Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-158
Chương 158 Mây mù
**********
Trên tầng được chia thành mấy căn phòng nhỏ, tất cả các phòng đều liền kề nhau, có thể nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài. Phía bên kia hành lang là một sân khấu kịch nhỏ, có mấy đứa trẻ ăn cơm xong rồi ngồi trong khán phòng dưới sân khấu kịch chơi game. Trên sân khẩu có một ông lão tóc trắng xóa, đeo kính ngồi kéo đàn nhị, kéo thành âm điệu rất kỳ quái, nghe một hồi hai lỗ tại tôi ong ong, mới nhận ra thứ ông ta kéo hóa ra là nhạc nền của trò chơi Vương Giả Vinh Diệu (*). (*) Vương Giả Vinh Diệu: một trò game của Trung Quốc.
Tôi suýt chút nữa bật cười tại chỗ, chưa kịp nghe thêm mấy câu, bác Cam ở căn phòng đầu tiên đã mở cửa, ngoắc tôi vào.
Tôi vào phòng, trong phòng ngoài tôi và bác Cam còn có hai người khác, bác ấy cài cửa sổ thật chặt, sắc mặt cực kỳ kém. Ngay cả ngày bác ấy suýt chút nữa bị Liễu Vinh giết chết, tôi cũng chưa từng thấy bác ấy lo lắng như vậy. “Bác Cam, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Bác từ từ nói, Tuấn Nhiên đã xảy ra chuyện gì sao? “Có chuyện lớn rồi!” Bác Cam kích động đến nỗi run cả tay: “ở Đan Mạch có tin tức rồi.”
Tôi bỗng chốc giật mình, là chuyện của Hàn Khôn! Tôi lập tức hỏi: “Chú Hàn thế nào rồi?” “ở Đan Mạch có tin. Bọn họ đã phát hiện một xác chết đàn ông trong bản kính mười kilet gần khách sạn của Hàn Khôn... “Cái gì?” Tôi đập bàn nhảy dựng lên: “Chuyện đó không có khả năng
Hàn Khôn đã xảy ra chuyện sao? Không thể nào
Tôi từng nghi ngờ động cơ của Hàn khôn, nhưng sau khi Hàn Khôn bị mất liên lạc ở Đan Mạch, tôi biết Hàn Khôn nhất định đã gặp phải chuyện gì phiền phức khó giải quyết, nếu không chú ấy sẽ không mất liên lạc lâu như vậy, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới chú ấy sẽ chết.
Tôi cố gắng tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: “Cảnh sát địa phương nói thế nào? Cháu không thể đi Đan Mạch được, nhưng cảnh sát hẳn là phải công bố kết quả khám nghiệm tử thi, tại sao lại không có gì, đám lính đánh thuê bác tìm có đáng tin không vậy? Có ảnh chụp gửi về không.”
Tôi khác với bác Cam, chuyện buôn bán làm ăn tôi không hiểu lắm, nhưng chuyện sống chết còn mất là vấn đề tôi ngày nào cũng cân nhắc, trái lại càng bình tĩnh hơn. “Sau khi lính đánh thuê phát hiện ra liền báo cảnh sát, cảnh sát đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi rồi. Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã lập, vốn định thông báo, nhưng bị chúng ta tìm cách ém xuống. Hiện tại tin tức này chỉ có bác và cháu biết, ngay cả bọn Mao Khải cũng không biết... “Cháu muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi.” Tôi cắn chặt răng nói.
Tôi không tin chủ Hàn cứ vậy mà chết!
Bác Cam khó xử: “Bác biết cháu có cảm tình với luật sư Hàn, nhưng cháu thật sự muốn xem sao? Ông ấy chết rất đau khổ, trước khi chết chắn đã phải chịu tra tan." “Cháu muốn xem!” Tôi không kìm được sự tức giận, gần từng chữ nói: “Cháu muốn tận mắt xác nhận là chủ Hàn, cháu không tin chú ấy có chuyện!”
Tôi cũng biết mình đang tự lừa mình đối người, báo cáo khám nghiệm tử thi đều đã có rồi, thân phận hắn là đã được xác định rồi, nhưng tôi không tin!
Bác Cam đã sớm đoán được tôi muốn xem, đã mang sẵn báo cáo khám nghiệm tử thi theo người, lúc này liền đưa cho tôi.
Lúc tôi nhận báo cáo khám nghiệm tử thi, tay còn đang run rẩy.
Tiêu đề chỉ viết bằng tiếng Anh, xem ra đã đến lúc phiên dịch rồi, bác Cam hắn là không lấy cái này ra lừa tôi. “Bọn họ không có tài liệu tiếng Trung, các tài liệu của chính phủ cũng chỉ có tiếng Anh thôi.” “Cháu hiểu, lúc cháu ở Báo Tuyết đã từng học nhiều ngoại ngữ”
Tôi mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra, đọc lướt qua một lượt. Quần áo xác chết mặc là phong cách nhất quán của chú Hàn, trên người xác chết còn tìm được chứng minh nhân dân.
Rõ ràng là xác chết này đã bị người ta mưu sát, trước khi chết phải chịu không ít tra tấn, gương mặt đã bị người ta rạch tới rạch lui, chẳng qua nhìn sơ sơ hình dáng cũng rất giống chú Hàn, nhưng dáng vẻ người sau khi chết sẽ thay đổi, hơn nữa gương mặt đã bị thương thành như vậy, thật không thể nói chắc có bao nhiêu phần giống chú Hàn. “Không thể chứng minh đây là chú Hàn.” Sau khi xem xong báo cáo, trong lòng tôi đã thả lỏng một chút, ném lại cho bác Cam.
Bác Cam sửng sốt: “Tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng nhìn qua hình dáng rất giống. Nhưng dù sao bác cũng hi vọng Luật sư Hàn không có việc gì.”
Tôi nói: “Có tới chín mươi phần trăm chú Hàn còn sống. Bác xem cái xác vừa nãy đi, quần áo vẫn còn nguyên mà gương mặt đã mục nát rồi.” “Có thể là kẻ thù quá hận ông ấy. Thật lòng mà nói, mấy năm nay Luật sư Hàn có không ít đối thủ một mất một còn, có thể có người nhân lúc ông ấy ở Đan Mạch mà ra tay.
Tôi lắc đầu nói: “Rạch nát mặt của chú ấy, có hai khả năng, một là cực kỳ căm hận, còn một cái khác là không muốn cho người ta thấy rõ gương mặt của chú ấy. Nếu nói là cực kỳ oán hận, thì âu phục trên người chủ Hàn cũng không được mặc chỉnh tề như vậy, hơn nữa bác nhìn bộ âu phục ban nãy, gần như không có một vết bẩn, rõ ràng là trước khi chết cũng không hề giãy giụa, nếu không quần áo sẽ không sạch sẽ như vậy, ngay cả một vết máu cũng không có. Bác lại nhìn vết thương trên mặt đi, cũng là sau khi chết mới có, vết thương khi còn sống sẽ không như vậy. Hung thủ giết nạn nhân trước, sau đó rạch loạn lên mặt nạn nhân, rồi lại mặc âu phục của chủ Hàn lên và ném tới nơi hoang dã hẻo lánh. Còn chu đáo bỏ chứng minh thư trên người xác chết, rốt cuộc là hắn muốn người khác nhận ra thân phận thật của nạn nhân hay là không đây?”
Bộ đội đặc chủng chúng tôi đã được huấn luyện đặc biệt, huấn luyện về tổ chất thân thể chính là một phần trong đó, giữa lúc huấn luyện còn có rất nhiều chương trình học văn hóa, những tri thức văn hóa này cũng là kỹ năng quan trọng bảo vệ tính mạng cho chúng tôi trên chiến trường.
Loại án này đặt trong mắt người bình thường chắc chắn không nhìn ra cách thức, nhưng trong mắt chúng tôi vừa thông suốt lại đơn giản.
Nếu như tôi được thấy báo cáo khám nghiệm tử thi vụ tai nạn xe mười mấy năm trước, tôi cũng có thể ngay lập tức nhận ra vấn đề, chỉ tiếc là khi tôi xem qua hồ sơ vụ án, báo cáo khám nghiệm tử thi đã biến mất.
Sau khi tôi nói xong, bác Cam nói không nên lời, nhưng thật kỳ lạ, tôi không thấy bác ấy xúc động gì, trái lại còn thấy hơi căng thẳng, bàn tay không ngừng run ray.
Thấy tôi nhìn tay mình, bác Cam nói: “Là tuổi già thôi, nhưng những thứ cháu nói có thể chứng minh điều gì chứ?” “Hung thủ vừa không muốn khiến người ta nhìn rõ gương mặt nạn nhân, lại muốn để chúng ta biết cái xác này là chú Hàn, bác nói xem hắn muốn làm gì?"
Bác Cam im lặng một hồi, nói: “Có người muốn chúng ta nghĩ Hàn Khôn đã chết” “Có thể lắm. Nhưng mà, đối với chúng ta mà nói đây là một tin tốt.” “Haizz, tin tốt gì chứ? Luật sư Hàn không trở lại, bác một cây chẳng chống vững nhà. Tên Liễu Vinh kia lại như hổ rình mồi, hôm nay lại đề nghị bán bớt mấy công ty nhỏ trực thuộc tập đoàn, nói dù sao chúng cũng không làm ra tiền, không bằng bản đi. Lúc này, nếu Luật sư Hàn lại xảy ra chuyện gì... “Bác yên tâm. Chuyện này đối với chúng ta chắc chắn là một tin tốt. Ngoại trừ Liễu Vinh, còn có ai trăm phương ngàn kế nghĩ ra trò này chứ? Ha ha, nhưng Liễu Vinh làm như thế, vừa khéo nói rõ chú Hàn không nằm trong tay hắn, hiện tại rất an toàn, nếu không Liễu Vinh trực tiếp giết chết chú Hàn là được rồi, làm gì mất công bố trí cạm bẫy chứ.”
Bác Cam gõ đầu ngón tay lên bàn, tôi nhận ra bác ấy có chút buồn phiền.
Thật là kỳ quái, bác Cam hẳn là phải vui mừng mới đúng, chẳng lẽ bác ấy không muốn chú Hàn còn sống sao?
**********
Trên tầng được chia thành mấy căn phòng nhỏ, tất cả các phòng đều liền kề nhau, có thể nhìn thấy cảnh đường phố bên ngoài. Phía bên kia hành lang là một sân khấu kịch nhỏ, có mấy đứa trẻ ăn cơm xong rồi ngồi trong khán phòng dưới sân khấu kịch chơi game. Trên sân khẩu có một ông lão tóc trắng xóa, đeo kính ngồi kéo đàn nhị, kéo thành âm điệu rất kỳ quái, nghe một hồi hai lỗ tại tôi ong ong, mới nhận ra thứ ông ta kéo hóa ra là nhạc nền của trò chơi Vương Giả Vinh Diệu (*). (*) Vương Giả Vinh Diệu: một trò game của Trung Quốc.
Tôi suýt chút nữa bật cười tại chỗ, chưa kịp nghe thêm mấy câu, bác Cam ở căn phòng đầu tiên đã mở cửa, ngoắc tôi vào.
Tôi vào phòng, trong phòng ngoài tôi và bác Cam còn có hai người khác, bác ấy cài cửa sổ thật chặt, sắc mặt cực kỳ kém. Ngay cả ngày bác ấy suýt chút nữa bị Liễu Vinh giết chết, tôi cũng chưa từng thấy bác ấy lo lắng như vậy. “Bác Cam, rốt cuộc có chuyện gì vậy? Bác từ từ nói, Tuấn Nhiên đã xảy ra chuyện gì sao? “Có chuyện lớn rồi!” Bác Cam kích động đến nỗi run cả tay: “ở Đan Mạch có tin tức rồi.”
Tôi bỗng chốc giật mình, là chuyện của Hàn Khôn! Tôi lập tức hỏi: “Chú Hàn thế nào rồi?” “ở Đan Mạch có tin. Bọn họ đã phát hiện một xác chết đàn ông trong bản kính mười kilet gần khách sạn của Hàn Khôn... “Cái gì?” Tôi đập bàn nhảy dựng lên: “Chuyện đó không có khả năng
Hàn Khôn đã xảy ra chuyện sao? Không thể nào
Tôi từng nghi ngờ động cơ của Hàn khôn, nhưng sau khi Hàn Khôn bị mất liên lạc ở Đan Mạch, tôi biết Hàn Khôn nhất định đã gặp phải chuyện gì phiền phức khó giải quyết, nếu không chú ấy sẽ không mất liên lạc lâu như vậy, nhưng tôi chưa từng nghĩ tới chú ấy sẽ chết.
