Ngọc Diệp cùng đi tới trước mặt Tần Gia Hưng xem, sau khi xem xong sắc mặt cả hai đều thay đổi, liếc mắt nhìn nhau.
“Những thứ này là.
“Chứng cứ” Anh nói với giọng chắc chắn: “Có những thứ này, Tô Cẩm Tú chắc chắn không thoát khỏi ngục tù”
Thời Ngọc Diệp cảm thấy một lưỡng khí lạnh phả tới sau lưng.
“Tại sao Cơ Tưởng Thừa lại giao những thứ này cho chúng ta? Anh ta rốt cuộc muốn làm gì?”
“Ngoài mặt là đang giúp chúng ta đánh bại Tô Cẩm Tú, nhưng thực tế anh ta cũng ám chỉ cho chúng ta mọi chuyện dù có thế nào cũng nằm trong tầm kiếm soát của anh ta”
Phong Thần Nam phân tích xong, Thời Ngọc.
Diệp bất ngờ không nói nên lời Lúc này giọng nói của Thời Văn Nghĩa truyền tới từ phía sau.
“Ôi, mấy năm không gặp, không ngờ ông ta vắn thích trò đùa này, không hổ là Cơ Tưởng Thừa!”
“Ba, ba cho rằng chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Thời Ngọc Diệp đột nhiên có chút lưỡng lự.
“Cho dù chúng ta có quyết định làm gì thì Tô Cẩm Tú chắc chắn sẽ chết. Trong tù hay ở ngoài, cô ta cũng không thể thoát được lòng bàn tay của Cơ Tưởng Thừa” Giọng nói ông ấy hạ thấp xuống.
Mọi người đều yên lặng.
Tân Gia Hưng tốn một chút thời gian mới xem kỹ lại toàn bộ tư liệu một lần.
“Ôi trời ơi, Tô Cẩm Tú này cũng phạm nhiều tội quá rồi? Tôi là một người mù luật mà cũng có thể hiểu được vài cái. Phỉ báng người khác, kích động vu khống, mưu sát, giao dịch phi pháp, phóng hỏa, chủ mưu, cố ý lan truyền dịch bệnh…”
Quả thật là đếm không nổi Anh ta thật sự không thể tưởng tượng được, rốt cuộc vì sao một cô gái lại có thể trở nên ác độc như vậy, trong lòng lúc nào cũng có những suy nghĩ muốn làm tổn thương người khác.
Bình luận facebook