Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1144 “Nếu không thì đã quá muộn!”
Bởi vì trước đó ông ta đã nhận được mệnh lệnh từ đại tướng Nghệ Lâm, mệnh lệnh của bà là... không được ngăn cản Huyết Ngục!
Nhưng hiện tại lại đích thân xông tới thành phố Nam Giang để quét sạch Huyết Ngục?
Đây không phải là dư thừa sao?
Nhưng mà vua Huyết Ngục vẫn luôn đối tốt với An Nam, sao có thể đánh An Nam vì một đồ bỏ đi?
Không đúng!
Bên trong, có những chi tiết mà họ không biết!
Chỉ là vào lúc này điện thoại di động của Triệu Công Chấn đột nhiên vang lên!
Ông ta nhìn thoáng qua ID người gọi, cả người căng cứng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Sau đó ông ta bấm loa ngoài và run rẩy nói: “Xin... xin chào!”
VietWriter.vn
Sau một thời gian dài...
Âm!
Triệu Công Chấn ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết mình vừa nghe thấy cái gì, lúc này mới lộ ra vẻ mặt nhìn thấy hồn ma.
“Triệu Công Chấn, ông sao vậy?”
Long Cửu khó hiểu hỏi.
Tuy nhiên, không có hồi âm!
Triệu Công Chấn run như cầy sấy, giống như không nghe thấy lời nói của người ta, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, run rẩy không ngừng.
Một phút!
Hai phút!
Ba phút!
Nhìn thấy Triệu Công Chấn kinh ngạc ngã xuống đất, thậm chí không nói được lời nào, mọi người đột nhiên có linh cảm
xấu.
Có vẻ như một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra!
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi!
Triệu Công Chấn cuối cùng cũng định thần lại, rồi bắt đầu khóc lóc: “Tránh ra! Tránh ra!”
“Nếu không thì đã quá muộn!”
Cái gì!
Khi tiếng hét kinh khủng khiếp này thì Long Cửu, Tống Nguyên Chương và những người khác đều giật mình.
Tất cả đều tự hỏi liệu họ có nghe nhầm không!
Triệu Công Chấn để họ mở đường cho Huyết Ngục?
Điều này có điên rồ quá không?
Nếu như hai đại tướng và các quan chức cấp cao của An Nam biết được thì họ nhất định sẽ bị quy vào tội sơ suất!
Lúc này, vẻ mặt của Long Cửu trở nên u ám: “Triệu Công Chấn, ông có biết mình đang nói cái gì không? Hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh vậy mà ông lại làm loạn tâm tư của quân ta? Ông đáng chịu tội gì!”.
Chỉ là lúc này, Triệu Công Chấn đã khóc, trên mặt lộ ra nước mắt sợ hãi, run rẩy rống lên: “Làm đi, tránh ra! Không có thời gian giải thích! Tranh thủ chuyện chưa tới mức không thể vãn hồi mà làm đi!”
“Nếu không, thì không chỉ tôi, mà thậm chí tất cả các người cũng sẽ phải theo vận rủi! Chúng ta sẽ chịu một tai họa khủng khiếp, không ai có thể cứu chúng ta nếu chúng ta không tự chuộc tội vào lúc này!”
Ầm!
Nhưng hiện tại lại đích thân xông tới thành phố Nam Giang để quét sạch Huyết Ngục?
Đây không phải là dư thừa sao?
Nhưng mà vua Huyết Ngục vẫn luôn đối tốt với An Nam, sao có thể đánh An Nam vì một đồ bỏ đi?
Không đúng!
Bên trong, có những chi tiết mà họ không biết!
Chỉ là vào lúc này điện thoại di động của Triệu Công Chấn đột nhiên vang lên!
Ông ta nhìn thoáng qua ID người gọi, cả người căng cứng, trên trán chảy ra từng giọt mồ hôi lạnh.
Sau đó ông ta bấm loa ngoài và run rẩy nói: “Xin... xin chào!”
VietWriter.vn
Sau một thời gian dài...
Âm!
Triệu Công Chấn ngồi trên mặt đất, sắc mặt tái nhợt, cũng không biết mình vừa nghe thấy cái gì, lúc này mới lộ ra vẻ mặt nhìn thấy hồn ma.
“Triệu Công Chấn, ông sao vậy?”
Long Cửu khó hiểu hỏi.
Tuy nhiên, không có hồi âm!
Triệu Công Chấn run như cầy sấy, giống như không nghe thấy lời nói của người ta, hoàn toàn đắm chìm trong thế giới nội tâm của mình, run rẩy không ngừng.
Một phút!
Hai phút!
Ba phút!
Nhìn thấy Triệu Công Chấn kinh ngạc ngã xuống đất, thậm chí không nói được lời nào, mọi người đột nhiên có linh cảm
xấu.
Có vẻ như một điều gì đó khủng khiếp sắp xảy ra!
Cũng không biết đã qua bao lâu rồi!
Triệu Công Chấn cuối cùng cũng định thần lại, rồi bắt đầu khóc lóc: “Tránh ra! Tránh ra!”
“Nếu không thì đã quá muộn!”
Cái gì!
Khi tiếng hét kinh khủng khiếp này thì Long Cửu, Tống Nguyên Chương và những người khác đều giật mình.
Tất cả đều tự hỏi liệu họ có nghe nhầm không!
Triệu Công Chấn để họ mở đường cho Huyết Ngục?
Điều này có điên rồ quá không?
Nếu như hai đại tướng và các quan chức cấp cao của An Nam biết được thì họ nhất định sẽ bị quy vào tội sơ suất!
Lúc này, vẻ mặt của Long Cửu trở nên u ám: “Triệu Công Chấn, ông có biết mình đang nói cái gì không? Hiện tại đang đối đầu với kẻ địch mạnh vậy mà ông lại làm loạn tâm tư của quân ta? Ông đáng chịu tội gì!”.
Chỉ là lúc này, Triệu Công Chấn đã khóc, trên mặt lộ ra nước mắt sợ hãi, run rẩy rống lên: “Làm đi, tránh ra! Không có thời gian giải thích! Tranh thủ chuyện chưa tới mức không thể vãn hồi mà làm đi!”
“Nếu không, thì không chỉ tôi, mà thậm chí tất cả các người cũng sẽ phải theo vận rủi! Chúng ta sẽ chịu một tai họa khủng khiếp, không ai có thể cứu chúng ta nếu chúng ta không tự chuộc tội vào lúc này!”
Ầm!
Bình luận facebook