Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1364 Nghe thấy những lời này!
Nghe thấy những lời này!
Vẻ mặt của đám người Trần Lập Hàn bọn họ lập tức cứng lại, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Diệp Thể Hào ở bên cạnh càng trực tiếp cười lên một cách lạnh lùng.
“Mọi người cũng mau quên thật đấy, có phải đã quên khi nãy các người vừa mới bôi nhọ tông sư Lâm như thế nào rồi không?”
“Tông sư Lâm không giết chết các người đã là bạn cho một cái ơn rất lớn rồi, vậy mà các người còn có mặt mũi để cầu xin anh ấy ra tay à?”
Gương mặt của đám người Trần Lập Hàn càng trở nên đỏ hơn, lúc này đã cảm. thấy hối hận đến tận ruột gan, ước gì có thể tát bản thân hai cái thật mạnh.
Vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy cũng vô cùng lạnh lùng, nói:
“Các người tự chúc phúc cho mình đi!”
Nói xong, anh liền rời đi mà không hề quay đầu lại.
“Tông sư Lâm dừng bước, tông sư Lâm xin hãy dừng bước lại!”
Đám người Trần Lập Hàn đều sắp gấp đến phát điện, đây mới là nhân vật lớn. thực sự, chỉ sợ rằng chỉ có anh mới có năng lực để đối chọi với Ninh Trường Khôn mà thôi.
Nếu như để lỡ mất Lâm Thiệu Huy, thì bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu đời!
“Cô Liên, chúng tôi đã biết sai rồi, cầu xin cô giúp chúng tôi van xin tông sư Lâm giúp đỡ, cô muốn chúng tôi làm gì cũng được!”
Trần Lập Hàn cảm thấy khổ không thể tả, sống chết nắm lấy tay của Trịnh Hồng Liên, giống hệt như nắm lấy được một cọng rơm cứu mạng vậy.
Chỉ đáng tiếc, Trịnh Hồng Liên chỉ thở ra một dài, lắc đầu nói:
“Xin lỗi, tôi đã cho các người một cơ hội rồi, nếu như các người đã không biết trân trọng nó, vậy thì các người phải tự mình nhận lấy hậu quả thôi.”
Nói xong!
Trịnh Hồng Liên liền vung tay của Trần Lập Hàn ra, rời đi cùng với ba người gia chủ khác.
Râm!
Nhìn thấy như vậy, Trần Lập Hàn lập tức trở nên yếu ớt mà ngồi xuống mặt đất, vẻ mặt xám như tro tàn.
Trong mắt hiện lên vẻ hối hận và tuyệt vọng sâu sắc!
“Hội trưởng Hàn, chúng ta...... chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lúc này những ông lớn đó cũng đã cảm thấy hoang mang lo sợ rồi.
“Làm sao à? Bây giờ chúng ta ngoài chờ chết ra, còn có thể làm gì nữa?”
Trên gương mặt của Trần Lập Hàn nở ra một nụ cười chua chát, trong chớp mắt cả người giống như già đi mấy mươi tuổi vậy.
Cứu tinh duy nhất đã bị bọn họ đuổi đi rồi, đây đúng là tự chuốc họa vào thân
mà.
Vào lúc này, Lâm Thiệu Huy đã trở về nhà.
Anh bỗng nhiên nhìn thấy cả nhà Chu Như cũng có mặt ở đó, thế nhưng so với trước kia, thái độ lại thay đổi một cách đáng kể, trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười nịnh nọt, còn hỏi han ân cần với Bạch Tổ Y.
Hiển nhiên, sau khi bọn họ đã biết được năng lực của Bạch Tổ Y, biết rằng muốn xoay chuyển tình hình phá sản, chỉ có thể để cho Bạch Tổ Y mở miệng mà thôi.
Vì vậy ngay lúc này, phải không ngừng cố gắng nịnh nọt lấy lòng Bạch Tổ Y.
“Thiệu Huy, con trở về rồi à?”
Thẩm Ngọc Trân kêu lên một tiếng, cũng khiến cho cả nhà Chu Như nhìn qua bên đó.
Chỉ là, khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt của Chu Như và Chu Chỉ Đức vẫn tỏ ra vẻ xem thường và khinh rẻ như cũ.
Bởi vì ở trong mắt bọn họ, nguyên nhân Tướng Huy quan tâm đến một tập đoàn Bạch Lạc nhỏ nhoi chắc chắn là bởi vì Bạch Tố Y, không hề có quan hệ đến một tên vô dụng như Lâm Thiệu Huy này.
Vì vậy, Chu Như liền bắt đầu kiêu căng lên, cười một cách xấu xa và nói:
“Chị họ, thật sự không phải em nói chị, nhưng tên vô dụng này có chỗ nào xứng với chị chứ?”
“Chị vẫn nên suy nghĩ kỹ càng về ý kiến của em đi, người anh em tốt này của Trương Khai Minh thật sự rất giỏi đấy, tuổi còn trẻ mà đã gánh vác trách nhiệm to lớn ở Long Nha rồi, đã là tướng lĩnh hai sao rồi đấy!”
Nghe thấy những lời này!
Lúc này Lâm Thiệu Huy mới chú ý đến một người thanh niên đang ngồi ở bên cạnh đám người Chu Như.
Dáng người vạm vỡ, lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là người trong quân đội!
Lúc này anh ta đang nhìn vào Lâm Thiệu Huy với ánh mắt khinh thường và khiêu khích, dường như đang cười nhạo sự vô dụng của Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì một lát nữa, bản thân anh ta sẽ đi cướp lấy người phụ nữ của anh!
Anh ta chính là người anh em tốt của Trương Khai Minh, Tần Huỳnh Trung, là tướng lĩnh hai sao của Long Nha!
Ngày hôm nay cả nhà Chu Như đến đây, mục đích thứ nhất chính là đến cầu xin, hai là muốn giới thiệu Tần Huỳnh Trung với Bạch Tổ Y.
Tần Huỳnh Trung đến thành phố Nam Giang, sau khi biết được ngay cả người đứng đầu của Long Nha bọn họ cũng tham gia vào cuộc họp báo của Bạch Tổ Y, liền có ý đồ với người phụ nữ này, muốn dựa vào sức mạnh của Bạch Tổ Y để hoàn thành ước mơ lên như diều gặp gió của mình!
Sau khi nhìn thấy Bạch Tố Y, anh ta liền hoàn toàn bất ngờ trước vẻ đẹp của Bạch Tổ Y!
Vốn dĩ chỉ muốn lấy Bạch Tổ Y làm bàn đạp của anh ta, bây giờ lại hoàn toàn say mê Bạch Tổ Y!
Vì vậy anh ta đã âm thầm thề ở trong lòng rằng, cho dù thế nào anh ta cũng phải có được người phụ nữ này!
Vẻ mặt của đám người Trần Lập Hàn bọn họ lập tức cứng lại, cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Diệp Thể Hào ở bên cạnh càng trực tiếp cười lên một cách lạnh lùng.
“Mọi người cũng mau quên thật đấy, có phải đã quên khi nãy các người vừa mới bôi nhọ tông sư Lâm như thế nào rồi không?”
“Tông sư Lâm không giết chết các người đã là bạn cho một cái ơn rất lớn rồi, vậy mà các người còn có mặt mũi để cầu xin anh ấy ra tay à?”
Gương mặt của đám người Trần Lập Hàn càng trở nên đỏ hơn, lúc này đã cảm. thấy hối hận đến tận ruột gan, ước gì có thể tát bản thân hai cái thật mạnh.
Vẻ mặt của Lâm Thiệu Huy cũng vô cùng lạnh lùng, nói:
“Các người tự chúc phúc cho mình đi!”
Nói xong, anh liền rời đi mà không hề quay đầu lại.
“Tông sư Lâm dừng bước, tông sư Lâm xin hãy dừng bước lại!”
Đám người Trần Lập Hàn đều sắp gấp đến phát điện, đây mới là nhân vật lớn. thực sự, chỉ sợ rằng chỉ có anh mới có năng lực để đối chọi với Ninh Trường Khôn mà thôi.
Nếu như để lỡ mất Lâm Thiệu Huy, thì bọn họ sẽ hoàn toàn tiêu đời!
“Cô Liên, chúng tôi đã biết sai rồi, cầu xin cô giúp chúng tôi van xin tông sư Lâm giúp đỡ, cô muốn chúng tôi làm gì cũng được!”
Trần Lập Hàn cảm thấy khổ không thể tả, sống chết nắm lấy tay của Trịnh Hồng Liên, giống hệt như nắm lấy được một cọng rơm cứu mạng vậy.
Chỉ đáng tiếc, Trịnh Hồng Liên chỉ thở ra một dài, lắc đầu nói:
“Xin lỗi, tôi đã cho các người một cơ hội rồi, nếu như các người đã không biết trân trọng nó, vậy thì các người phải tự mình nhận lấy hậu quả thôi.”
Nói xong!
Trịnh Hồng Liên liền vung tay của Trần Lập Hàn ra, rời đi cùng với ba người gia chủ khác.
Râm!
Nhìn thấy như vậy, Trần Lập Hàn lập tức trở nên yếu ớt mà ngồi xuống mặt đất, vẻ mặt xám như tro tàn.
Trong mắt hiện lên vẻ hối hận và tuyệt vọng sâu sắc!
“Hội trưởng Hàn, chúng ta...... chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Lúc này những ông lớn đó cũng đã cảm thấy hoang mang lo sợ rồi.
“Làm sao à? Bây giờ chúng ta ngoài chờ chết ra, còn có thể làm gì nữa?”
Trên gương mặt của Trần Lập Hàn nở ra một nụ cười chua chát, trong chớp mắt cả người giống như già đi mấy mươi tuổi vậy.
Cứu tinh duy nhất đã bị bọn họ đuổi đi rồi, đây đúng là tự chuốc họa vào thân
mà.
Vào lúc này, Lâm Thiệu Huy đã trở về nhà.
Anh bỗng nhiên nhìn thấy cả nhà Chu Như cũng có mặt ở đó, thế nhưng so với trước kia, thái độ lại thay đổi một cách đáng kể, trên mặt mỗi người đều mang theo một nụ cười nịnh nọt, còn hỏi han ân cần với Bạch Tổ Y.
Hiển nhiên, sau khi bọn họ đã biết được năng lực của Bạch Tổ Y, biết rằng muốn xoay chuyển tình hình phá sản, chỉ có thể để cho Bạch Tổ Y mở miệng mà thôi.
Vì vậy ngay lúc này, phải không ngừng cố gắng nịnh nọt lấy lòng Bạch Tổ Y.
“Thiệu Huy, con trở về rồi à?”
Thẩm Ngọc Trân kêu lên một tiếng, cũng khiến cho cả nhà Chu Như nhìn qua bên đó.
Chỉ là, khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, vẻ mặt của Chu Như và Chu Chỉ Đức vẫn tỏ ra vẻ xem thường và khinh rẻ như cũ.
Bởi vì ở trong mắt bọn họ, nguyên nhân Tướng Huy quan tâm đến một tập đoàn Bạch Lạc nhỏ nhoi chắc chắn là bởi vì Bạch Tố Y, không hề có quan hệ đến một tên vô dụng như Lâm Thiệu Huy này.
Vì vậy, Chu Như liền bắt đầu kiêu căng lên, cười một cách xấu xa và nói:
“Chị họ, thật sự không phải em nói chị, nhưng tên vô dụng này có chỗ nào xứng với chị chứ?”
“Chị vẫn nên suy nghĩ kỹ càng về ý kiến của em đi, người anh em tốt này của Trương Khai Minh thật sự rất giỏi đấy, tuổi còn trẻ mà đã gánh vác trách nhiệm to lớn ở Long Nha rồi, đã là tướng lĩnh hai sao rồi đấy!”
Nghe thấy những lời này!
Lúc này Lâm Thiệu Huy mới chú ý đến một người thanh niên đang ngồi ở bên cạnh đám người Chu Như.
Dáng người vạm vỡ, lưng thẳng tắp, vừa nhìn đã biết là người trong quân đội!
Lúc này anh ta đang nhìn vào Lâm Thiệu Huy với ánh mắt khinh thường và khiêu khích, dường như đang cười nhạo sự vô dụng của Lâm Thiệu Huy.
Bởi vì một lát nữa, bản thân anh ta sẽ đi cướp lấy người phụ nữ của anh!
Anh ta chính là người anh em tốt của Trương Khai Minh, Tần Huỳnh Trung, là tướng lĩnh hai sao của Long Nha!
Ngày hôm nay cả nhà Chu Như đến đây, mục đích thứ nhất chính là đến cầu xin, hai là muốn giới thiệu Tần Huỳnh Trung với Bạch Tổ Y.
Tần Huỳnh Trung đến thành phố Nam Giang, sau khi biết được ngay cả người đứng đầu của Long Nha bọn họ cũng tham gia vào cuộc họp báo của Bạch Tổ Y, liền có ý đồ với người phụ nữ này, muốn dựa vào sức mạnh của Bạch Tổ Y để hoàn thành ước mơ lên như diều gặp gió của mình!
Sau khi nhìn thấy Bạch Tố Y, anh ta liền hoàn toàn bất ngờ trước vẻ đẹp của Bạch Tổ Y!
Vốn dĩ chỉ muốn lấy Bạch Tổ Y làm bàn đạp của anh ta, bây giờ lại hoàn toàn say mê Bạch Tổ Y!
Vì vậy anh ta đã âm thầm thề ở trong lòng rằng, cho dù thế nào anh ta cũng phải có được người phụ nữ này!
Bình luận facebook