• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mãnh Long Ngủ Quên - Siêu Cấp Chiến Thần (21 Viewers)

  • Chương 831-840

Ngay lúc này.

Ở tầng dưới, những cụ già vừa nhìn những đứa trẻ

vừa trò chuyện.

Nhưng đúng vào lúc này.

Hầu như tất cả mọi người đều cảm nhận được dường như nhiệt độ ở đây đột ngột giảm xuống vài độ, khiến cho bọn họ từng người một rùng mình.

Không đợi cho những nghi ngờ của họ nói ra.

Lập tức mọi người nhìn thấy một bóng người mặc tạp dề, nhanh như chớp lóe lên trước mặt rồi biến mất ngay lập tức.

Quay lại nhìn...không thấy.

Trong nháy mắt, tất cả mọi người ai cũng cho rằng mình bị ảo giác.
Loading...


Đặc biệt là những đứa trẻ đó, sau khi nhìn thấy bóng dáng trong chiếc tạp dề kia biến mất trước mặt, chúng đã nhảy căng lên thích thú, reo hò:"Siêu nhân. Siêu nhân tạp để. Thật tuyệt vời

"Bà đi, cháu đã nhìn thấy siêu nhân rồi, anh ấy không phải mặc quần ngắn mà là đeo tạp để "

Mỗi đứa trong nhóm trẻ em đó như được nhìn thấy thần tượng ngay trước mặt mình, nhảy cẫng lên và

hạnh phúc. Mà nhóm người lớn tuổi đang tán gẫu lúc này lại

nhìn nhau.

Cả một đám thậm chí còn nghi ngờ rằng mình bị

viễn thị

"Lão Vương, ông nhìn thấy chưa? Thứ vừa rồi lóe lên chính là ... một người "

"Không thể. Nếu là người, làm sao có thể nhanh như vậy? Tôi vừa rồi nhìn thấy, giống như là lóe lên rồi biến mất."

“Chẳng lẽ là Lưu Tường, người bay Việt Nam của chúng ta. Làm sao có thể nhanh như vậy."

Trong khoảnh khắc này.

Lâm Thiệu Huy không biết rằng mình đã trở thành thần tượng của tất cả trẻ em và là lời bàn tán của tấtcả người giải

Lúc này, Làm Thiệu Huy gần như dùng tốc độ nhanh đến cực hi

Vù.

Nơi anh đi qua, tất cả như một cơn gió thổi qua

Những mành cây xanh đã bị cuồng phong thổi bay và rung chuyển trong đó.


Một người qua đường dụi mắt, nghi ngờ mắt của

minh.

"Không cần biết anh là ai. Chỉ cần Bạch Tổ Y tồn hại một chút, nhất định tôi sẽ tiêu diệt toàn bộ gia tộc của anh, bầm thấy vạn đoạn cả gia tộc của anh."

Đáy mắt Lâm Thiệu Huy hiện lên một sát khí dày

dac.

Anh vào lúc này, khí thế lành lạnh như ma, giống như thần chết bỏ ra từ địa ngục, chỉ cần liếc mắt là đã đủ khiến người ta khiếp sợ.

Lúc này, trong Hội quán Phòng chữ Thiên.

Diệp Thần và Trương Viễn hưng phần chạm ly

chúc mừng.

"Hahaha Diệp Thiếu, chúc mừng. Một khi thuốccó tác dụng, Bạch Tổ Y sẽ trở thành đồ chơi trong lòng bàn tay của anh."

Trong lòng Trương Viên vô cùng phức tạp.

Nhưng mà nghĩ từ nay về sau cũng coi như mình trèo lên được cành cao là nhà họ Diệp, hống hách được ở Nam Lộc thì anh ta vẫn vô cùng phấn khích.

Nghe nói như thế.

Nghĩ đến khuôn mặt xinh đẹp và thân hình nóng bỏng mê người của Bạch Tổ Ý, Diệp Thần không khỏi móc móc hạ thân của mình, tà ác cười:

"Hahaha ... lần này may mắn là nhờ có sự giúp đỡ của anh Trương Viễn."

"Này. Vừa nghĩ đến có thể chinh phục được người đẹp số một tổng giám đốc ở Nam Lộc, nói thật, bây giờ tôi có chút chịu không nổi rồi."

Diệp Thần uống can rượu trong lỵ, dục vọng xấu xa trong lòng càng ngày mãnh liệt.
"Trương Viễn. Tại sao Bạch Tổ Y còn chưa đi ra?" Diệp Thần uống cạn đồ uống trong lỵ, hỏi Trương Viễn bên cạnh.

Nghe nói như thế.

Trương Viễn không thể không cười nói:

"Diệp Thiếu, đừng nóng lòng. Hiện tại hẳn là thuốc đã dần dần phát tác, Bạch Tổ Y sẽ sớm không chịu nổi mà đi ra ngoài."

Nói xong, Trương Viễn mim cười, dường như anh ta đã tưởng tượng ra cơ thể tuyệt vời của Bạch Tổ Y nói một cách hào hứng:

"Đến lúc đó, Diệp Thiếu, anh có thể thưởng thức

thật tốt."

Nghe nói như thế.

Đôi mày nhíu chặt của Diệp Thần không những không giãn ra mà còn nhăn sâu hơn"Không đúng. Thời gian phát tác được hiệu của thuốc chỉ có năm phút ngăn ngủi. Bây giờ đã mười phút trôi qua, Bạch Tổ Y vẫn chưa ra? Có gì đó không

"Khả năng cô ấy có lẽ đã nhận ra được nên cố ý trốn trong phòng toilet, chờ người tới giúp "
Loading...


Cái gì?

Lời nói của Diệp Thần khiến Trương Viễn lại càng

hoảng sợ.

Đặc biệt là khi nghĩ đến lúc Bạch Tổ Y bước vào toilet với một cái túi và điện thoại di động, nét mặt của anh ta đột nhiên thay đổi:

"Diệp Thiếu tôi đi gọi Bạch Tổ Y"

Nói xong, Trương Viễn bước nhanh đến bên ngoài toilet, gõ cửa, gọi Bạch Tổ Y ở bên trong:

"Bạch Tổ Y, cô không sao chứ? Diệp Thiếu đang lo lắng chờ đợi rồi. Mau ra ngoài."

Chỉ là.

không có trả lời, không có âm thanh.

Cảnh tượng này khiến vẻ mặt của Trương Viễn trở nên xấu xí hơn. Anh ta cố gắng mở cửa toilet, lúc này mới phát hiện cửa phòng đã bị Bạch Tổ Y khỏa từ bên trong.Điều này càng khiến cho vẻ mặt của Trường Viên "Bạch Tổ Y, tôi đếm đến ba. Nếu cô không ra, tôi

u ám:

sẽ đạp cửa "

Nói xong,

Trương Viễn chuẩn bị đếm ngược.

Đúng lúc này, giọng nói yếu ớt của Bạch Tổ Y đột nhiên từ bên trong truyền ra:

"Anh Viễn, anh ... làm hại tôi."

Oanh!

Một câu nói khiến cho sắc mặt của Trương Viễn

hoàn toàn tái nhợt.



Lúc này, anh ta chắc chắn rằng Bạch Tổ Y thực sự nhận đã nhận ra, Trương Viễn nói với vẻ mặt vô cùng phức tạp:

"Bạch Tổ Y, tôi sẽ không hại cô. Diệp Thiếu là người nhà họ Diệp, một gia tộc giàu có bí ẩn. Chỉ cần chúng ta trèo lên cành cao này, chúng ta sẽ thắng quan tiến chức rất nhanh."

"Còn nữa, nếu như cô cùng với Diệp Thiếu, mà chống của cô Lâm Thiệu Huy muốn ly hôn với cô tôi sẽ cưới côTrương Viên muốn giải thích và thuyết phục.

Những lời nói của anh ta rơi vào tai Bạch Tả Ý nhưng lại vô cùng xấu xa và vô liêm sỉ như vậy.

“Anh hèn hạt Cho dù có chết tôi cũng sẽ không bao giờ phản bội Lâm Thiệu Huy

"Các anh hãy quên chuyện đó đi. Hơn nữa Lâm Thiệu Huy đã biết rõ tôi ở đây, anh ấy sẽ lập tức tới cứu tôi. Tôi khuyên các anh nên cút nhanh lên. Nếu không, chồng tôi tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ cho các anh.

Xoạt

Lời nói của Bạch Tổ Y lộ ra tràn đầy oán hận.

Nhưng nó rơi vào tại của Trương Viễn, nhưng lại khiến anh càng hoảng sợ. Anh ta đã tận mắt thấy Lâm Thiệu Huy hung tàn

như thế nào.

Lúc trước, anh ta tát má Dương Bằng vài cái suýt

bị nát.

Nghĩ đến sự tàn nhẫn của Lâm Thiệu Huy, sắc mặt Trương Viễn bị dọa cho lập tức tái nhợt.

Chỉ là đúng lúc này.

Diệp Thần đi tới bên cạnh, trên mặt anh ta treocười lạnh, dày đặc chế nhạo, khinh thường nói:

Lâm Thiếu Huy đến đầy? Hừ. Anh ta là thá gì, Hội quản này là tài sản của nhà họ Diệp, vệ sĩ có hơn mười người.

"Một mình anh ta có thể đánh bại mấy người?"

Nói xong, khỏe miệng tà ác của Diệp Thần càng ngày càng mạnh:

"Còn có, tôi sẽ bắt Lâm Thiệu Huy, và sau đó làm tình với bà xã của anh ta trước mặt anh ta. Hahaha ..."
Lời nói của Diệp Thần vô cùng ác độc.

Nó vừa rơi vào tai Trương Viễn, lại khiến trong lòng Trương Viễn thở phào nhẹ nhõm.

Đúng vậy!

Đây là Hội quán của Diệp Thần, cho dù là Lâm Thiệu Huy có nghịch thiên đi nữa cũng một mình không chống được nhiều vệ sĩ như vậy.

Có lẽ có thể dùng thể lực của Diệp Thần thoát khỏi Lâm Thiệu Huy, giải quyết luôn cái họa lớn trong lòng này.

Khi nghĩ đến đây.

Vẻ căng thẳng trên mặt Trương Viễn đều biến mất không còn tăm hơi, thay vào đó là nụ cười dy đặc tà

ác.

"Bạch Tổ Y, cô có nghe thấy không? Hahaha ... Nếu chồng cô đến, thì anh ta chết chắc rồi."

"Tôi khuyên cô vẫn nên ngoan ngoãn nghe lờiDiệp Thiếu "

Trương Viễn văn có ý định thuyết phục Bạch Tổ Y

như trước.

Nhưng, bên trong Bạch Tổ Y không có phản ứng đáp lại nào.
Loading...


Một màn này này khiến sắc mặt của Diệp Thần lộ ra vẻ tàn nhẫn

"Trương Viễn, đạp cửa "

"Vâng, Diệp Thiếu." Trương Viễn gật đầu, lập tức tiến lên đạp một cước mạnh mẽ vào cửa.

Chỉ là cánh cửa này cực kỳ vững chắc, cho dù Trương Viễn dùng hết sức cũng chỉ khiến cánh cửa khẽ lắc lư một ái.

Rám.

Ram

Ram

Trương Viễn một cước lại một cước đạp lên cảnh cửa, thoạt nhìn anh ta và Diệp Thần giống như những con sói đói độc ác và tàn nhẫn, sẵn sàng xông vào ăn tươi nuốt sống Bạch Tổ Y ở bên trong.

Mà cùng lúc đói

Bạch Tổ Y ngồi ở bên trong cánh cửa, áp lưngchống đỡ cửa phòng.

Đầu óc cô dần dần mờ mịt, khuôn mặt xinh xắn đã bừng như máu, dạng thừa nhận được lực kia tra tấn.

Nhưng, cô cắn rằng cố giữ cho mình tỉnh táo:

"Lâm Thiệu Huy Lâm Thiệu Huy

Bạch Tổ Y không ngừng gọi tên Lâm Thiệu Huy.

Dường như vào lúc này, tất cả mọi thứ, chỉ có cái tên này, người đàn ông này mới có thể tiếp thêm sức mạnh cho cô.

"Lâm Thiệu Huy, cho dù có đã chết. Em cũng là

người phụ nữ của anh, chỉ là của anh."

"Không ai có thể hủy hoại em, em ... thà chết."

Đôi mắt Bạch Tổ Y bị nước mắt mơ hồ che đi nhưng lộ ra kiên định và nồng đậm đau thương.

Cô cũng đã xác định tốt rồi.

Nếu không đợi được Lâm Thiệu Huy, cô sẽ dùng dụng cụ tỉa lông mày trong túi để tự sát và giữ trình tiết cho mình.

Mà cùng lúc đó

Trên con đường cái hỗn loạn từng chiếc ô tô liên tục phát ra tiếng bíp, dường như không ngừng thúcTrong số đó, có một chiếc xe cảnh sát. Có ba cảnh sát ngồi trên đó, hai năm một nữ

Nếu Lâm Thiệu Huy ở đây, anh sẽ phát hiện ra rằng nữ cảnh sát mặc sắc phục kia chính là Tư Mã Yên Nhi đã qua đêm với anh.



Bộ đồng phục bó sát ôm chặt lấy thân hình nóng bàng hoàn hảo của Tư Mã Yên Nhi

Nó khiến cô ấy thoạt nhìn có một sự hấp dẫn kỳ

Nhưng, trong nét mặt của cô ấy ẩn chứa một sự

la.

bối rối mê mang.

Hai mắt cô nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ xe, thật lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh, tựa hồ đang suy

nghĩ gì đó.

Mà nhìn thấy cảnh tượng này.

Hai nam cảnh sát phía trước nhìn rồi lắc đầu liên

tuc.

"Đôi trường của chúng ta có chuyện gì vậy? Tôi chưa từng thấy qua hoa khôi cảnh sát xinh đẹp nóng bằng số một của Nam Lộc chúng ta sẽ mất hồn như vậy."

"Đúng vậy, sao tôi có cảm giác, đội trường giốngnhư là đang yêu rồi? Hoặc giống như tình yêu tan vỡ gi

"Stop! Thôi nào. Người mà đội trưởng của chúng ta bỏ rơi đã thành lập được một công ty lớn rồi. Mặc dù vô số người ngưỡng mộ cô ấy, nhưng ai dám trống hoa hồng có gai này.”

Hai nam cảnh sát nói chuyện.

Vô cùng khó hiểu trước sự mất hồn mất vía của Tư

Mã Yên Nhi.

Thế nhưng mà đúng lúc này!

Vù!

Một bóng đen giống như tia chớp xẹt qua xe cảnh sát của bọn họ, đột nhiên khiến cho ba người trong xe hoảng sợ.

"Bóng đen kia hình như là ... người đó ?"

Cả người Tư Mã Yên Nhi run lên.

Không thể đợi được nữa và hét lên với hai cảnh sát

nam:

"Lái xe. Nhanh lên, đuổi kịp bóng đen phía trước. Nhất định phải bắt được anh ta!"
Cái gì?

Khi nghe thấy Tư Mã Yên Nhi nói, hai nam cảnh sát hơi sửng sốt.

"Đội ... Đội trường, bóng người vừa rồi lướt qua là... người sao? Làm sao anh ta có thể nhanh như vậy”

"Đúng vậy! Mẹ kiếp, nhanh quá, giống như là ảo giác vậy. Đây là tốc độ con người có thể đạt được sao?"

Hai anh cảnh sát lúc này mới ngẩn người ra.

Nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của hai người, Tư Mã Yên Nhi hoàn toàn tức giận:

"Cái quái gì vậy. Bà đây kêu các anh lái xe nhanh lên đuổi theo tên khốn kiếp đó."

Tư Mã Yên Nhi gần như chắc chắn 100%, bóng đen vừa rồi trông rất giống Lâm Thiệu Huy.

Nhất là nhìn tốc độ kinh hoàng và dáng vẻ vội và của Lâm Thiệu Huy, chắc hẳn đã xảy ra chuyện.Nghe thấy lời mắng của Tư Mã Yên Nhi, hai cảnh

sát nhanh chóng khởi động xe, băng qua via hè, tránh

tắc đường.

Chiếc xe vội vàng truy đuổi theo hướng Lâm Thiệu

Huy bien mat.

Nhưng, một cảnh tượng khiến họ bàng hoàng ngay lập tức xuất hiện.

Bóng đen trước mặt quả thật là quá nhanh.

Anh giống như một bóng ma, vụt sáng và nhảy

trên đường.

Bất cứ nơi nào nó đã đi.

Như có một cơn cuồng phong quét qua khiến cây cối hai bên đường bị hất tung nagx trái ngã phải.

Ngay cả nhiều người đi đường, dưới bóng dáng của Lâm Thiệu Huy lập lòe cũng run rẩy mà ngã

xuống.

"Chết tiệt. Không thể nào. Tôi đã lái xe phóng nhanh nhất, nhưng làm sao cũng không đuổi kịp được tên đó."

"Anh ta... Làm sao anh ta có thể làm được?"

Lúc này người cảnh sát lái xe hoàn toàn trợn tròn

mắt.Titách.

Tí tách.

Từng giọt mồ hôi lạnh chảy ròng ròng trên trán.

Anh ta đã điều khiển chiếc xe cảnh sát này với tốc độ nhanh nhất trong trạng thái an toàn, nhưng bóng đen trước mặt còn nhanh hơn anh ta.

Mới chỉ vài phút.

Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng xã, thậm chí còn có thể mờ mịt nhìn thấy, Lâm Thiệu Huy trước mặt sẽ biến mất dưới tầm mắt của họ bất cứ lúc nào.

không chỉ có tên cảnh sát này.

Trong lòng nam cảnh sát ngồi bên ghế phụ và Tư Mã Yên Nhi phía sau cũng có bị chấn động.

"Cao thủ. Người này nhất định là cao thủ"

"Hơn nữa nhìn sát khí toàn thân của anh ta, anh ta dường như sắp ... giết người."

Tư Mã Yên Nhi đã nghĩ đến điều này.

Chỉ cảm thấy da đầu tê dại một lúc, cô lập tức thúc giục viên cảnh sát đang lái xe.

"Nhãi ranh!Tôi nhất định phải bắt được anh."

"Để anh phải trả giá thất nhiều vì đã cướp đi tắmthân xử nữ của tôi"

Tư Mã Yên Nhi nghiên rằng, trong lòng hận Lâm Thiệu Huy đến cực điểm

Rất nhanh.

Ba người Tư Mã Yên Nhi lái xe cảnh sát đến hội quán, nhưng họ thấy Lâm Thiệu Huy đã biến mất trong hội quán.

"Nhanh lên."

Khi xe cảnh sát vừa dừng lại, Tư Mã Yên Nhi nóng lòng nhảy ra khỏi xe, mang theo hai người của anh cảnh sát xông vào bên trong hội quản.

Khi họ vừa bước vào, họ bất ngờ nhìn thấy người quản lý của hội quán và một lễ tân đang nhìn về phía cầu thang với vẻ mặt không thể tin được như nhìn thấy điều gì đó thật khó tin.

"Vừa rồi các người có thấy ai vào không?" Tư Mã Yên Nhi hỏi người quản lý tiền sảnh.

