Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1370 Đem cái đồ vô dụng này vứt đi ngay cho tôi!”
Nhìn thấy điều này, Từ Long Khiểu và những người khác đều khen ngợi và mỉm cười, bọn họ cũng biết rằng không điều gì có sức thuyết phục hơn thực lực tuyệt đối.
Còn lúc này, Lâm Thiệu Huy hờ hững cười một cái, tiện tay ném một cuốn sổ xuống đất.
“Trong đây ghi chép về các phương pháp huấn luyện đặc biệt của tôi dành cho mọi người, ai có thể chống đỡ sau một tuần thì người đó sẽ có đủ tư cách được huấn luyện dưới trướng của tôi”
“Lâm Thiệu Huy tôi đây, không đào tạo cho những kẻ vô dụng!”
Những lời này kiêu ngạo tột cùng, dường như người tinh anh trước mặt trong mắt Lâm Thiệu Huy đều chỉ là một đám rác rưởi.
Ai có thể đạt được sự chấp thuận của anh, thì mới có đủ tư cách trở thành đệ tử của anh!
Đây cũng là niềm tự hào của Tướng Huy!
Anh không muốn đệ tử của mình sau này chỉ là một kẻ bất tài, sẽ khiến cho anh phải mất mặt.
Còn các chiến tướng có mặt đều phải cười gượng một cách sôi nổi.
Lúc đầu bọn họ còn muốn cho Lâm Thiệu Huy thấy màu mè một chút, nhưng bây giờ phải chứng minh thực lực của mình trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Làm cả ngày, không phải là bọn họ xem thường Lâm Thiệu Huy, mà là Lâm
Thiệu Huy xem thường bọn họ.
Còn lúc này, Tần Huỳnh Trung đã bị dọa cho ngây ngốc đứng ngay tại chỗ,
ắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Thiệu Huy.
Nhìn thấy anh ta cũng ở đây, đầu tiên Lâm Thiệu Huy sửng sốt một chút, rồi sau đó ngay lập tức cười chế nhạo:
“Lính này ở đâu ra, tại sao vóc dáng sao lại kém đến như vậy?”
o?
Vừa nghe đến đây, ngay lập tức sắc mặt của Từ Long Khiếu trở nên cực kỳ khó coi, dù sao thì cuộc tụ tập hôm nay cũng là của một nhóm chiến tướng, kết quả là khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy thì đã đứng ngẩn ngơ ra vì kinh hãi, mất mặt Long Nha của bọn họ vô cùng.
Lúc này, ông ấy chất vấn Khương Giang Hoài với một giọng điệu không hề thân thiện: “Đây là chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Khương Giang Hoài cũng trở nên u ám lại:
“Là lính dưới quyền của tôi, thật xin lỗi đã làm cho huấn luyện viên phải chê cười rồi!” Khương Giang Hoài vốn dĩ rất xem trọng Tần Huỳnh Trung, nhưng không ngờ Tần Huỳnh Trung lại làm anh ta phải mất thể diện đến như vậy.
Điều này tức thì khiến cho anh ta đối với Tần Huỳnh Trung thất vọng vô bờ.
Nhìn thấy phản ứng của Khương Giang Hoài và Tự Long Khiếu, ngay lập tức Tần Huỳnh Trung muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, anh ta biết rằng vì biểu hiện của mình, nên lần này anh ta không có tư cách tham gia trận thi đấu
quân đoàn này nữa rồi.
Tuy nhiên, chỉ như thế vẫn còn chưa đủ!
Và khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy câu nói này, liền mỉm cười:
“Chỉ mới gặp mặt một lần đã bị dọa cho ngây ngốc rồi, cái loại bỏ đi này, tôi không cần xuất hiện trong đội ngũ của mình!”
Bum!
Tần Huỳnh Trung như bị điện giật, toàn thân hoàn toàn choáng váng, trên mặt
hiện lên tràn đầy sự kinh hãi.
Bây giờ, không nói tới việc không thể tham gia trận thi đấu quân đoàn, sợ rằng cả đời này anh ta sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa rồi.
Lâm Thiệu Huy, đây là muốn dồn anh ta vào đường chết rồi!
Hối hận!
Sợ hãi!
Sở dĩ anh theo đuổi Bạch Tổ Y là vì đường công danh đẹp để sau này của bản thân, nhưng lại không ngờ rằng vì thế mà đã phá hỏng tất cả mọi thứ của anh ta.
Đây rõ ràng là trộm gà không được mà lại còn mất luôn cả cơm mà!
Khương Giang Hoài gật đầu ngay lập tức:
“Cứ an tâm đi huấn luyện viên, tôi đã hiểu ý của anh rồi!”
Sau đó, anh ta liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Huỳnh Trung một cái, và ra lệnh:
“Người đâu! Đem cái đồ vô dụng này vứt đi ngay cho tôi!”
Có thể nhận thấy!
Sau ngày hôm nay, Tần Huỳnh Trung khó mà vực dậy rồi.
Nhưng Tần Huỳnh Trung biết rằng những gì anh ta phải đối mặt không vỏn vẹn chỉ là khó vực dậy đơn thuần.
Xong rồi!
Lúc này đã hoàn toàn kết thúc rồi!
Anh ta vậy mà lại dám thọc gậy bánh xe huấn luyện viên mới của Long Nha, đây rõ ràng là tìm cái chết mà!
Phụt!
Lúc này Tần Huỳnh Trung cảm xúc bị dồn nén quá nhiều trong lòng, rồi anh ta ngẩng đầu phun ra một ngụm máu, rồi bất tỉnh đi ngay.
Vào khoảnh khắc này tất cả các chiến tướng của Long Nha cũng sững sờ.
Tại sao lại bị sợ hãi rồi ngất đi vậy nè?
Tần Huỳnh Trung hèn nhát đến như vậy sao?
Tất cả mọi người đều không rõ đầu đuôi nhìn Tần Huỳnh Trung bằng ánh mắt khó tin.
Còn lúc này, Lâm Thiệu Huy hờ hững cười một cái, tiện tay ném một cuốn sổ xuống đất.
“Trong đây ghi chép về các phương pháp huấn luyện đặc biệt của tôi dành cho mọi người, ai có thể chống đỡ sau một tuần thì người đó sẽ có đủ tư cách được huấn luyện dưới trướng của tôi”
“Lâm Thiệu Huy tôi đây, không đào tạo cho những kẻ vô dụng!”
Những lời này kiêu ngạo tột cùng, dường như người tinh anh trước mặt trong mắt Lâm Thiệu Huy đều chỉ là một đám rác rưởi.
Ai có thể đạt được sự chấp thuận của anh, thì mới có đủ tư cách trở thành đệ tử của anh!
Đây cũng là niềm tự hào của Tướng Huy!
Anh không muốn đệ tử của mình sau này chỉ là một kẻ bất tài, sẽ khiến cho anh phải mất mặt.
Còn các chiến tướng có mặt đều phải cười gượng một cách sôi nổi.
Lúc đầu bọn họ còn muốn cho Lâm Thiệu Huy thấy màu mè một chút, nhưng bây giờ phải chứng minh thực lực của mình trước mặt Lâm Thiệu Huy.
Làm cả ngày, không phải là bọn họ xem thường Lâm Thiệu Huy, mà là Lâm
Thiệu Huy xem thường bọn họ.
Còn lúc này, Tần Huỳnh Trung đã bị dọa cho ngây ngốc đứng ngay tại chỗ,
ắc mặt tái nhợt nhìn Lâm Thiệu Huy.
Nhìn thấy anh ta cũng ở đây, đầu tiên Lâm Thiệu Huy sửng sốt một chút, rồi sau đó ngay lập tức cười chế nhạo:
“Lính này ở đâu ra, tại sao vóc dáng sao lại kém đến như vậy?”
o?
Vừa nghe đến đây, ngay lập tức sắc mặt của Từ Long Khiếu trở nên cực kỳ khó coi, dù sao thì cuộc tụ tập hôm nay cũng là của một nhóm chiến tướng, kết quả là khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy thì đã đứng ngẩn ngơ ra vì kinh hãi, mất mặt Long Nha của bọn họ vô cùng.
Lúc này, ông ấy chất vấn Khương Giang Hoài với một giọng điệu không hề thân thiện: “Đây là chuyện gì vậy?”
Khuôn mặt của Khương Giang Hoài cũng trở nên u ám lại:
“Là lính dưới quyền của tôi, thật xin lỗi đã làm cho huấn luyện viên phải chê cười rồi!” Khương Giang Hoài vốn dĩ rất xem trọng Tần Huỳnh Trung, nhưng không ngờ Tần Huỳnh Trung lại làm anh ta phải mất thể diện đến như vậy.
Điều này tức thì khiến cho anh ta đối với Tần Huỳnh Trung thất vọng vô bờ.
Nhìn thấy phản ứng của Khương Giang Hoài và Tự Long Khiếu, ngay lập tức Tần Huỳnh Trung muốn khóc nhưng lại không có nước mắt, anh ta biết rằng vì biểu hiện của mình, nên lần này anh ta không có tư cách tham gia trận thi đấu
quân đoàn này nữa rồi.
Tuy nhiên, chỉ như thế vẫn còn chưa đủ!
Và khi Lâm Thiệu Huy nghe thấy câu nói này, liền mỉm cười:
“Chỉ mới gặp mặt một lần đã bị dọa cho ngây ngốc rồi, cái loại bỏ đi này, tôi không cần xuất hiện trong đội ngũ của mình!”
Bum!
Tần Huỳnh Trung như bị điện giật, toàn thân hoàn toàn choáng váng, trên mặt
hiện lên tràn đầy sự kinh hãi.
Bây giờ, không nói tới việc không thể tham gia trận thi đấu quân đoàn, sợ rằng cả đời này anh ta sẽ không còn cơ hội thăng tiến nữa rồi.
Lâm Thiệu Huy, đây là muốn dồn anh ta vào đường chết rồi!
Hối hận!
Sợ hãi!
Sở dĩ anh theo đuổi Bạch Tổ Y là vì đường công danh đẹp để sau này của bản thân, nhưng lại không ngờ rằng vì thế mà đã phá hỏng tất cả mọi thứ của anh ta.
Đây rõ ràng là trộm gà không được mà lại còn mất luôn cả cơm mà!
Khương Giang Hoài gật đầu ngay lập tức:
“Cứ an tâm đi huấn luyện viên, tôi đã hiểu ý của anh rồi!”
Sau đó, anh ta liền lạnh lùng trừng mắt nhìn Tần Huỳnh Trung một cái, và ra lệnh:
“Người đâu! Đem cái đồ vô dụng này vứt đi ngay cho tôi!”
Có thể nhận thấy!
Sau ngày hôm nay, Tần Huỳnh Trung khó mà vực dậy rồi.
Nhưng Tần Huỳnh Trung biết rằng những gì anh ta phải đối mặt không vỏn vẹn chỉ là khó vực dậy đơn thuần.
Xong rồi!
Lúc này đã hoàn toàn kết thúc rồi!
Anh ta vậy mà lại dám thọc gậy bánh xe huấn luyện viên mới của Long Nha, đây rõ ràng là tìm cái chết mà!
Phụt!
Lúc này Tần Huỳnh Trung cảm xúc bị dồn nén quá nhiều trong lòng, rồi anh ta ngẩng đầu phun ra một ngụm máu, rồi bất tỉnh đi ngay.
Vào khoảnh khắc này tất cả các chiến tướng của Long Nha cũng sững sờ.
Tại sao lại bị sợ hãi rồi ngất đi vậy nè?
Tần Huỳnh Trung hèn nhát đến như vậy sao?
Tất cả mọi người đều không rõ đầu đuôi nhìn Tần Huỳnh Trung bằng ánh mắt khó tin.
Bình luận facebook