Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 37-38
Chap 37: Câu trả lời tốt nhất cho mối quan hệ hiện tại
Một tiếng sau đó, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Nhan Lam lại bước xuống dưới lầu như lời hẹn. Trước đó cô vốn đã định không đi rồi, nhưng không hiểu sao một phút suy nghĩ điên rồ nào đó lướt qua lại khiến cho cô không đắn đo nữa đã vội vã thay đồ rồi bước xuống lầu.
Nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện sau cánh cửa xoay của tòa chung cư, Lăng Tử Quân ngoài dự đoán có chút bất ngờ. Anh đã nghĩ Nhan Lam sẽ bỏ ngoài tai những lời anh nói, sẽ bỏ mặc anh chứ, nào ngờ người nọ lại đến đây.
Lăng Tử Quân hạ cửa kính, trong mấy giây đó anh còn tưởng là mình đã nhìn lầm, không ngờ người đó thực sự chính là Nhan Lam!
Người đàn ông nọ nhanh chóng bước xuống xe, hiếm lắm mới thấy được bộ dạng hỗn loạn và chật vật như thế này ở nơi anh. Trước giờ ngoài Nhan Lam ra, còn ai có khả năng khiến cho một Lăng Tử Quân điềm tĩnh tự tin như thế lại trở nên bối rối và lúng túng đến vậy.
Nhan Lam nhìn thoáng qua một chút đã thấy ngay chiếc Ferrari quen thuộc dừng ở bên đường, lúc này cô chợt bừng tỉnh, giữa những tạp âm hỗn loạn ngoài đường phố, giờ phút này tâm trí của Nhan Lam chỉ dừng lại trên người Lăng Tử Quân.
Chân cô như ghim chặt xuống nền đất không có cách nào cử động, lúc này trong đầu còn đang chật vật đấu tranh với muôn vàn câu hỏi – Vì sao mình lại chấp nhận đi đến buổi họp mặt đó chứ.
Là vì những người bạn cũ hay sao, hay là vì sỉ diện của chính mình?
Hình như cả hai đều không phải. Có lẽ cô chấp nhận đi là vì nghe câu nói đó của anh – Anh thực sự muốn ở bên cạnh em.
Xa xa đằng kia Lăng Tử Quân vội vã đi đến phía cô, giờ đây trong lòng Nhan Lam rất hỗn loạn mâu thuẫn, cô vừa muốn ở bên cạnh anh, lại vừa muốn đẩy anh đi thật xa khỏi nơi mình.
Nhanh sau đó, cả khoảng không trước mắt được lấp đầy bởi bóng dáng của Lăng Tử Quân, khoảnh khắc ấy Nhan Lam cứ ngỡ như thời gian ngừng trôi từ bao giờ.
Đôi mắt Nhan Lam tròn to nhìn về phía anh, đáp lại cô chính là nụ cười nhàn nhạt vô cùng quen thuộc của người đàn ông nọ. Chợt, Nhan Lam nhớ tới trước kia, khi cô và anh chỉ là những cô cậu sinh viên đại học, nụ cười của người đó chính là cái phao cứu rỗi cô trong suốt những năm tháng vất vả chơi vơi ấy.
Đôi chân Nhan Lam cũng vô thức đi về phía Lăng Tử Quân, hai người không nói với nhau câu nào, bầu không khí giữa họ vẫn như cũ không thay đổi, chẳng hề có chút tự nhiên.
Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi trên chiếc xe ấy, Lăng Tử Quân mở khóa khởi động, tiếp theo sau chiếc Ferrari đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Ngồi cạnh chồng cũ của mình sau bao nhiêu lần chiến tranh lạnh rồi lại cãi vả sau ly hôn, Nhan Lam muốn tỏ ra thản nhiên nhưng lại bất lực, cô ngồi yên một chỗ không nói gì, bên cạnh Lăng Tử Quân đã mở lời trước.
“Cảm ơn em vì đã đến.”
Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, mất mấy giây sau mới trúc trắc trả lời anh:
“Em đi chỉ vì Bối Bối nằng nặc muốn em đi… hoàn toàn không phải là vì anh.”
Lời nói lúc giận dỗi này của Nhan Lam khiến Lăng Tử Quân không nhịn được hơi cười, anh không nói gì, xem như là chiều theo ý của cô.
“Dù là vậy, anh vẫn rất biết ơn.”
Khóe môi của Lăng Tử Quân cong lên tỏ rõ tâm trạng vui vẻ của mình lúc này. Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn anh, có chút mất tự nhiên.
So đo với anh ấy như vậy mà anh ấy còn không tức giận, quả nhiên sau khi ly hôn người nọ thay đổi đến đáng kinh ngạc.
Bởi vì Lăng Tử Quân không đấu võ mồm với cô, Nhan Lam cũng xem như nguôi ngoai. Gần đây cô cứ cảm thấy Lăng Tử Quân là lạ làm sao ấy… khác với trước kia rất nhiều, nhưng khác về điều gì thì cô cũng không rõ nữa.
Có lẽ là anh ấy đã không còn tỏ ra lạnh nhạt với cô nữa, bắt đầu quan tâm nhiều hơn, lại ân cần săn sóc, nhường nhịn cô mỗi khi cô muốn gây sự với anh ấy.
Nhan Lam cũng không phải kẻ ngốc, đúng là cô lụy tình thật đấy, nhưng mà đâu phải là lụy đến mụ đầu rồi đâu. Những hành động của Lăng Tử Quân lúc này nhìn vào liền thấy là anh đang có ý muốn nối lại tình xưa với cô.
Ban đầu Nhan Lam cứ nghĩ rằng mình đa tình, rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, tự huyễn hoặc bản thân. Thế nhưng ngay cả Lăng Tử Quân cũng nói là anh muốn ở bên cạnh cô, những lời nói đó nghe chân thật đến vậy, chắc chắn không phải là nói dối.
Thế nhưng tại sao chứ, không phải trước kia anh chán ghét cô vì cảm thấy cô chính là loại phụ nữa hám danh lợi tiền tài hay sao, vậy mà bây giờ khi ly hôn rồi lại quay sang quan tâm cô, buồn cười quá đấy.
Cái tiếng xấu người phụ nữ ham tiền ấy Nhan Lam có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được.
Nhan Lam là một người phụ nữ đầy lý trí sau hôn nhân tan vỡ, hiện tại cô đã cái nhìn khác hơn về tình yêu. Cô yêu nhiều, nhưng cũng suy nghĩ nhiều.
Đúng thật là cô rất yêu Lăng Tử Quân, cô cũng rất muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu say đắm trong suốt những năm thanh xuân ấy.
Thế nhưng hiện tại không phải đã quá lỡ làng rồi sao, yêu rồi, đau lòng rồi, cũng hối hận rồi. Bọn họ kết hôn được, và rồi ly hôn được, hiện tại nếu vội vàng xác nhận tình cảm có phải là quá bốc đồng không?
Giữa hai người cũng không còn là thanh thiếu niên trẻ tuổi không hiểu chuyện nữa, nếu đã bỏ lỡ khoảng thời gian hai năm hôn nhân trong tiếc nuối… lúc này cứ tiến triển chậm một chút, có lẽ vẫn là an toàn hơn.
Lắm lúc Nhan Lam cũng ghét cái tính trầm lặng ít nói của Lăng Tử Quân lắm, thế nhưng bây giờ cô lại cảm kích tính xấu ấy vô cùng.
Thà là vậy, thà là nói ít một chút, hành động nhiều xem bộ thiết thực hơn.
Có lẽ cả hai người đều ngầm hiểu được, sự lựa chọn của Nhan Lam khi cùng Lăng Tử Quân đến buổi họp mặt này chính là câu trả lời tốt nhất cho mối quan hệ giữa hai người họ hiện tại.
Tương lai không thể nói trước được điều gì, nhưng hiện tại Nhan Lam vẫn sẵn sàng hé mở cánh cửa trái tim để Lăng Tử Quân có thể dễ dàng tiến vào.
Chap 38: Lăng thiếu phu nhân
Buổi họp mặt này Tư Lan đúng là đã bỏ ra không ít tâm tư, còn mời bọn họ tới một nhà hàng sang trọng trên tòa nhà cao nhất thành phố chỉ để dùng bữa trưa, chắc là câu được rùa vàng nên muốn giở trò khoe mẽ rồi.
Thái Văn Bối nghĩ tới đây liền trợn mắt bĩu môi, hừ, đúng là con nhỏ Tư Lan cô ghét từ hồi đại học tới giờ vẫn chưa thôi ghét. Bản tính hay sân si, thích soi mói, thường xuyên khoe khoang lại đua đòi, đặc biệt là rất thích kiếm cớ hạ bệ ganh đua với Nhan Lam.
Ấy thế mà con nhỏ này cũng may mắn phết, câu được rùa vàng to như vậy… để vào được nơi này đặt nhà hàng trong vòng hai tiếng như thế này, người đàn ông kia hẳn phải là nhân vật tai to mặt lớn thế nào! Giá cả nơi này đắt đỏ xa hoa cỡ nào không cần nói cũng biết.
Không biết nhỏ Tư Lan đó làm sao mà quen được với đại nhân vật như vậy.
Thái Văn Bối đứng dưới mái hiên chờ hai người kia đến sốt cả ruột, cô thực sự rất muốn Lăng Tử Quân mau đưa Nhan Lam tới đây, hai người trước mặt đám bạn cũ show màn ân ái cho bỏ ghét!
Chỉ là cô đứng nãy giờ cũng lâu lắm rồi mà không thấy bóng dáng cặp vợ chồng ấy đâu, cũng may ngay lúc Thái Văn Bối muốn gục ngã thì cũng thấy được chiếc xe Ferrari kia đến gần.
“Ấy, Tiểu Lam, anh Tử Quân.” Xe dừng lại, Thái Văn Bối cũng hớn hở chạy ra chào mừng.
Nhan Lam vừa bước xuống xe liền lia mắt lườm Thái Văn Bối một cái. Cảm nhận được đường nhìn xẹt tia lửa điện của Nhan Lam, Thái Văn Bối giật mình lùi một bước, cười nói hề hề, đổi sang đối tượng là Lăng Tử Quân.
“Đàn anh, em chờ hai người nãy giờ.”
Lăng Tử Quân không phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi, gương mặt sắc lạnh như cười như không.
Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn anh, bởi vì khi nãy trong xe hai người nảy sinh chiến tranh lạnh, Nhan Lam thấy biểu tình lạnh nhạt hiện tại của anh mà thầm cười. Đúng là Lăng Tử Quân, trong từ điển không bao giờ có từ “cười” mà.
Ba người cùng nhau đi vào trong, dịch vụ nơi này quả nhiên là vô cùng tốt, rất nhanh quản lý đã đưa bọn họ đi thang máy đến tầng 20.
Ba người cùng nhau đi vào trong, dịch vụ nơi này quả nhiên là vô cùng tốt, rất nhanh quản lý đã đưa bọn họ đi thang máy đến tầng 20.
“Lăng tổng, mời ngài đi lối này.”
Danh tiếng của Lăng Tử Quân truyền xa vạn dặm, đối với nhà hàng trên tầng 20 này anh đã đi qua vô số lần, còn được cấp chiếc thẻ VIP doanh nhân đặc biệt tại nhà hàng.
Thái Văn Bối đi cạnh người nổi tiếng cũng được hưởng lây vầng hào quang, cô cười nói hì hì, trông vẻ mặt vui vẻ phải biết.
“Đúng là đi cạnh tiền bối cái được lây tiếng thơm.”
Thái Văn Bối lẩm bẩm trong miệng thế mà Nhan Lam cũng nghe được, cô đưa mắt lườm Thái Văn Bối một cái, “…” Thái Văn Bối liền rụt cổ né tránh không dám huyên thiên chuyện Lăng Tử Quân nữa.
Vừa đi Nhan Lam và Thái Văn Bối cùng nhau nói mấy chuyện phiếm, đột nhiên Thái Văn Bối lại nhắc đến Tư Lan.
“Mấy năm không gặp, nhỏ Tư Lan này bây giờ cũng khá khẩm quá đấy.”
“Ý cậu là sao?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.
Thái Văn Bối nhún vai, nói với giọng bực dọc: “Thì còn sao nữa, cậu không thấy nó câu được một con rùa vàng giàu có thế à, đặt chỗ ở nhà hàng này đâu phải dễ.”
“Ý cậu là sao?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.
Thái Văn Bối nhún vai, nói với giọng bực dọc: “Thì còn sao nữa, cậu không thấy nó câu được một con rùa vàng giàu có thế à, đặt chỗ ở nhà hàng này đâu phải dễ.”
Lăng Tử Quân nghe Thái Văn Bối nói vậy, hiếm khi tỏ ra đồng tình.
“Phải, muốn đặt chỗ thì phải gọi điện trước một tháng. Tháng trước tôi cũng đặt chỗ giúp chủ quản phòng Pháp luật, vừa hay còn đúng một bàn sót lại cuối cùng.”
“Đấy thấy chưa, tớ nói có sai đâu.”
Thái Văn Bối nhìn sang Nhan Lam, thấy cô không để tâm thì càng thêm dầu vào lửa: “Tớ đảm bảo với cậu đấy Tiểu Lam, lát nữa vào đó nhỏ Tư Lan nhất định sẽ giở trò khoe khoang.”
Nhan Lam nghe vậy chỉ cười trừ chứ không tỏ ra quan tâm. Thái Văn Bối nói mãi mà không có người hưởng ứng riết rồi cũng chán, ba người đi thêm một đoạn liền tới trước cửa nhà hàng đạt chuẩn năm sao Michelin.
Đúng lúc phục vụ mở cửa, phía sau bọn họ là giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.
“Lăng tổng.”
Lăng Tử Quân hơi nghiêng người, trước mặt anh chính là đối tác làm ăn lâu năm của Lăng thị, chủ tịch Tần của tập đoàn Tần thị.
“Chủ tịch Tần.”
Lăng Tử Quân nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp, hai người bắt tay, nói mấy chuyện thương trường Thái Văn Bối nghe không hiểu nổi.
Nhan Lam trước kia từng làm thư ký cho Lăng Tử Quân, cô đương nhiên biết vòng quan hệ trên thương trường của anh. Ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại được phong thái chuyên nghiệp, người phụ nữ nọ tiến tới trước một bước, gật đầu chào hỏi vị chủ tịch họ Tần kia.
“Chủ tịch Tần, chào ngài.”
“Ồ, Lăng thiếu phu nhân.”
Chủ tịch Tần cũng nhận ra Nhan Lam, ông nhớ rất rõ trước kia cô chính là thư ký thân cận bên cạnh Lăng Tử Quân mà anh vô cùng xem trọng.
Sau đó hai người họ giải trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, tiến tới hôn nhân. Tiệc cưới linh đình long trọng đó mời rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh, hôm đó chủ tịch Tần cũng có mặt.
Sau khi kết hôn, Nhan Lam không làm thư ký nữa, lui về hậu phương sinh con và chăm sóc gia đình, trở thành người phụ nữ ra được phòng khách xuống được nhà bếp mà báo chí hết lời tung hô.
Chủ tịch Tần rất quý trọng tài năng của Nhan Lam, tuy cô trước kia chỉ là một thư ký nhỏ bên cạnh tổng giám đốc Lăng thị, nhưng con người của Nhan Lam rất cần mẩn tỉ mỉ, cô có tư duy kinh doanh tốt, lại có nhiều ý tưởng thiết kế độc đáo, hỗ trợ cho tổng giác đốc Lăng rất nhiều trong công việc.
Đáng tiếc là tài năng như vậy lại chỉ làm thư ký, chủ tịch Tần rất nhiều lần hợp tác làm ăn với Lăng thị, ông tiếp xúc qua với Nhan Lam nên cũng hiểu được phần nào. Ông cảm thấy nếu để Nhan Lam chuyển sang bộ phận khác có khi sẽ phát triển tốt hơn là làm thư ký.
Dù sao cô cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng kia mà, lại còn cùng trường với tổng giám đốc Lăng Tử Quân.
“À, phải rồi, Lăng tổng. Hôm nay tôi đến ăn trưa cùng ba đứa con trai, để tôi gọi chúng nó sang chào hỏi cậu.”
“Ngài đừng khách sáo như vậy.” Lăng Tử Quân hơi cười, lại nói: “Chúng ta sang đó nói chuyện một chút, tôi và con trai cả của ngài gần đây có dự định hợp tác.”
Hai người nói qua nói lại rồi chuẩn bị rời đi, Nhan Lam thấy vậy liền tiến tới một bước.
“Chủ tịch Tần, xin phép tôi đi trước, hôm nay tôi có hẹn với bạn học cũ họp mặt.” Nhan Lam hướng về phía chủ tịch Tần lấy lí do rời đi, lại quay sang Lăng Tử Quân, hít vào lồng ngực một ngụm khí lạnh để lấy dũng khí, lát sau cô mới nói:
“Chồng à, em sang đó với bạn trước, lát nữa anh quay lại nhé.”
Một tiếng sau đó, chẳng hiểu ma xui quỷ khiến thế nào Nhan Lam lại bước xuống dưới lầu như lời hẹn. Trước đó cô vốn đã định không đi rồi, nhưng không hiểu sao một phút suy nghĩ điên rồ nào đó lướt qua lại khiến cho cô không đắn đo nữa đã vội vã thay đồ rồi bước xuống lầu.
Nhìn thấy bóng dáng của cô xuất hiện sau cánh cửa xoay của tòa chung cư, Lăng Tử Quân ngoài dự đoán có chút bất ngờ. Anh đã nghĩ Nhan Lam sẽ bỏ ngoài tai những lời anh nói, sẽ bỏ mặc anh chứ, nào ngờ người nọ lại đến đây.
Lăng Tử Quân hạ cửa kính, trong mấy giây đó anh còn tưởng là mình đã nhìn lầm, không ngờ người đó thực sự chính là Nhan Lam!
Người đàn ông nọ nhanh chóng bước xuống xe, hiếm lắm mới thấy được bộ dạng hỗn loạn và chật vật như thế này ở nơi anh. Trước giờ ngoài Nhan Lam ra, còn ai có khả năng khiến cho một Lăng Tử Quân điềm tĩnh tự tin như thế lại trở nên bối rối và lúng túng đến vậy.
Nhan Lam nhìn thoáng qua một chút đã thấy ngay chiếc Ferrari quen thuộc dừng ở bên đường, lúc này cô chợt bừng tỉnh, giữa những tạp âm hỗn loạn ngoài đường phố, giờ phút này tâm trí của Nhan Lam chỉ dừng lại trên người Lăng Tử Quân.
Chân cô như ghim chặt xuống nền đất không có cách nào cử động, lúc này trong đầu còn đang chật vật đấu tranh với muôn vàn câu hỏi – Vì sao mình lại chấp nhận đi đến buổi họp mặt đó chứ.
Là vì những người bạn cũ hay sao, hay là vì sỉ diện của chính mình?
Hình như cả hai đều không phải. Có lẽ cô chấp nhận đi là vì nghe câu nói đó của anh – Anh thực sự muốn ở bên cạnh em.
Xa xa đằng kia Lăng Tử Quân vội vã đi đến phía cô, giờ đây trong lòng Nhan Lam rất hỗn loạn mâu thuẫn, cô vừa muốn ở bên cạnh anh, lại vừa muốn đẩy anh đi thật xa khỏi nơi mình.
Nhanh sau đó, cả khoảng không trước mắt được lấp đầy bởi bóng dáng của Lăng Tử Quân, khoảnh khắc ấy Nhan Lam cứ ngỡ như thời gian ngừng trôi từ bao giờ.
Đôi mắt Nhan Lam tròn to nhìn về phía anh, đáp lại cô chính là nụ cười nhàn nhạt vô cùng quen thuộc của người đàn ông nọ. Chợt, Nhan Lam nhớ tới trước kia, khi cô và anh chỉ là những cô cậu sinh viên đại học, nụ cười của người đó chính là cái phao cứu rỗi cô trong suốt những năm tháng vất vả chơi vơi ấy.
Đôi chân Nhan Lam cũng vô thức đi về phía Lăng Tử Quân, hai người không nói với nhau câu nào, bầu không khí giữa họ vẫn như cũ không thay đổi, chẳng hề có chút tự nhiên.
Chẳng mấy chốc hai người đã ngồi trên chiếc xe ấy, Lăng Tử Quân mở khóa khởi động, tiếp theo sau chiếc Ferrari đã hòa vào dòng xe cộ tấp nập.
Ngồi cạnh chồng cũ của mình sau bao nhiêu lần chiến tranh lạnh rồi lại cãi vả sau ly hôn, Nhan Lam muốn tỏ ra thản nhiên nhưng lại bất lực, cô ngồi yên một chỗ không nói gì, bên cạnh Lăng Tử Quân đã mở lời trước.
“Cảm ơn em vì đã đến.”
Cô im lặng nhìn ra ngoài cửa xe, mất mấy giây sau mới trúc trắc trả lời anh:
“Em đi chỉ vì Bối Bối nằng nặc muốn em đi… hoàn toàn không phải là vì anh.”
Lời nói lúc giận dỗi này của Nhan Lam khiến Lăng Tử Quân không nhịn được hơi cười, anh không nói gì, xem như là chiều theo ý của cô.
“Dù là vậy, anh vẫn rất biết ơn.”
Khóe môi của Lăng Tử Quân cong lên tỏ rõ tâm trạng vui vẻ của mình lúc này. Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn anh, có chút mất tự nhiên.
So đo với anh ấy như vậy mà anh ấy còn không tức giận, quả nhiên sau khi ly hôn người nọ thay đổi đến đáng kinh ngạc.
