Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-236
chương 236 làm rõ chân tướng
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc truy*ện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
“Nguyệt Mãn Cung." Khương Minh kêu Nguyệt Mãn Cung đang định rời đi, sau đó đuổi theo với vẻ mặt đây hung ác.
Nguyệt Mãn Cung không hề có ý định dừng lại chờ ông ta, Khương Minh đành phải đi vòng lên trước để chặn cậu ta.
“Cậu ra giả đi, bao nhiêu tiền cũng được.
Nguyệt Mãn Cung không trả lời mà vòng qua Khương Minh và tiếp tục đi về trước.
Khương Minh mắng bậy một câu rồi xoay người tiếp tục ngăn cản cậu ta.
"Bức tranh này đối với cậu không đáng một đồng, cậu giành với tôi để làm gì? Nhà họ Khương của tôi với nhà họ Nguyệt của cậu có quan hệ khá tốt, cậu làm việc cho Hàn Khôn thì kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho cậu gấp ba
Mẹ kiếp, Khương Minh đang ở đây diễn vai kẻ si tình đấy à, ý của câu này như Nguyệt Mãn Cung cứ ra giá tùy thích, chỉ cần ông ta trả được là sẽ trả ngay.
Khương Minh nhìn thì biến thái kích động vậy thôi, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Ông ta muốn mua lại di tác của mẹ tôi bằng mọi giá có thật sự là vì ông ta có tình cảm sâu đậm với mẹ tôi không ?
Nếu là như vậy thì có thể coi ông ta là thủ phạm hại chết bố mẹ tôi nữa không? Lẽ nào do tôi đã đoán sai, những gì Liễu Vinh nói mới là thật, Hàn Khôn có hiệm nghi lớn hon?
không, không thể nào!
Khương Minh rất biến thái, chính ông ta đã thừa nhận rằng có lần đã suýt cưỡng hiếp mẹ tôi, còn bị mẹ tôi giết ngược lại. Có lẽ vì ông ta thẹn quá hóa giận nên mới ra tay giết người.
Nguyệt Mãn Cung vẫn không thèm để ý Khương Minh.
Lần này thì Khương Minh nổi giận thật, ông ta đuổi theo bắt lấy vai Nguyệt Mãn Cung, sau đó đấm một củ vào đầu Nguyệt Mãn Cung.
Nguyệt Mãn Cung vừa cao vừa gầy, trông như không đỡ nổi một đòn, đảm phụ nữ xung quanh la hét lùi lại, chẳng ai ngờ sự kiện bạo lực sẽ bộc phát ở một sòng bạc cao cấp như thế này.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng năm đấm của Khương Minh không đánh trúng Nguyệt Mãn Cung, ngược lại còn bị Nguyệt Mãn Cung đỡ gọn lấy.
“Chú chỉ còn một tay" Nguyệt Mãn Cung lạnh lùng nói, mặt không chút cảm xúc: "Hãy sử dụng nó một cách thật quý trọng.
Ngay cả tôi cũng không thấy rõ động tác của Nguyệt Mãn Cung, nhanh đến kinh ngạc, cậu ta là một người luyện võ.
Mặt Khương Minh đỏ tới tận mang tai, không những mất chuyện mà còn mất mặt, ông ta thở gấp vài hơi: "Nguyệt Mãn Cung, tại sao cậu phải giúp Hàn Khôn giành cái này? Từ khi nào mà người nhà họ Nguyệt các cậu lại trở nên trợ trên vì tiền như vậy?”
Cuối cùng, mặt Nguyệt Mãn Cung cũng có cảm xúc, cậu ta híp mắt lại: "Tôi không vì tiền, tôi vì bức tranh này
"Thôi đi, cậu lấy bức tranh này thì làm được gì?”
"Chủ làm được gì thì tôi làm được cái đó. Chủ cần bức tranh này để làm gì?”
Khương Minh đáp: “Tôi yêu Kỷ Yên Nhiên, muốn sưu tầm di tác của cô ấy. Cậu nói mình không vì Hàn Khôn, vậy cậu giành nó với tôi để làm gì? Cậu cũng yêu Kỷ Yên Nhiên à? Ha ha, hai mươi năm trước cậu vẫn chưa sinh ra đâu."
Nguyệt Mãn Cung bật cười, tôi cứ tưởng người này có mặt lạnh trời sinh, không biết khóc biết cười, một chút cảm xúc cũng không có, hóa ra cậu ta vẫn biết cười.
Hơn nữa thằng nhóc mặt trắng này cười lên trông khá đẹp trai, mang chút nét trong sáng của hotboy trường.
Nguyệt Mãn Cung nói: "Chủ Khương à, người già đừng nên nói ngôn ngữ của giới trẻ, nghe rất buồn cười. Tôi buộc phải lấy được bức tranh này. Chuyện của các chú hai mươi năm trước dù là tình yêu hay công việc thì liên quan gì đến tôi? Thứ tôi muốn nằm bên trong bức tranh, nếu chú Khương chỉ cần di tác này, đợi tôi lấy được nó rồi sẽ tặng lại bức tranh cho chủ
Thứ bên trong bức tranh, đó là gì?
Chẳng lẽ mẹ tôi giấu gì đó trong bức tranh ư?
Tôi nhìn Khương Minh không chớp mắt. Nếu bây giờ Khương Minh đồng ý với điều kiện của Nguyệt Mãn Cung thì có nghĩa là thứ đó không quan trọng làm, ngược lại thì cho thấy lão Khương Minh này đang nói dối, thứ ông ta cần là thứ nằm bên trong bức tranh.
Tôi không biết mẹ tôi sẽ để lại gì trong bức tranh, nhưng nếu là đồ mẹ tôi để lại, vậy thì tôi phải lấy được nó.
Mặt Khương Minh đã lạnh tới mức có thể vắt ra nước: "Được, cậu được lắm, hãy đợi đấy."
Khi Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung đi ngang qua nhau, Nguyệt Mãn Cung đột nhiên lên tiếng: “Chú Khương, tại sao chú lại giết bà ấy trong khi chủ yếu bà ấy? Không thấy nực cười là
Khương Minh đút hai tay vào túi quần và trừng mắt nhìn Nguyệt Mãn Cung, ông ta không trả lời mà rời đi ngay.
Kể từ khi tôi nghi ngờ về vụ tai nạn giao thông của bố mẹ tôi, mọi thứ đều dựa trên sự nghi ngờ, chưa bao giờ có một bằng chứng xác thực.
Lúc đầu, Triệu Cung Minh nói với tôi rằng Khương Minh là kẻ thù lớn nhất của bố mẹ tôi lúc còn sống, đó là lý do tại sao tôi bắt đầu nghi ngờ Khương Minh. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tru*yện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé ! Cập nhật chương mới* nhất tại Truyện88.vip
Sau đó tôi muốn điều tra Khương Minh, Hàn Khôn lại ngăn cản tôi, vì vậy tôi càng nghi ngờ thân phận của chủ ta.
Sau đó nữa là Triệu Tử Thầm đưa cho tôi xem bản sao hồ sơ vụ án của bố mẹ tôi, bản hồ sơ này được giữ bí mật trong Bộ Công an, một cảnh sát hình sự như Hạ Cát Hoài lại không có quyền xem bản hồ sơ vụ án này.
Sự nghi ngờ của tôi đối với Khương Minh càng ngày càng sâu, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực nào chứng minh Khương Minh là hung thủ.
Tôi có thể tin tưởng không nghi ngờ như thế không phải do tôi dễ lừa, mà vì tôi quá tin tưởng Hàn Khôn! Triệu Cung Minh và Hàn Khôn là bạn cũ, tôi đương nhiên sẽ tin Triệu Cung Minh không lừa tôi, Triệu Tử Thâm tuy gian xảo, nhưng trong chuyện này, cậu ta không có lý do gì để nói dối tôi cả.
Sự tin tưởng này kéo dài cho đến khi tôi phát hiện Hàn Khôn luôn lừa dối tôi.
Hàn Khôn về nước nhưng không nói với tôi, vẫn luôn giấu giếm tôi, vậy thì cũng thôi nhưng chính miệng Liễu Vinh đã nói cái chết của bố mẹ tôi là do đám người Hàn Khôn gây ra.
