Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 16-20
Chap 16: Bạn cùng phòng kí túc xá thời đại học
Nhan Lam đứng ngây người hồi lâu, thời gian trôi qua bao lâu cô cũng không để ý đến nữa. Đến tận khi thang máy “ding” một tiếng, cửa mở ra, đoàn người ở bên trong đi ra ngoài nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm to nhỏ đủ điều, lúc này Nhan Lam mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ mộng.
Cô ngượng ngùng quay mặt bước đi, trở về nhà mình, sau khi đóng sầm cửa thì Nhan Lam cứ như trút hết sức lực, không còn chút tinh thần nào, chỉ có thể tựa lưng vào cửa phòng trượt dài xuống không đứng nổi.
Nếu như khi nãy không phải là có người lên lầu thì không biết Nhan Lam còn đứng ngây người ở đó bao lâu nữa.
Nhan Lam mệt mỏi ngồi cuộn người, đầu óc của cô rối tung rối mù lên không nghĩ được điều gì khác nữa, bàn tay đưa lên cào loạn lọn tóc, cô thực sự không hiểu được lời nói của Lăng Tử Quân khi nãy rốt cuộc là mang ngụ ý gì.
Thời đại công nghệ… thời đại công nghệ… Ý tứ gì vậy chứ!
Nhan Lam cắn môi suy nghĩ mãi vẫn không thấu được lời nói kia, bên tai lúc này truyền tới tiếng chuông điện thoại, thanh âm bất thình lình vang lên hại cô giật bắn cả mình.
Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, lúc này không còn hơi sức đâu để mắng chó chửi mèo nữa, hai mắt trừng trừng nhìn vào chiếc di động kia, Nhan Lam bắt máy.
“Tớ nghe đây, Bối Bối?”
Thái Văn Bối gọi cho cô!
Hay đấy, cũng biết đường gọi cho bổn cô nương nữa à, không phải cậu chỉ giỏi bỏ bạn giữa chợ hay sao! - Nghĩ lại bị Thái Văn Bối bỏ rơi một mình, đến giờ mà Nhan Lam vẫn còn rất ấm ức không quên.
Trong lòng cô mang đủ loại oán giận muốn giải tỏa mà không được, cố gắng dằn lại cơn tức, Nhan Lam nắm chặt điện thoại.
“Gọi tớ rồi im lặng, cậu muốn chọc tớ tức điên lên sao hả?”
“…” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia sợ xanh cả mặt, cô nàng cười hề hề giả ngơ giả ngốc:
“Nghe giọng cậu đáng sợ quá, tớ không dám đáp lại luôn.”
“Còn không phải tại cậu chọc cho tớ điên lên sao?”
Nhan Lam bình thường hiền như cục đất ấy, nhưng mỗi khi nỗi giận thì đến Thái Văn Bối trời không sợ đất không sợ cũng phải rét run cả người.
“Ôi thôi cô nương, đừng giận đừng giận mà… tớ cũng vì bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.”
“Bất đắc dĩ cái con khỉ khô ấy.” Đã lâu lắm rồi Nhan Lam mới mở miệng dung tục mắng chửi mấy câu. Thái Văn Bối nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh, thôi rồi… Nhan Lam lần này là giận thật chứ chẳng chơi.
Ngày thường Nhan Lam rất hiền, cho dù Thái Văn Bối có ở bên cạnh cô làm trò mèo gì cô cũng không giận, nhưng đi quá giới hạn như lần này thì… Nhan Lam thực sự nổi trận lôi đình rồi!
“Thôi mà thôi mà… Tiểu Lam bảo bối của tớ, xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm.”
Giọng Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không ngừng nài nỉ van xin, không nhìn thấy mặt nhưng Nhan Lam vẫn có thể nghe được sự thành tâm từ phía người kia, cô cũng xem như nguôi ngoai được một chút.
Nhan Lam tức giận thở hắt ra một hơi, lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy đi vào trong nhà.
“Cậu làm vậy chính là bán đứng bạn bè đó biết không hả?”
“Biết, biết rồi! Là tại tớ ham tiền, là tại tớ thấy tiền mờ mắt… xin lỗi tình yêu, tớ không dám nữa.”
Thái Văn Bối van nài đủ điều, sợ Nhan Lam giận nên hứa hẹn đủ lời với cô, dùng 8891 lời vàng ý ngọc thề non hẹn biển sau này không tái phạm nữa. Nhưng mà có tái phạm hay không, hoặc là tương lai mai sau ở sau lưng Nhan Lam làm ra loại chuyện gì… Thái Văn Bối thực sự không nắm chắc được.
Dù sao tiền tới tay thì phải lấy, vả lại tiền bối họ Lăng này cũng là vì thật tâm thật lòng quan tâm Nhan Lam nên mới làm vậy. Thái Văn Bối bán thông tin của Nhan Lam cũng là vì muốn tốt cho bạn thân thôi, nếu là người khác ví dụ như Lăng Tử Phong muốn mua thì Thái Văn Bối chưa chắc đã thấy tiền sáng mắt mà bán đứng bạn bè như vậy.
Nhưng đây rõ ràng là Lăng Tử Quân kia mà, anh ấy tốt vậy, lại vì yêu Nhan Lam nên mới làm thế. Thái Văn Bối biết nhìn người kia mà, đối mặt với việc vừa có tiền vừa giúp đỡ bạn bè… Thái Văn Bối đương nhiên là làm rồi.
Điện thoại cứ không ngừng vang vang tiếng xin xỏ năn nỉ của Thái Văn Bối, Nhan Lam nghe mà phát phiền.
Cô đưa tay xoa xoa khóe mắt vì mệt mỏi, lúc này đã ra tới phòng khách, cô nằm ườn trên ghế sofa, sau khi mở loa ngoài thì quẳng chiếc điện thoại sang một bên.
“Thôi được rồi, không nói tới nữa. Nhưng lần sau còn tái phạm, tớ với cậu tuyệt giao luôn đấy!”
“Vâng vâng, xin tuân lệnh nữ hoàng, tiểu nhân sau này không dám tái phạm nữa!” Thái Văn Bối nghe được tha thứ thì mừng hết lớn.
Cô nàng ở sau màn hình kia thần không hay quỷ không biết nhe răng cười gian tà, thầm nghĩ về sau có làm gì cũng cẩn thận một chút, không nên quá lộ liễu như vậy. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi kia mà!
“Phải rồi, giờ này còn gọi điện cho tớ làm gì vậy hả?”
Nhan Lam ngửa lưng ra ghế sofa, cả ngày mệt mỏi cái lưng của cô cũng sắp gãy rồi đây.
“À, đúng rồi.” Thái Văn Bối lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cô nàng nói với vẻ trịnh trọng.
“Cậu còn nhớ hai đứa bạn cùng phòng kí túc xá của tụi mình hồi đại học hay không?”
“Bạn cùng phòng?”
Ký ức về thời đại học đối với Nhan Lam mờ nhạt vô cùng, lúc đó cô chỉ mải mê học tập, sau đó rảnh rỗi thì dành thời gian xem Lăng Tử Quân thi đấu bóng rổ, không thì đi thăm dò xem sở thích của người kia, lén lút theo anh đến thư viện… còn lại những người xung quanh ngoài Thái Văn Bối ra Nhan Lam không có ấn tượng gì mấy. Kể cả có là bạn cùng phòng kí túc xá cô cũng không để ý.
Chap 17: Đem chuyện kết hôn thông báo thiên hạ chung vui
“Tớ không nhớ.”
Nhan Lam vô cùng lạnh nhạt thốt ra một câu. Thái Văn Bối lập tức thảng thốt: “Trời ạ, cậu tốt nghiệp đại học có bao nhiêu năm đâu, chưa gì đã quên rồi sao?”
“Cũng bốn năm chứ ít ỏi gì đâu… Nhưng mà làm sao vậy, có chuyện gì với hai cậu ấy à?”
“Ồ, cũng không có gì, chỉ là họ gọi điện hẹn tớ và cậu đi họp mặt.”
“Họp mặt?”
“Ừm! Chính là họp mặt. Nghe đâu nhỏ Tư Lan vừa kiếm được anh bồ giàu có, muốn hẹn bọn mình tới ra oai chứ gì. Còn thêm nhỏ Uyển Thư nữa… eo ôi hồi trước tụi nó ganh tị với cậu lắm cơ, bây giờ đạt chút thành tựu nên muốn tỏ vẻ đó mà.”
“Thời đại học qua lâu vậy rồi, tớ cũng chẳng để tâm.”
Nhan Lam nói không để tâm thì quả thực không để tâm, cô nhắm mắt lại như muốn ngủ, bên tai truyền tới tiếng mắng của Thái Văn Bối.
“Trời ạ cô ngốc nhà tôi! Cậu vẫn cứ dửng dưng như thế… để tụi nó ở sau lưng cậu nói xấu đủ điều.”
“Người ta nói gì thì mặc người ta đi, tớ sống tốt là được rồi.”
Cô gái nọ hiển nhiên là không để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn cô như thế nào. Trước giờ Nhan Lam vẫn luôn sống như thế, cô hoàn hảo, cô xinh đẹp, học lực luôn ở mức xuất sắc… đó là những gì mà cô bỏ công rèn luyện mới có được.
Người khác nhìn vào muốn soi mói gì Nhan Lam đành chịu, cho dù họ có xuyên tạc, đổi trắng thay đen, nói cô đi cửa sau, hoặc nói cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, cái gì cô đang có cũng là nhờ quan hệ mới có được… Mấy lời này cô không quản nổi, miệng đời kia mà, cấm người ta nói được sao?
Vả lại Nhan Lam cũng không rỗi hơi đâu mà để tâm, cô cảm thấy bản thân mình không hổ thẹn với lương tâm là được, không cần quan tâm miệng đời sân si làm gì.
“Cậu không tức giận thật đó hả? Cậu không nhớ trước kia tụi nó đồn…”
Thái Văn Bối đang tâm huyết dâng trào nói không ngừng miệng, nhưng nói nửa đường mới giật mình khựng lại không dám huyên thuyên tiếp. Ấy chết, cô lỡ lời mất rồi…
“Lời đồn gì hả?”
Nhan Lam hiếm khi tò mò như vậy, cô với tay tới bàn trà lấy điện thoại đưa đến bên tai: “Bối Bối? Sao cậu không nói nữa?”
“À- à không có gì đâu... haha haha...”
Thái Văn Bối cười hihi haha, cố tình tránh né không đề cập đến chuyện lời đồn thổi thời đại học nữa.
Nhan Lam đúng là vô tư đến bất bình thường mà, cái gì cũng dửng dưng không để tâm. Chuyện lời đồn Nhan Lam cước đạp lưỡng thuyền, sau khi chia tay người anh thì lại hẹn hò với người em, lời đồn nói cô lẳng lơ, tâm cơ muốn vào được Lăng gia làm con dâu lan khắp cả trường đại học thời đó, vậy mà Nhan Lam cũng không hay không biết nữa à?
Thái Văn Bối quả thực là phục cô sát đất, trên đời này ngoại trừ Nhan Lam ra thì còn ai thản nhiên với những tin đồn ác ý như vậy đâu chứ.
“Vậy cậu từ chối bọn họ giúp tớ đi, nói là ngày đó tớ bận rồi, tớ không tới dự tiệc họp mặt gì đó đâu.”
“Uầy! Sao mà được, cậu phải đi với tớ chứ.”
“Đi làm cái gì, không phải cậu nói hai người họ muốn ra oai với tụi mình hay sao. Đã sớm biết là tới đó chỉ để nghe khoác lác thì còn tới làm gì.”
Nhan Lam cười khổ, chẳng chút hào hứng gì với cuộc hẹn họp mặt nhàm chán vô bổ ấy.
Nhưng Thái Văn Bối thì khác, cô không cho rằng là đây là cuộc họp mặt vô bổ!
“Thì bởi vì sớm biết là vậy nên càng phải đi chứ sao.” Thái Văn Bối nói với giọng hùng hổ: “Nếu đã biết trước thì chúng ta phải chơi lại bọn nó một phen, cho tụi nó nín mồm lại luôn, thua đến khâm phục khẩu phục.”
“...” Nhan Lam đang lim dim muốn ngủ, nghe Thái Văn Bối nói đến muốn tỉnh ngủ luôn.
“Hả? Chơi lại họ một phen?” Cô hơi mở mắt nhìn trần nhà còn sáng đèn, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra “chơi” bọn họ bằng cách nào chứ.
“Cậu muốn chơi họ ra sao thì chơi… tớ không can dự đâu đấy.”
Nhưng đến cuối cùng Nhan Lam cũng chẳng thèm để tâm, thôi kệ đi, Thái Văn Bối muốn quậy gì cứ cho cô nàng quậy, Nhan Lam không dư hơi đi để ý đám người nhạt nhẽo chỉ thích nói chuyện thị phi đó đâu. Chỉ có Thái Văn Bối là vì quan tâm cô, suốt ngày đối đầu với bọn họ mà thôi.
“Không được, cậu phải đi cùng tớ thì mới chơi bọn họ được.”
Thái Văn Bối trịnh trọng lập ra một màn trả thù ngoạn mục: “Nghe tớ nói đi Tiểu Lam, chỉ có cậu mới có thể chơi cho tụi nó quê độ ê mặt thôi.”
“Chơi kiểu nào hửm?”
“Thì còn kiểu nào nữa!” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không rõ có phải là vì phấn khích quá độ hay không, đập bàn một cái “bốp” rõ to.
“Nhỏ Tư Lan ỷ nó có thằng bồ ngon lành cành đào muốn đem ra lấy tiếng trước mặt mình, thì cậu cũng có tiền bối họ Lăng, anh Lăng Tử Quân là chồng kia mà. Đem ra khè trước mặt tụi nó, khắp cả thành phố này còn ai mà không nghe qua danh tập đoàn Lăng thị nữa hả? Lại nói trước kia tụi nó cứ bảo chống mắt lên xem cậu quen anh Tử Quân được bao lâu, bây giờ thì hay rồi, hai người không chỉ hẹn hò mà còn cưới nhau luôn cơ.”
Thái Văn Bối càng nói càng hăng say, dường như muốn đem chuyện Nhan Lam kết hôn cùng Lăng Tử Quân thông báo cho toàn thể thiên hạ cùng nghe và chung vui.
Chap 18: Hoa hồng xinh đẹp có gai
“Chậm đã, chậm đã Bối Bối.”
Nhan Lam trực tiếp ngắt ngang lời của Thái Văn Bối, cô nghe đến đau đầu nãy giờ vẫn không biết Thái Văn Bối nghĩ gì mà dám nói những lời như vậy nữa!
“Cậu cũng biết nói là trước kia bọn họ bảo chống mắt lên xem tớ và Tử Quân quen nhau được bao lâu. Ừ thì tớ và anh ấy có kết hôn thật, nhưng cũng ly hôn rồi… cậu cảm thấy nếu tớ cùng anh ấy đi dự buổi họp mặt này, ai ê mặt đây hả? Là tớ hay là đám Tư Lan?”
Giọng nói của Nhan Lam pha chút tức giận, nghe vào liền thấy ngay. Thái Văn Bối lạnh rét người, nhưng vẫn cứng miệng nói:
“Tụi nó muốn ra oai tỏ vẻ với mình mà, mình phải làm lại một vố cho phải đạo chứ! Vả lại, chuyện cậu kết hôn với nhị thiếu gia Lăng thị cả thành phố này ai cũng biết. Nhưng ly hôn thì giấu nhẹm đến giờ vẫn không nghe báo chí đưa tin… là anh Tử Quân giữ thể diện cho cậu cũng như cho anh ấy, cậu còn sợ gì chứ.”
Thái Văn Bối càng nói càng ngang ngược, Nhan Lam nghe mà đau não.
“Không phải là tớ sợ mất thể diện. Nói thật, cho dù có mất thể diện đi chăng nữa, bốn năm trước tớ cũng mất rồi, bây giờ da mặt tớ còn dày hơn cả bê tông kia kìa.” Nhan Lam hừ lạnh một tiếng, lại nói:
“Muốn chơi hai người họ còn nhiều cách để chơi, cớ gì lại lôi Tử Quân vào chuyện này chứ.”
Nhan Lam ngủ không nổi nữa, cô đưa tay đỡ trán, đầu mày hơi nhíu lại nhìn lên trần nhà: “Vả lại họ khoe mẽ là chuyện của họ, liên quan gì đến mình. Tụi mình không đi là được, cần gì đến đó so đo tính toán.”
Thái Văn Bối nghe vậy thì không đồng tình, cô phản bác ngay:
“Không tính không được, tớ cay tụi nó từ hồi đại học rồi!”
Nhắc tới đám bạn thời đại học là máu nóng của Thái Văn Bối sôi lên sùng sục, tụi nó ai nấy cũng đều thích nói chuyện thị phi, thường xuyên đem Nhan Lam ra làm đề tài bàn tán, mua vui.
Thái Văn Bối là bạn thân của Nhan Lam, đương nhiên cũng ghét cái đám người nhiều chuyện vô duyên đó. Bây giờ được dịp hẹn gặp mặt, có cơ hội “chơi” tụi nó, cô nàng họ Thái này dễ dàng gì mà bỏ qua chứ.
Nhan Lam nghe đến phát mệt mấy chuyện thị phi, cô thở dài một hơi, không bàn tới nữa.
Trước giờ ngoài Thái Văn Bối ra Nhan Lam không có bạn bè chị em thân thiết nào cả. Cô không chủ động quen nhiều người, mà người khác cũng không muốn kết bạn làm thân với cô.
Trước kia, thuở năm nhất năm hai đại học thì Nhan Lam rất được nhiều bạn bè yêu thích. Người ta thấy cô xinh đẹp, thấy cô học giỏi, lại trầm tính đáng yêu nên có không ít bạn bè lân la tới gần mở lời bắt chuyện với Nhan Lam. Khi đó cô cũng nói chuyện xã giao lại, mối giao tình giữa Nhan Lam và các bạn học cũng rất tốt.
Nhưng kể từ năm ba đại học, khi đó cô hẹn hò với Lăng Tử Phong, kể từ đó xung quanh Nhan Lam dấy lên rất nhiều tin đồn thất thiệt, mà cô cũng không tự đứng ra thanh minh giải thích gì, cuối cùng tin đồn ấy đồn mãi thành “sự thật”, người nghe thì tin đến sái cổ!
Cuối cùng Nhan Lam trở thành bông hoa hồng xinh đẹp của trường đại học, hoa đẹp đến mấy nhưng có gai nhọn thì cũng không ai dám lại gần.
Nghĩ tới mấy chuyện cũ Nhan Lam liền thở dài, cảm thấy quá nhàm chán. Cô nằm trên ghế sofa mệt mỏi muốn đi ngủ, nhắm tịt mắt lại thả hồn bay bổng.
“Nếu không còn gì để nói nữa thì tớ cúp máy trước đây.”
“Ấy, khoan, khoan đã! Còn chuyện anh Tử Quân thì sao, cậu phải gọi anh ấy cùng tới buổi họp mặt đó nha!”
“Đã nói không để anh ấy dính líu vào những chuyện thị phi của tớ nữa kia mà.”
Giọng nói của Nhan Lam có chút đanh lạnh, cô nghiêm túc nói với Thái Văn Bối: “Tớ nói thật đó Bối Bối, cậu đừng nhắc tới Tử Quân, hay là kéo anh ấy vào những chuyện của tớ nữa.”
Thái Văn Bối nghe vậy có chút không hiểu: “Cậu sợ liên lụy tới anh ấy hả?”
Nhan Lam hơi suy tư, cuối cùng cô lựa chọn im lặng không nói: “Tớ tắt máy trước đó.”
“Ể? Khoan- khoan đã!”
“Tút tút tút” một hồi kéo dài, màn hình điện thoại tối đèn rồi tắt ngấm. Nhan Lam tuy không ở cạnh nhưng vẫn có thể đoán ra được Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia hiện tại đang giận dữ lắm, là cô tắt máy trước kia mà, còn không để Thái Văn Bối có cơ hội nói thêm lời nào.
Nhan Lam thở dài một hơi, lại quẳng điện thoại sang một bên.
Thật ra ngoại trừ lí do cô sợ liên lụy tới Lăng Tử Quân ra, còn một lí do khác nữa đó chính là… Nhan Lam sợ anh sẽ xem rằng cô phiền phức.
Lúc trước ở cạnh bên nhau, ngày ngày Nhan Lam đều cật lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình trước mặt Lăng Tử Quân. Bởi lẽ khi đó anh không để tâm đến cô, cô cũng không dám làm gì thu hút sự chú ý của anh, Nhan Lam rất sợ Lăng Tử Quân sẽ chán ghét cô, sẽ xem rằng cô là một con người ồn ào phiền phức.
Lăng Tử Quân từ lâu đã không có hảo cảm với cô rồi, Nhan Lam hoàn toàn không hy vọng khi hai người kết hôn, anh sẽ càng thêm ghét cay ghét đắng cô, thù hận cô đến mức ngay cả nhìn mặt cô mà anh cũng không muốn. Nhưng đến cùng, cho dù lúc đó cô có tận lực khiến anh hài lòng, không làm phật ý anh cũng không thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn.
Nói cho cùng… Lăng Tử Quân vẫn là hận cô lắm. Chắc hẳn anh rất muốn rất muốn ly hôn với cô, nếu như không có Văn Văn, Lăng Tử Quân không đời nào chịu cưới cô, không đời nào nắm tay cô bước vào lễ đường như thế.
Chỉ là Nhan Lam có chút không hiểu, rõ ràng chuyện ly hôn đó rất có lợi với Lăng Tử Quân kia mà, là cô đơn phương tình nguyện ly hôn, đã thế còn không động tới tài sản của anh nữa. Đây không phải là điều mà trước giờ anh hằng mong ước hay sao? Không hiểu tại sao từ khi ly hôn cho đến nay Lăng Tử Quân lại hành xử rất quái lạ, anh quan tâm cô một cách thái quá, lại khiến cho cô một lần nữa động lòng, có những mộng tưởng xa vời với anh!
Lòng Nhan Lam lúc này rất rối loạn, cô mệt mỏi nằm trên ghế sofa, ngủ thiếp đi khi nào cũng không hay không biết.
Chap 19: Hồi ức tuổi 20 (1)
Một giấc ngủ này không ngờ lại êm ái vô cùng, lâu lắm rồi Nhan Lam mới có được một giấc ngủ chất lượng tốt đến thế. Cô nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi một giấc dài, đêm nay cô gái nọ có một giấc mơ thật đẹp.
“Này, này, mau lên mọi người! Xuống sân tập bóng nhanh lên, hôm nay lại có trận đấu quyết liệt của khoa Kinh Tế và khoa Công Nghệ Thông Tin đó!”
Tiếng gọi của Tư Lan đánh thức giấc ngủ ngon của Nhan Lam, cô gái 20 tuổi ngồi bật dậy trên giường, mơ màng chưa tỉnh giấc.
Lúc này bên tai lại nghe tiếng nói cọc cằn của Thái Văn Bối: “Ối giời con nhỏ này, gọi một cái làm người ta giật hết cả mình, đang ngủ luôn đó biết không hả?”
“Nhanh chân lên, nhanh chân lên, mọi người xếp hàng đứng xem đông lắm, tụi mình mà còn đi trễ nữa thì không có chỗ đứng đâu đó.”
Uyển Thư cũng hối hả thay vội chiếc đầm, cô nàng đứng trước gương đon đả ngắm nhìn dáng mình. Sau đó nhận ra còn thiếu thiếu cái gì đó, liền vội tìm trên bàn học kiếm cái kẹp nơ màu hồng.
“Xong rồi, hoàn hảo!”
Uyển Thư kẹp tóc xong thì ngắm mình trong gương, khóe miệng duyên dáng cười hì hì, tiếp theo sau Tư Lan chạy vội vào phòng kéo tay cô: “Nhanh lên, đi nhanh lên nào.”
Bị hối, Uyển Thư cũng chạy theo Tư Lan xuống sân trường.
“Tụi tớ đi trước nha, hai cậu cứ ở đó mà ngủ đi.”
Tư Lan hừ lạnh một tiếng nhìn hai cô nàng lười biếng đang còn nằm trên giường, sau đó cô ta mặc kệ không thèm để tâm nữa, kéo Uyển Thư chạy vội đi xuống sân tập bóng, đóng cửa cái rầm!
“Ối giời ơi cái con nhỏ này! Giật hết cả mình.”
Thái Văn Bối mắt nhắm mắt mở quát tháo om sòm: “Tư Lan đáng chết, phá giấc ngủ của bổn cô nương!”
Cô nàng làu bàu mắng chửi mấy câu, sau khi chửi đã cái miệng thì cơn buồn ngủ lại ập tới, thế là ai kia nằm bẹp ra giường, tiếp tục mơ giấc mộng tuyệt vời mà ban nãy bỏ lỡ.
Nhan Lam thấy Thái Văn Bối như thế thì không khỏi bật cười, dù sao cũng bị bạn cùng phòng làm tỉnh giấc, cô ngồi dậy đi ra mấy bước mở cửa sổ thông gió bên ngoài.
Tiết trời buổi sáng tháng 8 thật oi bức quá thể đáng, lâu lắm mới thoảng qua được một cơn gió mát. Cũng may vừa lúc Nhan Lam mở cửa thì gió thổi đến, cô duỗi cổ ra ngoài hít vào trong lòng một ngụm khí trong lòng, sau đó cũng xem như là tỉnh táo.
Cô đưa tay xoa nhẹ vành mắt, Nhan Lam xoay lưng đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị thay đồ xuống sân tập. Hôm nay là ngày thi đấu của Lăng Tử Quân, cô biết chứ, nhưng Nhan Lam cố tình tỏ vẻ thản nhiên để người khác không đoán được tâm tư của cô.
Chuyện cô thích thầm Lăng Tử Quân hai năm… người khác khẳng định không biết! Chỉ có Nhan Lam hiểu rõ trong lòng cô rốt cuộc chất chứa loại tình cảm gì với vị tiền bối họ Lăng ấy.
Khóe môi nhỏ xinh của Nhan Lam hơi cong cong lên cười, hôm nay cô mặc chân váy dài màu xanh rêu, kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ màu trắng. Tóc dài ở sau vai buộc gọn lại cùng với dây nơ, để tạo thêm điểm nhấn cô còn cố ý lựa khuyên tai thật xinh xắn.
Nhan Lam không trang điểm gì nhiều, chỉ thoa chút son môi cho tươi tắn một chút, mi mắt cong dài tự nhiên, đuôi mắt cô cong cong ý cười, ngắm mình một chút cảm thấy không còn sai sót gì nữa thì Nhan Lam mới rón rén đi ra cửa phòng.
Bình thường Thái Văn Bối ngủ say như chết ấy, nhưng mà lần này bị đánh thức những hai lần đương nhiên là ngủ lại không được. Cô nàng ngồi bật dậy trên giường, đầu tóc rũ rượi:
“Tụi nó đi hết rồi hả?”
Thanh âm bất thình lình vang lên hại Nhan Lam giật thót, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh.
“Tụi nó” là ai, Nhan Lam đương nhiên biết rõ. Cô hơi cười, vừa thay giày vừa nhẹ giọng nói: “Tư Lan với cả Uyển Thư đều xuống sân giành chỗ rồi.”
“Hình như hôm nay khoa Kinh Tế đấu với Công Nghệ Thông Tin nhỉ?” Thái Văn Bối vẫn còn buồn ngủ, cái giọng nhè nhè của cô nàng khiến Nhan Lam bật cười.
“Đúng rồi. Trận đấu kịch tính như vậy mới khiến cho Tư Lan hét ầm ĩ cả sáng đó.”
“Giời ạ cái con nhỏ đó làm tớ giật cả mình, ngủ mà cũng không yên.”
Thái Văn Bối nói đoạn rồi lem nhem con mắt nhìn Nhan Lam: “Tiểu Lam?”
“Hửm?” Hai mắt long lanh to tròn của Nhan Lam nhìn Thái Văn Bối, cô đã chuẩn bị xong cả rồi, chuẩn bị xuống sân xem thi đấu.
“Cậu cũng có hứng thú với thi đấu bóng rổ hả?”
Nhan Lam không nói gì, ánh mắt lượn lượn nhìn Thái Văn Bối. Thái Văn Bối vốn dĩ đang mụ đầu, tỉnh dậy không lâu cô đương nhiên không tỉnh táo rồi. Thấy Nhan Lam không nói, Thái Văn Bối cũng mặc kệ đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Làn nước trong lành buổi sáng táp lên mặt khiến ai kia như tỉnh táo hẳn, lúc này cô nàng mới nhớ ra, Thái Văn Bối ló đầu ra ngoài tìm Nhan Lam.
“Uầy, Tiểu Lam.”
“Hửm?” Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn bạn thân, cô đang tìm ít kẹo ngọt trên ngăn bàn mình, bỏ vào trong túi xách.
“Đàn anh họ Lăng tên Tử Quân đó… hình như học khoa Kinh Tế nhỉ?”
Chap 20: Hồi ức tuổi 20 (2)
Không thấy Nhan Lam đáp lại mình, Thái Văn Bối ngậm bàn chải đánh răng, bọt kem đầy cả miệng, cô ló đầu ra ngoài nhìn lần nữa, ánh mắt cô nàng dáo dác lần tìm hình bóng của Nhan Lam.
Nhan Lam lúc này đang đứng đưa lưng về phía Thái Văn Bối, dĩ nhiên Thái Văn Bối không thấy được đôi gò má đang đỏ ửng lên của cô. Nhan Lam ngượng ngùng vô cùng, lại không biết phải đáp lại thế nào, hít ra thở vào mấy hơi, cuối cùng mới thấp giọng “ừ” một tiếng.
Thái Văn Bối bật cười:
“Gì mà phản ứng chậm vậy hả? Tớ mới ngủ dậy cũng không chậm chạp như Tiểu Lam nha”
“…” bị trêu ghẹo, Nhan Lam không đáp, cô tiếp tục lấy kẹo bỏ vào trong túi xách.
Nhan Lam rất thích kẹo ngọt, cô thầm nghĩ không biết đàn anh Lăng Tử Quân có thích kẹo hay không nhỉ? Nếu cô đưa cho anh, liệu anh sẽ nhận chứ?
Nhưng mà Nhan Lam lại lo lắng quá, cô cũng không biết lấy lý do gì để đưa kẹo cho anh ấy nữa.
Lăng Tử Quân và cô chỉ nói chuyện với nhau một lần ở năm nhất đại học, sau đó có gặp nhau ở sân trường mấy lần nhưng cô không dám tiến tới bắt chuyện. Bởi lẽ lần nào gặp, bên cạnh Lăng Tử Quân cũng có rất nhiều người vây quanh, Nhan Lam cảm thấy lo sợ, cuối cùng chỉ có can đảm nhìn chứ chẳng có dũng khí tiến tới.
“Này, đứng ngơ ngẩn ở đó nghĩ gì vậy hửm bé yêu.”
Thái Văn Bối đã thay xong quần áo, cô nàng chạy tới khoác vai Nhan Lam, cười hì hì.
Nhan Lam bị dọa cho giật mình, quay sang nhíu mày nhìn cô bạn. Sau đó mới phát hiện ra Thái Văn Bối lúc này quần áo đã chỉnh tề, chuẩn bị cùng cô xuống sân xem thi đấu.
“Cậu cũng đi xem thi đấu à?” Nhan Lam có chút không tin hỏi cô.
Thấy nét mặt ngơ ngác của cô bạn thân, Thái Văn Bối nhe răng:
“Đương nhiên là đi rồi, tớ cũng muốn xem thử đàn anh họ Lăng đó rốt cuộc có bao nhiêu mị lực mà cô gái nào cũng mê mẩn anh ta.”
Nhan Lam hơi nâng mắt nhìn Thái Văn Bối, cô không dám nói cho bạn thân rằng thật chất cô cũng rất “mê mẩn” đàn anh.
“Vậy đi mau đi, sân trường đông nghịt người rồi đó.”
“Ồ, chờ- chờ tí mang giày đã.”
Thái Văn Bối xỏ vội đôi giày, sau đó cùng Nhan Lam chạy xuống sân trường.
Thái Văn Bối và Nhan Lam chính là hai trường phái khác nhau, phong cách ăn mặc chẳng ăn nhập vào nhau tẹo nào. Người thì theo hướng cá tính cool ngầu, càng ngầu càng tốt. Người thì lại váy áo xinh xắn hệt như nàng thơ trong giấc mộng.
Lúc hai người ở cạnh nhau, nhìn không ra đây chính là cặp chị em thân thiết, vô cùng hợp cạ.
“Này, tụi nó đứng chen hết rồi, không nhìn được gì hết.”
Thái Văn Bối chau mày nhìn đám người đứng chen chúc ở trước mặt, cảm thấy số mình đúng là xui xẻo, lẽ ra giờ này cô còn ngủ ngon lành trên giường, nếu không phải nhỏ Tư Lan nó đánh thức thì còn lâu Thái Văn Bối mới xuống sân xem thi đấu bóng rổ nhàm chán này.
“Đứng ở đó đương nhiên không thấy rồi, lại đây này, chỗ này mới thấy được.”
Nghe Thái Văn Bối càu nhàu mãi Nhan Lam cũng chán ngán, cô kéo tay Thái Văn Bối đi xa khỏi sân tập bóng.
“Ê này, đi- đi đâu vậy!”
Thái Văn Bối bị kéo đi mà còn ngớ người - Ủa, sân tập bóng ở đây, trận đấu sẽ diễn ra ở đây kia mà, Nhan Lam rốt cuộc là định kéo cô đi đâu vậy hả?
“Nè, đi đâu vậy… ưm…”
Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị Nhan Lam chặn lại, cô đưa tay bịt miệng Thái Văn Bối, kéo cô bạn lắm mồm của mình đến tòa F của trường đại học. Nhìn đông ngó tây một hồi, nơi này vắng người đương nhiên không có ai lui tới, Nhan Lam sau khi xác định rõ không có người mới dắt Thái Văn Bối đi vào trong.
Lách qua hàng rào được chắn lại, cầu thang cũ kỹ bám đầy bụi bẩn, trên cao bức tường mạng nhện giăng đầy, Nhan Lam đưa Thái Văn Bối tới “căn cứ bí mật” mà bình thường cô vẫn hay đến chơi.
Nơi này cũng không hẳn là bí mật gì, nhưng do quanh năm suốt tháng bị bỏ hoang không có ai dám tới, chỉ có Nhan Lam có gan chiếm đóng nên thành ra chỗ này hiện tại thuộc quyền sở hữu của cô.
“Uầy! Tiểu Lam, cậu gan vậy hả?”
Gương mặt của Thái Văn Bối tái xanh, cô nàng bình thường trời không sợ đất không sợ nhưng Thái Văn Bối sợ nhất chính là… ma đó!
Gió lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến tóc gáy của Thái Văn Bối dựng đứng, cô nổi hết da gà, sợ đến muốn ngất xỉu tại chỗ.
“Cmn Tiểu Lam… cậu- cậu điên thật rồi.”
Thái Văn Bối trợn tròn mắt, thật sự quá mức kinh hoảng. Người nọ mắng chửi xong liền muốn quay đầu chạy trốn, nhưng bản thân chưa chạy được bao nhiêu đã bị Nhan Lam nắm tay kéo giật ngược lại.
“Không có ma đâu mà lo. Lại đây, chỗ này nhìn xuống mới thấy được sân tập bóng.”
Nhan Lam tiếp tục đưa Thái Văn Bối lách qua dây rào cảnh báo, tiến vào chính giữa tòa nhà. Mà Thái Văn Bối sợ quá, cô nhắm tịt mắt không dám mở, bị Nhan Lam kéo đi đâu cô cũng không biết.
Cây cối gần tòa F trường đại học vừa cao vừa to, mọc lên um tùm che mất tầm nhìn của Nhan Lam. Cô đưa tay đẩy cành cây kia sang một bên, sau đó đánh vào mông của Thái Văn Bối một cái, hiếm lắm mới thấy mỉm cười gian manh:
“Mở mắt đi, nhìn xuống sân trường kìa!”
Thái Văn Bối sắp mếu khóc, cô không dám mở mắt sợ rằng sẽ thấy được những thứ không sạch sẽ ở đây. Nhưng Nhan Lam cứ thúc giục mãi, cuối cùng Thái Văn Bối phải miễn cưỡng hí mắt nhìn.
Rất nhanh sau đó tâm trạng lo sợ của Thái Văn Bối đảo một vòng 360 độ thành bất ngờ đến tột cùng.
Cô nàng như được mở mang tầm mắt, hai mắt Thái Văn Bối mở to, sáng rực lên vì quá bất ngờ.
Từ tòa F nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy được toàn cảnh sân tập bóng ở dưới kia!
Nhan Lam đứng ngây người hồi lâu, thời gian trôi qua bao lâu cô cũng không để ý đến nữa. Đến tận khi thang máy “ding” một tiếng, cửa mở ra, đoàn người ở bên trong đi ra ngoài nhìn cô chỉ chỉ trỏ trỏ, xì xầm to nhỏ đủ điều, lúc này Nhan Lam mới bừng tỉnh khỏi cơn mơ mộng.
Cô ngượng ngùng quay mặt bước đi, trở về nhà mình, sau khi đóng sầm cửa thì Nhan Lam cứ như trút hết sức lực, không còn chút tinh thần nào, chỉ có thể tựa lưng vào cửa phòng trượt dài xuống không đứng nổi.
Nếu như khi nãy không phải là có người lên lầu thì không biết Nhan Lam còn đứng ngây người ở đó bao lâu nữa.
Nhan Lam mệt mỏi ngồi cuộn người, đầu óc của cô rối tung rối mù lên không nghĩ được điều gì khác nữa, bàn tay đưa lên cào loạn lọn tóc, cô thực sự không hiểu được lời nói của Lăng Tử Quân khi nãy rốt cuộc là mang ngụ ý gì.
Thời đại công nghệ… thời đại công nghệ… Ý tứ gì vậy chứ!
Nhan Lam cắn môi suy nghĩ mãi vẫn không thấu được lời nói kia, bên tai lúc này truyền tới tiếng chuông điện thoại, thanh âm bất thình lình vang lên hại cô giật bắn cả mình.
Cô trộm nuốt một ngụm nước bọt, lúc này không còn hơi sức đâu để mắng chó chửi mèo nữa, hai mắt trừng trừng nhìn vào chiếc di động kia, Nhan Lam bắt máy.
“Tớ nghe đây, Bối Bối?”
Thái Văn Bối gọi cho cô!
Hay đấy, cũng biết đường gọi cho bổn cô nương nữa à, không phải cậu chỉ giỏi bỏ bạn giữa chợ hay sao! - Nghĩ lại bị Thái Văn Bối bỏ rơi một mình, đến giờ mà Nhan Lam vẫn còn rất ấm ức không quên.
Trong lòng cô mang đủ loại oán giận muốn giải tỏa mà không được, cố gắng dằn lại cơn tức, Nhan Lam nắm chặt điện thoại.
“Gọi tớ rồi im lặng, cậu muốn chọc tớ tức điên lên sao hả?”
“…” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia sợ xanh cả mặt, cô nàng cười hề hề giả ngơ giả ngốc:
“Nghe giọng cậu đáng sợ quá, tớ không dám đáp lại luôn.”
“Còn không phải tại cậu chọc cho tớ điên lên sao?”
Nhan Lam bình thường hiền như cục đất ấy, nhưng mỗi khi nỗi giận thì đến Thái Văn Bối trời không sợ đất không sợ cũng phải rét run cả người.
“Ôi thôi cô nương, đừng giận đừng giận mà… tớ cũng vì bất đắc dĩ mới làm vậy thôi.”
“Bất đắc dĩ cái con khỉ khô ấy.” Đã lâu lắm rồi Nhan Lam mới mở miệng dung tục mắng chửi mấy câu. Thái Văn Bối nghe xong mà đổ mồ hôi lạnh, thôi rồi… Nhan Lam lần này là giận thật chứ chẳng chơi.
Ngày thường Nhan Lam rất hiền, cho dù Thái Văn Bối có ở bên cạnh cô làm trò mèo gì cô cũng không giận, nhưng đi quá giới hạn như lần này thì… Nhan Lam thực sự nổi trận lôi đình rồi!
“Thôi mà thôi mà… Tiểu Lam bảo bối của tớ, xin lỗi, xin lỗi nhiều lắm.”
Giọng Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không ngừng nài nỉ van xin, không nhìn thấy mặt nhưng Nhan Lam vẫn có thể nghe được sự thành tâm từ phía người kia, cô cũng xem như nguôi ngoai được một chút.
Nhan Lam tức giận thở hắt ra một hơi, lúc này mới lấy lại được bình tĩnh, đứng dậy đi vào trong nhà.
“Cậu làm vậy chính là bán đứng bạn bè đó biết không hả?”
“Biết, biết rồi! Là tại tớ ham tiền, là tại tớ thấy tiền mờ mắt… xin lỗi tình yêu, tớ không dám nữa.”
Thái Văn Bối van nài đủ điều, sợ Nhan Lam giận nên hứa hẹn đủ lời với cô, dùng 8891 lời vàng ý ngọc thề non hẹn biển sau này không tái phạm nữa. Nhưng mà có tái phạm hay không, hoặc là tương lai mai sau ở sau lưng Nhan Lam làm ra loại chuyện gì… Thái Văn Bối thực sự không nắm chắc được.
Dù sao tiền tới tay thì phải lấy, vả lại tiền bối họ Lăng này cũng là vì thật tâm thật lòng quan tâm Nhan Lam nên mới làm vậy. Thái Văn Bối bán thông tin của Nhan Lam cũng là vì muốn tốt cho bạn thân thôi, nếu là người khác ví dụ như Lăng Tử Phong muốn mua thì Thái Văn Bối chưa chắc đã thấy tiền sáng mắt mà bán đứng bạn bè như vậy.
Nhưng đây rõ ràng là Lăng Tử Quân kia mà, anh ấy tốt vậy, lại vì yêu Nhan Lam nên mới làm thế. Thái Văn Bối biết nhìn người kia mà, đối mặt với việc vừa có tiền vừa giúp đỡ bạn bè… Thái Văn Bối đương nhiên là làm rồi.
Điện thoại cứ không ngừng vang vang tiếng xin xỏ năn nỉ của Thái Văn Bối, Nhan Lam nghe mà phát phiền.
Cô đưa tay xoa xoa khóe mắt vì mệt mỏi, lúc này đã ra tới phòng khách, cô nằm ườn trên ghế sofa, sau khi mở loa ngoài thì quẳng chiếc điện thoại sang một bên.
“Thôi được rồi, không nói tới nữa. Nhưng lần sau còn tái phạm, tớ với cậu tuyệt giao luôn đấy!”
“Vâng vâng, xin tuân lệnh nữ hoàng, tiểu nhân sau này không dám tái phạm nữa!” Thái Văn Bối nghe được tha thứ thì mừng hết lớn.
Cô nàng ở sau màn hình kia thần không hay quỷ không biết nhe răng cười gian tà, thầm nghĩ về sau có làm gì cũng cẩn thận một chút, không nên quá lộ liễu như vậy. Người ta nói vuốt mặt phải nể mũi kia mà!
“Phải rồi, giờ này còn gọi điện cho tớ làm gì vậy hả?”
Nhan Lam ngửa lưng ra ghế sofa, cả ngày mệt mỏi cái lưng của cô cũng sắp gãy rồi đây.
“À, đúng rồi.” Thái Văn Bối lúc này mới nhớ ra chuyện quan trọng, cô nàng nói với vẻ trịnh trọng.
“Cậu còn nhớ hai đứa bạn cùng phòng kí túc xá của tụi mình hồi đại học hay không?”
“Bạn cùng phòng?”
Ký ức về thời đại học đối với Nhan Lam mờ nhạt vô cùng, lúc đó cô chỉ mải mê học tập, sau đó rảnh rỗi thì dành thời gian xem Lăng Tử Quân thi đấu bóng rổ, không thì đi thăm dò xem sở thích của người kia, lén lút theo anh đến thư viện… còn lại những người xung quanh ngoài Thái Văn Bối ra Nhan Lam không có ấn tượng gì mấy. Kể cả có là bạn cùng phòng kí túc xá cô cũng không để ý.
Chap 17: Đem chuyện kết hôn thông báo thiên hạ chung vui
“Tớ không nhớ.”
Nhan Lam vô cùng lạnh nhạt thốt ra một câu. Thái Văn Bối lập tức thảng thốt: “Trời ạ, cậu tốt nghiệp đại học có bao nhiêu năm đâu, chưa gì đã quên rồi sao?”
“Cũng bốn năm chứ ít ỏi gì đâu… Nhưng mà làm sao vậy, có chuyện gì với hai cậu ấy à?”
“Ồ, cũng không có gì, chỉ là họ gọi điện hẹn tớ và cậu đi họp mặt.”
“Họp mặt?”
“Ừm! Chính là họp mặt. Nghe đâu nhỏ Tư Lan vừa kiếm được anh bồ giàu có, muốn hẹn bọn mình tới ra oai chứ gì. Còn thêm nhỏ Uyển Thư nữa… eo ôi hồi trước tụi nó ganh tị với cậu lắm cơ, bây giờ đạt chút thành tựu nên muốn tỏ vẻ đó mà.”
“Thời đại học qua lâu vậy rồi, tớ cũng chẳng để tâm.”
Nhan Lam nói không để tâm thì quả thực không để tâm, cô nhắm mắt lại như muốn ngủ, bên tai truyền tới tiếng mắng của Thái Văn Bối.
“Trời ạ cô ngốc nhà tôi! Cậu vẫn cứ dửng dưng như thế… để tụi nó ở sau lưng cậu nói xấu đủ điều.”
“Người ta nói gì thì mặc người ta đi, tớ sống tốt là được rồi.”
Cô gái nọ hiển nhiên là không để ý đến ánh mắt người ngoài nhìn cô như thế nào. Trước giờ Nhan Lam vẫn luôn sống như thế, cô hoàn hảo, cô xinh đẹp, học lực luôn ở mức xuất sắc… đó là những gì mà cô bỏ công rèn luyện mới có được.
Người khác nhìn vào muốn soi mói gì Nhan Lam đành chịu, cho dù họ có xuyên tạc, đổi trắng thay đen, nói cô đi cửa sau, hoặc nói cô sinh ra đã ngậm thìa vàng, cái gì cô đang có cũng là nhờ quan hệ mới có được… Mấy lời này cô không quản nổi, miệng đời kia mà, cấm người ta nói được sao?
Vả lại Nhan Lam cũng không rỗi hơi đâu mà để tâm, cô cảm thấy bản thân mình không hổ thẹn với lương tâm là được, không cần quan tâm miệng đời sân si làm gì.
“Cậu không tức giận thật đó hả? Cậu không nhớ trước kia tụi nó đồn…”
Thái Văn Bối đang tâm huyết dâng trào nói không ngừng miệng, nhưng nói nửa đường mới giật mình khựng lại không dám huyên thuyên tiếp. Ấy chết, cô lỡ lời mất rồi…
“Lời đồn gì hả?”
Nhan Lam hiếm khi tò mò như vậy, cô với tay tới bàn trà lấy điện thoại đưa đến bên tai: “Bối Bối? Sao cậu không nói nữa?”
“À- à không có gì đâu... haha haha...”
Thái Văn Bối cười hihi haha, cố tình tránh né không đề cập đến chuyện lời đồn thổi thời đại học nữa.
Nhan Lam đúng là vô tư đến bất bình thường mà, cái gì cũng dửng dưng không để tâm. Chuyện lời đồn Nhan Lam cước đạp lưỡng thuyền, sau khi chia tay người anh thì lại hẹn hò với người em, lời đồn nói cô lẳng lơ, tâm cơ muốn vào được Lăng gia làm con dâu lan khắp cả trường đại học thời đó, vậy mà Nhan Lam cũng không hay không biết nữa à?
Thái Văn Bối quả thực là phục cô sát đất, trên đời này ngoại trừ Nhan Lam ra thì còn ai thản nhiên với những tin đồn ác ý như vậy đâu chứ.
“Vậy cậu từ chối bọn họ giúp tớ đi, nói là ngày đó tớ bận rồi, tớ không tới dự tiệc họp mặt gì đó đâu.”
“Uầy! Sao mà được, cậu phải đi với tớ chứ.”
“Đi làm cái gì, không phải cậu nói hai người họ muốn ra oai với tụi mình hay sao. Đã sớm biết là tới đó chỉ để nghe khoác lác thì còn tới làm gì.”
Nhan Lam cười khổ, chẳng chút hào hứng gì với cuộc hẹn họp mặt nhàm chán vô bổ ấy.
Nhưng Thái Văn Bối thì khác, cô không cho rằng là đây là cuộc họp mặt vô bổ!
“Thì bởi vì sớm biết là vậy nên càng phải đi chứ sao.” Thái Văn Bối nói với giọng hùng hổ: “Nếu đã biết trước thì chúng ta phải chơi lại bọn nó một phen, cho tụi nó nín mồm lại luôn, thua đến khâm phục khẩu phục.”
“...” Nhan Lam đang lim dim muốn ngủ, nghe Thái Văn Bối nói đến muốn tỉnh ngủ luôn.
“Hả? Chơi lại họ một phen?” Cô hơi mở mắt nhìn trần nhà còn sáng đèn, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra “chơi” bọn họ bằng cách nào chứ.
“Cậu muốn chơi họ ra sao thì chơi… tớ không can dự đâu đấy.”
Nhưng đến cuối cùng Nhan Lam cũng chẳng thèm để tâm, thôi kệ đi, Thái Văn Bối muốn quậy gì cứ cho cô nàng quậy, Nhan Lam không dư hơi đi để ý đám người nhạt nhẽo chỉ thích nói chuyện thị phi đó đâu. Chỉ có Thái Văn Bối là vì quan tâm cô, suốt ngày đối đầu với bọn họ mà thôi.
“Không được, cậu phải đi cùng tớ thì mới chơi bọn họ được.”
Thái Văn Bối trịnh trọng lập ra một màn trả thù ngoạn mục: “Nghe tớ nói đi Tiểu Lam, chỉ có cậu mới có thể chơi cho tụi nó quê độ ê mặt thôi.”
“Chơi kiểu nào hửm?”
“Thì còn kiểu nào nữa!” Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia không rõ có phải là vì phấn khích quá độ hay không, đập bàn một cái “bốp” rõ to.
“Nhỏ Tư Lan ỷ nó có thằng bồ ngon lành cành đào muốn đem ra lấy tiếng trước mặt mình, thì cậu cũng có tiền bối họ Lăng, anh Lăng Tử Quân là chồng kia mà. Đem ra khè trước mặt tụi nó, khắp cả thành phố này còn ai mà không nghe qua danh tập đoàn Lăng thị nữa hả? Lại nói trước kia tụi nó cứ bảo chống mắt lên xem cậu quen anh Tử Quân được bao lâu, bây giờ thì hay rồi, hai người không chỉ hẹn hò mà còn cưới nhau luôn cơ.”
Thái Văn Bối càng nói càng hăng say, dường như muốn đem chuyện Nhan Lam kết hôn cùng Lăng Tử Quân thông báo cho toàn thể thiên hạ cùng nghe và chung vui.
Chap 18: Hoa hồng xinh đẹp có gai
“Chậm đã, chậm đã Bối Bối.”
Nhan Lam trực tiếp ngắt ngang lời của Thái Văn Bối, cô nghe đến đau đầu nãy giờ vẫn không biết Thái Văn Bối nghĩ gì mà dám nói những lời như vậy nữa!
“Cậu cũng biết nói là trước kia bọn họ bảo chống mắt lên xem tớ và Tử Quân quen nhau được bao lâu. Ừ thì tớ và anh ấy có kết hôn thật, nhưng cũng ly hôn rồi… cậu cảm thấy nếu tớ cùng anh ấy đi dự buổi họp mặt này, ai ê mặt đây hả? Là tớ hay là đám Tư Lan?”
Giọng nói của Nhan Lam pha chút tức giận, nghe vào liền thấy ngay. Thái Văn Bối lạnh rét người, nhưng vẫn cứng miệng nói:
“Tụi nó muốn ra oai tỏ vẻ với mình mà, mình phải làm lại một vố cho phải đạo chứ! Vả lại, chuyện cậu kết hôn với nhị thiếu gia Lăng thị cả thành phố này ai cũng biết. Nhưng ly hôn thì giấu nhẹm đến giờ vẫn không nghe báo chí đưa tin… là anh Tử Quân giữ thể diện cho cậu cũng như cho anh ấy, cậu còn sợ gì chứ.”
Thái Văn Bối càng nói càng ngang ngược, Nhan Lam nghe mà đau não.
“Không phải là tớ sợ mất thể diện. Nói thật, cho dù có mất thể diện đi chăng nữa, bốn năm trước tớ cũng mất rồi, bây giờ da mặt tớ còn dày hơn cả bê tông kia kìa.” Nhan Lam hừ lạnh một tiếng, lại nói:
“Muốn chơi hai người họ còn nhiều cách để chơi, cớ gì lại lôi Tử Quân vào chuyện này chứ.”
Nhan Lam ngủ không nổi nữa, cô đưa tay đỡ trán, đầu mày hơi nhíu lại nhìn lên trần nhà: “Vả lại họ khoe mẽ là chuyện của họ, liên quan gì đến mình. Tụi mình không đi là được, cần gì đến đó so đo tính toán.”
Thái Văn Bối nghe vậy thì không đồng tình, cô phản bác ngay:
“Không tính không được, tớ cay tụi nó từ hồi đại học rồi!”
Nhắc tới đám bạn thời đại học là máu nóng của Thái Văn Bối sôi lên sùng sục, tụi nó ai nấy cũng đều thích nói chuyện thị phi, thường xuyên đem Nhan Lam ra làm đề tài bàn tán, mua vui.
Thái Văn Bối là bạn thân của Nhan Lam, đương nhiên cũng ghét cái đám người nhiều chuyện vô duyên đó. Bây giờ được dịp hẹn gặp mặt, có cơ hội “chơi” tụi nó, cô nàng họ Thái này dễ dàng gì mà bỏ qua chứ.
Nhan Lam nghe đến phát mệt mấy chuyện thị phi, cô thở dài một hơi, không bàn tới nữa.
Trước giờ ngoài Thái Văn Bối ra Nhan Lam không có bạn bè chị em thân thiết nào cả. Cô không chủ động quen nhiều người, mà người khác cũng không muốn kết bạn làm thân với cô.
Trước kia, thuở năm nhất năm hai đại học thì Nhan Lam rất được nhiều bạn bè yêu thích. Người ta thấy cô xinh đẹp, thấy cô học giỏi, lại trầm tính đáng yêu nên có không ít bạn bè lân la tới gần mở lời bắt chuyện với Nhan Lam. Khi đó cô cũng nói chuyện xã giao lại, mối giao tình giữa Nhan Lam và các bạn học cũng rất tốt.
Nhưng kể từ năm ba đại học, khi đó cô hẹn hò với Lăng Tử Phong, kể từ đó xung quanh Nhan Lam dấy lên rất nhiều tin đồn thất thiệt, mà cô cũng không tự đứng ra thanh minh giải thích gì, cuối cùng tin đồn ấy đồn mãi thành “sự thật”, người nghe thì tin đến sái cổ!
Cuối cùng Nhan Lam trở thành bông hoa hồng xinh đẹp của trường đại học, hoa đẹp đến mấy nhưng có gai nhọn thì cũng không ai dám lại gần.
Nghĩ tới mấy chuyện cũ Nhan Lam liền thở dài, cảm thấy quá nhàm chán. Cô nằm trên ghế sofa mệt mỏi muốn đi ngủ, nhắm tịt mắt lại thả hồn bay bổng.
“Nếu không còn gì để nói nữa thì tớ cúp máy trước đây.”
“Ấy, khoan, khoan đã! Còn chuyện anh Tử Quân thì sao, cậu phải gọi anh ấy cùng tới buổi họp mặt đó nha!”
“Đã nói không để anh ấy dính líu vào những chuyện thị phi của tớ nữa kia mà.”
Giọng nói của Nhan Lam có chút đanh lạnh, cô nghiêm túc nói với Thái Văn Bối: “Tớ nói thật đó Bối Bối, cậu đừng nhắc tới Tử Quân, hay là kéo anh ấy vào những chuyện của tớ nữa.”
Thái Văn Bối nghe vậy có chút không hiểu: “Cậu sợ liên lụy tới anh ấy hả?”
Nhan Lam hơi suy tư, cuối cùng cô lựa chọn im lặng không nói: “Tớ tắt máy trước đó.”
“Ể? Khoan- khoan đã!”
“Tút tút tút” một hồi kéo dài, màn hình điện thoại tối đèn rồi tắt ngấm. Nhan Lam tuy không ở cạnh nhưng vẫn có thể đoán ra được Thái Văn Bối ở đầu dây bên kia hiện tại đang giận dữ lắm, là cô tắt máy trước kia mà, còn không để Thái Văn Bối có cơ hội nói thêm lời nào.
Nhan Lam thở dài một hơi, lại quẳng điện thoại sang một bên.
Thật ra ngoại trừ lí do cô sợ liên lụy tới Lăng Tử Quân ra, còn một lí do khác nữa đó chính là… Nhan Lam sợ anh sẽ xem rằng cô phiền phức.
Lúc trước ở cạnh bên nhau, ngày ngày Nhan Lam đều cật lực giảm nhẹ sự hiện diện của mình trước mặt Lăng Tử Quân. Bởi lẽ khi đó anh không để tâm đến cô, cô cũng không dám làm gì thu hút sự chú ý của anh, Nhan Lam rất sợ Lăng Tử Quân sẽ chán ghét cô, sẽ xem rằng cô là một con người ồn ào phiền phức.
Lăng Tử Quân từ lâu đã không có hảo cảm với cô rồi, Nhan Lam hoàn toàn không hy vọng khi hai người kết hôn, anh sẽ càng thêm ghét cay ghét đắng cô, thù hận cô đến mức ngay cả nhìn mặt cô mà anh cũng không muốn. Nhưng đến cùng, cho dù lúc đó cô có tận lực khiến anh hài lòng, không làm phật ý anh cũng không thể khiến mối quan hệ giữa hai người trở nên tốt đẹp hơn.
Nói cho cùng… Lăng Tử Quân vẫn là hận cô lắm. Chắc hẳn anh rất muốn rất muốn ly hôn với cô, nếu như không có Văn Văn, Lăng Tử Quân không đời nào chịu cưới cô, không đời nào nắm tay cô bước vào lễ đường như thế.
Chỉ là Nhan Lam có chút không hiểu, rõ ràng chuyện ly hôn đó rất có lợi với Lăng Tử Quân kia mà, là cô đơn phương tình nguyện ly hôn, đã thế còn không động tới tài sản của anh nữa. Đây không phải là điều mà trước giờ anh hằng mong ước hay sao? Không hiểu tại sao từ khi ly hôn cho đến nay Lăng Tử Quân lại hành xử rất quái lạ, anh quan tâm cô một cách thái quá, lại khiến cho cô một lần nữa động lòng, có những mộng tưởng xa vời với anh!
Lòng Nhan Lam lúc này rất rối loạn, cô mệt mỏi nằm trên ghế sofa, ngủ thiếp đi khi nào cũng không hay không biết.
Chap 19: Hồi ức tuổi 20 (1)
Một giấc ngủ này không ngờ lại êm ái vô cùng, lâu lắm rồi Nhan Lam mới có được một giấc ngủ chất lượng tốt đến thế. Cô nằm trên ghế sofa ngủ thiếp đi một giấc dài, đêm nay cô gái nọ có một giấc mơ thật đẹp.
“Này, này, mau lên mọi người! Xuống sân tập bóng nhanh lên, hôm nay lại có trận đấu quyết liệt của khoa Kinh Tế và khoa Công Nghệ Thông Tin đó!”
Tiếng gọi của Tư Lan đánh thức giấc ngủ ngon của Nhan Lam, cô gái 20 tuổi ngồi bật dậy trên giường, mơ màng chưa tỉnh giấc.
Lúc này bên tai lại nghe tiếng nói cọc cằn của Thái Văn Bối: “Ối giời con nhỏ này, gọi một cái làm người ta giật hết cả mình, đang ngủ luôn đó biết không hả?”
“Nhanh chân lên, nhanh chân lên, mọi người xếp hàng đứng xem đông lắm, tụi mình mà còn đi trễ nữa thì không có chỗ đứng đâu đó.”
Uyển Thư cũng hối hả thay vội chiếc đầm, cô nàng đứng trước gương đon đả ngắm nhìn dáng mình. Sau đó nhận ra còn thiếu thiếu cái gì đó, liền vội tìm trên bàn học kiếm cái kẹp nơ màu hồng.
“Xong rồi, hoàn hảo!”
Uyển Thư kẹp tóc xong thì ngắm mình trong gương, khóe miệng duyên dáng cười hì hì, tiếp theo sau Tư Lan chạy vội vào phòng kéo tay cô: “Nhanh lên, đi nhanh lên nào.”
Bị hối, Uyển Thư cũng chạy theo Tư Lan xuống sân trường.
“Tụi tớ đi trước nha, hai cậu cứ ở đó mà ngủ đi.”
Tư Lan hừ lạnh một tiếng nhìn hai cô nàng lười biếng đang còn nằm trên giường, sau đó cô ta mặc kệ không thèm để tâm nữa, kéo Uyển Thư chạy vội đi xuống sân tập bóng, đóng cửa cái rầm!
“Ối giời ơi cái con nhỏ này! Giật hết cả mình.”
Thái Văn Bối mắt nhắm mắt mở quát tháo om sòm: “Tư Lan đáng chết, phá giấc ngủ của bổn cô nương!”
Cô nàng làu bàu mắng chửi mấy câu, sau khi chửi đã cái miệng thì cơn buồn ngủ lại ập tới, thế là ai kia nằm bẹp ra giường, tiếp tục mơ giấc mộng tuyệt vời mà ban nãy bỏ lỡ.
Nhan Lam thấy Thái Văn Bối như thế thì không khỏi bật cười, dù sao cũng bị bạn cùng phòng làm tỉnh giấc, cô ngồi dậy đi ra mấy bước mở cửa sổ thông gió bên ngoài.
Tiết trời buổi sáng tháng 8 thật oi bức quá thể đáng, lâu lắm mới thoảng qua được một cơn gió mát. Cũng may vừa lúc Nhan Lam mở cửa thì gió thổi đến, cô duỗi cổ ra ngoài hít vào trong lòng một ngụm khí trong lòng, sau đó cũng xem như là tỉnh táo.
Cô đưa tay xoa nhẹ vành mắt, Nhan Lam xoay lưng đi vào nhà vệ sinh chuẩn bị thay đồ xuống sân tập. Hôm nay là ngày thi đấu của Lăng Tử Quân, cô biết chứ, nhưng Nhan Lam cố tình tỏ vẻ thản nhiên để người khác không đoán được tâm tư của cô.
Chuyện cô thích thầm Lăng Tử Quân hai năm… người khác khẳng định không biết! Chỉ có Nhan Lam hiểu rõ trong lòng cô rốt cuộc chất chứa loại tình cảm gì với vị tiền bối họ Lăng ấy.
Khóe môi nhỏ xinh của Nhan Lam hơi cong cong lên cười, hôm nay cô mặc chân váy dài màu xanh rêu, kết hợp với chiếc áo sơ mi tay lỡ màu trắng. Tóc dài ở sau vai buộc gọn lại cùng với dây nơ, để tạo thêm điểm nhấn cô còn cố ý lựa khuyên tai thật xinh xắn.
Nhan Lam không trang điểm gì nhiều, chỉ thoa chút son môi cho tươi tắn một chút, mi mắt cong dài tự nhiên, đuôi mắt cô cong cong ý cười, ngắm mình một chút cảm thấy không còn sai sót gì nữa thì Nhan Lam mới rón rén đi ra cửa phòng.
Bình thường Thái Văn Bối ngủ say như chết ấy, nhưng mà lần này bị đánh thức những hai lần đương nhiên là ngủ lại không được. Cô nàng ngồi bật dậy trên giường, đầu tóc rũ rượi:
“Tụi nó đi hết rồi hả?”
Thanh âm bất thình lình vang lên hại Nhan Lam giật thót, nhưng rất nhanh cô đã lấy lại được bình tĩnh.
“Tụi nó” là ai, Nhan Lam đương nhiên biết rõ. Cô hơi cười, vừa thay giày vừa nhẹ giọng nói: “Tư Lan với cả Uyển Thư đều xuống sân giành chỗ rồi.”
“Hình như hôm nay khoa Kinh Tế đấu với Công Nghệ Thông Tin nhỉ?” Thái Văn Bối vẫn còn buồn ngủ, cái giọng nhè nhè của cô nàng khiến Nhan Lam bật cười.
“Đúng rồi. Trận đấu kịch tính như vậy mới khiến cho Tư Lan hét ầm ĩ cả sáng đó.”
“Giời ạ cái con nhỏ đó làm tớ giật cả mình, ngủ mà cũng không yên.”
Thái Văn Bối nói đoạn rồi lem nhem con mắt nhìn Nhan Lam: “Tiểu Lam?”
“Hửm?” Hai mắt long lanh to tròn của Nhan Lam nhìn Thái Văn Bối, cô đã chuẩn bị xong cả rồi, chuẩn bị xuống sân xem thi đấu.
“Cậu cũng có hứng thú với thi đấu bóng rổ hả?”
Nhan Lam không nói gì, ánh mắt lượn lượn nhìn Thái Văn Bối. Thái Văn Bối vốn dĩ đang mụ đầu, tỉnh dậy không lâu cô đương nhiên không tỉnh táo rồi. Thấy Nhan Lam không nói, Thái Văn Bối cũng mặc kệ đi vào trong nhà vệ sinh đánh răng rửa mặt.
Làn nước trong lành buổi sáng táp lên mặt khiến ai kia như tỉnh táo hẳn, lúc này cô nàng mới nhớ ra, Thái Văn Bối ló đầu ra ngoài tìm Nhan Lam.
“Uầy, Tiểu Lam.”
“Hửm?” Nhan Lam hơi nghiêng mặt nhìn bạn thân, cô đang tìm ít kẹo ngọt trên ngăn bàn mình, bỏ vào trong túi xách.
“Đàn anh họ Lăng tên Tử Quân đó… hình như học khoa Kinh Tế nhỉ?”
Chap 20: Hồi ức tuổi 20 (2)
Không thấy Nhan Lam đáp lại mình, Thái Văn Bối ngậm bàn chải đánh răng, bọt kem đầy cả miệng, cô ló đầu ra ngoài nhìn lần nữa, ánh mắt cô nàng dáo dác lần tìm hình bóng của Nhan Lam.
Nhan Lam lúc này đang đứng đưa lưng về phía Thái Văn Bối, dĩ nhiên Thái Văn Bối không thấy được đôi gò má đang đỏ ửng lên của cô. Nhan Lam ngượng ngùng vô cùng, lại không biết phải đáp lại thế nào, hít ra thở vào mấy hơi, cuối cùng mới thấp giọng “ừ” một tiếng.
Thái Văn Bối bật cười:
“Gì mà phản ứng chậm vậy hả? Tớ mới ngủ dậy cũng không chậm chạp như Tiểu Lam nha”
“…” bị trêu ghẹo, Nhan Lam không đáp, cô tiếp tục lấy kẹo bỏ vào trong túi xách.
Nhan Lam rất thích kẹo ngọt, cô thầm nghĩ không biết đàn anh Lăng Tử Quân có thích kẹo hay không nhỉ? Nếu cô đưa cho anh, liệu anh sẽ nhận chứ?
Nhưng mà Nhan Lam lại lo lắng quá, cô cũng không biết lấy lý do gì để đưa kẹo cho anh ấy nữa.
Lăng Tử Quân và cô chỉ nói chuyện với nhau một lần ở năm nhất đại học, sau đó có gặp nhau ở sân trường mấy lần nhưng cô không dám tiến tới bắt chuyện. Bởi lẽ lần nào gặp, bên cạnh Lăng Tử Quân cũng có rất nhiều người vây quanh, Nhan Lam cảm thấy lo sợ, cuối cùng chỉ có can đảm nhìn chứ chẳng có dũng khí tiến tới.
“Này, đứng ngơ ngẩn ở đó nghĩ gì vậy hửm bé yêu.”
Thái Văn Bối đã thay xong quần áo, cô nàng chạy tới khoác vai Nhan Lam, cười hì hì.
Nhan Lam bị dọa cho giật mình, quay sang nhíu mày nhìn cô bạn. Sau đó mới phát hiện ra Thái Văn Bối lúc này quần áo đã chỉnh tề, chuẩn bị cùng cô xuống sân xem thi đấu.
“Cậu cũng đi xem thi đấu à?” Nhan Lam có chút không tin hỏi cô.
Thấy nét mặt ngơ ngác của cô bạn thân, Thái Văn Bối nhe răng:
“Đương nhiên là đi rồi, tớ cũng muốn xem thử đàn anh họ Lăng đó rốt cuộc có bao nhiêu mị lực mà cô gái nào cũng mê mẩn anh ta.”
Nhan Lam hơi nâng mắt nhìn Thái Văn Bối, cô không dám nói cho bạn thân rằng thật chất cô cũng rất “mê mẩn” đàn anh.
“Vậy đi mau đi, sân trường đông nghịt người rồi đó.”
“Ồ, chờ- chờ tí mang giày đã.”
Thái Văn Bối xỏ vội đôi giày, sau đó cùng Nhan Lam chạy xuống sân trường.
Thái Văn Bối và Nhan Lam chính là hai trường phái khác nhau, phong cách ăn mặc chẳng ăn nhập vào nhau tẹo nào. Người thì theo hướng cá tính cool ngầu, càng ngầu càng tốt. Người thì lại váy áo xinh xắn hệt như nàng thơ trong giấc mộng.
Lúc hai người ở cạnh nhau, nhìn không ra đây chính là cặp chị em thân thiết, vô cùng hợp cạ.
“Này, tụi nó đứng chen hết rồi, không nhìn được gì hết.”
Thái Văn Bối chau mày nhìn đám người đứng chen chúc ở trước mặt, cảm thấy số mình đúng là xui xẻo, lẽ ra giờ này cô còn ngủ ngon lành trên giường, nếu không phải nhỏ Tư Lan nó đánh thức thì còn lâu Thái Văn Bối mới xuống sân xem thi đấu bóng rổ nhàm chán này.
“Đứng ở đó đương nhiên không thấy rồi, lại đây này, chỗ này mới thấy được.”
Nghe Thái Văn Bối càu nhàu mãi Nhan Lam cũng chán ngán, cô kéo tay Thái Văn Bối đi xa khỏi sân tập bóng.
“Ê này, đi- đi đâu vậy!”
Thái Văn Bối bị kéo đi mà còn ngớ người - Ủa, sân tập bóng ở đây, trận đấu sẽ diễn ra ở đây kia mà, Nhan Lam rốt cuộc là định kéo cô đi đâu vậy hả?
“Nè, đi đâu vậy… ưm…”
Lời nói chưa kịp thốt ra đã bị Nhan Lam chặn lại, cô đưa tay bịt miệng Thái Văn Bối, kéo cô bạn lắm mồm của mình đến tòa F của trường đại học. Nhìn đông ngó tây một hồi, nơi này vắng người đương nhiên không có ai lui tới, Nhan Lam sau khi xác định rõ không có người mới dắt Thái Văn Bối đi vào trong.
Lách qua hàng rào được chắn lại, cầu thang cũ kỹ bám đầy bụi bẩn, trên cao bức tường mạng nhện giăng đầy, Nhan Lam đưa Thái Văn Bối tới “căn cứ bí mật” mà bình thường cô vẫn hay đến chơi.
Nơi này cũng không hẳn là bí mật gì, nhưng do quanh năm suốt tháng bị bỏ hoang không có ai dám tới, chỉ có Nhan Lam có gan chiếm đóng nên thành ra chỗ này hiện tại thuộc quyền sở hữu của cô.
“Uầy! Tiểu Lam, cậu gan vậy hả?”
Gương mặt của Thái Văn Bối tái xanh, cô nàng bình thường trời không sợ đất không sợ nhưng Thái Văn Bối sợ nhất chính là… ma đó!
Gió lạnh không biết từ đâu thổi tới khiến tóc gáy của Thái Văn Bối dựng đứng, cô nổi hết da gà, sợ đến muốn ngất xỉu tại chỗ.
“Cmn Tiểu Lam… cậu- cậu điên thật rồi.”
Thái Văn Bối trợn tròn mắt, thật sự quá mức kinh hoảng. Người nọ mắng chửi xong liền muốn quay đầu chạy trốn, nhưng bản thân chưa chạy được bao nhiêu đã bị Nhan Lam nắm tay kéo giật ngược lại.
“Không có ma đâu mà lo. Lại đây, chỗ này nhìn xuống mới thấy được sân tập bóng.”
Nhan Lam tiếp tục đưa Thái Văn Bối lách qua dây rào cảnh báo, tiến vào chính giữa tòa nhà. Mà Thái Văn Bối sợ quá, cô nhắm tịt mắt không dám mở, bị Nhan Lam kéo đi đâu cô cũng không biết.
Cây cối gần tòa F trường đại học vừa cao vừa to, mọc lên um tùm che mất tầm nhìn của Nhan Lam. Cô đưa tay đẩy cành cây kia sang một bên, sau đó đánh vào mông của Thái Văn Bối một cái, hiếm lắm mới thấy mỉm cười gian manh:
“Mở mắt đi, nhìn xuống sân trường kìa!”
Thái Văn Bối sắp mếu khóc, cô không dám mở mắt sợ rằng sẽ thấy được những thứ không sạch sẽ ở đây. Nhưng Nhan Lam cứ thúc giục mãi, cuối cùng Thái Văn Bối phải miễn cưỡng hí mắt nhìn.
Rất nhanh sau đó tâm trạng lo sợ của Thái Văn Bối đảo một vòng 360 độ thành bất ngờ đến tột cùng.
Cô nàng như được mở mang tầm mắt, hai mắt Thái Văn Bối mở to, sáng rực lên vì quá bất ngờ.
Từ tòa F nơi này vừa vặn có thể nhìn thấy được toàn cảnh sân tập bóng ở dưới kia!
Bình luận facebook