Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
42.
Sở Tầm không nói cho Lục Cảnh Tu biết việc ngày hôm nay.
Trước kia khi ở cùng với Hà Dục, cậu luôn làm nũng với hắn mỗi khi chịu uỷ khuất. Nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn chia sẻ cho người mình yêu những gì tốt đẹp nhất.
Thật ra chuyện này cũng không để lại tổn thương quá lớn với Sở Tầm, cậu trái lại còn như một viên kim cương thô được mài bóng hơn, toả sáng lấp lánh như pha lê.
Trần Minh hiểu cậu buồn nên mấy ngày nay luôn giảm bớt lịch trình cho cậu. Sở Tầm lần nữa có một kì nghỉ phép, trừ việc phải quay <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>, thời gian còn lại đều không ra khỏi cửa. Nếu được ngồi sẽ không đứng, nếu được nằm sẽ không ngồi, mỗi ngày cậu đều dính với Lục Cảnh Tu, cùng ăn cơm, cùng nhau ngủ.
Cậu cảm thấy cuộc sống bình dị như vậy rất hạnh phúc, nhưng công việc không có khả năng chờ cậu mãi.
Mỗi lần có việc, Sở Tầm lập tức làm nũng đòi không đi với Trần Minh. Ban đầu hắn còn mềm lòng, sau đó phát hiện Sở Tầm đang lười biếng, hắn liền xách lỗ tai Sở Tầm lôi câu đến phòng làm việc.
Sở Tầm phải mặc đồ lót chụp cho một tạp chí thời trang. Sau khi chuẩn bị quần áo và trang điểm xong, nhân viên công tác dẫn cậu đến studio.
Những buổi chụp thế này cần chụp rất nhiều ảnh, sau đó tổ biên tập sẽ chọn ra tấm tốt nhất làm trang bìa tạp chí.
Sở Tầm nghe theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia tạo rất nhiều dáng, tổ chụp ảnh chụp tách tách liên tục. Cậu thấy nhiếp ảnh gia dường như đang thương lượng gì đó với Trần Minh, hắn nhíu mày không đáp, vì vậy cậu chủ động hỏi: "Chuyện gì? Muốn chụp lần nữa sao?"
Nhiếp ảnh gia nhìn từ trên xuống dưới Sở Tầm một lần, nói: "Chụp lần nữa đi, thay một bộ khác, Tầm Tầm em chụp một tấm ảnh góc nghiêng đi."
Tuy Sở Tầm không hiểu vì sao phải làm vậy, nhưng ý kiến của nhiếp ảnh gia hẳn sẽ chuyên nghiệp, cậu ngoan ngoãn tạo dáng theo lời yêu cầu.
Lần chụp nghiêng này làm nhiếp ảnh gia khá vừa lòng. Khi xong việc, Trần Minh lái xe đưa Sở Tầm về nhà, còn nói lời thấm thía: "Tầm Tầm ơi, anh không ở bên có một chốc thôi cậu đã không chịu quan tâm hình thể của mình rồi, trong giới giải trí mà mập thì sẽ không có tương lai đâu."
Sở Tầm: "???"
Cậu mập? Đùa gì thế, từ bé đến lớn cậu còn không biết từ "mập" này viết như thế nào đâu! Sở Tầm sờ mặt của mình, vẫn xinh đẹp như cũ, sờ tay của mình, vẫn nhỏ nhắn như cũ, sờ vào bụng...
Hình như có chút thịt, chắc là gần đâu ăn nhiều quá... Nhưng cũng không mập đến mức kia chứ, phần eo chỉ dùng hai bàn tay là có...
Trần Minh đưa cho Sở Tầm xem tấm ảnh nhiếp ảnh gia chụp được trong bộ đầu tiên: Sở Tầm mặc áo sơ mi đen, loại quần áo rất bó cơ thể. Cục thịt trên bụng Sở Tầm không hề giữ lại chút gì mà phình ra...
Sở Tầm thật muốn ngất đi luôn cho rồi, tấm ảnh này thật thà quá đi...
Chắc chắn là do dạo gần đây cậu chỉ ăn với ngủ, không thèm vận động, cho nên mới mập lên.
Nhưng lúc trước cậu cũng ăn nhiều lắm mà, cũng chẳng thèm vận động, mà cũng béo lên đâu!
Sở Tầm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành quy cho việc mình đã có tuổi, sự trao đổi chất chậm lại, làm cho năng lượng tiêu thụ không bằng năng lượng nạp vào, nếu không thì sao cậu tự dưng mập lên chứ?
Tiêu đời rồi. Nếu sự trao đổi chất chậm lại, da cũng sẽ kém đi, trở nên lỏng lẻo không căng mịn nữa, lúc đó cậu làm sao còn làm idol được nữa!?
Càng thảm hơn là việc Lục Cảnh Tu còn già hơn cậu, nhưng anh vẫn có thể duy trì dáng người săn chắc, Sở Tầm khi ở trên giường thích nhất là sờ cơ bụng của Lục Cảnh Tu đó!
Mà bây giờ cậu đã có bụng, vậy đến tuổi của Lục Cảnh Tu, cậu sẽ béo thành như thế nào nữa!
Trên đường đi, Sở Tầm vẫn luôn buồn bực. Cậu nằm trên giường ghi ra một danh sách dài các thực phẩm giảm cân, rau củ quả và một ít các loại đậu, cuối cùng lòng cũng dễ chịu một tí. Cậu còn phải làm idol đến năm 30 tuổi, sau có thể để mình mập ra nhanh vậy được?
Sở Tầm nghiêng người xuống giường chuẩn bị tập thể dục, vừa tính toán thời gian xong đã cảm thấy có chút mệt mỏi - buồn ngủ rồi.
Lý trí và cơn buồn ngủ choảng nhau một trận, buồn ngủ giành chiến thắng. Gần đây cuộc sống của cậu quả thật đáng buồn, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. Mỗi lúc Lục Cảnh Tu đến công ty làm việc, cậu còn có thể một hơi ngủ hết mười mấy tiếng.
Ăn ngủ như vậy mà không mập thì ai mập nữa chớ?
Sở Tầm tự an ủi bản thân, cố gắng tìm một lý do giải thích cho cái béo của mình. Sau đó nhanh chóng tung chăn che lại bụng mình, một giây sau đã ngủ mất.
Đến khi tỉnh dậy đã là chạng vạng gần tối, Lục Cảnh Tu đã tan làm về nhà. Sở Tầm vừa mở mắt đã thấy anh ngồi dựa vào đầu giường nhìn điện thoại.
Sở Tầm dùng giọng mũi nói: "Về rồi sao không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngoan quá, không muốn đánh thức." Lục Cảnh Tu buông điện thoại, mở đèn đầu giường lên, "Hôm nay em đi làm mệt rồi, anh đi nấu cơm đây."
Tuy kỹ thuật nấu cơm của Lục Cảnh Tu khá tệ, nhưng trải qua mấy tháng chỉnh đốn của Sở Tầm, kĩ thuật của anh cũng dần tiến bộ, mấy món ăn làm ra cũng có thể ăn được.
Tất nhiên là vẫn không bằng đầu bếp Sở Tầm rồi.
"Hì hì, chồng em sao lại hiền dịu thế này chớ." Sở Tầm đột nhiên nhào tới hôn cằm Lục Cảnh Tu. Vừa muốn nói đi ăn thôi, kết quả cậu nhớ tới cái sự béo kinh khủng kia của mình, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nói: "Tối hôm nay chúng ta ăn rau đi."
Lục Cảnh Tu: "... Anh mập lên à?"
Sở Tầm lắc đầu nguầy nguậy: "Không, là em mập."
Lục Cảnh Tu giống như nghe được gì kì lạ lắm. Anh dùng tay đo thử khuôn mặt của Sở Tầm, ốm đến làm anh đau lòng.
Sở Tầm biết cục mỡ của mình không nằm ở đó, kéo áo ngủ lên cho Lục Cảnh Tu nhìn, lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mềm. Bụng nhỏ lộ ra một chút thịt nhỏ xíu, nhìn đáng yêu cực kì.
Lục Cảnh Tu nhéo nhoé vài cái, thật mềm nha, dục vọng làm tình bỗng trào lên. Anh ôm eo Sở Tầm lên, hàm hồ nói: "Chỉ có chút béo thôi, tới đây cùng anh trai xây dựng xã hội tốt đẹp nào..."
Lòng Sở Tầm tức khắc ngọt như có một cục đường, thầm nghĩ làm chuyện này cũng có thể xây dựng xã hội tốt đẹp hả...
Lục Cảnh Tu biết rõ những điểm mẫn cảm của Sở Tầm, cậu rất nhanh đã xụi lơ chịu thua. Tác giả không quen viết những thứ không thể miêu tả, mà viết rồi thì không được chi tiết, vì thế lược bỏ một đoạn nội dung.
(nghichimte: cái này thật sự không phải tui ghi bậy đâu, tác giả thực sự ghi như thế đó =)))
Trước kia không có tình huống như thế này, nhưng bây giờ, Lục Cảnh Tu lo lắng hỏi Sở Tầm có phải anh dùng sức quá không.
Lúc nãy mới đau một chút thôi, Sở Tầm mơ mơ màng màng đáp không có gì, giơ tay ôm lấy cơ thể Lục Cảnh Tu.
Mà anh vẫn không yên tâm, nhìn kĩ một chút, Lục Cảnh Tu phát hiện chỗ đó chảy một chút máu thì lập tức dừng lại, cầm thuốc mỡ bôi cho Sở Tầm.
Sở Tầm buồn bực cào tường.
Ngày hôm sau Lục Cảnh Tu còn bảo, hay là mang Sở Tầm cho Hà Dục khám xem, làm Sở Tầm thà chết chứ không chịu khuất phục, chuyện mất mặt thế này làm sao cậu dám để Hà Dục biết chứ.
Hai người cò kè mặc cả nửa ngày, mới lập ra một hiệp định là sẽ đi khám ở một bệnh viện khác.
Sở Tầm lén lút đến bệnh viện làm kiểm tra, cậu cũng sợ bản thân có mấy bệnh khó nói như trĩ hay gì gì đó. Kết quả bác sĩ nói cậu không bị bệnh này, nhưng nơi đó chảy máu là biểu hiện của khá nhiều bệnh khác, bác sĩ khuyến cáo cậu đi xét nghiệm máu.
Sở Tầm khóc không ra nước mắt, cậu chẳng lẽ lại nói là cuộc sống giường chiếu sinh động quá nên chảy máu sao? Thu lại ánh nhìn tha thiết chờ mong hướng tới bác sĩ, cậu đành phải đi theo chị y tá mắt đang sáng như đèn pha để xét nghiệm máu.
Sở Tầm có chút khó chịu. Chị y tá nói hai ngày sau sẽ có kết quả xét nghiệm, lúc đó sẽ gọi điện thoại báo cho cậu, Sở Tầm cũng không đặt nặng chuyện này.
Sau khi về nhà, Sở Tầm sờ sờ bụng mình tự nhủ, hẳn là phải đi tập gym rồi. Bụng mình thật sự rất mập, nếu không giảm chắc phải ngưng kiếp sống nghệ sĩ mất.
Sở Tầm nhờ Trần Minh tìm cho cậu một giáo viên thể hình.
Trần Minh vừa biết Sở Tầm chịu đi tập gym thì lập tức năng suất đến kinh hồn, một tiếng sau đã đưa cho cậu WeChat của giáo viên, còn nói với cậu là người này là người tốt nhất ở Bắc Thành đó.
Sở Tầm thêm bạn đối phương, mở xem ava của người nọ, phát hiện ra người này còn khá xinh đẹp, cả người còn cuồn cuộn cơ bắp.
Ước gì cậu có thể được như vậy, nếu được, có khi cậu còn trở thành idol nổi tiếng nhất Trung Quốc luôn ấy chứ. Ý chí chiến đấu của Sở Tầm được khơi dậy, eo thon trở lại sẽ nhanh thôi!
Giáo viên nọ gọi qua ngay lập tức, nói với Sở Tầm thời gian gặp mặt
Chỉ là...
Âm thanh của giáo viên thể hình có chút nũng nịu mềm mại, ra đa gei nhạy bén của Sở Tầm nhanh chóng phát hiện ra thân phận chị em tốt của người kia. (hay còn gọi là thụ đó các bác)
Cậu tức khắc yên tâm, vui vẻ chia sẻ về dáng người phình to của bản thân, tỏ ý muốn rèn luyện một chút. Chị em bên kia cũng vô cùng chuyên nghiệp, kiến nghị rất nhiều cho Sở Tầm, còn hẹn gặp vào chiều mai.
Sở Tầm lập tức cảm thấy người này vô cùng hợp khẩu vị ăn uống của cậu. Nếu Trần Minh tìm cho cậu một giáo viên là thẳng nam, Sở Tầm còn lo mình sẽ mệt đến nằm đất mất.
Ai, tìm một chị em đàng hoàng cũng khó lắm chứ bộ.
Danh sách các loại thức ăn giảm cân hôm qua đã giao tới rồi, mà Sở Tầm chẳng hề muốn ăn chút nào. Cậu nghĩ, đằng nào cậu cũng phải giảm béo, vậy tại sao không ăn uống thoả thích trước một lần đi, như vậy mới có động lực chứ. Vì vậy cậu sung sướng nấu cho mình một dĩa sườn heo chua ngọt, không chút cho dự ăn sạch.
Phòng tập thể thao cách nơi Sở Tầm ở không xa. Khi cậu đến nơi, người chị em tốt kia đang đi xuống dẫn cậu lên.
Phòng tập này có diện tích rất lớn, ông chủ nói đoạn đường này chỉ có một phòng này cho thuê, chỉ sợ cũng tốn không ít tiền mặt bằng.
Sở Tầm dựa vào tường nhìn khắp nơi, lại nhìn thấy chị em kia đi ra khỏi thang máy. Dáng người của người này tốt kinh khủng, đường cong còn đẹp hơn của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm hâm mộ muốn rớt cả mắt.
May mắn người này chỉ là chị em của mình, Sở Tầm lập tức gạt đi ý nghĩ trong đầu. Cậu không muốn cắm sừng Lục Cảnh Tu, cho dù là ý nghĩ thôi cũng không được.
Khi đến gần, Sở Tầm mới nhìn rõ dung mạo người này, so ra còn thanh tú hơn trong ảnh. Tóc gã còn ướt mồ hôi, phía sau đầu thì buộc một chỏm hướng lên trời, còn tóc mái thì đã dài đến gần che khuất khuôn mặt rồi. Tuy vẻ mặt người này có chút không tương xứng với số cơ bắp trên người, nhưng trong mắt Sở Tầm, người như này mới là mẫu người mà cậu hướng tới.
Đàn ông đều nên như thế, có cơ bắp không đẹp hả? Tinh thần Sở Tầm tức khắc tỉnh táo, lại cực kì mong chờ cuộc sống rèn luyện tương lai.
Chỉ là chẳng hiểu sao người đứng đối diện cậu lại bất động, thoạt nhìn có chút ngốc.
Sở Tầm cho rằng gã không nhận ra mình, liền chủ động thông báo danh tính. Cậu biết nếu mình không cười nhìn sẽ có chút lạnh lùng, lập tức nở một nụ cười mỉm.
Cũng chẳng hiểu vì sao, người chị em này lại đỏ cả mặt. Gã cắn cắn môi, cố gắng gồng: "Em đợi lâu rồi nhỉ."
Sở Tầm thấy người chị em ngại ngùng, cả khuôn mặt đỏ chót thì nghĩ, giáo viên thể hình này đáng yêu quá, chắc anh ta có nhiều công theo đuổi lắm đây.
Đáng tiếc là người này nói chuyện không giống như trên WeChat, có một chút ấp úng, làm người ta thật tiếc nuối mà.
____________________________
nghichimte: hic, bỗng dưng thấy người chị em này cute quá đi
Sở Tầm không nói cho Lục Cảnh Tu biết việc ngày hôm nay.
