Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-265
Chương 265 Thiên Môn
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Bệnh gì mà chỉ có Sở Hoài Ân mới có thể chữa trị? Tôi không quá tin vào lời giải thích của Sở Tiêu Tiêu, nhưng cô ấy cũng không cần phải bịa đặt như thế để nói dối tôi. Tôi tận mắt nhìn thấy Sở Hoài Ân dùng vợ mình để uy hiếp Sở Tiêu Tiêu, không phải Sở Tiêu Tiêu bia ra, điều này thật kỳ quái. “Đương nhiên là có thời gian, anh muốn cưới con gái bà ấy thì sao có thể không gặp mẹ vợ được? Nếu mẹ em đồng ý, thứ Hai chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay đi
Sở Tiêu Tiêu bị tôi chọc cười, rồi xoay người nép vào vòng tay tôi: “Trương Siêu, có lẽ sau khi gặp mẹ em, anh sẽ không cần em nữa." "Không thể nào
Tôi ôm Sở Tiêu Tiêu cho đến khi cô ấy ngủ thiếp đi, trong lòng không còn suy nghĩ đen tối nữa. Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này là như thế nào. Trước khi chưa biết rõ ràng, tôi sẽ không ép buộc cô ấy ở bên tôi trong tâm trạng này,
Chúng tôi cử thế ôm nhau ngủ cả đêm. Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn miếng bao cao su vô dụng trên bàn mà lòng đầy phức tạp.
Sở Tiêu Tiêu duỗi vai tỉnh dậy.
Cánh tay trắng như tuyết của cô ấy ôm lấy eo tôi, bộ ngực mềm mại khi ẩn khi hiện dưới tấm chăn, trông thế này còn quyến rũ hơn đêm qua.
Tôi sợ mình không chịu được lại chảy máu mũi bèn vội vàng bò dậy. Sở Tiêu Tiêu thấy tôi ủ rũ cong đuôi chạy thì nằm trên giường cười sảng sặc.
Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ khiến người phụ nữ này nếm thử sự lợi hại của tôi.
Lúc đang đánh răng, tôi nhận được cuộc gọi từ Triệu Tử Thâm. “Trương Siêu, anh chịu nghe máy rồi à, sao tối hôm qua tôi không gọi cho anh được vậy?" “Hết pin, vừa mới sạc, đã xảy ra chuyện gì?" “Anh biết Tô Thanh Thanh và Mã Đại Tráng phải không, họ đang ở trong bệnh viện, sắp không chịu nổi nữa, mau tới đây đi
Sở Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng giận dữ của tôi trong phòng vệ sinh bên chạy vào hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhả bọt trong miệng ra rồi vội và đáp: “Anh phải tới bệnh viện một chuyển. Đã xảy ra chuyện, tối qua Thanh Thanh và Mã Đại Tráng bị ám hại. Thanh Thanh bị đảm bảy nhất, bị thương rất nặng. Mã Đại Tráng chân giúp cô ấy một nhất nên bị nứt thận. Có thể sẽ không qua được. "Sao có thể như vậy?"
Chúng tôi gọi một chiếc xe qua ứng dụng Didi và đi thẳng đến bệnh viện, trên đường tôi nhận được cuộc gọi từ ông Cam. “Thiếu gia, hôm qua một vài cửa hàng của chúng ta bị đập phá, bác đã giải quyết xong chuyện này, chỉ là cảm thấy văn cần thông báo cho cháu một tiếng Trần Ngọc Châu đã nhờ bang Thanh Long làm việc này. “Anh ta ư? Anh ta muốn trở thành kẻ địch của Tuấn Nhiên “Con giun xéo lam cũng quân. Thiếu gia, lần này cháu đã ép họ làm liều rồi.
