Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-200
Chương 200 Hoa hồng
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Phía sau tấm băng rôn là ba cổng vòm bong bóng màu hồng, thảm đỏ xuyên qua cổng, dẫn khách khứa tới khu vực lễ tân bên trong nhà hàng.
Không những thế, ngoài cửa Tụ Ân Viên huyện náo tiếng cười nói, không ít người đang đăng ký ở sảnh trước, nếu không phải dòng chữ sinh nhật Lâm Nguyệt Nhi quá nổi bật, tôi còn tưởng mình đã tới nhầm chỗ. “Làm cái gì vậy?” Tôi trợn mắt há hốc m.
Sở Tiêu Tiêu kéo tôi xuống xe, chạy thẳng vào cửa, bảo vệ trước cửa vừa thấy tôi liền cúi đầu, nói chào Chủ tịch Trương.
Những vị khách đang đăng ký vào bữa tiệc cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía tôi, một vài người trong số đó đã nhận ra tôi. “Hóa ra là thiếu gia. “Là thiếu gia của Tụ Ân Viên à?”Chương 200 Hoa hồng
Phía sau tấm băng rôn là ba cổng vòm bong bóng màu hồng, thảm đỏ xuyên qua cổng, dẫn khách khứa tới khu vực lễ tân bên trong nhà hàng.
Không những thế, ngoài cửa Tụ Ân Viên huyện náo tiếng cười nói, không ít người đang đăng ký ở sảnh trước, nếu không phải dòng chữ sinh nhật Lâm Nguyệt Nhi quá nổi bật, tôi còn tưởng mình đã tới nhầm chỗ. “Làm cái gì vậy?” Tôi trợn mắt há hốc m.
Sở Tiêu Tiêu kéo tôi xuống xe, chạy thẳng vào cửa, bảo vệ trước cửa vừa thấy tôi liền cúi đầu, nói chào Chủ tịch Trương.
Những vị khách đang đăng ký vào bữa tiệc cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía tôi, một vài người trong số đó đã nhận ra tôi. “Hóa ra là thiếu gia. “Là thiếu gia của Tụ Ân Viên à?”phải ghen tỵ chứ. Ngài tặng cô ấy món quà quý giá, cũng không bằng cho cô ấy mặt mũi. Con người đôi khi không cần tiền, mà là cần ngụ ý.”
Tôi dở khóc dở cười, đây là cái lý lẽ quái quỷ gì vậy? Nhưng mọi người đã được mời tới, tôi cũng không thể đuổi họ về được. “Phải rồi, thằng nhóc Thái Tiểu Băng đâu? Tại sao chưa thấy người đâu vậy?” Tôi hỏi. “Vừa rồi có một vị khách tên Thái Tiểu Băng, hình như đã tới vườn hoa. Giám đốc chỉ về phía vườn hoa.
Tới lúc này rồi Thái Tiểu Băng không theo Lâm Nguyệt Nhi, còn tới vườn hoa làm gì? Chẳng lẽ thành nhóc này đột nhiên nổi hứng đi ngắm hoa sao?
Lúc chúng tôi tìm thấy Thái Tiểu Băng trong vườn, tôi suýt chút nữa cười phá lên, không ngờ thằng nhóc này lại núp ở sau gốc cây mà run rẩy, vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi đã tuôn như thác rồi.“Thằng nhóc này, cậu trốn ở đây làm gì hả?” Tôi hỏi. “Đội, đội trưởng, sao lại trở nên phố trương quá thế này, tui, tui sợ...” “Xem cậu không có chút triển vọng gì này, cầm lấy, đây là quà của cậu, lát nữa tự tay trao cho Lâm Nguyệt Nhi. Nhớ kỹ, phải sửa phương ngữ của cậu đi nhé.”
Thái Tiểu Băng nhất khịt không dám đi, tôi và Sở Tiêu Tiêu phải khuyến mãi mới chịu ra khỏi vườn hoa.
Cậu ta nấp sau lưng chúng tôi đi vào trong nhà hàng, lúc này khách khứa đã vào vị trí, trên ghế chủ tọa là một cô gái xinh đẹp, khí chất thoát tục, chính là Lâm Nguyệt Nhi. “Chúc mừng cô, sinh nhật vui vẻ” “Chị Lâm, tôi là bạn gái của Trương Siêu, sinh nhật vui vẻ. Chị thật là xinh đẹp.”
Sau khi Sở Tiêu Tiêu nhiệt tình ôm lấy Lâm Nguyệt Nhi, cô ấy liền quay người nháy mắt ra hiệu cho Thái Tiểu Băng, ýbảo cậu ta lên tặng quà. “Lâm, Lâm, Lâm... Đây là món quà đội trưởng tui mua.”
Thái Tiểu Băng vừa nói xong, tôi thầm hét lên một tiếng, cái tên thô lỗ này nói ra hết mất rồi, màn tán gái này coi như đã thất bại.
Thái Tiểu Băng vừa nói xong, những vị khách đều nghệch mặt ra, hoàn toàn không ngờ cậu ta sẽ nói như vậy.
Ngay cả MC cũng không biết cứu thế nào nữa.
Tôi biết Thái Tiểu Băng thành thật, không biết dỗ phụ nữ, nhưng không ngờ cậu ta lại ngốc đến mức độ này.
Tôi thầm thở dài, xem ra đội quân Bảo Tuyết chúng tôi vĩnh viễn cũng không lấy được danh hiệu quân đội thông minh nhất rồi.
Lâm Nguyệt Nhi phì cười một tiếng, mở nó ra nhìn thoáng một cái rồi đặt xuống nói: “Quý hóa quá anh Tiểu BăngĐiều này càng khiến lòng chúng tôi nguội lạnh, thôi xong rồi, điều này càng chứng tỏ Thái Tiểu Băng mất vé rồi, Lâm Nguyệt Nhi hoàn toàn không để mắt tới cậu ta. “Nào, Chủ tịch Trương, anh Tiểu Băng, mọi người ngồi đi.”
Lâm Nguyệt Nhi nhiệt tình mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi và Sở Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều thấy hơi thất vọng. Nhưng trái lại Thái Tiểu Băng hoàn toàn không cảm nhận được điều gì, cậu ta đĩnh đạc ngồi xuống, bắt đầu chia bát đũa cho mọi người một cách vô tư. “Có phải hơi quý rồi không? Đây là món quà đội trưởng của tui mua, tui biết ngay anh ấy nhất định sẽ mua thứ quý giá mà. Đội trưởng, món đồ này mua hết bao nhiêu? Theo tui thì còn không bằng mua rau cải trắng, để đó có thể ăn cả năm đấy, Tiểu Nguyệt em thấy có đúng không?”
Tôi che mặt, có một loại cảm giác không thể nghe nổi, mọi người trongbàn tôi đều cười ha hả, có mấy người đã cười tới suýt rơi nước mắt. Lâm Nguyệt Nhi cũng che miệng cười theo, đáng giận nhất là tên Thái Tiểu Băng ngu ngốc này còn cho rằng mình nói chuyện rất hay, hùa theo mọi người cười hô hố. Tôi thật hận không thể khâu miệng tên ngốc này lại, để cậu ta đừng ra ngoài nói năng lung tung nữa.
Cả bàn tiệc đều tràn ngập không khí vui vẻ, chỉ có tôi và Sở Tiêu Tiêu ôm trán, vẻ mặt không thể thảm thương hơn.
Nếu sau này có cơ hội quay lại Báo Tuyết, tôi nhất định phải đưa ra yêu cầu với huấn luyện viên, cần phải bổ túc cho các chiến sĩ thêm một khóa học nghệ thuật ăn nói mới được. “Anh bạn nhỏ, cuộc sống này cần cải trắng để ăn no bụng, nhưng cũng cần kim cương pha lê và hoa hồng để tô điểm lãng mạn chứ. Sau này cậu có bạn gái, chẳng lẽ lễ tình nhân cũng tặng cải trắng cho cô ấy à?”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên khiến tôi trở nên cảnh giác, tôi thầmmắng trong lòng, là ai, ai lại hỏi Thái Tiểu Băng vấn đề này chứ, không phải đang khai thác tâm tư của Thái Tiểu Băng sao?
Người đó vừa hỏi xong, đã có người ồn ào hùa theo khơi chuyện: “Đúng vậy, anh bạn nhỏ à, sau này cậu cũng tặng hoa hồng cho Lâm Nguyệt Nhi vào lễ tình nhân sao?” “Phải đó, có hơi quê mùa nhỉ.”
Thái Tiểu Băng vốn không rành việc đối phó với loại tình huống này, người ta mới nói hai ba câu mặt đã đỏ bừng lên, lắp ba lắp đắp đáp lại vài câu, thật sự không chịu nổi sự chất vấn của đám người này.
Đám người kia dù biết quan hệ giữa tôi và Thái Tiểu Băng, nhưng nhìn cậu ta vừa thành thật lại quê mùa, trong khi Lâm Nguyệt Nhi xinh tươi sành điệu như thế, lại có quan hệ khá tốt với tôi, không khỏi cảm thấy ghen tỵ. “Phải rồi anh bạn này, cậu xem, Nguyệt Nhi xinh đẹp như vậy, sinh ra là để nhận
*Chương có nội dung hình ảnh
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên Truyện 88.
**********
Phía sau tấm băng rôn là ba cổng vòm bong bóng màu hồng, thảm đỏ xuyên qua cổng, dẫn khách khứa tới khu vực lễ tân bên trong nhà hàng.
Không những thế, ngoài cửa Tụ Ân Viên huyện náo tiếng cười nói, không ít người đang đăng ký ở sảnh trước, nếu không phải dòng chữ sinh nhật Lâm Nguyệt Nhi quá nổi bật, tôi còn tưởng mình đã tới nhầm chỗ. “Làm cái gì vậy?” Tôi trợn mắt há hốc m.
Sở Tiêu Tiêu kéo tôi xuống xe, chạy thẳng vào cửa, bảo vệ trước cửa vừa thấy tôi liền cúi đầu, nói chào Chủ tịch Trương.
Những vị khách đang đăng ký vào bữa tiệc cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía tôi, một vài người trong số đó đã nhận ra tôi. “Hóa ra là thiếu gia. “Là thiếu gia của Tụ Ân Viên à?”Chương 200 Hoa hồng
Phía sau tấm băng rôn là ba cổng vòm bong bóng màu hồng, thảm đỏ xuyên qua cổng, dẫn khách khứa tới khu vực lễ tân bên trong nhà hàng.
Không những thế, ngoài cửa Tụ Ân Viên huyện náo tiếng cười nói, không ít người đang đăng ký ở sảnh trước, nếu không phải dòng chữ sinh nhật Lâm Nguyệt Nhi quá nổi bật, tôi còn tưởng mình đã tới nhầm chỗ. “Làm cái gì vậy?” Tôi trợn mắt há hốc m.
Sở Tiêu Tiêu kéo tôi xuống xe, chạy thẳng vào cửa, bảo vệ trước cửa vừa thấy tôi liền cúi đầu, nói chào Chủ tịch Trương.
Những vị khách đang đăng ký vào bữa tiệc cũng quay đầu lại, kinh ngạc nhìn về phía tôi, một vài người trong số đó đã nhận ra tôi. “Hóa ra là thiếu gia. “Là thiếu gia của Tụ Ân Viên à?”phải ghen tỵ chứ. Ngài tặng cô ấy món quà quý giá, cũng không bằng cho cô ấy mặt mũi. Con người đôi khi không cần tiền, mà là cần ngụ ý.”
Tôi dở khóc dở cười, đây là cái lý lẽ quái quỷ gì vậy? Nhưng mọi người đã được mời tới, tôi cũng không thể đuổi họ về được. “Phải rồi, thằng nhóc Thái Tiểu Băng đâu? Tại sao chưa thấy người đâu vậy?” Tôi hỏi. “Vừa rồi có một vị khách tên Thái Tiểu Băng, hình như đã tới vườn hoa. Giám đốc chỉ về phía vườn hoa.
Tới lúc này rồi Thái Tiểu Băng không theo Lâm Nguyệt Nhi, còn tới vườn hoa làm gì? Chẳng lẽ thành nhóc này đột nhiên nổi hứng đi ngắm hoa sao?
Lúc chúng tôi tìm thấy Thái Tiểu Băng trong vườn, tôi suýt chút nữa cười phá lên, không ngờ thằng nhóc này lại núp ở sau gốc cây mà run rẩy, vẻ mặt căng thẳng, mồ hôi đã tuôn như thác rồi.“Thằng nhóc này, cậu trốn ở đây làm gì hả?” Tôi hỏi. “Đội, đội trưởng, sao lại trở nên phố trương quá thế này, tui, tui sợ...” “Xem cậu không có chút triển vọng gì này, cầm lấy, đây là quà của cậu, lát nữa tự tay trao cho Lâm Nguyệt Nhi. Nhớ kỹ, phải sửa phương ngữ của cậu đi nhé.”
Thái Tiểu Băng nhất khịt không dám đi, tôi và Sở Tiêu Tiêu phải khuyến mãi mới chịu ra khỏi vườn hoa.
Cậu ta nấp sau lưng chúng tôi đi vào trong nhà hàng, lúc này khách khứa đã vào vị trí, trên ghế chủ tọa là một cô gái xinh đẹp, khí chất thoát tục, chính là Lâm Nguyệt Nhi. “Chúc mừng cô, sinh nhật vui vẻ” “Chị Lâm, tôi là bạn gái của Trương Siêu, sinh nhật vui vẻ. Chị thật là xinh đẹp.”
Sau khi Sở Tiêu Tiêu nhiệt tình ôm lấy Lâm Nguyệt Nhi, cô ấy liền quay người nháy mắt ra hiệu cho Thái Tiểu Băng, ýbảo cậu ta lên tặng quà. “Lâm, Lâm, Lâm... Đây là món quà đội trưởng tui mua.”
Thái Tiểu Băng vừa nói xong, tôi thầm hét lên một tiếng, cái tên thô lỗ này nói ra hết mất rồi, màn tán gái này coi như đã thất bại.
Thái Tiểu Băng vừa nói xong, những vị khách đều nghệch mặt ra, hoàn toàn không ngờ cậu ta sẽ nói như vậy.
Ngay cả MC cũng không biết cứu thế nào nữa.
Tôi biết Thái Tiểu Băng thành thật, không biết dỗ phụ nữ, nhưng không ngờ cậu ta lại ngốc đến mức độ này.
Tôi thầm thở dài, xem ra đội quân Bảo Tuyết chúng tôi vĩnh viễn cũng không lấy được danh hiệu quân đội thông minh nhất rồi.
Lâm Nguyệt Nhi phì cười một tiếng, mở nó ra nhìn thoáng một cái rồi đặt xuống nói: “Quý hóa quá anh Tiểu BăngĐiều này càng khiến lòng chúng tôi nguội lạnh, thôi xong rồi, điều này càng chứng tỏ Thái Tiểu Băng mất vé rồi, Lâm Nguyệt Nhi hoàn toàn không để mắt tới cậu ta. “Nào, Chủ tịch Trương, anh Tiểu Băng, mọi người ngồi đi.”
Lâm Nguyệt Nhi nhiệt tình mời chúng tôi ngồi xuống. Tôi và Sở Tiêu Tiêu liếc nhìn nhau một cái, trong lòng đều thấy hơi thất vọng. Nhưng trái lại Thái Tiểu Băng hoàn toàn không cảm nhận được điều gì, cậu ta đĩnh đạc ngồi xuống, bắt đầu chia bát đũa cho mọi người một cách vô tư. “Có phải hơi quý rồi không? Đây là món quà đội trưởng của tui mua, tui biết ngay anh ấy nhất định sẽ mua thứ quý giá mà. Đội trưởng, món đồ này mua hết bao nhiêu? Theo tui thì còn không bằng mua rau cải trắng, để đó có thể ăn cả năm đấy, Tiểu Nguyệt em thấy có đúng không?”
Tôi che mặt, có một loại cảm giác không thể nghe nổi, mọi người trongbàn tôi đều cười ha hả, có mấy người đã cười tới suýt rơi nước mắt. Lâm Nguyệt Nhi cũng che miệng cười theo, đáng giận nhất là tên Thái Tiểu Băng ngu ngốc này còn cho rằng mình nói chuyện rất hay, hùa theo mọi người cười hô hố. Tôi thật hận không thể khâu miệng tên ngốc này lại, để cậu ta đừng ra ngoài nói năng lung tung nữa.
Cả bàn tiệc đều tràn ngập không khí vui vẻ, chỉ có tôi và Sở Tiêu Tiêu ôm trán, vẻ mặt không thể thảm thương hơn.
Nếu sau này có cơ hội quay lại Báo Tuyết, tôi nhất định phải đưa ra yêu cầu với huấn luyện viên, cần phải bổ túc cho các chiến sĩ thêm một khóa học nghệ thuật ăn nói mới được. “Anh bạn nhỏ, cuộc sống này cần cải trắng để ăn no bụng, nhưng cũng cần kim cương pha lê và hoa hồng để tô điểm lãng mạn chứ. Sau này cậu có bạn gái, chẳng lẽ lễ tình nhân cũng tặng cải trắng cho cô ấy à?”
Một giọng nói bỗng nhiên vang lên khiến tôi trở nên cảnh giác, tôi thầmmắng trong lòng, là ai, ai lại hỏi Thái Tiểu Băng vấn đề này chứ, không phải đang khai thác tâm tư của Thái Tiểu Băng sao?
Người đó vừa hỏi xong, đã có người ồn ào hùa theo khơi chuyện: “Đúng vậy, anh bạn nhỏ à, sau này cậu cũng tặng hoa hồng cho Lâm Nguyệt Nhi vào lễ tình nhân sao?” “Phải đó, có hơi quê mùa nhỉ.”
Thái Tiểu Băng vốn không rành việc đối phó với loại tình huống này, người ta mới nói hai ba câu mặt đã đỏ bừng lên, lắp ba lắp đắp đáp lại vài câu, thật sự không chịu nổi sự chất vấn của đám người này.
Đám người kia dù biết quan hệ giữa tôi và Thái Tiểu Băng, nhưng nhìn cậu ta vừa thành thật lại quê mùa, trong khi Lâm Nguyệt Nhi xinh tươi sành điệu như thế, lại có quan hệ khá tốt với tôi, không khỏi cảm thấy ghen tỵ. “Phải rồi anh bạn này, cậu xem, Nguyệt Nhi xinh đẹp như vậy, sinh ra là để nhận