Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-159
Chương 159 Bộ mặt thật
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi tin với tình cảm của bác Cam và chú Hàn, bác ấy không tới mức mong chú Hàn chết. Cho dù giữa hai người không có cảm tình gì, hai người này cũng ngồi chung một thuyền, nếu chủ Hàn xảy ra chuyện gì, bác Cam cũng sẽ bị lật thuyền.
Chuyện này thật quỷ quái, từ lúc chú Hàn đi Đan Mạch, sau đó mất tích, tới khi phát hiện ra thi thể, rồi nhận ra cái xác không phải là chú ấy. Một loạt những chuyện này đều khiến tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng không biết phải nói là kỳ quái thế nào. "Cháu đừng hiểu lầm, không phải bác không muốn nghe tin tốt của Luật sư Hàn" Bác Cam nhận ra tôi đang chăm chú nhìn bác ấy, liền nói: "Bác chỉ đang nghĩ, Liễu Vinh muốn chúng ta lầm tưởng Luật sư Hàn đã chết, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh Luật sư Hàn chưa chết, vậy tiếp theo, chúng ta càng có khả năng tương kế tựu kế."
Tôi gật gật đầu: "Liễu Vinh nhất định đang làm lung lay cấp quản lý của Tuấn
Nhiên. Bây giờ ông ta muốn bán những công ty nhỏ trực thuộc tập đoàn, là muốn đấu đá phe cánh. Nếu Liễu Vinh mà biết Luật sư Hàn thật sự không việc gì, ông ta nhất định sẽ hành động nhanh hon."
Bác Cam nói: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta phải giả vờ không biết, tương kế tựu kế, chờ sau khi Liễu Vinh hoàn toàn lộ bộ mặt thật, sẽ xử lý ông ta. Chiều cháu theo bác tới công ty một chuyến, lấy thân phân của đại cổ đông yêu cầu phong tỏa sổ sách, Liễu Vinh không thể bác bỏ cháu được. Phong tỏa sổ sách để kiểm toán, chúng ta cũng xem như cắn Liễu Vinh một nhát.”
Liễu Vinh là cổ đông của công ty, cũng có tay chân trong số các quản lý cấp cao của công ty, bản thân công ty con của ông ta cũng trực thuộc Tập đoàn Tuấn Nhiên, nhất định đã đụng vào sổ sách.
Ai từng mở công ty cũng biết, ở địa vị của Liễu Vinh này, không thể nào sổ sách thật sự không có chút vấn đề gì. Nhưng chuyện này không thể để lộ, mà phải đánh ông ta trở tay không kịp. "Được, vậy chi bằng chúng ta đi ngay bây giờ thôi."
Tôi đứng dậy định đi, bác Cam liền nói: "Cháu đi trước đi, bác đi sau, hai người chúng ta cùng về công ty chắc chắn sẽ bị người ta chú ý."
Tôi nghĩ cũng thấy có lý, không ngờ bác Cam cẩn thận như vậy, liền cười đáp: "Bác Cam, sao bác như đặc công vậy. Ban nãy lúc cháu bước vào, nhân viên phục vụ trong tiệm này còn dùng ám hiệu giang hồ với cháu." "Nơi này có từ lâu rồi, từ thời bố cháu còn sống. Khi mấy người bọn bác bàn chuyện quan trọng sẽ tới chỗ này thảo luận."
Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, bác Cam mặc áo khoác vào rồi ra ngoài.
Ngay lúc này, tôi đè bả vai bác Cam xuống, ý bảo bác ấy không nên cử động, sau đó ra hiệu đừng lên tiếng. "Làm sao vậy?" Bác Cam hơi căng thẳng.
Tôi cau mày: "Bên ngoài có người." "Có người thì có gì lạ? Nơi này là tiệm vằn thắn, không có người tới thì đã đóng cửa từ lâu rồi."
Tôi khẽ đáp: "Đi về phía chúng ta."
Tôi vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng hét lớn: "Mẹ nó, Trương Siêu, mày lăn ra đây cho tao, tao thấy mày vào đây rồi! Chuyện giữa ông đây với mày còn chưa kết thúc đâu, mày lăn ra đây cho tao!"
Hoàng Lão Tử, tên này thật đúng là con mẹ nó tính xấu không đổi, sao lại tìm tới tận cửa rồi chứ.
Hoàng Lão Tử từng bị tôi chặt đứt một cánh tay, vẫn luôn ghi hận trong lòng, không ngờ hôm nay hắn lại đuổi đến tận đây. "Hỏng rồi, nếu để hắn thấy bác cũng ở trong phòng, nhất định sẽ đi rêu rao khắp thế giới." Tôi nói với bác Cam.
Nếu chuyện tôi gặp mặt bác Cam lan truyền tới tại Liễu Vinh, chỉ cần tôi đến công ty, Liễu Vinh sẽ lập tức cảnh giác.
Tôi quay đầu xem xét, tuy nói đây là tầng hai, nhưng cũng không thể cạy cửa sổ để bác Cam chạy thoát được, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng Lão Tử không dễ đối phó, cánh cửa mỏng manh này chắc chắn không chịu nổi một cú đá của hắn. "Không sao đầu, hắn không vào được." Không ngờ bác Cam trái lại vẫn bình tĩnh, không có chút lo lắng nào.
Tôi đoán bác Cam có thể không biết Hoàng Lão Tử là sát tinh cỡ nào, con mẹ nó loại xã hội đen này, không đời nào lại giảng giải hoa mỹ rồi gõ cửa, tôi không mời sẽ không bước vào, chỉ chốc lát hắn ta chắc chắn sẽ sút một chân vào cánh cửa thôi
Có lẽ tôi nên ra ngoài trước, một mình bác Cam ở lại trong phòng, cho dù tôi và Hoàng Lão Tứ đánh nhau thì bác Cam cũng không bị lộ.
Tôi nghĩ như vậy, liền định bước ra, không ngờ bác Cam vội vàng giữ lấy cánh tay của tôi nói: "Cháu gấp cái gì, bác đã nói hắn không vào được, đây là chỗ nào chứ, hắn xông vào đây là muốn chết rồi, cháu cẩn thận nghe xem."
Tôi càng nghe càng không hiểu rốt cuộc bác Cam có ý gì, nhưng bác ấy lại chỉ chỉ bên ngoài, bảo tôi trước hết đừng lên tiếng. Sau khi Hoàng Lão Tử hét lên, một tiếng đàn nhị phong cách cổ xưa thể lương bất chợt vang lên, giống như được tấu lên cho đám Hoàng Lão Tử. "Con mẹ nó lão già thổi, biến mau, kéo con mẹ nhà ông, đừng có chọc tao phải ra tay! Cút!"
Là ông lão tóc trắng kia, Hoàng Lão Tử cũng không phải đang hù dọa ông ấy, kẻ nào chọc vào mà hắn không dám đánh chứ?
Tôi càng muốn ra ngoài đối mặt với Hoàng Lão Tứ, nhưng bác Cam không cho tôi ra, còn kéo tôi quay về uống trà: "Cháu cứ yên tâm đi, hôm nay cho cháu xem chút trò vui."
Trong lòng tôi thực sự không còn gì để nói, cái gì mà trò vui? Bên ngoài chỉ có một lão mù và một đám con nít, chốc nữa sẽ lên diễn vở Cú đấm trại dưỡng lão Nam Sơn hay Cú đá nhà trẻ Bắc Hải? "Cháu đừng ra ngoài, có kịch hay để xem." "Bác Cam, cháu muốn xem cũng phải ra ngoài mà." "Cháu cứ ở trong phòng mà nghe, ra ngoài e sẽ làm cháu bị thương."
Sao lại thần kỳ như vậy chứ? Tôi thấy bác Cam không phải người hay nói đùa, liền ngồi xuống bưng chén trà lên.
Bên ngoài vang lên tiếng nói của ông cụ: "Xin hỏi khách quý từ đâu tới?"
Bác ấy nói bằng thứ tiếng địa phương của thành phố Thông, giả giọng cổ, có hơi giống những điệu hát kịch. "Liên quan gì tới lão già chết bằm nhà ông, hôm nay tôi làm người tốt, không gây chuyện với ông, tôi tới tìm Trương Siêu. Trương Siêu, mày lăn ra đây cho tao!"
Nói xong, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Lão Tử hướng về phía chúng tôi, trong chớp mắt, tiếng đàn nhị giống như nổ tung, kêu lên một tiếng chói tai. Tôi cảm thấy màng nhĩ giống như bị dao cắt một phát, khó chịu không nói nên lời. Tôi cho rằng ông lão kia đã bị người ta đánh, đàn nhị cũng không kéo được nữa nên mới nổ tung thành như vậy, liền tông cửa xông ra ngoài.
Trương Siêu tôi không phải anh hùng hảo hán gì, nhưng tôi cũng sẽ không để một ông lão bị đánh thay mình, lúc này bác Cam cũng không giữ chặt tôi nữa.
Tôi chạy ra ngoài, vừa thấy tình hình bên ngoài liền trợn tròn mắt.
Hoàng Lão Tử ngã trên mặt đất, ôm ngực lăn lộn, những người còn lại đều ngạc nhiên đến ngây người.
Mà ông lão kia vẫn ngồi ở đó, kéo đàn nhị, mấy đứa trẻ lúc này ngồi nghiêm chỉnh, cực kỳ ngoan ngoãn, chúng cũng không nghịch điện thoại di động nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đám người đứng ngày như phỗng của bang Thanh Long, giống như đang xem kịch.
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Tôi tin với tình cảm của bác Cam và chú Hàn, bác ấy không tới mức mong chú Hàn chết. Cho dù giữa hai người không có cảm tình gì, hai người này cũng ngồi chung một thuyền, nếu chủ Hàn xảy ra chuyện gì, bác Cam cũng sẽ bị lật thuyền.
Chuyện này thật quỷ quái, từ lúc chú Hàn đi Đan Mạch, sau đó mất tích, tới khi phát hiện ra thi thể, rồi nhận ra cái xác không phải là chú ấy. Một loạt những chuyện này đều khiến tôi cảm thấy kỳ quái, nhưng không biết phải nói là kỳ quái thế nào. "Cháu đừng hiểu lầm, không phải bác không muốn nghe tin tốt của Luật sư Hàn" Bác Cam nhận ra tôi đang chăm chú nhìn bác ấy, liền nói: "Bác chỉ đang nghĩ, Liễu Vinh muốn chúng ta lầm tưởng Luật sư Hàn đã chết, nhưng bây giờ chúng ta cũng không có chứng cứ chứng minh Luật sư Hàn chưa chết, vậy tiếp theo, chúng ta càng có khả năng tương kế tựu kế."
Tôi gật gật đầu: "Liễu Vinh nhất định đang làm lung lay cấp quản lý của Tuấn
Nhiên. Bây giờ ông ta muốn bán những công ty nhỏ trực thuộc tập đoàn, là muốn đấu đá phe cánh. Nếu Liễu Vinh mà biết Luật sư Hàn thật sự không việc gì, ông ta nhất định sẽ hành động nhanh hon."
Bác Cam nói: "Đúng vậy, bây giờ chúng ta phải giả vờ không biết, tương kế tựu kế, chờ sau khi Liễu Vinh hoàn toàn lộ bộ mặt thật, sẽ xử lý ông ta. Chiều cháu theo bác tới công ty một chuyến, lấy thân phân của đại cổ đông yêu cầu phong tỏa sổ sách, Liễu Vinh không thể bác bỏ cháu được. Phong tỏa sổ sách để kiểm toán, chúng ta cũng xem như cắn Liễu Vinh một nhát.”
Liễu Vinh là cổ đông của công ty, cũng có tay chân trong số các quản lý cấp cao của công ty, bản thân công ty con của ông ta cũng trực thuộc Tập đoàn Tuấn Nhiên, nhất định đã đụng vào sổ sách.
Ai từng mở công ty cũng biết, ở địa vị của Liễu Vinh này, không thể nào sổ sách thật sự không có chút vấn đề gì. Nhưng chuyện này không thể để lộ, mà phải đánh ông ta trở tay không kịp. "Được, vậy chi bằng chúng ta đi ngay bây giờ thôi."
Tôi đứng dậy định đi, bác Cam liền nói: "Cháu đi trước đi, bác đi sau, hai người chúng ta cùng về công ty chắc chắn sẽ bị người ta chú ý."
Tôi nghĩ cũng thấy có lý, không ngờ bác Cam cẩn thận như vậy, liền cười đáp: "Bác Cam, sao bác như đặc công vậy. Ban nãy lúc cháu bước vào, nhân viên phục vụ trong tiệm này còn dùng ám hiệu giang hồ với cháu." "Nơi này có từ lâu rồi, từ thời bố cháu còn sống. Khi mấy người bọn bác bàn chuyện quan trọng sẽ tới chỗ này thảo luận."
Thời tiết bây giờ đã chuyển lạnh, bác Cam mặc áo khoác vào rồi ra ngoài.
Ngay lúc này, tôi đè bả vai bác Cam xuống, ý bảo bác ấy không nên cử động, sau đó ra hiệu đừng lên tiếng. "Làm sao vậy?" Bác Cam hơi căng thẳng.
Tôi cau mày: "Bên ngoài có người." "Có người thì có gì lạ? Nơi này là tiệm vằn thắn, không có người tới thì đã đóng cửa từ lâu rồi."
Tôi khẽ đáp: "Đi về phía chúng ta."
Tôi vừa dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng hét lớn: "Mẹ nó, Trương Siêu, mày lăn ra đây cho tao, tao thấy mày vào đây rồi! Chuyện giữa ông đây với mày còn chưa kết thúc đâu, mày lăn ra đây cho tao!"
Hoàng Lão Tử, tên này thật đúng là con mẹ nó tính xấu không đổi, sao lại tìm tới tận cửa rồi chứ.
Hoàng Lão Tử từng bị tôi chặt đứt một cánh tay, vẫn luôn ghi hận trong lòng, không ngờ hôm nay hắn lại đuổi đến tận đây. "Hỏng rồi, nếu để hắn thấy bác cũng ở trong phòng, nhất định sẽ đi rêu rao khắp thế giới." Tôi nói với bác Cam.
Nếu chuyện tôi gặp mặt bác Cam lan truyền tới tại Liễu Vinh, chỉ cần tôi đến công ty, Liễu Vinh sẽ lập tức cảnh giác.
Tôi quay đầu xem xét, tuy nói đây là tầng hai, nhưng cũng không thể cạy cửa sổ để bác Cam chạy thoát được, vậy phải làm sao bây giờ? Hoàng Lão Tử không dễ đối phó, cánh cửa mỏng manh này chắc chắn không chịu nổi một cú đá của hắn. "Không sao đầu, hắn không vào được." Không ngờ bác Cam trái lại vẫn bình tĩnh, không có chút lo lắng nào.
Tôi đoán bác Cam có thể không biết Hoàng Lão Tử là sát tinh cỡ nào, con mẹ nó loại xã hội đen này, không đời nào lại giảng giải hoa mỹ rồi gõ cửa, tôi không mời sẽ không bước vào, chỉ chốc lát hắn ta chắc chắn sẽ sút một chân vào cánh cửa thôi
Có lẽ tôi nên ra ngoài trước, một mình bác Cam ở lại trong phòng, cho dù tôi và Hoàng Lão Tứ đánh nhau thì bác Cam cũng không bị lộ.
Tôi nghĩ như vậy, liền định bước ra, không ngờ bác Cam vội vàng giữ lấy cánh tay của tôi nói: "Cháu gấp cái gì, bác đã nói hắn không vào được, đây là chỗ nào chứ, hắn xông vào đây là muốn chết rồi, cháu cẩn thận nghe xem."
Tôi càng nghe càng không hiểu rốt cuộc bác Cam có ý gì, nhưng bác ấy lại chỉ chỉ bên ngoài, bảo tôi trước hết đừng lên tiếng. Sau khi Hoàng Lão Tử hét lên, một tiếng đàn nhị phong cách cổ xưa thể lương bất chợt vang lên, giống như được tấu lên cho đám Hoàng Lão Tử. "Con mẹ nó lão già thổi, biến mau, kéo con mẹ nhà ông, đừng có chọc tao phải ra tay! Cút!"
Là ông lão tóc trắng kia, Hoàng Lão Tử cũng không phải đang hù dọa ông ấy, kẻ nào chọc vào mà hắn không dám đánh chứ?
Tôi càng muốn ra ngoài đối mặt với Hoàng Lão Tứ, nhưng bác Cam không cho tôi ra, còn kéo tôi quay về uống trà: "Cháu cứ yên tâm đi, hôm nay cho cháu xem chút trò vui."
Trong lòng tôi thực sự không còn gì để nói, cái gì mà trò vui? Bên ngoài chỉ có một lão mù và một đám con nít, chốc nữa sẽ lên diễn vở Cú đấm trại dưỡng lão Nam Sơn hay Cú đá nhà trẻ Bắc Hải? "Cháu đừng ra ngoài, có kịch hay để xem." "Bác Cam, cháu muốn xem cũng phải ra ngoài mà." "Cháu cứ ở trong phòng mà nghe, ra ngoài e sẽ làm cháu bị thương."
Sao lại thần kỳ như vậy chứ? Tôi thấy bác Cam không phải người hay nói đùa, liền ngồi xuống bưng chén trà lên.
Bên ngoài vang lên tiếng nói của ông cụ: "Xin hỏi khách quý từ đâu tới?"
Bác ấy nói bằng thứ tiếng địa phương của thành phố Thông, giả giọng cổ, có hơi giống những điệu hát kịch. "Liên quan gì tới lão già chết bằm nhà ông, hôm nay tôi làm người tốt, không gây chuyện với ông, tôi tới tìm Trương Siêu. Trương Siêu, mày lăn ra đây cho tao!"
Nói xong, tôi nghe thấy tiếng bước chân của Hoàng Lão Tử hướng về phía chúng tôi, trong chớp mắt, tiếng đàn nhị giống như nổ tung, kêu lên một tiếng chói tai. Tôi cảm thấy màng nhĩ giống như bị dao cắt một phát, khó chịu không nói nên lời. Tôi cho rằng ông lão kia đã bị người ta đánh, đàn nhị cũng không kéo được nữa nên mới nổ tung thành như vậy, liền tông cửa xông ra ngoài.
Trương Siêu tôi không phải anh hùng hảo hán gì, nhưng tôi cũng sẽ không để một ông lão bị đánh thay mình, lúc này bác Cam cũng không giữ chặt tôi nữa.
Tôi chạy ra ngoài, vừa thấy tình hình bên ngoài liền trợn tròn mắt.
Hoàng Lão Tử ngã trên mặt đất, ôm ngực lăn lộn, những người còn lại đều ngạc nhiên đến ngây người.
Mà ông lão kia vẫn ngồi ở đó, kéo đàn nhị, mấy đứa trẻ lúc này ngồi nghiêm chỉnh, cực kỳ ngoan ngoãn, chúng cũng không nghịch điện thoại di động nữa, mà chỉ nhìn chằm chằm vào đám người đứng ngày như phỗng của bang Thanh Long, giống như đang xem kịch.