Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-47
Chương 47: Súng!
Bang Thanh Long và Bang Hồng Đăng có rất nhiều cuộc chạm trán với nhau, từ trước đến nay Tuấn Nhiên chỉ giải quyết những chuyện liên quan đến mình nên lúc nào cũng nước sông không phạm nước giếng với hai bang phái này.
Người hồi nãy được gọi là chị Yến là người có vẻ thông thuộc nhất ở đây, cô ta nói: “ Nhà họ Trần và bang Thanh Long cấu kết với nhau, bang Thanh Long chỉ cần có tiền là việc cũng làm được. Ôi trời, nhưng anh cũng đừng nói việc này là do tôi nói ra vì tôi... cũng rất sợ.”
Thì ra là như thế, vậy thì tôi đã hiểu được hơn về nội tình nhà họ Trần rồi.
" Mấy cô muốn đi theo tôi không, sẽ có lợi cho mấy cô đấy.”
Tôi vừa nói xong chị Yến không nói gì thêm mà liền quỳ xuống dưới đất sau đó giơ tay cởi dây nịt của tôi ra.
Mấy cô gái này vốn làm nghề này nhưng tôi không ngờ họ lại làm trực tiếp như vậy. Quần của tôi suýt chút bị bọn họ tụt xuống nên tôi chỉ đành giơ tay ra túm lấy cạp quần rồi đẩy họ sang một bên.
Anh Trương à, không phải anh bảo bọn em hầu hạ anh sao?”
Tôi liếc mắt nhìn một cái, đây là cổng chính quán Bar Ánh mắt của quỷ dữ đấy. Tuy trời mưa ít người qua lại nhưng dù sao cũng là giữa thanh thiên bạch nhật, làm thế thì to gan quá.
Tôi vội vàng lùi về phía sau một chút: “ Cô, cô, các cô lùi lại đi. Tôi bảo mấy cô giúp tôi đứng ở đây để ý giúp tôi nếu có tin tức gì thì báo cho tôi ngay, tôi sẽ không để mấy cô thiệt thòi đâu. Nói trước cho các cô biết, nếu các cô phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không làm gì các cô như bang Thanh Long. Nhưng nếu không muốn đứng đường ở đây cả đời, muốn làm một nghề đường đường chính chính thì đây là một cơ hội rất tốt.”
Tôi liếc nhìn sắc mặt của mấy người này, tôi biết trong số họ nhất định sẽ có người tiết lộ chuyện này ra ngoài những tôi cũng không quan tâm vì chắc chắc sẽ có người muốn kiếm số tiền này từ tay tôi.
Mấy ngươi này nhìn nhau gượng cười sau đó miễn cưỡng nói với tôi vài câu, ai nấy đều nói chắc chắn.
Tôi muốn tìm hiểu thêm về chuyện của Khương Minh nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy tôi cũng không tiện hỏi, nên cứ để họ liên lạc với tôi rồi tôi sẽ hỏi kỹ càng hơn.
Hôm nay có người tên là Triệu Tử Thâm đến quán Bar này không?” Tôi hỏi.
" Anh à, anh vì tên đó mà đến đây à?"
Chị Yến hỏi lại.
Tôi rất ngạc nhiên, xem ra Triệu Tử Thâm là khách quen ở đây.
“ Cậu ấy ở bên trong à?"
" Có, sao lại không có chứ? Nhưng anh Trương à, anh nhanh đi đi, kệ hắn ta đi! Hắn ta gặp xui xẻo rồi.”
Lời vừa nói xong thì cửa quán Bar đột nhiên bị đẩy ra sau đó một bóng người bay ra ngoài, người đó nằm bệt giữa nền đất đau đến nỗi lăn qua lăn lặn chỉ vào trong quán Bar rồi hét lên: “ Triệu! Tử! Thâm!”
Mấy người nhóm chị Yến nhìn người này sau đó hoảng hồn chạy đến đỡ anh ta dậy, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt của người này, chẳng phải là Kim Lão Tứ sao?
Nhân lúc mọi người còn đang cúi xuống đỡ hắn thì chị Yến Liền ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi biết người phụ nữ này sẽ liên lạc với tôi nên tôi bèn đi đến dúi một tờ giấy có ghi số điện thoại của tôi vào tay cô ta.
