Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-240
Chương 240: Đến đây để trả ơn à?
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Điện thoại được bật chế độ rảnh tay.
Sau một vài tiếng "tút tút" thì giọng nói của một người đàn ông vừa nặng nề vừa uy nghiêm được truyền đến từ đầu bên kia: "Gấu Đen, có chuyện gì vậy?"
Chỉ một câu nói nhàn nhạt mà có thể khiến cho mặt mũi của người đàn ông to lớn lực lưỡng được gọi là Gấu Đen phải tỏ ra vô cùng kính trọng và sùng bái, anh ta vội vàng nói: “Đại ca, em gặp phải một tên khó chơi! Tay của em đã bị hắn đánh gãy, anh em của em cũng bị hắn đánh cho tan tác! Bây giờ em cần đại ca giúp em báo thù!”
"Cái gì!"
Lời này vừa nói ra, hơi thở của người đàn ông đang ở nơi khác đang trở nên dồn dập hơn. Anh ta như một con hổ đang tràn đầy tức giận.
Ngay cả những người trong nhà hàng Tây âu cũng có thể cảm nhận được khí thế và sự tức giận của vị Hổ Vẫn đang ở đầu dây bên kia, điều này lập tức khiến da đầu của nhiều thực khách ở đây cảm thấy tê rần. "Tốt! Rất tốt!"
Trên điện thoại, Hổ Vằn cười giận dữ, lạnh giọng nói: "Đã quá lâu, quá lâu rồi tôi mới gặp được một tên có mắt không tròng như vậy! Hôm nay tôi sẽ khiến cho tên này biết hậu quả của việc xúc phạm đàn em của Hổ Vằn tôi!"
Giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Hổ Văn lại vang lên: "Người đó là ai? Ở đâu?"
Nghe vậy, Gấu Đen nhanh chóng trả lời: "Đây là một tên bám váy phụ nữ, hình như gọi là...là cái gì?”
Gấu Đen không biết tên của Lâm Thiệu Huy, nên hắn ta quay đầu nhìn chủ của nhà hàng đang đứng bên cạnh.
Trịnh Lam Anh vui mừng khôn xiết, khóe miệng hiện vui mừng cong lên thành một vòng cung, anh ta nhanh chóng nói với người đàn ông mặc áo đen trong điện thoại: “Anh Hổ Văn, cái thứ này không có mắt này tên là Lâm Thiệu Huy! Là một tên đến ở rể! Tên này đã hại anh Gấu Đen lại còn rất kiêu ngạo. Chỉ có anh Hổ Văn mới có thể xử lý được nó!”
Trong lời nói của Trịnh Lam Anh còn lộ ra vài phần vui mừng như điên.
Nhưng, khi anh ta vừa nói xong!
Leng keng!
Chợt nghe tiếng tách trà và bàn ghế đổ xuống được truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Vâng?" Âm thanh này khiến Gấu Đen và những người khác sừng sốt trong giây lát, bọn họ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ở phía đầu dây bên kia,
Khi tôi nghe thấy Hổ Vần, giọng anh ta run rẩy hỏi: "Anh...anh vừa nói, người đó tên là gì?"
Kinh ngạc?
Trong giọng nói của Hồ Vần dường như anh ta vẫn không thể tin được vào cái tên mà mình vừa nghe thấy.
Còn Trịnh Lam Anh thì sửng sốt một lúc, không hiểu sao Hồ Vần lại có thể phản ứng như vậy nên cũng nhanh chóng hỏi lại: "Anh Hổ Vân, tên này là Lâm Thiệu Huy, là tên ở rể, là một tên vô dụng chuyên ăn bám!"
Yên tĩnh...
Vào lúc này, sau khi Trịnh Lam Anh nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã hoàn toàn chìm vào im lặng vô tận.
Không có tiếng trả lời cũng không có âm thanh gì vang lên.
Điều này khiến Gấu Đen và những người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau gần đúng một phút.
Đại ca Hồ Văn dường như hít một hơi thật sâu, rồi hỏi với giọng hơi run: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Lâm Thiệu Huy...anh ta lại làm Gấu Đen và anh em bị thương?"
Đại ca Hồ Văn dường như có vẻ vội vàng muốn biết nơi này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Và Trịnh Lam Anh không nghĩ nhiều, và nói: "Anh Hổ Vần, anh không biết đâu, tên nhóc này, con mẹ nó, không phải là ai cả, nó đã khiến cho anh em của tôi mất hết mặt mũi! Và hẳn còn đập vỡ một trong những ly rượu có giá trị nhất trong cửa hàng của tôi. Tôi đã bắt hắn ta bồi thường nhưng hắn ta từ chối, nên tôi đã gọi cho anh Gấu Đen! Nhưng tôi không ngờ là tên nhóc đó dám to gan lớn mật đánh gãy tay của anh Gấu Đen, còn đánh tan tác hết mười mấy người anh em! Tên chết tiệt thật là đáng chết!”
Vào lúc này, Trịnh Lam Anh mô tả Lâm Thiệu Huy gần như trở thành một tên khốn nạn.
Nhưng Hổ Văn không quan tâm đến những điều này, thay vào đó anh ta tò mò hỏi: "Vỡ ly rượu của cậu? Anh bắt anh ta bồi thường bao nhiêu tiền?”
"Haha. Anh Hổ Vằn à, ly rượu này thật ra chỉ là chuyện nhỏ. Cái chính là Trịnh Lam Anh tôi luôn có lòng nghĩa khí và tôi muốn giúp đỡ bạn bè của mình thôi! Nên tôi mới muốn anh ta trả một triệu đô!"
Nhưng dường như anh ta không nghe thấy được giọng nói của Hổ Vẫn không thay đổi.
"Tám trăm ngàn đô...cũng không nhiều!"
"Được! Chờ tôi, tôi sẽ cho người mang tiền đến!" Sau khi Hổ Vằn nói xong ở đầu dây bên kia, thì anh ta cũng chưa kịp cúp máy mà đã hét lên với đàn em của mình: "Tập hợp mọi người và theo tôi đến nhà hàng Phil Western! Nhân tiện gọi một chiếc máy xúc!"
Máy xúc? Gấu Đen và những người khác ở phía bên này của điện thoại đã rất ngạc nhiên.
Bọn họ không hiểu Hổ Vẫn gọi máy xúc để làm gì.
Tuy nhiên, trước khi đợi Gấu Đen buông lời chất vấn thì đại ca Hổ Vằn đã dập máy, kết thúc cuộc trò chuyện bằng một tiếng bíp.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Điện thoại được bật chế độ rảnh tay.
Sau một vài tiếng "tút tút" thì giọng nói của một người đàn ông vừa nặng nề vừa uy nghiêm được truyền đến từ đầu bên kia: "Gấu Đen, có chuyện gì vậy?"
Chỉ một câu nói nhàn nhạt mà có thể khiến cho mặt mũi của người đàn ông to lớn lực lưỡng được gọi là Gấu Đen phải tỏ ra vô cùng kính trọng và sùng bái, anh ta vội vàng nói: “Đại ca, em gặp phải một tên khó chơi! Tay của em đã bị hắn đánh gãy, anh em của em cũng bị hắn đánh cho tan tác! Bây giờ em cần đại ca giúp em báo thù!”
"Cái gì!"
Lời này vừa nói ra, hơi thở của người đàn ông đang ở nơi khác đang trở nên dồn dập hơn. Anh ta như một con hổ đang tràn đầy tức giận.
Ngay cả những người trong nhà hàng Tây âu cũng có thể cảm nhận được khí thế và sự tức giận của vị Hổ Vẫn đang ở đầu dây bên kia, điều này lập tức khiến da đầu của nhiều thực khách ở đây cảm thấy tê rần. "Tốt! Rất tốt!"
Trên điện thoại, Hổ Vằn cười giận dữ, lạnh giọng nói: "Đã quá lâu, quá lâu rồi tôi mới gặp được một tên có mắt không tròng như vậy! Hôm nay tôi sẽ khiến cho tên này biết hậu quả của việc xúc phạm đàn em của Hổ Vằn tôi!"
Giọng nói lạnh lùng đến thấu xương.
Ngay sau đó, giọng nói lạnh lùng của Hổ Văn lại vang lên: "Người đó là ai? Ở đâu?"
Nghe vậy, Gấu Đen nhanh chóng trả lời: "Đây là một tên bám váy phụ nữ, hình như gọi là...là cái gì?”
Gấu Đen không biết tên của Lâm Thiệu Huy, nên hắn ta quay đầu nhìn chủ của nhà hàng đang đứng bên cạnh.
Trịnh Lam Anh vui mừng khôn xiết, khóe miệng hiện vui mừng cong lên thành một vòng cung, anh ta nhanh chóng nói với người đàn ông mặc áo đen trong điện thoại: “Anh Hổ Văn, cái thứ này không có mắt này tên là Lâm Thiệu Huy! Là một tên đến ở rể! Tên này đã hại anh Gấu Đen lại còn rất kiêu ngạo. Chỉ có anh Hổ Văn mới có thể xử lý được nó!”
