Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-228
Chương 228 Chứng cứ
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Người anh em, câu làm thế này thật con mẹ nó hả dạ mà. Cậu có nghe thấy những gì hắn vừa nói ban này không đùa giỡn, tôi có thể ngày ngày đều con mẹ nó đùa giỡn được sao? Con mẹ nó, thật hả giận mà
Tôi nói: "Dùng bạo lực trị bạo lực là kể dở, lần này tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hôm nay chúng ta làm chuyện này để hả giận nhưng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, Trần Như Hải quý đứa con trai này của ông ấy như mạng. hôm nay xem ra đã làm mất lòng của Trần Như Hải rồi" “Mặc kệ nó, dù sao cũng đã làm mất lòng ông ta lâu rồi. Đi thôi, hay là cậu còn muốn xem tiếp?"
Tôi lặc lác đầu, nói với Hạ Cát Hoài: “Đưa Lâm Khang đi đi, giữ lại hán còn có tác dụng.” "Cậu thực sự cảm thấy Lâm Phương sẽ quay về tìm hàn tạ sao?" Hạ Cát Hoài nói: "Tôi cảm thấy khó lâm, Lâm Phương chạy tới nổi cảnh sát chúng tôi cũng không tìm ra. "Tôi đang nghĩ, rốt cuộc Lâm Khang đã năm giữ bí mật gì của Trần Ngọc Châu mà lại dám làm nhục Trần Ngọc Châu như vậy.
Hạ Cát Hoài sửng sốt: "Cậu nói rất có lý." “Mang Lâm Khang đi đi.
Hạ Cát Hoài đưa Lâm Khang về Cục Cảnh sát, thằng nhóc này chẳng những không sợ mà ngược lại còn như ngựa quen đường về nhà.
Hiện giờ hàn nợ không ít, có lẽ vào Cục Cảnh sát còn an toàn hơn nhiều so với để hàn ở bên ngoài cho đảm cho vay nặng lãi bat đi, ít nhất cảnh sát sẽ không nhất hàn vào chuồng chó
Tôi và Hạ Cát Hoài trở lại Cục Cảnh sát, vừa xuống xe đã thấy bản mặt đen thui của Hứa Tường. “Sao tên này vẫn còn ở đây hả? Tại sao còn chưa đuổi đi hả? Một tên nông dân có gì đáng sợ chứ. “Cục phó Hứa à, chúng tôi cũng không có cách nào mà. Bây giờ người nhà không đồng ý hóa thiếu người chết, không gặp người chết không về. Ông ta có quyền làm như vậy. Cho dù chúng ta không cho ông ấy nhìn, cũng không dám tự ý hóa tăng, ngộ nhớ truy cứu trách nhiệm thì chẳng ai gánh vác nổi đâu.
Hữa Tường dừng bước, gân xanh trên trán nảy lên. Ông ta nhìn nhóm lính cảnh sát trước mặt, tức giận nói: "Các người sợ chịu trách nhiệm, không hiểu việc chia sẻ gánh nặng với lãnh đạo sao? "Cục phó Hứa à, tôi đương nhiên chia sẻ gánh nặng với anh. Nhưng anh không biết đầu, tên cáo già ấy không biết mọi ở đầu ra không ít phóng viên."
Hữa Tường thấy chúng tôi từ xa liền bảo những người cảnh sát kia im lặng. Lúc chúng tôi lướt qua nhau, bọn họ không nói lấy một lời.
Hạ Cát Hoài giam Lâm Khang lại, cậu ta cũng chỉ có quyền giam hàn bốn mươi tám giờ.
Tôi đoán có lẽ Lâm Khang đã biết chuyện Trần Ngọc Châu từng giết người, ngoài ra tôi không thể tưởng tượng được tại sao Trần Ngọc Châu phải nhân nhịn thắng nhóc này như vậy.
Đoạn video Lộ Vũ và Lô Tranh đưa cho tôi vẫn còn ở trong máy vi tính, tôi cần tìm thời cơ tốt nhất để tung nó ra, nếu không rất có thể sẽ bị Trấn Như Hải cho người xử lý sạch sẽ.
Tôi ngồi đợi một lúc trong bất cảnh sát, thấy sạp hết giờ liền định đi đón Sở Tiêu Tiêu tan làm, lúc rời đi vừa hay thấy Trần Như Hải vội và tới Cục Cảnh sát
Hạ Cát Hoài rất bất ngờ, cậu ta nghĩ Trần Như Hải muốn tới gặp tôi gây sự liên bảo tôi chờ một lát, để xem lão già này rốt cuộc muốn gì.