Thật ra mấy ngày nay tôi đang rất bối rối, tôi không dám tin rằng cái chết của bố mẹ tôi có liên quan đến Hàn Khôn, ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy Hàn Khôn có liên quan tới vụ tai nạn giao thông mười mấy năm trước.
Cho đến bây giờ.
Nguyệt Mãn Cung nói thẳng như vậy nhưng Khương Minh không giải thích, ngay cả phản bác đơn giản cũng không có. Ngoại trừ Khương Minh là hung thủ, tôi không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.
Tôi đã quyết tâm, tất cả những người biết chân tướng đều ở đây hôm nay, đêm nay tôi phải làm rõ chân tướng. Tôi lấy con dao xếp đa năng Thụy Sĩ mang theo bên mình ra và một ly rượu từ khay của người phục vụ đi ngang qua rồi uống cạn, sau đó lau miệng về phía Khương Minh.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, một bàn tay đã đè lên vai tôi, tôi không muốn để ý, cũng không quay đầu lại, không ngờ bàn tay này lại khiến tôi không thể nhúc nhích.
"Chàng trai trẻ à, đừng kích động.
Nói xong, chủ nhân của bàn tay này kéo tôi lại, hoàn toàn không có ý muốn thương lượng với tôi. Tôi cảm thấy giọng nói của người này rất quen tai, đã từng nghe ở đâu đó.
Người kia tiếp tục kéo tôi trở lại ghế sofa ngồi xuống, lúc này tôi mới nhìn thấy một ông lão đeo kính râm đang ngồi rót trà bên cạnh tôi.
Tôi lập tức nhớ ra, đây không phải là ông Mạc kéo đàn nhị trong tiệm vằn thắn Củi Lửa sao?
Cập nhật ch*ương mới nhất tại Truyện88.vip
Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!
**********
Nhớ đọc truy*ện trên Truyện88.vip để ủng hộ team nha !!!
“Nguyệt Mãn Cung." Khương Minh kêu Nguyệt Mãn Cung đang định rời đi, sau đó đuổi theo với vẻ mặt đây hung ác.
Nguyệt Mãn Cung không hề có ý định dừng lại chờ ông ta, Khương Minh đành phải đi vòng lên trước để chặn cậu ta.
“Cậu ra giả đi, bao nhiêu tiền cũng được.
Nguyệt Mãn Cung không trả lời mà vòng qua Khương Minh và tiếp tục đi về trước.
Khương Minh mắng bậy một câu rồi xoay người tiếp tục ngăn cản cậu ta.
"Bức tranh này đối với cậu không đáng một đồng, cậu giành với tôi để làm gì? Nhà họ Khương của tôi với nhà họ Nguyệt của cậu có quan hệ khá tốt, cậu làm việc cho Hàn Khôn thì kiếm được bao nhiêu tiền? Tôi sẽ cho cậu gấp ba
Mẹ kiếp, Khương Minh đang ở đây diễn vai kẻ si tình đấy à, ý của câu này như Nguyệt Mãn Cung cứ ra giá tùy thích, chỉ cần ông ta trả được là sẽ trả ngay.
Khương Minh nhìn thì biến thái kích động vậy thôi, nhưng cũng không phải kẻ ngu. Ông ta muốn mua lại di tác của mẹ tôi bằng mọi giá có thật sự là vì ông ta có tình cảm sâu đậm với mẹ tôi không ?
Nếu là như vậy thì có thể coi ông ta là thủ phạm hại chết bố mẹ tôi nữa không? Lẽ nào do tôi đã đoán sai, những gì Liễu Vinh nói mới là thật, Hàn Khôn có hiệm nghi lớn hon?
không, không thể nào!
Khương Minh rất biến thái, chính ông ta đã thừa nhận rằng có lần đã suýt cưỡng hiếp mẹ tôi, còn bị mẹ tôi giết ngược lại. Có lẽ vì ông ta thẹn quá hóa giận nên mới ra tay giết người.
Nguyệt Mãn Cung vẫn không thèm để ý Khương Minh.
Lần này thì Khương Minh nổi giận thật, ông ta đuổi theo bắt lấy vai Nguyệt Mãn Cung, sau đó đấm một củ vào đầu Nguyệt Mãn Cung.
Nguyệt Mãn Cung vừa cao vừa gầy, trông như không đỡ nổi một đòn, đảm phụ nữ xung quanh la hét lùi lại, chẳng ai ngờ sự kiện bạo lực sẽ bộc phát ở một sòng bạc cao cấp như thế này.
Nhưng ai cũng không ngờ rằng năm đấm của Khương Minh không đánh trúng Nguyệt Mãn Cung, ngược lại còn bị Nguyệt Mãn Cung đỡ gọn lấy.
“Chú chỉ còn một tay" Nguyệt Mãn Cung lạnh lùng nói, mặt không chút cảm xúc: "Hãy sử dụng nó một cách thật quý trọng.
Ngay cả tôi cũng không thấy rõ động tác của Nguyệt Mãn Cung, nhanh đến kinh ngạc, cậu ta là một người luyện võ.
Mặt Khương Minh đỏ tới tận mang tai, không những mất chuyện mà còn mất mặt, ông ta thở gấp vài hơi: "Nguyệt Mãn Cung, tại sao cậu phải giúp Hàn Khôn giành cái này? Từ khi nào mà người nhà họ Nguyệt các cậu lại trở nên trợ trên vì tiền như vậy?”
Cuối cùng, mặt Nguyệt Mãn Cung cũng có cảm xúc, cậu ta híp mắt lại: "Tôi không vì tiền, tôi vì bức tranh này
"Thôi đi, cậu lấy bức tranh này thì làm được gì?”
"Chủ làm được gì thì tôi làm được cái đó. Chủ cần bức tranh này để làm gì?”
Khương Minh đáp: “Tôi yêu Kỷ Yên Nhiên, muốn sưu tầm di tác của cô ấy. Cậu nói mình không vì Hàn Khôn, vậy cậu giành nó với tôi để làm gì? Cậu cũng yêu Kỷ Yên Nhiên à? Ha ha, hai mươi năm trước cậu vẫn chưa sinh ra đâu."
Nguyệt Mãn Cung bật cười, tôi cứ tưởng người này có mặt lạnh trời sinh, không biết khóc biết cười, một chút cảm xúc cũng không có, hóa ra cậu ta vẫn biết cười.
Hơn nữa thằng nhóc mặt trắng này cười lên trông khá đẹp trai, mang chút nét trong sáng của hotboy trường.
Nguyệt Mãn Cung nói: "Chủ Khương à, người già đừng nên nói ngôn ngữ của giới trẻ, nghe rất buồn cười. Tôi buộc phải lấy được bức tranh này. Chuyện của các chú hai mươi năm trước dù là tình yêu hay công việc thì liên quan gì đến tôi? Thứ tôi muốn nằm bên trong bức tranh, nếu chú Khương chỉ cần di tác này, đợi tôi lấy được nó rồi sẽ tặng lại bức tranh cho chủ
Thứ bên trong bức tranh, đó là gì?
Chẳng lẽ mẹ tôi giấu gì đó trong bức tranh ư?
Tôi nhìn Khương Minh không chớp mắt. Nếu bây giờ Khương Minh đồng ý với điều kiện của Nguyệt Mãn Cung thì có nghĩa là thứ đó không quan trọng làm, ngược lại thì cho thấy lão Khương Minh này đang nói dối, thứ ông ta cần là thứ nằm bên trong bức tranh.
Tôi không biết mẹ tôi sẽ để lại gì trong bức tranh, nhưng nếu là đồ mẹ tôi để lại, vậy thì tôi phải lấy được nó.
Mặt Khương Minh đã lạnh tới mức có thể vắt ra nước: "Được, cậu được lắm, hãy đợi đấy."
Khi Khương Minh và Nguyệt Mãn Cung đi ngang qua nhau, Nguyệt Mãn Cung đột nhiên lên tiếng: “Chú Khương, tại sao chú lại giết bà ấy trong khi chủ yếu bà ấy? Không thấy nực cười là
Khương Minh đút hai tay vào túi quần và trừng mắt nhìn Nguyệt Mãn Cung, ông ta không trả lời mà rời đi ngay.
Kể từ khi tôi nghi ngờ về vụ tai nạn giao thông của bố mẹ tôi, mọi thứ đều dựa trên sự nghi ngờ, chưa bao giờ có một bằng chứng xác thực.
Lúc đầu, Triệu Cung Minh nói với tôi rằng Khương Minh là kẻ thù lớn nhất của bố mẹ tôi lúc còn sống, đó là lý do tại sao tôi bắt đầu nghi ngờ Khương Minh. Nếu bạn đang đọc truyện ở một website khác không phải Tru*yện88.vip thì có nghĩa đây là trang web ĂN CẮP TRUYỆN. Các bạn hãy quay trở lại Tr*uyện88.vip để ủng hộ bên mình nhé ! Cập nhật chương mới* nhất tại Truyện88.vip
Sau đó tôi muốn điều tra Khương Minh, Hàn Khôn lại ngăn cản tôi, vì vậy tôi càng nghi ngờ thân phận của chủ ta.
Sau đó nữa là Triệu Tử Thầm đưa cho tôi xem bản sao hồ sơ vụ án của bố mẹ tôi, bản hồ sơ này được giữ bí mật trong Bộ Công an, một cảnh sát hình sự như Hạ Cát Hoài lại không có quyền xem bản hồ sơ vụ án này.
Sự nghi ngờ của tôi đối với Khương Minh càng ngày càng sâu, nhưng cho đến tận bây giờ vẫn chưa có chứng cứ xác thực nào chứng minh Khương Minh là hung thủ.
Tôi có thể tin tưởng không nghi ngờ như thế không phải do tôi dễ lừa, mà vì tôi quá tin tưởng Hàn Khôn! Triệu Cung Minh và Hàn Khôn là bạn cũ, tôi đương nhiên sẽ tin Triệu Cung Minh không lừa tôi, Triệu Tử Thâm tuy gian xảo, nhưng trong chuyện này, cậu ta không có lý do gì để nói dối tôi cả.
Sự tin tưởng này kéo dài cho đến khi tôi phát hiện Hàn Khôn luôn lừa dối tôi.
Hàn Khôn về nước nhưng không nói với tôi, vẫn luôn giấu giếm tôi, vậy thì cũng thôi nhưng chính miệng Liễu Vinh đã nói cái chết của bố mẹ tôi là do đám người Hàn Khôn gây ra.
Thật ra mấy ngày nay tôi đang rất bối rối, tôi không dám tin rằng cái chết của bố mẹ tôi có liên quan đến Hàn Khôn, ngày càng có nhiều bằng chứng cho thấy Hàn Khôn có liên quan tới vụ tai nạn giao thông mười mấy năm trước.
Cho đến bây giờ.
Nguyệt Mãn Cung nói thẳng như vậy nhưng Khương Minh không giải thích, ngay cả phản bác đơn giản cũng không có. Ngoại trừ Khương Minh là hung thủ, tôi không thể nghĩ ra khả năng thứ hai.
Tôi đã quyết tâm, tất cả những người biết chân tướng đều ở đây hôm nay, đêm nay tôi phải làm rõ chân tướng. Tôi lấy con dao xếp đa năng Thụy Sĩ mang theo bên mình ra và một ly rượu từ khay của người phục vụ đi ngang qua rồi uống cạn, sau đó lau miệng về phía Khương Minh.
Nhưng vừa mới đi được mấy bước, một bàn tay đã đè lên vai tôi, tôi không muốn để ý, cũng không quay đầu lại, không ngờ bàn tay này lại khiến tôi không thể nhúc nhích.
"Chàng trai trẻ à, đừng kích động.
Nói xong, chủ nhân của bàn tay này kéo tôi lại, hoàn toàn không có ý muốn thương lượng với tôi. Tôi cảm thấy giọng nói của người này rất quen tai, đã từng nghe ở đâu đó.
Người kia tiếp tục kéo tôi trở lại ghế sofa ngồi xuống, lúc này tôi mới nhìn thấy một ông lão đeo kính râm đang ngồi rót trà bên cạnh tôi.
Tôi lập tức nhớ ra, đây không phải là ông Mạc kéo đàn nhị trong tiệm vằn thắn Củi Lửa sao?
Cập nhật ch*ương mới nhất tại Truyện88.vip