Trong lời nói của Trịnh Lam Anh còn lộ ra vài phần vui mừng như điên.
Nhưng, khi anh ta vừa nói xong!
Leng keng!
Chợt nghe tiếng tách trà và bàn ghế đổ xuống được truyền đến từ đầu dây bên kia.
"Vâng?" Âm thanh này khiến Gấu Đen và những người khác sừng sốt trong giây lát, bọn họ vẫn không hiểu chuyện gì xảy ở phía đầu dây bên kia,
Khi tôi nghe thấy Hổ Vần, giọng anh ta run rẩy hỏi: "Anh...anh vừa nói, người đó tên là gì?"
Kinh ngạc?
Trong giọng nói của Hồ Vần dường như anh ta vẫn không thể tin được vào cái tên mà mình vừa nghe thấy.
Còn Trịnh Lam Anh thì sửng sốt một lúc, không hiểu sao Hồ Vần lại có thể phản ứng như vậy nên cũng nhanh chóng hỏi lại: "Anh Hổ Vân, tên này là Lâm Thiệu Huy, là tên ở rể, là một tên vô dụng chuyên ăn bám!"
Yên tĩnh...
Vào lúc này, sau khi Trịnh Lam Anh nói xong thì đầu bên kia điện thoại đã hoàn toàn chìm vào im lặng vô tận.
Không có tiếng trả lời cũng không có âm thanh gì vang lên.
Điều này khiến Gấu Đen và những người khác không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau gần đúng một phút.
Đại ca Hồ Văn dường như hít một hơi thật sâu, rồi hỏi với giọng hơi run: "Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao Lâm Thiệu Huy...anh ta lại làm Gấu Đen và anh em bị thương?"
Đại ca Hồ Văn dường như có vẻ vội vàng muốn biết nơi này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.
Và Trịnh Lam Anh không nghĩ nhiều, và nói: "Anh Hổ Vần, anh không biết đâu, tên nhóc này, con mẹ nó, không phải là ai cả, nó đã khiến cho anh em của tôi mất hết mặt mũi! Và hẳn còn đập vỡ một trong những ly rượu có giá trị nhất trong cửa hàng của tôi. Tôi đã bắt hắn ta bồi thường nhưng hắn ta từ chối, nên tôi đã gọi cho anh Gấu Đen! Nhưng tôi không ngờ là tên nhóc đó dám to gan lớn mật đánh gãy tay của anh Gấu Đen, còn đánh tan tác hết mười mấy người anh em! Tên chết tiệt thật là đáng chết!”
Vào lúc này, Trịnh Lam Anh mô tả Lâm Thiệu Huy gần như trở thành một tên khốn nạn.
Nhưng Hổ Văn không quan tâm đến những điều này, thay vào đó anh ta tò mò hỏi: "Vỡ ly rượu của cậu? Anh bắt anh ta bồi thường bao nhiêu tiền?”
"Haha. Anh Hổ Vằn à, ly rượu này thật ra chỉ là chuyện nhỏ. Cái chính là Trịnh Lam Anh tôi luôn có lòng nghĩa khí và tôi muốn giúp đỡ bạn bè của mình thôi! Nên tôi mới muốn anh ta trả một triệu đô!"
Nhưng dường như anh ta không nghe thấy được giọng nói của Hổ Vẫn không thay đổi.
"Tám trăm ngàn đô...cũng không nhiều!"
"Được! Chờ tôi, tôi sẽ cho người mang tiền đến!" Sau khi Hổ Vằn nói xong ở đầu dây bên kia, thì anh ta cũng chưa kịp cúp máy mà đã hét lên với đàn em của mình: "Tập hợp mọi người và theo tôi đến nhà hàng Phil Western! Nhân tiện gọi một chiếc máy xúc!"
Máy xúc? Gấu Đen và những người khác ở phía bên này của điện thoại đã rất ngạc nhiên.
Bọn họ không hiểu Hổ Vẫn gọi máy xúc để làm gì.
Tuy nhiên, trước khi đợi Gấu Đen buông lời chất vấn thì đại ca Hổ Vằn đã dập máy, kết thúc cuộc trò chuyện bằng một tiếng bíp.
Cập nhật chương mới nhất tại Vietwriter
Bình luận facebook