Sau đó tôi nhanh chân đi vào trong quán Bar Ánh mắt của quỷ dữ.
Trong quán Bar có một người thanh niên tóc dài tay cầm ly rượu bị một đám người giận dữ vây quanh và sau lưng anh ta là mấy người nam nữ đang run lẩy bẩy, vừa nhìn đã biết là người không hay đến mấy nơi như thế này.
" Triệu Tử Thâm, mày dám ra tay với anh Kim ư! Hôm nay trừ phi mày gãy một chân nếu không đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này!”
Người vây quanh anh ta ai nấy đều mắt đỏ ngầu như sói đêm, có mấy người tôi thấy rất quen vì họ đều là nhóm người đi theo Kim Lão Tứ để bẫy chị Hồng ở Tụ Xuân Viên hôm nọ.
" Đúng! Nằm mơ đi!”
Mọi người phẫn nộ hét lên một tiếng, họ hận không thể xông lên lột da hút máu của người thanh niên đó.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người Triệu Tử Thâm ngửa đầu uống cạn rượu trong ly sau đó hé miệng ra như có điều gì muốn nói khiến mọi người đều căng thẳng nhìn anh ta.
" !"
Triệu Tư Thâm nhếch miệng rồi sợ một tiếng.
" Tôi đã nói với mấy người đừng đến đây rồi nhưng mấy người cứ không tin, bây giờ thì hay rồi. Mấy người là con cái nhà lành mà theo người ta đến mấy nơi tạp nham thể này làm gì hả? Về ngay, về viết kiểm điểm cho tôi.”
Dưới ánh nhìn giận dữ của mọi người Triệu Tử Thâm lại giống như không để tâm đến mà vẫn tiếp tục dạy dỗ mấy bác sỹ y tá đang run rẩy sau lưng anh ta.
Thuộc hạ của Kim Lão Tứ tức điên lên còn mấy vị bác sỹ kia thì bị dọa cho phát khóc chỉ có Triệu Tử Thâm làm như kiểu mình là người không liên can, anh ta vẫn tiếp tục uống rượu trông rất thoải mái.
Tôi không nói gì cả mà vòng tay trước ngực đứng một bên quan sát.
Xem ra Triệu Tử Thâm này có vẻ không giống như lời bố anh ta nói, tên này cũng không phải dạng vừa. Nhưng người của Kim Lão Tứ đông như thế mà, tôi muốn xem xem anh ta có thể hống hách bao lâu nữa?
“ Mẹ nó!” Không biết là ai chửi tục một câu sau đó gầm gừ, " Xử hắn đi!”
Lúc đó người của bang Thanh long liền xông lên đánh đám người Triệu Tử Thâm.
Một lúc sau quán Bar lại náo nhiệt trở lại, tiếng đánh nhau và tiếng phụ nữ la hét khiến tóc tôi dựng hết lên. Tôi bèn đi vào đám người để tìm Triệu Tử Thâm, ít nhất tôi cũng phải đảm bảo rằng anh ta không bị thương.
Tình hình này của kéo dài vài giây thôi, đám người la hét đều im bạt lại và động tác của mọi người đều ngưng lại, tất cả mọi người giống như bị điểm huyệt không hề cử động chút gì.
Không biết Triệu Tử Thâm lấy đầu ra một cây súng rồi dí vào đầu tên đầu sỏ, tên đó tay xách ghế lên nhưng không dám đập xuống, hai chân thì run lẩy bẩy, hai con mắt trợn ngược sợ hãi nhìn chằm chằm vào nòng súng đang dí vào mũi hắn.
“C!” Triệu Tử Thâm lại ợ thêm một cái nhưng lần này không có ai dám nói gì anh ta cả.
Triệu Tử Thâm say xỉn không còn tỉnh táo nữa, chân bước đi loạng choạng sau đó dùng súng gõ vào đầu tên đầu sỏ: "A Báo à, mày nói xem mày ngu ngốc như vậy thì giữ mạng lại làm gì, để tao giúp mày thảnh thơi nhé.”
“ Đừng, đừng anh Triệu ơi, em sai rồi a, anh cứ ăn uống thoải mái ạ.” A Báo chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin Triệu Tử Thâm nữa thôi.
“ Uống ư?" Triệu Tử Thâm cầm chai rượu lên nhìn một lát sau đó đập lên đầu A Báo, “ Mày uống đi!”
Hai vệt máu chảy ròng ròng xuống, tôi đứng nhìn mà cũng thấy đau nhưng lúc này A Báo lại không dám nói gì hết mà còn phải gượng cười nói: “ Ngon, ngon lắm ạ.”
Triệu Tử Thâm cười phá lên sau đó quay đầu nhìn mấy người sau lưng mình rồi nói: “ Mấy người về trước đi, đây không phải là nơi mấy người nên đến đâu. Bây giờ đã được mở mang tầm mắt chưa, sau này đừng đến đây nữa. Quay về một người viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho tôi."
Phó chủ nhiệm, có thể ít hơn không
" Đi nhanh lên, bây giờ là lúc nào rồi mà còn trả giá với phó chủ nhiệm hả?”
Phó chủ nhiệm, anh không đi cùng chúng tôi sao?”
Triệu Tử Thâm cười rồi nói: " Tôi còn phải ở lại đây uống rượu”
Cho dù họ không hề muốn nhưng mấy vị bác sỹ đó vẫn bỏ Triệu Tử Thâm ở lại nhưng cũng thể trách họ được vì dù sao trong tay Triệu Tử Thâm còn có súng, cho dù nhìn thế nào cũng không giống như người được chăm sóc đặc biệt.
Chờ mấy người bác sỹ kia đi khỏi, một lát sau Triệu Tử Thâm đoán rằng mấy người kia đã lên xe buýt an toàn bèn cười rồi bỏ ly rượu xuống và bước về phía trước.
Nhưng người đứng chắn đường Triệu Tử Thâm chỉ đành tự động nhường đường cho anh ta, cho dù trong lòng đang rất căm hận nhưng họ có thể làm gì được chứ?
Đối mặt với súng thì võ công có giỏi đến mấy cũng chỉ là rác rưởi!
Bang Thanh Long và Bang Hồng Đăng có rất nhiều cuộc chạm trán với nhau, từ trước đến nay Tuấn Nhiên chỉ giải quyết những chuyện liên quan đến mình nên lúc nào cũng nước sông không phạm nước giếng với hai bang phái này.
Người hồi nãy được gọi là chị Yến là người có vẻ thông thuộc nhất ở đây, cô ta nói: “ Nhà họ Trần và bang Thanh Long cấu kết với nhau, bang Thanh Long chỉ cần có tiền là việc cũng làm được. Ôi trời, nhưng anh cũng đừng nói việc này là do tôi nói ra vì tôi... cũng rất sợ.”
Thì ra là như thế, vậy thì tôi đã hiểu được hơn về nội tình nhà họ Trần rồi.
" Mấy cô muốn đi theo tôi không, sẽ có lợi cho mấy cô đấy.”
Tôi vừa nói xong chị Yến không nói gì thêm mà liền quỳ xuống dưới đất sau đó giơ tay cởi dây nịt của tôi ra.
Mấy cô gái này vốn làm nghề này nhưng tôi không ngờ họ lại làm trực tiếp như vậy. Quần của tôi suýt chút bị bọn họ tụt xuống nên tôi chỉ đành giơ tay ra túm lấy cạp quần rồi đẩy họ sang một bên.
Anh Trương à, không phải anh bảo bọn em hầu hạ anh sao?”
Tôi liếc mắt nhìn một cái, đây là cổng chính quán Bar Ánh mắt của quỷ dữ đấy. Tuy trời mưa ít người qua lại nhưng dù sao cũng là giữa thanh thiên bạch nhật, làm thế thì to gan quá.
Tôi vội vàng lùi về phía sau một chút: “ Cô, cô, các cô lùi lại đi. Tôi bảo mấy cô giúp tôi đứng ở đây để ý giúp tôi nếu có tin tức gì thì báo cho tôi ngay, tôi sẽ không để mấy cô thiệt thòi đâu. Nói trước cho các cô biết, nếu các cô phản bội tôi thì tôi cũng sẽ không làm gì các cô như bang Thanh Long. Nhưng nếu không muốn đứng đường ở đây cả đời, muốn làm một nghề đường đường chính chính thì đây là một cơ hội rất tốt.”
Tôi liếc nhìn sắc mặt của mấy người này, tôi biết trong số họ nhất định sẽ có người tiết lộ chuyện này ra ngoài những tôi cũng không quan tâm vì chắc chắc sẽ có người muốn kiếm số tiền này từ tay tôi.
Mấy ngươi này nhìn nhau gượng cười sau đó miễn cưỡng nói với tôi vài câu, ai nấy đều nói chắc chắn.
Tôi muốn tìm hiểu thêm về chuyện của Khương Minh nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy tôi cũng không tiện hỏi, nên cứ để họ liên lạc với tôi rồi tôi sẽ hỏi kỹ càng hơn.
Hôm nay có người tên là Triệu Tử Thâm đến quán Bar này không?” Tôi hỏi.
" Anh à, anh vì tên đó mà đến đây à?"
Chị Yến hỏi lại.
Tôi rất ngạc nhiên, xem ra Triệu Tử Thâm là khách quen ở đây.
“ Cậu ấy ở bên trong à?"
" Có, sao lại không có chứ? Nhưng anh Trương à, anh nhanh đi đi, kệ hắn ta đi! Hắn ta gặp xui xẻo rồi.”
Lời vừa nói xong thì cửa quán Bar đột nhiên bị đẩy ra sau đó một bóng người bay ra ngoài, người đó nằm bệt giữa nền đất đau đến nỗi lăn qua lăn lặn chỉ vào trong quán Bar rồi hét lên: “ Triệu! Tử! Thâm!”
Mấy người nhóm chị Yến nhìn người này sau đó hoảng hồn chạy đến đỡ anh ta dậy, lúc này tôi mới nhìn rõ mặt của người này, chẳng phải là Kim Lão Tứ sao?
Nhân lúc mọi người còn đang cúi xuống đỡ hắn thì chị Yến Liền ngấm ngầm nháy mắt ra hiệu với tôi. Tôi biết người phụ nữ này sẽ liên lạc với tôi nên tôi bèn đi đến dúi một tờ giấy có ghi số điện thoại của tôi vào tay cô ta.
Sau đó tôi nhanh chân đi vào trong quán Bar Ánh mắt của quỷ dữ.
Trong quán Bar có một người thanh niên tóc dài tay cầm ly rượu bị một đám người giận dữ vây quanh và sau lưng anh ta là mấy người nam nữ đang run lẩy bẩy, vừa nhìn đã biết là người không hay đến mấy nơi như thế này.
" Triệu Tử Thâm, mày dám ra tay với anh Kim ư! Hôm nay trừ phi mày gãy một chân nếu không đừng hòng đi ra khỏi cánh cửa này!”
Người vây quanh anh ta ai nấy đều mắt đỏ ngầu như sói đêm, có mấy người tôi thấy rất quen vì họ đều là nhóm người đi theo Kim Lão Tứ để bẫy chị Hồng ở Tụ Xuân Viên hôm nọ.
" Đúng! Nằm mơ đi!”
Mọi người phẫn nộ hét lên một tiếng, họ hận không thể xông lên lột da hút máu của người thanh niên đó.
Dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người Triệu Tử Thâm ngửa đầu uống cạn rượu trong ly sau đó hé miệng ra như có điều gì muốn nói khiến mọi người đều căng thẳng nhìn anh ta.
" !"
Triệu Tư Thâm nhếch miệng rồi sợ một tiếng.
" Tôi đã nói với mấy người đừng đến đây rồi nhưng mấy người cứ không tin, bây giờ thì hay rồi. Mấy người là con cái nhà lành mà theo người ta đến mấy nơi tạp nham thể này làm gì hả? Về ngay, về viết kiểm điểm cho tôi.”
Dưới ánh nhìn giận dữ của mọi người Triệu Tử Thâm lại giống như không để tâm đến mà vẫn tiếp tục dạy dỗ mấy bác sỹ y tá đang run rẩy sau lưng anh ta.
Thuộc hạ của Kim Lão Tứ tức điên lên còn mấy vị bác sỹ kia thì bị dọa cho phát khóc chỉ có Triệu Tử Thâm làm như kiểu mình là người không liên can, anh ta vẫn tiếp tục uống rượu trông rất thoải mái.
Tôi không nói gì cả mà vòng tay trước ngực đứng một bên quan sát.
Xem ra Triệu Tử Thâm này có vẻ không giống như lời bố anh ta nói, tên này cũng không phải dạng vừa. Nhưng người của Kim Lão Tứ đông như thế mà, tôi muốn xem xem anh ta có thể hống hách bao lâu nữa?
“ Mẹ nó!” Không biết là ai chửi tục một câu sau đó gầm gừ, " Xử hắn đi!”
Lúc đó người của bang Thanh long liền xông lên đánh đám người Triệu Tử Thâm.
Một lúc sau quán Bar lại náo nhiệt trở lại, tiếng đánh nhau và tiếng phụ nữ la hét khiến tóc tôi dựng hết lên. Tôi bèn đi vào đám người để tìm Triệu Tử Thâm, ít nhất tôi cũng phải đảm bảo rằng anh ta không bị thương.
Tình hình này của kéo dài vài giây thôi, đám người la hét đều im bạt lại và động tác của mọi người đều ngưng lại, tất cả mọi người giống như bị điểm huyệt không hề cử động chút gì.
Không biết Triệu Tử Thâm lấy đầu ra một cây súng rồi dí vào đầu tên đầu sỏ, tên đó tay xách ghế lên nhưng không dám đập xuống, hai chân thì run lẩy bẩy, hai con mắt trợn ngược sợ hãi nhìn chằm chằm vào nòng súng đang dí vào mũi hắn.
“C!” Triệu Tử Thâm lại ợ thêm một cái nhưng lần này không có ai dám nói gì anh ta cả.
Triệu Tử Thâm say xỉn không còn tỉnh táo nữa, chân bước đi loạng choạng sau đó dùng súng gõ vào đầu tên đầu sỏ: "A Báo à, mày nói xem mày ngu ngốc như vậy thì giữ mạng lại làm gì, để tao giúp mày thảnh thơi nhé.”
“ Đừng, đừng anh Triệu ơi, em sai rồi a, anh cứ ăn uống thoải mái ạ.” A Báo chỉ thiếu nước quỳ xuống cầu xin Triệu Tử Thâm nữa thôi.
“ Uống ư?" Triệu Tử Thâm cầm chai rượu lên nhìn một lát sau đó đập lên đầu A Báo, “ Mày uống đi!”
Hai vệt máu chảy ròng ròng xuống, tôi đứng nhìn mà cũng thấy đau nhưng lúc này A Báo lại không dám nói gì hết mà còn phải gượng cười nói: “ Ngon, ngon lắm ạ.”
Triệu Tử Thâm cười phá lên sau đó quay đầu nhìn mấy người sau lưng mình rồi nói: “ Mấy người về trước đi, đây không phải là nơi mấy người nên đến đâu. Bây giờ đã được mở mang tầm mắt chưa, sau này đừng đến đây nữa. Quay về một người viết bản kiểm điểm năm nghìn chữ cho tôi."
Phó chủ nhiệm, có thể ít hơn không
" Đi nhanh lên, bây giờ là lúc nào rồi mà còn trả giá với phó chủ nhiệm hả?”
Phó chủ nhiệm, anh không đi cùng chúng tôi sao?”
Triệu Tử Thâm cười rồi nói: " Tôi còn phải ở lại đây uống rượu”
Cho dù họ không hề muốn nhưng mấy vị bác sỹ đó vẫn bỏ Triệu Tử Thâm ở lại nhưng cũng thể trách họ được vì dù sao trong tay Triệu Tử Thâm còn có súng, cho dù nhìn thế nào cũng không giống như người được chăm sóc đặc biệt.
Chờ mấy người bác sỹ kia đi khỏi, một lát sau Triệu Tử Thâm đoán rằng mấy người kia đã lên xe buýt an toàn bèn cười rồi bỏ ly rượu xuống và bước về phía trước.
Nhưng người đứng chắn đường Triệu Tử Thâm chỉ đành tự động nhường đường cho anh ta, cho dù trong lòng đang rất căm hận nhưng họ có thể làm gì được chứ?
Đối mặt với súng thì võ công có giỏi đến mấy cũng chỉ là rác rưởi!