Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 373
Chương 373
Cô chủ và cậu chắc chắn đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
“Bọn nhỏ đều không sao chứ?”
“Đã tìm thấy rồi ạ.”
“Vợ chồng nhà họ Đường và con cái của họ thì thế nào?”
“Tổng giám đốc Đường và bà Đường đã đưa bọn trẻ về nhà an toàn.”
“Cái đó…”
Trước khi Thời Ngọc Diệp có thể kịp hỏi hết câu hỏi của mình, cô đã bị cảnh sát cắt ngang.
“Xin lỗi ông Phong, bà Phong, tôi nghe nói ông bà vừa mới ra khỏi mật thất. Chúng tôi đã cử người vào tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa nắm rõ về các cơ quan trong mật thất phía dưới lòng đất. Mong ông bà cung cấp thêm cho chúng tôi nhiều manh mối và sự trợ giúp hơn. “
“Được.”
Hai cặp vợ chồng họ được đưa sang một bên để làm biên bản tạm thời, giải thích rõ ràng về các cơ quan trong mật thất bên dưới lòng đất.
Một lúc sau, thi thể của Cơ Tưởng Thừa được đưa ra ngoài.
Các nhân viên tại căn cứ đều được đưa lên xe cảnh sát.
Chỉ có riêng người trợ lý, ông ta dường như bốc hơi khỏi thế giới, về cơ bản là không tìm thấy người đâu cả.
Cảnh sát lục đã lục tung toàn bộ căn cứ nhưng từ đầu đến cuối họ cũng không thể tìm ra người trợ lý kia.
Ngay khi cảnh sát quyết định quay lại điều tra manh mối của người trợ lý kia, Vân Mặc Tích đột nhiên nghĩ đến một người quan trọng khác.
“Thôi xong rồi, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết được tung tích lão tổ tông của chúng ta!”
Trong lúc đám người Ngọc Diệp đang cố gắng tìm Công Tôn Thanh bị mất tích, lúc này Công Tôn Thanh lại đang nằm ở phía sau một chiếc xe ba bánh.
Người đang nằm với bà ấy là một người đàn ông trông hơi đáng sợ.
Da thịt của người đàn ông đã biến thành đen thui, nhăn nheo như vỏ cây, không có chút sáng bóng nào, nếu nhìn từ xa sẽ nhầm tưởng Công Tôn Thanh đang nằm bên cạnh một khúc gỗ lớn.
Cho dù là Công Tôn Thanh, hay là người đàn ông đáng sợ giống như khúc gỗ này, giờ phút này hai người đều nằm bất động trên xe ba bánh.
Công Tôn Thanh cũng không biết hiện tại bọn họ đang đi nơi nào.
Khung cảnh trong tầm nhìn là bầu trời xanh ngắt, đôi khi có thể nhìn thấy những con chim bay lượn tự do trên bầu trời.
Nhưng mà điều này cũng không làm cho tâm trạng của bà ấy trở nên vui vẻ.
Nếu giờ phút này có người chú ý tới người đàn ông lái xe ba bánh, tất nhiên sẽ phát hiện, anh ta chính là vị trợ lý của Cơ Tưởng Thừa có hiệu quả làm việc rất cao kia.
Cũng là người vừa mới đạp Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam rơi xuống cơ quan mật thất.
“Quang à, lái chậm một chút, con đường này gập ghềnh quá…”
Hoa Minh đang nằm bên cạnh Công Tôn Thanh bỗng nhiên phát ra âm thanh của người câm.
Trợ lý Phùng Quang, người đang lái xe ba bánh, nghe thấy vậy, vội vàng giảm tốc độ.
“Vâng, ông Xán.”
Giọng điệu rất cung kính.
“Đã đi được bao xa rồi? Có an toàn không?”
Cô chủ và cậu chắc chắn đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
“Bọn nhỏ đều không sao chứ?”
“Đã tìm thấy rồi ạ.”
“Vợ chồng nhà họ Đường và con cái của họ thì thế nào?”
“Tổng giám đốc Đường và bà Đường đã đưa bọn trẻ về nhà an toàn.”
“Cái đó…”
Trước khi Thời Ngọc Diệp có thể kịp hỏi hết câu hỏi của mình, cô đã bị cảnh sát cắt ngang.
“Xin lỗi ông Phong, bà Phong, tôi nghe nói ông bà vừa mới ra khỏi mật thất. Chúng tôi đã cử người vào tuy nhiên chúng tôi vẫn chưa nắm rõ về các cơ quan trong mật thất phía dưới lòng đất. Mong ông bà cung cấp thêm cho chúng tôi nhiều manh mối và sự trợ giúp hơn. “
“Được.”
Hai cặp vợ chồng họ được đưa sang một bên để làm biên bản tạm thời, giải thích rõ ràng về các cơ quan trong mật thất bên dưới lòng đất.
Một lúc sau, thi thể của Cơ Tưởng Thừa được đưa ra ngoài.
Các nhân viên tại căn cứ đều được đưa lên xe cảnh sát.
Chỉ có riêng người trợ lý, ông ta dường như bốc hơi khỏi thế giới, về cơ bản là không tìm thấy người đâu cả.
Cảnh sát lục đã lục tung toàn bộ căn cứ nhưng từ đầu đến cuối họ cũng không thể tìm ra người trợ lý kia.
Ngay khi cảnh sát quyết định quay lại điều tra manh mối của người trợ lý kia, Vân Mặc Tích đột nhiên nghĩ đến một người quan trọng khác.
“Thôi xong rồi, đến giờ chúng ta vẫn chưa biết được tung tích lão tổ tông của chúng ta!”
Trong lúc đám người Ngọc Diệp đang cố gắng tìm Công Tôn Thanh bị mất tích, lúc này Công Tôn Thanh lại đang nằm ở phía sau một chiếc xe ba bánh.
Người đang nằm với bà ấy là một người đàn ông trông hơi đáng sợ.
Da thịt của người đàn ông đã biến thành đen thui, nhăn nheo như vỏ cây, không có chút sáng bóng nào, nếu nhìn từ xa sẽ nhầm tưởng Công Tôn Thanh đang nằm bên cạnh một khúc gỗ lớn.
Cho dù là Công Tôn Thanh, hay là người đàn ông đáng sợ giống như khúc gỗ này, giờ phút này hai người đều nằm bất động trên xe ba bánh.
Công Tôn Thanh cũng không biết hiện tại bọn họ đang đi nơi nào.
Khung cảnh trong tầm nhìn là bầu trời xanh ngắt, đôi khi có thể nhìn thấy những con chim bay lượn tự do trên bầu trời.
Nhưng mà điều này cũng không làm cho tâm trạng của bà ấy trở nên vui vẻ.
Nếu giờ phút này có người chú ý tới người đàn ông lái xe ba bánh, tất nhiên sẽ phát hiện, anh ta chính là vị trợ lý của Cơ Tưởng Thừa có hiệu quả làm việc rất cao kia.
Cũng là người vừa mới đạp Thời Ngọc Diệp và Phong Thần Nam rơi xuống cơ quan mật thất.
“Quang à, lái chậm một chút, con đường này gập ghềnh quá…”
Hoa Minh đang nằm bên cạnh Công Tôn Thanh bỗng nhiên phát ra âm thanh của người câm.
Trợ lý Phùng Quang, người đang lái xe ba bánh, nghe thấy vậy, vội vàng giảm tốc độ.
“Vâng, ông Xán.”
Giọng điệu rất cung kính.
“Đã đi được bao xa rồi? Có an toàn không?”
Bình luận facebook