Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-44
Chương 44: Vở kịch cay đắng.
Muốn làm nó diệt vong thì phải làm nó phát điên trước. Đây là điều chú không thích ở những người đi lính như cháu, thủ đoạn tuyệt tình quá. Nhưng ai bảo cháu là thiếu gia của chú chứ.”
“ Nếu là chú Hàn thì chú sẽ làm gì?” Tôi cười rồi hỏi lại.
Cho chó ăn cả hai cha con chúng.”
Nghe xong tôi và Hàn Khôn cùng cười phá lên nhưng tôi biết Hàn Khôn không nói đùa đâu. Ông ấy có thể làm được điều đó!
" Không nói đùa với cháu nữa, cháu cũng không cần lấy bố con nhà họ Trần ra để che mắt chú.Cháu muốn thăm dò ai thì nói tên cho chú biết, chú giúp cháu điều tra là được rồi."
Tôi trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn không nói tên đó ra: “ Không cần đâu, cháu tự điều tra được.”
“Ha ha. Tiểu Siêu à đến chú mà cháu cũng không tin tưởng sao. Cháu hỏi chú về Khương Minh làm gì?”
Tôi rất ngạc nhiên, tôi hỏi chú ấy Khương Minh khi nào thế?
Tôi chưa kịp nói gì thì Hàn Khôn bèn nói: Cháu không cần giấu diếm nữa đâu. Triệu Cung Minh không có thù oán với ai đâu, kẻ thù lớn nhất là Khương Minh đó.”
Dù sao cũng nói ra rồi nên tôi cũng không giấu diếm nữa, có giấu cũng không giấu được.
Tôi nói: “ Tiện thể hỏi thế thôi, nghe nói ông ta từng là đối thủ của bố cháu.”
Không ngờ Hàn Khôn lại dứt khoát nói: " Chuyện của Khương Minh cháu không được điều tra nữa, chú đảm bảo cái chết của bố mẹ cháu không liên quan đến hắn."
Cháu..." Tôi thở dài một cái. Dường như Hàn Khôn nhìn thấu được suy nghĩa của tôi khiến tôi không thể phản bác lại được.
Hơn nữa tôi thật không ngờ ông ấy ở Đan Mạch mà cũng biết chuyện tôi đang nghe ngóng tin tức của Khương Minh.
Năng Năng lực như vậy khiến tôi rất ngưỡng mộ nhưng cũng khiến tôi có chút sợ hãi.
Nhưng tôi biết chú Hàn Khôn sẽ không chống lại tôi và tuyệt đối sẽ không phản bội tôi.
Trước khi cúp máy Hàn Khôn còn dặn dò một câu: “ Chuyện nhà họ Trần cháu cứ vui đùa đi, đừng làm lớn chuyện là được. Chú còn bận việc ở Đan Mạch vài tháng nữa, mệt quá chú đi ngủ đây.”
Sau khi Hàn Khôn cúp máy, tôi đứng đối diện với gương nhìn khuôn mặt mình dưới ánh đèn mờ nhạt.
Thật ra tôi không có ấn tượng gì sâu đậm vói bố tôi mà tôi chỉ nhớ mẹ tôi là một người rất thông minh, khi tôi còn nhỏ bà ấy thường đưa ra ý kiến cho bố tôi.
Họ làm việc rất khiêm tốn, có lẽ lúc đó không giàu lắm. Tập đoàn Tuấn Nhiên sau khi bố mẹ tôi qua đời do hiệp hội quản lý tài sản dẫn dắt hoạt động.
Lúc đó nhà tôi chỉ có một chiếc xe hơi bình thường, chỉ có thể coi như là gia đình khá giả.
Dượng tôi không học hành gì chỉ có một gương mặt điển trai, nghe nói là côn đồ lưu manh. Cũng không biết sao lại lấy được cô tôi, tuy tôi rất hận cô tôi nhưng tôi không thể không thừa nhận cô tôi nổi tiếng là rất xinh đẹp.
Cô tôi với bố mẹ tôi cũng rất bình thường, không thân thiết lắm nhưng dượng tôi không tìm được công việc nên theo làm tài xế cho bố tôi.
