Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-50
Chương 50: A Mãnh.
A Mãnh nhanh chân chặn đường tôi: “ Em tưởng là chuyện gì cơ! Anh không biết đấy thôi những người này làm ăn buôn bán nên họ cố ý nói như thế để tranh công với bang Thanh Long đó. Anh tưởng họ không muốn cho anh vào cửa hàng sao? Anh nhầm rồi, họ mong anh vào lắm sau đó chửi anh một trận đã đời rồi ngày mai tranh công lãnh thưởng với bang Thanh Long đó.”
“Vãi !”Tôi không kiềm được chửi tục một câu vì tôi không ngờ lại như vậy, " Còn có kiểu đó nữa ư."
"Nếu không thì sao anh ra khỏi cửa hàng rồi mà núi thịt đó họ còn đuổi theo để chửi anh chứ.”
Tôi bật cười không ngờ người như A Mãnh khi chửi người ta mồm miệng cũng độc ác như vậy.
A Mãnh vuốt vuốt mũi rồi nói với tôi: “ Đi thôi, hôm nay chúng ta phải mua được quần áo.”
A Mãnh không nói gì thêm mà kéo tôi đi đến cửa hàng hồi nãy, nói thật tôi vẫn có chút tự ái trong lòng.
Tôi thật sự bó tay với loại phụ nữ vô văn hóa không biết đạo lý như thế này. Nhưng A Mãnh nói rằng tôi không cần nói gì cả, lát nữa chỉ cần đứng nhìn là được.
Nghe thấy có người đến rồi lại nghe thấy giọng tôi thì bà chủ cửa tiệm liền hào hứng chạy ra định chửi tôi tiếp. Bà ta không ngờ người đi trước tôi là A Mãnh nên xem chút đâm đầu vào lồng ngực A Mãnh.
Hai đầu ngón tay của A Mãnh dí vào trán của bà ta, lúc này bà ta mới thấy có chút bất ổn mới ngẩng mặt lên nhìn A Mãnh sau đó ngại ngùng nói: “ Mãnh, Mãnh, anh Mãnh.”
A Mãnh chỉ vào tôi rồi nói: “ Đại ca của tôi đến mua quần áo mà bà không bán à?"
* Đây, đây là đại ca của anh sao? Đây chẳng phải là Trương Siêu ư?"
A Mãnh mặc kệ bà ta là phụ nữ, đầu ngón tay dùng lực mạnh hơn làm núi thịt một trăm cân lùi về phía sau vài bước sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha mềm nơi dành cho khách hàng nghỉ ngơi.
Cô gái bán hàng trong cửa tiệm thì trốn phía sau không dám nói gì, lúc này thấy bà chủ như vậy liền vội vàng chạy ra đỡ bà chủ dậy.
" Mấy anh cứ bình tĩnh nói chuyện đừng động tay động chân chứ. Chúng tôi cũng không muốn làm thế nhưng bang Thanh Long không cho chúng tôi bán quần áo cho Trương Siêu, chúng tôi cũng không dám đối đầu với bang Thanh Long.” Cô gái lấy hết dũng khí rồi nói.
A Mãnh không hề để ý, gật gật đầu bằng mặt nhưng không bằng lòng rồi nói: “ Nói như vậy thì mấy người không nể mặt bang Hồng Đăng này à?"
" Không, không phải thế!" Bà chủ vội vang nối. ải
Cho dù là bang Thanh Long hay là bang Hồng Đăng thì bà ta cũng không thể đắc tội được.
Tôi không hề muốn làm khó phụ nữ vì đây là cuộc đấu giữa tôi và Trần Như Hải và hai người phụ nữ này cũng là người bị hại.
Nhưng tôi cũng không thể ngăn A Mãnh nói như vậy vì tôi cũng bị người ta chửi thẳng mặt rồi nên cũng không thể nói giúp bà ta được. Tôi đầu có để tiện như thế!
A Mãnh nói: “ Bớt nói nhảm đi, đưa hai bộ quần áo đến đây. Nếu bà không muốn bán thì chúng tôi cướp, tôi cũng đỡ tốn tiền”
Bà chủ hận không thể quỳ xuống trước mặt A Mãnh vì quần áo hàng hiệu của họ hai bộ cũng cả chục triệu rồi, sao bà ta có thể gánh nổi tổn thất này chứ!
" Tôi, tôi bán!”
Chuyện đã đến nước này bà ta chỉ đành chủ động lấy hai bộ quần áo đưa cho tôi sau đó tôi quẹt thẻ trả tiền.
A Mãnh vỗ vai tôi rồi nói với bà chủ: “ Bà giúp tôi chuyển lời ra ngoài đi, ai đối đầu với Trương Siêu chính là đối đầu với bang Hồng Đăng! Từ nay về sau bang Trương Siêu vinh quang cả bang vinh quang, Trương Siêu tổn thất cả bang tổn thất!”
Bà chủ lo lắng đến mức sắp khóc bèn cầu xin A Mãnh: “ Anh Mãnh, sao tôi có thể đi khắp nơi truyền tin tát vào mặt bang Thanh Long này chứ. Thần tiên các anh đánh nhau đừng bắt đám tiểu quỷ chúng tôi chịu họa chứ.”
Mẹ nó hồi nãy bà đuổi theo chửi rủa người anh em của tôi đâu có sợ sệt thế này chứ.”
" Tôi sai rồi, là miệng tôi để tiện. Anh Mãnh à, anh tha cho tôi đi ạ.”
A Mãnh nói: " Trong phim nói thế nào nhỉ? Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa? Ngày mai tôi sẽ đưa anh em đi xem thành quả, nếu ngày mai khu này còn có người chưa biết tin này thì tốt sẽ hỏi tội bà.”
Bà chủ tiệm tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế sô pha mãi cũng không đứng dậy nổi.
Nhưng tôi không đồng cảm với bà ta vì điều này cũng chính bà ta tự chuốc lấy.
Thay xong quần áo sạch tôi cảm thấy rất thoải mái bèn nói với A Mãnh: “
Người anh em à, hôm nay cảm ơn bang Hồng Đăng nhiều, tôi không đến chỗ người anh em Triệu nữa đâu."
" Vậy thì không được đâu. Anh Trương à, đại ca em đã giao phó cho em phải mời anh đến rồi. Hôm nay anh cứu đại ca của bọn em một mạng, bọn em phải cảm ơn anh mới phải phép chứ!”
Tôi nhìn vào gương rồi chỉnh sửa quần áo, do thói quen khi đi lính nên quần áo tôi mặc phải thật ngay ngắn chỉnh tề.
Tôi mỉn cười nhìn dáng người cao lớn thô kệch của A Mãnh trong gương rồi nói: “ Anh Mãnh à, tôi không đi nữa đâu. Anh yên tâm đi, chuyện anh Triệu là bang chủ bang Hồng Đăng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài đầu. Mấy anh muốn gộp tôi và bang Hồng Đăng lại với nhau tuy tôi không đoán được mục đích của mấy anh, nhưng chắc chắn không phải chủ ý hay. Bang Thanh Long cũng được, nhà họ Trần cũng được, họ sẽ không tin tôi là đại ca của bang Thanh Long đâu. Vì nếu trong tay tôi có quyền uy như vậy thì tôi đã dùng bang Hồng Đăng để đối phó với bọn chúng từ lâu rồi. Anh Mãnh à, mọi người đều không phải kẻ ngốc nên không giấu diếm được đâu, thôi đi vậy!”
Mặt A Mãnh xám xịt lại, bị tôi nói một tràng như thế khiến anh ta đơ người ra.
Thật ra tôi đã đoán được mục đích của họ từ lâu rồi, chỉ là tôi muốn mua hai bộ quần áo sạch sẽ nên không muốn nói thắng ra mà thôi.
A Mãnh khua tay muốn giải thích tôi liền bảo anh ta không cần giải thích nhiều đồng thời nói với anh ta rằng người không vì mình thì trời tru đất diệt. Tôi sẽ không vì thế mà thù oán Triệu Tử Thâm hoặc bang Hồng Đăng đâu chỉ là sau này anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không ai liên quan đến nhau.
A Mãnh đỏ ửng mặt, để tôi nói một bải tràng như vậy anh ta cũng không nói được gì thêm nữa. Tên này mặt ngoài thô lỗ mà bên trong cũng thô lỗ, chắc chắn không phải là người có tâm kế do đó những chuyện này e là Triệu Tử Thâm dạy anh ta.
Tôi nói mà tại sao hồi nãy tôi vào cửa hàng mà A Mãnh lại ở bên ngoài không vào chứ.
Anh ta không muốn để người trong cửa hàng này nhìn thấy anh ta ngay để họ không dám nổi giận với tôi. Bây giờ như thế tôi bị người ta chửi cho một trận sau đó anh ta lại giúp tôi giải vây, tôi sẽ khâm phục khẩu phục bang Hồng Đăng rồi để cho họ tùy ý đều khiển.
Vốn dĩ ấn tượng của tôi với bang Hồng Đăng cũng không tệ nhưng như vậy tôi cảm thấy hai bang phái này không ai cao thượng hơn ai cả.
"Anh Anh Siêu, vậy anh để em gọi điện cho bang chủ đi. Anh đừng làm khó em."
" Được, anh giúp tôi mua hai bộ quần áo và ít nhất cũng giúp tôi mua được một ít đồ dùng sinh hoạt ở khu này, tôi phải cảm ơn anh chứ.” Tôi cười rồi nói.
A Mãnh gật đầu rồi đứng sang một bên gọi điện thoại cho Triệu Tử Thâm, chất lượng điện thoại của anh ta cũng bình thường nên âm thanh ở đầu giây bên kia đều lọt ra ngoài hết.
Thôi, anh về đi.”Triệu Tử Thâm nói ở đầu dây bên kia, "Anh trúng kế của anh ta rồi, anh không phải đối thủ của anh ta đâu. Anh ta chỉ muốn lợi dụng bang Hồng Đăng để đổi lấy bộ quần áo sạch sẽ thôi.”
" Đại ca, vậy làm sao đây?”
A Mãnh ngại ngùng nhìn điện thoại vẫn chưa cúp máy rồi miễn cưỡng mim cười với tôi.
' Mặc kệ đi, anh về đi."
Tôi đi đến vỗ vào vai anh ta rồi nói: “ Anh Mãnh à, anh đừng nghĩ xấu về tôi như thế. Thế này nhé, hôm nay buổi tụ tập ở Tụ Xuân Viên tôi sẽ giảm giá năm mươi phần trăm cho cậu, xem như là cảm ơn về bộ quần áo ngày hôm nay."
Tôi biết những lời tôi nói Triệu Tử Thâm chắc chắn có thể nghe được.
Triệu Tử Thâm cười haha rồi dứt khoát nói ở đầu dây bên kia: “ Vậy thì cảm ơn anh Siêu nhiều."
" Thì ra anh biết thân phận của tôi à." Tôi nói.
Thì ra bố anh và bố tôi là bạn chí cốt. Truyện này anh cũng không thể trách bố tôi được vì ông ấy luôn lo lắng tôi lăn lộn ở bang Hồng Đăng sẽ bị cảnh sát tóm cổ, sợ sẽ gây ra chuyện lớn nên mới nghĩ ra cách này. Anh là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên, là chủ của Hàn Khôn nên cho dù Hàn Khôn đầu rơi máu chảy cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu.”
Tôi dứt khoát cầm lấy điện thoại rồi hỏi: “ Vậy nên bác Triệu hi vọng tôi có thể gia nhập vào bang Hồng Đăng vì chỉ cần tôi không sao thì anh cũng không sao.”
A Mãnh nhanh chân chặn đường tôi: “ Em tưởng là chuyện gì cơ! Anh không biết đấy thôi những người này làm ăn buôn bán nên họ cố ý nói như thế để tranh công với bang Thanh Long đó. Anh tưởng họ không muốn cho anh vào cửa hàng sao? Anh nhầm rồi, họ mong anh vào lắm sau đó chửi anh một trận đã đời rồi ngày mai tranh công lãnh thưởng với bang Thanh Long đó.”
“Vãi !”Tôi không kiềm được chửi tục một câu vì tôi không ngờ lại như vậy, " Còn có kiểu đó nữa ư."
"Nếu không thì sao anh ra khỏi cửa hàng rồi mà núi thịt đó họ còn đuổi theo để chửi anh chứ.”
Tôi bật cười không ngờ người như A Mãnh khi chửi người ta mồm miệng cũng độc ác như vậy.
A Mãnh vuốt vuốt mũi rồi nói với tôi: “ Đi thôi, hôm nay chúng ta phải mua được quần áo.”
A Mãnh không nói gì thêm mà kéo tôi đi đến cửa hàng hồi nãy, nói thật tôi vẫn có chút tự ái trong lòng.
Tôi thật sự bó tay với loại phụ nữ vô văn hóa không biết đạo lý như thế này. Nhưng A Mãnh nói rằng tôi không cần nói gì cả, lát nữa chỉ cần đứng nhìn là được.
Nghe thấy có người đến rồi lại nghe thấy giọng tôi thì bà chủ cửa tiệm liền hào hứng chạy ra định chửi tôi tiếp. Bà ta không ngờ người đi trước tôi là A Mãnh nên xem chút đâm đầu vào lồng ngực A Mãnh.
Hai đầu ngón tay của A Mãnh dí vào trán của bà ta, lúc này bà ta mới thấy có chút bất ổn mới ngẩng mặt lên nhìn A Mãnh sau đó ngại ngùng nói: “ Mãnh, Mãnh, anh Mãnh.”
A Mãnh chỉ vào tôi rồi nói: “ Đại ca của tôi đến mua quần áo mà bà không bán à?"
* Đây, đây là đại ca của anh sao? Đây chẳng phải là Trương Siêu ư?"
A Mãnh mặc kệ bà ta là phụ nữ, đầu ngón tay dùng lực mạnh hơn làm núi thịt một trăm cân lùi về phía sau vài bước sau đó ngồi phịch xuống ghế sô pha mềm nơi dành cho khách hàng nghỉ ngơi.
Cô gái bán hàng trong cửa tiệm thì trốn phía sau không dám nói gì, lúc này thấy bà chủ như vậy liền vội vàng chạy ra đỡ bà chủ dậy.
" Mấy anh cứ bình tĩnh nói chuyện đừng động tay động chân chứ. Chúng tôi cũng không muốn làm thế nhưng bang Thanh Long không cho chúng tôi bán quần áo cho Trương Siêu, chúng tôi cũng không dám đối đầu với bang Thanh Long.” Cô gái lấy hết dũng khí rồi nói.
A Mãnh không hề để ý, gật gật đầu bằng mặt nhưng không bằng lòng rồi nói: “ Nói như vậy thì mấy người không nể mặt bang Hồng Đăng này à?"
" Không, không phải thế!" Bà chủ vội vang nối. ải
Cho dù là bang Thanh Long hay là bang Hồng Đăng thì bà ta cũng không thể đắc tội được.
Tôi không hề muốn làm khó phụ nữ vì đây là cuộc đấu giữa tôi và Trần Như Hải và hai người phụ nữ này cũng là người bị hại.
Nhưng tôi cũng không thể ngăn A Mãnh nói như vậy vì tôi cũng bị người ta chửi thẳng mặt rồi nên cũng không thể nói giúp bà ta được. Tôi đầu có để tiện như thế!
A Mãnh nói: “ Bớt nói nhảm đi, đưa hai bộ quần áo đến đây. Nếu bà không muốn bán thì chúng tôi cướp, tôi cũng đỡ tốn tiền”
Bà chủ hận không thể quỳ xuống trước mặt A Mãnh vì quần áo hàng hiệu của họ hai bộ cũng cả chục triệu rồi, sao bà ta có thể gánh nổi tổn thất này chứ!
" Tôi, tôi bán!”
Chuyện đã đến nước này bà ta chỉ đành chủ động lấy hai bộ quần áo đưa cho tôi sau đó tôi quẹt thẻ trả tiền.
A Mãnh vỗ vai tôi rồi nói với bà chủ: “ Bà giúp tôi chuyển lời ra ngoài đi, ai đối đầu với Trương Siêu chính là đối đầu với bang Hồng Đăng! Từ nay về sau bang Trương Siêu vinh quang cả bang vinh quang, Trương Siêu tổn thất cả bang tổn thất!”
Bà chủ lo lắng đến mức sắp khóc bèn cầu xin A Mãnh: “ Anh Mãnh, sao tôi có thể đi khắp nơi truyền tin tát vào mặt bang Thanh Long này chứ. Thần tiên các anh đánh nhau đừng bắt đám tiểu quỷ chúng tôi chịu họa chứ.”
Mẹ nó hồi nãy bà đuổi theo chửi rủa người anh em của tôi đâu có sợ sệt thế này chứ.”
" Tôi sai rồi, là miệng tôi để tiện. Anh Mãnh à, anh tha cho tôi đi ạ.”
A Mãnh nói: " Trong phim nói thế nào nhỉ? Nếu lời xin lỗi có tác dụng thì còn cần cảnh sát làm gì nữa? Ngày mai tôi sẽ đưa anh em đi xem thành quả, nếu ngày mai khu này còn có người chưa biết tin này thì tốt sẽ hỏi tội bà.”
Bà chủ tiệm tuyệt vọng ngồi phịch xuống ghế sô pha mãi cũng không đứng dậy nổi.
Nhưng tôi không đồng cảm với bà ta vì điều này cũng chính bà ta tự chuốc lấy.
Thay xong quần áo sạch tôi cảm thấy rất thoải mái bèn nói với A Mãnh: “
Người anh em à, hôm nay cảm ơn bang Hồng Đăng nhiều, tôi không đến chỗ người anh em Triệu nữa đâu."
" Vậy thì không được đâu. Anh Trương à, đại ca em đã giao phó cho em phải mời anh đến rồi. Hôm nay anh cứu đại ca của bọn em một mạng, bọn em phải cảm ơn anh mới phải phép chứ!”
Tôi nhìn vào gương rồi chỉnh sửa quần áo, do thói quen khi đi lính nên quần áo tôi mặc phải thật ngay ngắn chỉnh tề.
Tôi mỉn cười nhìn dáng người cao lớn thô kệch của A Mãnh trong gương rồi nói: “ Anh Mãnh à, tôi không đi nữa đâu. Anh yên tâm đi, chuyện anh Triệu là bang chủ bang Hồng Đăng tôi sẽ không tiết lộ ra ngoài đầu. Mấy anh muốn gộp tôi và bang Hồng Đăng lại với nhau tuy tôi không đoán được mục đích của mấy anh, nhưng chắc chắn không phải chủ ý hay. Bang Thanh Long cũng được, nhà họ Trần cũng được, họ sẽ không tin tôi là đại ca của bang Thanh Long đâu. Vì nếu trong tay tôi có quyền uy như vậy thì tôi đã dùng bang Hồng Đăng để đối phó với bọn chúng từ lâu rồi. Anh Mãnh à, mọi người đều không phải kẻ ngốc nên không giấu diếm được đâu, thôi đi vậy!”
Mặt A Mãnh xám xịt lại, bị tôi nói một tràng như thế khiến anh ta đơ người ra.
Thật ra tôi đã đoán được mục đích của họ từ lâu rồi, chỉ là tôi muốn mua hai bộ quần áo sạch sẽ nên không muốn nói thắng ra mà thôi.
A Mãnh khua tay muốn giải thích tôi liền bảo anh ta không cần giải thích nhiều đồng thời nói với anh ta rằng người không vì mình thì trời tru đất diệt. Tôi sẽ không vì thế mà thù oán Triệu Tử Thâm hoặc bang Hồng Đăng đâu chỉ là sau này anh đi đường anh tôi đi đường tôi, không ai liên quan đến nhau.
A Mãnh đỏ ửng mặt, để tôi nói một bải tràng như vậy anh ta cũng không nói được gì thêm nữa. Tên này mặt ngoài thô lỗ mà bên trong cũng thô lỗ, chắc chắn không phải là người có tâm kế do đó những chuyện này e là Triệu Tử Thâm dạy anh ta.
Tôi nói mà tại sao hồi nãy tôi vào cửa hàng mà A Mãnh lại ở bên ngoài không vào chứ.
Anh ta không muốn để người trong cửa hàng này nhìn thấy anh ta ngay để họ không dám nổi giận với tôi. Bây giờ như thế tôi bị người ta chửi cho một trận sau đó anh ta lại giúp tôi giải vây, tôi sẽ khâm phục khẩu phục bang Hồng Đăng rồi để cho họ tùy ý đều khiển.
Vốn dĩ ấn tượng của tôi với bang Hồng Đăng cũng không tệ nhưng như vậy tôi cảm thấy hai bang phái này không ai cao thượng hơn ai cả.
"Anh Anh Siêu, vậy anh để em gọi điện cho bang chủ đi. Anh đừng làm khó em."
" Được, anh giúp tôi mua hai bộ quần áo và ít nhất cũng giúp tôi mua được một ít đồ dùng sinh hoạt ở khu này, tôi phải cảm ơn anh chứ.” Tôi cười rồi nói.
A Mãnh gật đầu rồi đứng sang một bên gọi điện thoại cho Triệu Tử Thâm, chất lượng điện thoại của anh ta cũng bình thường nên âm thanh ở đầu giây bên kia đều lọt ra ngoài hết.
Thôi, anh về đi.”Triệu Tử Thâm nói ở đầu dây bên kia, "Anh trúng kế của anh ta rồi, anh không phải đối thủ của anh ta đâu. Anh ta chỉ muốn lợi dụng bang Hồng Đăng để đổi lấy bộ quần áo sạch sẽ thôi.”
" Đại ca, vậy làm sao đây?”
A Mãnh ngại ngùng nhìn điện thoại vẫn chưa cúp máy rồi miễn cưỡng mim cười với tôi.
' Mặc kệ đi, anh về đi."
Tôi đi đến vỗ vào vai anh ta rồi nói: “ Anh Mãnh à, anh đừng nghĩ xấu về tôi như thế. Thế này nhé, hôm nay buổi tụ tập ở Tụ Xuân Viên tôi sẽ giảm giá năm mươi phần trăm cho cậu, xem như là cảm ơn về bộ quần áo ngày hôm nay."
Tôi biết những lời tôi nói Triệu Tử Thâm chắc chắn có thể nghe được.
Triệu Tử Thâm cười haha rồi dứt khoát nói ở đầu dây bên kia: “ Vậy thì cảm ơn anh Siêu nhiều."
" Thì ra anh biết thân phận của tôi à." Tôi nói.
Thì ra bố anh và bố tôi là bạn chí cốt. Truyện này anh cũng không thể trách bố tôi được vì ông ấy luôn lo lắng tôi lăn lộn ở bang Hồng Đăng sẽ bị cảnh sát tóm cổ, sợ sẽ gây ra chuyện lớn nên mới nghĩ ra cách này. Anh là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên, là chủ của Hàn Khôn nên cho dù Hàn Khôn đầu rơi máu chảy cũng sẽ không để anh xảy ra chuyện gì đâu.”
Tôi dứt khoát cầm lấy điện thoại rồi hỏi: “ Vậy nên bác Triệu hi vọng tôi có thể gia nhập vào bang Hồng Đăng vì chỉ cần tôi không sao thì anh cũng không sao.”