Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1619
“Nhân tiện?” Tần Sơ Hạ buồn bực nhíu mày lại giống như có chút bực tức, phản bác lại nói: “Phó Diệc Phàm, anh có thể nào mỗi lần nói chuyện đừng có dùng cái tư duy thương nhân của anh để áp đặt lên mỗi một chuyện không?”
Lời này của cô vừa mới dứt, bỗng nhiên Phó Diệc Phàm nhớ tới câu nói kia của Viêm Ái Linh, lập tức anh cảm thấy rất châm chọc.
Sắc mặt anh không một chút thay đổi nhìn về phía Tần Sơ Hạ, gần như lạnh băng không có tình cảm trả lời cô: “Cô đã nói tôi là thương nhân rồi, đương nhiên mỗi một chuyện tôi đều phải đắn đo cân nhắc liệu có thể trao đổi đồng giá hay không.”
Tần Sơ Hạ nhất thời khó mà tin được nhìn sang Phó Diệc Phàm.
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cho cơ thể và tinh thần của cô cứng đờ.
Tuy rằng đã sớm biết anh mang tâm thế “trao đổi đồng giá”, nhưng mà cô vẫn không nhịn được hỏi anh: “Vậy thì anh nói xem, anh có ơn cứu mạng tôi, tôi nên lấy cái gì ra trao đổi với anh?”
Phó Diệc Phàm sửng sốt một chút, trong đôi mắt đen láy lộ ra một tia hoang mang.
Rõ ràng là Hắc Chủ đưa cô trở lại lâu đài Karl…
Lẽ nào cô không cho rằng Hắc Chủ đã cứu cô hay sao?
“Nói gì đi.” Tần Sơ Hạ thấy bộ dáng thất thần của Phó Diệc Phàm, lại hỏi lại một lần nữa: “Lần này anh lại định dùng phương thức đồng giá gì nào?”
“Bỏ đi.” Phó Diệc Phàm đột nhiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Huống chi tôi chỉ là vệ sĩ mà bố cô đã mời về mà thôi. Bố cô đưa tiền cho tôi bảo tôi bảo vệ cô, cô cũng đã không có gì để mà có thể lấy ra trao đổi với tôi nữa.”
Nói xong những lời này, anh xoay người vặn khóa mở trực tiếp kéo cửa phòng ra, một mình đi thẳng ra ngoài.
Tần Sơ Hạ vội vàng đuổi theo hét lên: “Này! Phó Diệc Phàm! Anh có thể không đi được không? Hôm nay tôi…”
Nhưng mà Phó Diệc Phàm không chỉ không để ý tới cô, hơn nữa anh còn không buồn ngoảnh đầu lại mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Tần Sơ Hạ muốn nói gì đó lại thôi, dừng bước chân lại nhìn theo bóng dáng Phó Diệc Phàm xa dần rồi biến mất ở cuối con đường.
Nhất thời cô cảm thấy trong lòng nặng như đeo đá, vừa nặng nề vừa chán chường, vô cùng hụt hẫng.
Hai người cứ như vậy, gây chuyện ầm ĩ rồi lại giải tán.
Phó Diệc Phàm vừa đi, ngược lại Luss thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc ăn cơm tối, tuy rằng anh ta có thể chia nhau với Candy cả một bàn toàn đồ ăn ngon, nhưng mà anh ta cũng nhìn ra được hình như Candy không vui vẻ.
“Candy, sao cô lại không vui thế?” Luss buông dao nĩa trong tay xuống, nhìn Tần Sơ Hạ ngồi ở bàn đối diện rầu rĩ ỉu xìu, quan tâm hỏi cô.
Tần Sơ Hạ lại buồn bực không vui, lẩm bẩm tự nói một mình: “Kỳ thật tôi muốn làm bạn với anh ấy, nhưng mà tôi cảm giác hình như mỗi lần anh ấy làm đều chỉ như là nhận tiền làm việc. Có lẽ thật sự anh ấy chỉ coi tôi như là một đối tác làm việc mà thôi.”
“Cô đang nói ai thế?” Luss hỏi cô.
Tần Sơ Hạ hoàn hồn lại, nhìn về phía Luss, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ, chuyển đề tài nói: “Anh ăn món chính nhiều một chút đi. Hơn nữa tôi còn lấy rượu nho tốt nhất của lâu đài ra chiêu đãi anh đấy.”
“Rồi rồi rồi. Đêm nay tôi không say không về. Cô cũng phải uống cùng với tôi.” Luss nâng chiếc ly chân dài lên.
Sau khi Tần Sơ Hạ chạm cốc với anh ta, cô nhấp một ngụm, cảm thấy chẳng có tâm trạng nào.
Đêm nay cô uống không nhiều lắm, ngược lại Luss đã say đến nỗi nằm bò ra bàn ăn.
Tần Sơ Hạ phân phó người giúp việc trong lâu đài đỡ anh ta lên xe, dặn dò tài xế đưa anh ta về nhà an toàn.
Tuy rằng tiễn Luss đi, nhưng mà trong lòng Tần Sơ Hạ lại chỉ nhớ về vết thương trên người Phó Diệc Phàm.
Cô dám khẳng định chắc chắn anh đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng là đằng khác.
Tần Sơ Hạ nghĩ tới đây, cô cầm lấy điện thoại định gọi điện cho Phó Diệc Phàm. Nhưng lại nghĩ tới thái độ vừa rồi của anh đối xử với mình, cô lại không nhịn được muốn từ bỏ.
Tuy vậy, cô vẫn nắm lấy di động, chậm chạp không buông xuống.
Ngay cả mấy cuộc gọi số lạ gọi vào điện thoại, cô cũng không có tâm trạng chú ý tới nó.