Từ trước tới nay bố tôi không uống rượu, cho dù ra ngoài bàn bạc kinh doanh đều là mẹ tôi uống hoặc có lúc thì dượng tôi uống thay. Hôm xảy ra chuyện đó ba người bọn họ cùng đi ăn, hôm đó là dượng tôi mời. Cô tôi ăn được một lúc rồi rời đi sau đó ông bà nội cũng đưa tôi đi, đến nửa đêm thì chúng tôi nghe tin họ xảy ra chuyện.
Hồi đó tôi còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhưng bây giờ nghĩ lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng vì vụ tai nạn xe này có rất nhiều chỗ uẩn khúc.
" Bố." Tôi nhìn vào khuôn mặt giống bố tôi lúc còn trẻ ở trong gương rồi nói, " Mẹ, bố mẹ yên tâm. Chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng."
Không có sự phối hợp của Hàn Khôn thì một mình tôi rất khó có thể điều tra được gì. Nhưng e là Hàn Khôn không có ý định phối hợp điều tra với tôi nếu không ông ấy đã nói cho tôi biết từ lâu rồi.
Cho nên chuyện này tôi chỉ có thể âm thầm thực hiện, không thể nói cho người khác biết.
Buổi tối tôi đưa Lâm Phương đến bệnh viện, bố cô ấy sắp phẫu thuật rồi nên phải có người ở bên cạnh.
Trong bệnh viện tôi bảo Đại Long đưa thêm người đến âm thầm bảo vệ an toàn cho Lâm Phương.
Sau đó tôi đi theo Lâm Khang, đi theo đến thang máy nhưng Lâm Khang cũng không biết bị tôi theo dõi đến lúc bị tôi kéo vào hầm cầu thang bộ.
Tôi ép Lâm Khang vào bờ tường, hắn sợ đến nỗi hét toáng lên.
“ Anh, anh muốn làm gì?” Lâm Khang nhìn thấy tôi càng sợ hãi hơn. Bây giờ cả thành phố Thông đều biết tôi và Trần Ngọc Châu là địch thủ của nhau mà hắn là tay sai của Trần Ngọc Châu nên hắn sợ bị tôi đánh.
"Hỏi cậu chuyện này nhé, không phải cậu nói với Trần Ngọc Châu là cậu sẽ bỏ thuốc mê cho chị cậu uống sau đó đưa đến chỗ Trần Ngọc Châu sao. Sau đó sao lại đổi thành thuê một tên sát thủ người Việt đến bắt cóc?”
“ Anh, là hỏi chuyện này ư?” Lâm Khang cầu xin tôi, “ Tôi nói tôi nói, anh thả tôi ra tôi sẽ nói. Tôi cũng không biết tự nhiên anh ấy lại đổi ý định. Trương Siêu, anh xin lỗi anh Trần một tiếng sau đó bảo chị tôi nói vài câu với anh Trần thì anh ấy sẽ tha cho anh đó.”
Tôi xin lỗi Trần Ngọc Châu ư? Haha, cậu thấy nực cười không?”
Lâm Khang nói tiếp: “Anh biết điều chút đi. Anh động đến anh Trần thì đừng hòng yên ổn ở thành phố Thông này. Anh Trần sẽ xử đẹp anh, anh đừng tưởng anh Trần không làm được. Tôi thấy anh với chị tôi bây giờ như thế, tôi chỉ sợ anh chết đi chị tôi sẽ đau lòng thôi."
" Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi, Tôi còn tưởng cậu muốn dùng mạng của tôi để uy hiếp bắt chị cậu ở bên Trần Ngọc Châu cơ” Tôi cười lạnh vạch trần lời nói dối của hắn, “ Tôi hỏi cậu một câu nữa, năm ngoái Trần Ngọc Châu hại chết hai mẹ con kia người ngoại tỉnh sao? Cô ấy tên gì?"
“ Anh, không lẽ anh muốn dùng tin này để đấu với anh Trần. Anh đừng có mơ, anh Trần không dễ đối phó vậy đâu!”
Tôi dùng sức ấn vào cổ họng hắn, hắn không thở được trợn mắt cầu xin tôi rồi nói ra một cái tên. Là Chu Manh!
Tôi thả hắn ra, hắn giống như một tấm giẻ rách vứt ở xó hành lang.
Khoan đã Trương Siêu, tôi nói cho anh biết, anh làm kẻ thù với Trần Ngọc Châu anh ta sẽ giết chết anh đấy! Anh cũng từng đưa cho bố tôi một năm vạn nên tôi cũng cảm ơn anh khuyên anh thế thôi. Đừng động đến Trần Ngọc Châu, người này nham hiểm lắm."
Tôi chỉ xem như không nghe thấy gì, không quan tâm Lâm Khang có lòng tốt nhắc nhở tôi hay là muốn uy hiếp tôi.
Lâm Khang có chút căm phẫn hét lớn sau lưng tôi: " Anh làm thế sẽ chết rất thảm đấy!”
Có người của Đại Long ở đây nên tôi không cần lo lắng cho sự an toàn của Lâm Phương.
Tôi khuyên Lâm Phương về nhà nghỉ ngơi vì ở bệnh viện ngủ cũng không thoải mái lắm.
Tôi vừa về đến phòng thì thấy trước của phòng tôi chất đầy đồ, đồ của tôi bị người ta vứt ra ngoài cửa hết.
“ Chuyện gì thế này?”
Tôi mở cửa phòng ra, còn tưởng là nhà có trộm định lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Lúc này thì thấy chủ nhà hai tay chống nạnh đi ra ngoài.
" Trương Siêu à căn nhà này sau này không thể cho mày thuê nữa, mày dọn dẹp đồ rồi cút đi." Ông ta hời hợt nói.
Tôi nắm chặt nắm tay cố kìm nén tức giận hỏi: “ Tại sao? Chưa hết hạn thuê nhà mà.”
Cho dù là hết hạn thì cũng nên nói rõ ràng với tôi chứ dùng cách này đuổi tôi ra khỏi nhà rõ ràng là muốn làm xấu mặt tôi.
Tên chủ nhà hai tay ôm lấy ngực, khi nói chuyện tóc trên đầu ông ta dựng ngược lên trông ông ta giống như một con chó Poodle thành tinh.
“ Tại sao ư? Mày đừng để tao nói khó nghe hơn. Tao không muốn qua lại với loại người như mày. Mày đánh người ta bị thương mà còn vu khống người ta cưỡng dâm, muốn tống tiền chứ gì? Tao cứ tưởng mày có nghề nghiệp đàng hoàng ai ngờ lại làm những việc đó. Xin lỗi nhé, nhà của tao sẽ không cho loại người này thuê đâu! Cuốn gói cút khỏi đây ngay!”
Nói xong ông ta vứt tấm giẻ trên tay vào mặt tôi sau đó còn trợn ngược mắt lên nhìn tôi.
Không cần nghĩ tôi cũng biết việc này là do Trần Như Hải giở trò.
Đây mới là việc Trần Như Hải và Trần Ngọc Châu muốn làm, hai bố con họ không thể nhốt tôi trong tù thì cũng sẽ nghĩ hết cách để người khác dày vỏ xỉ nhục tôi giống như thời học cấp ba.
Còn không đi đi! Còn không đi tao thả chó ra đó!”
Tôi liếc nhìn đống hành lý trên nền nhà rồi chụp hai tấm ảnh. Sau đó lấy một túi tài liệu và máy tính trong vali ra, chỉ có hai thứ này là quan trọng nhất còn những cái khác tôi có thể mua lại.
“ Hừ, mày cũng ghê gớm nhỉ. Mấy thứ này không cần nữa thì để tao vứt đi.”
Tôi không thèm quay đầu lại nhìn, tên chủ nhà đuổi theo chửi: “ Hừ cái loại vô văn hóa còn đòi đến thuê nhà tao, cút!"
Tôi đi xuống dưới nhà, ông trời cũng rất phối hợp bắt đầu đổ mưa rồi.
Tôi cười khổ một tiếng trong lòng, không cần phối hợp với tôi diễn vở kịch cay đắng này chứ. Tôi chưa đến mức như vậy đâu.
Lúc này một ánh đèn xe chói mắt chiếu đến, một chiếc Mercedes chầm chầm dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe là Trần Như Hải còn người ngồi ở ghế lại phụ là Trần Ngọc Châu.
Bộ dạng Trần Ngọc Châu không giống như hồi sáng nữa, tuy mặt hắn vẫn sưng húp lên nhưng hắn cười rất hung hăng sau đó còn giơ ngón tay giữa lên tỏ ý khinh bỉ tôi.
" Trương Siêu, tao nhất định sẽ từ từ xử đẹp mày.”
Muốn làm nó diệt vong thì phải làm nó phát điên trước. Đây là điều chú không thích ở những người đi lính như cháu, thủ đoạn tuyệt tình quá. Nhưng ai bảo cháu là thiếu gia của chú chứ.”
“ Nếu là chú Hàn thì chú sẽ làm gì?” Tôi cười rồi hỏi lại.
Cho chó ăn cả hai cha con chúng.”
Nghe xong tôi và Hàn Khôn cùng cười phá lên nhưng tôi biết Hàn Khôn không nói đùa đâu. Ông ấy có thể làm được điều đó!
" Không nói đùa với cháu nữa, cháu cũng không cần lấy bố con nhà họ Trần ra để che mắt chú.Cháu muốn thăm dò ai thì nói tên cho chú biết, chú giúp cháu điều tra là được rồi."
Tôi trầm ngâm một lúc cuối cùng vẫn không nói tên đó ra: “ Không cần đâu, cháu tự điều tra được.”
“Ha ha. Tiểu Siêu à đến chú mà cháu cũng không tin tưởng sao. Cháu hỏi chú về Khương Minh làm gì?”
Tôi rất ngạc nhiên, tôi hỏi chú ấy Khương Minh khi nào thế?
Tôi chưa kịp nói gì thì Hàn Khôn bèn nói: Cháu không cần giấu diếm nữa đâu. Triệu Cung Minh không có thù oán với ai đâu, kẻ thù lớn nhất là Khương Minh đó.”
Dù sao cũng nói ra rồi nên tôi cũng không giấu diếm nữa, có giấu cũng không giấu được.
Tôi nói: “ Tiện thể hỏi thế thôi, nghe nói ông ta từng là đối thủ của bố cháu.”
Không ngờ Hàn Khôn lại dứt khoát nói: " Chuyện của Khương Minh cháu không được điều tra nữa, chú đảm bảo cái chết của bố mẹ cháu không liên quan đến hắn."
Cháu..." Tôi thở dài một cái. Dường như Hàn Khôn nhìn thấu được suy nghĩa của tôi khiến tôi không thể phản bác lại được.
Hơn nữa tôi thật không ngờ ông ấy ở Đan Mạch mà cũng biết chuyện tôi đang nghe ngóng tin tức của Khương Minh.
Năng Năng lực như vậy khiến tôi rất ngưỡng mộ nhưng cũng khiến tôi có chút sợ hãi.
Nhưng tôi biết chú Hàn Khôn sẽ không chống lại tôi và tuyệt đối sẽ không phản bội tôi.
Trước khi cúp máy Hàn Khôn còn dặn dò một câu: “ Chuyện nhà họ Trần cháu cứ vui đùa đi, đừng làm lớn chuyện là được. Chú còn bận việc ở Đan Mạch vài tháng nữa, mệt quá chú đi ngủ đây.”
Sau khi Hàn Khôn cúp máy, tôi đứng đối diện với gương nhìn khuôn mặt mình dưới ánh đèn mờ nhạt.
Thật ra tôi không có ấn tượng gì sâu đậm vói bố tôi mà tôi chỉ nhớ mẹ tôi là một người rất thông minh, khi tôi còn nhỏ bà ấy thường đưa ra ý kiến cho bố tôi.
Họ làm việc rất khiêm tốn, có lẽ lúc đó không giàu lắm. Tập đoàn Tuấn Nhiên sau khi bố mẹ tôi qua đời do hiệp hội quản lý tài sản dẫn dắt hoạt động.
Lúc đó nhà tôi chỉ có một chiếc xe hơi bình thường, chỉ có thể coi như là gia đình khá giả.
Dượng tôi không học hành gì chỉ có một gương mặt điển trai, nghe nói là côn đồ lưu manh. Cũng không biết sao lại lấy được cô tôi, tuy tôi rất hận cô tôi nhưng tôi không thể không thừa nhận cô tôi nổi tiếng là rất xinh đẹp.
Cô tôi với bố mẹ tôi cũng rất bình thường, không thân thiết lắm nhưng dượng tôi không tìm được công việc nên theo làm tài xế cho bố tôi.
Từ trước tới nay bố tôi không uống rượu, cho dù ra ngoài bàn bạc kinh doanh đều là mẹ tôi uống hoặc có lúc thì dượng tôi uống thay. Hôm xảy ra chuyện đó ba người bọn họ cùng đi ăn, hôm đó là dượng tôi mời. Cô tôi ăn được một lúc rồi rời đi sau đó ông bà nội cũng đưa tôi đi, đến nửa đêm thì chúng tôi nghe tin họ xảy ra chuyện.
Hồi đó tôi còn nhỏ nên không suy nghĩ gì nhưng bây giờ nghĩ lại cứ cảm thấy có gì đó không đúng vì vụ tai nạn xe này có rất nhiều chỗ uẩn khúc.
" Bố." Tôi nhìn vào khuôn mặt giống bố tôi lúc còn trẻ ở trong gương rồi nói, " Mẹ, bố mẹ yên tâm. Chuyện này con sẽ điều tra rõ ràng."
Không có sự phối hợp của Hàn Khôn thì một mình tôi rất khó có thể điều tra được gì. Nhưng e là Hàn Khôn không có ý định phối hợp điều tra với tôi nếu không ông ấy đã nói cho tôi biết từ lâu rồi.
Cho nên chuyện này tôi chỉ có thể âm thầm thực hiện, không thể nói cho người khác biết.
Buổi tối tôi đưa Lâm Phương đến bệnh viện, bố cô ấy sắp phẫu thuật rồi nên phải có người ở bên cạnh.
Trong bệnh viện tôi bảo Đại Long đưa thêm người đến âm thầm bảo vệ an toàn cho Lâm Phương.
Sau đó tôi đi theo Lâm Khang, đi theo đến thang máy nhưng Lâm Khang cũng không biết bị tôi theo dõi đến lúc bị tôi kéo vào hầm cầu thang bộ.
Tôi ép Lâm Khang vào bờ tường, hắn sợ đến nỗi hét toáng lên.
“ Anh, anh muốn làm gì?” Lâm Khang nhìn thấy tôi càng sợ hãi hơn. Bây giờ cả thành phố Thông đều biết tôi và Trần Ngọc Châu là địch thủ của nhau mà hắn là tay sai của Trần Ngọc Châu nên hắn sợ bị tôi đánh.
"Hỏi cậu chuyện này nhé, không phải cậu nói với Trần Ngọc Châu là cậu sẽ bỏ thuốc mê cho chị cậu uống sau đó đưa đến chỗ Trần Ngọc Châu sao. Sau đó sao lại đổi thành thuê một tên sát thủ người Việt đến bắt cóc?”
“ Anh, là hỏi chuyện này ư?” Lâm Khang cầu xin tôi, “ Tôi nói tôi nói, anh thả tôi ra tôi sẽ nói. Tôi cũng không biết tự nhiên anh ấy lại đổi ý định. Trương Siêu, anh xin lỗi anh Trần một tiếng sau đó bảo chị tôi nói vài câu với anh Trần thì anh ấy sẽ tha cho anh đó.”
Tôi xin lỗi Trần Ngọc Châu ư? Haha, cậu thấy nực cười không?”
Lâm Khang nói tiếp: “Anh biết điều chút đi. Anh động đến anh Trần thì đừng hòng yên ổn ở thành phố Thông này. Anh Trần sẽ xử đẹp anh, anh đừng tưởng anh Trần không làm được. Tôi thấy anh với chị tôi bây giờ như thế, tôi chỉ sợ anh chết đi chị tôi sẽ đau lòng thôi."
" Vậy thì tôi phải cảm ơn cậu rồi, Tôi còn tưởng cậu muốn dùng mạng của tôi để uy hiếp bắt chị cậu ở bên Trần Ngọc Châu cơ” Tôi cười lạnh vạch trần lời nói dối của hắn, “ Tôi hỏi cậu một câu nữa, năm ngoái Trần Ngọc Châu hại chết hai mẹ con kia người ngoại tỉnh sao? Cô ấy tên gì?"
“ Anh, không lẽ anh muốn dùng tin này để đấu với anh Trần. Anh đừng có mơ, anh Trần không dễ đối phó vậy đâu!”
Tôi dùng sức ấn vào cổ họng hắn, hắn không thở được trợn mắt cầu xin tôi rồi nói ra một cái tên. Là Chu Manh!
Tôi thả hắn ra, hắn giống như một tấm giẻ rách vứt ở xó hành lang.
Khoan đã Trương Siêu, tôi nói cho anh biết, anh làm kẻ thù với Trần Ngọc Châu anh ta sẽ giết chết anh đấy! Anh cũng từng đưa cho bố tôi một năm vạn nên tôi cũng cảm ơn anh khuyên anh thế thôi. Đừng động đến Trần Ngọc Châu, người này nham hiểm lắm."
Tôi chỉ xem như không nghe thấy gì, không quan tâm Lâm Khang có lòng tốt nhắc nhở tôi hay là muốn uy hiếp tôi.
Lâm Khang có chút căm phẫn hét lớn sau lưng tôi: " Anh làm thế sẽ chết rất thảm đấy!”
Có người của Đại Long ở đây nên tôi không cần lo lắng cho sự an toàn của Lâm Phương.
Tôi khuyên Lâm Phương về nhà nghỉ ngơi vì ở bệnh viện ngủ cũng không thoải mái lắm.
Tôi vừa về đến phòng thì thấy trước của phòng tôi chất đầy đồ, đồ của tôi bị người ta vứt ra ngoài cửa hết.
“ Chuyện gì thế này?”
Tôi mở cửa phòng ra, còn tưởng là nhà có trộm định lấy điện thoại ra báo cảnh sát. Lúc này thì thấy chủ nhà hai tay chống nạnh đi ra ngoài.
" Trương Siêu à căn nhà này sau này không thể cho mày thuê nữa, mày dọn dẹp đồ rồi cút đi." Ông ta hời hợt nói.
Tôi nắm chặt nắm tay cố kìm nén tức giận hỏi: “ Tại sao? Chưa hết hạn thuê nhà mà.”
Cho dù là hết hạn thì cũng nên nói rõ ràng với tôi chứ dùng cách này đuổi tôi ra khỏi nhà rõ ràng là muốn làm xấu mặt tôi.
Tên chủ nhà hai tay ôm lấy ngực, khi nói chuyện tóc trên đầu ông ta dựng ngược lên trông ông ta giống như một con chó Poodle thành tinh.
“ Tại sao ư? Mày đừng để tao nói khó nghe hơn. Tao không muốn qua lại với loại người như mày. Mày đánh người ta bị thương mà còn vu khống người ta cưỡng dâm, muốn tống tiền chứ gì? Tao cứ tưởng mày có nghề nghiệp đàng hoàng ai ngờ lại làm những việc đó. Xin lỗi nhé, nhà của tao sẽ không cho loại người này thuê đâu! Cuốn gói cút khỏi đây ngay!”
Nói xong ông ta vứt tấm giẻ trên tay vào mặt tôi sau đó còn trợn ngược mắt lên nhìn tôi.
Không cần nghĩ tôi cũng biết việc này là do Trần Như Hải giở trò.
Đây mới là việc Trần Như Hải và Trần Ngọc Châu muốn làm, hai bố con họ không thể nhốt tôi trong tù thì cũng sẽ nghĩ hết cách để người khác dày vỏ xỉ nhục tôi giống như thời học cấp ba.
Còn không đi đi! Còn không đi tao thả chó ra đó!”
Tôi liếc nhìn đống hành lý trên nền nhà rồi chụp hai tấm ảnh. Sau đó lấy một túi tài liệu và máy tính trong vali ra, chỉ có hai thứ này là quan trọng nhất còn những cái khác tôi có thể mua lại.
“ Hừ, mày cũng ghê gớm nhỉ. Mấy thứ này không cần nữa thì để tao vứt đi.”
Tôi không thèm quay đầu lại nhìn, tên chủ nhà đuổi theo chửi: “ Hừ cái loại vô văn hóa còn đòi đến thuê nhà tao, cút!"
Tôi đi xuống dưới nhà, ông trời cũng rất phối hợp bắt đầu đổ mưa rồi.
Tôi cười khổ một tiếng trong lòng, không cần phối hợp với tôi diễn vở kịch cay đắng này chứ. Tôi chưa đến mức như vậy đâu.
Lúc này một ánh đèn xe chói mắt chiếu đến, một chiếc Mercedes chầm chầm dừng lại trước mặt tôi.
Cửa kính xe hạ xuống, người lái xe là Trần Như Hải còn người ngồi ở ghế lại phụ là Trần Ngọc Châu.
Bộ dạng Trần Ngọc Châu không giống như hồi sáng nữa, tuy mặt hắn vẫn sưng húp lên nhưng hắn cười rất hung hăng sau đó còn giơ ngón tay giữa lên tỏ ý khinh bỉ tôi.
" Trương Siêu, tao nhất định sẽ từ từ xử đẹp mày.”