Tôi cố gắng tỉnh táo lại, trầm giọng hỏi: “Cảnh sát địa phương nói thế nào? Cháu không thể đi Đan Mạch được, nhưng cảnh sát hẳn là phải công bố kết quả khám nghiệm tử thi, tại sao lại không có gì, đám lính đánh thuê bác tìm có đáng tin không vậy? Có ảnh chụp gửi về không.”
Tôi khác với bác Cam, chuyện buôn bán làm ăn tôi không hiểu lắm, nhưng chuyện sống chết còn mất là vấn đề tôi ngày nào cũng cân nhắc, trái lại càng bình tĩnh hơn. “Sau khi lính đánh thuê phát hiện ra liền báo cảnh sát, cảnh sát đã hoàn thành việc khám nghiệm tử thi rồi. Báo cáo khám nghiệm tử thi cũng đã lập, vốn định thông báo, nhưng bị chúng ta tìm cách ém xuống. Hiện tại tin tức này chỉ có bác và cháu biết, ngay cả bọn Mao Khải cũng không biết... “Cháu muốn xem báo cáo khám nghiệm tử thi.” Tôi cắn chặt răng nói.
Tôi không tin chủ Hàn cứ vậy mà chết!
Bác Cam khó xử: “Bác biết cháu có cảm tình với luật sư Hàn, nhưng cháu thật sự muốn xem sao? Ông ấy chết rất đau khổ, trước khi chết chắn đã phải chịu tra tan." “Cháu muốn xem!” Tôi không kìm được sự tức giận, gần từng chữ nói: “Cháu muốn tận mắt xác nhận là chủ Hàn, cháu không tin chú ấy có chuyện!”
Tôi cũng biết mình đang tự lừa mình đối người, báo cáo khám nghiệm tử thi đều đã có rồi, thân phận hắn là đã được xác định rồi, nhưng tôi không tin!
Bác Cam đã sớm đoán được tôi muốn xem, đã mang sẵn báo cáo khám nghiệm tử thi theo người, lúc này liền đưa cho tôi.
Lúc tôi nhận báo cáo khám nghiệm tử thi, tay còn đang run rẩy.
Tiêu đề chỉ viết bằng tiếng Anh, xem ra đã đến lúc phiên dịch rồi, bác Cam hắn là không lấy cái này ra lừa tôi. “Bọn họ không có tài liệu tiếng Trung, các tài liệu của chính phủ cũng chỉ có tiếng Anh thôi.” “Cháu hiểu, lúc cháu ở Báo Tuyết đã từng học nhiều ngoại ngữ”
Tôi mở báo cáo khám nghiệm tử thi ra, đọc lướt qua một lượt. Quần áo xác chết mặc là phong cách nhất quán của chú Hàn, trên người xác chết còn tìm được chứng minh nhân dân.
Rõ ràng là xác chết này đã bị người ta mưu sát, trước khi chết phải chịu không ít tra tấn, gương mặt đã bị người ta rạch tới rạch lui, chẳng qua nhìn sơ sơ hình dáng cũng rất giống chú Hàn, nhưng dáng vẻ người sau khi chết sẽ thay đổi, hơn nữa gương mặt đã bị thương thành như vậy, thật không thể nói chắc có bao nhiêu phần giống chú Hàn. “Không thể chứng minh đây là chú Hàn.” Sau khi xem xong báo cáo, trong lòng tôi đã thả lỏng một chút, ném lại cho bác Cam.
Bác Cam sửng sốt: “Tuy không nhìn rõ gương mặt, nhưng nhìn qua hình dáng rất giống. Nhưng dù sao bác cũng hi vọng Luật sư Hàn không có việc gì.”
Tôi nói: “Có tới chín mươi phần trăm chú Hàn còn sống. Bác xem cái xác vừa nãy đi, quần áo vẫn còn nguyên mà gương mặt đã mục nát rồi.” “Có thể là kẻ thù quá hận ông ấy. Thật lòng mà nói, mấy năm nay Luật sư Hàn có không ít đối thủ một mất một còn, có thể có người nhân lúc ông ấy ở Đan Mạch mà ra tay.
Tôi lắc đầu nói: “Rạch nát mặt của chú ấy, có hai khả năng, một là cực kỳ căm hận, còn một cái khác là không muốn cho người ta thấy rõ gương mặt của chú ấy. Nếu nói là cực kỳ oán hận, thì âu phục trên người chủ Hàn cũng không được mặc chỉnh tề như vậy, hơn nữa bác nhìn bộ âu phục ban nãy, gần như không có một vết bẩn, rõ ràng là trước khi chết cũng không hề giãy giụa, nếu không quần áo sẽ không sạch sẽ như vậy, ngay cả một vết máu cũng không có. Bác lại nhìn vết thương trên mặt đi, cũng là sau khi chết mới có, vết thương khi còn sống sẽ không như vậy. Hung thủ giết nạn nhân trước, sau đó rạch loạn lên mặt nạn nhân, rồi lại mặc âu phục của chủ Hàn lên và ném tới nơi hoang dã hẻo lánh. Còn chu đáo bỏ chứng minh thư trên người xác chết, rốt cuộc là hắn muốn người khác nhận ra thân phận thật của nạn nhân hay là không đây?”
Bộ đội đặc chủng chúng tôi đã được huấn luyện đặc biệt, huấn luyện về tổ chất thân thể chính là một phần trong đó, giữa lúc huấn luyện còn có rất nhiều chương trình học văn hóa, những tri thức văn hóa này cũng là kỹ năng quan trọng bảo vệ tính mạng cho chúng tôi trên chiến trường.
Loại án này đặt trong mắt người bình thường chắc chắn không nhìn ra cách thức, nhưng trong mắt chúng tôi vừa thông suốt lại đơn giản.
Nếu như tôi được thấy báo cáo khám nghiệm tử thi vụ tai nạn xe mười mấy năm trước, tôi cũng có thể ngay lập tức nhận ra vấn đề, chỉ tiếc là khi tôi xem qua hồ sơ vụ án, báo cáo khám nghiệm tử thi đã biến mất.
Sau khi tôi nói xong, bác Cam nói không nên lời, nhưng thật kỳ lạ, tôi không thấy bác ấy xúc động gì, trái lại còn thấy hơi căng thẳng, bàn tay không ngừng run ray.
Thấy tôi nhìn tay mình, bác Cam nói: “Là tuổi già thôi, nhưng những thứ cháu nói có thể chứng minh điều gì chứ?” “Hung thủ vừa không muốn khiến người ta nhìn rõ gương mặt nạn nhân, lại muốn để chúng ta biết cái xác này là chú Hàn, bác nói xem hắn muốn làm gì?"
Bác Cam im lặng một hồi, nói: “Có người muốn chúng ta nghĩ Hàn Khôn đã chết” “Có thể lắm. Nhưng mà, đối với chúng ta mà nói đây là một tin tốt.” “Haizz, tin tốt gì chứ? Luật sư Hàn không trở lại, bác một cây chẳng chống vững nhà. Tên Liễu Vinh kia lại như hổ rình mồi, hôm nay lại đề nghị bán bớt mấy công ty nhỏ trực thuộc tập đoàn, nói dù sao chúng cũng không làm ra tiền, không bằng bản đi. Lúc này, nếu Luật sư Hàn lại xảy ra chuyện gì... “Bác yên tâm. Chuyện này đối với chúng ta chắc chắn là một tin tốt. Ngoại trừ Liễu Vinh, còn có ai trăm phương ngàn kế nghĩ ra trò này chứ? Ha ha, nhưng Liễu Vinh làm như thế, vừa khéo nói rõ chú Hàn không nằm trong tay hắn, hiện tại rất an toàn, nếu không Liễu Vinh trực tiếp giết chết chú Hàn là được rồi, làm gì mất công bố trí cạm bẫy chứ.”
Bác Cam gõ đầu ngón tay lên bàn, tôi nhận ra bác ấy có chút buồn phiền.
Thật là kỳ quái, bác Cam hẳn là phải vui mừng mới đúng, chẳng lẽ bác ấy không muốn chú Hàn còn sống sao?