• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

Hot Mãnh Long Ngủ Quên - Siêu Cấp Chiến Thần (9 Viewers)

  • Chương 1048-1050

Cái gì?







Trên mặt của Uông Minh Triế nhất thời ngập tràn căm phẫn, bắt cậu cả nhà họ Uông quỳ xuống trước mặt đồ bỏ đi này?

Làm sao có thể chứ?







“Lâm Thiệu Huy, tao khuyên mày đừng tìm chết. Làm nhục tao chính là làm nhục nhà họ Uông, mày sẽ chết không có chỗ chôn.”

Trong mắt Uông Minh Triết ngập tràn hận ý, buông lời uy hiếp Lâm Thiệu Huy.







Lâm Thiệu Huy lại chỉ cười lạnh đáp lại: “Xem ra, cậu cả Triết của chúng ta còn chưa hiểu rõ tình huống đâu nhỉ.”

“Từ Hoài Nhân, đập gãy chân anh ta."







"Ầm."

Trong nháy mắt, Uông Minh Triết triệt để bùng nổ.







Điên rồi. Người kia, điên thật rồi.

Không những dám làm anh ta bị thương, bây giờ còn dám đập gãy chân anh ta?







Anh ta thật sự định đối đầu với nhà họ Uông bọn họ, không chết không ngừng ư?

Nghe vậy, trên mặt của Từ Hoài Nhân thoáng chốc hiện vẻ dữ tợn.







“Không thành vấn đề."

Sau đó, ông ta nháy mắt với tôi tớ, đám người đó lập tức đi về hướng Uông Minh Triết.







Thấy vậy Uông Minh Triết càng thêm hoảng sợ, hét lên thảm thiết:

“Từ Hoài Nhân, ông điên rồi sao? Ông đang kết hận thù với nhà họ Uông chúng tôi đấy.”







Không chỉ Lâm Thiệu Huy điên rồi, ngay cả Từ Hoài Nhân cũng điên rồi.

Đám côn đồ nhà họ Từ, sao có thể là đối thủ của cường long nhà họ Uông?







Vậy mà Từ Hoài Nhân lại nghe lời Lâm Thiệu Huy phân phó, đánh gãy hai chân anh ta?

Bị Uông Minh Triết uy hiếp, Từ Hoài Nhân chỉ cười nhạt:







“Nhà họ Uông đối với cậu Lâm mà nói, cũng chỉ là con kiến hội mà thôi.”


Lâm Thiệu Huy, đường đường là Tướng Huy của An Nam. Nhà họ Uông là cái thá gì? Xứng uy hiếp Tướng Huy ư? Có điều, câu nói của ông ta lại làm nơi đây triệt để sôi trào.







Nhà họ Uông đối với Lâm Thiệu Huy mà nói, chỉ là con kiến hôi?

Trước đó Lâm Thiệu Huy đã nói một câu tương tự, nhưng bọn họ chỉ cười khẩy cho qua, coi như Lâm Thiệu Huy không biết sống chết mạnh miệng nói xằng.







Thế nhưng giờ đây, Từ Hoài Nhân lại cũng nói một câu như vậy, bọn họ buộc phải tin.

Trong nháy mắt mọi người vô cùng sợ hãi, nhìn Lâm Thiệu Huy như nhìn một con quỷ sống sờ sờ, bất an tới cực điểm.







Người kia, rốt cuộc có thân phận có kinh khủng bực nào mà có thể được Từ Hoài Nhân tán thành đến mức ấy?

Uông Minh Triết bên cạnh đã bị dọa ngây người, trong mắt che kín nỗi hoảng sợ, không thể tin được vào tai của mình.







Anh ta nhìn Lâm Thiệu Huy chòng chọc, trong lòng bỗng nảy lên dự cảm xấu, rốt cuộc bao năm nay tên bỏ đi này đã gặp những chuyện gì?

Song đúng lúc ấy.







“Quỳ ngay bây giờ, hoặc là quỳ mãi mãi.”

Một tiếng quát hung ác điên cuồng cực độ chợt bùng nổ từ trong miệng Lâm Thiệu Huy.







Con người của anh đã trải rộng ánh sắc lạnh tàn bạo.

“Bụp bụp”







Uông Minh Triết mang vẻ mặt sỉ nhục quỳ rạp trên đất, sâu nơi đáy mắt hiện lên oán hận cực hạn. Bắt một cậu cả nhà phú hào như anh ta quỳ xuống.

So với giết quách anh ta đi, còn thống khổ hơn.







Trong lòng anh ta đã sản sinh hận ý điên cuồng với Lâm Thiệu Huy.

Lâm Thiệu Huy nào có quan tâm đến suy nghĩ của anh ta, nói bằng giọng điệu rét buốt như băng tuyết:







“Anh nên thấy may mắn vì mình không phải người nhà họ Lâm.”

Nếu như Uông Minh Triết là người nhà họ Lâm, vậy thì lúc này, anh ta đã là người chết rồi.







Thế nhưng Uông Minh Triết hoàn toàn xem thường sự tha thứ của Lâm Thiệu Huy.

Trái lại, giọng điệu ăn trên ngồi







364558133.jpg

1016108450.jpg


Cái gì?







Vừa nghe lời này, hai chân Tương Hân tức khắc run lập cập hoảng hốt nhìn Lâm Thiệu Huy: "Chuyện... Chuyện này không liên quan đến tôi.”

"Ha."







Nghe câu nói vô liêm sỉ của cô ta, Lâm Thiệu Huy tức đến bật cười: “Hãm hại nghệ sĩ, cưỡng ép nghệ sĩ ngủ cùng, bức bách cô ta không làm được thì hủy hoại, vậy còn dám nói không liên quan đến Cô?"

“Tôi... Tôi đều vì muốn tốt cho cô ấ."







Tương Hân nói dối, hai chân không kìm được run rẩy, bị dọa phát khóc.

Cô ta cũng không ngờ được, đồ bỏ đi Lâm Thiệu Huy bị vứt bỏ lại có bối cảnh đáng sợ như vậy.







“Muốn tốt cho cô ấy?”

Sâu trong đáy mắt Lâm Thiệu Huy, sát khi ngày một nồng đậm: “Tôi thấy cô chỉ muốn tốt cho mình thôi chứ nhỉ?”







“Nếu như tôi đoán không nhầm, hẳn là Uông Minh Triết đã hứa hẹn cho cô không ít lợi ích?”

Nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy, thân thể mềm mại của Tương Hân run lên. Quả thật Uông Minh Triết đã hứa hẹn với cô ta, chỉ cần cô ta có thể giúp một tay bắt Phương Y Thần, Uông Minh Triết sẽ cho cô ta làm đại cổ đông của công ty Kinh Nguyệt.







Ngủ một đêm cũng chả có gì ghê gớm, thế nên cô ta chẳng do dự gì mà bán đứng Phương Y Thần.

Thậm chí vì phòng ngừa không may, cô ta còn chuẩn bị cả thuốc kích dục, định bụng lừa Phương Y Thần uống.







Đợi khi Uông Minh Triết có được Phương Y Thần rồi, lại chụp mấy tấm hình khỏa thân của Phương Y Thần để đe dọa. Cô ta không tin Phương Y Thần không chịu khuất phục.

Đáng lẽ cô ta đã có thể thực hiện giấc mộng trở thành đại cổ đông rồi.







Vậy mà Lâm Thiệu Huy lại xuất hiện, đập tan tất cả mọi thứ.

“Không có... Tôi không làm. Anh đừng nói bậy”







Tương Hân nhất thời hốt hoảng, ngược lại nhìn về phía Phương Y Thần:

“Y Thần, cô phải tin tôi. Bạn trai cô đang vu oan cho tôi. Tất cả những gì tôi làm đều vì tốt cho cô mà thôi, tôi lo cô nhất thời xung động mà tự hủy tương lai nên mới quyết định đến đây cản cô.”







Nghe cô ta nói vậy, Phương Y Thần thoảng có chút do dự.


Lâm Thiệu Huy cười lạnh một tiếng: “Trong túi cô có một lọ thuốc kích dục cực mạnh, là chuẩn bị cho Phương Y Thần.”







“Ngoài ra, nếu tôi đoán không sai, sau đó mấy người còn định chụp ảnh nhạy cảm của Phương Y Thần để làm vật uy hiếp, không sai chứ?”

Cái gì?







Tương Hân lộ ra vẻ mặt như thấy quỷ, khó tin nhìn Lâm Thiệu Huy.

Làm sao anh ta biết được kế hoạch của mình kia chứ? M







Lại còn biết mình mang theo thuốc kích dục?

Chẳng lẽ anh ta biết đọc suy nghĩ?







Chuyện này quá mức khó tin. Nhìn vẻ mặt của Tương Hân, Phương Y Thần cũng đã hiểu ra, Lâm Thiệu Huy nói trúng rồi.

Thân thể yêu kiều tức đến run rẩy, đôi mắt cô ngập những giọt nước mắt xấu hổ lẫn giận dữ.







Từ trước đến nay, cô luôn coi Tương Hân như chị của mình, nào có ngờ người chị cô yêu mến lại đối xử với cô như thế.

Rõ ràng là muốn hủy hoại cô.







“Bụp bụp."

Tương Hân chẳng còn chút sức để lừa gạt thêm nữa, co quắp ngồi trên đất, mặt đã là một mảnh tro tàn.







“Cứu tôi. Y Thần cứu tôi. Tôi biết lỗi rồi, cô cho tôi thêm một cơ hội nữa, tôi không dám nữa.”

Tương Hân quỳ sụp xuống trước mắt Phương Y Thần, mặt dày mày dạn cầu xin Phương Y Thần tha thứ cho mình.







Đôi mắt xinh đẹp rưng rưng nước mắt, gương mặt Phương Y Thần đã tái mét, không thốt nổi một câu.

Lâm Thiệu Huy lạnh lùng nhìn Tương Hân: “Từ chức tại công ty quản lý, đồng thời từ nay về sau rời khỏi giới giải trí."







"Ầm!"

Nghe nói thế, Tương Hân nhất thời như bị điện giật, trên mặt toát







1866197983.jpg

1067074714.jpg









Tương Hân thoáng cái như bị điện giật, rên lên một tiếng cực kỳ bị thương rồi bất tỉnh.

"Mang xuống."







Từ Hoài Nhân mặt lạnh ra lệnh với tôi tớ.

Tiếp đó Từ Hoài Nhân chỉ vào Châu Thi Cầm, hỏi ý Lâm Thiệu Huy:







“Cậu Lâm, con điểm này xử trí thế nào?”

Nghe ông ta nói vậy.







Cả người Châu Thị Cầm run lên bần bật, mặt thoắt cái trắng bệch.

“Loại giun đế này không đáng để tôi quan tâm Lâm Thiệu Huy khinh miệt đáp.







Loại giun đế?

Chẳng biết tại sao, Châu Thi Cầm nghe Lâm Thiệu Huy nói vậy lại không hề cảm thấy may mắn, ngược lại thấy lồng ngực mình như bị đâm mạnh một đao, đau muốn chết.







Cô ta có một cảm giác, Lâm Thiệu Huy coi cô ta chẳng khác nào một cục phân chó hôi hám, đến nhìn một cái thôi cũng thấy buồn nôn.

Trong khoảnh khắc đó, Châu Thi Cầm chợt cảm thấy trái tim mình bị giẫm lên, vỡ nát.







Hai hàng nước mắt khuất nhục, theo viền mắt trượt xuống.

Nằm mơ cô ta cũng không nghĩ tới, chàng trai mình coi thường, bây giờ đã leo lên một độ cao không thể với tới.







Nhà họ Từ trong mắt của anh, cũng chỉ như một con chó.

Dẫu vậy, chuyện càng khiến cô ta thêm sầu khổ, vẫn còn ở phía sau.







Từ Hoài Nhân bỗng nhiên chắp tay, cung kính thưa với Lâm Thiệu Huy: “Cậu Lâm, khuyển tử ngu dốt, phá hoại dây chuyền châu báu một trăm lăm mươi triệu đô ngài tặng cho người yêu, quả thực là tội đáng chết vạn lần.”

“Để chuộc tội, nhà họ Từ tôi quyết định vài ngày sau, trong cuộc triển lãm châu báu quốc tế do thành phố Nam Giang tổ chức sẽ bồi thường châu báu đồng giá cho ngài, mong rằng đến lúc đó cậu Lâm có thể đại giá quang lâm”







Một trăm lăm mươi triệu đô?

Châu báu?







Ngay lập tức, Châu Thị Cầm ngây ra như phỗng, cả người như mắc phải hàn bệnh, cuồng loạn loạng choạng đứng lên.

Mặt của cô ta đã vặn vẹo cả rồi. Cô ta... Nghe lầm phải không?







Người kia, tặng cho vợ mình, châu báu giá trị một trăm lăm mươi triệu đô?

Toàn bộ tài sản của một nhà giàu đỉnh cấp, đối với Lâm Thiệu Huy lại chỉ bằng một sợi dây chuyền cho vợ?







Châu Thị Cầm nghe trái tim mình cuồng loạn đập thình thịch liên hồi, đôi mắt nhìn chòng chọc Lâm Thiệu Huy.

Người đàn ông này, rốt cuộc giàu có đến trình độ nào?







Ngay tức khắc cô ta hiểu ra tất cả, vì sao nhà họ Từ lại sợ Lâm Thiệu Huy như vậy.

Vì sao sau đó Phương Y Thần lại ưu ái Lâm Thiệu Huy như vậy.







Tiêu một trăm lăm mươi triệu đô chỉ để làm hài lòng vợ mình? Sự mạnh tay này, quả thực là của bậc đế vương.

Cô ta thậm chí hoài nghi, có khi nào Lâm Thiệu Huy đã phủ khả địch quốc rồi hay không?







Trong giây lát đó, trên mặt cô ta chỉ còn một mảnh tro nguội, toát lên nỗi đau đớn ăn năn nồng đâm.

Thì ra không phải Phương Y Thần mắt mù, mà là cô ta có mắt như mù.







Cô ta đã bỏ lỡ một người đàn ông sánh với bậc đế vương.

Nếu cô ta không sỉ nhục Lâm Thiệu Huy, có lẽ cô ta sẽ có cơ hội đạt được sự xem trọng của Lâm Thiệu Huy.







Nhìn cái ra tay một trăm lăm mươi triệu đô hào phóng của Lâm Thiệu Huy, cho dù chỉ là tiểu tam của anh cũng đã là phúc tu tám đời.

Vậy mà cô ta lại bỏ qua một cơ hội thật tốt như vậy, thật sự bỏ mất rồi.







Châu Thi Cầm mặt xám mày tro, cả người như bị hút hết sức lực, xụi lơ trên mặt đất.

Giấc mộng cả đời này của cô ta là vào cửa nhà giàu.







Mà Lâm Thiệu Huy, là nhà giàu trong nhà giàu.

Một người như vậy lại bị cô ta bỏ lỡ, nội tâm cô ta đã vỡ thành từng mảnh.







Nỗi hối hận này khiến cô ta có xúc động đi tự sát. Ngay lúc này, cô ta thấy Lâm

428324370.jpg







251455199.jpg
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom