Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1605
Thì ra đêm qua nhà họ Lâm đến nhà thăm, chính là muốn xui khiến Hoắc Đông Anh tố cáo Lâm Thiệu Phùng với đội thi hành pháp luật rằng anh không có chứng nhận nghề y và làm người khác bị thương nặng.
Muốn Lâm Thiệu Phùng vào phòng giam ở ba đến năm ngày, mà với ba đến năm ngày này cũng đủ cho bọn họ làm rất nhiều việc.
“Một bác sĩ mà cũng muốn đấu với nhà họ Lâm? Có phải là không biết được sự lợi hại của nhà họ Lâm? Hôm nay phải để cho cậu học hỏi một chút.”
Lâm Thiệu Huy lại cười nhạo: “Nhà họ Lâm thì sao? Bọn họ có nhiều hơn một cái đầu, hay là nhiều hơn một đôi tay? Anh cho rằng có quan hệ với bọn họ là có thể coi thường tôi? Hoắc Đông Anh, tôi thấy người ngây thơ chính là anh.”
Triệu Lương Nguyên vỗ bả vai Hoắc Đông Anh: “Cậu Hoắc, cậu tới nói cho cậu ta biết thân phận của tôi.”
Mà Vương Diễm Lệ nghe được Lâm Thiệu Huy dám đắc tội nhà họ Lâm, lập tức ngây người, thằng nhóc này có phải đã ăn gan gấu rồi?
Sau đó, Vương Diễm Lệ không có ý tốt nở nụ cười, thằng nhóc này dám đắc tội nhà họ Lâm, còn không phải là chỉ còn đường chết?
“Lâm Thiệu Huy, bọn họ muốn làm gì cậu?” Từ Đức Đức Tường lo lắng hỏi.
Lâm Thiệu Huy cười ha ha: “Không có chuyện gì đâu! Bọn họ chắc là ăn no rửng mỡ, cố ý tìm việc làm thôi!”
Từ Hữu Dung chỉ vào Hoắc Đông Anh mắng: “Hoắc Đông Anh, tôi thật sự là nhìn lầm anh rồi, anh chính là tên cặn bã, tên bại hoại, hôm qua đã thua rồi vậy mà hôm nay lại chơi xấu chạy tới đây gây chuyện. Vì hãm hại Lâm Thiệu Huy mà không tiếc bắt tay cùng nhà họ Lâm, vu oan cho anh ấy!”
Hoắc Đông Anh mỉm cười: “Trời đất chứng giám… Hữu Dung, anh đối với em là một lòng si tình, anh làm những chuyện như vậy là muốn tốt cho em thôi.”
Vương Diễm Lệ cũng khuyên nhủ giúp anh ta: “Hữu Dung con không thể trách oan cậu Hoắc. Cậu ấy có tiền có thế, lại thật lòng với con, có chỗ nào không bằng đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này? Mẹ thấy con vẫn là đừng quan tâm nhiều, để cho bọn họ tự xử lý đi.”
Từ Hữu Dung quay mặt sang một bên, lúc này cô rất lười phản ứng với mẹ mình.
Mà lúc này, nhân viên thi hành pháp luật ngang ngược thúc dục nói: “Đừng nói nhiều, Lâm Thiệu Huy, mời anh lập tức theo chúng tôi về cục để tiếp nhận điều tra.”
Hoắc Đông Anh ở một bên cười lạnh nói: “Không chỉ là vấn đề hành nghề y phi pháp, còn vấn đề có đánh người bị thương, đồ vô dụng mày, một tội cũng đừng hòng thoát.”
“Thế nào rồi, bây giờ đã hối hận chưa? Một bác sĩ nát như mày lúc trước dám khiêu khích tao thì nên nghĩ đến ngày hôm nay. Đi thôi, nếu mày không đi thì hai vị nhân viên thi hành pháp luật này sẽ phối hợp mang mày đi."
Lợi dụng sự ảnh hưởng của nhà họ Lâm tại Hà Nội, Hoắc Đông Anh cho rằng chuyện trừng trị Lâm Thiệu Anh, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Từ Hữu Dung ngăn phía trước Lâm Thiệu Huy, lạnh lùng nói với nhân viên cảnh sát.