Lời này của cô vừa mới dứt, bỗng nhiên Phó Diệc Phàm nhớ tới câu nói kia của Viêm Ái Linh, lập tức anh cảm thấy rất châm chọc.
Sắc mặt anh không một chút thay đổi nhìn về phía Tần Sơ Hạ, gần như lạnh băng không có tình cảm trả lời cô: “Cô đã nói tôi là thương nhân rồi, đương nhiên mỗi một chuyện tôi đều phải đắn đo cân nhắc liệu có thể trao đổi đồng giá hay không.”
Tần Sơ Hạ nhất thời khó mà tin được nhìn sang Phó Diệc Phàm.
Ánh mắt lạnh lùng của anh khiến cho cơ thể và tinh thần của cô cứng đờ.
Tuy rằng đã sớm biết anh mang tâm thế “trao đổi đồng giá”, nhưng mà cô vẫn không nhịn được hỏi anh: “Vậy thì anh nói xem, anh có ơn cứu mạng tôi, tôi nên lấy cái gì ra trao đổi với anh?”
Phó Diệc Phàm sửng sốt một chút, trong đôi mắt đen láy lộ ra một tia hoang mang.
Rõ ràng là Hắc Chủ đưa cô trở lại lâu đài Karl…
Lẽ nào cô không cho rằng Hắc Chủ đã cứu cô hay sao?
“Nói gì đi.” Tần Sơ Hạ thấy bộ dáng thất thần của Phó Diệc Phàm, lại hỏi lại một lần nữa: “Lần này anh lại định dùng phương thức đồng giá gì nào?”
“Bỏ đi.” Phó Diệc Phàm đột nhiên lạnh lùng cười nhạo một tiếng: “Huống chi tôi chỉ là vệ sĩ mà bố cô đã mời về mà thôi. Bố cô đưa tiền cho tôi bảo tôi bảo vệ cô, cô cũng đã không có gì để mà có thể lấy ra trao đổi với tôi nữa.”
Nói xong những lời này, anh xoay người vặn khóa mở trực tiếp kéo cửa phòng ra, một mình đi thẳng ra ngoài.
Tần Sơ Hạ vội vàng đuổi theo hét lên: “Này! Phó Diệc Phàm! Anh có thể không đi được không? Hôm nay tôi…”
Nhưng mà Phó Diệc Phàm không chỉ không để ý tới cô, hơn nữa anh còn không buồn ngoảnh đầu lại mà chỉ tiếp tục bước về phía trước.
Tần Sơ Hạ muốn nói gì đó lại thôi, dừng bước chân lại nhìn theo bóng dáng Phó Diệc Phàm xa dần rồi biến mất ở cuối con đường.
Nhất thời cô cảm thấy trong lòng nặng như đeo đá, vừa nặng nề vừa chán chường, vô cùng hụt hẫng.
Hai người cứ như vậy, gây chuyện ầm ĩ rồi lại giải tán.
Phó Diệc Phàm vừa đi, ngược lại Luss thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Lúc ăn cơm tối, tuy rằng anh ta có thể chia nhau với Candy cả một bàn toàn đồ ăn ngon, nhưng mà anh ta cũng nhìn ra được hình như Candy không vui vẻ.
“Candy, sao cô lại không vui thế?” Luss buông dao nĩa trong tay xuống, nhìn Tần Sơ Hạ ngồi ở bàn đối diện rầu rĩ ỉu xìu, quan tâm hỏi cô.
Tần Sơ Hạ lại buồn bực không vui, lẩm bẩm tự nói một mình: “Kỳ thật tôi muốn làm bạn với anh ấy, nhưng mà tôi cảm giác hình như mỗi lần anh ấy làm đều chỉ như là nhận tiền làm việc. Có lẽ thật sự anh ấy chỉ coi tôi như là một đối tác làm việc mà thôi.”
“Cô đang nói ai thế?” Luss hỏi cô.
Tần Sơ Hạ hoàn hồn lại, nhìn về phía Luss, miễn cưỡng nặn ra một nụ cười vui vẻ, chuyển đề tài nói: “Anh ăn món chính nhiều một chút đi. Hơn nữa tôi còn lấy rượu nho tốt nhất của lâu đài ra chiêu đãi anh đấy.”
“Rồi rồi rồi. Đêm nay tôi không say không về. Cô cũng phải uống cùng với tôi.” Luss nâng chiếc ly chân dài lên.
Sau khi Tần Sơ Hạ chạm cốc với anh ta, cô nhấp một ngụm, cảm thấy chẳng có tâm trạng nào.
Đêm nay cô uống không nhiều lắm, ngược lại Luss đã say đến nỗi nằm bò ra bàn ăn.
Tần Sơ Hạ phân phó người giúp việc trong lâu đài đỡ anh ta lên xe, dặn dò tài xế đưa anh ta về nhà an toàn.
Tuy rằng tiễn Luss đi, nhưng mà trong lòng Tần Sơ Hạ lại chỉ nhớ về vết thương trên người Phó Diệc Phàm.
Cô dám khẳng định chắc chắn anh đã bị thương, hơn nữa còn bị thương rất nghiêm trọng là đằng khác.
Tần Sơ Hạ nghĩ tới đây, cô cầm lấy điện thoại định gọi điện cho Phó Diệc Phàm. Nhưng lại nghĩ tới thái độ vừa rồi của anh đối xử với mình, cô lại không nhịn được muốn từ bỏ.
Tuy vậy, cô vẫn nắm lấy di động, chậm chạp không buông xuống.
Ngay cả mấy cuộc gọi số lạ gọi vào điện thoại, cô cũng không có tâm trạng chú ý tới nó.
Bình luận facebook