Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-177
Chương 177 Hà giận
**********
Tên Trần Ngọc Châu này thật không có đầu óc, anh ta chỉ muốn nói cho thỏa thích, chẳng thêm đoại hoài tới bất cứ điều gì.
Anh ta nói. "Bây giờ có đã được ở bên Trương Siêu rồi, tại sao không nói cho Trương Siêu biết vì sao thời trung học tôi lại cho người đánh anh ta? Tôi đó Trương Siêu bắt gặp cô bị lưu manh quấy rối trên xe buýt, đã giúp có đuổi tên lưu manh đi, chuyện này đã bị cô gái lớp bên theo đuổi tôi ngày trước nhìn thấy. Cô sơ tôi hiểu lầm liên liên tục phủ nhận việc gặp Trương Siêu, sau này bị tối găng hải, cô lại nói dối để che giấu đầu đuôi câu chuyện có nói Trương Siêu trêu chọc cô, Trương Siêu còn quấy rối cỏ, bảo tôi giúp cô dạy do Trương Siêu, tại sao cô lại không dám thừa nhận chứ
Tôi không nói gì, chỉ dùng ánh mặt hỏi Làm
Phương
Lâm Phương ra sức lắc đầu, nhưng có ta cũng không nói nói lời nào. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc hỏi Trần Ngọc Châu: "Không phải anh đã nói lúc đó anh hiểu lầm Lâm Phương cũng có tình cảm với tôi nên mới gọi người tới đánh tôi sao? Sau này chúng ta gặp lại, anh cũng rất ghen, tôi không thể nhâm được, nếu sự thật đúng như anh nói, vậy anh ghen cái gì?"
Trần Ngọc Châu sở lên đầu, tức giận nói: "Tôi thừa nhận là tôi đã không suy nghĩ căn thận Lúc ấy tôi phát hiện trong lời nói của Lâm Phương có lô hãng, nhưng có ta không chịu thừa nhận, tôi liên cho rằng trong lòng cô ta có anhTôi vừa tức vừa buồn cười, không ngờ cuộc đời tôi lại bị hai kẻ ngốc này phá hỏng.
Làm Phương nói: "Anh nói bậy, chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ anh có xuyên tạc tôi cũng không có chứng cứ chứng minh được Trương Siêu, anh đừng tin anh ta, anh ta không ăn được nên muốn đạp đổ
Trần Ngọc Châu vội vàng lên tiếng: “Bằng chứng? khắp nơi đều có bằng chứng. Bạn bè cấp ba của tôi cũng có thể làm chứng, bọn họ đều biết tôi thích có rất nhiều. Hơn nữa tất cả những người từng đánh Trương Siêu năm ấy cũng có thể làm chứng, có phải là cô nói Trương Siêu theo đuổi Có, muốn làm nhục có hay không. Lúc ấy có vì muốn chứng minh mình trong sạch mà giật dây tôi đi đánh Trương Siêu, có nói có không thích Trương Siêu, cho dù tôi có đánh Trương Siêu một trận cô cũng không đau lòng. Có có muốn tôi gọi người làm chứng tới đây không?"
Làm Phương cuối cùng cũng không nhịn được, nói: Trần Ngọc Châu, anh đừng quên chuyện kia. Anh cho em trai tôi tiền cũng không phải là vì theo đuổi tôi, mà chính anh sợ chuyện kia bị phơi bày Bây giờ anh chơi xấu tôi, là muốn tôi phải nói ra sao?"
Sắc mặt Trần Ngọc Châu tối sầm lại, anh ta nói thắng “Cô không cần đem chuyện đó ra đe dọa tôi, nếu có thật sự nói ra, mọi người cùng chết trùm cả đám
Nói thì nói vậy, nhưng Trần Ngọc Châu nói xong lờinày cũng ngậm miệng không nói gì nữa,
Lúc này bắt kẻ là ai ngăn cản cũng không ngăn được việc anh ta bỏ chạy, không biết là anh ta không muốn tiếp tục ở chỗ này hay thật sự sợ Lám Phương làm sáng tỏ chuyện kia.
Đó rốt cuộc là chuyện gì? Dường như Lâm Phương vừa nhắc tới, Trần Ngọc Châu liền giữ kín như bung.
Tôi không thể không nghĩ tới cái chết của cô giáo Lâm. Lúc đó cô Lâm đã nhìn thấy cảnh Trần Ngọc - Châu giết người, có phải là chuyện mà làm Phương đang đề cập tới? Nếu trong tay Làm Phương cũng có đoạn video này, Trần Ngọc Châu e sợ cũng rất có lý, đoạn video đó sẽ khiến anh ta trực tiếp ăn đạn.
Trần Ngọc Châu đi rồi, những người còn lại cũng không tiện ở lại ăn tiếp, hơn nữa bọn họ đang cực kỳ phấn khích, hận không thể lập tức chuyển sang nơi khác để bạn luận về mấy chuyện thị phi oanh liet kia.
Chang mấy chốc, trong căn phòng nhỏ cũng chỉ còn lại hai người tôi và Lâm Phương.
Lâm Phương giống như người mất hòn, ngày ngốc ngôi ở đó, cả người đờ đẫn
Tôi cũng không nói gì, chỉ ngôi đỏ với cô ta
Hai người chúng tôi giống như những kẻ xa lạ biết rất rõ về nhau, nhưng mọi người đều có suy nghĩriêng của mình, bầu không khí này cực kỳ quái lạ,
Sau khi mọi người bỏ đi, người phục vụ bước vào thu dọn hết đồ ăn trên ban và đó lại hai lý nước cho chúng tôi Họ hỏi tôi còn cần phục vụ gì không, tôi chỉ nói muốn mở cửa số cho thoảng khi
Lúc này đã là mùa thu, toi và Lâm Phương gặp lại vào mùa hạ, không ngờ chỉ mới ngắn ngủi vài tháng đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Lâm Phương mặc một bộ váy dạ hội xinh đẹp diễm lệ, lúc này chẳng những rất khó nhìn mà trái lại cả người mang cảm giác nghèo túng, hoàn toàn không còn vẻ đẹp để lỏa mất lúc đầu
Trái tim tôi thổn thức, không biết có phải mình đã làm những chuyện quá độc ác hay không
Lúc này, Lâm Phương giống như tâm ý tương thông nhìn về phía tôi mà cười khổ một cái: "Trần Ngọc Châu là anh gọi tới phải không?”
Tôi cũng không muốn lừa có ta, gật đầu
Lâm Phương ngước gương mặt nhỏ nhãn mỏi mệt lên nhìn trần nhà, nước mắt nơi khỏe mắt lần xuống. Sau đó cô ta cười nói. "Anh ta thật sự rất dễ lửa, có lẽ bây giờ cũng không biết người gọi mình tới nơi này là anh Trương Siêu, anh lợi hại hơn em, anh nhìn có vẻ là một người đường hoàng ngay thang, ai cũng không ngõ anh lại tính toàn mưu mô như vậy. Một khi anh đã đùa băn, ai cũng không đề phòng nói, em cũng bị anh lừa gọn. Vốn đi hôm nay anh muốn làm em mất mặt trướcnhiều người như vậy đúng không?
Tôi cau mày nói Không phải Lâm Phương, cô có từng nghĩ rằng không phải mọi chuyện đều là lỗi của người khác hay không? Nếu không phải có làm, hôm nay cho dù Trần Ngọc Châu có tới cũng không có cách nào để động tới có. Tôi thể tôi chỉ muốn biết rõ một vài chuyện, những lời mà Tran Ngọc Châu nói, trước đây tôi hoàn toàn không biết
Lâm Phương rất mệt mỏi, lác đầu cười gương "Không quan trọng. Bây giờ em chỉ muốn biết, trả qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, anh đã tha thứ cho em chưa?
Tôi không biết phải trả lời như thế nào.
“Ngày trước là em có lỗi với anh, bấy giờ anh đã hà giận chưa?"
“Không quan trọng hả giận hay không. Có lẽ có không tin lời tôi nói, nhưng tôi gần như chưa từng hãn cô. Ha ha, có lẽ từ nhỏ tới lớn đã có quá nhiều người quá đáng với tôi rồi, so với bọn họ có chàng có gì đáng kể." Tôi nhớ đến có của tôi, so với bà ấy thì những điều Lâm Phương làm có coi là gì chứ
Lâm Phương nghiêm túc nói: "Nhưng em muốn anh hận em."
Tại cảm thấy có ta cười rất kỳ quái, cực kỳ văn vẹo, cả gương mặt bắt đầu trở nên giống như quái vật, như thế sắp biến dạng. Sau đó tôi mới nhận ra, không phải là cô ta có vấn đề mà tầm nhìn của tôiđang lắc lư biến dạng.
Tại vịn vào bạn muốn đứng lên, không ngờ lại ngã xuống
“Trương Siêu, anh nói anh không hạn em. Những em muốn anh hàn em, anh hận rồi có thể sẽ mãi nhớ về em cả đôi. Em tình nguyên để anh hận em cả đời, cũng không muốn để anh quên em
"Có, cô đã làm gì... tôi?" Đầu lưỡi tôi gần như run lên, không phát âm được bình thường, mi mắt trở nên nặng trĩu, giống như buồn ngủ.
Tôi đã quá quen với cảm giác này, đây là thuốc
Tôi đã từng trải qua huấn luyện kháng thuốc mê trong quân đội, nhưng một khi lượng thuốc đạt đến một mức nhất định, cho dù là người được đào tạo cũng không gánh nổi.
Thuốc mê rất nguy hiểm, việc gia tăng lượng thuốc rất có hại với cơ thể con người, chắc chắn Lãm Phương cũng biết điều này, nhưng vì muốn làm tôi choáng váng, cô ta vẫn gia tăng liều lượng.
Tôi ra sức tập trung ý thức, nhưng lại không nhằm nhỏ gì, mi mắt nặng nề run lấy bấy, tôi cảm thấy tay chân cũng run lên không kiềm chế nổi
Tôi cần rằng: "Có, không thể nào, là thuốc kích duc.
“Em có cách, em sẽ khiến anh hận em cả đời."Dựa trên kinh nghiệm, tôi có thể đoán được lượng thước này không đến mức khiến tôi phải chịu tổn thương mãi mãi, tôi thở dài nhẹ nhõm, sau đó hai mặt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi tôi hoàn toàn ngủ say, tôi nghe thấy Lâm Phương từ tốn nói: Trương Siêu, ngủ đi. Anh đừng hận em, mà không, anh phải hạn em, cực kỳ cảm han em."
Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu
**********
Tên Trần Ngọc Châu này thật không có đầu óc, anh ta chỉ muốn nói cho thỏa thích, chẳng thêm đoại hoài tới bất cứ điều gì.
Anh ta nói. "Bây giờ có đã được ở bên Trương Siêu rồi, tại sao không nói cho Trương Siêu biết vì sao thời trung học tôi lại cho người đánh anh ta? Tôi đó Trương Siêu bắt gặp cô bị lưu manh quấy rối trên xe buýt, đã giúp có đuổi tên lưu manh đi, chuyện này đã bị cô gái lớp bên theo đuổi tôi ngày trước nhìn thấy. Cô sơ tôi hiểu lầm liên liên tục phủ nhận việc gặp Trương Siêu, sau này bị tối găng hải, cô lại nói dối để che giấu đầu đuôi câu chuyện có nói Trương Siêu trêu chọc cô, Trương Siêu còn quấy rối cỏ, bảo tôi giúp cô dạy do Trương Siêu, tại sao cô lại không dám thừa nhận chứ
Tôi không nói gì, chỉ dùng ánh mặt hỏi Làm
Phương
Lâm Phương ra sức lắc đầu, nhưng có ta cũng không nói nói lời nào. Tôi không thể làm gì khác ngoài việc hỏi Trần Ngọc Châu: "Không phải anh đã nói lúc đó anh hiểu lầm Lâm Phương cũng có tình cảm với tôi nên mới gọi người tới đánh tôi sao? Sau này chúng ta gặp lại, anh cũng rất ghen, tôi không thể nhâm được, nếu sự thật đúng như anh nói, vậy anh ghen cái gì?"
Trần Ngọc Châu sở lên đầu, tức giận nói: "Tôi thừa nhận là tôi đã không suy nghĩ căn thận Lúc ấy tôi phát hiện trong lời nói của Lâm Phương có lô hãng, nhưng có ta không chịu thừa nhận, tôi liên cho rằng trong lòng cô ta có anhTôi vừa tức vừa buồn cười, không ngờ cuộc đời tôi lại bị hai kẻ ngốc này phá hỏng.
Làm Phương nói: "Anh nói bậy, chuyện đã qua lâu như vậy, bây giờ anh có xuyên tạc tôi cũng không có chứng cứ chứng minh được Trương Siêu, anh đừng tin anh ta, anh ta không ăn được nên muốn đạp đổ
Trần Ngọc Châu vội vàng lên tiếng: “Bằng chứng? khắp nơi đều có bằng chứng. Bạn bè cấp ba của tôi cũng có thể làm chứng, bọn họ đều biết tôi thích có rất nhiều. Hơn nữa tất cả những người từng đánh Trương Siêu năm ấy cũng có thể làm chứng, có phải là cô nói Trương Siêu theo đuổi Có, muốn làm nhục có hay không. Lúc ấy có vì muốn chứng minh mình trong sạch mà giật dây tôi đi đánh Trương Siêu, có nói có không thích Trương Siêu, cho dù tôi có đánh Trương Siêu một trận cô cũng không đau lòng. Có có muốn tôi gọi người làm chứng tới đây không?"
Làm Phương cuối cùng cũng không nhịn được, nói: Trần Ngọc Châu, anh đừng quên chuyện kia. Anh cho em trai tôi tiền cũng không phải là vì theo đuổi tôi, mà chính anh sợ chuyện kia bị phơi bày Bây giờ anh chơi xấu tôi, là muốn tôi phải nói ra sao?"
Sắc mặt Trần Ngọc Châu tối sầm lại, anh ta nói thắng “Cô không cần đem chuyện đó ra đe dọa tôi, nếu có thật sự nói ra, mọi người cùng chết trùm cả đám
Nói thì nói vậy, nhưng Trần Ngọc Châu nói xong lờinày cũng ngậm miệng không nói gì nữa,
Lúc này bắt kẻ là ai ngăn cản cũng không ngăn được việc anh ta bỏ chạy, không biết là anh ta không muốn tiếp tục ở chỗ này hay thật sự sợ Lám Phương làm sáng tỏ chuyện kia.
Đó rốt cuộc là chuyện gì? Dường như Lâm Phương vừa nhắc tới, Trần Ngọc Châu liền giữ kín như bung.
Tôi không thể không nghĩ tới cái chết của cô giáo Lâm. Lúc đó cô Lâm đã nhìn thấy cảnh Trần Ngọc - Châu giết người, có phải là chuyện mà làm Phương đang đề cập tới? Nếu trong tay Làm Phương cũng có đoạn video này, Trần Ngọc Châu e sợ cũng rất có lý, đoạn video đó sẽ khiến anh ta trực tiếp ăn đạn.
Trần Ngọc Châu đi rồi, những người còn lại cũng không tiện ở lại ăn tiếp, hơn nữa bọn họ đang cực kỳ phấn khích, hận không thể lập tức chuyển sang nơi khác để bạn luận về mấy chuyện thị phi oanh liet kia.
Chang mấy chốc, trong căn phòng nhỏ cũng chỉ còn lại hai người tôi và Lâm Phương.
Lâm Phương giống như người mất hòn, ngày ngốc ngôi ở đó, cả người đờ đẫn
Tôi cũng không nói gì, chỉ ngôi đỏ với cô ta
Hai người chúng tôi giống như những kẻ xa lạ biết rất rõ về nhau, nhưng mọi người đều có suy nghĩriêng của mình, bầu không khí này cực kỳ quái lạ,
Sau khi mọi người bỏ đi, người phục vụ bước vào thu dọn hết đồ ăn trên ban và đó lại hai lý nước cho chúng tôi Họ hỏi tôi còn cần phục vụ gì không, tôi chỉ nói muốn mở cửa số cho thoảng khi
Lúc này đã là mùa thu, toi và Lâm Phương gặp lại vào mùa hạ, không ngờ chỉ mới ngắn ngủi vài tháng đã trải qua nhiều chuyện như vậy.
Lâm Phương mặc một bộ váy dạ hội xinh đẹp diễm lệ, lúc này chẳng những rất khó nhìn mà trái lại cả người mang cảm giác nghèo túng, hoàn toàn không còn vẻ đẹp để lỏa mất lúc đầu
Trái tim tôi thổn thức, không biết có phải mình đã làm những chuyện quá độc ác hay không
Lúc này, Lâm Phương giống như tâm ý tương thông nhìn về phía tôi mà cười khổ một cái: "Trần Ngọc Châu là anh gọi tới phải không?”
Tôi cũng không muốn lừa có ta, gật đầu
Lâm Phương ngước gương mặt nhỏ nhãn mỏi mệt lên nhìn trần nhà, nước mắt nơi khỏe mắt lần xuống. Sau đó cô ta cười nói. "Anh ta thật sự rất dễ lửa, có lẽ bây giờ cũng không biết người gọi mình tới nơi này là anh Trương Siêu, anh lợi hại hơn em, anh nhìn có vẻ là một người đường hoàng ngay thang, ai cũng không ngõ anh lại tính toàn mưu mô như vậy. Một khi anh đã đùa băn, ai cũng không đề phòng nói, em cũng bị anh lừa gọn. Vốn đi hôm nay anh muốn làm em mất mặt trướcnhiều người như vậy đúng không?
Tôi cau mày nói Không phải Lâm Phương, cô có từng nghĩ rằng không phải mọi chuyện đều là lỗi của người khác hay không? Nếu không phải có làm, hôm nay cho dù Trần Ngọc Châu có tới cũng không có cách nào để động tới có. Tôi thể tôi chỉ muốn biết rõ một vài chuyện, những lời mà Tran Ngọc Châu nói, trước đây tôi hoàn toàn không biết
Lâm Phương rất mệt mỏi, lác đầu cười gương "Không quan trọng. Bây giờ em chỉ muốn biết, trả qua nhiều chuyện rắc rối như vậy, anh đã tha thứ cho em chưa?
Tôi không biết phải trả lời như thế nào.
“Ngày trước là em có lỗi với anh, bấy giờ anh đã hà giận chưa?"
“Không quan trọng hả giận hay không. Có lẽ có không tin lời tôi nói, nhưng tôi gần như chưa từng hãn cô. Ha ha, có lẽ từ nhỏ tới lớn đã có quá nhiều người quá đáng với tôi rồi, so với bọn họ có chàng có gì đáng kể." Tôi nhớ đến có của tôi, so với bà ấy thì những điều Lâm Phương làm có coi là gì chứ
Lâm Phương nghiêm túc nói: "Nhưng em muốn anh hận em."
Tại cảm thấy có ta cười rất kỳ quái, cực kỳ văn vẹo, cả gương mặt bắt đầu trở nên giống như quái vật, như thế sắp biến dạng. Sau đó tôi mới nhận ra, không phải là cô ta có vấn đề mà tầm nhìn của tôiđang lắc lư biến dạng.
Tại vịn vào bạn muốn đứng lên, không ngờ lại ngã xuống
“Trương Siêu, anh nói anh không hạn em. Những em muốn anh hàn em, anh hận rồi có thể sẽ mãi nhớ về em cả đôi. Em tình nguyên để anh hận em cả đời, cũng không muốn để anh quên em
"Có, cô đã làm gì... tôi?" Đầu lưỡi tôi gần như run lên, không phát âm được bình thường, mi mắt trở nên nặng trĩu, giống như buồn ngủ.
Tôi đã quá quen với cảm giác này, đây là thuốc
Tôi đã từng trải qua huấn luyện kháng thuốc mê trong quân đội, nhưng một khi lượng thuốc đạt đến một mức nhất định, cho dù là người được đào tạo cũng không gánh nổi.
Thuốc mê rất nguy hiểm, việc gia tăng lượng thuốc rất có hại với cơ thể con người, chắc chắn Lãm Phương cũng biết điều này, nhưng vì muốn làm tôi choáng váng, cô ta vẫn gia tăng liều lượng.
Tôi ra sức tập trung ý thức, nhưng lại không nhằm nhỏ gì, mi mắt nặng nề run lấy bấy, tôi cảm thấy tay chân cũng run lên không kiềm chế nổi
Tôi cần rằng: "Có, không thể nào, là thuốc kích duc.
“Em có cách, em sẽ khiến anh hận em cả đời."Dựa trên kinh nghiệm, tôi có thể đoán được lượng thước này không đến mức khiến tôi phải chịu tổn thương mãi mãi, tôi thở dài nhẹ nhõm, sau đó hai mặt tối sầm lại, hôn mê bất tỉnh.
Trước khi tôi hoàn toàn ngủ say, tôi nghe thấy Lâm Phương từ tốn nói: Trương Siêu, ngủ đi. Anh đừng hận em, mà không, anh phải hạn em, cực kỳ cảm han em."
Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu