Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1570
Thế nhưng khi anh chỉ vừa nhúc nhích, thì lập tức bị một đám tông sư bao vây lại.
“Muốn giết thiếu chủ của bọn tôi, thì hãy bước qua thi thể của bọn tôi trước đã!”
“Muốn ngăn cản chúng tôi, mà chỉ bằng các người?”
Trong mắt của Lâm Thiệu Huy xuất hiện từng mũi băng nhọn cuồn cuộn, rồi sau đó đột nhiên ra tay, xuất ra hai đấm như một con hổ hung dữ bổ nhào lên để giết sạch tất cả, cùng lúc đó từng đợt gào thét cũng vang lên một cách kinh khủng.
Trong nháy mắt, toàn bộ mấy tên tông sư ở phía trước đều bị diệt sạch hết!
Đấm thật mạnh xuống đất, tất cả liền hộc máu ngay tại chỗ.
Trên khuôn mặt của bọn họ, trong chớp mắt đều ngập tràn vẻ tuyệt vọng!
Không được!
Khoảng cách quá lớn!
Căn bản là không cùng một cấp bậc.
Ở trước mặt của đối phương, thì bọn họ chỉ như một con kiến bình thường mà thôi, đây chính là uy lực của đại tông sư sao?
Nhưng mà!
Bọn họ cũng không biết, thực lực của người đàn ông ở trước mắt, còn trên cả đại tông sư nữa.
Chính là một trong tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh của An Nam!
Tuyệt đỉnh!
Hai chữ này, cũng đủ để chứng minh tất cả, người mà xứng với danh hiệu như thế này, thì sức chiến đấu đều thuộc cấp trần nhà cả.
Tồn tại ở cảnh giới mà trình độ còn cao hơn so với bọn họ không biết bao nhiêu.
“Tông sư Lâm, tôi thừa nhận là anh rất mạnh, nhưng anh phải biết rằng, anh ta chính là hậu bối mà Hạ Lan Tuyên xem trọng nhất!”
“Nếu anh dám làm khó dễ anh ta, thì Hạ Lan Tuyên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Anh chỉ là đại tông sư, thì có thể cản được sự đuổi giết của cao thủ tuyệt đỉnh hay sao?”
Bọn họ biết rằng, vào lúc này chỉ có thể thuyết phục Lâm Thiệu Huy tha chết cho Ngô Chí Trung mà thôi, bởi vì bọn họ không ngăn cản được tên quái vật này.
Song, Lâm Thiệu Huy cũng chỉ thản nhiên cười:
“Tuyệt đỉnh? Ai mà chẳng như nhau!”
“Tôi biết các người muốn giúp Ngô Chí Trung kéo dài thời gian, nhưng chẳng có ích gì đâu, cho dù anh ta có chạy trốn đến chân trời góc biển đi nữa, thì tôi cũng vẫn có thể giết anh ta như thường thôi!”
Sau đó, Lâm Thiệu Huy vội phóng nhanh, ra ngoài đuổi theo Ngô Chi Trung.
Nhìn thấy vậy, những tên bảo vệ thoáng chốc đều lộ ra vẻ mặt chua xót, bọn họ vẫn biết rõ nếu Ngô Chí Trung cứ luôn ngông nghênh như vậy.
Thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
Hiện tại quả nhiên là đã đá trúng tấm sắt rồi, song bọn họ cũng thật sự không ngờ tới, Ngô Chí Trung chỉ mới đá trúng tấm sắt lần đầu tiên, mà đã mang đến tai họa giết chóc rồi.
Bây giờ trừ phi Ngô Chí Trung trốn về khách sạn Continental, nếu không thì cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.
Mà khi bước tới cửa, thì Lâm Thiệu Huy liền ra lệnh cho Trương Kiến Quân:
“Đưa Từ Hữu Dung trở về đi, sau đó tôi sẽ giải quyết sạch sẽ Ngô Chí Trung!”
Anh biết mình không thể để lại mạng cho Ngô Chí Trung được, đã đến sườn núi rồi, nếu không loại bỏ Ngô Chí Trung, thì sớm muộn gì cũng có ngày anh ta sẽ ngáng đường mình mà thôi.
Nếu vậy, thì chính mình sẽ có thể trở nên bị động.
“Cô Từ, xin mời!”
Trương Kiến Quân biết Lâm Thiệu Huy muốn giết người, nên liền dùng tay ra hiệu cho Từ Hữu Dung, định đưa Từ Hữu Dung đi.