Tôi đang định nói thì điện thoại lại thông bảo có cuộc gọi đến, cuộc gọi này hiểm thấy thật, là Lục Thông "Cậu Trương, cậu đang ở đâu? Từ sáng hôm nay có người đến kiểm tra bộ chữa chảy, họ nói bộ chữa cháy của chúng ta không đủ tiêu chuẩn, yêu cầu chúng ta tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh. Công ty quảng cáo của chúng ta mở lâu vậy rồi mà chưa từng gặp phải chuyện như vậy, có phải đã đạc tội ai đó rồi không?”
Tôi bỏ tay toàn tập, chỉ có thể bảo anh ta trước hết đừng sốt ruột, hãy cho tất cả mọi người nghỉ, chờ tôi về sẽ xử lý chuyện này.
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: "Kiểm tra bộ chữa cháy, việc này rõ ràng là đã đắc tội ai, kiểm cớ chơi chúng ta đây mà
Tôi cau mày hỏi: “Em nói xem có phải Lý Cát trả thủ chúng ta hay không? “Không thể nào, Thị trưởng Lý là một cán bộ thanh liêm, ông ấy chắc chan sẽ không làm bậy theo lời Lý Cát. Em cảm thấy việc này có khả năng do Trần Ngọc Châu làm nhiều hơn." Sở Tiêu Tiêu nói: “Chỉ có anh ta mới có thủ lớn như thể với chúng ta.
Sở Tiêu Tiêu không biết rằng người có thủ với tôi bấy giờ có rất nhiều, có thể là Trần Ngọc Châu, cũng có thể là người muốn Núi Vô Tưởng trong giang hồ. Mới thấm thoát mà tôi đã gieo rắc ra nhiều kẻ địch như vậy. Nếu họ cùng nhau gây rác rồi cho tôi, tôi không thể chống đỡ noi.
Tôi nói: “Đến bệnh viện trước xem đã giờ anh quan tâm nhất đó là Thanh
Thanh và Mã Đại Tráng. "Đúng, dù phải tiêu bao nhiêu tiền, chúng ta cũng phải cứu sống họ.
Thật ra tôi rất nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Lý Cát hay không.
Có lẽ Lý Cát nhìn thấy Mã Đại Tráng và Thanh Thanh nên đã thuê sát thủ đi giết hai người khiến cậu ta phải chịu sỉ nhục. Nếu thật sự là cậu ta làm, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu tại
Triệu Tử Thầm đã đợi tôi ở bệnh viện. Cậu ta kể sơ lược lại với tôi là tình hình của Thanh Thanh và Mã Đại Tráng rất nguy hiểm, bác sĩ đang điều động thêm người và sẽ cố gắng hết sức. “Tốn bao nhiêu không quan trọng nhất định phải cứu được hai người họ. “Việc này không cần anh nói, tôi tự biết mà."
Thanh Thanh và Mã Đại Tráng chỉ là hai người bình thường, họ không thể nào làm gì để dẫn sát thủ tới được. Tôi hỏi Triệu Tử Tham, cảnh sát đã đến chưa? Triệu Tử Thầm trả lời đã báo cảnh sát. "Đúng rồi, người đưa họ đến bệnh viện đang ở kia, cậu có thể đi hỏi, chắc hẳn anh ta biết gì đó.
Triệu Tử Thầm chỉ vào một bóng lưng đang ngồi trên chiếc ghế cuối hành lang, người đó quay đầu nhìn chúng tôi, đây không phải Nguyệt Mẫn Cung à? “Cậu đã đưa họ đến bệnh viện sao?" Tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi Nguyệt Mãn Cung.
Nguyệt Mãn Cung đáp: "Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Hai người bạn này của anh đã chịu thay anh, người kẻ kia muốn giết không phải họ mà là anh. Họ chỉ biết chiếc Porsche đó nên nhận lầm nữ tài xế là bạn gái của anh, tưởng người nam ngồi ghế phụ là anh. Nhưng hai người này rất kỳ lạ, không phải người trong giang hồ. Anh theo tôi đi xác nhận thử xem có thủ với họ hay không"
Những lời của Nguyệt Mãn Cung đã xác nhận suy đoán của tôi, điều này khiến tôi rất áy náy.
Sở Tiêu Tiêu an ủi tôi, bảo tôi đi theo Nguyệt Mãn Cùng xem thử trước rồi tỉnh tiếp, chỉ cần là phải bảo thủ cho Thanh Thanh và Mã Đại Trắng.
Chúng tôi theo Nguyệt Mãn Cung xuống lầu và lại gần một chiếc xe, tôi nhận ra đây là xe của Triệu Tử Tham. “Người ở trong xe." Nguyệt Mãn Cung nói rồi mở cửa xe, hai người bị trói chặt như bánh chưng trong xe đang liêu mạng giãy giua
Nguyệt Mãn Cung nói: "Anh có thấy kỳ lạ ở chỗ nào không, họ không nói tiếng Trung Quốc, tôi nghe không hiểu.
Tôi đáp: "Tiếng Myanmar.
Đây là sát thủ của nước ngoài, tôi đã hiểu. Sở Tiêu Tiêu hít một hơi thật mạnh rồi hỏi tôi: “Do Trần Ngọc Châu thuê tr?" "Tâm, chín phần mười là vậy."
Tôi giải thích cho Nguyệt Mãn Cung biết là Trần Ngọc Châu đã phát lệnh đuổi giết tôi trên một trang web sát thủ ở nước ngoài, chắc hẳn hai kẻ sát thủ này tới đây vì lệnh đuổi giết
Nguyệt Mãn Cung nói với tôi rằng sau khi tôi lại lén trốn khỏi bệnh viện, cầu la không yên tâm, lo tôi sẽ bị người nhà họ
Doãn hoặc người trong giang hồ đuổi giết nên đã bí mật theo dõi tôi.
Nhưng cậu ta không đuổi theo kịp khi tôi lại xe, đành phải về Lục Thông chở tôi, không ngờ lại gặp Thanh Thanh quay lại lấy đồ lúc nửa đêm và Mã Đại Tráng đi cùng Thanh Thanh.
Khi Nguyệt Mãn Cung đến, Thanh Thanh và Mã Đại Tráng đã bị đâm gần chết, cũng may Nguyệt Mãn Cung đã kịp thời bắt được hai gã sát thủ và đưa họ đi cấp cứu.
Tôi hỏi hai người họ bằng tiếng Myanmar: "Ai phải hai người đến?
Hai kẻ này rất cố chấp, không chịu trả lời.
Tôi nói: "Được rồi, tạo sẽ cho người đốt chiếc xe này. Chúng mày cứ chết ở trong xe đi. “Không! Không! Đó là hành vi giết người, trái pháp luật.”
Tôi không nói một lời mà mở bình xăng của ô tô, định hút xăng ra để đốt xe. “Tôi nói, chúng tôi nói. Là một người thuê họ Trần, anh ta ra giá cao để mua mạng của Trương Siêu và Sở Tiêu Tiêu
Nguyệt Mãn Cung và Sở Tiêu Tiêu không biết tiếng Myanmar, nhưng có thể hiểu tên người, sắc mặt của họ lập tức không được tốt lắm. “Trương Siêu, có phải họ muốn giết anh không?” Nguyệt Mặn Cung sầm mặt hỏi
Tôi gật đầu, tiếp tục nổi bằng tiếng Myanmar: Trần đã yêu cầu chúng mày làm gì?"
Hai gã sát thủ liếc nhìn nhau rồi căng thắng đáp: "Sở Tiêu Tiêu thì cưỡng hiếp
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Bệnh gì mà chỉ có Sở Hoài Ân mới có thể chữa trị? Tôi không quá tin vào lời giải thích của Sở Tiêu Tiêu, nhưng cô ấy cũng không cần phải bịa đặt như thế để nói dối tôi. Tôi tận mắt nhìn thấy Sở Hoài Ân dùng vợ mình để uy hiếp Sở Tiêu Tiêu, không phải Sở Tiêu Tiêu bia ra, điều này thật kỳ quái. “Đương nhiên là có thời gian, anh muốn cưới con gái bà ấy thì sao có thể không gặp mẹ vợ được? Nếu mẹ em đồng ý, thứ Hai chúng ta đi đăng ký kết hôn ngay đi
Sở Tiêu Tiêu bị tôi chọc cười, rồi xoay người nép vào vòng tay tôi: “Trương Siêu, có lẽ sau khi gặp mẹ em, anh sẽ không cần em nữa." "Không thể nào
Tôi ôm Sở Tiêu Tiêu cho đến khi cô ấy ngủ thiếp đi, trong lòng không còn suy nghĩ đen tối nữa. Tôi nhất định phải làm rõ chuyện này là như thế nào. Trước khi chưa biết rõ ràng, tôi sẽ không ép buộc cô ấy ở bên tôi trong tâm trạng này,
Chúng tôi cử thế ôm nhau ngủ cả đêm. Sáng sớm hôm sau, tôi nhìn miếng bao cao su vô dụng trên bàn mà lòng đầy phức tạp.
Sở Tiêu Tiêu duỗi vai tỉnh dậy.
Cánh tay trắng như tuyết của cô ấy ôm lấy eo tôi, bộ ngực mềm mại khi ẩn khi hiện dưới tấm chăn, trông thế này còn quyến rũ hơn đêm qua.
Tôi sợ mình không chịu được lại chảy máu mũi bèn vội vàng bò dậy. Sở Tiêu Tiêu thấy tôi ủ rũ cong đuôi chạy thì nằm trên giường cười sảng sặc.
Sớm muộn gì cũng có một ngày tôi sẽ khiến người phụ nữ này nếm thử sự lợi hại của tôi.
Lúc đang đánh răng, tôi nhận được cuộc gọi từ Triệu Tử Thâm. “Trương Siêu, anh chịu nghe máy rồi à, sao tối hôm qua tôi không gọi cho anh được vậy?" “Hết pin, vừa mới sạc, đã xảy ra chuyện gì?" “Anh biết Tô Thanh Thanh và Mã Đại Tráng phải không, họ đang ở trong bệnh viện, sắp không chịu nổi nữa, mau tới đây đi
Sở Tiêu Tiêu nghe thấy tiếng giận dữ của tôi trong phòng vệ sinh bên chạy vào hỏi tôi có chuyện gì.
Tôi nhả bọt trong miệng ra rồi vội và đáp: “Anh phải tới bệnh viện một chuyển. Đã xảy ra chuyện, tối qua Thanh Thanh và Mã Đại Tráng bị ám hại. Thanh Thanh bị đảm bảy nhất, bị thương rất nặng. Mã Đại Tráng chân giúp cô ấy một nhất nên bị nứt thận. Có thể sẽ không qua được. "Sao có thể như vậy?"
Chúng tôi gọi một chiếc xe qua ứng dụng Didi và đi thẳng đến bệnh viện, trên đường tôi nhận được cuộc gọi từ ông Cam. “Thiếu gia, hôm qua một vài cửa hàng của chúng ta bị đập phá, bác đã giải quyết xong chuyện này, chỉ là cảm thấy văn cần thông báo cho cháu một tiếng Trần Ngọc Châu đã nhờ bang Thanh Long làm việc này. “Anh ta ư? Anh ta muốn trở thành kẻ địch của Tuấn Nhiên “Con giun xéo lam cũng quân. Thiếu gia, lần này cháu đã ép họ làm liều rồi.
Tôi đang định nói thì điện thoại lại thông bảo có cuộc gọi đến, cuộc gọi này hiểm thấy thật, là Lục Thông "Cậu Trương, cậu đang ở đâu? Từ sáng hôm nay có người đến kiểm tra bộ chữa chảy, họ nói bộ chữa cháy của chúng ta không đủ tiêu chuẩn, yêu cầu chúng ta tạm ngừng kinh doanh để chấn chỉnh. Công ty quảng cáo của chúng ta mở lâu vậy rồi mà chưa từng gặp phải chuyện như vậy, có phải đã đạc tội ai đó rồi không?”
Tôi bỏ tay toàn tập, chỉ có thể bảo anh ta trước hết đừng sốt ruột, hãy cho tất cả mọi người nghỉ, chờ tôi về sẽ xử lý chuyện này.
Sở Tiêu Tiêu lên tiếng: "Kiểm tra bộ chữa cháy, việc này rõ ràng là đã đắc tội ai, kiểm cớ chơi chúng ta đây mà
Tôi cau mày hỏi: “Em nói xem có phải Lý Cát trả thủ chúng ta hay không? “Không thể nào, Thị trưởng Lý là một cán bộ thanh liêm, ông ấy chắc chan sẽ không làm bậy theo lời Lý Cát. Em cảm thấy việc này có khả năng do Trần Ngọc Châu làm nhiều hơn." Sở Tiêu Tiêu nói: “Chỉ có anh ta mới có thủ lớn như thể với chúng ta.
Sở Tiêu Tiêu không biết rằng người có thủ với tôi bấy giờ có rất nhiều, có thể là Trần Ngọc Châu, cũng có thể là người muốn Núi Vô Tưởng trong giang hồ. Mới thấm thoát mà tôi đã gieo rắc ra nhiều kẻ địch như vậy. Nếu họ cùng nhau gây rác rồi cho tôi, tôi không thể chống đỡ noi.
Tôi nói: “Đến bệnh viện trước xem đã giờ anh quan tâm nhất đó là Thanh
Thanh và Mã Đại Tráng. "Đúng, dù phải tiêu bao nhiêu tiền, chúng ta cũng phải cứu sống họ.
Thật ra tôi rất nghi ngờ chuyện này có liên quan tới Lý Cát hay không.
Có lẽ Lý Cát nhìn thấy Mã Đại Tráng và Thanh Thanh nên đã thuê sát thủ đi giết hai người khiến cậu ta phải chịu sỉ nhục. Nếu thật sự là cậu ta làm, tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua cho cậu tại
Triệu Tử Thầm đã đợi tôi ở bệnh viện. Cậu ta kể sơ lược lại với tôi là tình hình của Thanh Thanh và Mã Đại Tráng rất nguy hiểm, bác sĩ đang điều động thêm người và sẽ cố gắng hết sức. “Tốn bao nhiêu không quan trọng nhất định phải cứu được hai người họ. “Việc này không cần anh nói, tôi tự biết mà."
Thanh Thanh và Mã Đại Tráng chỉ là hai người bình thường, họ không thể nào làm gì để dẫn sát thủ tới được. Tôi hỏi Triệu Tử Tham, cảnh sát đã đến chưa? Triệu Tử Thầm trả lời đã báo cảnh sát. "Đúng rồi, người đưa họ đến bệnh viện đang ở kia, cậu có thể đi hỏi, chắc hẳn anh ta biết gì đó.
Triệu Tử Thầm chỉ vào một bóng lưng đang ngồi trên chiếc ghế cuối hành lang, người đó quay đầu nhìn chúng tôi, đây không phải Nguyệt Mẫn Cung à? “Cậu đã đưa họ đến bệnh viện sao?" Tôi càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng, bèn hỏi Nguyệt Mãn Cung.