Khi nghe nói như thế, người quản lý sảnh và những người khác mới phát hiện ra rằng dĩ nhiên họ là

ba cảnh sát.

Lập tức vội vàng nói:

"Cảnh sát, chúng tôi thấy một người đột nhập vừa rồi. Nhưng chúng tôi chưa kịp ngăn anh ta lại, anh tađã lao vào hành lang

Nói đến đây, trên mặt của người quản lý tiền sảnh này hiện lên một tia khinh thường:

"Cảnh sát, các người đừng lo lắng, tên nhãi ranh kia lao lên nhanh thì tốc độ lăn xuống càng nhanh hon."

"Mỗi tảng phía trên, đều có 20 vệ sĩ canh giữ Chẳng bao lâu nữa, tên này sẽ bị ném xuống
Bị ném xuống?

Tư Mã Yên Nhi lắc đầu lạnh lùng nói:

"Đừng nói nhảm, chỉ đường cho chúng tôi "

Sau khi nói, Tư Mã Yên Nhi bắt lấy người quản lý sành và yêu cầu anh ta dẫn đường.

Mà nhìn thấy một màn này.

Người quản lý sảnh trông có vẻ bất lực, trong khi dẫn Tư Mã Yên Nhi lên cầu thang, anh ta tiếp tục thuyết phục:

"Cảnh sát, tôi đã nói rồi, thật sự là không cần thiết, chỉ là một nhân vật nhỏ không tự lượng sức mình, anh ta dám công kích Hội quán của chúng tôi, đây là tự tìm đường chết?"

"Cậu chủ Diệp đang ở trong phòng Phòng chữ Thiên. Vệ sĩ của anh ấy có đến ba mươi bốn mươi người. Một mình anh ta, không bị đánh chết cũng coi như tốt rồi."Trong khi nói, quản lý sánh mang theo ba người đến đầu cầu thang trên tầng hai.

Ngay khi bước lên, sắc mặt của cả quản lý sảnh và ba người Tư Mã Yên Nhi đều thay đổi.

Bọn họ sửng sở khi thấy trên cầu thang lầu hai, có rất nhiều người đàn ông mặc đồ đen nằm ngang dọc, gần như toàn bộ cầu thang đã bị chất đấy.

Không chỉ có vậy.

Những người to lớn này đều đã ngất đi, một số chân bị biến dạng, gãy xương, một số ôm lấy ngực, miệng đẩy máu.

Máu đỏ tưới nhỏ xuống cầu thang, tích tắc, như một dòng sông máu nhỏ lộ ra một loại hơi thở rợn người

"A Đương! Ngựa col"

Nhìn thấy cảnh này, trong mắt của người quản lý sảnh gần như sắp rớt ra ngoài.

Năm.

Mười.

Hai mudi.

***

Ông ta bị sốc khi biết rằng tất cả những ngườinăm trên mặt đất đều là vệ sĩ mạnh trong hội quán của

ho.

Những người này dường như đã bị tấn công bởi một con hung thủ đáng sợ.

Thê thảm đến cực điểm.

không chỉ riêng mình ông ta mà ba người Tử Mã

Yên Nhi đều sởn cả da đầu.

Bọn họ đương nhiên có thể nhìn ra được, mỗi tên vệ sĩ áo đen ngất xỉu này đều vô cùng cường tráng, nhất là khi có rất nhiều người liên thủ như vậy lại bị một người trong thời gian ngắn ngủi đánh cho tất cả đều bị trọng thương, hôn mê.

Người kia, quả thực khủng bố đến không phải là nhân loại.

"Cảnh sát ... Cảnh sát. Tên vừa nãy xông vào, ... thật sự là người sao?" Lúc này, vị quản lý kinh hãi hỏi. Làm gì còn vẻ kiêu ngạo, hung hăng càn quấy của vừa nãy nữa.

Sắc mặt của ông ta trắng bệch như một tờ giấy giống như nhìn thấy quỷ vậy, mồ hôi lạnh dày đặc chảy ròng ròng trên trán.

Ông ta bị dọa cho sợ hãi đến mức muốn tè ra

quân.Mà nghe nói như thế

Sắc mặt của Tư Mã Yên Nhi càng ngày càng âm trắm, còn chưa đợi cô nói.

Một nam cảnh sát bên cạnh hung hãng nuốt một ngụm nước bọt, nói:

“Anh ta ... anh ta có thể là một con quái vật"

Quái vật.

Một câu nói kia, càng là dọa cho quản lý đại sảnh thiếu chút nữa ngất đi.

Nhưng, ngay sau đó ông ta dường như nghĩ ra điều gì đó, cả người rùng mình:

"Không. Bây giờ là giữa trưa, và chỉ có một phòng được sử dụng trong hội quán."

"Con quái vật này đã làm bị thương rất nhiều vệ sĩ của chúng tôi như vậy, khẳng định là muốn đến phòng phòng chữ Thiên."

"Hỏng rồi, Diệp Thiếu của chúng ta đang gặp nguy hiểm

Ngay khi những lời này nói ra, Tư Mã Yên Nhi và những người khác lập tức hiểu được ý đồ đến của Lâm Thiệu Huy

Sắc mặt của ba người thay đổi, họ nhanh chónghót lên:

"Nhanh, nhanh, đi tới phòng chữ Thiên

"Ngàn cân anh ta lại. Anh ta nhất định đến đây để giết người, nhất định phải ngăn lại.

Sắc mặt Tư Mã Yên Nhi tái nhợt, cô không thể tường được có một tên đáng sợ như vậy, nếu như muốn giết người vậy Diệp Thần sẽ thảm đến trình độ
Cùng lúc đói

Bên trong phòng chữ Thiên, tiếng đạp cửa liên tục

phát ra.

Giờ phút này, Trương Viễn đang thở hồng hộc, anh ta lau mồ hội trên trán rồi nói với Diệp Thần:

"Diệp Thiếu, cửa hội quán của anh cứng quá. Tôi đạp nhiều như vậy vẫn còn chưa đá văng ra được."

Trường Viễn chỉ cảm thấy mệt mỏi và co cắp.

Anh ta chưa bao giờ nghĩ việc phá cửa lại khó đến

Mà nhìn thấy một màn này.

Sắc mặt của Diệp Thần càng thêm ấm trầm:

"Anh thật sự là một tên vô tích sự. Tiếp tục đã đi, nó sắp mở rồi."

"Đợi một lát thuộc hạ của tôi ngăn chặn Lâm Thiệu Huy, sau khi bắt được anh ta, tôi sẽ cho đảm vệ sĩ đó giúp anh."

vậy.Vừa được tin Làm Thiệu Huy đang đến

Diệp Thần phải toàn bộ về sĩ của mình đi bắt Làm Thiệu Huy. Mà bây giờ thời gian đã lâu như vậy rồi, sợ là đã bắt được Lâm Thiệu Huy rồi.

Nghe nói như thế, mặt mũi Trương Viên tràn đầy nịnh nọt gật đầu nhẹ, sau đó tiếp tục ra sức đạp mạnh mẽ vaod cửa toilet, đá đi đá lại không ngừng.

Ram.

Răng rắc.

Sau một cú đá, tiếng ván gỗ nứt ra khiến tinh thần Trường Viễn và Diệp Thần chấn động.

Bọn họ nhìn thấy một vết nứt nhỏ xuất hiện ở phía trên cửa phòng toilet.

"Hahaha .. Cuối cùng thì tôi cũng phá được rồi." Trương Viễn lau mồ hôi trên trán, cả người mừng

như điên.

Diệp Thần đứng bên cạnh cũng bị kích động không tự chủ được, hét lên với Bạch Tổ Y ở bên trong qua khe nứt đó:

"Bạch Tổ Y, cô nhìn thấy chưa? Cửa sắp bị phá vỡ, tôi khuyên cô, đừng ngoan cố phản kháng, mau đi theo tôi. Như vậy tôi có thể sẽ cân nhắc tha cho Lâm Thiệu Huy chồng có một mạng ""Nếu không, khi chúng tôi phải cửa xông vào, như vậy chúng tôi không chỉ luân phiên làm có mà thăm chỉ còn giết chết Lâm Thiệu Huy. Hahaha

Giọng nói của Diệp Thần cực kỳ hưng phản, trong lời nói có một tia tà ác nông dâm

Mà nghe nói như thế.

Trong phòng toilet, khuôn mặt Bạch Tổ Y đột nhiên tại nhợt đến cực điểm.

"Lâm... Lâm Thiệu Huy sẽ không có chuyện gì. Các anh tuyệt đối không bắt được anh ấy."

Bạch Tổ Y có thể cảm giác được công dụng của

thuốc lúc này đã dần dần biến mất.

Lỏng cô vô cùng lo lắng cho Lâm Thiệu Huy.

Dù biết rằng sức mạnh của Lâm Thiệu Huy vô cùng lớn, nhưng anh muốn đối mặt là những tên vệ sĩ của nhà họ Diệp không kém phần hung dữ và tàn nhẫn.

Liệu Lâm Thiệu Huy có thể địch nổi sao?

Rám!

Nhưng đúng lúc này, Trương Viễn lại đạp mạnh vào cửa một cước, lập tức khiến khe cửa mở lớn hơn một ít nữa.

Tiếng cười tà ác của Diệp Thần và Trường Viễn ởngoài cửa phát ra cũng càng trở nên cao vút.

"Tiếp tục đi. Sắp thành công rồi."

Diệp Thần hưng phần đỏ bừng cả người.

Dường như anh ta đã thấy rằng mình đã có thể để Bạch Tổ Y xuống đất bất cứ lúc nào, cảnh tượng ở trước mặt Lâm Thiệu Huy mạnh mẽ chà đạp thật là thú

vi.

Nghĩ đến cảnh tượng tà ác này, Diệp Thần không khỏi móc ra hạ thân của mình hưng phấn đến toàn thần run rẩy.

Nhìn dáng vẻ của Diệp Thần, khuôn mặt Trương Viễn nhanh chóng nở ra một nụ cười nịnh nọt, gật nhẹ đầu, điên cuồng đạp vào cánh cửa đã dần dần bị phá



Ram ram ram.

Một cước lại một cước!

Sau mỗi một cước rơi xuống, vết nứt trên cửa phòng toilet càng lớn, cảnh tượng bên trong dần dần lộ ra trước mắt hai người.

Cho đến khi một cước cuối cùng rơi xuống.

Rám!

Toàn bộ cánh cửa của căn phòng bị vỡ nát, từngmảnh văn gỗ bay từ phía

Mà Trương Viên và Diệp Thần thị và cũng phản khích khi thấy Bạch Tổ Y đang ngồi trên mặt đất, trên khuôn mặt xinh đẹp đó hiện rõ sự hoảng sợ và tuyệt

vòng

Đã xong!

Hoàn toàn kết thúc.

Một giọt nước mắt chảy ra từ đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tổ Y, trên bàn tay trắng như ngọc của cô còn có thêm một con dao tỉa lông mày.

"Hahaha ... Bạch Tổ Y, cuối cùng bây giờ cô cũng được trở thành người phụ nữ của tôi!"

Giờ phút này nhìn thấy khuôn mặt tái nhợt của Bạch Tổ Y, trong lòng Diệp Thần vô cùng hưng phấn.

Tổng giám đốc đẹp nhất Giang Nam này cuối cùng cũng sẽ trở thành đồ chơi dưới háng của anh ta.

Nghĩ đến đây, Diệp Thần chỉ cảm thấy phần dưới cơ thể nóng lên, tỏa nhiệt.

Lập tức, anh ta từng bước từng bước tới gần Bạch Tổ Y. Không chỉ có anh ta

Khuôn mặt của Trương Viễn lộ ra vẻ phức tap.

Anh ta đã yêu thầm Bạch Tổ Y lâu như vậy, nhưng anh ta lại không ngờ rằng cuối cùng Diệp Thần lại là người chiếm được trước tiên: "Bạch Tổ Y, hãy cứ vui vẻ cùng Diệp thiếu.

Cô yên tâm, sau này tôi có thể lấy cô." "Tôi sẽ không bao giờ khinh thường cô. Cô vẫn là nữ thần trong mắt tôi."

Nói xong, Trương Viễn bước sang một bên và để cho Diệp Thần đi qua anh ta, đi về phía Bạch Tổ Y

Chỉ là ngay lúc này. "Các anh đừng tới đây!"

Bạch Tổ Y hét lớn, rồi lập tức kề con dao tỉa lông mày vào cổ mình.

Xoạt!

Cảnh tượng này khiến cho Trương Viễn và Diệp Thần càng hoảng sợ.

Họ chưa bao giờ nghĩ rằng Bạch Tổ Y lại cứng đầu đến mức thà chết chứ không làm theo.