Thế nhưng Từ Hữu Dung cũng chẳng nhúc nhích gì, mà chỉ kiên định nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Tôi không đi đâu hết, tôi muốn đi chung với anh!”
Cô ta muốn xem thử người này ngoại trừ là thần y Lâm, tông sư Lâm ra, thì còn thân phận nào khác hay không.
Cô ta cũng muốn biết, người đàn ông mà cô ta xem trọng, rốt cuộc sẽ xuất sắc đến đâu!
Mà vừa rồi khi Lâm Thiệu Huy lộ ra phong thái bá đạo, thì cũng đã làm cho Từ Hữu Dung phải lóa mắt rồi.
Cái này!
Trương Kiến Quân do dự rồi nhìn thoáng qua Lâm Thiệu Huy.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng cau mày lại, rồi nói với giọng điệu lãnh đạm:
“Tùy cô!”
Sau đó cũng không để ý đến Từ Hữu Dung nữa, mà đi thẳng ra ngoài.
Ầm Ầm Ầm!
Chính vào lúc này!
Một chiếc máy bay trực thăng quân dụng ở trên trời cao từ từ đáp xuống, ngay trước mặt của Lâm Thiệu Huy.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng, thì tròng mắt của Từ Hữu Dung trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
Nhịn không được mà phun ra một câu thô tục ở trong lòng:
“Giỡn hay gì vậy trời?”
Máy bay trực thăng quân dụng đó!
Muốn xài là xài luôn hả?
Tên chết tiệt này, lại còn có bối cảnh quân đội?
Từ Hữu Dung rất muốn hỏi Lâm Thiệu Huy một câu: Sao anh có thể giả vờ được hay vậy?
Ngày trước, đúng là không nhìn ra mà!
“Nhanh lên, tranh thủ thời gian!”
Lâm Thiệu Huy nói với Từ Hữu Dung một cách lạnh lùng, làm cho Từ Hữu Dung thức tỉnh khỏi sự ngạc nhiên.
Từ Hữu Dung cũng theo đó mà phục hồi lại tinh thần, rồi vội đi lên trực thăng.
“Muốn giết thiếu chủ của bọn tôi, thì hãy bước qua thi thể của bọn tôi trước đã!”
“Muốn ngăn cản chúng tôi, mà chỉ bằng các người?”
Trong mắt của Lâm Thiệu Huy xuất hiện từng mũi băng nhọn cuồn cuộn, rồi sau đó đột nhiên ra tay, xuất ra hai đấm như một con hổ hung dữ bổ nhào lên để giết sạch tất cả, cùng lúc đó từng đợt gào thét cũng vang lên một cách kinh khủng.
Trong nháy mắt, toàn bộ mấy tên tông sư ở phía trước đều bị diệt sạch hết!
Đấm thật mạnh xuống đất, tất cả liền hộc máu ngay tại chỗ.
Trên khuôn mặt của bọn họ, trong chớp mắt đều ngập tràn vẻ tuyệt vọng!
Không được!
Khoảng cách quá lớn!
Căn bản là không cùng một cấp bậc.
Ở trước mặt của đối phương, thì bọn họ chỉ như một con kiến bình thường mà thôi, đây chính là uy lực của đại tông sư sao?
Nhưng mà!
Bọn họ cũng không biết, thực lực của người đàn ông ở trước mắt, còn trên cả đại tông sư nữa.
Chính là một trong tứ đại cao thủ tuyệt đỉnh của An Nam!
Tuyệt đỉnh!
Hai chữ này, cũng đủ để chứng minh tất cả, người mà xứng với danh hiệu như thế này, thì sức chiến đấu đều thuộc cấp trần nhà cả.
Tồn tại ở cảnh giới mà trình độ còn cao hơn so với bọn họ không biết bao nhiêu.
“Tông sư Lâm, tôi thừa nhận là anh rất mạnh, nhưng anh phải biết rằng, anh ta chính là hậu bối mà Hạ Lan Tuyên xem trọng nhất!”
“Nếu anh dám làm khó dễ anh ta, thì Hạ Lan Tuyên chắc chắn sẽ không bỏ qua cho anh đâu. Anh chỉ là đại tông sư, thì có thể cản được sự đuổi giết của cao thủ tuyệt đỉnh hay sao?”
Bọn họ biết rằng, vào lúc này chỉ có thể thuyết phục Lâm Thiệu Huy tha chết cho Ngô Chí Trung mà thôi, bởi vì bọn họ không ngăn cản được tên quái vật này.
Song, Lâm Thiệu Huy cũng chỉ thản nhiên cười:
“Tuyệt đỉnh? Ai mà chẳng như nhau!”
“Tôi biết các người muốn giúp Ngô Chí Trung kéo dài thời gian, nhưng chẳng có ích gì đâu, cho dù anh ta có chạy trốn đến chân trời góc biển đi nữa, thì tôi cũng vẫn có thể giết anh ta như thường thôi!”
Sau đó, Lâm Thiệu Huy vội phóng nhanh, ra ngoài đuổi theo Ngô Chi Trung.
Nhìn thấy vậy, những tên bảo vệ thoáng chốc đều lộ ra vẻ mặt chua xót, bọn họ vẫn biết rõ nếu Ngô Chí Trung cứ luôn ngông nghênh như vậy.
Thì sớm muộn gì cũng sẽ xảy ra chuyện mà thôi.
Hiện tại quả nhiên là đã đá trúng tấm sắt rồi, song bọn họ cũng thật sự không ngờ tới, Ngô Chí Trung chỉ mới đá trúng tấm sắt lần đầu tiên, mà đã mang đến tai họa giết chóc rồi.
Bây giờ trừ phi Ngô Chí Trung trốn về khách sạn Continental, nếu không thì cũng chỉ còn con đường chết mà thôi.
Mà khi bước tới cửa, thì Lâm Thiệu Huy liền ra lệnh cho Trương Kiến Quân:
“Đưa Từ Hữu Dung trở về đi, sau đó tôi sẽ giải quyết sạch sẽ Ngô Chí Trung!”
Anh biết mình không thể để lại mạng cho Ngô Chí Trung được, đã đến sườn núi rồi, nếu không loại bỏ Ngô Chí Trung, thì sớm muộn gì cũng có ngày anh ta sẽ ngáng đường mình mà thôi.
Nếu vậy, thì chính mình sẽ có thể trở nên bị động.
“Cô Từ, xin mời!”
Trương Kiến Quân biết Lâm Thiệu Huy muốn giết người, nên liền dùng tay ra hiệu cho Từ Hữu Dung, định đưa Từ Hữu Dung đi.
Thế nhưng Từ Hữu Dung cũng chẳng nhúc nhích gì, mà chỉ kiên định nhìn Lâm Thiệu Huy:
“Tôi không đi đâu hết, tôi muốn đi chung với anh!”
Cô ta muốn xem thử người này ngoại trừ là thần y Lâm, tông sư Lâm ra, thì còn thân phận nào khác hay không.
Cô ta cũng muốn biết, người đàn ông mà cô ta xem trọng, rốt cuộc sẽ xuất sắc đến đâu!
Mà vừa rồi khi Lâm Thiệu Huy lộ ra phong thái bá đạo, thì cũng đã làm cho Từ Hữu Dung phải lóa mắt rồi.
Cái này!
Trương Kiến Quân do dự rồi nhìn thoáng qua Lâm Thiệu Huy.
Mà Lâm Thiệu Huy cũng cau mày lại, rồi nói với giọng điệu lãnh đạm:
“Tùy cô!”
Sau đó cũng không để ý đến Từ Hữu Dung nữa, mà đi thẳng ra ngoài.
Ầm Ầm Ầm!
Chính vào lúc này!
Một chiếc máy bay trực thăng quân dụng ở trên trời cao từ từ đáp xuống, ngay trước mặt của Lâm Thiệu Huy.
Trong chớp mắt khi nhìn thấy chiếc máy bay trực thăng, thì tròng mắt của Từ Hữu Dung trừng lớn như muốn rớt ra ngoài.
Nhịn không được mà phun ra một câu thô tục ở trong lòng:
“Giỡn hay gì vậy trời?”
Máy bay trực thăng quân dụng đó!
Muốn xài là xài luôn hả?
Tên chết tiệt này, lại còn có bối cảnh quân đội?
Từ Hữu Dung rất muốn hỏi Lâm Thiệu Huy một câu: Sao anh có thể giả vờ được hay vậy?
Ngày trước, đúng là không nhìn ra mà!
“Nhanh lên, tranh thủ thời gian!”
Lâm Thiệu Huy nói với Từ Hữu Dung một cách lạnh lùng, làm cho Từ Hữu Dung thức tỉnh khỏi sự ngạc nhiên.
Từ Hữu Dung cũng theo đó mà phục hồi lại tinh thần, rồi vội đi lên trực thăng.
Bình luận facebook