Bởi vì Lăng Tử Quân không đấu võ mồm với cô, Nhan Lam cũng xem như nguôi ngoai. Gần đây cô cứ cảm thấy Lăng Tử Quân là lạ làm sao ấy… khác với trước kia rất nhiều, nhưng khác về điều gì thì cô cũng không rõ nữa.
Có lẽ là anh ấy đã không còn tỏ ra lạnh nhạt với cô nữa, bắt đầu quan tâm nhiều hơn, lại ân cần săn sóc, nhường nhịn cô mỗi khi cô muốn gây sự với anh ấy.
Nhan Lam cũng không phải kẻ ngốc, đúng là cô lụy tình thật đấy, nhưng mà đâu phải là lụy đến mụ đầu rồi đâu. Những hành động của Lăng Tử Quân lúc này nhìn vào liền thấy là anh đang có ý muốn nối lại tình xưa với cô.
Ban đầu Nhan Lam cứ nghĩ rằng mình đa tình, rằng mình đã nghĩ nhiều rồi, tự huyễn hoặc bản thân. Thế nhưng ngay cả Lăng Tử Quân cũng nói là anh muốn ở bên cạnh cô, những lời nói đó nghe chân thật đến vậy, chắc chắn không phải là nói dối.
Thế nhưng tại sao chứ, không phải trước kia anh chán ghét cô vì cảm thấy cô chính là loại phụ nữa hám danh lợi tiền tài hay sao, vậy mà bây giờ khi ly hôn rồi lại quay sang quan tâm cô, buồn cười quá đấy.
Cái tiếng xấu người phụ nữ ham tiền ấy Nhan Lam có nhảy xuống sông cũng không rửa sạch được.
Nhan Lam là một người phụ nữ đầy lý trí sau hôn nhân tan vỡ, hiện tại cô đã cái nhìn khác hơn về tình yêu. Cô yêu nhiều, nhưng cũng suy nghĩ nhiều.
Đúng thật là cô rất yêu Lăng Tử Quân, cô cũng rất muốn ở bên cạnh người đàn ông mà cô yêu say đắm trong suốt những năm thanh xuân ấy.
Thế nhưng hiện tại không phải đã quá lỡ làng rồi sao, yêu rồi, đau lòng rồi, cũng hối hận rồi. Bọn họ kết hôn được, và rồi ly hôn được, hiện tại nếu vội vàng xác nhận tình cảm có phải là quá bốc đồng không?
Giữa hai người cũng không còn là thanh thiếu niên trẻ tuổi không hiểu chuyện nữa, nếu đã bỏ lỡ khoảng thời gian hai năm hôn nhân trong tiếc nuối… lúc này cứ tiến triển chậm một chút, có lẽ vẫn là an toàn hơn.
Lắm lúc Nhan Lam cũng ghét cái tính trầm lặng ít nói của Lăng Tử Quân lắm, thế nhưng bây giờ cô lại cảm kích tính xấu ấy vô cùng.
Thà là vậy, thà là nói ít một chút, hành động nhiều xem bộ thiết thực hơn.
Có lẽ cả hai người đều ngầm hiểu được, sự lựa chọn của Nhan Lam khi cùng Lăng Tử Quân đến buổi họp mặt này chính là câu trả lời tốt nhất cho mối quan hệ giữa hai người họ hiện tại.
Tương lai không thể nói trước được điều gì, nhưng hiện tại Nhan Lam vẫn sẵn sàng hé mở cánh cửa trái tim để Lăng Tử Quân có thể dễ dàng tiến vào.
Chap 38: Lăng thiếu phu nhân
Buổi họp mặt này Tư Lan đúng là đã bỏ ra không ít tâm tư, còn mời bọn họ tới một nhà hàng sang trọng trên tòa nhà cao nhất thành phố chỉ để dùng bữa trưa, chắc là câu được rùa vàng nên muốn giở trò khoe mẽ rồi.
Thái Văn Bối nghĩ tới đây liền trợn mắt bĩu môi, hừ, đúng là con nhỏ Tư Lan cô ghét từ hồi đại học tới giờ vẫn chưa thôi ghét. Bản tính hay sân si, thích soi mói, thường xuyên khoe khoang lại đua đòi, đặc biệt là rất thích kiếm cớ hạ bệ ganh đua với Nhan Lam.
Ấy thế mà con nhỏ này cũng may mắn phết, câu được rùa vàng to như vậy… để vào được nơi này đặt nhà hàng trong vòng hai tiếng như thế này, người đàn ông kia hẳn phải là nhân vật tai to mặt lớn thế nào! Giá cả nơi này đắt đỏ xa hoa cỡ nào không cần nói cũng biết.
Không biết nhỏ Tư Lan đó làm sao mà quen được với đại nhân vật như vậy.
Thái Văn Bối đứng dưới mái hiên chờ hai người kia đến sốt cả ruột, cô thực sự rất muốn Lăng Tử Quân mau đưa Nhan Lam tới đây, hai người trước mặt đám bạn cũ show màn ân ái cho bỏ ghét!
Chỉ là cô đứng nãy giờ cũng lâu lắm rồi mà không thấy bóng dáng cặp vợ chồng ấy đâu, cũng may ngay lúc Thái Văn Bối muốn gục ngã thì cũng thấy được chiếc xe Ferrari kia đến gần.
“Ấy, Tiểu Lam, anh Tử Quân.” Xe dừng lại, Thái Văn Bối cũng hớn hở chạy ra chào mừng.
Nhan Lam vừa bước xuống xe liền lia mắt lườm Thái Văn Bối một cái. Cảm nhận được đường nhìn xẹt tia lửa điện của Nhan Lam, Thái Văn Bối giật mình lùi một bước, cười nói hề hề, đổi sang đối tượng là Lăng Tử Quân.
“Đàn anh, em chờ hai người nãy giờ.”
Lăng Tử Quân không phản ứng gì nhiều, chỉ gật đầu một cái tỏ ý chào hỏi, gương mặt sắc lạnh như cười như không.
Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn anh, bởi vì khi nãy trong xe hai người nảy sinh chiến tranh lạnh, Nhan Lam thấy biểu tình lạnh nhạt hiện tại của anh mà thầm cười. Đúng là Lăng Tử Quân, trong từ điển không bao giờ có từ “cười” mà.
Ba người cùng nhau đi vào trong, dịch vụ nơi này quả nhiên là vô cùng tốt, rất nhanh quản lý đã đưa bọn họ đi thang máy đến tầng 20.
Ba người cùng nhau đi vào trong, dịch vụ nơi này quả nhiên là vô cùng tốt, rất nhanh quản lý đã đưa bọn họ đi thang máy đến tầng 20.
“Lăng tổng, mời ngài đi lối này.”
Danh tiếng của Lăng Tử Quân truyền xa vạn dặm, đối với nhà hàng trên tầng 20 này anh đã đi qua vô số lần, còn được cấp chiếc thẻ VIP doanh nhân đặc biệt tại nhà hàng.
Thái Văn Bối đi cạnh người nổi tiếng cũng được hưởng lây vầng hào quang, cô cười nói hì hì, trông vẻ mặt vui vẻ phải biết.
“Đúng là đi cạnh tiền bối cái được lây tiếng thơm.”
Thái Văn Bối lẩm bẩm trong miệng thế mà Nhan Lam cũng nghe được, cô đưa mắt lườm Thái Văn Bối một cái, “…” Thái Văn Bối liền rụt cổ né tránh không dám huyên thiên chuyện Lăng Tử Quân nữa.
Vừa đi Nhan Lam và Thái Văn Bối cùng nhau nói mấy chuyện phiếm, đột nhiên Thái Văn Bối lại nhắc đến Tư Lan.
“Mấy năm không gặp, nhỏ Tư Lan này bây giờ cũng khá khẩm quá đấy.”
“Ý cậu là sao?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.
Thái Văn Bối nhún vai, nói với giọng bực dọc: “Thì còn sao nữa, cậu không thấy nó câu được một con rùa vàng giàu có thế à, đặt chỗ ở nhà hàng này đâu phải dễ.”
“Ý cậu là sao?” Nhan Lam thắc mắc hỏi.
Thái Văn Bối nhún vai, nói với giọng bực dọc: “Thì còn sao nữa, cậu không thấy nó câu được một con rùa vàng giàu có thế à, đặt chỗ ở nhà hàng này đâu phải dễ.”
Lăng Tử Quân nghe Thái Văn Bối nói vậy, hiếm khi tỏ ra đồng tình.
“Phải, muốn đặt chỗ thì phải gọi điện trước một tháng. Tháng trước tôi cũng đặt chỗ giúp chủ quản phòng Pháp luật, vừa hay còn đúng một bàn sót lại cuối cùng.”
“Đấy thấy chưa, tớ nói có sai đâu.”
Thái Văn Bối nhìn sang Nhan Lam, thấy cô không để tâm thì càng thêm dầu vào lửa: “Tớ đảm bảo với cậu đấy Tiểu Lam, lát nữa vào đó nhỏ Tư Lan nhất định sẽ giở trò khoe khoang.”
Nhan Lam nghe vậy chỉ cười trừ chứ không tỏ ra quan tâm. Thái Văn Bối nói mãi mà không có người hưởng ứng riết rồi cũng chán, ba người đi thêm một đoạn liền tới trước cửa nhà hàng đạt chuẩn năm sao Michelin.
Đúng lúc phục vụ mở cửa, phía sau bọn họ là giọng nói của một người đàn ông trung niên vang lên.
“Lăng tổng.”
Lăng Tử Quân hơi nghiêng người, trước mặt anh chính là đối tác làm ăn lâu năm của Lăng thị, chủ tịch Tần của tập đoàn Tần thị.
“Chủ tịch Tần.”
Lăng Tử Quân nở một nụ cười xã giao chuyên nghiệp, hai người bắt tay, nói mấy chuyện thương trường Thái Văn Bối nghe không hiểu nổi.
Nhan Lam trước kia từng làm thư ký cho Lăng Tử Quân, cô đương nhiên biết vòng quan hệ trên thương trường của anh. Ban đầu có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh sau đó cô lấy lại được phong thái chuyên nghiệp, người phụ nữ nọ tiến tới trước một bước, gật đầu chào hỏi vị chủ tịch họ Tần kia.
“Chủ tịch Tần, chào ngài.”
“Ồ, Lăng thiếu phu nhân.”
Chủ tịch Tần cũng nhận ra Nhan Lam, ông nhớ rất rõ trước kia cô chính là thư ký thân cận bên cạnh Lăng Tử Quân mà anh vô cùng xem trọng.
Sau đó hai người họ giải trừ quan hệ cấp trên cấp dưới, tiến tới hôn nhân. Tiệc cưới linh đình long trọng đó mời rất nhiều nhân vật có tiếng tăm trong giới kinh doanh, hôm đó chủ tịch Tần cũng có mặt.
Sau khi kết hôn, Nhan Lam không làm thư ký nữa, lui về hậu phương sinh con và chăm sóc gia đình, trở thành người phụ nữ ra được phòng khách xuống được nhà bếp mà báo chí hết lời tung hô.
Chủ tịch Tần rất quý trọng tài năng của Nhan Lam, tuy cô trước kia chỉ là một thư ký nhỏ bên cạnh tổng giám đốc Lăng thị, nhưng con người của Nhan Lam rất cần mẩn tỉ mỉ, cô có tư duy kinh doanh tốt, lại có nhiều ý tưởng thiết kế độc đáo, hỗ trợ cho tổng giác đốc Lăng rất nhiều trong công việc.
Đáng tiếc là tài năng như vậy lại chỉ làm thư ký, chủ tịch Tần rất nhiều lần hợp tác làm ăn với Lăng thị, ông tiếp xúc qua với Nhan Lam nên cũng hiểu được phần nào. Ông cảm thấy nếu để Nhan Lam chuyển sang bộ phận khác có khi sẽ phát triển tốt hơn là làm thư ký.
Dù sao cô cũng tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng kia mà, lại còn cùng trường với tổng giám đốc Lăng Tử Quân.
“À, phải rồi, Lăng tổng. Hôm nay tôi đến ăn trưa cùng ba đứa con trai, để tôi gọi chúng nó sang chào hỏi cậu.”
“Ngài đừng khách sáo như vậy.” Lăng Tử Quân hơi cười, lại nói: “Chúng ta sang đó nói chuyện một chút, tôi và con trai cả của ngài gần đây có dự định hợp tác.”
Hai người nói qua nói lại rồi chuẩn bị rời đi, Nhan Lam thấy vậy liền tiến tới một bước.
“Chủ tịch Tần, xin phép tôi đi trước, hôm nay tôi có hẹn với bạn học cũ họp mặt.” Nhan Lam hướng về phía chủ tịch Tần lấy lí do rời đi, lại quay sang Lăng Tử Quân, hít vào lồng ngực một ngụm khí lạnh để lấy dũng khí, lát sau cô mới nói:
“Chồng à, em sang đó với bạn trước, lát nữa anh quay lại nhé.”
Bình luận facebook