Nhìn thấy dao cắt tỉa lông mày sắc bén đó cắt vào da thịt của Bạch Tố Y, một tia máu đỏ tươi từ chiếc cổ trắng như tuyết của cô ấy không ngừng nhỏ xuống. Sắc mặt của hai người lập tức khó coi tới cực điểm. "Bạch Tổ Y, cô không nên vọng động. Diệp Thần nhanh chóng dừng lại, không dám tiến lên một bước nữa.

Mà mặt mũi Trương Viễn cũng tràn đầy lo lắng nói: "Bạch Tổ Y, đừng ngốc như vậy. Cho dù cô có chết, thì phải làm thế nào chư? Cô đừng quên, Lâm Thiệu Huy chồng của cô vẫn còn sống." “Nếu như Diệp Thiếu giận chó đánh mèo lên Lâm Thiệu Huy, đến lúc đó anh ta chỉ có thể chôn cùng với cô.

Lâm Thiệu Huy

Khi nghe đến cái tên này, khuôn mặt xinh đẹp của Bạch Tổ Y càng thêm khổ sở: "Không. Các anh tuyệt đối không đối phó được với Lâm Thiệu Huy." "Hơn nữa, anh ấy nhất định sẽ báo thù cho tôi."

Nói xong, trong đôi mắt của Bạch Tổ Y hiện lên một tia hồi ức.

Từng chút một đều ở trong óc cô hiện lên tất cả những kí ức giữa cô và Lâm Thiệu Huy lướt qua như một đoạn phim.

Ba năm!

Cô đã hạnh phúc được ba năm. Mỗi một ngày bởi vì có Lâm Thiệu Huy làm bạn. "Ông xã, về sau em vĩnh viễn không thể cùng anh sống đến bạch đầu giai lão, không thể cùng anh hưởng thụ vinh hoa "Chúng ta hẹn gặp nhau ở thế giới bên kia . tạm biệt."

Tí tách.

Tí tách.

Từng giọt nước mắt trong suốt như pha lê trượt xuống từ đôi mắt xinh đẹp của Bạch Tổ Y, rơi xuống đất và vỡ tan. Dường như lòng của cô đã triệt để tuyệt vọng

Sau đó, một tia kiên quyết chết hiện ra từ đáy mắt cô.

Con dao tỉa lông mày trong tay cô lập tức đâm mạnh mẽ vào cổ của mình. "Lâm Thiệu Huy, tạm biệt ...

Giọng nói tê tâm liệt phế.

Đây là lời từ biệt cuối cùng của Bạch Tổ Y với Lâm Thiệu Huy.

Và sau khi nhìn thấy cảnh này.

Sắc mặt của Diệp Thần và Trương Viễn thay đổi,bọn họ muốn ngăn cản nhưng không thể làm được.

Giờ phút này này, dường như đã nhìn thấy vết máu bắn tung tóe cùng với hình ảnh ngọc nữ xinh đẹp.

Thế nhưng mà đúng lúc này!

Một hơi thở lành lạnh lập tức tràn ngập căn phòng, tiếp theo, một thứ to như ngón tay nhanh như chớp bắn ra từ bên ngoài phòng.

Thứ này cực kỳ chính xác nhanh, gần như ngay lập tức đánh trúng con dao tỉa lông mày trên tay Bạch Tổ Y.

Keng!

Bạch Tổ Y chỉ cảm thấy bàn tay mình rung lên, con dao tỉa lông mày lập tức bị đánh rơi xuống đất.

Chỉ một chút nữa thôi!

Chỉ một cm nữa thôi, cổ họng của Bạch Tổ Y sẽ bị đâm thủng.
Mà bây giờ

Từng ánh mắt, đều hướng về phía vách tường nhìn lại.

Bọn họ nhìn thấy hóa ra đó là một viên đá đã đánh rớt con dao tỉa lông mày của Bạch TO Y.

Đặc biệt là lực đạo của viên đá này vừa phải, không làm Bạch Tổ Y bị thương một chút nào.

Sau khi đánh rớt con dao tỉa lông mày xong, nó giống như một viên đạn găm vào tường.

Cảnh tượng này không chỉ khiến Bạch Tổ Y ngây ngẩn cả người, mà ngay cả Diệp Thần và Trương Viễn cũng lại càng hoảng sợ.

Họ không bao giờ nghĩ rằng có người lại có sức mạnh như vậy, ném một cục đá không chỉ cứu Bạch Tổ Y, mà thậm chí còn bắn ghim vào tường.

Lực bàn tay này thật mạnh mẽ và chính xác đến mức nó đã đạt đến mức khó tin.

Lúc này ba người trong phòng nhanh chóng đưa mắt nhìn về phía cửa phòng.

Họ nhìn thấy ngoài cánh cửa trống rỗng bên ngoài, một bóng người bất ngờ xuất hiện không biết từ lúc nào.

Đây là... "Lâm Thiệu Huy

Sau khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, toàn bộ cơ thể Bạch Tổ Y như bị rút hết sức lực hoàn toàn ngồi bệt trên mặt đất.

Những giọt nước mắt tuôn rơi từ trong đôi mắt xinh đẹp của cô, nhưng trên khuôn mặt cô lại nở một nụ cười hạnh phúc.

Anh ấy đã đến.

Người đàn ông này, mỗi lần xuất hiện đều như một vị thần, ở bên cạnh cô, cứu cô khỏi những lúc nước sôi lửa bỏng.

Còn ở bên cạnh

Khoảnh khắc Trương Viễn nhìn thấy Lâm Thiệu Huy, anh ta chỉ cảm thấy thân thể của mình run lên kịch liệt, một tia sợ hãi và dự cảm bất thường đáng sợ tràn ngập trong lòng anh ta.

Diệp Thần nghe thấy tên của Lâm Thiệu Huy, đồng tử co lại.

Trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được: "Không có khả năng. Nhãi. nhãi ranh sao anh lại lên đây được? Toàn bộ vệ sĩ của tôi đều ở bên ngoài, làm sao không thể ngăn anh lại chứ?" "Nói cho tôi biết, họ đang ở đâu?"

Trong giọng nói của Diệp Thần lộ ra vẻ kinh hãi và hoảng sợ.

Không chỉ có vậy.

Điều khiến Trương Viễn và Diệp Thần sợ hãi hơn cả là ánh mắt của Lâm Thiệu Huy.

Đôi mắt xuất hiện tia máu màu đỏ.

Đôi mắt cực kỳ lạnh lùng giống như dã thú cuồng nộ khát máu, cảm giác lộ ra một loại gì đó khiến cho da đầu tê dại. "Các anh ... đáng chết."

Giọng Lâm Thiệu Huy vang lên. Giọng nói này, giống như đến từ địa ngục, lộ ra một loại sát khí nồng đậm.

Lời nói vừa phát ra, bóng dáng Lâm Thiệu Huy đột nhiên biến mất. "Diệp Thiếu, mau tránh ra!"

Sắc mặt của Trương Viễn thay đổi mạnh mẽ, anh ta điên cuồng muốn tránh sang một bên.

Nhưng khi thân hình anh ta vừa mới di chuyển, nhưng lại hoảng sợ phát hiện ra Lâm Thiệu Huy đã xuất hiện ngay trước mặt anh ta.

Đặc biệt, một cú đá của anh đột nhiên quét ngang ra.

Giống như một thiên thạch lao xuống, mạnh mẽ đá vào chân của Trương Viễn.

Răng rắc!

Răng rắc!

Trương Viễn kinh hoàng khi thấy hai chân của mình sau cú đạp của Lâm Thiệu Huy, như một khúc gỗ mục khô, biến dạng và gãy ngay lập tức.

Chân dưới của anh ta đã không còn, cả người đứng không vững, phịch một tiếng năm rạp trên mặt đất. "A A A." "Chân của tôi. Lâm Thiệu Huy, anh ...vậy mà anh lại đá gãy chân của tôi. Không ... Trong đôi mắt của Trương Viễn lộ ra kinh hoàng.

Bây giờ, chân của anh ta hoàn toàn bị gãy, đặc biệt phần xương gãy đâm thủng qua da thịt, lộ ra bên ngoài quần.

Những chiếc gai xương trắng bệch, trên đó còn vương vãi máu và thịt càng khiến cho người da đầu tê dại.

Không chỉ có vậy.

Cơn đau buốt kịch liệt như thủy triều quét qua dây thần kinh của Trương Viễn, ngay lập tức, khiến cho mặt anh ta tái nhợt như tờ giấy, tiếng kêu rên liên tục phát ra giống như những tiếng hét kinh khủng của lợn bị giết.

Thật độc ác và tàn nhẫn!

Một màn như vậy, gần như đã dọa cho Diệp Thần ở bên cạnh tiểu ra quần.

Như thế nào anh ta cũng không nghĩ tới, không những hộ vệ của mình không thể ngăn cản được Lâm Thiệu Huy, thậm chí sau khi người này đi vào, thì trực tiếp phế đi Trương Viễn, cảm giác giống như giết gà giết chó vậy.

Hơn nữa, chuyện còn không dừng lại ở đó.

Đặc biệt là khi anh ta nhìn thấy ánh mắt của Lâm Thiệu Huy di chuyển một cái, sau đó dừng lại trên người của mình.

Xoạt

Diệp Thần chỉ cảm thấy toàn thân cứng đờ, loại cảm giác đó giống như bị tử thần nhìn chăm chăm vào vậy khiến cho đầu anh ta suýt nữa bị nổ tung. "Lâm... Lâm Thiệu Huy, anh không thể động đến tôi, tôi là cậu chủ của nhà họ Diệp! Họ Diệp chúng tôi là một trong bốn dòng họ lánh đời. Nếu như anh động vào tôi, tương đương việc tạo ra mối tử thù với nhà họ Diệp chúng tôi, đến lúc đó anh đồng thời đắc tội với hai dòng lánh đời lớn, anh chắc chắn sẽ chết không thể nghi ngờ!"

Giọng nói của Diệp Thần lúc này run lên, trên trán anh ta dày đặc mồ hôi lạnh, không ngừng nhỏ giọt xuống từ trên trán rơi xuống. “Còn anh cả của tôi, bây giờ đang mang theo vệ sĩ ở tầng trên, nhất định anh ấy sẽ chạy xuống điều tra khi nghe thấy động tĩnh của nơi này !" "Đến lúc đó, anh và Bạch Tổ Y có thể đi ra khỏi hội sở này hay không thì chưa thể biết trước được!"

Anh cả của tôi!

Nghe thấy Diệp Thần nói những lời này.

Trương Viễn ở bên cạnh đang kêu thảm thiết cũng dừng lại.

Anh ta ngẩng đầu lên, gắt gao nhìn chăm chăm vào Lâm Thiệu Huy, oán độc nói: "Cậu chủ Diệp, hiện tại gọi anh cả của anh xuống, nhất định không thể bỏ qua tên súc sinh Lâm Thiệu Huy này!" "Anh ta khiến tôi bị phế, giết anh ta đi! Giết anh ta cho tôi!”

Trong giọng nói của Trương Viễn, lộ ra nồng nặc thù hận.

Hai chân anh ta đã bị đứt, sau này nhất định sẽ trở thành người vô dụng.

Giây phút này, anh ta chỉ muốn giết chết Lâm Thiệu Huy, thậm chí không ngại trả bất cứ giá nào.

Mà nghe nói như thế.

Dường như Diệp Thần cũng có thêm một chút lực lượng, anh ta tiếp tục quay về phía Lâm Thiệu Huy nói: "Lâm Thiệu Huy, anh nhớ phải cẩn thật một chút, không chỉ là vì anh, mà cũng là vì Bạch Tổ Y nữa!” "Chỉ cần lúc này anh buông tha cho tôi, không chỉ anh và Bạch Tổ Y có thể an toàn rời khỏi hội sở này, tôi đủ khả năng đảm bảo, anh cả của tôi và vệ sĩ của anh ấy sẽ không bao giờ động vào một cọng tóc gáy của anh!" "Ngoài ra, tôi có thể giúp anh tìm được nhà họ Bạch và hóa giải hận thù, được không?"

Giờ phút này, Diệp Thần rất sợ hãi! Anh ta hoàn toàn bị sự hung ác của Lâm

Thiệu Huy hù dọa.

Bây giờ anh ta chỉ muốn mình được bình yên vô sự, không muốn rơi vào thảm cảnh giống như Trương Viễn.

Thậm chí anh ta đã không ngại tiếc, tung ra cám dỗ là hóa giải thù hận giữa Lâm Thiệu Huy và nhà họ Bạch, để khiến cho Lâm Thiệu Huy ngừng tay lại. C

Mà nghe nói như vậy.

Vẻ mặt của Bạch Tổ Y cũng hơi buông lỏng, quay sang nói với Lâm Thiệu Huy: "Lâm... Lâm Thiệu Huy! Nếu không thì, cứ coi như là xong đi! Em không có bị tổn thương, hơn nữa, anh ta là người của nhà họ Diệp! Không thể động vào anh ta được!" "Nhà họ Diệp, chúng ta không thể đắc tội noi!"