Nguyệt Mãn Cung đáp: "Đi theo tôi, tôi có chuyện muốn nói với anh. Hai người bạn này của anh đã chịu thay anh, người kẻ kia muốn giết không phải họ mà là anh. Họ chỉ biết chiếc Porsche đó nên nhận lầm nữ tài xế là bạn gái của anh, tưởng người nam ngồi ghế phụ là anh. Nhưng hai người này rất kỳ lạ, không phải người trong giang hồ. Anh theo tôi đi xác nhận thử xem có thủ với họ hay không"
Những lời của Nguyệt Mãn Cung đã xác nhận suy đoán của tôi, điều này khiến tôi rất áy náy.
Sở Tiêu Tiêu an ủi tôi, bảo tôi đi theo Nguyệt Mãn Cùng xem thử trước rồi tỉnh tiếp, chỉ cần là phải bảo thủ cho Thanh Thanh và Mã Đại Trắng.
Chúng tôi theo Nguyệt Mãn Cung xuống lầu và lại gần một chiếc xe, tôi nhận ra đây là xe của Triệu Tử Tham. “Người ở trong xe." Nguyệt Mãn Cung nói rồi mở cửa xe, hai người bị trói chặt như bánh chưng trong xe đang liêu mạng giãy giua
Nguyệt Mãn Cung nói: "Anh có thấy kỳ lạ ở chỗ nào không, họ không nói tiếng Trung Quốc, tôi nghe không hiểu.
Tôi đáp: "Tiếng Myanmar.
Đây là sát thủ của nước ngoài, tôi đã hiểu. Sở Tiêu Tiêu hít một hơi thật mạnh rồi hỏi tôi: “Do Trần Ngọc Châu thuê tr?" "Tâm, chín phần mười là vậy."
Tôi giải thích cho Nguyệt Mãn Cung biết là Trần Ngọc Châu đã phát lệnh đuổi giết tôi trên một trang web sát thủ ở nước ngoài, chắc hẳn hai kẻ sát thủ này tới đây vì lệnh đuổi giết
Nguyệt Mãn Cung nói với tôi rằng sau khi tôi lại lén trốn khỏi bệnh viện, cầu la không yên tâm, lo tôi sẽ bị người nhà họ
Doãn hoặc người trong giang hồ đuổi giết nên đã bí mật theo dõi tôi.
Nhưng cậu ta không đuổi theo kịp khi tôi lại xe, đành phải về Lục Thông chở tôi, không ngờ lại gặp Thanh Thanh quay lại lấy đồ lúc nửa đêm và Mã Đại Tráng đi cùng Thanh Thanh.
Khi Nguyệt Mãn Cung đến, Thanh Thanh và Mã Đại Tráng đã bị đâm gần chết, cũng may Nguyệt Mãn Cung đã kịp thời bắt được hai gã sát thủ và đưa họ đi cấp cứu.
Tôi hỏi hai người họ bằng tiếng Myanmar: "Ai phải hai người đến?
Hai kẻ này rất cố chấp, không chịu trả lời.
Tôi nói: "Được rồi, tạo sẽ cho người đốt chiếc xe này. Chúng mày cứ chết ở trong xe đi. “Không! Không! Đó là hành vi giết người, trái pháp luật.”
Tôi không nói một lời mà mở bình xăng của ô tô, định hút xăng ra để đốt xe. “Tôi nói, chúng tôi nói. Là một người thuê họ Trần, anh ta ra giá cao để mua mạng của Trương Siêu và Sở Tiêu Tiêu
Nguyệt Mãn Cung và Sở Tiêu Tiêu không biết tiếng Myanmar, nhưng có thể hiểu tên người, sắc mặt của họ lập tức không được tốt lắm. “Trương Siêu, có phải họ muốn giết anh không?” Nguyệt Mặn Cung sầm mặt hỏi
Tôi gật đầu, tiếp tục nổi bằng tiếng Myanmar: Trần đã yêu cầu chúng mày làm gì?"
Hai gã sát thủ liếc nhìn nhau rồi căng thắng đáp: "Sở Tiêu Tiêu thì cưỡng hiếp
Bình luận facebook