Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-202
Chương 202 Không xứng
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Đừng nói là những người khác có mặt ở đây, ngay cả tôi và Sở Tiêu Tiêu cũng cảm thấy không thể tin được.
Không ngờ Lâm Nguyệt Nhi lại uống rượu giúp Thái Tiểu Băng!
Tất cả mọi người đều sững sờ, cầm như sắp rơi xuống đất, đặc biệt là mấy gã đàn ông ngấp nghé Lâm Nguyệt Nhi, sau một hồi sửng sốt, trong mắt họ toát lên vẻ ghen tị và tức giận. Nếu không nhờ Thái Tiểu Băng ngốc, không hiểu những ánh mắt này, chỉ sợ cậu ta đã sợ chết khiếp ngay tại chỗ vì những ánh mắt đó. “Nguyệt Nhi, cô gọi anh này anh nọ thân thiết như thế, rốt cuộc là hai người có quan hệ gì?” “Đúng, đừng nói là bạn trai bạn gái đấy. Ha ha ha, tôi không tin, cậu ta thực sự trông không xứng với cô.”
Lúc này, những người phụ nữ ồn ào kia cũng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức chế nhạo Lâm Nguyệt Nhi tới tấp.Tôi hơi lo lắng, vừa rồi Lâm Nguyệt Nhi rõ ràng đang giải vây cho Thái Tiểu Băng, nhưng đảm phụ nữ này lại hỏi như thế, chỉ sợ Lâm Nguyệt Nhi không còn lo nổi thân mình, sẽ không giúp Thái Tiểu Băng nữa.
Tôi âm thầm gọi cho quản lý và muốn chấm dứt bữa tiệc sinh nhật nhàm chán này. Mẹ nó, tôi đã nói trước là đừng mời đám người này, bây giờ tốt rồi đó, tiệc sinh nhật yên lành bị làm thành thế này đây.
Ai ngờ, khi tôi định lên tiếng, Lâm Nguyệt Nhi đã dịu dàng nói: “Vẫn chưa có quan hệ gì, chủ yếu là tùy thuộc vào ý của anh Thái.”
Điều này không khác gì ném một quả b nặng ký vào đám người đó, suýt chút nữa làm nổ tung cả bữa tiệc sinh nhật, từng tiếng thốt kinh ngạc nối tiếp nhau vang lên một cách rôm rả từ các bàn tiệc khi tin tức này truyền đi.
Sở Tiêu Tiêu hít một hơi thật mạnh: “Đây là thật hay đang diễn vậy?”“Anh cũng không biết, cảnh tượng này không khác gì lúc em giải vây giúp anh khi đó.” Tôi cũng hít mạnh một hơi.
Vô số ánh mắt, có tức giận, có ghen tị, có khó tin, đồng thời đổ dồn về phía người may mắn Thái Tiểu Băng.
Mà nhân vật nam chính Thái Tiểu Băng thì đang há hốc mồm nhìn mọi người, cậu ta còn khó tin câu trả lời này hơn tất cả mọi người ở đây. “Được rồi, mọi người đừng ép hỏi anh Thái nữa. Hôm nay là sinh nhật của tôi, cảm ơn mọi người đã đến, bánh kem đã được bưng lên rồi, chúng ta cùng nhau ăn thôi.”
Mặc dù Lâm Nguyệt Nhi đã cố hết sức để chuyển chủ đề, nhưng mọi người vẫn nhỏ giọng bàn luận chuyện này như điển.
Tôi cảm thấy Lâm Nguyệt Nhi nói như vậy chỉ để giải vây cho Thái Tiểu Băng, bất kể thế nào, ít nhất Thái Tiểu Băng cũng không bị lúng túng.Lâm Nguyệt Nhi đang mời mọi người ăn bánh kem, Thái Tiểu Băng thì thỉnh thoảng nhìn lên Lâm Nguyệt Nhi. Suy nghĩ của thằng nhóc này đã viết rõ trên mặt, cậu ta chắc chắn có thích Lâm Nguyệt Nhi, nhưng đáng tiếc, có lẽ hai người họ chưa bao giờ là người của cùng một thế giới.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thằng nhóc vô tư Thái Tiểu Băng này có vẻ mặt cô đơn và đau lòng, mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, cậu ta cũng không nói một lời.
Sau khi tiệc tàn, Sở Tiêu Tiêu thấy Thái Tiểu Băng đứng đó một mình thì muốn qua an ủi vài câu, tôi bảo cô ấy đừng đi. “Đàn ông của Báo Tuyết bọn anh sẽ không bị gục ngã bởi những chuyện nhỏ nhặt này. Em đừng đi, em mà qua là thằng nhóc ấy sẽ làm nũng với em, cậu ta là người thích già mồm nhất Báo Tuyết bọn anh đấy.”
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy eo tôi: “Nhìn thấy cậu ta như vậy là em lại nghĩ đến anh trước đây, em không đành lòng. Anh nóixem, nếu lúc trước nữ hiệp em đây không hành hiệp trượng nghĩa cứu anh, có phải anh sẽ khóc tới chết vì thất tình không?”
Tôi trở tay ôm lấy cô ấy và để thân hình mảnh mai của cô ấy áp sát vào eo tôi. Mặc dù chỉ cách một lớp vải mỏng, tôi vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể cô ấy, nó giống như một lời mời cám dỗ khiến tôi suýt mất kiểm soát. “Nữ hiệp, cô có thể cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật thì tiến đến Tây Thiên không? Tiểu nhân tôi có một nguyện vọng rất muốn hoàn thành, cô có cảm nhận được không?” Tôi cố ý dùng thân dưới cọ vào người cô ấy, chỉ hai lần cọ đã khiến tôi sắp không chịu nổi nữa.
Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Lưu manh, sao anh lại có thể động dục mọi lúc mọi nơi vậy?”
Cô ấy chưa nói thì không sao, khi mới nói ra vài chữ đã như thắp lên mồi lửa trong lòng tôi.Kể ra thì cũng lạ, lúc đầu chưa nghĩ đến chuyện này thì không cảm thấy gì, nhưng từ khi được nếm trải vị ngọt thì ngày nào tôi cũng nghĩ làm thế nào để phá tấm thân trai tân của mình.
Tôi biết chắc rằng Sở Tiêu Tiêu không muốn làm chuyện đó ở nơi này, vậy nên tôi cũng không muốn ép buộc cô ấy. Sau một hồi cọ xát với cô ấy, tôi mới bình tĩnh lại và kìm nén dục vọng.
Sở Tiêu Tiêu oán trách trợn mắt lườm tôi một lượt, rời khỏi người tôi rồi nói: “Em sợ lần sau lái xe trên đường cao tốc anh cũng động dục được, đến lúc đó chẳng phải là sẽ phải xe hư người chết à?"
Tôi xấu xa hỏi: “Vậy em nói phải làm sao đây?”
Sở Tiêu Tiêu nhìn quanh một lượt, thấy không có ai bèn bảo tôi đưa tai qua.
Trái tim tôi khẽ rung động, tôi dựa tai lại gần, sau đó cảm nhận được đầu lưỡi của Sở Tiêu Tiêu liếm nhẹ vào vành tai tôi, khiến cơ bắp toàn thân tôi căngcứng, cùng lúc đó, cô ấy nói: “Nếu vậy thì em sẽ thiến anh, hì hì.”
Fuck!
Tôi giận mà không dám nói gì, cô nàng này tự trêu chọc tôi, còn trách tôi dễ mắc câu, thật là vô lý!
Tôi đang định nhào tới kéo Sở Tiêu Tiêu về nhà “dạy dỗ” một chút, bỗng nhiên Sở Tiêu Tiêu ra hiệu bảo tôi im lặng. “Anh nhìn kìa.”
Tôi vén mái tóc dài của Sở Tiêu Tiêu lên, sau đó gối đầu lên vai cô ấy, ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô ấy, rồi nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Lâm Nguyệt Nhi dùng hai tay đè vai Thái Tiểu Băng, Thái Tiểu Băng quay đầu lại thấy là Lâm Nguyệt Nhi thì kinh hãi lắp bắp. “Nguyệt Nhi, sao em lại ở đây? Vẫn chưa đi à?" “Anh, anh đang đợi đội trưởng.Thái Tiểu Băng nói vậy, tôi vội vàng kéo Sở Tiêu Tiêu trốn sau bức tường, đến khi Lâm Nguyệt Nhi nhìn qua thì đã không thấy chúng tôi nữa.
Sau đó tôi và Sở Tiêu Tiêu thò đầu ra nhìn thì thấy hai người họ trông như hai kẻ ngốc ngồi đấy cười ngây ngô, không ai nói lời nào, làm tôi rất muốn dí súng vào đầu Thái Tiểu Băng, buộc cậu ta phải nói ra một câu.
Hai người họ im lặng hồi lâu, không ngờ cuối cùng Lâm Nguyệt Nhi vẫn lên tiếng trước. “Anh Tiểu Băng, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Cả chuyện lần trước nữa, em cũng cảm ơn anh. Nếu không có anh bảo vệ em, e rằng em đã không thể đứng đây được nữa. Nhưng mà, em có vài lời muốn nói với anh...”
Thái Tiểu Băng thở dài một hơi, sau đó nở nụ cười vô cùng khó coi: “Em khỏi phải nói, anh biết em muốn nói gì. Em muốn nói anh là người tốt, anh biết, thứ anh nhận được nhiều nhất từ nhỏ đến giờ là thẻ người tốt."
*Chương có nội dung hình ảnh
**********
Đừng nói là những người khác có mặt ở đây, ngay cả tôi và Sở Tiêu Tiêu cũng cảm thấy không thể tin được.
Không ngờ Lâm Nguyệt Nhi lại uống rượu giúp Thái Tiểu Băng!
Tất cả mọi người đều sững sờ, cầm như sắp rơi xuống đất, đặc biệt là mấy gã đàn ông ngấp nghé Lâm Nguyệt Nhi, sau một hồi sửng sốt, trong mắt họ toát lên vẻ ghen tị và tức giận. Nếu không nhờ Thái Tiểu Băng ngốc, không hiểu những ánh mắt này, chỉ sợ cậu ta đã sợ chết khiếp ngay tại chỗ vì những ánh mắt đó. “Nguyệt Nhi, cô gọi anh này anh nọ thân thiết như thế, rốt cuộc là hai người có quan hệ gì?” “Đúng, đừng nói là bạn trai bạn gái đấy. Ha ha ha, tôi không tin, cậu ta thực sự trông không xứng với cô.”
Lúc này, những người phụ nữ ồn ào kia cũng không bỏ lỡ cơ hội, lập tức chế nhạo Lâm Nguyệt Nhi tới tấp.Tôi hơi lo lắng, vừa rồi Lâm Nguyệt Nhi rõ ràng đang giải vây cho Thái Tiểu Băng, nhưng đảm phụ nữ này lại hỏi như thế, chỉ sợ Lâm Nguyệt Nhi không còn lo nổi thân mình, sẽ không giúp Thái Tiểu Băng nữa.
Tôi âm thầm gọi cho quản lý và muốn chấm dứt bữa tiệc sinh nhật nhàm chán này. Mẹ nó, tôi đã nói trước là đừng mời đám người này, bây giờ tốt rồi đó, tiệc sinh nhật yên lành bị làm thành thế này đây.
Ai ngờ, khi tôi định lên tiếng, Lâm Nguyệt Nhi đã dịu dàng nói: “Vẫn chưa có quan hệ gì, chủ yếu là tùy thuộc vào ý của anh Thái.”
Điều này không khác gì ném một quả b nặng ký vào đám người đó, suýt chút nữa làm nổ tung cả bữa tiệc sinh nhật, từng tiếng thốt kinh ngạc nối tiếp nhau vang lên một cách rôm rả từ các bàn tiệc khi tin tức này truyền đi.
Sở Tiêu Tiêu hít một hơi thật mạnh: “Đây là thật hay đang diễn vậy?”“Anh cũng không biết, cảnh tượng này không khác gì lúc em giải vây giúp anh khi đó.” Tôi cũng hít mạnh một hơi.
Vô số ánh mắt, có tức giận, có ghen tị, có khó tin, đồng thời đổ dồn về phía người may mắn Thái Tiểu Băng.
Mà nhân vật nam chính Thái Tiểu Băng thì đang há hốc mồm nhìn mọi người, cậu ta còn khó tin câu trả lời này hơn tất cả mọi người ở đây. “Được rồi, mọi người đừng ép hỏi anh Thái nữa. Hôm nay là sinh nhật của tôi, cảm ơn mọi người đã đến, bánh kem đã được bưng lên rồi, chúng ta cùng nhau ăn thôi.”
Mặc dù Lâm Nguyệt Nhi đã cố hết sức để chuyển chủ đề, nhưng mọi người vẫn nhỏ giọng bàn luận chuyện này như điển.
Tôi cảm thấy Lâm Nguyệt Nhi nói như vậy chỉ để giải vây cho Thái Tiểu Băng, bất kể thế nào, ít nhất Thái Tiểu Băng cũng không bị lúng túng.Lâm Nguyệt Nhi đang mời mọi người ăn bánh kem, Thái Tiểu Băng thì thỉnh thoảng nhìn lên Lâm Nguyệt Nhi. Suy nghĩ của thằng nhóc này đã viết rõ trên mặt, cậu ta chắc chắn có thích Lâm Nguyệt Nhi, nhưng đáng tiếc, có lẽ hai người họ chưa bao giờ là người của cùng một thế giới.
Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy thằng nhóc vô tư Thái Tiểu Băng này có vẻ mặt cô đơn và đau lòng, mãi đến khi bữa tiệc kết thúc, cậu ta cũng không nói một lời.
Sau khi tiệc tàn, Sở Tiêu Tiêu thấy Thái Tiểu Băng đứng đó một mình thì muốn qua an ủi vài câu, tôi bảo cô ấy đừng đi. “Đàn ông của Báo Tuyết bọn anh sẽ không bị gục ngã bởi những chuyện nhỏ nhặt này. Em đừng đi, em mà qua là thằng nhóc ấy sẽ làm nũng với em, cậu ta là người thích già mồm nhất Báo Tuyết bọn anh đấy.”
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy eo tôi: “Nhìn thấy cậu ta như vậy là em lại nghĩ đến anh trước đây, em không đành lòng. Anh nóixem, nếu lúc trước nữ hiệp em đây không hành hiệp trượng nghĩa cứu anh, có phải anh sẽ khóc tới chết vì thất tình không?”
Tôi trở tay ôm lấy cô ấy và để thân hình mảnh mai của cô ấy áp sát vào eo tôi. Mặc dù chỉ cách một lớp vải mỏng, tôi vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ cơ thể cô ấy, nó giống như một lời mời cám dỗ khiến tôi suýt mất kiểm soát. “Nữ hiệp, cô có thể cứu người thì cứu đến cùng, tiễn Phật thì tiến đến Tây Thiên không? Tiểu nhân tôi có một nguyện vọng rất muốn hoàn thành, cô có cảm nhận được không?” Tôi cố ý dùng thân dưới cọ vào người cô ấy, chỉ hai lần cọ đã khiến tôi sắp không chịu nổi nữa.
Sở Tiêu Tiêu đỏ bừng mặt, ghé vào tai tôi nói nhỏ: “Lưu manh, sao anh lại có thể động dục mọi lúc mọi nơi vậy?”
Cô ấy chưa nói thì không sao, khi mới nói ra vài chữ đã như thắp lên mồi lửa trong lòng tôi.Kể ra thì cũng lạ, lúc đầu chưa nghĩ đến chuyện này thì không cảm thấy gì, nhưng từ khi được nếm trải vị ngọt thì ngày nào tôi cũng nghĩ làm thế nào để phá tấm thân trai tân của mình.
Tôi biết chắc rằng Sở Tiêu Tiêu không muốn làm chuyện đó ở nơi này, vậy nên tôi cũng không muốn ép buộc cô ấy. Sau một hồi cọ xát với cô ấy, tôi mới bình tĩnh lại và kìm nén dục vọng.
Sở Tiêu Tiêu oán trách trợn mắt lườm tôi một lượt, rời khỏi người tôi rồi nói: “Em sợ lần sau lái xe trên đường cao tốc anh cũng động dục được, đến lúc đó chẳng phải là sẽ phải xe hư người chết à?"
Tôi xấu xa hỏi: “Vậy em nói phải làm sao đây?”
Sở Tiêu Tiêu nhìn quanh một lượt, thấy không có ai bèn bảo tôi đưa tai qua.
Trái tim tôi khẽ rung động, tôi dựa tai lại gần, sau đó cảm nhận được đầu lưỡi của Sở Tiêu Tiêu liếm nhẹ vào vành tai tôi, khiến cơ bắp toàn thân tôi căngcứng, cùng lúc đó, cô ấy nói: “Nếu vậy thì em sẽ thiến anh, hì hì.”
Fuck!
Tôi giận mà không dám nói gì, cô nàng này tự trêu chọc tôi, còn trách tôi dễ mắc câu, thật là vô lý!
Tôi đang định nhào tới kéo Sở Tiêu Tiêu về nhà “dạy dỗ” một chút, bỗng nhiên Sở Tiêu Tiêu ra hiệu bảo tôi im lặng. “Anh nhìn kìa.”
Tôi vén mái tóc dài của Sở Tiêu Tiêu lên, sau đó gối đầu lên vai cô ấy, ngửi mùi thơm nhẹ nhàng trên người cô ấy, rồi nhìn theo hướng cô ấy chỉ.
Lâm Nguyệt Nhi dùng hai tay đè vai Thái Tiểu Băng, Thái Tiểu Băng quay đầu lại thấy là Lâm Nguyệt Nhi thì kinh hãi lắp bắp. “Nguyệt Nhi, sao em lại ở đây? Vẫn chưa đi à?" “Anh, anh đang đợi đội trưởng.Thái Tiểu Băng nói vậy, tôi vội vàng kéo Sở Tiêu Tiêu trốn sau bức tường, đến khi Lâm Nguyệt Nhi nhìn qua thì đã không thấy chúng tôi nữa.
Sau đó tôi và Sở Tiêu Tiêu thò đầu ra nhìn thì thấy hai người họ trông như hai kẻ ngốc ngồi đấy cười ngây ngô, không ai nói lời nào, làm tôi rất muốn dí súng vào đầu Thái Tiểu Băng, buộc cậu ta phải nói ra một câu.
Hai người họ im lặng hồi lâu, không ngờ cuối cùng Lâm Nguyệt Nhi vẫn lên tiếng trước. “Anh Tiểu Băng, hôm nay cảm ơn anh rất nhiều. Cả chuyện lần trước nữa, em cũng cảm ơn anh. Nếu không có anh bảo vệ em, e rằng em đã không thể đứng đây được nữa. Nhưng mà, em có vài lời muốn nói với anh...”
Thái Tiểu Băng thở dài một hơi, sau đó nở nụ cười vô cùng khó coi: “Em khỏi phải nói, anh biết em muốn nói gì. Em muốn nói anh là người tốt, anh biết, thứ anh nhận được nhiều nhất từ nhỏ đến giờ là thẻ người tốt."