Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 64
Edit: Sabj
Phía trước Hắc Y giáo là một đám người đang giằng co.
Nhóm võ lâm đứng một bên, dẫn đầu là Tố Thất ngồi trên xe lăn, phía sau hắn là cao thủ của tam môn thất phái, ngoài ra còn có người thừa kế của bát đại thế gia – – trừ Bạch gia.
Mà bên phía của Hắc Y giáo đã có chút hỗn loạn, đứng đầu là nam tử ngày đó đã giúp Doanh Cơ hơn nữa còn ngăn Minh Sơ lại, còn Doanh Cơ ở đằng sau đã tắt thở, ở phía sau nữa, là Bạch Hoàng Lân và Bạch Hoàng Chúc, cùng với Bạch Hoàng Quyết đã ngừng thở trong lòng họ.
Khi Minh Sơ đuổi tới đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Tiếng hét xé rách tâm can nàng nghe được đúng là của Bạch Hoàng Lân, mà Bạch Hoàng Lân như vậy, tất nhiên là vì Bạch Hoàng Quyết.
Trong lòng Minh Sơ chấn động, mặc dù nàng tiếc cho cái chết của Bạch Hoàng Quyết, nhưng giờ phút này có quan hệ với nàng chỉ có một người. Nàng men theo con đường nhỏ đi tới, nhanh chóng muốn tiến lên xem tình hình của Bạch Hoàng Chúc đang ngồi bên cạnh Bạch Hoàng Lân thì lại bị Tố Thất phái người ngăn lại.
Minh Sơ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tố Thất: “Để ta đi.”
“Hắc Y giáo sẽ không để ngươi đến gần đâu.” Tố Thất khẽ nói, hắn cũng nhìn Minh Sơ, trong mắt có sự thương tiếc chưa từng có.
Minh Sơ lúc này không muốn nghe gì hết, nàng chỉ muốn biết tình hình bây giờ của Bạch Hoàng Chúc, tại sao hắn lại ở bên Hắc Y giáo, tại sao Bạch Hoàng Quyết lại chết. Tố Thất ngồi trên xe lăn, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Minh Sơ nên nói: “Bạch Hoàng Quyết vì giúp Tiểu Chúc nên chết trong tay Doanh Cơ của Hắc Y giáo.”
“Ngươi nói là … ” Động tác của Minh Sơ dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn Tố Thất.
Tố Thất không có biểu tình dư thừa, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt trước đây. Minh Sơ không rõ, nàng không rõ vì sao một người mong đợi Bạch Hoàng Chúc chết đi như vậy bây giờ lại giúp Bạch Hoàng Chúc, lại còn vì hắn mà chết trong tay người khác…
“Rốt cuộc thì chuyện này là sao?” Minh Sơ lên tiếng hỏi, sau đó lại lập tức lại bổ sung: “Bại gia tử hiện tại có nguy hiểm hay không?”
“Yên tâm.” Tố Thất gật đầu với nàng, sau đó, đột nhiên vươn tay cầm lấy tay Minh Sơ.
Tố Thất có khả năng có thể trấn an người khác. Minh Sơ hơi mím môi, nhìn tay Tố Thất đặt trên tay mình, chậm rãi gật đầu. Người trước mắt này chưa từng nói, nhưng Minh Sơ biết, đây chính là huynh trưởng của nàng, Minh Khuynh.
Ban đầu đến Vạn Tượng sơn trang cũng như sau này theo Bạch Hoàng Chúc về Bạch gia, không phải nàng đã từ bỏ mục đích của mình.
Mà là mục đích của nàng đã đạt được, nàng chỉ muốn tìm được huynh trưởng của nàng mà thôi.
Mà Tố Thất, là người thân duy nhất của nàng còn lại trên đời này.
Có lời nói của Tố Thất, Minh Sơ cũng bình tĩnh lại nghiêm túc nghe hắn thuật lại chuyện mới xảy ra.
Thì ra, Bạch Hoàng Quyết vốn là muốn giúp Bạch gia nên mới giả vờ như vậy, mục đích là để lấy được sự tin tưởng của Bạch Hoàng Lân và Doanh Cơ rồi vào Hắc Y giáo. Mà sau khi hắn chân chính vào được Hắc Y giáo mới nghe nói Bạch lão gia Bạch Võ Sơn đã bỏ mình, chỉ là khi đó đã quá muộn.
Hắn không có cách nào giúp Bạch Võ Sơn được, đành phải tiếp tục ẩn núp ở Hắc Y giáo, chờ cơ hội giúp đỡ Bạch Hoàng Chúc, hoặc là giết giáo chủ Hắc Y giáo.
Chẳng qua Hắc Y giáo quá mức nghiêm ngặt, phần lớn mọi người trong giáo cũng không tin tưởng hắn, vì vậy cho đến tận hôm nay, mục đích của hắn vẫn chưa thành. Biết hôm nay Võ Lâm và Hắc Y giáo sẽ quyết chiến, Bạch Hoàng Quyết mới trộm một bảo vật của Hắc Y giáo nhằm làm tan rã tinh thần của chúng. Chỉ là việc này nhanh chóng bị Doanh Cơ phát hiện, đến lúc giao chiến, Bạch Hoàng Chúc đuổi tới, Doanh Cơ muốn Bạch Hoàng Quyết tự tay giết Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Quyết không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở trong lúc động thủ thay đổi kiếm phong, lao về phía Doanh Cơ.
Hắc Y giáo đối với Bạch Hoàng Quyết đã có phòng bị từ lâu, kết cục chiêu này của Bạch Hoàng Quyết, chỉ có thể là bại.
Chỉ là ai cũng không ngờ, cho dù trong tình thế như vậy, Bạch Hoàng Quyết vẫn dùng hết khí lực cuối cùng giết chết Doanh Cơ.
Không ai nghĩ tới nam tử này cố tình trà trộn vào Hắc Y giáo, trước đó nhiều người trong nhóm Võ Lâm còn mắng hắn, nói hắn chỉ là con chó lật lọng, nói hắn vì danh lợi mà bán cả tình anh em. Không ai biết, ước nguyện ban đầu của hắn là gì.
Thậm chí ngay cả Minh Sơ cũng chưa từng tự hỏi, tại sao nam tử này lại đột nhiên theo Hắc Y giáo.
Chưa từng tự hỏi, một nam tử ngày thường lịch sự nho nhã, vì sao đột nhiên lại có biểu hiện điên cuồng khi rời khỏi Bạch gia như vậy.
Tất cả những điều này quá nhiều sự đột nhiên, vì vậy mới khiến người ta trở tay không kịp.
Bạch Hoàng Quyết quả thật hướng về chính đạo, hướng về Bạch Hoàng Chúc, chẳng qua là khi họ biết chân tướng, Bạch Hoàng Quyết đã không còn.
Người đại ca này, dùng tính mạng của mình để bảo vệ Bạch gia, bảo vệ đệ đệ của mình, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng mọi người mới phát hiện ra, thậm chí rất nhiều người, ngay từ ban đầu đã lãng quên hắn.
“Bại gia tử… ” Nghe Tố Thất nói xong, điều đầu tiên Minh Sơ nghĩ đến đó là, không ai đau khổ hơn Bạch Hoàng Chúc. Bạch Hoàng Quyết vì hắn mà chết, không ai phải chịu đựng nhiều như hắn, thậm chí ngay cả Bạch Hoàng Lân cũng không.
Bại gia tử của nàng, hiện tại không biết có bao nhiêu sự nặng nề khó có thể tiêu tan.
Nhìn xa xa bóng lưng Bạch Hoàng Chúc ngồi trên mặt đất, Minh Sơ không biết lúc này nên mở miệng an ủi hắn như thế nào. Mặc dù cho tới bây giờ đều là nàng mạnh mẽ, còn Bạch Hoàng Chúc bày ra vẻ yếu thế, lúc nào cũng có thể bắt nạt lúc nào cũng có thể tan vỡ, nhưng hắn chưa từng trông yếu ớt như hôm nay.
Nàng thậm chí còn hoài nghi, người trước mắt này không phải bại gia tử của nàng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Bạch Hoàng Chúc cuối cùng cũng đứng lên, theo sau hắn là Bạch Hoàng Lân. Bạch Hoàng Lân cẩn thận ôm lấy thân thể Bạch Hoàng Quyết, để dưới một gốc cây, sau đó đứng sóng vai với Bạch Hoàng Chúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam tử thần bí của Hắc Y giáo.
Nam tử kia nhìn động tác của hai người, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Bạch Hoàng Lân, ngay cả ngươi cũng muốn đối đầu với Hắc Y giáo ư?”
“Ừ” Bạch Hoàng Lân không nhiều lời, nhưng chữ “Ừ” này rất nặng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nam tử trước mắt.
Thấy thái độ của Bạch Hoàng Lân như vậy, nam tử kia cũng không đáp lại, thay vào đó hắn lại nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc sắc mặt tái nhợt, yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hôm nay Bạch Hoàng Chúc mặc một trang phục màu trắng, gió núi thổi bay phất phơ, thoạt nhìn giống như thần tiên. Còn Bạch Hoàng Lân một thân thanh sam đứng bên cạnh hắn, một xanh một trắng giống như một tượng đài.
Minh Sơ nhìn chằm chằm vào Bạch Hoàng Chúc, đó là Bạch Hoàng Chúc của nàng, bại gia tử của nàng.
“Bại gia tử.” Minh Sơ khàn giọng gọi, nàng không biết dưới sức cản của gió lớn như vậy Bạch Hoàng Chúc có nghe thấy không, hắn có phát hiện nàng đã đến đây hay không nên nàng đứng bên cạnh Tố Thất. Hắn có thể vì nàng ở đây mà thêm quý trùng sinh mạng mình hay không.
Bạch Hoàng Chúc, thật sự nghe thấy.
Ngay sau đó, Bạch Hoàng Chúc hơi quay đầu lại, đón nhận ánh mắt Minh Sơ.
Một cái liếc mắt giống như vĩnh hằng.
Giống như trở lại những ngày ở Bạch gia, hai người vừa ứng phó chuyện của Bạch gia vừa giải quyết mâu thuẫn nội bộ. Hay như những ngày ở Hồng Diệp trai, Bạch Hoàng Chúc vẫn là bại gia tử, không làm gì ra hồn, lại còn yếu đuối đến mức người khác không biết làm gì với hắn. Có lẽ… lại giống như rất lâu rất lâu trước kia, khi nàng còn là một nữ sơn tặc chặn lại xe của Bạch Hoàng Chúc, xốc mành xe lên nhìn thấy Bạch Hoàng Chúc đang ngủ say.
Trong chớp mắt Minh Sơ như phân không rõ mình đang ở đâu, mình là ai.
“Sống sót.” Minh Sơ nghe thấy mình nói vậy.
Người phía xa dường như mấp máy khóe miệng, Minh Sơ chăm chú nhìn khẩu hình miệng của hắn, rõ ràng thấy hắn nói một câu: “Yên tâm.”
Có lẽ chỉ cần một câu này là đủ.
Nước mắt Minh Sơ từ từ chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, mà bên kia, Bạch Hoàng Chúc cùng Bạch Hoàng Lân nắm kiếm, tiếp đón đội ngũ của Hắc Y giáo.
Minh chủ võ lâm Tố Thất ra lệnh một tiếng, nhóm Võ Lâm đi theo Bạch Hoàng Chúc huynh đệ hai người, xông về phía Hắc Y giáo.
Trận chiến này, ai thắng ai bại, ai sống ai chết, còn chưa biết được.
Phía trước Hắc Y giáo là một đám người đang giằng co.
Nhóm võ lâm đứng một bên, dẫn đầu là Tố Thất ngồi trên xe lăn, phía sau hắn là cao thủ của tam môn thất phái, ngoài ra còn có người thừa kế của bát đại thế gia – – trừ Bạch gia.
Mà bên phía của Hắc Y giáo đã có chút hỗn loạn, đứng đầu là nam tử ngày đó đã giúp Doanh Cơ hơn nữa còn ngăn Minh Sơ lại, còn Doanh Cơ ở đằng sau đã tắt thở, ở phía sau nữa, là Bạch Hoàng Lân và Bạch Hoàng Chúc, cùng với Bạch Hoàng Quyết đã ngừng thở trong lòng họ.
Khi Minh Sơ đuổi tới đã chứng kiến cảnh tượng như vậy.
Tiếng hét xé rách tâm can nàng nghe được đúng là của Bạch Hoàng Lân, mà Bạch Hoàng Lân như vậy, tất nhiên là vì Bạch Hoàng Quyết.
Trong lòng Minh Sơ chấn động, mặc dù nàng tiếc cho cái chết của Bạch Hoàng Quyết, nhưng giờ phút này có quan hệ với nàng chỉ có một người. Nàng men theo con đường nhỏ đi tới, nhanh chóng muốn tiến lên xem tình hình của Bạch Hoàng Chúc đang ngồi bên cạnh Bạch Hoàng Lân thì lại bị Tố Thất phái người ngăn lại.
Minh Sơ nhíu mày, nhìn thoáng qua Tố Thất: “Để ta đi.”
“Hắc Y giáo sẽ không để ngươi đến gần đâu.” Tố Thất khẽ nói, hắn cũng nhìn Minh Sơ, trong mắt có sự thương tiếc chưa từng có.
Minh Sơ lúc này không muốn nghe gì hết, nàng chỉ muốn biết tình hình bây giờ của Bạch Hoàng Chúc, tại sao hắn lại ở bên Hắc Y giáo, tại sao Bạch Hoàng Quyết lại chết. Tố Thất ngồi trên xe lăn, dường như nhìn thấu suy nghĩ của Minh Sơ nên nói: “Bạch Hoàng Quyết vì giúp Tiểu Chúc nên chết trong tay Doanh Cơ của Hắc Y giáo.”
“Ngươi nói là … ” Động tác của Minh Sơ dừng lại, nàng kinh ngạc nhìn Tố Thất.
Tố Thất không có biểu tình dư thừa, vẫn là dáng vẻ nhàn nhạt trước đây. Minh Sơ không rõ, nàng không rõ vì sao một người mong đợi Bạch Hoàng Chúc chết đi như vậy bây giờ lại giúp Bạch Hoàng Chúc, lại còn vì hắn mà chết trong tay người khác…
“Rốt cuộc thì chuyện này là sao?” Minh Sơ lên tiếng hỏi, sau đó lại lập tức lại bổ sung: “Bại gia tử hiện tại có nguy hiểm hay không?”
“Yên tâm.” Tố Thất gật đầu với nàng, sau đó, đột nhiên vươn tay cầm lấy tay Minh Sơ.
Tố Thất có khả năng có thể trấn an người khác. Minh Sơ hơi mím môi, nhìn tay Tố Thất đặt trên tay mình, chậm rãi gật đầu. Người trước mắt này chưa từng nói, nhưng Minh Sơ biết, đây chính là huynh trưởng của nàng, Minh Khuynh.
Ban đầu đến Vạn Tượng sơn trang cũng như sau này theo Bạch Hoàng Chúc về Bạch gia, không phải nàng đã từ bỏ mục đích của mình.
Mà là mục đích của nàng đã đạt được, nàng chỉ muốn tìm được huynh trưởng của nàng mà thôi.
Mà Tố Thất, là người thân duy nhất của nàng còn lại trên đời này.
Có lời nói của Tố Thất, Minh Sơ cũng bình tĩnh lại nghiêm túc nghe hắn thuật lại chuyện mới xảy ra.
Thì ra, Bạch Hoàng Quyết vốn là muốn giúp Bạch gia nên mới giả vờ như vậy, mục đích là để lấy được sự tin tưởng của Bạch Hoàng Lân và Doanh Cơ rồi vào Hắc Y giáo. Mà sau khi hắn chân chính vào được Hắc Y giáo mới nghe nói Bạch lão gia Bạch Võ Sơn đã bỏ mình, chỉ là khi đó đã quá muộn.
Hắn không có cách nào giúp Bạch Võ Sơn được, đành phải tiếp tục ẩn núp ở Hắc Y giáo, chờ cơ hội giúp đỡ Bạch Hoàng Chúc, hoặc là giết giáo chủ Hắc Y giáo.
Chẳng qua Hắc Y giáo quá mức nghiêm ngặt, phần lớn mọi người trong giáo cũng không tin tưởng hắn, vì vậy cho đến tận hôm nay, mục đích của hắn vẫn chưa thành. Biết hôm nay Võ Lâm và Hắc Y giáo sẽ quyết chiến, Bạch Hoàng Quyết mới trộm một bảo vật của Hắc Y giáo nhằm làm tan rã tinh thần của chúng. Chỉ là việc này nhanh chóng bị Doanh Cơ phát hiện, đến lúc giao chiến, Bạch Hoàng Chúc đuổi tới, Doanh Cơ muốn Bạch Hoàng Quyết tự tay giết Bạch Hoàng Chúc.
Bạch Hoàng Quyết không còn lựa chọn nào khác, chỉ có thể ở trong lúc động thủ thay đổi kiếm phong, lao về phía Doanh Cơ.
Hắc Y giáo đối với Bạch Hoàng Quyết đã có phòng bị từ lâu, kết cục chiêu này của Bạch Hoàng Quyết, chỉ có thể là bại.
Chỉ là ai cũng không ngờ, cho dù trong tình thế như vậy, Bạch Hoàng Quyết vẫn dùng hết khí lực cuối cùng giết chết Doanh Cơ.
Không ai nghĩ tới nam tử này cố tình trà trộn vào Hắc Y giáo, trước đó nhiều người trong nhóm Võ Lâm còn mắng hắn, nói hắn chỉ là con chó lật lọng, nói hắn vì danh lợi mà bán cả tình anh em. Không ai biết, ước nguyện ban đầu của hắn là gì.
Thậm chí ngay cả Minh Sơ cũng chưa từng tự hỏi, tại sao nam tử này lại đột nhiên theo Hắc Y giáo.
Chưa từng tự hỏi, một nam tử ngày thường lịch sự nho nhã, vì sao đột nhiên lại có biểu hiện điên cuồng khi rời khỏi Bạch gia như vậy.
Tất cả những điều này quá nhiều sự đột nhiên, vì vậy mới khiến người ta trở tay không kịp.
Bạch Hoàng Quyết quả thật hướng về chính đạo, hướng về Bạch Hoàng Chúc, chẳng qua là khi họ biết chân tướng, Bạch Hoàng Quyết đã không còn.
Người đại ca này, dùng tính mạng của mình để bảo vệ Bạch gia, bảo vệ đệ đệ của mình, nhưng vào khoảnh khắc cuối cùng mọi người mới phát hiện ra, thậm chí rất nhiều người, ngay từ ban đầu đã lãng quên hắn.
“Bại gia tử… ” Nghe Tố Thất nói xong, điều đầu tiên Minh Sơ nghĩ đến đó là, không ai đau khổ hơn Bạch Hoàng Chúc. Bạch Hoàng Quyết vì hắn mà chết, không ai phải chịu đựng nhiều như hắn, thậm chí ngay cả Bạch Hoàng Lân cũng không.
Bại gia tử của nàng, hiện tại không biết có bao nhiêu sự nặng nề khó có thể tiêu tan.
Nhìn xa xa bóng lưng Bạch Hoàng Chúc ngồi trên mặt đất, Minh Sơ không biết lúc này nên mở miệng an ủi hắn như thế nào. Mặc dù cho tới bây giờ đều là nàng mạnh mẽ, còn Bạch Hoàng Chúc bày ra vẻ yếu thế, lúc nào cũng có thể bắt nạt lúc nào cũng có thể tan vỡ, nhưng hắn chưa từng trông yếu ớt như hôm nay.
Nàng thậm chí còn hoài nghi, người trước mắt này không phải bại gia tử của nàng.
Không biết đã trải qua bao lâu, Bạch Hoàng Chúc cuối cùng cũng đứng lên, theo sau hắn là Bạch Hoàng Lân. Bạch Hoàng Lân cẩn thận ôm lấy thân thể Bạch Hoàng Quyết, để dưới một gốc cây, sau đó đứng sóng vai với Bạch Hoàng Chúc, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nam tử thần bí của Hắc Y giáo.
Nam tử kia nhìn động tác của hai người, khẽ cười một tiếng rồi nói: “Bạch Hoàng Lân, ngay cả ngươi cũng muốn đối đầu với Hắc Y giáo ư?”
“Ừ” Bạch Hoàng Lân không nhiều lời, nhưng chữ “Ừ” này rất nặng, giống như muốn ăn tươi nuốt sống nam tử trước mắt.
Thấy thái độ của Bạch Hoàng Lân như vậy, nam tử kia cũng không đáp lại, thay vào đó hắn lại nhìn về phía Bạch Hoàng Chúc sắc mặt tái nhợt, yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể ngã xuống. Hôm nay Bạch Hoàng Chúc mặc một trang phục màu trắng, gió núi thổi bay phất phơ, thoạt nhìn giống như thần tiên. Còn Bạch Hoàng Lân một thân thanh sam đứng bên cạnh hắn, một xanh một trắng giống như một tượng đài.
Minh Sơ nhìn chằm chằm vào Bạch Hoàng Chúc, đó là Bạch Hoàng Chúc của nàng, bại gia tử của nàng.
“Bại gia tử.” Minh Sơ khàn giọng gọi, nàng không biết dưới sức cản của gió lớn như vậy Bạch Hoàng Chúc có nghe thấy không, hắn có phát hiện nàng đã đến đây hay không nên nàng đứng bên cạnh Tố Thất. Hắn có thể vì nàng ở đây mà thêm quý trùng sinh mạng mình hay không.
Bạch Hoàng Chúc, thật sự nghe thấy.
Ngay sau đó, Bạch Hoàng Chúc hơi quay đầu lại, đón nhận ánh mắt Minh Sơ.
Một cái liếc mắt giống như vĩnh hằng.
Giống như trở lại những ngày ở Bạch gia, hai người vừa ứng phó chuyện của Bạch gia vừa giải quyết mâu thuẫn nội bộ. Hay như những ngày ở Hồng Diệp trai, Bạch Hoàng Chúc vẫn là bại gia tử, không làm gì ra hồn, lại còn yếu đuối đến mức người khác không biết làm gì với hắn. Có lẽ… lại giống như rất lâu rất lâu trước kia, khi nàng còn là một nữ sơn tặc chặn lại xe của Bạch Hoàng Chúc, xốc mành xe lên nhìn thấy Bạch Hoàng Chúc đang ngủ say.
Trong chớp mắt Minh Sơ như phân không rõ mình đang ở đâu, mình là ai.
“Sống sót.” Minh Sơ nghe thấy mình nói vậy.
Người phía xa dường như mấp máy khóe miệng, Minh Sơ chăm chú nhìn khẩu hình miệng của hắn, rõ ràng thấy hắn nói một câu: “Yên tâm.”
Có lẽ chỉ cần một câu này là đủ.
Nước mắt Minh Sơ từ từ chảy xuống, nàng nhắm mắt lại, mà bên kia, Bạch Hoàng Chúc cùng Bạch Hoàng Lân nắm kiếm, tiếp đón đội ngũ của Hắc Y giáo.
Minh chủ võ lâm Tố Thất ra lệnh một tiếng, nhóm Võ Lâm đi theo Bạch Hoàng Chúc huynh đệ hai người, xông về phía Hắc Y giáo.
Trận chiến này, ai thắng ai bại, ai sống ai chết, còn chưa biết được.
Bình luận facebook