“Tôi không cho phép các người làm bậy! Cho dù Lâm Thiệu Huy không có chứng nhận làm nghề y, đó cũng là cứu sống người bệnh. Hơn nữa, căn bản chúng tôi không dùng việc này làm hành vi trục lợi, chẳng qua là nhiệt tình cứu giúp bạn bè.”
Hoắc Đông Anh bĩu môi nói với Vương Diễm Lệ: “Cô, cô có thấy không, Hữu Dung cô ấy cứ u mê không tỉnh như vậy, cho dù cháu có cho cô ấy bao nhiêu tình cảm đi nữa, chỉ sợ cũng chẳng ăn thua gì.”
Vương Diễm Lệ trừng mắt: “Từ Hữu Dung, Con cút về đây cho bà.”
Từ Hữu Dung lớn tiếng nói: “Không! Mẹ, mẹ tại sao lại lấy oán trả ơn chứ?”
“Con nhóc chết tiệt kia, đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này dính vào chuyện lớn, con vẫn muốn ở một chỗ với nó, cút về!” Vương Diễm Lệ mắng chửi nói.
Sau đó, bà ta đưa tay níu cánh tay của Từ Hữu Dung lại, rồi kéo vào trong phòng khách, đồng thời kêu Từ Đức Tường đứng một bên tới hỗ trợ.
Lâm Thiệu Huy cười lạnh nhìn về phía Hoắc Đông Anh: “Các người nhất định phải làm như vậy? Lời không hay tôi nói trước, đến lúc đó mới hối hận thì đã muộn rồi.”
Hoắc Đông anh cười khinh miệt nói: “Ha ha, sắp chết đến nơi mà còn muốn uy hiếp tao? Tao nói cho mày biết, lần này chọc tới Hoắc Đông Anh tao, chính là mày không may, ngoan ngoãn mà ngồi tù đi.”
“Không qua hai ba mươi năm sau, đồ vô dụng mày cũng đừng mơ được ra tù. Đến lúc đó xuất phát từ tình cũ, tao sẽ cho phép Hữu Dung dẫn theo con của bọn tao đi nhìn đồ phế vật mày một cái.”
Muốn Lâm Thiệu Phùng vào phòng giam ở ba đến năm ngày, mà với ba đến năm ngày này cũng đủ cho bọn họ làm rất nhiều việc.
“Một bác sĩ mà cũng muốn đấu với nhà họ Lâm? Có phải là không biết được sự lợi hại của nhà họ Lâm? Hôm nay phải để cho cậu học hỏi một chút.”
Lâm Thiệu Huy lại cười nhạo: “Nhà họ Lâm thì sao? Bọn họ có nhiều hơn một cái đầu, hay là nhiều hơn một đôi tay? Anh cho rằng có quan hệ với bọn họ là có thể coi thường tôi? Hoắc Đông Anh, tôi thấy người ngây thơ chính là anh.”
Triệu Lương Nguyên vỗ bả vai Hoắc Đông Anh: “Cậu Hoắc, cậu tới nói cho cậu ta biết thân phận của tôi.”
Mà Vương Diễm Lệ nghe được Lâm Thiệu Huy dám đắc tội nhà họ Lâm, lập tức ngây người, thằng nhóc này có phải đã ăn gan gấu rồi?
Sau đó, Vương Diễm Lệ không có ý tốt nở nụ cười, thằng nhóc này dám đắc tội nhà họ Lâm, còn không phải là chỉ còn đường chết?
“Lâm Thiệu Huy, bọn họ muốn làm gì cậu?” Từ Đức Đức Tường lo lắng hỏi.
Lâm Thiệu Huy cười ha ha: “Không có chuyện gì đâu! Bọn họ chắc là ăn no rửng mỡ, cố ý tìm việc làm thôi!”
Từ Hữu Dung chỉ vào Hoắc Đông Anh mắng: “Hoắc Đông Anh, tôi thật sự là nhìn lầm anh rồi, anh chính là tên cặn bã, tên bại hoại, hôm qua đã thua rồi vậy mà hôm nay lại chơi xấu chạy tới đây gây chuyện. Vì hãm hại Lâm Thiệu Huy mà không tiếc bắt tay cùng nhà họ Lâm, vu oan cho anh ấy!”
Hoắc Đông Anh mỉm cười: “Trời đất chứng giám… Hữu Dung, anh đối với em là một lòng si tình, anh làm những chuyện như vậy là muốn tốt cho em thôi.”
Vương Diễm Lệ cũng khuyên nhủ giúp anh ta: “Hữu Dung con không thể trách oan cậu Hoắc. Cậu ấy có tiền có thế, lại thật lòng với con, có chỗ nào không bằng đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này? Mẹ thấy con vẫn là đừng quan tâm nhiều, để cho bọn họ tự xử lý đi.”
Từ Hữu Dung quay mặt sang một bên, lúc này cô rất lười phản ứng với mẹ mình.
Mà lúc này, nhân viên thi hành pháp luật ngang ngược thúc dục nói: “Đừng nói nhiều, Lâm Thiệu Huy, mời anh lập tức theo chúng tôi về cục để tiếp nhận điều tra.”
Hoắc Đông Anh ở một bên cười lạnh nói: “Không chỉ là vấn đề hành nghề y phi pháp, còn vấn đề có đánh người bị thương, đồ vô dụng mày, một tội cũng đừng hòng thoát.”
“Thế nào rồi, bây giờ đã hối hận chưa? Một bác sĩ nát như mày lúc trước dám khiêu khích tao thì nên nghĩ đến ngày hôm nay. Đi thôi, nếu mày không đi thì hai vị nhân viên thi hành pháp luật này sẽ phối hợp mang mày đi."
Lợi dụng sự ảnh hưởng của nhà họ Lâm tại Hà Nội, Hoắc Đông Anh cho rằng chuyện trừng trị Lâm Thiệu Anh, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao.
Từ Hữu Dung ngăn phía trước Lâm Thiệu Huy, lạnh lùng nói với nhân viên cảnh sát.
“Tôi không cho phép các người làm bậy! Cho dù Lâm Thiệu Huy không có chứng nhận làm nghề y, đó cũng là cứu sống người bệnh. Hơn nữa, căn bản chúng tôi không dùng việc này làm hành vi trục lợi, chẳng qua là nhiệt tình cứu giúp bạn bè.”
Hoắc Đông Anh bĩu môi nói với Vương Diễm Lệ: “Cô, cô có thấy không, Hữu Dung cô ấy cứ u mê không tỉnh như vậy, cho dù cháu có cho cô ấy bao nhiêu tình cảm đi nữa, chỉ sợ cũng chẳng ăn thua gì.”
Vương Diễm Lệ trừng mắt: “Từ Hữu Dung, Con cút về đây cho bà.”
Từ Hữu Dung lớn tiếng nói: “Không! Mẹ, mẹ tại sao lại lấy oán trả ơn chứ?”
“Con nhóc chết tiệt kia, đồ vô dụng Lâm Thiệu Huy này dính vào chuyện lớn, con vẫn muốn ở một chỗ với nó, cút về!” Vương Diễm Lệ mắng chửi nói.
Sau đó, bà ta đưa tay níu cánh tay của Từ Hữu Dung lại, rồi kéo vào trong phòng khách, đồng thời kêu Từ Đức Tường đứng một bên tới hỗ trợ.
Lâm Thiệu Huy cười lạnh nhìn về phía Hoắc Đông Anh: “Các người nhất định phải làm như vậy? Lời không hay tôi nói trước, đến lúc đó mới hối hận thì đã muộn rồi.”
Hoắc Đông anh cười khinh miệt nói: “Ha ha, sắp chết đến nơi mà còn muốn uy hiếp tao? Tao nói cho mày biết, lần này chọc tới Hoắc Đông Anh tao, chính là mày không may, ngoan ngoãn mà ngồi tù đi.”
“Không qua hai ba mươi năm sau, đồ vô dụng mày cũng đừng mơ được ra tù. Đến lúc đó xuất phát từ tình cũ, tao sẽ cho phép Hữu Dung dẫn theo con của bọn tao đi nhìn đồ phế vật mày một cái.”
Bình luận facebook