Trước kia khi ở cùng với Hà Dục, cậu luôn làm nũng với hắn mỗi khi chịu uỷ khuất. Nhưng hiện tại, cậu chỉ muốn chia sẻ cho người mình yêu những gì tốt đẹp nhất.
Thật ra chuyện này cũng không để lại tổn thương quá lớn với Sở Tầm, cậu trái lại còn như một viên kim cương thô được mài bóng hơn, toả sáng lấp lánh như pha lê.
Trần Minh hiểu cậu buồn nên mấy ngày nay luôn giảm bớt lịch trình cho cậu. Sở Tầm lần nữa có một kì nghỉ phép, trừ việc phải quay <<Khiêu Chiến Sinh Tồn>>, thời gian còn lại đều không ra khỏi cửa. Nếu được ngồi sẽ không đứng, nếu được nằm sẽ không ngồi, mỗi ngày cậu đều dính với Lục Cảnh Tu, cùng ăn cơm, cùng nhau ngủ.
Cậu cảm thấy cuộc sống bình dị như vậy rất hạnh phúc, nhưng công việc không có khả năng chờ cậu mãi.
Mỗi lần có việc, Sở Tầm lập tức làm nũng đòi không đi với Trần Minh. Ban đầu hắn còn mềm lòng, sau đó phát hiện Sở Tầm đang lười biếng, hắn liền xách lỗ tai Sở Tầm lôi câu đến phòng làm việc.
Sở Tầm phải mặc đồ lót chụp cho một tạp chí thời trang. Sau khi chuẩn bị quần áo và trang điểm xong, nhân viên công tác dẫn cậu đến studio.
Những buổi chụp thế này cần chụp rất nhiều ảnh, sau đó tổ biên tập sẽ chọn ra tấm tốt nhất làm trang bìa tạp chí.
Sở Tầm nghe theo chỉ đạo của nhiếp ảnh gia tạo rất nhiều dáng, tổ chụp ảnh chụp tách tách liên tục. Cậu thấy nhiếp ảnh gia dường như đang thương lượng gì đó với Trần Minh, hắn nhíu mày không đáp, vì vậy cậu chủ động hỏi: "Chuyện gì? Muốn chụp lần nữa sao?"
Nhiếp ảnh gia nhìn từ trên xuống dưới Sở Tầm một lần, nói: "Chụp lần nữa đi, thay một bộ khác, Tầm Tầm em chụp một tấm ảnh góc nghiêng đi."
Tuy Sở Tầm không hiểu vì sao phải làm vậy, nhưng ý kiến của nhiếp ảnh gia hẳn sẽ chuyên nghiệp, cậu ngoan ngoãn tạo dáng theo lời yêu cầu.
Lần chụp nghiêng này làm nhiếp ảnh gia khá vừa lòng. Khi xong việc, Trần Minh lái xe đưa Sở Tầm về nhà, còn nói lời thấm thía: "Tầm Tầm ơi, anh không ở bên có một chốc thôi cậu đã không chịu quan tâm hình thể của mình rồi, trong giới giải trí mà mập thì sẽ không có tương lai đâu."
Sở Tầm: "???"
Cậu mập? Đùa gì thế, từ bé đến lớn cậu còn không biết từ "mập" này viết như thế nào đâu! Sở Tầm sờ mặt của mình, vẫn xinh đẹp như cũ, sờ tay của mình, vẫn nhỏ nhắn như cũ, sờ vào bụng...
Hình như có chút thịt, chắc là gần đâu ăn nhiều quá... Nhưng cũng không mập đến mức kia chứ, phần eo chỉ dùng hai bàn tay là có...
Trần Minh đưa cho Sở Tầm xem tấm ảnh nhiếp ảnh gia chụp được trong bộ đầu tiên: Sở Tầm mặc áo sơ mi đen, loại quần áo rất bó cơ thể. Cục thịt trên bụng Sở Tầm không hề giữ lại chút gì mà phình ra...
Sở Tầm thật muốn ngất đi luôn cho rồi, tấm ảnh này thật thà quá đi...
Chắc chắn là do dạo gần đây cậu chỉ ăn với ngủ, không thèm vận động, cho nên mới mập lên.
Nhưng lúc trước cậu cũng ăn nhiều lắm mà, cũng chẳng thèm vận động, mà cũng béo lên đâu!
Sở Tầm nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng chỉ đành quy cho việc mình đã có tuổi, sự trao đổi chất chậm lại, làm cho năng lượng tiêu thụ không bằng năng lượng nạp vào, nếu không thì sao cậu tự dưng mập lên chứ?
Tiêu đời rồi. Nếu sự trao đổi chất chậm lại, da cũng sẽ kém đi, trở nên lỏng lẻo không căng mịn nữa, lúc đó cậu làm sao còn làm idol được nữa!?
Càng thảm hơn là việc Lục Cảnh Tu còn già hơn cậu, nhưng anh vẫn có thể duy trì dáng người săn chắc, Sở Tầm khi ở trên giường thích nhất là sờ cơ bụng của Lục Cảnh Tu đó!
Mà bây giờ cậu đã có bụng, vậy đến tuổi của Lục Cảnh Tu, cậu sẽ béo thành như thế nào nữa!
Trên đường đi, Sở Tầm vẫn luôn buồn bực. Cậu nằm trên giường ghi ra một danh sách dài các thực phẩm giảm cân, rau củ quả và một ít các loại đậu, cuối cùng lòng cũng dễ chịu một tí. Cậu còn phải làm idol đến năm 30 tuổi, sau có thể để mình mập ra nhanh vậy được?
Sở Tầm nghiêng người xuống giường chuẩn bị tập thể dục, vừa tính toán thời gian xong đã cảm thấy có chút mệt mỏi - buồn ngủ rồi.
Lý trí và cơn buồn ngủ choảng nhau một trận, buồn ngủ giành chiến thắng. Gần đây cuộc sống của cậu quả thật đáng buồn, hết ăn rồi ngủ, hết ngủ lại ăn. Mỗi lúc Lục Cảnh Tu đến công ty làm việc, cậu còn có thể một hơi ngủ hết mười mấy tiếng.
Ăn ngủ như vậy mà không mập thì ai mập nữa chớ?
Sở Tầm tự an ủi bản thân, cố gắng tìm một lý do giải thích cho cái béo của mình. Sau đó nhanh chóng tung chăn che lại bụng mình, một giây sau đã ngủ mất.
Đến khi tỉnh dậy đã là chạng vạng gần tối, Lục Cảnh Tu đã tan làm về nhà. Sở Tầm vừa mở mắt đã thấy anh ngồi dựa vào đầu giường nhìn điện thoại.
Sở Tầm dùng giọng mũi nói: "Về rồi sao không gọi em dậy?"
"Thấy em ngủ ngoan quá, không muốn đánh thức." Lục Cảnh Tu buông điện thoại, mở đèn đầu giường lên, "Hôm nay em đi làm mệt rồi, anh đi nấu cơm đây."
Tuy kỹ thuật nấu cơm của Lục Cảnh Tu khá tệ, nhưng trải qua mấy tháng chỉnh đốn của Sở Tầm, kĩ thuật của anh cũng dần tiến bộ, mấy món ăn làm ra cũng có thể ăn được.
Tất nhiên là vẫn không bằng đầu bếp Sở Tầm rồi.
"Hì hì, chồng em sao lại hiền dịu thế này chớ." Sở Tầm đột nhiên nhào tới hôn cằm Lục Cảnh Tu. Vừa muốn nói đi ăn thôi, kết quả cậu nhớ tới cái sự béo kinh khủng kia của mình, chỉ có thể nước mắt lưng tròng nói: "Tối hôm nay chúng ta ăn rau đi."
Lục Cảnh Tu: "... Anh mập lên à?"
Sở Tầm lắc đầu nguầy nguậy: "Không, là em mập."
Lục Cảnh Tu giống như nghe được gì kì lạ lắm. Anh dùng tay đo thử khuôn mặt của Sở Tầm, ốm đến làm anh đau lòng.
Sở Tầm biết cục mỡ của mình không nằm ở đó, kéo áo ngủ lên cho Lục Cảnh Tu nhìn, lộ ra cái bụng trắng nõn mềm mềm. Bụng nhỏ lộ ra một chút thịt nhỏ xíu, nhìn đáng yêu cực kì.
Lục Cảnh Tu nhéo nhoé vài cái, thật mềm nha, dục vọng làm tình bỗng trào lên. Anh ôm eo Sở Tầm lên, hàm hồ nói: "Chỉ có chút béo thôi, tới đây cùng anh trai xây dựng xã hội tốt đẹp nào..."
Lòng Sở Tầm tức khắc ngọt như có một cục đường, thầm nghĩ làm chuyện này cũng có thể xây dựng xã hội tốt đẹp hả...
Lục Cảnh Tu biết rõ những điểm mẫn cảm của Sở Tầm, cậu rất nhanh đã xụi lơ chịu thua. Tác giả không quen viết những thứ không thể miêu tả, mà viết rồi thì không được chi tiết, vì thế lược bỏ một đoạn nội dung.
(nghichimte: cái này thật sự không phải tui ghi bậy đâu, tác giả thực sự ghi như thế đó =)))
Trước kia không có tình huống như thế này, nhưng bây giờ, Lục Cảnh Tu lo lắng hỏi Sở Tầm có phải anh dùng sức quá không.
Lúc nãy mới đau một chút thôi, Sở Tầm mơ mơ màng màng đáp không có gì, giơ tay ôm lấy cơ thể Lục Cảnh Tu.
Mà anh vẫn không yên tâm, nhìn kĩ một chút, Lục Cảnh Tu phát hiện chỗ đó chảy một chút máu thì lập tức dừng lại, cầm thuốc mỡ bôi cho Sở Tầm.
Sở Tầm buồn bực cào tường.
Ngày hôm sau Lục Cảnh Tu còn bảo, hay là mang Sở Tầm cho Hà Dục khám xem, làm Sở Tầm thà chết chứ không chịu khuất phục, chuyện mất mặt thế này làm sao cậu dám để Hà Dục biết chứ.
Hai người cò kè mặc cả nửa ngày, mới lập ra một hiệp định là sẽ đi khám ở một bệnh viện khác.
Sở Tầm lén lút đến bệnh viện làm kiểm tra, cậu cũng sợ bản thân có mấy bệnh khó nói như trĩ hay gì gì đó. Kết quả bác sĩ nói cậu không bị bệnh này, nhưng nơi đó chảy máu là biểu hiện của khá nhiều bệnh khác, bác sĩ khuyến cáo cậu đi xét nghiệm máu.
Sở Tầm khóc không ra nước mắt, cậu chẳng lẽ lại nói là cuộc sống giường chiếu sinh động quá nên chảy máu sao? Thu lại ánh nhìn tha thiết chờ mong hướng tới bác sĩ, cậu đành phải đi theo chị y tá mắt đang sáng như đèn pha để xét nghiệm máu.
Sở Tầm có chút khó chịu. Chị y tá nói hai ngày sau sẽ có kết quả xét nghiệm, lúc đó sẽ gọi điện thoại báo cho cậu, Sở Tầm cũng không đặt nặng chuyện này.
Sau khi về nhà, Sở Tầm sờ sờ bụng mình tự nhủ, hẳn là phải đi tập gym rồi. Bụng mình thật sự rất mập, nếu không giảm chắc phải ngưng kiếp sống nghệ sĩ mất.
Sở Tầm nhờ Trần Minh tìm cho cậu một giáo viên thể hình.
Trần Minh vừa biết Sở Tầm chịu đi tập gym thì lập tức năng suất đến kinh hồn, một tiếng sau đã đưa cho cậu WeChat của giáo viên, còn nói với cậu là người này là người tốt nhất ở Bắc Thành đó.
Sở Tầm thêm bạn đối phương, mở xem ava của người nọ, phát hiện ra người này còn khá xinh đẹp, cả người còn cuồn cuộn cơ bắp.
Ước gì cậu có thể được như vậy, nếu được, có khi cậu còn trở thành idol nổi tiếng nhất Trung Quốc luôn ấy chứ. Ý chí chiến đấu của Sở Tầm được khơi dậy, eo thon trở lại sẽ nhanh thôi!
Giáo viên nọ gọi qua ngay lập tức, nói với Sở Tầm thời gian gặp mặt
Chỉ là...
Âm thanh của giáo viên thể hình có chút nũng nịu mềm mại, ra đa gei nhạy bén của Sở Tầm nhanh chóng phát hiện ra thân phận chị em tốt của người kia. (hay còn gọi là thụ đó các bác)
Cậu tức khắc yên tâm, vui vẻ chia sẻ về dáng người phình to của bản thân, tỏ ý muốn rèn luyện một chút. Chị em bên kia cũng vô cùng chuyên nghiệp, kiến nghị rất nhiều cho Sở Tầm, còn hẹn gặp vào chiều mai.
Sở Tầm lập tức cảm thấy người này vô cùng hợp khẩu vị ăn uống của cậu. Nếu Trần Minh tìm cho cậu một giáo viên là thẳng nam, Sở Tầm còn lo mình sẽ mệt đến nằm đất mất.
Ai, tìm một chị em đàng hoàng cũng khó lắm chứ bộ.
Danh sách các loại thức ăn giảm cân hôm qua đã giao tới rồi, mà Sở Tầm chẳng hề muốn ăn chút nào. Cậu nghĩ, đằng nào cậu cũng phải giảm béo, vậy tại sao không ăn uống thoả thích trước một lần đi, như vậy mới có động lực chứ. Vì vậy cậu sung sướng nấu cho mình một dĩa sườn heo chua ngọt, không chút cho dự ăn sạch.
Phòng tập thể thao cách nơi Sở Tầm ở không xa. Khi cậu đến nơi, người chị em tốt kia đang đi xuống dẫn cậu lên.
Phòng tập này có diện tích rất lớn, ông chủ nói đoạn đường này chỉ có một phòng này cho thuê, chỉ sợ cũng tốn không ít tiền mặt bằng.
Sở Tầm dựa vào tường nhìn khắp nơi, lại nhìn thấy chị em kia đi ra khỏi thang máy. Dáng người của người này tốt kinh khủng, đường cong còn đẹp hơn của Lục Cảnh Tu, Sở Tầm hâm mộ muốn rớt cả mắt.
May mắn người này chỉ là chị em của mình, Sở Tầm lập tức gạt đi ý nghĩ trong đầu. Cậu không muốn cắm sừng Lục Cảnh Tu, cho dù là ý nghĩ thôi cũng không được.
Khi đến gần, Sở Tầm mới nhìn rõ dung mạo người này, so ra còn thanh tú hơn trong ảnh. Tóc gã còn ướt mồ hôi, phía sau đầu thì buộc một chỏm hướng lên trời, còn tóc mái thì đã dài đến gần che khuất khuôn mặt rồi. Tuy vẻ mặt người này có chút không tương xứng với số cơ bắp trên người, nhưng trong mắt Sở Tầm, người như này mới là mẫu người mà cậu hướng tới.
Đàn ông đều nên như thế, có cơ bắp không đẹp hả? Tinh thần Sở Tầm tức khắc tỉnh táo, lại cực kì mong chờ cuộc sống rèn luyện tương lai.
Chỉ là chẳng hiểu sao người đứng đối diện cậu lại bất động, thoạt nhìn có chút ngốc.
Sở Tầm cho rằng gã không nhận ra mình, liền chủ động thông báo danh tính. Cậu biết nếu mình không cười nhìn sẽ có chút lạnh lùng, lập tức nở một nụ cười mỉm.
Cũng chẳng hiểu vì sao, người chị em này lại đỏ cả mặt. Gã cắn cắn môi, cố gắng gồng: "Em đợi lâu rồi nhỉ."
Sở Tầm thấy người chị em ngại ngùng, cả khuôn mặt đỏ chót thì nghĩ, giáo viên thể hình này đáng yêu quá, chắc anh ta có nhiều công theo đuổi lắm đây.
Đáng tiếc là người này nói chuyện không giống như trên WeChat, có một chút ấp úng, làm người ta thật tiếc nuối mà.
____________________________
nghichimte: hic, bỗng dưng thấy người chị em này cute quá đi
Bình luận facebook