Không ngờ Trần Như Hải hoàn toàn không tìm tới tôi, vừa đến liên lập tức chạy về phía nhà giam.
Hạ Cát Hoài vội vàng đi theo, nghe thấy Trần Như Hải đang thương lượng với cảnh sát trực ban, muốn bảo lãnh cho Lâm Khang ra.
Hạ Cát Hoài trơn mat há hốc mồm: “Mẹ nó chứ, ông ta điện rồi sao, Lâm Khang tiểu lên người con ông ta mà ông ta lại muốn bảo lãnh cho hạn. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không tin lão già này muốn bảo lãnh Lâm Khang vì ưa thích hắn. Nhất định là Lâm Khang đang nằm trong tay chứng cứ khó lường.
Tôi nói: "Chúng ta thả Làm Khang ra, cậu nói xem Trần Như Hải có tìm cách giết chết Lâm Khang không?”
Hạ Cát Hoài nói thẳng: "Mẹ nó, tôi nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết. Trần Như Hải là loại người nào chủ, tôi và cậu là người biết rõ nhất, ông ta là kẻ lương thiện sao?"
Tôi cười đáp: "Cậu cũng đừng lo lắng, Lâm Khang đặc tội với nhiều người như vậy mà vẫn còn sống, chứng tỏ tên nhóc này thực ra rất giỏi, không chết ngay được đầu. Người mà Trần Như Hải muốn, cậu có thể ngăn cản được bao lâu chứ?"
Hạ Cát Hoài chửi một cầu thô tục: “Nếu giam giữ hành chính tôi còn có thể giảm vài ngày rồi tha, nhưng lần này chỉ là răn đe, chẳng cần phải nộp tiền bảo lãnh, đủ bốn mươi tám giờ là có thể đi tháng. Hơn nữa cấp trên đã có lời, tôi mà còn không thả người đi thì tự tôi đi luôn. "Không thả thì sao?” Tôi hỏi. "Không thả không được. “Vậy thả hắn ta đi, cho hàn thỏa chỉ:
Hạ Cát Hoài cho rằng tôi nói năng lung tung, vội vàng chạy theo hỏi: "Rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì vậy? Hiện giờ cậu đang muốn làm gì, sao tôi càng lúc càng không thể hiểu nổi. “Thả Lâm Khang, thả càng nhẹ nhàng càng tốt, cứ nghe tôi đi. Về phần tại sao thì thiên cơ không thể tiết lộ
Hạ Cát Hoài nghe tôi nói đến bỏ tay cuốn chiếu. Vốn đi chẳng cần phải để ý, Trần Như Hải thực sự có thể nhẹ nhàng đưa Lâm Khang đi, chỉ với quan hệ giữa Trần Như Hải và Hứa Tường, cái Sở Cảnh sát này đã chẳng khác gì sân sau của ông ta.
Nhưng tôi nói với Hạ Cát Hoài, không thể để Trần Như Hải đưa người đi, chúng tôi nhất định phải tự thả hắn đi. Sau đó tôi đưa năm ngàn cho Hạ Cát Hoài, bảo cậu ta đưa số tiền này cho Lâm Khang ở nơi có người chứng kiến. “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Có phải cầu muốn Lâm Khang sau đó lại chạy đi tìm Lâm Phương, oa, Trương Siêu, tôi thật không ngờ cậu lại là người như vậy đó.
Tôi cười giơ ngón tay giữa lên với cậu ta, bảo cậu ta bớt nói nhảm, mau mau đi làm việc.
Hạ Cát Hoài hoàn toàn làm đúng theo lời tôi nói, cậu ta đã trực tiếp thả Lâm Khang trước khi Trần Như Hải tới tìm Hừa Tường đòi người.
Lúc đó Trần Như Hải còn ở trong văn phòng của Hứa Tường, ông ta nghe thấy tiếng cười đinh tai nhức óc như tiếng sấm của Hạ Cát Hoài liền chạy tới ban công hồng chuyện, kết quả là nhìn thấy Hạ Cát Hoài đưa Lâm Khang ra cửa liền trơn mật há hốc mồm
Không chỉ Trần Như Hải ngạc nhiên, ngay cả Lâm Khang cũng sốc, không biết tại sao Hạ Cát Hoài lại tốt với hàn như vậy, có phải là uống nhầm thuốc gì hay không. "Sau này đừng ra ngoài làm loạn nữa nhé, nhất định phải sống thật tốt, Cậu là em trai của Lâm Phương, cũng giống như em trai của tôi, sau này có chuyện gì cứ tới tim tôi."