Nói đến đây.

Khóe miệng của Bạch Tổ Y hiện ra nỗi khổ tâm nồng đậm.

Tập đoàn Bạch thị của họ vẫn còn quá yếu, kiểu đại gia như nhà họ Diệp này, sợ là một đưa một ngón tay, cũng có thể khiến cho tập đoàn Bạch thị muôn đời muôn kiếp không trở lại được.

Hơn nữa, cô chỉ muốn Lâm Thiệu Huy có thể bình an vô sự.

Chỉ cần có thể giúp Lâm Thiệu Huy hóa giải mối hận thù với nhà họ Bạch ở Nam Lộc, thì coi như là ngày hôm nay cô bị ấm ức một chút, cũng không tính là gì cả. Nhưng mà "Không được!"

Hai chữ lạnh như băng thốt ra từ miệng Lâm Thiệu Huy, cũng khiến cho Diệp Thần, Bạch Tổ Y, Trương Viễn đều sửng sốt.

Họ thế nào cũng không thể ngờ rằng, Lâm

Thiệu Huy vậy mà lại từ chối. Còn không chỉ như thế.

Bop!

Bỗng nhiên Lâm Thiệu Huy tiến lên một bước, đôi mắt đáng sợ gắt gao nhìn chăm chẳm vào Diệp Thần, giống như đang nhìn người chết: "Anh muốn gây bất lợi cho Bạch Tổ Y, vậy tôi muốn phế anh!" "Thiếu chút nữa là anh đã làm hại thân thể Bạch Tổ Y, vậy thì tôi chỉ có thể giết anh!"

Chà!

Lời nói của Lâm Thiệu Huy ngập tràn sát khí.

Xuyên thẳng vào tai Diệp Trần, khiến cậu ta đột nhiên biến sắc.

Tuy nhiên, ngay khi cậu ta tiếp tục đe dọa Lâm Thiệu Huy, đã lập tức bị bất ngờ khi thấy lòng bàn chân của Lâm Thiệu Huy chạm đất và đá cậu ta.

Ngay sau đó, cậu ta bị đá mạnh vào đũng quần!

Răng rắc!

Một tiếng răng rắc phát ra từ thân dưới của Diệp Trần.

Cậu ta cảm thấy thân dưới đau đớn, rồi cả người bị đá bay.

Ước chừng bị đá bay ba mét.

Một tiếng "phù phù”, cả hai đầu gối cậu ta đều khuỵu xuống đất.

Tí tách!

Tí tách!

Diệp Trần đổ máu, đau đớn dâng lên như thủy triều, đột nhiên toàn thân run lên bần bật. "Ah!" “Bộ phận sinh dục của tao, mày... mày phá nó, thằng khốn, mày dám phá nó!!!

Mồ hôi không ngừng túa ra trên trán Diệp

Trần.

Ảnh mắt lộ rõ vẻ hoàng sợ, phẫn uất, có nằm mơ cậu ta cũng không dám nghĩ sau khi bản thân tuyên bố là con cháu nhà họ Diệp, Lâm Thiệu Huy không những trái ý cậu, còn hủy đi gốc rễ của cậu.

Kẻ này là đồ mất trí

Không chỉ có cậu ta.

Ngày cả ánh mắt của Thường Nguyên và Bạch Tổ Y cũng tràn ngập vẻ hoảng sợ.

Chuyện lớn đã xảy ra!

Diệp Trần bị đá và trọng thương, điều này đồng nghĩa với việc Lâm Thiệu Huy và nhà họ Diệp đã có một mối thủ.

Số phận của anh chàng này đã hoàn toàn kết thúc! “Lâm Thiệu Huy, anh...

Sắc mặt Bạch Tổ Y tái nhợt, kinh hãi đến cực điểm.

Tuy nhiên, Lâm Thiệu Huy hoàn toàn không quan tâm, anh bước tới đỡ lấy Bạch Tổ Y, đặt lên ghế sô pha, nhẹ nhàng nói: “Bà xã, đừng xem cảnh tiếp theo! “Anh đã bảo rồi, nó suýt chút nữa làm hại em, vậy nên nó đáng chết!”

Cái gì?

Vẻ mặt của Bạch Tổ Y thay đổi khi nghe những lời của Lâm Thiệu Huy, cô không ngờ Lâm Thiệu Huy không chỉ đơn giản là hủy đi thứ đàn ông của Diệp Trần, mà còn thực sự muốn giết... cậu ta l “Lâm Thiệu Huy, đừng vội vàng... Bạch Tổ Y định ngăn cản Lâm Thiệu Huy.

Đột nhiên, cô thấy mọi thứ trước mặt tối sầm lại, cả người hoàn toàn bất tỉnh. “Vợ à, em mệt rồi, ngủ một lát đi, chuyện còn lại cứ giao cho anh!”

Lâm Thiệu Huy nhẹ nhàng nói với Bạch Tổ Y, rồi đưa bàn tay rời khỏi huyệt thái dương của Bạch Tổ Y.

Sau đó, anh đảo mắt về phía Diệp Trần.

Bùm!

Lúc này, Diệp Thiên hoàn toàn chấn động. Đến thời điểm này, cậu ta hiểu rằng Lâm Thiệu Huy thực sự muốn chết, anh chàng này chắc chắn là một kẻ mất trí.

Bich bich bich!

Đặc biệt, khi nhìn thấy Lâm Thiệu Huy từng bước đi về phía mình, Diệp Trần cảm thấy da đầu như muốn nổ tung: “Không Lâm Thiệu Huy, mày đã phế tạo, mày không thể giết tao! Tuyệt đối không được!” "Nếu mày dám, cả dòng họ Diệp sẽ liều mạng với mày, bọn tao nhất định sẽ giết mày và cả nhà mày!"

Trong lời nói của Diệp Trần có sự sợ hãi sâu sắc.

Sợ hãi!

Tuyệt vọng!

Giờ phút này, trong lòng cậu ta bắt đầu hối hận, đáng lẽ ra không nên chọc giận Lâm Thiệu Huy, kẻ này quá tàn nhẫn và điên cuồng.

Quan trọng nhất là

Điều khiến Diệp Trần càng không thể tin được là sau khi nghe đến dòng họ Diệp, Lâm Thiệu Huy không những không hoảng sợ, mà khóe miệng còn hiện lên một chút khinh thường: “Dòng họ Diệp là cái thá gì!” “Mày hại vợ tao, đồ khốn nạn!” “Dòng họ Diệp muốn báo thù, diệt tộc là tất yếu.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom