• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mãnh Long Ngủ Quên - Siêu Cấp Chiến Thần (10 Viewers)

  • Chương 902-910

Hai ngón tay chặn Ichiro Sasakil

Cảnh tượng này giống như trong mộng tưởng khiến tất cả mọi người có mặt gần như nổ tung da đầu!

Bạch Hổ và những người khác chết lặng, đây là ảo giác sao?

Thứ rác rưởi mà họ coi thường nhất, con kiến mà họ cho rằng có thể bị tiêu diệt bởi một ngón tay, thế mà lại chỉ dùng hai ngón tay để chặn Ichiro Sasaki người mà thậm chí chiến tướng ba sao còn không thể đánh lại?

Bầu không khí vô cùng ngột ngạt.

Hầu như mọi người đều có một ý nghĩ nực cười trong đầu: Chắc là mình đang mơ

Ngoài lý do đó ra thì còn ai có thể giải thích được cảnh tượng vô lý và kỳ quái này?

Tất cả mọi người đều háo hức mong chờ, ảnh mắt nhìn Lâm Thiệu Huy lúc này không còn là khinh thường mà là sự khao khát vô hạn
Loading...

Hal ngón tay có thể chặn được Ichiro Sasaki, liệu người đàn ông này có thể lấy lại uy thế của quân đoàn Bạch Hổ và thậm chí là toàn bộ đất nước Việt Nam không? "Chỉ bằng mày mà cũng muốn ngăn cản tao sao? Mày có biết tao là ai không? Tao là đệ tử lớn của chiến thần Saito Asuka đấy!

Đôi mắt Ichiro Sasaki đầy vẻ tàn bạo, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn chăm chăm vào con mồi: "Dám ngăn cản tao giết người, tên nhóc này, mày tới số rồi!"

Saito Asuka!

Một lời nói khuấy động ngàn con sóng! Mọi người gần như chết ngạt vì kinh hoàng!

Năm năm trước, có một chiến thần của một quốc đảo đặt chân đến Việt Nam và tàn sát những kẻ mạnh nhất của Việt Nam, không ai có thể kháng cự được.

Việt Nam đã phải ba vị chiến thần, bao gồm cả chiến thần Long Hổ mới miễn cưỡng bất phân thắng bại với chiến thần ngoại quốc đó, và người đó là Saito Asuka.

Saito Asuka từng công khai sỉ nhục Việt Nam: Không có đàn ông ở Việt Nam!

Cả nước vô cùng phẫn nộ nhưng cũng không thể làm gì được.

Chính vì lời nói của ông ta đã chọc giận một một vị tôn sư thần bí và vị tôn sư đó chỉ dùng một chiêu là có thể đánh bại Saito Asukal

Người đó cũng ra lệnh rằng Asuka Salto không được phép vào Việt Nam trong suốt quãng đời còn lại. Và Ichiro Sasaki này hóa ra là đệ tử lớn của Saito Asuka?

Bạch Hổ nhất thời nở một nụ cười chua xót, cuối cùng cũng hiểu được tại sao sức lực của Ichiro Sasaki lại tăng vọt trong những năm qua.

Hóa ra đã tôn thờ Saito Asuka, người mà khiến hai vị sư phụ của anh ta cùng với vị sư phụ khác kết hợp lại mới có thể bất phân thắng bại.

Khi tất cả mọi người nghe thấy điều này, trái tim của họ đột nhiên chìm xuống đáy!

Xong đời rồi.

Nỗi nhục ngày hôm nay khó có thể rửa sạch rôi!

Vốn dĩ còn Lâm Thiệu Huy là vẫn còn một tia hy vọng, nhưng sau khi nghe những của Ichiro Sasaki, hy vọng cũng bị dập tắt trong nháy mắt. "Chạy đi! Anh không phải đối thủ của anh ta đâu!"



Bạch Hổ hét lên với Lâm Thiệu Huy, nếu đối thủ là đệ tử lớn của Saito Asuka thì không al có thể thắng được anh ta ngoại trừ sư phụ chiến thần Long Hồ.

Mặc dù có thù hận với Lâm Thiệu Huy, nhưng anh ta rất biết ơn Lâm Thiệu Huy đã ra tay đã cứu anh ta, và anh ta không muốn Lâm Thiệu Huy chết một cách vô ích.

Thật bất ngờ!

Lâm Thiệu Huy nở nụ cười khinh thường: "Một kẻ nhát gan bị đuổi khỏi Việt Nam thì có gì phải sợ chứ?"

Há?

Khi Ichiro Sasaki nghe thấy điều này, anh ta rất tức giận: "Mày dám xúc phạm chiến thần của đất nước tao sao?" "Mày... chết tiệt!

Nói xong, anh ta bất ngờ rút kiếm ra, muốn chém chết Lâm Thiệu Huy.

Xong đời rồi!

Nhìn thấy sự tức giận của Ichiro Sasaki, tất cả mọi người đều đoán được cái kết của Lâm Thiệu Huy, trong lòng ai nấy đều thở dài một hơi.

Trong tích tắc, e rằng Lâm Thiệu Huy sẽ chết thảm dưới lưỡi kiểm đó!

Nhưng trong khoảnh khắc tiếp theo, biểu hiện trên khuôn mặt của Ichiro Sasaki thay đổi rõ rệt, bởi vì thanh kiếm của anh ta không hề di chuyển, và hai ngón tay của Lâm Thiệu Huy giống như một chiếc kẹp sắt, nằm chặt lấy cây kiếm của anh ta.

Dù cố gắng thế nào, anh ta cũng không thể rút ra được “Đệ tử của Saito Asuka cũng chỉ có năng lực như vậy sao?" Lâm Thiệu Huy lắc đầu, nói một cách khinh thường: “Tôi phải nói rằng, tôi thật sự rất thất vọng đấy!"

Sau đó, một cái tát được giáng xuống! Am!

Có một tiếng nổ lớn, và một cái đầu ngay lập tức bay đến bãi cỏ bên cạnh theo hình vòng cung parabol!

Rầm!

Da đầu của mọi người đều như muốn nứt ra.
Đã chết rồi sao?

Đệ tử lớn của Saito Asuka, người đã đánh bại tất cả các chiến binh chỉ trong một chiêu, lại bị người đàn ông này tát một cái đã chết sao?

Một cao thủ cấp cao mà lại chết như vậy sao?

Hai ngón tay đã có thể ngăn thanh kiếm của tông sư!

Một cái tát đã có thể giết chết tông sư

Ichiro Sasaki đã đánh bại Bạch Hổ chỉ với một chiêu, Lâm Thiệu Huy chỉ dùng một chiêu để giết

Ichiro Sasaki! Quả thực giống như giết gà mổ chó!

Sau đó, một nụ cười gượng gạo đột nhiên xuất hiện trên khuôn mặt chiến tướng Cường, ai mà ngờ được rằng người mà họ coi như con kiến vừa rồi lại thực sự lật ngược tình thế và cứu vãn thể diện của quân đoàn Bạch Hổ và toàn bộ đất nước này.

Chặn sóng gió bão lớn bằng chính sức mình!

Trên mặt Bạch Hổ cũng hiện lên một tia phức tạp, trong lòng anh ta cũng rất hỗn độn.
Loading...


Với tư thế lạnh lùng, độc đoán và liều lĩnh như vậy, anh ta chỉ có thể nhìn thấy trên người sư phụ Long Hổ của mình thôi. "Anh, sao anh lại cứu tôi?"

Bạch Hổ dùng ánh mắt phức tạp nhìn chăm chăm Lâm Thiệu Huy, vừa rồi anh ta còn định giết Lâm Thiệu Huy, nhưng trong nháy mắt, Lâm Thiệu Huy không chỉ cứu được anh ta, mà còn cứu được thể diện của cả quân đoàn Bạch Hổ.