Gương mặt Lâm Khang đầy sửng sốt, hản còn chưa kịp hiểu thì chuyện sửng sốt hơn đã xảy ra, Hạ Cát Hoài vậy mà lại dúi vào tay hàn năm ngăn. "Đây là thứ cậu đáng được hưởng lần này cậu làm tốt lắm. Những gì cậu nói tôi đã hiểu rồi.
Lâm Khang rất muốn hỏi tôi đã nói gì với anh chứ? Nhưng hãn nhìn thấy năm ngàn trên tay lại không nỡ đẩy nó ra.
Lâm Khang cũng không ngờ, ở sảnh làm việc tầng hai có một ánh mắt độc ác đang từ trên cao nhìn xuống hàn, hận không thể giết chết hàn ngay tại chỗ.
Mà Trần Như Hải cũng không biết tất cả những thứ này đều bị tôi nhìn thấy từ phía xa
Không cần bất kỳ chứng cứ gì, chỉ với biểu cảm rõ như ban ngày kia của Trần Như Hải, tôi dám khẳng định Lâm khang nhất định nằm bằng chứng giết người của Trần Ngọc Châu.
Đoạn video của Lộ Tranh và Lộ Vũ quả thực có thể chứng minh Trần Ngọc Châu có hành vi giết người. Nhưng rất cuộc người kia đã chết hay chưa, sau khi chết thi thể ở đâu, tất cả đều không có. Trần Như Hải có ảnh hưởng lớn trong thành phố Thông, cho dù tôi thực sự phơi bày chứng cử trước mặt ông ta, bọn họ cũng có thể tiêu hủy chứng cứ lật lại bản án Chi dựa vào một đoạn video này, nếu muốn định tội cho vụ án từ một năm trước vẫn là không khả thi.
Nếu tôi đường đường chính chính hỏi Lâm Khang, chắc chắn hán ta sẽ không
*Chương có nội dung hình ảnh
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
"Người anh em, câu làm thế này thật con mẹ nó hả dạ mà. Cậu có nghe thấy những gì hắn vừa nói ban này không đùa giỡn, tôi có thể ngày ngày đều con mẹ nó đùa giỡn được sao? Con mẹ nó, thật hả giận mà
Tôi nói: "Dùng bạo lực trị bạo lực là kể dở, lần này tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Hôm nay chúng ta làm chuyện này để hả giận nhưng cũng phải chuẩn bị sẵn sàng, Trần Như Hải quý đứa con trai này của ông ấy như mạng. hôm nay xem ra đã làm mất lòng của Trần Như Hải rồi" “Mặc kệ nó, dù sao cũng đã làm mất lòng ông ta lâu rồi. Đi thôi, hay là cậu còn muốn xem tiếp?"
Tôi lặc lác đầu, nói với Hạ Cát Hoài: “Đưa Lâm Khang đi đi, giữ lại hán còn có tác dụng.” "Cậu thực sự cảm thấy Lâm Phương sẽ quay về tìm hàn tạ sao?" Hạ Cát Hoài nói: "Tôi cảm thấy khó lâm, Lâm Phương chạy tới nổi cảnh sát chúng tôi cũng không tìm ra. "Tôi đang nghĩ, rốt cuộc Lâm Khang đã năm giữ bí mật gì của Trần Ngọc Châu mà lại dám làm nhục Trần Ngọc Châu như vậy.
Hạ Cát Hoài sửng sốt: "Cậu nói rất có lý." “Mang Lâm Khang đi đi.
Hạ Cát Hoài đưa Lâm Khang về Cục Cảnh sát, thằng nhóc này chẳng những không sợ mà ngược lại còn như ngựa quen đường về nhà.
Hiện giờ hàn nợ không ít, có lẽ vào Cục Cảnh sát còn an toàn hơn nhiều so với để hàn ở bên ngoài cho đảm cho vay nặng lãi bat đi, ít nhất cảnh sát sẽ không nhất hàn vào chuồng chó
Tôi và Hạ Cát Hoài trở lại Cục Cảnh sát, vừa xuống xe đã thấy bản mặt đen thui của Hứa Tường. “Sao tên này vẫn còn ở đây hả? Tại sao còn chưa đuổi đi hả? Một tên nông dân có gì đáng sợ chứ. “Cục phó Hứa à, chúng tôi cũng không có cách nào mà. Bây giờ người nhà không đồng ý hóa thiếu người chết, không gặp người chết không về. Ông ta có quyền làm như vậy. Cho dù chúng ta không cho ông ấy nhìn, cũng không dám tự ý hóa tăng, ngộ nhớ truy cứu trách nhiệm thì chẳng ai gánh vác nổi đâu.
Hữa Tường dừng bước, gân xanh trên trán nảy lên. Ông ta nhìn nhóm lính cảnh sát trước mặt, tức giận nói: "Các người sợ chịu trách nhiệm, không hiểu việc chia sẻ gánh nặng với lãnh đạo sao? "Cục phó Hứa à, tôi đương nhiên chia sẻ gánh nặng với anh. Nhưng anh không biết đầu, tên cáo già ấy không biết mọi ở đầu ra không ít phóng viên."
Hữa Tường thấy chúng tôi từ xa liền bảo những người cảnh sát kia im lặng. Lúc chúng tôi lướt qua nhau, bọn họ không nói lấy một lời.
Hạ Cát Hoài giam Lâm Khang lại, cậu ta cũng chỉ có quyền giam hàn bốn mươi tám giờ.
Tôi đoán có lẽ Lâm Khang đã biết chuyện Trần Ngọc Châu từng giết người, ngoài ra tôi không thể tưởng tượng được tại sao Trần Ngọc Châu phải nhân nhịn thắng nhóc này như vậy.
Đoạn video Lộ Vũ và Lô Tranh đưa cho tôi vẫn còn ở trong máy vi tính, tôi cần tìm thời cơ tốt nhất để tung nó ra, nếu không rất có thể sẽ bị Trấn Như Hải cho người xử lý sạch sẽ.
Tôi ngồi đợi một lúc trong bất cảnh sát, thấy sạp hết giờ liền định đi đón Sở Tiêu Tiêu tan làm, lúc rời đi vừa hay thấy Trần Như Hải vội và tới Cục Cảnh sát
Hạ Cát Hoài rất bất ngờ, cậu ta nghĩ Trần Như Hải muốn tới gặp tôi gây sự liên bảo tôi chờ một lát, để xem lão già này rốt cuộc muốn gì.
Không ngờ Trần Như Hải hoàn toàn không tìm tới tôi, vừa đến liên lập tức chạy về phía nhà giam.
Hạ Cát Hoài vội vàng đi theo, nghe thấy Trần Như Hải đang thương lượng với cảnh sát trực ban, muốn bảo lãnh cho Lâm Khang ra.
Hạ Cát Hoài trơn mat há hốc mồm: “Mẹ nó chứ, ông ta điện rồi sao, Lâm Khang tiểu lên người con ông ta mà ông ta lại muốn bảo lãnh cho hạn. "Chuyện gì đang xảy ra vậy? Tôi không tin lão già này muốn bảo lãnh Lâm Khang vì ưa thích hắn. Nhất định là Lâm Khang đang nằm trong tay chứng cứ khó lường.
Tôi nói: "Chúng ta thả Làm Khang ra, cậu nói xem Trần Như Hải có tìm cách giết chết Lâm Khang không?”
Hạ Cát Hoài nói thẳng: "Mẹ nó, tôi nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết. Trần Như Hải là loại người nào chủ, tôi và cậu là người biết rõ nhất, ông ta là kẻ lương thiện sao?"
Tôi cười đáp: "Cậu cũng đừng lo lắng, Lâm Khang đặc tội với nhiều người như vậy mà vẫn còn sống, chứng tỏ tên nhóc này thực ra rất giỏi, không chết ngay được đầu. Người mà Trần Như Hải muốn, cậu có thể ngăn cản được bao lâu chứ?"
