Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-180
Chương 180 Chống chọi
**********
Tôi am tham thở dài một hơi. Mặc dù Lam Phương chẳng là cái thời gì nhưng có ta thật sự có thể nhìn thấu Sử Tiêu Tiêu, cô ta biết Sở Tiêu Tiêu nhất. định sẽ cảm lấy con dao này, Sở Tiêu Tiêu quả thật đã cầm lấy nó chỉ tiếc rằng cô ấy không dùng con dao đâm về phía tôi, mà lại chĩa vào Lâm Phương
Tôi thấy Sở Tiểu Tiểu tự mình có thể đối phó được, dường như hoàn toàn không có ý cần tôi hỗ trợ
Sở Tiểu Tiểu bừng bừng lửa gian đi về phía Làm Phương Lâm Phương hoàn toàn không ngờ sự việc sẽ thành ra như vậy, từ từ lùi lại trên mặt đất
Tiêu, Tiêu Tiêu, cô muốn làm gì?"
“Tôi muốn làm gì có không biết sao? Đàn ông của tôi cô cũng dám có ý đồ ả, sao có không ra ngoài hỏi thăm thử xem, cá cái trung học thành phố Tháng này, có ai dám đụng vào đàn ông của Sở Tiêu Tiêu tôi không?"
Tôi, tôi, là Trương Siêu uống say
Sở Tiêu Tiêu lại trở tay tát một cái, Lâm Phương đầu tới nỗi rên lên một tiếng. Cô ta rất muốn phản kháng, nhưng Sở Tiêu Tiêu là người nào cơ chứ. lúc còn học cấp ba có ấy đã là kẻ ngang ngược có tiếng trong trường, là kẻ cầm đầu đám con gái du thủ du thực trong trường, khống chế một cô gái nhỏ dễ như trở bàn tay. Mà Lâm Phương tuy âm mưu thủ đoạn nhưng chỉ là kẻ trói gà không chặt, một khi Sở Tiêu Tiêu muốn đánh có thể đánh liên mười cáiNhiều năm trời qua trước mặt Làm Phương Sở Tiểu Tiểu vẫn giữ hình tương chi em tốt than thiết chưa từng động tay động chân với Lan Phương Không những the, Lam Phương bảo cô ấy làm gì có ấy sẽ làm cái đó, cho nàn Lâm Phương từ lâu đã quên Sở Tiêu Tiêu trở nên hung bạo sẽ khủng bỏ tới mức nào. Có la đã quên mất, bàn tay Sở Tiêu Tiêu tát len mặt người khác đau thì tắt lên mặt cô ta cũng rất đau
"Co noi thể có biết xấu hổ không hả? Đàn ông uống say còn có thể làm ra chuyện này sao? Làm Phương, tôi quen biết có lâu như vậy, thực chất từ lâu đã biết cô là cái hạng người gi rồi. Ngày trước chỉ là tôi không muốn tin, tôi tự lừa gạt bản thân mình, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngô rồi, có chính là một con chó cái
"Vậy cô không phải sao? Có cướp đàn ông của tôi, có thì tốt đẹp lam chắc?"
Sở Tiêu Tiêu cười đạp "Cướp được thi là của tôi, có muốn thể nào hả? Có có gan thì cướp lại đi. Nhìn biểu cảm của Lâm Phương có cũng biết, Trương Siêu hoàn toàn không yêu có nữa, bởi vì cô chỉ là kẻ đần độn, anh ấy chán ghét cô Người ta lúc không có gì mới thích cô, có thân phận thì hoàn toàn không để ý đến loại như cô nữa, cô không biết vì sao à? Bởi vì cô chỉ xứng với loại rác rưỡi, bao năm qua cô vật và làm việc, kết giao bạn bè đều là người không phủ cũng quỹ Có trở thành bạn thân của Trương Siêu, ban đầu tôi còn tưởng có thay đổi tính nết rồi cơ Hạ hã, sau này mới biết, thì ra cô chỉ muốn lợi dụng anh ấy để rời khỏi Trần Ngọc Châu."Làm Phương kích động nhân bạc Có nói hay Trương siêu thích tôi có nói bay
Sở Tiêu Tiêu dùng dao và và lên mặt cô ta "Tôi nói bảy đấy, có làm gì được nào? Tại đây có tính thuồn nói cho có nghe, làm có khó chịu, có ý bắt nạt cô đó, nó có thể làm gì được đây? Tôi phát hiện con người có thật sự để tiên mà tôi đối xử tốt với cô một chút có sẽ chẳng coi toi ra cái thả gì, xem ra có hoàn toàn không xứng với long tốt của tôi Bảy giờ tôi chính thức cảnh cáo có, sau này tránh xa người đàn ông của tôi một chút, nếu không tôi sẽ không hòa nhã với cô nữa đầu
Máy câu nói của Sở Tiêu Tiêu thật sự rất hung hàng đảo để, tôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy làm lưu manh hồi ở trường cấp ba Lâm Phương làm gì có cửa là đối thủ của cô ấy chứ, tính cách của cô ấy luôn hổ báo như vậy, hoàn toàn không theo những gì Lâm Phương đã tình toàn.