Lâm Sở khoanh hai tay trước ngực, thản nhiên liếc anh ta một cái, cười nói: "Bởi vì anh là đệ tử của đệ tử của tôi!" "Anh!"

Bạch Hổ nhất thời nổi giận, một chút thiện cảm mà anh ta dành cho Lâm Thiệu Huy cũng biến mất.

Nghĩ rằng cứu được anh ta là có thể sỉ nhục anh ta sao?

Ngay lập tức, Bạch Hổ nổi cơn thịnh nộ nói: "Anh có biết sỉ nhục chiến tướng ba sao sẽ có kết cục thế nào không?"

Cho dù Lâm Thiệu Huy thật sự cứu bọn họ, nhưng lại sỉ nhục chiến tướng ba sao, nếu như điều này truyền ra ngoài, Lâm Thiệu Huy nhất định sẽ chết "Anh không tin sao? Anh thật sự là đồ tôn của tôi, đệ tử của đệ tử tôi!” Lâm Thiệu Huy nghiêm mặt nói.

Trên mặt mọi người đều có một vạch đen... Điều này hơi quá đáng rồi phải không?

Mặc dù anh là một anh hùng, anh cũng không thể sỉ nhục chiến tướng một cách tùy tiện, phải không? Dù sao thì chiến tướng chính là bộ mặt của đất nước, và xúc phạm chiến tướng cũng tương tự như xúc phạm đất nước.

Bạch Hổ cực kỳ phẫn nộ, rống lên: "Được lắm, mày muốn tìm đường chết đúng không, vậy thì tao sẽ thành toàn cho mày. Mặc dù tao không phải đối thủ của mày, nhưng chỉ cần tạo báo cáo chuyện này thì sư phụ Long Hổ của tao sẽ lấy mạng chó của mày."

Nhưng chính vào lúc này. "Chiến thần Long Hổ đến!"

Chiến thần Long Hổ?

Nghe đến đây, mọi người lập tức sửng sốt Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo đến?

Trùng hợp như vậy sao?

Còn Bạch Hổ cũng sửng sốt, rồi bất giác nở nụ cười xấu xa: "Nhóc con, ngày tàn của mày đã tới rồi, sư phụ của tao đã tới rồi đấy." "Tới thì sao? Còn không phải tới quỳ lạy tôi sao?" Lâm Thiệu Huy nhẹ giọng nói.

Bảo chiến thần Long Hổ quỳ gối sao?

Thắng nhóc này bị điên à? “Được được, mong là lát nữa mày có thể đắc ý như vậy!" Bạch Hổ khịt mũi.

Không lâu sau, một đám người bước nhanh từ bên ngoài đi tới, hai người trung niên với khí thế dũng mãnh sải bước tới.



Long Soái!

Hổ Soái! "Chào chiến thần Long Hồ "

Đám người Bạch Hổ nhanh chóng quỳ xuống, trên mặt lộ ra vẻ kính trọng vô hạn.

Tuy nhiên, sau khi mọi người quỳ xuống, họ phát hiện vẫn còn một người đứng thẳng, bất động!

Lâm Thiệu Huy "Đồ ngu!"

Họ ngay lập tức khó chịu, thấy chiến thần mà không quỳ xuống, đúng là ngu ngốc!

Lúc này, hai vị chiến thần Long Hổ cũng nhìn về phía Lâm Thiệu Huy.

Nhưng chỉ liếc mắt một cái, cả hai người họ đã bị sốc.

Khi nhìn thấy điều này, Bạch Hổ ngay lập tức đổ thêm dầu vào lửa: "Sư phụ, người này vừa rồi nói năng lỗ mãng, còn bảo hai sư phụ quỳ xuống trước mặt anh ta, sư phụ không thể tha cho anh ta!" Quả nhiên, khi nghe điều này, các chiến binh đằng sau anh ta đã hoàn toàn tức giận!

Vừa rồi bọn họ chú ý tới Lâm Thiệu Huy, người nổi bật trong đám người, anh nhìn thấy hai vị chiến thần còn không chịu quỳ, còn dám bảo hai vị chiến thần quỳ xuống sao?

Chết tiệt!

Nhưng vào lúc này, sắc mặt của hai chiến thần Huyết Long và Huyết Hổ trầm xuống, đồng thời sải bước về phía Lâm Thiệu Huy.

Khi thấy điều này, tất cả mọi người có mặt đều nở nụ cười chế nhạo và nhìn Lâm Thiệu Huy.

Tuy nhiên!

Đúng lúc này, một cảnh tượng nghẹt thở ngang nhiên đập vào mắt mọi người.

Phịch!

Phịch!

Trong mắt họ, hai chiến thần bất khả chiến bại lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy: "Huyết Long chào đức vual" "Huyết Hổ chào đức vua!"
"Huyết Long Huyết Hổ chào đức vua!" Khi những lời của chiến thần Long Hổ vang lên...

Khuôn mặt của tất cả mọi người đều lộ rõ vẻ kinh hoàng, con người gần như muốn rớt ra ngoài.

Đức vua?

Bọn họ có nghe lầm không? Chiến thần Long Hổ thực sự gọi người đó là đức vua?

Đại não của mọi người đều mất đi khả năng hoạt động, sóng gió trong lòng nổi lên, hai mắt đờ đẫn nhìn chiến thần đang quỳ trên mặt đất.

Chiến thần Long Hổ là tôn sư đỉnh cấp, trên cả vạn người mà lại quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy. "Không thể nào! Sư phụ, hai người nhất định có nhầm lẫn gì rồi. Sao một tên rác rưởi lại có thể là vua gì chứ?"
Loading...


Bạch Hổ không thể tin được mà gầm lên. Không ngờ, vừa dứt lời. "Câm miệng!"

Chiến thần Long Hồ cùng nhau gầm lên, đồng thời lạnh lùng nhìn Bạch Hổ: "Mày là cái gì là dám xúc phạm đức vua? Nếu không có sự bồi dưỡng của đức vua thì sẽ không có chiến thần Long Hổ như vậy giờ đâu."

Bồi dưỡng?

Mọi người lại một lần nữa sững sờ, vừa rồi bọn họ còn tưởng rằng Lâm Thiệu Huy đang xúc phạm Bạch Hổ khi nói Bạch Hổ là đệ tử của đệ tử của anh, không ngờ lời anh nói lại là sự thật!

Chiến thần Long Hổ lại do người mình này bồi dưỡng sao? trước mặt "Không thể! Đây là không thể nao! Dựa vào cái gì chứ, tại sao?"

Bạch Hổ hét lên một cách điên cuồng, không thể tin được rằng hai chiến tướng của mình thực sự được luyện hóa bởi một tên còn trẻ như vậy. “Dựa vào cái gì?” Huyết Long đột nhiên hét lên: "Chỉ bằng cậu ấy, chỉ cần một tay là có thể giết chết ba vị chiến thần!" "Chỉ bằng cậu ấy, cũng có thể gọi là xương sống của Việt Nam!" "Chỉ bằng cậu ấy, thanh danh của Việt Nam có thể lừng lẫy!" Những lời này đều khiến cả hiện trường như muốn nổ tung.

Hóa ra anh chính là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy của Việt Nam.

Người anh hùng trong truyền thuyết

Mọi người lần lượt cười khổ, với những điều đó cũng đủ để khiến chiến thần Long Hổ quỹ xuống rồi. "Sao có thể chứ? Sao có thể như vậy được?"

Bạch Hổ cũng hết hồn, trong mắt lộ ra vẻ khó

Lúc này, Huyết Long hừ lạnh một tiếng, mằng: "Bây giờ mày nói xem, cậu ấy dựa vào cái gì?"

Phịch!

Bạch Hổ đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lâm Thiệu Huy, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi sâu xa: "Anh Lâm Thiệu Huy, tôi... tôi biết sai rồi!"

Ngay cả hai vị sư phụ của anh ta cũng đều là do đối phương một tay bồi dưỡng.

Vậy thì anh ta là gì trong mắt đối phương chứ? "Xúc phạm đức vua, tôi đáng muốn chết!"

Tính tình của Huyết Hổ rất nóng nảy, ông ta lập tức giơ bàn tay to lên, với khí thế uy nghiêm muốn tát chết Bạch Hổ.

Bạch Hổ không dám phản kháng, nghiến răng nghiến lợi nhằm mắt chờ chết. tin. "Huyết Hồ, đủ rồi."

Nhưng lúc này, Lâm Thiệu Huy thản nhiên quát: "Tốt xấu gì cũng là đệ tử của ông, ông thật sự muốn giết chết luôn sao?" “Đức vua, giết thì giết thôi." Huyết Hổ hừ lạnh, tuy rằng không muốn, nhưng Bạch Hổ đã xúc phạm đức vua, đây là tội nặng nhất trong Huyết luật. "Được rồi, người này còn chưa giết được, anh ta vẫn còn hữu dụng.” Lâm Thiệu Huy chậm rãi đi tới.

Lúc này Huyết Hổ mới buông tay, nhưng vẫn hừ lạnh một tiếng: "Đức vua nhân từ, còn không mau dập đầu cảm tạ đức vua đi?"

Bạch Hổ không ngờ rằng Lâm Thiệu Huy sẽ tha thứ cho anh ta, trong lòng thậm chí còn thấy biết ơn và có lỗi, liên tục dập đầu với Lâm Thiệu Huy: "Cám ơn đức vua đã không giết!" "Không cần cảm ơn. Muốn tôi không giết anh cũng được, nhưng tôi có một điều kiện." Lâm Thiệu Huy đứng trước mặt Bạch Hổ, từ trên cao nhìn xuống: "Tôi muốn anh giao lại vị trí người thừa kế nhà họ Bạch!"
Cùng lúc đó, Bạch Tổ Y và Bạch Tư Yên cũng đã quân đoàn Bạch Hổ. "Chị họ, tác phong nhanh lên một chút đi, nếu không anh rể có thể đã bị bắn chết rồi đấy. Ồ không, có lẽ bây giờ anh ta đã chết rồi."

Bạch Tư Yên cố tình chọc tức Bạch Tổ Y, khuôn mặt không giấu được nụ cười hả hê. "Bạch Tư Yên, nói như thế nào thì Lâm Thiệu Huy cũng là anh rể của cô. Cho dù các người xúc phạm anh ấy như thế nào, anh ấy đều bỏ qua cho các người. Bây giờ cô lại lấy oán trả ơn cười trên nỗi đau của người khác, cô có còn là người không?"

Bạch Tổ Y điên cuồng rống lên, nhưng bước chân của cô không thể không tăng tốc, hai mắt cô đã hoàn toàn ướt đẫm nước mắt. Lâm Thiệu Huy, đừng chết!

Vì em, cầu xin anh đừng chết! Em sẽ lập tức đưa anh về l

Anh rể?

Bạch Tư Yên nở nụ cười khinh thường, chỉ là một tên bất tài mà cũng xứng làm anh rể sao?

Và nếu ngay từ đầu Lâm Thiệu Huy không tọc mạch thì gia đình họ đã thống nhà họ Bạch ở Nam Lộc từ lâu rồi, tên khốn đó phá hỏng biết bao nhiêu chuyện tốt của người ta, có chết cũng không hết tội.

Giờ đây, cô ta mong mỏi Lâm Thiệu Huy chết thảm trong tay Bạch Hổ, sau đó Bạch Hổ sẽ lấy đi toàn bộ tài sản của Bạch Tổ Y.

Dù không lấy được gì nhưng Bạch Tư Yên rất vui khi thấy họ xui rủi như vậy. "Chờ đi Bạch Tổ Y, sẽ sớm có chuyện thú vị xảy ra thôi."

Bạch Tư Yên cười nham hiểm, bởi vì cô ta đã biết từ lâu rằng cho dù Bạch Tổ Y giao hết tài sản cho mình, Bạch Hổ cũng sẽ không bao giờ bỏ qua cho Lâm Thiệu Huy.
Loading...

Bởi vì Lâm Thiệu Huy đã giết nhóm Bạch tam tổ, điều này tương đương với việc đánh vào mặt Bạch Hổ, Bạch Hổ có thể buông tha cho anh sao?

Sở dĩ Bạch Tư Yên trăm phương ngàn kế cố ý đưa Bạch Tổ Y đến đây không phải để cứu Lâm Thiệu Huy, mà là để cô nhìn người đàn ông của mình chết trước mắt mình!

Dụng tâm này không thể xấu xa hơn được nữa. "Đứng lại! Ai dám xông vào quân đoàn Bach Ho?"

Lúc này, một chiến tướng một sao đi mua rượu để cùng chúc mừng Lâm Thiệu Huy và Bạch Hổ biến chiến tranh thành tơ lụa thì gặp được hai người đẹp.

Nhìn thấy huy chương trên vai đổi phương, hai người phụ nữ chợt nhận ra thân phận của đối phương và không khỏi kinh ngạc.

Sau đó Bạch Tư Yên lại bắt đầu hả hê: "Chị họ, chị quá xui xẻo quá rồi. Bây giờ còn có chiến tướng một sao chặn đường, sợ là chị không thể nào vào được đâu, sao có thể cứu chồng mình đây nhỉ?" "Hết rồi, xong đời rồi, Lâm Thiệu Huy chắc chắn sắp chết rồi, haha!"

Bạch Tổ Y vội vàng bước tới, cất giọng nghẹn ngào nói: "Xin chào, tôi là Bạch Tổ Y đến từ Bạch Lạc. Tôi đến đây để gặp chiến tướng Bạch Hổ. Xin ngài cho tôi vào được không?"

Đồ ngu!

Bạch Tư Yên bĩu môi khinh thường, thầm nghĩ đối phương sẽ nhượng bộ khi cô xưng danh sao?

Một cái Bạch Lạc nho nhỏ mà có thể lọt vào mắt của người khác sao?

Nhưng mà...

Ngay sau đó, một cảnh tượng khó tin xuất hiện đối với Bạch Tư Yên.

Sau khi nghe Bạch Tổ Y nói xong, chiến tướng một sao đó như gặp phải ma quỷ, như chuột gặp mèo, vội vàng cúi đầu chào: "Xin chào phu nhân! Mời phu nhân vàotrong!"

Cái gì?

Trong khoảnh khắc, cả hai đều nhất thời sững sờ.

Phu nhân?

Tình huống gì thế này?

Đây là nhân vật chiến tướng một sao của Việt Nam, nằm ở tỉnh Nam Lộc, cũng có thể coi là một tôn sư cấp cao.

Thế mà bây giờ lại kính cẩn nghiêng mình với Bạch Tổ Y?

Nhưng lúc này Bạch Tổ Y đang nóng lòng muốn cứu chồng, cũng không có thời gian quan tâm nhiều như vậy, cô bước nhanh vào bên trong quân đoàn.



Cũng không biết vì sao lúc này Bạch Tư Yên lại cảm thấy trong lòng rất khó chịu.

Không bao lâu, bọn họ tiến vào quân đoàn Bạch Hổ, liền nhìn thấy một bóng người gầy gò, bị một đám binh lính vây ở trung tâm, giống như cừu nhập bầy sói.