Hạ Cát Hoài chửi một cầu thô tục: “Nếu giam giữ hành chính tôi còn có thể giảm vài ngày rồi tha, nhưng lần này chỉ là răn đe, chẳng cần phải nộp tiền bảo lãnh, đủ bốn mươi tám giờ là có thể đi tháng. Hơn nữa cấp trên đã có lời, tôi mà còn không thả người đi thì tự tôi đi luôn. "Không thả thì sao?” Tôi hỏi. "Không thả không được. “Vậy thả hắn ta đi, cho hàn thỏa chỉ:
Hạ Cát Hoài cho rằng tôi nói năng lung tung, vội vàng chạy theo hỏi: "Rốt cuộc cậu đang tính toán cái gì vậy? Hiện giờ cậu đang muốn làm gì, sao tôi càng lúc càng không thể hiểu nổi. “Thả Lâm Khang, thả càng nhẹ nhàng càng tốt, cứ nghe tôi đi. Về phần tại sao thì thiên cơ không thể tiết lộ
Hạ Cát Hoài nghe tôi nói đến bỏ tay cuốn chiếu. Vốn đi chẳng cần phải để ý, Trần Như Hải thực sự có thể nhẹ nhàng đưa Lâm Khang đi, chỉ với quan hệ giữa Trần Như Hải và Hứa Tường, cái Sở Cảnh sát này đã chẳng khác gì sân sau của ông ta.
Nhưng tôi nói với Hạ Cát Hoài, không thể để Trần Như Hải đưa người đi, chúng tôi nhất định phải tự thả hắn đi. Sau đó tôi đưa năm ngàn cho Hạ Cát Hoài, bảo cậu ta đưa số tiền này cho Lâm Khang ở nơi có người chứng kiến. “Cậu rốt cuộc muốn làm gì? Có phải cầu muốn Lâm Khang sau đó lại chạy đi tìm Lâm Phương, oa, Trương Siêu, tôi thật không ngờ cậu lại là người như vậy đó.
Tôi cười giơ ngón tay giữa lên với cậu ta, bảo cậu ta bớt nói nhảm, mau mau đi làm việc.
Hạ Cát Hoài hoàn toàn làm đúng theo lời tôi nói, cậu ta đã trực tiếp thả Lâm Khang trước khi Trần Như Hải tới tìm Hừa Tường đòi người.
Lúc đó Trần Như Hải còn ở trong văn phòng của Hứa Tường, ông ta nghe thấy tiếng cười đinh tai nhức óc như tiếng sấm của Hạ Cát Hoài liền chạy tới ban công hồng chuyện, kết quả là nhìn thấy Hạ Cát Hoài đưa Lâm Khang ra cửa liền trơn mật há hốc mồm
Không chỉ Trần Như Hải ngạc nhiên, ngay cả Lâm Khang cũng sốc, không biết tại sao Hạ Cát Hoài lại tốt với hàn như vậy, có phải là uống nhầm thuốc gì hay không. "Sau này đừng ra ngoài làm loạn nữa nhé, nhất định phải sống thật tốt, Cậu là em trai của Lâm Phương, cũng giống như em trai của tôi, sau này có chuyện gì cứ tới tim tôi."
Gương mặt Lâm Khang đầy sửng sốt, hản còn chưa kịp hiểu thì chuyện sửng sốt hơn đã xảy ra, Hạ Cát Hoài vậy mà lại dúi vào tay hàn năm ngăn. "Đây là thứ cậu đáng được hưởng lần này cậu làm tốt lắm. Những gì cậu nói tôi đã hiểu rồi.
Lâm Khang rất muốn hỏi tôi đã nói gì với anh chứ? Nhưng hãn nhìn thấy năm ngàn trên tay lại không nỡ đẩy nó ra.
Lâm Khang cũng không ngờ, ở sảnh làm việc tầng hai có một ánh mắt độc ác đang từ trên cao nhìn xuống hàn, hận không thể giết chết hàn ngay tại chỗ.
Mà Trần Như Hải cũng không biết tất cả những thứ này đều bị tôi nhìn thấy từ phía xa
Không cần bất kỳ chứng cứ gì, chỉ với biểu cảm rõ như ban ngày kia của Trần Như Hải, tôi dám khẳng định Lâm khang nhất định nằm bằng chứng giết người của Trần Ngọc Châu.
Đoạn video của Lộ Tranh và Lộ Vũ quả thực có thể chứng minh Trần Ngọc Châu có hành vi giết người. Nhưng rất cuộc người kia đã chết hay chưa, sau khi chết thi thể ở đâu, tất cả đều không có. Trần Như Hải có ảnh hưởng lớn trong thành phố Thông, cho dù tôi thực sự phơi bày chứng cử trước mặt ông ta, bọn họ cũng có thể tiêu hủy chứng cứ lật lại bản án Chi dựa vào một đoạn video này, nếu muốn định tội cho vụ án từ một năm trước vẫn là không khả thi.
Nếu tôi đường đường chính chính hỏi Lâm Khang, chắc chắn hán ta sẽ không