Tôi nghe tới nói không nhịn cười được, khẽ nói: "Làm Phương, cô đã nghe thấy chưa? Đừng chơi đùa với những thứ âm mưu trẻ con đo nữa, ngày mai cô hãy rời khỏi thành phố Thông đi thời
Sở Tiểu Tiêu cũng khẽ cười nói: "Đúng vậy, có phải có xem nhiều phim cung đấu quả mà làm ra máy thứ cung tâm kế vô dụng này không hả. Cô cho rằng cô gọi tôi tới đây, tôi sẽ bị lừa sao? Thực ra Trương Siêu đã báo cho tôi biết từ lâu rồi, anh nói chắc chắn hôm nay cô sẽ bày mấy trò vỏ văn "
Lâm Phương ngạc nhiên nói: "Trương Siêu, là anhbáo Thanh Thanh thông báo cho sở Tiểu Tiểu
Có thông minh như vậy, sao bay giờ mới đoán được the
Thực ra buổi sáng tại báo Thanh Thanh giúp tôi một chuyện chính là nhờ cô ấy tới báo cho Sở Tiêu Tiêu
Tôi nói tiếp "Đã lâu rồi tôi chưa được gặp Tiêu Tieu, cũng phải cam ơn có đã cho tôi cơ hội này Nếu không phải có gọi Tiêu Tiêu tới, chúng tôi sẽ còn phải đợi rất lâu nữa mới có thể gặp mặt
Lâm Phương thẹn quả hòa giận, dù thế nào có cũng không ngờ rằng mình lại bị tôi đùa giỡn ngược
Cô ta vin vào bờ tường chăm chăm đứng lên, đặt nhiên tâm một phát lấy cổ tay Sở Tiêu Tiêu
Đôi lông mày thanh tú của Sở Tiêu Tiêu nhíu lại, có ấy hét lên: "Có buông tay Tôi sẽ không khách sáo
Bồng nhiên, tay còn lại của Lâm Phương cầm lấy một cái bình xịt, phun thẳng vào mũi của Sở Tiêu Tiểu. Sở Tiêu Tiêu chớp mắt đã ngất xỉu, con dao bị Lâm Phương nhẹ nhàng lấy được.
Tôi vội vàng đứng bật dậy khỏi giường, mặc dù sức lực chưa hồi phục được nhiều, nhưng bây giờ tôi biết Lâm Phương đã điên rồi, cô ta nhất định sẽ ra tay với Sở Tiêu Tiêu,Quả nhiên Làm Phương muốn đảm một nhất đạo Vào có Sở Tiểu Tiểu, tôi nhanh tay nhanh mat ban lấy lưỡi đao Một cơn đau thầu tập tin gan xuyên qua lòng bàn tay tôi, màu nhỏ lên gương mặt Sở Tiêu Tiêu.
Biểu cảm của Lâm Phương cực kỳ đau khổ, cả gương mặt đều văn vẹo, biểu cảm đó vừa giống như đang khóc, nhưng cũng như đang cười
Trương Siêu, sao anh có thể vì Sở Tiểu Tiểu làm nhiều việc như vậy mà không chịu tha thứ cho tôi gi
Tôi đầu tới nỗi nhe răng trợn mắt, bảy giờ sức lực còn chưa hồi phục, chỉ có thể miễn cưỡng chống lại cô ta Con dao kia đàm thật sâu vào lòng bàn tay tôi, cơn đau khiến tôi nhanh chóng tỉnh táo lại Lâm Phương càng khóc càng ra sức, hưởng con đao về phía tim tôi.
Tôi hỏi lại: "Có muốn tôi phải tha thứ cho có cái gì chứ? Tha thứ cho có phụ lòng tin của tôi, tha thứ cho có cấu kết với kẻ địch để hại tôi, hay là quay lại, tha thứ việc cô đã lừa tôi? Hay có muốn tôi tha thử việc có đòi giết bạn tốt nhất của mình, hay có muốn tôi tha thứ việc có muốn giết tôi ngay bày giờ
Lâm Phương bị tôi gặng hỏi mà không cách nào trả lời được, cô ta khê gầm lên "Đi chết đi Anh mau chet di!!!"
Tôi dùng sức cần đầu lưỡi, một chân đã vào bụng
của cô ta. Có ta ngã lăn ra đất, hết về phía cai tủquân do Mau ra đầy giết anh ta đi
Tôi đương nhiên biết cô ta đang gọi Liệu Vinh, nhưng từ quan ao văn không có chút phản ứng
Lâm Phương và cùng sốt ruột" Trương Siêu đãi tỉnh rồi, bây giờ ông không ra, anh ta cũng đã biết ông muốn giết anh ta Mau giết anh ta đi, sức lực của anh ta còn chưa hồi phục
Tủ quan ao văn không nhúc nhích, lúc này Làm Phương đã thấy kỳ quái
Tôi thở dài một hơi, chộp lấy một cái áo trên giường bọc vết thương trên tay mình, sau đó nói với Lâm Phương: "Cô có biết vì sao ông ta không bước ra không?"
Làm Phương đương nhiên không biết.
Tôi quay đầu về phía tủ quần áo nói: "Được rồi, xuất hiện đi
Canh của tủ quần áo bạt mở.
**********
Tôi am tham thở dài một hơi. Mặc dù Lam Phương chẳng là cái thời gì nhưng có ta thật sự có thể nhìn thấu Sử Tiêu Tiêu, cô ta biết Sở Tiêu Tiêu nhất. định sẽ cảm lấy con dao này, Sở Tiêu Tiêu quả thật đã cầm lấy nó chỉ tiếc rằng cô ấy không dùng con dao đâm về phía tôi, mà lại chĩa vào Lâm Phương
Tôi thấy Sở Tiểu Tiểu tự mình có thể đối phó được, dường như hoàn toàn không có ý cần tôi hỗ trợ
Sở Tiểu Tiểu bừng bừng lửa gian đi về phía Làm Phương Lâm Phương hoàn toàn không ngờ sự việc sẽ thành ra như vậy, từ từ lùi lại trên mặt đất
Tiêu, Tiêu Tiêu, cô muốn làm gì?"
“Tôi muốn làm gì có không biết sao? Đàn ông của tôi cô cũng dám có ý đồ ả, sao có không ra ngoài hỏi thăm thử xem, cá cái trung học thành phố Tháng này, có ai dám đụng vào đàn ông của Sở Tiêu Tiêu tôi không?"
Tôi, tôi, là Trương Siêu uống say
Sở Tiêu Tiêu lại trở tay tát một cái, Lâm Phương đầu tới nỗi rên lên một tiếng. Cô ta rất muốn phản kháng, nhưng Sở Tiêu Tiêu là người nào cơ chứ. lúc còn học cấp ba có ấy đã là kẻ ngang ngược có tiếng trong trường, là kẻ cầm đầu đám con gái du thủ du thực trong trường, khống chế một cô gái nhỏ dễ như trở bàn tay. Mà Lâm Phương tuy âm mưu thủ đoạn nhưng chỉ là kẻ trói gà không chặt, một khi Sở Tiêu Tiêu muốn đánh có thể đánh liên mười cáiNhiều năm trời qua trước mặt Làm Phương Sở Tiểu Tiểu vẫn giữ hình tương chi em tốt than thiết chưa từng động tay động chân với Lan Phương Không những the, Lam Phương bảo cô ấy làm gì có ấy sẽ làm cái đó, cho nàn Lâm Phương từ lâu đã quên Sở Tiêu Tiêu trở nên hung bạo sẽ khủng bỏ tới mức nào. Có la đã quên mất, bàn tay Sở Tiêu Tiêu tát len mặt người khác đau thì tắt lên mặt cô ta cũng rất đau
"Co noi thể có biết xấu hổ không hả? Đàn ông uống say còn có thể làm ra chuyện này sao? Làm Phương, tôi quen biết có lâu như vậy, thực chất từ lâu đã biết cô là cái hạng người gi rồi. Ngày trước chỉ là tôi không muốn tin, tôi tự lừa gạt bản thân mình, nhưng bây giờ tôi đã tỉnh ngô rồi, có chính là một con chó cái
"Vậy cô không phải sao? Có cướp đàn ông của tôi, có thì tốt đẹp lam chắc?"
Sở Tiêu Tiêu cười đạp "Cướp được thi là của tôi, có muốn thể nào hả? Có có gan thì cướp lại đi. Nhìn biểu cảm của Lâm Phương có cũng biết, Trương Siêu hoàn toàn không yêu có nữa, bởi vì cô chỉ là kẻ đần độn, anh ấy chán ghét cô Người ta lúc không có gì mới thích cô, có thân phận thì hoàn toàn không để ý đến loại như cô nữa, cô không biết vì sao à? Bởi vì cô chỉ xứng với loại rác rưỡi, bao năm qua cô vật và làm việc, kết giao bạn bè đều là người không phủ cũng quỹ Có trở thành bạn thân của Trương Siêu, ban đầu tôi còn tưởng có thay đổi tính nết rồi cơ Hạ hã, sau này mới biết, thì ra cô chỉ muốn lợi dụng anh ấy để rời khỏi Trần Ngọc Châu."Làm Phương kích động nhân bạc Có nói hay Trương siêu thích tôi có nói bay
Sở Tiêu Tiêu dùng dao và và lên mặt cô ta "Tôi nói bảy đấy, có làm gì được nào? Tại đây có tính thuồn nói cho có nghe, làm có khó chịu, có ý bắt nạt cô đó, nó có thể làm gì được đây? Tôi phát hiện con người có thật sự để tiên mà tôi đối xử tốt với cô một chút có sẽ chẳng coi toi ra cái thả gì, xem ra có hoàn toàn không xứng với long tốt của tôi Bảy giờ tôi chính thức cảnh cáo có, sau này tránh xa người đàn ông của tôi một chút, nếu không tôi sẽ không hòa nhã với cô nữa đầu
Máy câu nói của Sở Tiêu Tiêu thật sự rất hung hàng đảo để, tôi đã có thể tưởng tượng ra dáng vẻ cô ấy làm lưu manh hồi ở trường cấp ba Lâm Phương làm gì có cửa là đối thủ của cô ấy chứ, tính cách của cô ấy luôn hổ báo như vậy, hoàn toàn không theo những gì Lâm Phương đã tình toàn.
Tôi nghe tới nói không nhịn cười được, khẽ nói: "Làm Phương, cô đã nghe thấy chưa? Đừng chơi đùa với những thứ âm mưu trẻ con đo nữa, ngày mai cô hãy rời khỏi thành phố Thông đi thời
Sở Tiểu Tiêu cũng khẽ cười nói: "Đúng vậy, có phải có xem nhiều phim cung đấu quả mà làm ra máy thứ cung tâm kế vô dụng này không hả. Cô cho rằng cô gọi tôi tới đây, tôi sẽ bị lừa sao? Thực ra Trương Siêu đã báo cho tôi biết từ lâu rồi, anh nói chắc chắn hôm nay cô sẽ bày mấy trò vỏ văn "
Lâm Phương ngạc nhiên nói: "Trương Siêu, là anhbáo Thanh Thanh thông báo cho sở Tiểu Tiểu
Có thông minh như vậy, sao bay giờ mới đoán được the
Thực ra buổi sáng tại báo Thanh Thanh giúp tôi một chuyện chính là nhờ cô ấy tới báo cho Sở Tiêu Tiêu
Tôi nói tiếp "Đã lâu rồi tôi chưa được gặp Tiêu Tieu, cũng phải cam ơn có đã cho tôi cơ hội này Nếu không phải có gọi Tiêu Tiêu tới, chúng tôi sẽ còn phải đợi rất lâu nữa mới có thể gặp mặt
Lâm Phương thẹn quả hòa giận, dù thế nào có cũng không ngờ rằng mình lại bị tôi đùa giỡn ngược
Cô ta vin vào bờ tường chăm chăm đứng lên, đặt nhiên tâm một phát lấy cổ tay Sở Tiêu Tiêu
Đôi lông mày thanh tú của Sở Tiêu Tiêu nhíu lại, có ấy hét lên: "Có buông tay Tôi sẽ không khách sáo
Bồng nhiên, tay còn lại của Lâm Phương cầm lấy một cái bình xịt, phun thẳng vào mũi của Sở Tiêu Tiểu. Sở Tiêu Tiêu chớp mắt đã ngất xỉu, con dao bị Lâm Phương nhẹ nhàng lấy được.
Tôi vội vàng đứng bật dậy khỏi giường, mặc dù sức lực chưa hồi phục được nhiều, nhưng bây giờ tôi biết Lâm Phương đã điên rồi, cô ta nhất định sẽ ra tay với Sở Tiêu Tiêu,Quả nhiên Làm Phương muốn đảm một nhất đạo Vào có Sở Tiểu Tiểu, tôi nhanh tay nhanh mat ban lấy lưỡi đao Một cơn đau thầu tập tin gan xuyên qua lòng bàn tay tôi, màu nhỏ lên gương mặt Sở Tiêu Tiêu.
Biểu cảm của Lâm Phương cực kỳ đau khổ, cả gương mặt đều văn vẹo, biểu cảm đó vừa giống như đang khóc, nhưng cũng như đang cười
Trương Siêu, sao anh có thể vì Sở Tiểu Tiểu làm nhiều việc như vậy mà không chịu tha thứ cho tôi gi
Tôi đầu tới nỗi nhe răng trợn mắt, bảy giờ sức lực còn chưa hồi phục, chỉ có thể miễn cưỡng chống lại cô ta Con dao kia đàm thật sâu vào lòng bàn tay tôi, cơn đau khiến tôi nhanh chóng tỉnh táo lại Lâm Phương càng khóc càng ra sức, hưởng con đao về phía tim tôi.
Tôi hỏi lại: "Có muốn tôi phải tha thứ cho có cái gì chứ? Tha thứ cho có phụ lòng tin của tôi, tha thứ cho có cấu kết với kẻ địch để hại tôi, hay là quay lại, tha thứ việc cô đã lừa tôi? Hay có muốn tôi tha thử việc có đòi giết bạn tốt nhất của mình, hay có muốn tôi tha thứ việc có muốn giết tôi ngay bày giờ
Lâm Phương bị tôi gặng hỏi mà không cách nào trả lời được, cô ta khê gầm lên "Đi chết đi Anh mau chet di!!!"
Tôi dùng sức cần đầu lưỡi, một chân đã vào bụng
của cô ta. Có ta ngã lăn ra đất, hết về phía cai tủquân do Mau ra đầy giết anh ta đi
Tôi đương nhiên biết cô ta đang gọi Liệu Vinh, nhưng từ quan ao văn không có chút phản ứng
Lâm Phương và cùng sốt ruột" Trương Siêu đãi tỉnh rồi, bây giờ ông không ra, anh ta cũng đã biết ông muốn giết anh ta Mau giết anh ta đi, sức lực của anh ta còn chưa hồi phục
Tủ quan ao văn không nhúc nhích, lúc này Làm Phương đã thấy kỳ quái
Tôi thở dài một hơi, chộp lấy một cái áo trên giường bọc vết thương trên tay mình, sau đó nói với Lâm Phương: "Cô có biết vì sao ông ta không bước ra không?"
Làm Phương đương nhiên không biết.
Tôi quay đầu về phía tủ quần áo nói: "Được rồi, xuất hiện đi
Canh của tủ quần áo bạt mở.