Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 29
30.
Trên đường về nhà, Sở Tầm im lặng ngoài ý muốn, Lục Cảnh Tu vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm vài câu Sở Tầm mới trả lời một câu, nhưng cũng với tâm trạng rầu rĩ không vui.
Rõ ràng buổi sáng đi tới đồn công an vẫn còn vui vẻ mà?
"Em sao thế? Từ khi ra khỏi đồn công an đã rầu rĩ rồi?" Lục Cảnh Tu đỗ xe vào bãi xe dưới nhà, nhẹ nhàng sờ đầu Sở Tầm.
Lúc này Sở Tầm mới hoàn hồn, trong mắt lộ ra mê man, rõ ràng là vừa ngẩn người, không hề nghe Lục Cảnh Tu nói gì, anh đành phải lặp lại lần nữa.
Sở Tầm há miệng thở dốc, sau lại im lặng, do dự một lát, cậu với tay gảy gảy đai an toàn trước ngực, rõ là vô cùng phân vân, thoạt như có điều muốn nói lại không dám.
Lục Cảnh Tu không hề thúc giục cậu.
Thật ra Sở Tầm đang rất loạn trong lòng, ban nãy ở đồn công an, khi nghe thấy cảnh sát muốn họ cùng đi tới Hoa Thành, cả thân thể đã cậu cứng đờ.
Đã một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ khi Hà Dục mang cậu rời xa Hoa Thành, mấy năm nay cậu chưa từng quay lại, những gì xảy ra ở Hoa Thành dường như cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa. Nhưng khi nghe được lời nói kia của cảnh sát, những âm thanh khi xưa lại như quấn lấy cậu lần nữa, suốt ngày lải nhải quanh tai.
"Đúng là oan nghiệt, sao cứ phải nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc trong ngày mưa chứ, không phải là rảnh rỗi quá à?"
"Người chết rồi thì cũng thành một cục nợ thôi..."
"Có tiền rồi thì sao? Chết rồi cũng có mang theo được đâu? Chậc chậc..."
Xem kịch vui, xem thường, hận thù, đủ mọi loại ánh mắt đều đang hướng về cậu, hơn nữa lại như muốn nói: "Tại sao chỉ có mày còn sống sót?"
Sở Tầm đỡ trán gục xuống, sự việc năm đó dần hiện lên.
Lúc ấy Sở Tầm còn đang học năm hai sơ trung, cậu đi học sớm, lúc đó chỉ vừa mới 13 tuổi thôi.
Sự việc cụ thể cậu không còn rõ, chỉ nhớ khi ấy cả nhà được nghỉ phép cùng nhau, hơn nữa thành tích thi cử của cậu rất tốt nên ba mẹ cậu rất vui, lập tức quyết định cả nhà sẽ tới Nông Gia Nhạc chơi.
Sở Tầm không muốn đi chơi ở Nông Gia Nhạc, suốt đường đi vẫn không hào hứng, bĩu môi, quậy đến cả nhà đều bực mình. Cuối cùng vẫn là ba cậu hỏi cậu muốn đi đâu, Sở Tầm mới nhãy cẫng lên bảo mình muốn đi Sung Sướng Cốc.
Nông Gia Nhạc nằm ở một vùng chân núi ngoài thành phố, bọn họ đi du lịch tự túc, khi đi thời tiết vẫn còn rất tốt. Bọn họ tính toán sẽ đi tới đó vài ngày, chơi thoả thích rồi sẽ về.
Trên đường đi thì vừa gặp phải lúc mưa xuân, đồi núi tầng tầng lớp lớp sương mù. Mẹ Sở dự tính đợi đến khi thời tiết tốt hơn mới về, nhưng bởi vì Sở Tầm muốn đi Sung Sướng Cốc, ba Sở quyết định mạo hiểm lái xe đi vào trung tâm thành phố đến Sung Sướng Cốc.
Đường đi trơn trượt, quãng đường lại xa xôi. Mẹ Sở do dự nói đi ra ngoài trong thời tiết như thế này có phải nguy hiểm quá không? Ba Sở cũng có chút dao động, nhưng nhìn thấy Sở Tầm đang rất hào hứng vì được đi Sung Sướng Cốc, lập tức vui vẻ cười nói: "Vất vả lắm mới dẫn con đi chơi được một chuyến, sao không chơi thật vui chứ? Cùng lắm thì anh đi chậm một chút là được rồi, không sao đâu."
Sau đó ba người cùng nhau đi dến Sung Sướng Cốc, nhưng chỉ còn mỗi Sở Tầm trở về nhà.
Từ đó đến nay, Sở Tầm luôn hối hận vì sao lúc đó bản thân cứ nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc. Cậu vẫn luôn chìm đắm trong kí ức đau buồn, tâm lý cũng sa sút nghiêm trọng, nhờ có Hà Dục bầu bạn bên cạnh mới khá hơn. Mấy năm nay cậu vẫn luôn trốn tránh quá khứ, cũng không trở về Hoa Thành, là vì muốn quên đi tất thảy.
Nhưng mà lần này...
Sở Tầm chậm rãi thoát ra khỏi hồi ức, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện Lục Cảnh Tu vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu, không hối không thúc, chỉ im lặng ngồi đó chờ đợi cậu.
Nhìn thấy biểu tình quan tâm của Lục Cảnh Tu, đáy lòng Sở Tâm vô cùng khó chịu, rất giống như bị ai đó siết lại vậy. Cậu hiểu rõ, bộ dáng say khướt ngày hôm qua của Lục Cảnh Tu là do muốn tìm video chứng cứ cho cậu, thế mà cậu lại không muốn về Hoa Thành.
Cậu cẩn thận nói: "Đơn kiện này chúng ta bỏ đi, em không muốn truy cứu nữa."
"Tại sao?" Lục Cảnh Tu lập tức nhíu mày.
Nghe Lục Cảnh Tu hỏi vậy, lòng Sở Tầm càng khó chịu, giấu diếm nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng, thuốc gã chuốc em cũng không gây ra hậu quả gì về lâu dài, sau này em cẩn thận hơn là được rồi."
"Nếu gã đã làm sai, gã phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả." Tuy Lục Cảnh Tu không hiểu sao Sở Tầm đột nhiên thay đổi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói: "Em không cần lo, chúng ta đã có chứng cứ, chúng ta đến Hoa Thành là đường đường chính chính."
Thấy Sở Tầm co rụt người lại, anh nghĩ có thể là Sở Tầm sợ Cố Nguyên An sau này sẽ chèn ép cậu, lập tức khuyên: "Em cũng đừng lo về Cố Nguyên An, sau này cũng đừng nói chuyện với y. Khi nào bắt đầu quay tập tiếp theo?"
"Bốn ngày nữa." Sở Tầm không hiểu sao Lục Cảnh Tu hỏi như vậy, vội vàng giải thích: "Em không sợ y chèn ép em trong công việc..."
Nhưng cậu sợ cái gì, phần sau chẳng đề cập đến. Lục Cảnh Tu bắt đầu sốt ruột, mà cũng chẳng hỏi gì thêm.
Lục Cảnh Tu nôn nóng lắm, nhưng chẳng có cách nào cạy miệng Sở Tầm ra được.
Ngày nào anh cũng ở cùng với Sở Tầm, nói bóng gió đến đâu cũng không có kết quả. Dường như Sở Tâm thật sự hạ quyết tâm không truy cứu chuyện này, thế nhưng sáng hôm ấy khi ra cửa, em ấy vẫn nói với anh, bản thân sẽ xử đẹp cái tên côn đồ tóc đỏ kia mà?
Rốt cuộc là chuyện gì đã làm em ấy thay đổi nhanh vậy?
Lục Cảnh Tu suy tư hồi lâu, sau cùng vẫn quyết định đi hỏi Hà Dục. Tuy rằng có ghen một chút, nhưng anh không thể không thừa nhận, Hà Dục là người ở bên Sở Tầm lâu nhất, có lẽ những chuyện Sở Tầm không chịu nói, Hà Dục sẽ biết.
...
Quay trở lại tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Cố Nguyên An.
Sau khi xuống lầu, Cố Nguyên An tìm mãi mà không thấy Sở Tầm, trong lòng y đã mơ hồ bất an. Nhưng y không có phương thức liên lạc với Sở Tầm, càng không có địa chỉ nhà của cậu.
Muốn tìm Sở Tầm không phải là chuyện dễ dàng.
Y đã hỏi Cố Nguyên Sướng, và tất nhiên gã cũng chẳng biết gì.
Sau khi tiễn tất cả khách mời ra về, Cố Nguyên An có hỏi thăm nhân viên an ninh một chút, miêu tả lại quần áo và bộ dáng của Sở Tầm. Nhân viên an ninh trả lời, có một người giống y miêu tả, cậu ấy đã gọi xe về rồi.
Lúc này Cố Nguyên An mới yên tâm.
Nhưng tại sao Sở Tầm lại đột ngột rời đi? Cố Nguyên An nắm chắc đến bảy tám phần, nguyên nhân là ở em trai y.
Quan hệ giữa y và em trai rất tệ, chuyện này kể ra thì cũng dài. Năm đó Cố Nguyên An vẫn chưa comeout với người nhà, mà y lại có một người bạn trai là gia sư của Cố Nguyên Sướng. Lúc ấy Cố Nguyên Sướng vẫn còn nhỏ, sau khi phát hiện chuyện này thì không chấp nhận nổi, làm ầm ĩ một trận thì Cố Nguyên An bị buộc phải comeout.
Ba mẹ y đuổi việc gia sư kia, đồng thời dưới sức ép của gia đình, Cố Nguyên An không thể không giả vờ chia tay với bạn trai, nhưng họ vẫn lén lút hẹn hò.
Loại chuyện này tiếp diễn được một năm, rốt cuộc Cố Nguyên An chịu không nổi nữa, quyết định cắt đứt hoàn toàn với lão gia sư kia.
Khi đưa ra lời chia tay, hai người đang lái xe trên đường.
Bọn họ cãi nhau quyết liệt, không chú ý đến đường đi. Lúc ấy bầu trời có sương mù dày đặc, không chú ý gây ra tai nạn. Họ đụng trúng một chiếc xe ô tô, lão gia sư nọ chết tại chỗ.
Lúc đó Cố Nguyên An vừa mới tốt nghiệp, chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì nên không dám khai ra hết, sợ người nhà phát hiện hắn vẫn còn quen lão gia sư kia. Khi cảnh sát tới, y nói mình chỉ là khách đi xe taxi thôi.
Thời đó kĩ thuật điều tra vẫn còn lạc hậu, cảnh sát thấy người gây tai nạn cũng đã tử vong, đành nhận định đây là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Lúc ấy y quá hoảng loạn, căn bản chỉ tới bản thân mình thôi, nào đâu dám tìm hiểu sâu thêm, chỉ biết người bị bọn họ đụng là một nhà ba người.
Cố Nguyên An không bị thương nặng, sau khi về y chỉ đè nén chuyện này xuống đáy lòng, chuyện cũ thì cứ để cho nó trôi qua thôi. Nhưng Cố Nguyên Sướng vẫn không chịu tha thứ cho y.
Từ "tha thứ" này thật ra có chút không đúng. Cố Nguyên An tự thấy rằng bản thân yêu ai cũng chẳng động chạm gì tới Cố Nguyên Sướng, y không ngờ rằng Cố Nguyên Sướng vẫn phản ứng kịch liệt như vậy.
Mới đầu, Cố Nguyên An còn nhường nhịn, nghĩ rằng gã vẫn là một đứa trẻ, không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường. Sau này, hoàn cảnh cũng đã thoáng hơn, đồng tính cũng có thể kết hôn, hơn nữa Cố Nguyên An đã có một sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, không còn là sinh viên ngây thơ khi trước nữa. Càng tiếp xúc với nhiều người, y càng thấy đồng tính luyến ái chẳng phải là chuyện gì to lớn, cảm thấy mình đã có năng lực chịu trách nhiệm cho chọn lựa của bản thân, Cố Nguyên An lập tức thẳng thắn với người nhà, coi như đã hoàn toàn comeout.
Cha mẹ y tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, nhưng cũng chẳng làm gì được. Cho đến giờ y vẫn chưa hoà thuận với người nhà được, vẫn luôn duy trì trạng thái xa cách. Cố Nguyên An cảm thấy vậy cũng đã đủ rồi, chỉ là mỗi lần thấy y, Cố Nguyên Sướng đều phải khiêu khích y về một thứ gì đó. Lần nào cũng công kích bạn trai hoặc bạn giường của y.
Việc này làm một chút áy náy còn sót lại của Cố Nguyên An hoàn toàn biến mất.
Từ khi vừa vào cao trung, Cố Nguyên Sướng đã bắt đầu nhuộm tóc, hút thuốc lá, uống rượu, đi theo một đám con nhà giàu ăn chơi vô học lêu lổng khắp nơi, cả người toát ra hơi thở lưu manh. Trong mắt Cố Nguyên An, Cố Nguyên Sướng chẳng khác nào một tên côn đồ, ở ngoài đường mỗi khi y giới thiệu đây là em trai y, Cố Nguyên Sướng đều tỏ thái độ vô ơn. Hơn nữa mỗi khi y lại gần người đồng tình nào đó, em trai y sẽ lập tức nói móc vài câu, thậm chí còn động tay động chân với người ta.
Lần sinh nhật này, Cố Nguyên An không muốn em trai mình đến, nhưng chẳng biết gã có thông tin từ đâu, tự mình mò mẫm lái xe được đến đây, lại còn có địch ý với Sở Tầm.
Cố Nguyên An có chút hối hận vì mình đã mời Sở Tầm đến, như vậy hình ảnh của y trong mắt Sở Tầm chẳng phải sẽ ngày càng kém hay sao?
Mặc dù nguyên nhân vì sao hắn quan tâm Sở Tầm hơn bình thường có chút khó nói, nhưng nếu chỉ có vậy thì y cũng sẽ không mời cậu tới tiệc sinh nhật. Y cảm thấy Sở Tầm giống như em trai y vài năm trước khi gã vẫn còn ngoan ngoãn, không tự chủ săn sóc hơn một chút.
Tiệc sinh nhật của y thật ra là để tạo dựng thêm nhiều mối quan hệ. Mấy năm nay y cũng đã tích luỹ được kha khá, nhưng mọi năm vẫn sẽ tiếp tục, bình thường y sẽ không mời người ngoài đến dự.
Lần này, y mời Sở Tầm tới cũng là do muốn tạo quan hệ thân mật hơn với Sở Tầm.
Y đã lén điều tra về Sở Tầm. Đứa nhóc này chỉ dựa vào chính bản thân mình mà có thể leo lên vị trí hiện tại đã không dễ dàng gì rồi. Hiện nay tuy giới giải trí là thời đại có fan là có tất cả, nhưng nếu Sở Tầm muốn tiếp tục đi lên, không thể chỉ dựa vào mỗi fan được. Ngoài fan trung thành ra, Sở Tầm cần phải có một tác phẩm tốt chống lưng.
Ý định của y là muốn giới thiệu Sở Tầm cho vài đoàn làm phim, càng có quan hệ rộng thì càng tốt, điều này chỉ có lợi chứ không có hại đối với Sở Tầm.
Ai ngờ, chuyện tốt này lại bị Cố Nguyên Sướng phá hỏng, còn để lại ấn tượng xấu cho Sở Tầm. Cố Nguyên An không tìm thấy Sở Tầm ở Hoa Thành, đành phải về Bắc Thành trước. Y nghĩ, đằng nào <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> tập hai cũng sắp đến ngày quay rồi, sớm hay muộn thì y cũng sẽ gặp lại Sở Tầm thôi. Đến lúc đó giải thích rõ ràng với Sở Tầm cũng được.
____________________________________
nghichimte: đây là phúc lợi nhé mọi người, vì tui được hạng nhất học sinh giỏi rồi. mọi người thấy tui giỏi chưa ( ̄^ ̄) *chống nạnh*
Trên đường về nhà, Sở Tầm im lặng ngoài ý muốn, Lục Cảnh Tu vừa lái xe vừa nói chuyện phiếm vài câu Sở Tầm mới trả lời một câu, nhưng cũng với tâm trạng rầu rĩ không vui.
Rõ ràng buổi sáng đi tới đồn công an vẫn còn vui vẻ mà?
"Em sao thế? Từ khi ra khỏi đồn công an đã rầu rĩ rồi?" Lục Cảnh Tu đỗ xe vào bãi xe dưới nhà, nhẹ nhàng sờ đầu Sở Tầm.
Lúc này Sở Tầm mới hoàn hồn, trong mắt lộ ra mê man, rõ ràng là vừa ngẩn người, không hề nghe Lục Cảnh Tu nói gì, anh đành phải lặp lại lần nữa.
Sở Tầm há miệng thở dốc, sau lại im lặng, do dự một lát, cậu với tay gảy gảy đai an toàn trước ngực, rõ là vô cùng phân vân, thoạt như có điều muốn nói lại không dám.
Lục Cảnh Tu không hề thúc giục cậu.
Thật ra Sở Tầm đang rất loạn trong lòng, ban nãy ở đồn công an, khi nghe thấy cảnh sát muốn họ cùng đi tới Hoa Thành, cả thân thể đã cậu cứng đờ.
Đã một khoảng thời gian dài trôi qua kể từ khi Hà Dục mang cậu rời xa Hoa Thành, mấy năm nay cậu chưa từng quay lại, những gì xảy ra ở Hoa Thành dường như cũng không còn liên quan gì đến cậu nữa. Nhưng khi nghe được lời nói kia của cảnh sát, những âm thanh khi xưa lại như quấn lấy cậu lần nữa, suốt ngày lải nhải quanh tai.
"Đúng là oan nghiệt, sao cứ phải nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc trong ngày mưa chứ, không phải là rảnh rỗi quá à?"
"Người chết rồi thì cũng thành một cục nợ thôi..."
"Có tiền rồi thì sao? Chết rồi cũng có mang theo được đâu? Chậc chậc..."
Xem kịch vui, xem thường, hận thù, đủ mọi loại ánh mắt đều đang hướng về cậu, hơn nữa lại như muốn nói: "Tại sao chỉ có mày còn sống sót?"
Sở Tầm đỡ trán gục xuống, sự việc năm đó dần hiện lên.
Lúc ấy Sở Tầm còn đang học năm hai sơ trung, cậu đi học sớm, lúc đó chỉ vừa mới 13 tuổi thôi.
Sự việc cụ thể cậu không còn rõ, chỉ nhớ khi ấy cả nhà được nghỉ phép cùng nhau, hơn nữa thành tích thi cử của cậu rất tốt nên ba mẹ cậu rất vui, lập tức quyết định cả nhà sẽ tới Nông Gia Nhạc chơi.
Sở Tầm không muốn đi chơi ở Nông Gia Nhạc, suốt đường đi vẫn không hào hứng, bĩu môi, quậy đến cả nhà đều bực mình. Cuối cùng vẫn là ba cậu hỏi cậu muốn đi đâu, Sở Tầm mới nhãy cẫng lên bảo mình muốn đi Sung Sướng Cốc.
Nông Gia Nhạc nằm ở một vùng chân núi ngoài thành phố, bọn họ đi du lịch tự túc, khi đi thời tiết vẫn còn rất tốt. Bọn họ tính toán sẽ đi tới đó vài ngày, chơi thoả thích rồi sẽ về.
Trên đường đi thì vừa gặp phải lúc mưa xuân, đồi núi tầng tầng lớp lớp sương mù. Mẹ Sở dự tính đợi đến khi thời tiết tốt hơn mới về, nhưng bởi vì Sở Tầm muốn đi Sung Sướng Cốc, ba Sở quyết định mạo hiểm lái xe đi vào trung tâm thành phố đến Sung Sướng Cốc.
Đường đi trơn trượt, quãng đường lại xa xôi. Mẹ Sở do dự nói đi ra ngoài trong thời tiết như thế này có phải nguy hiểm quá không? Ba Sở cũng có chút dao động, nhưng nhìn thấy Sở Tầm đang rất hào hứng vì được đi Sung Sướng Cốc, lập tức vui vẻ cười nói: "Vất vả lắm mới dẫn con đi chơi được một chuyến, sao không chơi thật vui chứ? Cùng lắm thì anh đi chậm một chút là được rồi, không sao đâu."
Sau đó ba người cùng nhau đi dến Sung Sướng Cốc, nhưng chỉ còn mỗi Sở Tầm trở về nhà.
Từ đó đến nay, Sở Tầm luôn hối hận vì sao lúc đó bản thân cứ nằng nặc đòi đi Sung Sướng Cốc. Cậu vẫn luôn chìm đắm trong kí ức đau buồn, tâm lý cũng sa sút nghiêm trọng, nhờ có Hà Dục bầu bạn bên cạnh mới khá hơn. Mấy năm nay cậu vẫn luôn trốn tránh quá khứ, cũng không trở về Hoa Thành, là vì muốn quên đi tất thảy.
Nhưng mà lần này...
Sở Tầm chậm rãi thoát ra khỏi hồi ức, đến khi tỉnh táo lại thì phát hiện Lục Cảnh Tu vẫn luôn ngồi bên cạnh cậu, không hối không thúc, chỉ im lặng ngồi đó chờ đợi cậu.
Nhìn thấy biểu tình quan tâm của Lục Cảnh Tu, đáy lòng Sở Tâm vô cùng khó chịu, rất giống như bị ai đó siết lại vậy. Cậu hiểu rõ, bộ dáng say khướt ngày hôm qua của Lục Cảnh Tu là do muốn tìm video chứng cứ cho cậu, thế mà cậu lại không muốn về Hoa Thành.
Cậu cẩn thận nói: "Đơn kiện này chúng ta bỏ đi, em không muốn truy cứu nữa."
"Tại sao?" Lục Cảnh Tu lập tức nhíu mày.
Nghe Lục Cảnh Tu hỏi vậy, lòng Sở Tầm càng khó chịu, giấu diếm nói: "Thật ra cũng không nghiêm trọng, thuốc gã chuốc em cũng không gây ra hậu quả gì về lâu dài, sau này em cẩn thận hơn là được rồi."
"Nếu gã đã làm sai, gã phải có trách nhiệm gánh chịu hậu quả." Tuy Lục Cảnh Tu không hiểu sao Sở Tầm đột nhiên thay đổi, nhưng anh vẫn kiên nhẫn nói: "Em không cần lo, chúng ta đã có chứng cứ, chúng ta đến Hoa Thành là đường đường chính chính."
Thấy Sở Tầm co rụt người lại, anh nghĩ có thể là Sở Tầm sợ Cố Nguyên An sau này sẽ chèn ép cậu, lập tức khuyên: "Em cũng đừng lo về Cố Nguyên An, sau này cũng đừng nói chuyện với y. Khi nào bắt đầu quay tập tiếp theo?"
"Bốn ngày nữa." Sở Tầm không hiểu sao Lục Cảnh Tu hỏi như vậy, vội vàng giải thích: "Em không sợ y chèn ép em trong công việc..."
Nhưng cậu sợ cái gì, phần sau chẳng đề cập đến. Lục Cảnh Tu bắt đầu sốt ruột, mà cũng chẳng hỏi gì thêm.
Lục Cảnh Tu nôn nóng lắm, nhưng chẳng có cách nào cạy miệng Sở Tầm ra được.
Ngày nào anh cũng ở cùng với Sở Tầm, nói bóng gió đến đâu cũng không có kết quả. Dường như Sở Tâm thật sự hạ quyết tâm không truy cứu chuyện này, thế nhưng sáng hôm ấy khi ra cửa, em ấy vẫn nói với anh, bản thân sẽ xử đẹp cái tên côn đồ tóc đỏ kia mà?
Rốt cuộc là chuyện gì đã làm em ấy thay đổi nhanh vậy?
Lục Cảnh Tu suy tư hồi lâu, sau cùng vẫn quyết định đi hỏi Hà Dục. Tuy rằng có ghen một chút, nhưng anh không thể không thừa nhận, Hà Dục là người ở bên Sở Tầm lâu nhất, có lẽ những chuyện Sở Tầm không chịu nói, Hà Dục sẽ biết.
...
Quay trở lại tiệc sinh nhật ngày hôm đó của Cố Nguyên An.
Sau khi xuống lầu, Cố Nguyên An tìm mãi mà không thấy Sở Tầm, trong lòng y đã mơ hồ bất an. Nhưng y không có phương thức liên lạc với Sở Tầm, càng không có địa chỉ nhà của cậu.
Muốn tìm Sở Tầm không phải là chuyện dễ dàng.
Y đã hỏi Cố Nguyên Sướng, và tất nhiên gã cũng chẳng biết gì.
Sau khi tiễn tất cả khách mời ra về, Cố Nguyên An có hỏi thăm nhân viên an ninh một chút, miêu tả lại quần áo và bộ dáng của Sở Tầm. Nhân viên an ninh trả lời, có một người giống y miêu tả, cậu ấy đã gọi xe về rồi.
Lúc này Cố Nguyên An mới yên tâm.
Nhưng tại sao Sở Tầm lại đột ngột rời đi? Cố Nguyên An nắm chắc đến bảy tám phần, nguyên nhân là ở em trai y.
Quan hệ giữa y và em trai rất tệ, chuyện này kể ra thì cũng dài. Năm đó Cố Nguyên An vẫn chưa comeout với người nhà, mà y lại có một người bạn trai là gia sư của Cố Nguyên Sướng. Lúc ấy Cố Nguyên Sướng vẫn còn nhỏ, sau khi phát hiện chuyện này thì không chấp nhận nổi, làm ầm ĩ một trận thì Cố Nguyên An bị buộc phải comeout.
Ba mẹ y đuổi việc gia sư kia, đồng thời dưới sức ép của gia đình, Cố Nguyên An không thể không giả vờ chia tay với bạn trai, nhưng họ vẫn lén lút hẹn hò.
Loại chuyện này tiếp diễn được một năm, rốt cuộc Cố Nguyên An chịu không nổi nữa, quyết định cắt đứt hoàn toàn với lão gia sư kia.
Khi đưa ra lời chia tay, hai người đang lái xe trên đường.
Bọn họ cãi nhau quyết liệt, không chú ý đến đường đi. Lúc ấy bầu trời có sương mù dày đặc, không chú ý gây ra tai nạn. Họ đụng trúng một chiếc xe ô tô, lão gia sư nọ chết tại chỗ.
Lúc đó Cố Nguyên An vừa mới tốt nghiệp, chưa từng trải qua sóng to gió lớn gì nên không dám khai ra hết, sợ người nhà phát hiện hắn vẫn còn quen lão gia sư kia. Khi cảnh sát tới, y nói mình chỉ là khách đi xe taxi thôi.
Thời đó kĩ thuật điều tra vẫn còn lạc hậu, cảnh sát thấy người gây tai nạn cũng đã tử vong, đành nhận định đây là một tai nạn giao thông ngoài ý muốn. Lúc ấy y quá hoảng loạn, căn bản chỉ tới bản thân mình thôi, nào đâu dám tìm hiểu sâu thêm, chỉ biết người bị bọn họ đụng là một nhà ba người.
Cố Nguyên An không bị thương nặng, sau khi về y chỉ đè nén chuyện này xuống đáy lòng, chuyện cũ thì cứ để cho nó trôi qua thôi. Nhưng Cố Nguyên Sướng vẫn không chịu tha thứ cho y.
Từ "tha thứ" này thật ra có chút không đúng. Cố Nguyên An tự thấy rằng bản thân yêu ai cũng chẳng động chạm gì tới Cố Nguyên Sướng, y không ngờ rằng Cố Nguyên Sướng vẫn phản ứng kịch liệt như vậy.
Mới đầu, Cố Nguyên An còn nhường nhịn, nghĩ rằng gã vẫn là một đứa trẻ, không tiếp thu được cũng là chuyện bình thường. Sau này, hoàn cảnh cũng đã thoáng hơn, đồng tính cũng có thể kết hôn, hơn nữa Cố Nguyên An đã có một sự nghiệp thuận buồm xuôi gió, không còn là sinh viên ngây thơ khi trước nữa. Càng tiếp xúc với nhiều người, y càng thấy đồng tính luyến ái chẳng phải là chuyện gì to lớn, cảm thấy mình đã có năng lực chịu trách nhiệm cho chọn lựa của bản thân, Cố Nguyên An lập tức thẳng thắn với người nhà, coi như đã hoàn toàn comeout.
Cha mẹ y tất nhiên sẽ nổi trận lôi đình, nhưng cũng chẳng làm gì được. Cho đến giờ y vẫn chưa hoà thuận với người nhà được, vẫn luôn duy trì trạng thái xa cách. Cố Nguyên An cảm thấy vậy cũng đã đủ rồi, chỉ là mỗi lần thấy y, Cố Nguyên Sướng đều phải khiêu khích y về một thứ gì đó. Lần nào cũng công kích bạn trai hoặc bạn giường của y.
Việc này làm một chút áy náy còn sót lại của Cố Nguyên An hoàn toàn biến mất.
Từ khi vừa vào cao trung, Cố Nguyên Sướng đã bắt đầu nhuộm tóc, hút thuốc lá, uống rượu, đi theo một đám con nhà giàu ăn chơi vô học lêu lổng khắp nơi, cả người toát ra hơi thở lưu manh. Trong mắt Cố Nguyên An, Cố Nguyên Sướng chẳng khác nào một tên côn đồ, ở ngoài đường mỗi khi y giới thiệu đây là em trai y, Cố Nguyên Sướng đều tỏ thái độ vô ơn. Hơn nữa mỗi khi y lại gần người đồng tình nào đó, em trai y sẽ lập tức nói móc vài câu, thậm chí còn động tay động chân với người ta.
Lần sinh nhật này, Cố Nguyên An không muốn em trai mình đến, nhưng chẳng biết gã có thông tin từ đâu, tự mình mò mẫm lái xe được đến đây, lại còn có địch ý với Sở Tầm.
Cố Nguyên An có chút hối hận vì mình đã mời Sở Tầm đến, như vậy hình ảnh của y trong mắt Sở Tầm chẳng phải sẽ ngày càng kém hay sao?
Mặc dù nguyên nhân vì sao hắn quan tâm Sở Tầm hơn bình thường có chút khó nói, nhưng nếu chỉ có vậy thì y cũng sẽ không mời cậu tới tiệc sinh nhật. Y cảm thấy Sở Tầm giống như em trai y vài năm trước khi gã vẫn còn ngoan ngoãn, không tự chủ săn sóc hơn một chút.
Tiệc sinh nhật của y thật ra là để tạo dựng thêm nhiều mối quan hệ. Mấy năm nay y cũng đã tích luỹ được kha khá, nhưng mọi năm vẫn sẽ tiếp tục, bình thường y sẽ không mời người ngoài đến dự.
Lần này, y mời Sở Tầm tới cũng là do muốn tạo quan hệ thân mật hơn với Sở Tầm.
Y đã lén điều tra về Sở Tầm. Đứa nhóc này chỉ dựa vào chính bản thân mình mà có thể leo lên vị trí hiện tại đã không dễ dàng gì rồi. Hiện nay tuy giới giải trí là thời đại có fan là có tất cả, nhưng nếu Sở Tầm muốn tiếp tục đi lên, không thể chỉ dựa vào mỗi fan được. Ngoài fan trung thành ra, Sở Tầm cần phải có một tác phẩm tốt chống lưng.
Ý định của y là muốn giới thiệu Sở Tầm cho vài đoàn làm phim, càng có quan hệ rộng thì càng tốt, điều này chỉ có lợi chứ không có hại đối với Sở Tầm.
Ai ngờ, chuyện tốt này lại bị Cố Nguyên Sướng phá hỏng, còn để lại ấn tượng xấu cho Sở Tầm. Cố Nguyên An không tìm thấy Sở Tầm ở Hoa Thành, đành phải về Bắc Thành trước. Y nghĩ, đằng nào <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>> tập hai cũng sắp đến ngày quay rồi, sớm hay muộn thì y cũng sẽ gặp lại Sở Tầm thôi. Đến lúc đó giải thích rõ ràng với Sở Tầm cũng được.
____________________________________
nghichimte: đây là phúc lợi nhé mọi người, vì tui được hạng nhất học sinh giỏi rồi. mọi người thấy tui giỏi chưa ( ̄^ ̄) *chống nạnh*
Bình luận facebook