Hình bóng đó trong mắt hai người phụ nữ trông thật đáng thương.

Đặc biệt, khi họ nhìn thấy Huyết Hổ và

Huyết Long, Bạch Tổ Y và Bạch Tư Yên run lên, chân của họ bất giác mềm nhũn ra!

Chiến thần Long Hồ

Chiến thần tiếng tăm lừng lẫy của Việt Nam, sư phụ của Bạch Hổ, họ cũng muốn gây bất lợi cho Lâm Thiệu Huy sao?

Xong rồi!

Lần này hoàn toàn xong đời rồi!

Lúc này, tiếng cười đắc ý của Bạch Tư Yên lại vang lên: "Hahaha, ngay cả chiến Thần Long Hổ cũng ở đây, chị họ, xem ra chồng của chị có là thần thánh cũng khó cứu được rồi!"

Mà khuôn mặt của Bạch Tổ Y cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng sâu sắc, nhất là khi nhìn thấy chiến thần Long Hổ đang khiển trách Lâm Thiệu Huy với vẻ mặt ảm đạm, cô đột nhiên cảm thấy choáng váng, suýt nữa thì ngất xỉu tại chỗ.

Trên thực tế, chiến thần Long Hổ đang khiển trách Bạch Hổ, nhưng họ lại thấy là đang khiển trách Lâm Thiệu Huy.

Bạch Tổ Y loạng choạng chạy tới, rồi bất ngờ quý xuống trước mặt Bạch Hổ, khóc lóc van xin:

Chiến tướng Bạch Hổ, tôi nguyện ý giao hết tài sản, xin hãy buông tha cho chồng của tôi!

Vira dut loi...

Toàn hiện trường đều im lặng như tờ

Toàn bộ quân đoàn Bạch Hổ đều có thể nghe thấy tiếng kim rơi, khí thế cực kỳ áp chế Tất cả mọi người, bao gồm cả chiến thần

Long Hồ, giờ chỉ cảm thấy kinh hoàng và gần như sợ chết tại chỗ

Bảo vợ của Lâm Thiệu Huy giao tài sản ra sao?

Điều này thật điên rồ?
Bạch Hổ bị dọa sợ đến nỗi suýt tè ngay tại chỗ, thật lâu cũng không nói được lời nào, nhất là nhìn thấy ánh mắt tức giận của hai vị sư phụ, anh ta sắp phát điên rồi!

Làm sao tôi dám lấy tài sản của cô chứ?

Bạch Hổ thật muốn chết ngay tại đó, vất vả lắm mới khiến cho chiến thần Long Hổ hải giận, nhưng bởi vì Bạch Tổ Y lại quỳ xuống, chiến thần Long Hổ một lần nữa tức giận đến cực điểm.

Hôm nay, e là cái mạng này khó toàn thấy được rồi. "Vợ, không sao, em mau đứng dậy đi."

Nhìn thấy bộ dạng như đâm thấu tim gan của Bạch Tổ Y, Lâm Thiệu Huy cũng cảm thấy đau lòng và vội vàng chạy đến giúp đỡ. Bạch Tổ Y nằm lấy tay Lâm Thiệu Huy, kinh hãi lắc đầu: "Lâm Thiệu Huy, anh nên quỹ xuống với em và dập đầu nhận sai với chiến tướng Bạch Hổ. Chúng ta không cần gì cả, chúng ta sẽ giao hết tất cả cho anh ta!" "Em chỉ cần anh, em chỉ cần anh có thể sống sót thôi!"

Nói xong lời cuối cùng, Bạch Tổ Y khóc không thành tiếng.

Lâm Thiệu Huy nhanh chóng ôm lấy cô, vuốt ve lưng cô an ủi: "Yên tâm đi, bọn họ không dám bảo anh quỳ đâu."

Không dám?

Nghe vậy, Bạch Tư Yên đột nhiên khịt mũi chế nhạo, nhìn Lâm Thiệu Huy như một tên ngốc: "Lâm Thiệu Huy, chiến thần Long Hồ đều ở đây, tên rác rưởi như anh còn dám nói xằng nói bậy, đúng là không biết sống chết mà "

Trong mắt Bạch Tư Yên hiện lên vẻ oán hận, ác ý nói: "Chiến tướng Bạch Hổ, chiến thần Long Hổ, cái thứ rác rưởi này dám vô lễ với mọi người, mọi người mau giết anh ta đi. Chuyện này không liên quan gì đến nhà họ Bạch chúng tôi, các người cũng không nên giận cá chém thớt với chúng tôi."

Rác rưởi?
Loading...

Giết chết?

Ánh mắt của Bạch Hổ và chiến thần Long Hổ đột nhiên tràn đầy sự tức giận!

Dám xúc phạm cậu Lâm Thiệu Huy, đúng là điếc không sợ súng mà.

Tuy nhiên, Bạch Tư Yên ngu ngốc hoàn toàn không nhận thấy sự thay đổi của bầu không khí, và nhìn thấy vẻ mặt gớm ghiếc của ba người họ, trong tiềm thức cô ta nghĩ rằng họ sẽ làm gì đó với Lâm Thiệu Huy.

Trong lòng cô ta vui sướng phát điên. Chết đi, chết đi, đồ rác rưởi chết tiệt, mau chết đi!

Lúc này Bạch Tổ Y cũng hoàn toàn nổi giận, vừa khóc vừa đấm vào ngực Lâm Thiệu Huy: "Đã lúc nào rồi mà anh còn đâm đầu vào chỗ chết vậy hả? Lâm Thiệu Huy, em cầu xin anh, chỉ cần anh cúi đầu một lần thôi." "Coi như là vì em, được không?"

Cô thật sự không muốn nhìn thấy Lâm

Thiệu Huy chết như vậy, cô sẽ phát điên mất! "Bây giờ cúi đầu thì còn ích lợi gì nữa?"

Bạch Tư Yên khịt mũi dè bỉu, không thấy ba người bọn họ đã rất tức giận rồi sao? Tên này chết chắc rồi!

Sau đó, Bạch Tư Yên bước tới và nói như đang giành công: "Chiến tướng Bạch Hổ, tôi yêu cầu Bạch Tổ Y giao nộp tất cả tài sản của mình, chút tâm ý nho nhỏ này, mong ngài vui lòng nhận cho!"

Bùm!

Bạch Hổ lập tức sởn cả tóc gáy, nghiến răng nghiến lợi nói: "Là cô bảo cô ấy giao tài sản cho tôi?" "Đúng vậy, cẩu nam nữ này dám xúc phạm đến chiến tướng Bạch Hồ. Bảo họ giao hết tài sản cũng là quá hời cho họ rồi, lẽ ra nên hành quyết ngay tại chỗ luôn!" Bạch Tư Yên tự đắc nói, chờ mong được sự khen ngợi của Bạch hổ.

Chỉ là, thứ đang chờ cô ta...

Đó là một cái tát

Bạch Hổ hung hăng tát vào mặt đối phương, khiến Bạch Tư Yên ngã xuống đất tại chỗ, mặt mày cũng đã rướm máu. “Chiến tướng Bạch Hổ, anh... tại sao anh lại đánh tôi?" Bạch Tư Yên kinh hãi nhìn Bạch Hổ.

Bây giờ, không phải anh ta nên khen mình làm rất tốt sao? "Đánh cô? Tôi còn nóng lòng muốn giết cô đấy!"

Bạch Hổ trợn mắt há mồm, lửa giận đã lên đến tận óc rồi.

Hóa ra tất cả là do người phụ nữ này giở trò.

Hãm hại anh ta suýt chút nữa đi chầu Diêm Vương rồi.

Xúc phạm Lâm Thiệu Huy hết lần này đến lần khác, xúc phạm cả sư phụ của sư phụ của mình, cũng chính là sự tổ của mình!

Cái gì?


Bạch Tư Yên sững sờ, Bạch Hổ muốn giết cô ta? Tại sao chứ, cô ta chưa từng xúc phạm Bạch Hổ mà?

Nhưng cảnh tiếp theo khiến cô ta hoàn toàn tuyệt vọng!

Bạch Hổ vội vàng đến trước mặt Bạch Tổ Y rồi quỳ xuống, run giọng nói: "Thưa phu nhân, Bạch Hổ tôi có là gì đâu, cho dù ăn gan hùm mật gấu tôi cũng không dám lấy tài sản của phu nhân đâu."

Bạch Hồ, quỳ xuống!

Đại não của Bạch Tổ Y và Bạch Tư Yên đột nhiên trống rỗng.

Không thể nào! Điều này có phải ảo giác không?

Chiến tướng Bạch Hổ thực sự quỳ lạy Bạch Tổ Y và gọi phu nhân một cách kính trọng?

Chính xác thì điều gì đang xảy ra vậy? Tuy nhiên, điều này không dừng lại ở đó.

Hai người chiến thần Long Hồ cũng nở một nụ cười gượng gạo: "Bảo cậu cậu Lâm Thiệu Huy quỳ xuống trước chúng tôi, không phải là phu nhân đang muốn lấy mạng chúng tôi đấy chứ?" "Vậy thì, chi bằng chúng tôi quỳ xuống trước."

Phịch.

Phịch.

Huyết Long và Huyết Hồ cùng nhau quỳ xuống.

Am!

Đầu óc Bạch Tư Yên như muốn nổ tung ra, đôi mắt gần như muốn tách ra.

Không, điều này không đúng!

Bạch Tư Yên sắp phát điên rồi, đó chính là chiến thần vạn người bái phục của Việt Nam, được nhiều người tôn sùng, thế mà bây giờ lại quỳ gối trước mặt Bạch Tổ Y một cách cung kính như vậy.

Cảnh tượng kinh ngạc trước mặt khiến thân thể Bạch Tư Yên run như cầy sấy, hoàn toàn không thể chấp nhận được.

Theo như dự đoán của cô ta, lẽ ra chiến thần Long Hổ sẽ phải giết chết Lâm Thiệu Huy ngay tại chỗ, Bạch Tổ Y từ đó đã trở thành góa phụ, nhưng hiện tại hai người mà cô ta ngưỡng mộ lại thực sự quỳ gối trước mặt Bạch Tổ Y. Lúc này, Bạch Tư Yên như bị rút hết sức lực, mềm nhũn ngã xuống đất, trên mặt lộ rõ vẻ không cam lòng và tuyệt vọng.

Tại sao chuyện này lại xảy ra?

Bạch Tổ Y có tư cách gì để khiến chiến thần phải quỳ gối?

Sau đó, cô ta đột nhiên bừng tỉnh và hoảng sợ nhìn Lâm Thiệu Huy vẫn đang mỉm cười bình thản.

Chẳng lẽ là anh ta?
Lúc này Bạch Tổ Y cũng ngây ra như phỗng.

Chiến tướng Bạch Hổ quỳ xuống trước mặt cô.

Chiến thần Long Hồ cũng quỳ xuống trước mặt cô.

Đây có phải là mơ không?

Không phải họ sẽ giết Lâm Thiệu Huy sao? Tại sao bây giờ lại cung kính với mình như vậy?

Tuy nhiên, đây chỉ là sự khởi đầu!

Chiến thần Long Hồ đồng thời chấp tay lại và kính cẩn nói: "Kẻ dốt nát xúc phạm cậu Lâm Thiệu Huy và phu nhân, xin phu nhân thứ tội!"

Am.
Loading...


Tất cả quân đoàn Bạch Hổ đều đồng loạt quỳ xuống và hét lên một cách kính trọng: "Xin phu nhân thứ tội!"

Hàng ngàn người quỳ xuống, thật là một cảnh tượng kinh hoàng! Bạch Tổ Y chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng, khuôn mặt tái nhợt, cô cảm giác như mình đang ở trong mộng.

Tất cả binh lính đều đồng loạt quỳ xuống xin cô tha thứ?

Làm sao cô lại có thể được tôn trọng như vậy? "Đứng lên đi!"

Nhưng Lâm Thiệu Huy lại cảm thấy điều đó rất bình thường, trực tiếp đỡ Bạch Tổ Y dậy.

Nhìn thấy điều này, Bạch Tư Yên dù có ngu ngốc đến đâu cũng biết tất cả đều có liên quan đến Lâm Thiệu Huy, sau đó cô ta hoàn toàn suy sụp, hét lên một cách thê lương, suýt nữa thì ngất ngay tại chỗ.

Chính anh ta

Đó thực sự là anh ta!

Người mà cô ta coi như rác rưởi thực sự có thể khiến ngàn binh lính quỳ xuống và các chiến thần cúi đầu nghe lời.

Lúc này, thế giới nội tâm của Bạch Tư Yên đã hoàn toàn sụp đổ, cú sốc mạnh như vậy đã trực tiếp gây ra một số vấn đề về tâm lý và thậm chí là tinh thần cho cô ta.

Chát

Bạch Tư Yên giơ tay lên tát một cái vào mặt mình.

Sau đó, hết cái tát này đến cái tát khác, tự hại mình điên cuồng! "Nằm mơ, nhất định là đang mơ! Tỉnh lại đi! Tỉnh lại đi!"

Bạch Tư Yên bật khóc, như một kẻ mất trí, hoang mang tát vào mặt mình. "Lâm Thiệu Huy, tất cả những chuyện này đều liên quan đến anh đúng không?" Bạch Tổ Y nhìn Lâm Thiệu Huy với ánh mắt sáng rực, nếu không thì sao những người tối cao luôn ngửa mặt lên trời này có thể quỳ xuống xin lỗi cô?


Không đợi Lâm Thiệu Huy mở miệng, Long Soái đã nhanh nhạy tiếp lời: "Phu nhân, tôi ngưỡng mộ danh tiếng của cậu Lâm Thiệu Huy và phu nhân đã lâu, cho nên lúc này mới “mời” cậu Lâm Thiệu Huy đến quân đoàn Bạch Hổ giao lưu một chuyến thôi.” "Đúng vậy, chúng tôi vốn muốn kết bạn với cậu Lâm Thiệu Huy, nhưng chúng tôi không bao giờ nghĩ rằng tên đui mù này lại xúc phạm hai người làm lòng tôi thấy rất hổ thẹn, vì vậy chúng tôi phải quỳ gối xin lỗi."

Hổ Soái cũng nhanh chóng bày tỏ lập trường của mình. “Thật sao?” Bạch Tổ Y nghi ngờ liếc nhìn Lâm Thiệu Huy. “Chính là như vậy.” Lâm Thiệu Huy dụi mũi cười gượng.

Lúc này, chiến tướng Bạch Hổ lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tư Yên: "Cậu Lâm Thiệu Huy, con chó cái này phải xử lý thế nào?" “Con chó cái này dám xúc phạm đến cậu Lâm Thiệu Huy và phu nhân, không thể tha tội, xử lý ngay tại chỗ đi!” Hổ Soái tức giận nói.

Xử lý ngay tại chỗ?

Bạch Tư Yên bị dọa sợ đến mức choáng váng, mặt mày trắng bệch kêu rên: "Chị họ, đừng giết em, em là em họ của chị mà!"

Ngay lập tức, cô ta quỳ lạy Lâm Thiệu Huy một cách điên cuồng, và một vệt nước màu vàng chảy xuống váy của cô ta.

Cô ta bị dọa tới mức sợ tè cả ra.

Cảnh tượng này khiến vẻ mặt của đám người chiến thần Long Hổ càng thêm khinh thường.

Thật là một người phụ nữ nực cười. "Lâm Thiệu Huy, quên đi. Nếu không có cô ta, em cũng sẽ không tìm thấy anh ở đây."

Thấy cảnh tượng vậy, Bạch Tổ Y cũng không đành lòng.

Sau đó, Bạch Tư Yên căng thẳng nhìn Lâm Thiệu Huy, trong lòng có nhiều cảm xúc lẫn lộn, cô ta không bao giờ nghĩ rằng có một ngày, vận mệnh của mình lại nằm trong tay thứ rác rưởi mà cô ta khinh thường.

Lâm Sở khinh thường cười: "Chỉ là một tên hề, giết cô ta chỉ làm bẩn tay anh thôi!" "Bạch Tư Yên, cô đã lan truyền những tin tức của tôi sao?" "Tôi..." Bạch Tư Yên chột dạ cắn môi, không dám trả lời. Lâm Thiệu Huy chợt hiểu ra và cười nhạt: "Đi thôi, đi xem đống cặn bã kia sẽ ra sao khi biết rằng anh vẫn còn sống!" "Tất cả đều do cậu Lâm Thiệu Huy phân phó!"

Cả ngàn binh bính đều đồng thời cúi đầu một cách kính trọng.

Khi nhìn thấy điều này, khóe miệng Bạch Tư Yên hiện lên một nụ cười đầy chua xót.

Người đàn ông trước mặt này đã bất khả chiến bại rồi!
Tòa nhà Galaxy!

Áp lực mà bầu không khí mang lại vô cùng nặng nề.

Hầu như trong tòa nhà, mọi nhân viên của Bạch Lạc đều tỏ ra lo lắng, như thể trời sắp sụp xuống đến nơi.

Họ gần như biết rằng tổng giám đốc Bạch Tổ Y đã cầm hợp đồng chuyển nhượng của Bạch Lạc đi và chuẩn bị đưa nó cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc để cứu Chủ tịch Lâm Thiệu Huy.

Điều này có nghĩa là Bạch Lạc sắp có sự thay đổi.

Nhưng mà, khi tâm trạng của mọi người đang ở mức thấp nhất.

Một giọng nói điên cuồng, ngang ngược vang lên: "Hahaha... các nhân viên của Bạch Lạc, tôi khuyên các người mau chóng ra đường tự mưu sinh đi! Chủ tịch Lâm Thiệu Huy của các người đã hoàn toàn xong đời rồi, còn có tổng giám đốc Bạch Tổ Y của các người nữa, e là cũng không về được đâu."

Trịnh Thiên Hạo tràn đầy sắc xuân, thần thái tràn đầy.
Loading...


Anh ta dường như đã trút hết được sự sỉ nhục mà anh ta đã nhận từ Lâm Thiệu Huy trước đó, đứng giữa tòa nhà mà hét lên.

Khi nghe thấy điều này.

Khuôn mặt của Bạch Tuấn Sơn và Thẩm Ngọc Trập xám xịt như tro tàn. “Bạch Tuấn Sơn, chúng ta phải làm sao? Làm sao bây giờ?" Đôi mắt của Thẩm Ngọc Trân lúc này đã đỏ và sưng lên, nước mắt lại một lần nữa chảy xuống.

Bà ấy lo lắng cho Bạch Tổ Y và càng lo lắng hơn cho Lâm Thiệu Huy. Với lòng căm thù mà nhà họ Bạch ở Nam

Lộc với Lâm Thiệu Huy, tên Bạch Hổ kia nhất định sẽ băm Lâm Thiệu Huy thành ngàn mảnh.

Không chỉ có Thẩm Ngọc Trân.

Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn ở bên cạnh cũng xấu đến cực điểm, nghĩ đến bộ dạng khủng hiếp của quân đoàn Bạch Hổ, khỏe miệng không khỏi trào ra một tia chua xót: "Haiz, Bạch Tổ Y nhất định sẽ đồng sinh cộng tử với Lâm Thiệu Huy. Nếu vợ chồng chúng nó chết, vợ chồng chúng ta sống còn có ích lợi gì nữa?" "Hay là chúng ta cùng đi theo với chúng nó thôi!"

Hå?

Nghe vậy, Thẩm Ngọc Trân hơi sửng sốt: "Ý của ông là, chúng ta cũng đi tới doanh trại của quân đoàn Bạch Hồ?" "Đúng vậy!"

Trong mắt Bạch Tuấn Sơn hiện lên ý chí kiên cường và quyết tâm: "Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy đều là con của chúng ta, bọn chúng sắp chết, sao chúng ta có thể sống được chứ?"

Một câu nói cũng đủ khiến Thẩm Ngọc Trân ngừng khóc. "Được rồi! Nếu đã như vậy thì chúng ta sẽ cùng Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y cùng đi vào chỗ chết!"

Nói xong, Thẩm Ngọc Trân lập tức cùng Bạch Tuấn Sơn đứng lên, muốn đi ra ngoài, hướng tới doanh trại của quân đoàn Bạch Hổ.

Nhìn thấy cảnh này, tên tiểu thịt tươi Trịnh

Thiên Hạo vội vã chạy tới ngăn cản họ lại: "Các người không thể đi!"


Cái gì?

Nhìn thấy Trịnh Thiên Hạo, sắc mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lập tức trở nên xấu xí. “Tại sao?" Bạch Tuấn Sơn rõ ràng đã nghe thấy mối hận thù giữa Lâm Thiệu Huy và Trịnh Thiên Hạo.

Tên này chặn đường hai người họ, rõ ràng là có ý đồ xấu. "Này... ông Bạch Tuấn Sơn, con rể và con gái của ông đều đã đi đến doanh trại, tôi sợ cả đời này họ sẽ không bao giờ trở lại được! Đương nhiên ông không thể rời đi, bằng không khi nhà họ Bạch ở Nam Lộc tới tiếp quản thì ai sẽ chịu trách nhiệm?" "Tôi còn định bụng giao vợ chồng hai người cho nhà họ Bạch ở Nam Lộc đấy!" Lời nói của Trịnh Thiên Hạo tràn đầy vẻ hẳn học. Mời bạn đọc truyện tại Truyện8 8.net

Và câu nói này đã khiến sắc mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn thay đổi. "Trịnh Thiên Hạo, cậu... cậu thật quá đáng!"

Sắc mặt của Bạch Tuấn Sơn xám xịt như tro tàn.

Ông ấy có nằm mơ cũng không ngờ rằng là người của công chúng, Trịnh Thiên Hạo này lại trơ trẽn như vậy, dù có thù hận sâu nặng với con rể Lâm Thiệu Huy, nhưng sống chết của Lâm Thiệu Huy bây giờ cũng không rõ, vợ chồng ông ấy chỉ muốn đồng cam cộng khổ với Lâm Thiệu Huy, thế mà tên này lại ra tay ngăn cản. "Quá đáng?"

Khi Trịnh Thiên Hạo nghe thấy điều này, nụ cười toe toét trên mặt anh ta ngày càng đậm: "Con rể Lâm Thiệu Huy của ông mới quá đáng đấy! Anh ta làm nhục tôi, đánh tôi, suýt chút nữa làm hại tôi bị phong sát. Anh ta... đáng chết!"

Âm!

Lời nói của Trịnh Thiên Hạo vô cùng độc ác.

Và câu nói này khiến vợ chồng Bạch Tuấn Sơn xanh mặt vì tức giận.

Chỉ là khi hai vợ chồng bọn họ muốn tiếp tục chửi bởi.

Bich bich bich.

Có những tiếng bước chân dồn dập, khiến ai cũng phải sững sờ.

Và dưới con mắt nghi ngờ của mọi người. Một nhóm người đang đi đến.

Người đứng đầu hóa ra là Bạch Đình Xuyên cùng với đám người Bạch Chí Phàm.
Nhìn thấy Thẩm Ngọc Trân và Bạch Tuấn Sơn, đám người Bạch Đình Xuyên cũng hơi sửng sốt, nhưng một lúc sau, trên mặt họ tràn đầy nụ cười khinh bỉ và chế giễu: "Ừ! Em ba, cậu cũng ở đây à? Sao thế? Vợ chồng cậu không đi cùng Bạch Tổ Y giúp chuộc thân Lâm Thiệu Huy lại sao?"

Nơi khóe miệng Bạch Đình Xuyên nở nụ cười vô cùng rạng rỡ.

Ánh mắt nhìn về phía vợ chồng Bạch Tuấn Sơn cứ như thể đang xem một trò đùa.

Và khi nghe thấy điều sắc mặt của vợ chồng Bạch Tuấn Sơn càng trở nên xấu xí hơn: "Anh hai, các người đến Bạch Lạc làm gì?"

Trong lòng Bạch Tuấn Sơn vừa tức vừa giận.

Lúc đầu nếu không phải do đám người Bạch Đình Xuyên thì làm sao Lâm Thiệu Huy có thể đắc tội nhà họ Bạch ở Nam Lộc chứ? Bây giờ Lâm Thiệu Huy gặp nạn, không biết sống chết, đám người Bạch Đình Xuyên còn dám đến đây cười nhạo, đúng thật là khinh người quá đáng. "Hahaha..."

Vào lúc này, nụ cười của Bạch Đình Xuyên ngày càng trở nên nồng đậm hơn, và khuôn mặt đó đầy sự điên cuồng và hắn học: "Đến làm gì? Đương nhiên tôi đến đây để giúp đỡ nhà họ Bạch ở Nam Lộc thu hết sản nghiệp của Bạch Lạc rồi!" "Cậu chủ Bạch Trần đã nói rồi, bảo chúng tôi trấn an các người một chút. Lát nữa cậu chủ sẽ đến đây!"
Loading...


Cái gì?

Những lời của Bạch Đình Xuyên đã làm thay đổi biểu cảm của mọi người ở đây. Bạch Tuấn Sơn và những người khác không ngờ rằng Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy vẫn chưa có tin tức gì, người nhà họ Bạch ở Nam Lộc đã nóng lòng muốn đến thu tài sản của Bạch Lạc.

Hơn nữa, mệnh lệnh này là do Bạch Trần đưa ra, gần như đại diện cho ý kiến của nhà họ Bạch ở Nam Lộc. “Bạch Trần đang muốn đuổi cùng giết tận với người một nhà sao?” Khóe miệng Bạch Tuấn Sơn càng lộ ra sự chua xót và tuyệt vọng.

Trước kia ở thành phố Nam Giang, Lâm Thiệu Huy đã đắc tội người tàn nhẫn nhất, đó là Bạch Trần.

Và bây giờ, Bạch Trần đã trở thành người thừa kế thứ ba của nhà họ Bạch ở Nam Lộc, lần này nhất định là một cuộc trả thù điên cuồng.

Quả nhiên, nụ cười của Bạch Đình Xuyên càng rạng rỡ hơn: "Đúng vậy! Em ba, cậu cứ cam chịu số phận của mình đi! Ai bảo đứa con rể rác rưởi của các người đắc tội với cậu chủ Bạch Trần chứ." "Lần này, mặc dù cậu chủ Bạch Trân bảo chúng tôi đến đây để trấn an các người, nhưng ý tứ sâu xa trong đó chắc các người cũng hiểu nhỉ? Hahaha..."

Bạch Đình Xuyên cười ngày càng điên cuồng.

Trước khi đến Bạch Lạc.

Bạch Trần đã gọi họ đến trước, dặn đi dặn lại bảo họ phải an ủi trấn an vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.

Nhưng trong tai Bạch Tuấn Sơn, cái gọi là “trấn an” kia chính là sự trả thù điên cuồng, không hơn không kém.

Nghe thấy điều này, trên mặt Trịnh Thiên Hạo tràn đầy vẻ vui mừng.

Anh ta vội vàng chạy đến chỗ đám người Bạch Đình Xuyên và nói một cách kính cẩn: "Ông Bạch Đình Xuyên, tôi là Trịnh Thiên Hạo! Vừa rồi vợ chồng Bạch Tuấn Sơn muốn rời đi, nên tôi đã ngăn cản họ!"

Hả?



Đám người Bạch Đình Xuyên hơi sửng sốt, nhưng khi họ nhận ra Trịnh Thiên Hạo, nụ cười trên mặt họ trở nên đậm hơn: "Hahaha... cậu Trịnh Thiên Hạo, cậu làm tốt lắm! Tôi nhất định sẽ báo cáo lại với cậu chủ Bạch Trần của chúng tôi. Cậu ấy nhất định sẽ cảm ơn cậu đấy!"

Lời nói của Bạch Đình Xuyên cực kỳ khách sáo.

Nhưng rơi vào tai Trịnh Thiên Hạo càng khiến anh ta ngây ngất đến cực điểm. "Cảm ơn ông Bạch Đình Xuyên. Không biết sau khi Lâm Thiệu Huy chết, cậu chủ Bạch Trần có thể gỡ bỏ lệnh cấm sóng của tôi trong giới giải trí được không?" Trịnh Thiên Hạo bày ra vẻ mặt vô cùng mong đợi.

Xét cho cùng, Bạch Trần cũng là một trong những người thừa kế của nhà họ Bạch.

Lời nói của anh ta sẽ đầy sức nặng, và ngay cả ông chủ của ông ta cũng sẽ phải nể mặt anh ta mà thôi. "Dễ thôi, dễ thôi!"

Bạch Đình Xuyên lập tức đồng ý.

Sau đó, ánh mắt của ông ta chuyển sang nhìn về phía hai vợ chồng Bạch Tuấn Sơn, trong mắt lóe lên một tia tàn nhẫn dày đặc "Người đầu, bắt vợ chồng Bạch Tuấn Sơn lại, chờ sau khi Bạch Hổ và cậu chủ Bạch Trần đến thì sẽ để họ xử lý."

Xôn xao.

Lời nói vừa dứt thì một đám người ở phía sau Bạch Đình Xuyên lao lên.

Những người này như hung thần ác sát, từng người một như hổ đói lao vào kiếm ăn, vây lấy vợ chồng Bạch Tuấn Sơn.

Nhìn thấy cảnh này, cả người Trịnh Thiên Hạo hưng phấn đến cực điểm: "Khà khà... Lâm Thiệu Huy ơi Lâm Thiệu Huy, anh đã thấy chưa? Anh xong đời rồi, bố vợ, mẹ vợ, và vợ của anh đều xong đời rồi." "Hả dạ, thật sự rất hả dạ!"

Trịnh Thiên Hạo chỉ cảm thấy nỗi oán hận trong lòng đều được trút xuống, mừng rỡ như điên.

Nhưng mà đúng lúc này, một giọng nói lạnh như băng đột nhiên phát ra từ hành lang: "Các người muốn chết sao?"
Há?

Giọng nói này khiến mọi người cảm thấy kinh ngạc ngay tức khắc, một đám người cùng hướng mắt về phía cổng thì trông thấy Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y đang bước về phía bên này.

Sắc mặt của hai người họ đều cực kỳ âm trầm.

Sao có thể như vậy được?

Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến nỗi biến đổi sắc mặt, sao hai người này lại quay trở về sớm như thế chứ? "Lâm Thiệu Huy, Bạch Tổ Y, hai đứa có sao không?" Hai vợ chồng ông bà Bạch Tuấn Sơn mừng rỡ vô cùng, họ vội vàng bước nhanh đến đón Bạch Tổ Y và Lâm Thiệu Huy.

Không có chuyện gì ư?
Loading...


Bạch Đình Xuyên nở một nụ cười âm hiểm, trên mặt ông ta tràn đầy vẻ ngang ngược điên cuồng và cực kỳ hả hệ: "Dòng giống hỗn tạp, cảm giác bỏ tiền ra mua tính mạng như thế nào vậy hả? Chẳng phải bây giờ mày đã trở thành kẻ nghèo rớt mồng tơi rồi hay sao? Ha ha ha."

Gì cơ?

Ông ta vừa nói dứt lời, toàn bộ tòa tòa nhà Galaxy đều bị chấn động ngay lập tức.

Hóa ra tin đồn đó đúng là sự thật, Bạch Tổ Y thực sự đã dùng toàn bộ tài sản của mình để đổi lấy mạng sống cho Lâm Thiệu Huy hả? Vậy từ nay về sau, có thể coi như hai người họ chỉ còn lại hai bàn tay trắng rồi còn gì nữa.

Trong nháy mắt, trên mặt Trịnh Thiên Hạo, Bạch Đình Xuyên, Bạch Chí Phàm đều là nụ cười khinh thường.

Họ đều nghĩ chắc chắn Bạch Tổ Y đã dùng toàn bộ tài sản của cô mới có thể đổi lấy cái mạng chó của Lâm Thiệu Huy. Một tên đàn ông mà phải dựa dẫm vào một người phụ nữ mới có thể giữ được mạng sống của mình thì cũng chỉ là loại ăn hại, vô dụng đến cùng cực mà thôi.

Nghe vậy, vợ chồng ông bà Bạch Tuấn Sơn chỉ sợ Lâm Thiệu Huy sẽ cảm thấy khó chịu nên vội vàng an ủi anh: "Không sao đâu con, tiền bạc là vật ngoài thân, mất rồi có thể kiếm lại được. Chỉ cần gia đình chúng ta luôn luôn bình an thì điều này đã tốt hơn bất cứ thứ gì rồi."

Trong lòng Lâm Thiệu Huy dội lên cảm giác như có một dòng nước ấm áp chảy qua, anh mỉm cười nói: "Ba mẹ yên tâm đi, con không sao đâu."

Ha ha ha.

Lâm Thiệu Huy vừa nói xong thì một tràng cười tràn ngập sự chế giễu đã vang lên ngay tức khắc.

Trịnh Thiên Hạo sải bước đi đến, trong mắt anh ta ngập tràn vẻ kiêu ngạo và thù hận. Anh ta gào lên với Lâm Thiệu Huy: "Thằng chó, không phải mày muốn chặn đứng toàn bộ tài nguyên của tạo sao? Bây giờ mày đã biến thành một thắng nghèo rớt mồng tơi rồi, để tạo chống mắt lên nhìn xem mày chặn đứng tất cả tài nguyên của tạo như thế nào nhé!"

Theo Trịnh Thiên Hạo thì Lâm Thiệu Huy và Bạch Tổ Y đã trở thành hai kẻ trắng tay nên bây giờ Lâm Thiệu Huy đã không thể uy hiếp được anh ta nữa. Không chỉ Trịnh Thiên Hạo mà Bạch Đình Xuyên và Bạch Chí Phàm cũng có suy nghĩ như vậy, vì thế họ cùng nhau cười ầm lên một cách lạnh lùng rồi nói: "Lâm Thiệu Huy, mặc dù mày may mắn giữ được cái mạng chó, sống sót trở về từ chỗ của Bạch Hổ, nhưng mày đã xúc phạm đến cậu Bạch Trần và dĩ nhiên là cậu ấy không có ý định bỏ qua cho mày đâu. Cả nhà chúng mày... vẫn phải chết thôi."

Ông ta vừa nhận được tin báo rằng cậu Bạch Trần đang trên đường tới đây, chờ Bạch Trần tới nơi thì đó cũng chính là lúc Lâm Thiệu Huy phải chết.

Cứ nghĩ tới chuyện cái đứa khốn kiếp đã nhiều lần phá hỏng chuyện tốt của mình sắp bị Bạch Trần băm thành nhiều mảnh là Bạch Đình Xuyên lại không kiềm chế được sự kích động của mình. Nụ cười trên mặt ông ta ngày càng trở nên rạng rỡ hơn. "Anh hai, dù thế nào thì chúng ta cũng là người một nhà, Lâm Thiệu Huy cũng mọi người nên mới dây dưa với Bạch Trần, anh nói vậy chẳng phải là không còn chút lương tâm nào sao?" Bạch Tuấn Sơn căm phẫn không thôi, trên mặt ông ta lại hiện lên vẻ đau khổ và tuyệt vọng đến cùng cực.

Nhưng Bạch Đình Xuyên cũng chỉ cười nhạt một cái rồi trả lời Bạch Tuấn Sơn bằng vẻ mặt chán ghét xen lẫn khinh bỉ: "Người một nhà ấy hả? Bây giờ gia đình nhà cậu cũng chỉ là một đảm khố rách áo ôm mà thôi, cậu lấy tư cách gì mà dám nhận là người một nhà với chúng tôi?" "Bạch Tuấn Sơn, muốn trách thì trách đứa con rể vô dụng, liều lĩnh của cậu kia kìa. Cậu ta liên tục xúc phạm đến hai người kế vị là Bạch Trần và Bạch Hổ, bây giờ lại còn nhận là người một nhà với bọn tôi, cậu muốn kéo chúng tôi chết cùng đấy à?" "Ưầy nhiều lời với đám người đó làm gì nữa?"

Bạch Chí Phàm không nghe nổi nữa nên quát ầm lên, anh ta nhìn chăm chăm Lâm Thiệu Huy bằng ánh mắt tràn ngập vẻ oán hận: "Đánh gãy chân thứ hỗn tạp này đi, đừng để cậu ta chạy thoát. Chờ cậu Bạch Trần đến nơi thì giết cậu ta ngay tại chỗ luôn!"

Anh ta vốn đã hận Lâm Thiệu Huy đến tận xương tủy từ lâu rồi, chỉ mong có thể giết chết Lâm Thiệu Huy càng sớm càng tốt.

Nhưng bấy giờ Lâm Thiệu Huy chỉ khẽ lắc đầu: "Tôi đã bao dung mà tha thứ cho các người quá nhiều lần rồi nhưng tại sao các người cứ muốn đâm đầu vào chỗ chết vậy hả?"

Gì cơ?

Vẻ mặt của tất cả mọi người đều thay đổi ngay lập tức, trong mắt họ ngập tràn vẻ thịnh nộ.

Tên khốn kiếp này, sắp chết đến nơi rồi mà vẫn còn mạnh mồm nói khoác như vậy à? "Các người ỷ vào Bạch Hổ và Bạch Trần đúng không?" Lâm Thiệu Huy cười như không cười mà nhìn họ chăm chăm. "Đúng thế, cậu Bạch Hổ và cậu Bạch Trần chính là người kế vị thứ hai và thứ ba của nhà họ Bạch. Một đứa vô dụng, không làm nên trò trống gì như mày có thể đối đầu với hai cậu ấy được ư?" Bạch Đình Xuyên cười một cách khinh miệt. "Được."

Lâm Thiệu Huy gật đầu một cái, đột nhiên cơ thể anh toát ra vẻ ngang ngược và ác liệt: "Vậy thì đợi lát nữa lúc họ đến, tôi sẽ khiến họ phải quỳ gối xuống đây, các người tin không?"
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom