Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-225
Chương 225 Trương Siêu, xin lỗi
**********
Hạ Cát Hoài cho rang tôi bị Trần Ngọc Châu cướp người yêu nên ghi thủ trong lăng, cậu ta ra hiệu OK với tôi ý bảo yên tâm, lát nữa nhất định sẽ phối hợp tốt với tôi.
Trần Ngọc Châu cũng nhìn thấy tôi, hắn thong dong bước tới, liếc mắt khinh thường. “Ủa, đây không phải Lâm Khang và Trần Ngọc Châu sao, bạn bè cũ đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp các người ở đây.
Hai người họ đều chẳng buồn để ý tới tôi, Lâm Khang lại càng quá quật, hận tài chửi tục rồi còn nhổ nước miếng về phía chân thôi. “Cậu nên khách sáo với tôi một chút, cậu văn còn nợ tôi ba trăm ngàn đó. Tôi cười cảnh cáo
Da mặt Lâm Khang chẳng thua tường thành là mấy, han nghe thấy tôi nói vậy chẳng những không ngừng lại mà còn mặt dày mày dạn nở nụ cười. "Đó không phải tôi nợ mà là chị tôi nợ, anh có đứa tiền cho tôi à? Người anh đưa tiền là Lâm Phương, không phải là Lâm Khang"
Biểu cảm của thằng nhóc này vô cùng đặc ý, cử như mình thông minh làm.
Một số kẻ ngu xuẩn luôn luôn cho mình là thông minh mà dương dương tự đặc nhưng không biết cái khôn vặt của bạn họ còn được khoe mấy ngày nữa, chỉ là người khác không buồn so đo với hắn thôi.
Tôi nói. "Không sao cả, tôi cũng không cần chỗ tiền này, tôi sẽ bản nợ lại cho hội cho vay nặng lãi. Cậu nói xem rất cuộc họ sẽ tìm chi cậu để đòi số tiền này hay tìm cậu. Không biết chừng cậu lại được vào lồng sắt ngồi mười lắm ngày nữa đấy. Mười làm ngày đổi ba trăm ngàn, cũng đáng đấy."
Không đợi tôi nói xong, trên trán Lâm Khang đã đầy mồ hôi, không nhìn thấy chút ngông cuồng và kiêu ngạo ban nãy đầu nữa.
Tên này chính là loại người bắt nạt kẻ yếu khiếp sợ kẻ mạnh, hãn vừa nghe thấy tôi nói vậy liền mềm nhũn, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cười xòa nhận lỗi với tôi: “Anh rể à, em chỉ nói đùa với anh thôi mà. À không, phải nói là anh rể cũ, chị em có chỗ nào xứng với anh chứ."
Tên này cứ như trời sinh không biết liêm sỉ là gì, mấy lời không biết xấu hổ như thể cũng nói ra được.
Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao Lâm Phương lại muốn cấp dưỡng cho loại này chứ? Không phải rõ ràng là đem tiền đó xuống sông xuống biển sao?
Tôi thật sự muốn tất bốp một cái vào bản mặt không biết xấu hổ kia để cho hạn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hạ Cát Hoài không hề khách sáo, lôi hãn ra xa tôi và trừng mắt nói: "Nói đi, sao lại thể này hả?" “Sĩ quan cảnh sát, tôi muốn báo cáo, người này muốn “Im miệng!” Trần Ngọc Châu vốn đứng ở một bên không nói năng gì đột nhiên vọt tới như con báo, bịt chặt miệng của Lâm Khang lại, bởi vì dùng sức quá mạnh, hán gần như muốn bẻ gãy cổ Lâm Khang.
Lâm Khang liều mạng giãy giụa, nhưng Trần Ngọc Châu vẫn không chịu buông ra, gương mặt tái nhợt đến kỳ lạ, dường như hắn rất sợ Lâm Khang nói ra điều gi.
Hạ Cát Hoài dùng gậy cảnh sát gỡ Trần Ngọc Châu ra, Lâm Khang ôm yết hầu họ khan một trận, một lúc lâu sau mới hít thở lại bình thường. “Con mẹ nó anh điên rồi, trước mặt cảnh sát còn dám ra tay, là muốn vào Cục Cảnh sát ngồi mấy ngày đó hả?"
Trần Ngọc Châu thật sự giống như bị điện, mất đỏ bừng. Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng thấy hàn hành động nhanh nhẹn như vậy, có thể bật lên như một con sói bịt kín miệng Lâm Khang.
Nếu như bình thường, Trần Ngọc Châu chắc chắn sẽ không để mặc Hạ Cát Hoài dạy bảo mình. Đùa gì chứ, Trần Ngọc Châu là loại người nào, chính là công tử tung hoành khắp thành phố Thống này, giết chết người cũng không sao cả, là con nhà giàu muốn gió có gió muốn mưa được mưa, từ bao giờ lại để cho một tên lính cảnh sát nghèo kiết hủ lâu dạy dỗ chứ? Chỉ cần hãn nói một câu, tên cảnh sát đó sẽ phải về nhà trồng khoai tây,
Nhưng lúc này Trần Ngọc Châu lại đẳng hoàng khác thường, bị Hạ Cát Hoài gõ một gậy vào lưng nhưng cũng chẳng nói gì, im lặng đi sang một bên. Hàn chỉ dùng ánh mắt nhìn vào Lâm Khang, ảnh mất đó giống như muốn ăn tươi nuốt song.
Hạ Cát Hoài hỏi: "Hãn làm sao?"
Lâm Khang không nói lời nào mà quay người nhìn về phía Trần Ngọc Châu, sau đó xoa xoa ngón tay cái và ngón trỏ vào nhau, rõ ràng là đang đòi tiền Trần Ngọc Châu
Trần Ngọc Châu cực kỳ tức giận, mắt đã đỏ quạch, giống như đang nhỏ máu, nhưng không có cách nào khác, hàn chỉ có thể gật đầu. “Hãn là tên ngu vãi chó mèo, đồng chí cảnh sát mau bắt hạn đi đi. Nhớ phải gửi tiền vào tài khoản ở ngân hàng Nông nghiệp của tôi nhé, nhất định phải gửi trước đêm nay đó
Sự ngông cuồng của Lâm Khang khiến tôi và Hạ Cát Hoài đều trợn mắt há hốc cả mồm, thằng nhóc này không phải bị điên rồi chứ, trước mặt tôi và cảnh sát mà dám công khai dọa dẫm vợ vết như vậy.
Hạ Cát Hoài nhìn Lâm Khang nghênh ngang bỏ đi, chửi một câu con mẹ nó rồi vung gậy cảnh sát đi tới hộ đứng lại.
Lâm Khang còn học điệu bộ cường điệu trong phim Hong Kong, quay đầu hỏi quý ngài có chuyện gì. “Không phải tối hôm qua cậu ăn cứt bị nghẹn đến tổn thương nào đấy chứ? Con mẹ nó cậu đùa tôi đấy à. Rốt cuộc chuyện này là sao? Không nói thật thì đi theo chúng tôi một chuyến, ông đây tìm riêng tôi phạm hình sự tới nhất chung với cậu một đêm thử xem nhé.
Chắc chắn Hạ Cát Hoài muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao loại ngang ngược khắp trường học như Trần Ngọc Châu lại bị tên thỏ để Lâm Khang kia kiểm soát như vậy.
Phải biết rằng từ lúc chúng tôi lên năm cấp ba, Trần Ngọc Châu đã trở thành ác mộng của nam sinh toàn trường.
Nhất là những kẻ giống như tôi và Hạ Cát Hoài, chính là loại mà đám đầu gấu để bắt nạt nhất. Những tên lưu manh này rất thích đem chúng tôi ra làm trò đua, mà Trần Ngọc Châu chính là đại ca của đảm lưu manh này, đắc tội với hàn sẽ gặp phải xui xẻo,
Nhưng lúc này, tôi đột nhiên ngăn Hạ Cát Hoài lại, nhìn chăm chăm vào mặt Trần Ngọc Châu nói. "Trần Ngọc Châu, anh đã làm gì để người ta nam được đáng chuôi để bày giờ lại sợ hãi như con khi thế kia hả?"
Hạ Cát Hoài rất thông minh, lập tức nhớ tới lời dặn dò trước đó của tôi liền phối hợp mà thả Lâm Khang ra.
Trần Ngọc Châu thấy Lâm Khang được thả, gương mặt tối sầm lại, thấp giọng nói. "Liên quan quái gì tới anh. Tôi không rảnh nói nhảm với anh. “Đợi một lát, tôi cho anh rồi sao?" Tôi cố tinh chặn đường Trần Ngọc Châu.
Trần Ngọc Châu vội vã bước, muốn vượt qua tôi nhưng tôi cường trắng hơn hẳn, hàn đụng vào cũng không đẩy được tôi mà trái lại tự mình lùi mấy bước, không đứng vững, ngã phịch mông xuống đất.
Tôi vốn có thù oán với Trần Ngọc Châu, muốn bày ra dáng vẻ đối địch nhìn hắn không vừa mắt cũng chẳng cần phải diễn, chang qua tôi trời sinh không thích bắt nạt người khác, cũng chỉ đành bắt chước dáng vẻ đảm người Trần Ngọc Châu gọi tới chặn đường tôi hỏi cấp ba. Tôi sải bước tới trước mặt Trần Ngọc Châu đang ngồi dưới đất, quan sát hạn. “Anh định làm gì?” Trần Ngọc Châu có hơi sợ hãi, hung dữ hỏi, “Tính số với anh thôi. Trần Ngọc Châu, giữa chúng ta không phải chỉ có một hai chuyện cần làm rõ nhi
Cả người Trần Ngọc Châu mềm nhũn, tuy lời nói của hãn rất hung dữ nhưng đã bị tôi dọa phát sơ, thái độ lập tức trở nên ôn hòa. “Trương Siêu, chuyện trước kia là tôi có lỗi với anh. Nhưng bây giờ tôi đã cắt đứt với Lâm Phương, hai ta đã không còn thù oán. Chuyện ngày trước cho tôi xin lỗi anh."
Đời tôi chưa từng nghĩ mình có thể khiến một câu chủ lớn như vậy nói xin lõi.
Cho dù hiện tại rõ ràng Trần Ngọc Châu muốn dùng lời nói này để lừa gạt tôi, nhưng tôi cũng bị hạn làm cho sửng sốt.
Tôi từng nghĩ loại con nhà giàu huênh hoang ngạo mạn như Trần Ngọc Châu này mãi mãi cũng không xin lỗi vì sai lầm của mình, bọn họ hàn là sẽ nghĩ mình luôn luôn đúng.
Nhưng sông có khúc, người có lúc, thời thể thay đổi rồi.
**********
Hạ Cát Hoài cho rang tôi bị Trần Ngọc Châu cướp người yêu nên ghi thủ trong lăng, cậu ta ra hiệu OK với tôi ý bảo yên tâm, lát nữa nhất định sẽ phối hợp tốt với tôi.
Trần Ngọc Châu cũng nhìn thấy tôi, hắn thong dong bước tới, liếc mắt khinh thường. “Ủa, đây không phải Lâm Khang và Trần Ngọc Châu sao, bạn bè cũ đã lâu không gặp, không ngờ lại gặp các người ở đây.
Hai người họ đều chẳng buồn để ý tới tôi, Lâm Khang lại càng quá quật, hận tài chửi tục rồi còn nhổ nước miếng về phía chân thôi. “Cậu nên khách sáo với tôi một chút, cậu văn còn nợ tôi ba trăm ngàn đó. Tôi cười cảnh cáo
Da mặt Lâm Khang chẳng thua tường thành là mấy, han nghe thấy tôi nói vậy chẳng những không ngừng lại mà còn mặt dày mày dạn nở nụ cười. "Đó không phải tôi nợ mà là chị tôi nợ, anh có đứa tiền cho tôi à? Người anh đưa tiền là Lâm Phương, không phải là Lâm Khang"
Biểu cảm của thằng nhóc này vô cùng đặc ý, cử như mình thông minh làm.
Một số kẻ ngu xuẩn luôn luôn cho mình là thông minh mà dương dương tự đặc nhưng không biết cái khôn vặt của bạn họ còn được khoe mấy ngày nữa, chỉ là người khác không buồn so đo với hắn thôi.
Tôi nói. "Không sao cả, tôi cũng không cần chỗ tiền này, tôi sẽ bản nợ lại cho hội cho vay nặng lãi. Cậu nói xem rất cuộc họ sẽ tìm chi cậu để đòi số tiền này hay tìm cậu. Không biết chừng cậu lại được vào lồng sắt ngồi mười lắm ngày nữa đấy. Mười làm ngày đổi ba trăm ngàn, cũng đáng đấy."
Không đợi tôi nói xong, trên trán Lâm Khang đã đầy mồ hôi, không nhìn thấy chút ngông cuồng và kiêu ngạo ban nãy đầu nữa.
Tên này chính là loại người bắt nạt kẻ yếu khiếp sợ kẻ mạnh, hãn vừa nghe thấy tôi nói vậy liền mềm nhũn, trở mặt còn nhanh hơn cả lật sách, cười xòa nhận lỗi với tôi: “Anh rể à, em chỉ nói đùa với anh thôi mà. À không, phải nói là anh rể cũ, chị em có chỗ nào xứng với anh chứ."
Tên này cứ như trời sinh không biết liêm sỉ là gì, mấy lời không biết xấu hổ như thể cũng nói ra được.
Tôi thực sự không hiểu nổi, tại sao Lâm Phương lại muốn cấp dưỡng cho loại này chứ? Không phải rõ ràng là đem tiền đó xuống sông xuống biển sao?
Tôi thật sự muốn tất bốp một cái vào bản mặt không biết xấu hổ kia để cho hạn hoàn toàn tỉnh táo lại.
Hạ Cát Hoài không hề khách sáo, lôi hãn ra xa tôi và trừng mắt nói: "Nói đi, sao lại thể này hả?" “Sĩ quan cảnh sát, tôi muốn báo cáo, người này muốn “Im miệng!” Trần Ngọc Châu vốn đứng ở một bên không nói năng gì đột nhiên vọt tới như con báo, bịt chặt miệng của Lâm Khang lại, bởi vì dùng sức quá mạnh, hán gần như muốn bẻ gãy cổ Lâm Khang.
Lâm Khang liều mạng giãy giụa, nhưng Trần Ngọc Châu vẫn không chịu buông ra, gương mặt tái nhợt đến kỳ lạ, dường như hắn rất sợ Lâm Khang nói ra điều gi.
Hạ Cát Hoài dùng gậy cảnh sát gỡ Trần Ngọc Châu ra, Lâm Khang ôm yết hầu họ khan một trận, một lúc lâu sau mới hít thở lại bình thường. “Con mẹ nó anh điên rồi, trước mặt cảnh sát còn dám ra tay, là muốn vào Cục Cảnh sát ngồi mấy ngày đó hả?"
Trần Ngọc Châu thật sự giống như bị điện, mất đỏ bừng. Tới tận bây giờ tôi cũng chưa từng thấy hàn hành động nhanh nhẹn như vậy, có thể bật lên như một con sói bịt kín miệng Lâm Khang.
Nếu như bình thường, Trần Ngọc Châu chắc chắn sẽ không để mặc Hạ Cát Hoài dạy bảo mình. Đùa gì chứ, Trần Ngọc Châu là loại người nào, chính là công tử tung hoành khắp thành phố Thống này, giết chết người cũng không sao cả, là con nhà giàu muốn gió có gió muốn mưa được mưa, từ bao giờ lại để cho một tên lính cảnh sát nghèo kiết hủ lâu dạy dỗ chứ? Chỉ cần hãn nói một câu, tên cảnh sát đó sẽ phải về nhà trồng khoai tây,
Nhưng lúc này Trần Ngọc Châu lại đẳng hoàng khác thường, bị Hạ Cát Hoài gõ một gậy vào lưng nhưng cũng chẳng nói gì, im lặng đi sang một bên. Hàn chỉ dùng ánh mắt nhìn vào Lâm Khang, ảnh mất đó giống như muốn ăn tươi nuốt song.
Hạ Cát Hoài hỏi: "Hãn làm sao?"
Lâm Khang không nói lời nào mà quay người nhìn về phía Trần Ngọc Châu, sau đó xoa xoa ngón tay cái và ngón trỏ vào nhau, rõ ràng là đang đòi tiền Trần Ngọc Châu
Trần Ngọc Châu cực kỳ tức giận, mắt đã đỏ quạch, giống như đang nhỏ máu, nhưng không có cách nào khác, hàn chỉ có thể gật đầu. “Hãn là tên ngu vãi chó mèo, đồng chí cảnh sát mau bắt hạn đi đi. Nhớ phải gửi tiền vào tài khoản ở ngân hàng Nông nghiệp của tôi nhé, nhất định phải gửi trước đêm nay đó
Sự ngông cuồng của Lâm Khang khiến tôi và Hạ Cát Hoài đều trợn mắt há hốc cả mồm, thằng nhóc này không phải bị điên rồi chứ, trước mặt tôi và cảnh sát mà dám công khai dọa dẫm vợ vết như vậy.
Hạ Cát Hoài nhìn Lâm Khang nghênh ngang bỏ đi, chửi một câu con mẹ nó rồi vung gậy cảnh sát đi tới hộ đứng lại.
Lâm Khang còn học điệu bộ cường điệu trong phim Hong Kong, quay đầu hỏi quý ngài có chuyện gì. “Không phải tối hôm qua cậu ăn cứt bị nghẹn đến tổn thương nào đấy chứ? Con mẹ nó cậu đùa tôi đấy à. Rốt cuộc chuyện này là sao? Không nói thật thì đi theo chúng tôi một chuyến, ông đây tìm riêng tôi phạm hình sự tới nhất chung với cậu một đêm thử xem nhé.
Chắc chắn Hạ Cát Hoài muốn biết chuyện này rốt cuộc là như thế nào, tại sao loại ngang ngược khắp trường học như Trần Ngọc Châu lại bị tên thỏ để Lâm Khang kia kiểm soát như vậy.
Phải biết rằng từ lúc chúng tôi lên năm cấp ba, Trần Ngọc Châu đã trở thành ác mộng của nam sinh toàn trường.
Nhất là những kẻ giống như tôi và Hạ Cát Hoài, chính là loại mà đám đầu gấu để bắt nạt nhất. Những tên lưu manh này rất thích đem chúng tôi ra làm trò đua, mà Trần Ngọc Châu chính là đại ca của đảm lưu manh này, đắc tội với hàn sẽ gặp phải xui xẻo,
Nhưng lúc này, tôi đột nhiên ngăn Hạ Cát Hoài lại, nhìn chăm chăm vào mặt Trần Ngọc Châu nói. "Trần Ngọc Châu, anh đã làm gì để người ta nam được đáng chuôi để bày giờ lại sợ hãi như con khi thế kia hả?"
Hạ Cát Hoài rất thông minh, lập tức nhớ tới lời dặn dò trước đó của tôi liền phối hợp mà thả Lâm Khang ra.
Trần Ngọc Châu thấy Lâm Khang được thả, gương mặt tối sầm lại, thấp giọng nói. "Liên quan quái gì tới anh. Tôi không rảnh nói nhảm với anh. “Đợi một lát, tôi cho anh rồi sao?" Tôi cố tinh chặn đường Trần Ngọc Châu.
Trần Ngọc Châu vội vã bước, muốn vượt qua tôi nhưng tôi cường trắng hơn hẳn, hàn đụng vào cũng không đẩy được tôi mà trái lại tự mình lùi mấy bước, không đứng vững, ngã phịch mông xuống đất.
Tôi vốn có thù oán với Trần Ngọc Châu, muốn bày ra dáng vẻ đối địch nhìn hắn không vừa mắt cũng chẳng cần phải diễn, chang qua tôi trời sinh không thích bắt nạt người khác, cũng chỉ đành bắt chước dáng vẻ đảm người Trần Ngọc Châu gọi tới chặn đường tôi hỏi cấp ba. Tôi sải bước tới trước mặt Trần Ngọc Châu đang ngồi dưới đất, quan sát hạn. “Anh định làm gì?” Trần Ngọc Châu có hơi sợ hãi, hung dữ hỏi, “Tính số với anh thôi. Trần Ngọc Châu, giữa chúng ta không phải chỉ có một hai chuyện cần làm rõ nhi
Cả người Trần Ngọc Châu mềm nhũn, tuy lời nói của hãn rất hung dữ nhưng đã bị tôi dọa phát sơ, thái độ lập tức trở nên ôn hòa. “Trương Siêu, chuyện trước kia là tôi có lỗi với anh. Nhưng bây giờ tôi đã cắt đứt với Lâm Phương, hai ta đã không còn thù oán. Chuyện ngày trước cho tôi xin lỗi anh."
Đời tôi chưa từng nghĩ mình có thể khiến một câu chủ lớn như vậy nói xin lõi.
Cho dù hiện tại rõ ràng Trần Ngọc Châu muốn dùng lời nói này để lừa gạt tôi, nhưng tôi cũng bị hạn làm cho sửng sốt.
Tôi từng nghĩ loại con nhà giàu huênh hoang ngạo mạn như Trần Ngọc Châu này mãi mãi cũng không xin lỗi vì sai lầm của mình, bọn họ hàn là sẽ nghĩ mình luôn luôn đúng.
Nhưng sông có khúc, người có lúc, thời thể thay đổi rồi.