Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 74-80
Điều này thì Triệu Cung Minh không lừa tôi vì Hàn Khôn rõ ràng cũng không muốn tiếp tục điều tra nguyên nhân cái chết của bố tôi nữa.
Nhưng chú Hàn tốt với nhà tôi như thế mà, tập đoàn Tuấn Nhiên do một tay chú ấy dìu dắt, sau đó khi tôi trưởng thành thì giao lại cho tôi. Cho dù về mặt tình cảm hay nhân cách tôi đều tin chú ấy.
“Bác Triệu, vậy theo bác thì tại sao chú Hàn lại không cho bác điều tra nữa."
Triệu Cung Minh lắc đầu: “Không biết được, Hàn Khôn không phải người sợ phiền phức đầu. Lúc đầu điều tra vụ tai nạn xe của bố cháu thì ông ấy là người nhiệt huyết nhất. Nhưng có một ngày ông ấy lại như biến thành một người khác vậy và không bao giờ nhắc đến chuyện điều tra nữa. Không lâu sau đó thì Khương Minh bị nhà họ Khương đưa ra nước ngoài. Không có Hàn Khôn giúp đỡ nên chú cũng không có cách nào để tiếp tục điều tra nữa."
"Bác là viện trưởng bệnh viện thành phốThông mà không có cách để điều tra sao?"
Triệu Cung Minh cười khổ: "Cháu đừng thấy bây giờ bác thành công như thế này chứ mười mấy năm trước bác cũng chỉ có một thân một mình ở bệnh viện này thôi, trong bệnh viện này đâu đâu cũng là người nhà họ Trần. Vợ Trần Như Hải cũng họ Trần và người nhà họ ai ai cũng học y. Lúc đó bác cũng mới chỉ là một bác sĩ nội trú bình thường nên muốn lên làm chủ nhiệm khoa cũng là việc khó hơn lên trời. Chú và Hàn Khôn không giống nhau, Hàn Khôn rất có năng lực và cũng rất thông minh, lại quen biết nhiều người, ông ấy là do bố cháu đích thân dạy dỗ đó. Sau này bác lên làm viện trưởng thì cũng nhờ sự giúp đỡ của Hàn Khôn. Bây giờ bác muốn nghỉ hưu rồi thì người nhà họ Trần lại bắt đầu rục rịch. Haizzz, lần này thì không ai bảo vệ nổi Tử Thâm nữa rồi."
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa bèn nói: "Bác Triệu, bác thật sự không biết thân phận thật của Triệu Tử Thâm sao?"
"Nó thì có thân phận gì chứ? Nó cũngchỉ là một bác sỹ bình thường thôi.”
Phản ứng của Triệu Cung Minh giống như không biết chuyện gì thật nhưng hai bố con họ ai cũng diễn kịch giỏi như ai.
"Vãi thật! Bác Triệu à, bác còn dám nói thể ư. Cậu ta mà là bác sỹ bình thường thì cháu là... cháu là con gái bác."
Triệu Cung Minh không biết làm thế nào bèn nói: “Được rồi, Tử Thâm cũng có chút quan hệ với xã hội đen, nó bị làm cho hư hỏng rồi!”
Vãi thật, tôi tức đến nỗi muốn cười phá
lên.
Triệu Cung Minh còn nói thêm một câu: “Bác nói với cháu nhưng chuyện này cháu tuyệt đối không được nói với Hàn Khôn đâu đấy. Hơn nữa cháu cũng không được điều tra về Khương Minh nữa, chuyện mà Hàn Khôn không cho cháu điều tra thì cũng tốn công vô ích thôi."
Tôi bực mình gật gật đầu. Dựa vào thủ đoạn của Hàn Khôn, chú ấy mà khôngmuốn tôi điều tra thì cái tên Khương Minh này sẽ giống như chưa từng tồn tại và lập tức biển khỏi thế giới của tôi ngay.
Tôi tin rằng Hàn Khôn có khả năng này nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao? Đó là bố tôi mà, là anh em tốt của chú ấy mà. Mối thù này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được!
Rốt cuộc Hàn Khôn muốn làm gì?
Triệu Cung Minh nói rằng vết thương của tôi chưa lành nên bây giờ không thế hoạt động nhiều được rồi bảo người đưa tôi về giường bệnh. Lâm Phương nghe nói hôm nay xảy ra chuyện nên rất sợ hãi, nằm nhoài lên cả người tôi. Tôi vuốt tóc cô ấy, an ủi một hồi lâu cô ấy mới bình tĩnh lại được.
Lâm Phương đoán chắc chuyện hôm nay là do Trần Ngọc Châu làm nên cứ bảo tôi đừng gây chuyện với Trần Ngọc Châu nữa. Cho dù tôi đảm bảo chuyện này không liên quan đến Trần Ngọc Châu đi chăng nữa thì cô ấy cũng không tin. Nói một hồi lâu cô ấy lại càng nóngruột rồi hỏi tôi có phải muốn cô ấy làm quả phụ hay không?
Tôi không biết nói gì nữa cả, lẽ nào Lâm Phương đã suy nghĩ đến việc cưới tôi rồi sao? Việc này có nghĩ tôi cũng không dám nghĩ đến. Bây giờ cô ấy bằng lòng bên tôi là tôi đã vui mừng đến phát điên rồi. Còn việc lấy cô ấy làm vợ? Chuyện này là thật sao?
Lâm Phương ở chỗ tôi một lúc thì phải về chăm sóc bố cô ấy, còn Sở Tiêu Tiêu thì luôn tránh mặt Lâm Phương nên khi Lâm Phương ở phòng bệnh của tôi, cô ấy cũng không đến. Sau khi Lâm Phương rời đi thì lại là Triệu Tử Thâm đến tìm tôi.
"Người anh em à, cậu lại cứu tôi một mạng rồi. Ân tình này tôi không trả nổi nữa rồi."
Miệng thì nói như thế nhưng mặt hắn thì cười ha hả như không có chuyện gì, tôi nhìn thấy hắn ta như vậy cũng không thèm nói gì thêm mà lấy một cái gối ném vào mặt hắn ta."Thôi không cần cám an, tôi nhận không nối đâu"
"Đừng nói thế chứ, nhưng có một chuyện mà tôi không ngờ được, Hoàng Mao bị cánh sát bất rồi."
“Cái gì? Không phải nói là cánh sát không ra khói đồn sao?"
"Một tên cảnh sát tên là Hạ Cát Hoài vừa thăng chức lên làm phó đội trưong đấy. Tôi hỏi rồi, cậu ta là bạn học cấp ba của cậu, ngoài ra thì gia thế cũng không Có gì đặc biệt. Những người này thường sẽ làm ở sở cánh sát đến lúc nghỉ hưu nhưng đột nhiên lại được vào đội cảnh sát hình sự, may mắn đấy."
Tôi quên mất Hạ Cát Hoài, tên này đúng là may mắn thật!
"Tôi bảo bạn tôi đưa người ra ngoài đấy, bảo cậu ta đưa mấy người đáng tin cậy đi theo. Nhưng mà cậu ta đến muộn quá nên tôi cũng quên mất”
"Cảnh sát thì đến lúc cuối cùng mới xuất hiện mà, nhưng mà cũng khôngmuộn lắm đâu. Người của Hoàng Mao bị bất đi, sau đó người của tôi cũng kịp thời chạy thoát, bây giờ truyền thông nhiều thế này thì cảnh sát không dám tùy tiện thả người đâu, chỉ đành tạm giam đã. Tạm thời sẽ không có người dám động đến Hạ Cát Hoài đâu và với tình hình này không khéo cậu ta lại được thăng chức đấy."
“Bọn bang Thanh Long lần này chắc tức lắm, tiếp theo cậu định làm gì?"
“Bang Thanh Long chính là cục u ác tính của thành phố Thông, đương nhiên tôi phải thừa thắng truy kích rồi! Chúng ta có kẻ thù chung và kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu có thể hợp tác với tôi mà."
Tôi thật sự khâm phục mấy lí do thoải thác của Triệu Tử Thâm, tranh đấu giữa xã hội đen với nhau mà cậu ta cũng có thể nói như là làm việc chính nghĩa. Cái miệng này không lên làm cán bộ đúng là thiệt thòi.
Tôi lắc đầu: "Bang Thanh Long bây giờ thua cậu một chiêu như thế nhưng yếutrâu hơn khỏe bò. Nếu như tôi đoán không nhầm thì bang Hồng Đăng mà chống lại bang Thanh Long thì không phải là đối thủ, đúng chứ?”
Triệu Tử Thâm không ừ hử gì cả mà cầm quả táo ở tủ đầu giường lên nghịch.
Tôi nói tiếp: “Bang Thanh Long ở chính diện thì bang Hồng Đăng ở sau lưng vụng trộm, thực lực của các cậu không bằng bọn chúng. Tôi thấy trong trại tạm giam có nhốt tầm mười người của bang Hồng Đăng, chứng tỏ chúng cũng có người trong quan chức. Cả hai giới sáng tối bang Thanh Long đều mạnh hơn, cậu chỉ thắng họ hai ván thôi, đừng có tưởng bở rằng có thể lật được tình thế."
Bang Hồng Đăng đã mấy lần đánh lén bang Thanh Long nên người của bang Thanh Long cũng rất sốt ruột rồi. Triệu Tử Thâm càng muốn thừa thắng tấn công như bây giờ thì chắc chắn sẽ ép bức bang Thanh Long đến cùng. Tôi không có hứng thú với việc tranh đấu của xã hội đen nhưng bây giờ cậu ta là con trai một của Triệu Cung Minh nêncũng nhắc nhở một câu như thế. Thỏ khi hoảng quả cũng sẽ cắn người nhưng đừng coi bang Thanh Long là thỏ.
"Tôi còn tưởng cậu to gan lắm cơ, nói đi nói lại thì vẫn là vì lo sợ."
“Hừ, khi tôi vào sinh ra tử ở chiến trường thì cậu nói tôi nhát gan sợ sệt tôi cũng nhận chứ tôi không dùng đầu mình để đi chắn họng súng đâu, vì tôi biết đầu của tôi không chống được đạn. Và tôi cũng biết rằng tôi không phải là đối thủ của bang Thanh Long. Triệu Tử Thâm à, thân phận của cậu tôi cũng sẽ giữ bí mật cho cậu, còn việc hợp tác thì miễn đi."
Tôi đường đường chính chính là quân nhân xuất ngũ nên không thể có chuyện hợp tác với xã hội đen được. Chuyện này đừng nói là tôi không đồng ý mà để lão thủ trưởng biết được chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất.
"Vậy được thôi, tôi còn muốn chia sẻ cho cậu cả thành phố Thông cơ. Không ngờ cậu lại không có dã tâm đó."Thấy không thuyết phục được tôi nên Triệu Tử Thâm cũng thấy mất hứng, sau khi nói chuyện phiếm với tôi vài câu thì đứng dậy rời đi.
"Phải rồi. Thật ra cậu nói cũng rất có lý, những lời đó tôi đều lĩnh hội hết rồi. Nhưng mà không dựa vào bang Hồng Đăng của tôi thì một mình cậu sao có thể là đối thủ của Khương Minh chứ?"
Triệu Tử Thâm nhét quả táo vào tay tôi rồi vỗ vai tôi một cái.
"Cậu đứng lại! Cậu biết gì rồi hả?"
Sao đột nhiên cậu ta lại nhắc đến Khương Minh? Sao cậu ta lại biết tôi phải đối phó với Khương Minh? Bây giờ đến bản thân tôi cũng chưa xác định được Khương Minh có phải là hung thủ giết bố mẹ tôi hay không mà sao cậu ta có thể chắc chắn thế chứ?
Con cáo già Triệu Tử Thâm này, chắc chắn cậu ta ko phải buột miệng nói thế đâu.
Cậu ta không hề dừng chân lại mà đi một mạch ra ngoài cửa. Tôi bèn bật dậy đuổi theo, vừa đuổi theo cậu ta tôi vừa bảo cậu ta đứng lại nhưng cậu ta vẫn coi như không nghe thấy gì.
Mẹ nó, cho dù biết cậu ta giở trò lạt mềm buộc chặt nhưng tôi vẫn phải cắn răng mà đuổi theo. Ai bảo trong tay cậu ta đang có thứ mà tôi cần chứ!
Nếu như tôi không bị thương hoặc tên này không phải là con trai của Triệu Cung Minh thì tôi đã cầm ly nước lên đập gãy một chân hắn rồi để hắn muốnchạy cũng không chạy nổi.
"Đứng lại."
Cậu ta đi được vài bước thì giọng nói giòn giã của Sở Tiêu Tiêu vang lên.
Tôi không hi vọng Sở Tiêu Tiêu có thể chặn Triệu Tử Thâm lại nhưng ngoài dự đoán của tôi, Triệu Tử Thâm lại giơ hai tay lên đầu rồi đi quay lại.
"Quay lại ngồi im đi." Sở Tiêu Tiêu cầm điện thoại lên, điện thoại còn đang bật ghi âm rồi lắc lắc trước mặt Triệu Tử Thâm: “Anh đừng làm bừa."
Triệu Tử Thâm nghiêng đầu sang một bên rồi nói: “Người đẹp à, cô biết thân phận của tôi mà còn dám uy hiếp tôi thế ư? Cô không sợ tôi sẽ báo thù cô à?"
Sở Tiêu Tiêu có chút hoang mang rồi đưa điện thoại cho tôi, tôi nhìn thời gian ghi âm thì chắc là hồi nãy tôi và Triệu Tử Thâm nói chuyện cô ấy đã đứng bên ngoài ghi âm trộm hết rồi.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Anh dám trả thù tôisao, toi nhất đinh sẽ công bố than phân của anh cho cả thiên hạ này biết"
Mát Triệu Tử Thám le sáng rôi cưới nihat "Có dám sy hiếp tôi , cách một ldp cửa thi có lế cô cũng không ghi âm dược gi đầu. nếu như có không ghi âm được gi thi ngày mai bố có sê nhận được thi thế của có đó"
Hồi này cậu ra còn cười đùa nhưng bây giờ thi giọng điệu trở nên rất lạnh léo khiến cho người ta khiếp sg, hoàn toàn không giống nhau một bác sỹ binh thường
Triệu Tử Thâm quay lại nhìn tôi rồi cười nót "Trương Siêu này, cậu sẽ không muốn làm kế thù với tôi đầu. Đưa điện thoại cho tôi để tôi xóa nó đi, cho dù có ghi âm được gì hay không thì tôi cũng sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra
Tôi giữ chặt điện thoại trong tay: "Cậu cứ ngồi xuống đi rồi nói với tôi về chuyện của Khương Minh."
Tôi biết cậu ta muốn dùng Khương Minh để dụ dỗ tôi tham gia vào bang HồngĐăng nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gia nhập vào bất kì tổ chức xã hội đen nào, nếu không tôi sẽ không xứng đáng với bộ quân phục tôi từng mặc.
Triệu Tử Thâm luôn rất thông minh, từ trước đến nay chỉ có cậu ta gài bẫy người khác chứ đâu có chuyện người khác gài bẫy cậu ta được.
“Cậu dùng bản ghi âm này để uy hiếp tôi u? Cậu chán sống rồi à?"
Tôi đứng dậy rồi nhìn thắng vào mắt cậu ta, sau đó tôi vứt điện thoại cho Sở Tiêu Tiêu rồi nắm chặt nắm tay lại lạnh lùng nói: “Cậu cứ nghĩ kĩ đi rồi nói.”
Triệu Tử Thâm cúi đầu nghĩ ngợi một hồi lâu, khi cậu ta ngẩng đầu lên thì đã đổi thành bộ mặt tươi cười: “Anh Siêu à, bố mẹ hai nhà chúng ta là bạn thân của nhau, cần gì phải làm to chuyện thế này. Muốn hỏi gì thì cứ hỏi thắng đi."
Triệu Tử Thâm cũng biết rất ít về Khương Minh, hai người này tuy là bang chủ của hai bang phái ở thành phố Thông nhưng vua chưa từng gặp vuanên hai bên cũng shua tùng tiếp xúc với nhau
Truớc khi Khương Minh quay lại thì bang chủ của bang Thanh Long là Cát Văn Phi, người này vốn di làm nghề vận chuyến đường thủy, quanh năm bôn ba trên thuyền. Cát Vân Phi rất đưa người của bang Thanh Long tôn trọng và tên này ở xã hội đen hay đời thường đều không có thế lực nhiều nhưng hắn rất trong nghĩa khi, đối với các anh em cũng rất có tình có nghĩa. Nếu hắn ta có miếng ăn thì đàn em đi theo hắn cũng sẽ không thiếu phần.
"Hạ Cát Vân bôn ba trên thuyền rồi phát tài rồi, dần dân anh ấy đưa người của bang Thanh Long lên thuyền hết, chỉ để một vài tên ở thành phố Thông để trông coi địa bàn thôi. Nhưng mà lúc đó người của bang Thanh Long rất giàu nên cũng không thèm thu mấy loại phí bảo kê này. Chúng trông coi địa bàn không phải vì tiền mà chỉ là vì giữ gìn mặt mũi của bang Thanh Long thôi."
Tôi nói: “Nghe cậu nói như vậy thì tên này là người tốt à?"Triệu Từ Thâm tiếp tục nói với tôi rang lúc đó khấp thành phố Thông đều phục tùng bang Thanh Long và đến chính phủ thành phố cũng rất nể mặt Cát Vân Phi. Tên Cát Vân Phi này vừa trọng tinh nghĩa lại vừa mạnh vì gạo bạo vì tiền và cũng có kết giao với quan chức chính phú. Xã hội đen dưới tay anh ta quản chỉ làm những việc đúng đán nên chính phủ cảm ơn họ còn không kịp đấy chứ.
Sắc mặt Triệu Tử Thâm rất u ám, sau đó hắn lấy ra một điếu thuốc nhưng chợt nhớ ra đây là phòng bệnh nên không được hút thuốc.
Tôi hỏi: “Bây giờ Cát Vân Phi còn là bang chủ của bang Thanh Long không?”
Triệu Tử Thâm cười khổ nói: “Không phải từ lâu rồi."
“Vậy anh ta đi đâu rồi?" Người có uy danh như vậy chắc sẽ không thua Khương Minh đâu, hơn nữa nghe lời của Triệu Tử Thâm nói thì có vẻ hắn rất khâm phục tên Cát Vân Phi này. Vậy nên hắn không thể chủ động nhường bang Thanh Long cho loại người như KhươngMinh được.
"Chết rồi."
Tôi nhăn mày một cái, không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
Im lặng một hồi lâu, Triệu Tử Thâm mới nói: “Ba năm trước anh ấy chết rồi, sau đó bang Thanh Long chia làm hai phe. Một số các anh em tách ra lập nên bang Hồng Đăng còn một số thì ở lại và đó là bang Thanh Long của bây giờ. Lão bang chủ say rượu lái xe nên mất mạng còn xe thì bị chìm xuống đáy hồ. Nhưng chỉ có tôi biết đó là giả, anh ấy không phải uống rượu say vì anh ấy bị bệnh gan không thế uống rượu. Hơn nữa là tôi khám nghiệm tử thi của anh ấy nên phát hiện ra anh ấy bị ngạt thở. Anh ấy... bị người ta giết chết."
Sở Tiêu Tiêu không nhịn được kêu lên một tiếng. Cả ba người trong phòng bệnh ai nấy đều im lặng.
Mắt Triệu Tử Thâm đỏ lên, cơ mặt của cậu ta vì cố nhẫn nhịn nên căng cứng lại. Cậu ta mím chặt môi và một lúc lâukhông hề nói câu nào.
Say rượu lái xe, lại say rượu lái xe ư? Bố tôi cũng không thể uống rượu nhưng chết vì say rượu lái xe thì đúng là quá trùng hợp rồi.
Cổ họng tôi giống như mắc nghẹn một cục đá lớn: “Có khi nào cũng do Khương Minh làm không?"
“Tôi không biết." Triệu Tử Thâm thở dài
một hơi rồi ngẩng đầu lên nói: “Bản báo cáo khám nghiệm tử thi đó cuối cùng cũng không được sử dụng. Họ nói là bản báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi có vấn đề nên họ đã khám nghiệm lại một lần nữa. Đến khi tôi nhận được bản báo cáo mới thì đã là ba ngày sau rồi, trong báo cáo viết là chết do đuối nước. Tôi biết rằng những điều này đều là ngụy tạo nên yêu cầu khám nghiệm lại lần nữa nhưng bọn chúng lại nói với tôi rằng thi thể đã bị hỏa thiêu rồi.”
"Mẹ nó! Giống đúc như việc bọn chúng làm với bố tôi.”
Tôi không nhịn được nữa, đá một cáivào bàn trà làm cho Sở Tiêu Tiêu hết hồn. Trong lòng tôi bây giờ rất rối bời bèn nói một câu xin lỗi với Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Cảnh sát sao có thể lộng hành ngang ngược vậy chứ?”
Triệu Tử Thâm cười gượng: "Hai người chắc cũng không hiểu tại sao tôi là một bác sỹ đàng hoàng mà lại gia nhập vào xã hội đen chứ gì? Rất đơn giản vì bác sỹ cũng không cửu được cả thành phố Thông. Được rồi, tôi chỉ nói đùa thế thôi. Nếu tôi là một bác sỹ thì tôi có thể làm được gì chứ? Tôi chỉ có thể mặc cho người ta sắp đặt mà thôi. Người anh tôi kính trọng bị người ta hãm hại mà tôi cũng không thể thay anh ấy, không thể thay anh ấy...”
Nói đến đây thì cậu ta thở dài một hơi rồi khó khăn lắm tâm trạng mới ổn định trở lại.
“Là Khương Minh giết anh ta sao?" Tôi hỏi.
Triệu Tử Thâm lắc đầu nói: “Tôi không biết nhưng sau khi anh ấy chết thì vị tríbang chủ của bang Thanh Long vẫn còn trống và tôi nghe nói là để lại chờ Khương Minh quay lại giữ vị trí này. Sau đó bang Hồng Đăng tách ra và vẫn luôn đổi đầu với bang Thanh Long. Bây giờ Khương Minh quay lại rồi và cái chết của anh ấy cũng có lợi với hắn nhất, do đó nhất định có liên quan đến hắn!"
Thật không ngờ bang Hồng Đăng và bang Thanh Long còn có giai đoạn như vậy. Triệu Tử Thâm rất tôn trọng và kính nể Cát Vân Phi nên e là cậu ta cũng muốn báo thù như tôi.
Triệu Tử Thâm nói: “Trương Siêu, kẻ địch của cậu là Khương Minh và tôi cũng vậy. Tại sao chúng ta lại không hợp tác với nhau?"
Tôi nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác
với cậu đâu. Tôi đã từng là quân nhân nên cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không hợp tác với xã hội đen. Quân ngũ đã cho tôi tái sinh lại, tôi không thể làm ô uế quân ngũ được."
"Ấu trĩ." Triệu Tử Thâm trợn ngược mắt rồi khịt mũi một cái: “Dựa vào một mình cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của Khương Minh! Hơn nữa một khi mà Khương Minh chú ý đến cậu thì cậu chỉ có con đường chết mà thôi! Tên Khương Minh này là một con rắn độc nên chúng ta chỉ có thể nhân cơ hội khi hắn chưa phản ứng được giết chết hắn thì mới có thể thành công."
Tôi cười nói: “Tôi sẽ không thay đổi ý định đâu."
Triệu Tử Thâm không lung lạc được tôi, thấy tôi cứ nhất mực phân chia ranh giới rạch ròi với hắn nên chỉ đành bó tay chịu thua. Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đưa bản ghi âm điện thoại xóa trước mặt Triệu Tử Thâm, hơn nữa cũng thề với Triệu Tử Thâm rằng tôi và Sở Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của hắn tacho người khác biết.
"Tôi hi vọng cậu có thể thay đổi ý định."
"Trừ phi tôi quên đi thân phận thật của mình.” Tôi nói.
Sau khi Triệu Tử Thâm đi, Sở Tiêu Tiêu thở phào một hơi, có vẻ cô ấy đã nhịn lâu rồi.
"Anh ta là bang chủ bang Hồng Đăng thật sao? Thật sự nhìn không ra đấy!"
"Tên này nhiều mưu mô lầm." Tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này với Sở Tiêu Tiêu vì nói càng nhiều thì càng nguy hiếm cho Sở Tiêu Tiêu mà thôi. Tôi liếc mắt nhìn vào hộp giữ nhiệt mà cô ấy đưa đến rồi nói: “Hôm nay cô lại đưa độc đến cho tôi đó à?"
“Này, cậu ăn nói kiểu gì thế hả, không ăn thì để tôi đi đổ."
"Không ăn.”
"Không ăn cũng phải ăn! Toàn là tâm ý của bà đây đấy."Tôi đã biết trước kết quả này nên miệng thì nói như thế nhưng tay vẫn nhận lấy hộp đồ ăn mà cô ấy đưa đến. Dù sao thì khi đi lính có gì mà tôi chưa từng ăn qua chứ, cái này có là gì đâu.
Sở Tiêu Tiêu ngồi ở đầu giường rồi nói: “Kể cho cậu một chuyện vui nhé, Trần Ngọc Châu lại bị đánh rồi."
"Tại sao?"
"Nghe nói là hắn bảo người lái xe đâm vào cậu bị bố hắn biết được rồi. Bố hắn tát hắn hai cái trước mắt hội nghị cổ đông của công ty đấy, nghe bảo đánh mạnh tay đến nỗi hồi nãy mới đưa đến bệnh viện đó. Haizzz, lần này thì Trần Ngọc Châu chẳng là gì nữa rồi, Lâm Phương chắc là một lòng một dạ với cậu rồi đó."
Tôi vừa đưa muỗng múc canh đến miệng, nghe cô ấy nói như thế thì liền sững người ra.
"Cô có ý gì thế?"
Lâm Phương và Trần Ngọc Châu khôngphải chấm dứt từ lâu rồi ư, sao sở Tiểu Tiêu lại nói như the?
sở Tiêu Tiêu cũng không phái đồ ngốc nên lập tức đã ý thức được mình ndi ho
"Không, không có ý gì cả, tôi.. cậu đùng nhìn tôi như thế"
Cô có chuyện giấu giếm tôi ư, có mà Lâm Phương đang giấu giếm tôi đúng không? Nếu như cô không nói thi tôi sẽ đi hỏi Lâm Phương
"Ai da" Sở Tiêu Tiêu bị tôi bám lấy mitsu thể thì liền cướp bát canh trong tay tôi rồi nhìn tôi một cách bất mãn.
Thấy tôi vẫn nhìn cô ấy như thế, cố ấy chỉ đành nói: "Cũng không có chuyện gì to tát đầu. Mấy ngày cậu bị giam, Lâm Phương đã liên lạc với Trần Ngọc Châu."
Tim tôi bỗng nhiên đập liên tục, lập tức nghĩ đến lời mà Thanh Thanh nõi ở quầy lễ tân của công ty rồi hỏi: "Lâm Phương từng lên xe của Trần Ngọc Châu ư? Trần Ngọc Châu còn tặng hoa cho cô ấy phảikhông?"
"Hình như là thế."
Thì ra là thật, tại sao Lâm Phương lại nói với tôi là không có. Lúc tôi bị nhốt trong trại tạm giam thì cô ấy lại qua lại với Trần Ngọc Châu, đây chính là tình yêu mà cô ấy nói sao?
Tôi hoàn toàn không tức giận mà chỉ cảm thấy rất bi đát. Mắt của tôi bỗng chốc đỏ lên và không nói được gì nữa. Cô ấy như thế cũng bình thường vì Trần Ngọc Châu nhìn bề ngoài giàu có hơn tôi, do đó cô ấy chỉ lựa chọn điều tốt hơn và có lợi hơn mà thôi.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Trương Siêu, cậu đừng như thế.."
Tôi nói tự trào: “Ha, không sao đâu. Cô ấy muốn ở bên Trần Ngọc Châu thì cũng là lựa chọn riêng của cô ấy mà. Chỉ là cô ấy không nên lừa tôi và cô cũng không nên giúp cô ấy cùng lừa tôi. Tôi không xứng với cô ấy nên cô ấy lựa chọn người đàn ông giàu có hơn thì tôi cũng hiểu mà.”“Đủ rồi! Cậu nói linh tinh gì thế chứ. Lúc cậu ở trong trại giam thì Lâm Phương cũng không biết tôi lại thay đổi lời khai ở tòa án nên cô ấy lo sợ cũng là chuyện bình thường! Hơn nữa Lâm Phương gặp Trần Ngọc Châu cũng chưa chắc là phản bội cậu, lúc đó là vì cứu cậu nên chúng tôi chạy vạy khắp nơi, chắc là Lâm Phương đi cầu xin Trần Ngọc Châu đó. Lúc đó Trần Ngọc Châu đã dùng tính mạng của bố Lâm Phương để uy hiếp cô ấy nên cô ấy thật sự không còn cách nào khác, Cậu thì bị giam lại, cậu bảo cô ấy phải làm sao chứ?”
Tôi bị Sở Tiêu Tiêu chất vấn như vậy làm cho tỉnh táo hơn một chút. Đúng vậy, Lâm Phương một thân một mình chắc là sợ hãi lắm, sau này tôi nên bảo vệ cô ấy thật tốt để cô ấy không rơi vào hoàn cảnh đó nữa,
“Là tôi không đúng, tôi không nên nghi ngờ Phương Phương như thế."
“Cậu thích Lâm Phương thì cậu nên tin tưởng cô ấy chứ. Nếu như cậu không tin
tưởng cô ấy thì chia tay cho rồi."Tôi ngẫm nghĩ câu nói của Sở Tiêu Tiêu, cô ấy nói nhiều như vậy rồi nói lặp lại cùng một câu đó, ý nghĩa chẳng phải như nhau sao?
"Tôi thích cô ấy là thật. Hơn nữa tôi còn muốn nhờ cô giúp tôi một việc.”
Sở Tiêu Tiêu lúc này mới yên tâm rồi cúi đầu tránh ánh mắt của tôi, hỏi: "Cái gì?"
“Tôi còn chưa chính thức tỏ tình với Lâm Phương, cô có thể dạy tôi làm sao để tỏ tình với con gái không? Tôi thật sự rất thích Lâm Phương nên tôi muốn cho cô ấy những thứ cô ấy nên có."
“Cậu chưa từng tỏ tình với ai u?" Sở Tiêu Tiêu há hốc miệng ngạc nhiên hỏi tôi.
Tôi thấy hơi hối hận, sao lại tìm cô gái này giúp đỡ tôi chứ. Tôi quay người lại đắp chăn lên rồi nói: “Thôi, không cần cô dạy đâu."
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lật chăn tôi lên rồi
xoay người tôi lại. "Ha ha, cậu chưa từng qua lại với congái à? Trai tân hả?”
"Väi, cô mới là trai tân ấy” Tôi bất lực cãi lại một câu,
"Thôi đi, chắc chắn là còn chưa hôn môi ai nữa."
"Hôn rồi!"
"Vậy thì cậu là trai tân thật rồi." Sở Tiêu Tiêu cười đến nỗi chảy cả nước mắt, VỖ ngực rồi nói: “Yên tâm đi, chỉ cần cậu thật lòng với Lâm Phương thì tôi sẽ giúp cậu tỏ tình!”
Khi cô ấy nói thì rất vui nhưng khi nói xong câu này thì mặt cô ấy đầy lo lắng rồi hỏi lại tôi một câu: “Trương Siêu, cậu chắc chắn cậu rất thích Lâm Phương à?"
Tôi gặp phải quỷ rồi, sao cứ hỏi đi hỏi lại câu này làm gì chứ?
"Cũng thích, dù sao bây giờ tôi cũng rất
thích cô ấy." Tôi cố ý nói như vậy để xem cô ấy rốtcuộc muốn nói gì.
Sở Tiêu Tiêu lo lắng nói: “Nếu cậu không thích Lâm Phương như thế thì nhân lúc còn sớm suy nghĩ cho kĩ càng đi."
"Sao tôi có thể không thích Lâm Phương chứ. Rốt cuộc là có chuyện gì, sao cô lại hỏi đi hỏi lại vấn đề này mãi thế."
Tôi cứ cảm thấy Sở Tiêu Tiêu có ý gì đó, giống như là đang thay tôi suy nghĩ đến mối quan hệ với Lâm Phương.
Trước đây cô ấy cũng không thích tôi và Lâm Phương, vì lúc đó cô ấy coi thường tôi nên cảm thấy tôi không hợp với Lâm Phương. Nhưng bây giờ thì khác, thấy cô ấy có ý gì đó. Dường như là thành kiến của cô ấy với Lâm Phương ngày càng nhiều rồi.
Tôi hỏi lại Sở Tiêu Tiêu nhưng cô ấy kiên quyết không nói, tôi dùng nhiều cách để moi thông tin nhưng cũng không moi được gì cả. Bị tôi hỏi như thế, Sở Tiêu Tiêu bèn vứt cho tôi một câu: "Mặc kệcậu.” Sau đó chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tôi vỗ vỗ đầu rồi nghĩ lại những lời Lâm Phương đã nói với tôi, cô ấy nói là Sở Tiêu Tiêu thích tôi. Câu này nếu người khác nói thì tôi sẽ không tin đầu nhưng Lâm Phương nói thì tôi tin tuyệt đối.
Giờ thì tôi đã hiểu ra rồi, Tất nhiên là vì Sở Tiêu Tiêu không muốn tôi và Lâm Phương ở bên nhau nhưng Lâm Phương là bạn thân của cô ấy nên cô ấy cũng không thể phá hoại quan hệ của tôi và Lâm Phương được.
Haizzz, tôi đúng là một tên ngốc. Chuyện rõ ràng như vậy mà tôi cũng không hiểu, lại còn định hỏi Sở Tiêu Tiêu bằng được nữa.
Vốn dĩ tôi còn phải đến bệnh viện một tuần nữa nhưng sau khi nằm một tuần thì tôi thực sự không nằm được nữa. Tôi đành nhân lúc bác Triệu không để ý, âm thầm trốn khỏi bệnh viện mà không báo với ai.
Tôi gọi một chiếc xe taxi rồi về nhà, khi về đến cổng nhà thì tôi mới chợt nghĩ ra rằng chủ nhà đã đuổi tôi đi rồi. Sao tôi có thể quên chuyện này được chứ?
Chết rồi! Khi tôi đang định đi thì đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Khẩu súng mà Xuân Đường cướp từ taytên sát thủ người Thái kia vẫn ở trong nhà.
Lúc đó Xuân Đường đã đưa súng cho tôi rồi nhưng tôi sợ để trong vali không an toàn nên để trong két sắt trong nhà. Sau đó chủ nhà đến dọn sạch hành lý của tôi, chắc chắn không có khẩu súng trong đó vì chủ nhà không tốt bụng đến mức trả lại hết đồ tôi bỏ trong két sắt đâu.
Lần này thì toi rồi, súng để trong két sắt rồi. Nếu bị chủ nhà phát hiện thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Tôi có cách để đối phó với cảnh sát nhưng nếu khẩu súng bị lộ tẩy thì khả năng lớn sẽ làm kinh động đến tổ chức buôn lậu súng kia. Nên cho dù thế nào tôi cũng phải lấy lại được khẩu súng đó.
Lúc đầu tôi định đẩy cửa đi vào nhưng cửa có lắp cảnh báo nên khi mở cửa sẽ động đến hệ thống cảnh báo.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành gọi điện bảo chủ nhà đến đây. Chủ nhà vừa nghe thấy giọng tôi liền lập tức cúp máy, mẹ nó! Con người tôi có tính cáchrất lì lợm nên chị ta không nghe máy tôi cũng gọi cho bằng được.
Khoảng tầm mười mấy lần sau, chủ nhà bị tôi giày vò quá mới phải bấm nút nghe. Nghe tôi nói quên đồ ở trong phòng thì chị ta liền nói với tôi hai chữ: Cút đi. Sau đó cúp máy ngay.
Tôi lại gọi tiếp nhưng chị ta tắt nguồn rồi. Chị ta được bang Thanh Long dặn dò là không được cho tôi thuê nhà nhưng không ngờ chị ta lại độc ác như thế, đến việc tôi về phòng lấy đồ đạc cũng không được.
Người này đúng là tuyệt tình quá!
Mẹ nó, tưởng tôi dễ bắt nạt thế sao?
Tôi nghĩ ngợi một lúc, trước khi động đến tài sản của tập đoàn Tuấn Nhiên thì tôi xuống cửa hàng tạp hóa ở dưới lầu rồi dùng điện thoại công cộng gọi điện cho chị ta.
"Alo, tôi là Trương Siêu."
"Sao lại là cậu nữa? Cậu đúng là phiềnphức, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi há? Cậu đã trả phòng rồi thi phong này không có đồ dùng gi liên quan đến cậu nữa. Bây giờ phòng đó tôi đã cho khách mới thuê rồi, sao có thể để cậu tự tiện vào phòng há?"
Nếu như bây giờ chị ta đứng trước mặt tôi thì tôi có thể đấm chị ta mặc kệ chị ta có phải là phụ nữ hay không. Nhưng lúc này tôi chỉ có thể nhắn nhịn thôi.
"Tôi lấy đồ ở trong két sắt thôi, chị có thế bảo khách thuê nhà mới đứng bên cạnh nhìn. Tuyệt đối tôi sẽ không lấy gì cả"
"Dừng lại Những điều này liên quan gì đến tôi? Cậu nghe cho rõ đây, cậu đã trả phòng rồi. Lúc trả phòng cậu không thèm lấy đồ gì đi thì bây giờ cậu không có quyền yêu cầu lấy đồ gì ở căn phòng đó."
Tôi không nhịn được nữa: “ Mẹ chị nói gì thế hả, đó là tôi tự trả phòng sao? Là chị ép tôi đi đó, chị vứt hết hành lý của tôi ra ngoài hành lang và đến tiền cọc chị cũng không trả lại cho tôi."Chị ta còn có mặt mũi nói thể sao! Lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ vô liêm sỉ như thế.
"Vậy thì sao nào? Cậu làm gì được tôi nào? Cút ngay đi, ở đây không buôn bán gì với cậu đâu. Cả thành phố Thông này có mấy người làm ăn với cậu chứ?"
"Chị biết xấu hổ chút đi được không hả, tôi và chị không thù không oán. Chị không cho tôi thuê nhà cũng được nhưng đâu cần thiết phải bán mạng vì Trần Ngọc Châu như thế, làm người tốt đổi với chị mà nói khó thế cơ à?"
"Liên quan quái gì đến cậu hả?” Chị ta lại cúp máy cái rụp.
Kẻ ngốc này thấy tôi có vẻ không phải là đối thủ của Trần Ngọc Châu nên mới giúp Trần Ngọc Châu sỉ nhục tôi như thế.
Tôi không do dự dùng điện thoại khác gọi điện cho chị ta tiếp. Lúc chị ta biết là tôi thì liền định cúp máy, tôi hừ lạnh một tiếng: “Khoan đã.""Còn có gì đáng nói nữa chứ? Tôi không muốn cho người như cậu thuê nhà, cậu cút xa xa một chút đi. Cậu còn làm phiền tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó."
"Tôi chỉ nói một câu thôi." Tôi nói: "Tôi gọi để nói với chị một tiếng là lát nữa chị đừng khóc lóc cầu xin tôi."
Nói xong tôi liền cúp máy rồi gọi điện cho giám đốc hành chính tập đoàn Tuấn Nhiên.
"Tôi là Trương Siêu đây, cậu giúp tôi làm một việc..."
Tôi nói ngắn gọn tình hình với cậu ấy rồi bảo cậu ấy lập tức xử lí ngay.
"Anh cứ yên tâm, chuyện này dễ lắm. Phải rồi, sao anh không nói với cô ta thân phận thật của anh, cô ta chắc chắn không dám ngăn cản anh đâu."
“Tôi đang định nói với cậu đây, thân phận của tôi không thể nói cho bất cứ ai biết được.”
"Vâng."Giám đốc tập disan Tuấn Nhien rất chuyen nghiệp nén những chuyên khong nên hỏi cô ấy sing sé khong hói nhiêu.
Sau khi gọi điện thoại xong, toi ngheo xdm xuống trước của cho hài âm. Kháu Sung trong kết sát quá thán rất quan trong nên trước khi lấy được né thi tài không dám rài khéi nữa bước.
Dù sao nâm vùng cũng là điểm mạnh của tôi vì không có bộ đội nào không biết năm vùng cả.
Sau khi chờ tầm mấy tiếng thi cửa thang máy dừng ở tầng mấy. Tăng bảy chú có hai gia đình sinh sống, một nhà là nhà tôi và một nhà là nhà Làm Phưrang dối diện nhà tôi, mên khi thang máy dùng ở tầng mày thi tôi cảm thấy rất kì lia, tôi quay đầu nhìn qua đó thì chí minh thấy Sở Tiêu Tiêu mối giận đùng đùng đi ra. Vừa nhìn thấy tuổi người ở đó liềm chay về phía tôi.
"Quả nhiên là cậu ở đây! Trương Siêu, sao cậu lại tự minh chay ra khôi bệnh viện thế chứ? Còn người ở đây làm gi nữa. Lâm Phương không tìm được cậuđang lo lắng lầm kìa, cậu mau về bệnh viện đi. À không, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, để tôi gọi điện cho Phương Phương. Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?"
Tôi cười khổ: "Chị à, cô nói một tràng như thế sao tôi trả lời kịp chứ. Tôi không vào được nhà vì chủ nhà đuổi tôi ra khỏi nhà rồi."
"Tại sao chứ? Dựa vào đâu chứ! Cậu đưa số của chị ta để tôi hỏi cho ra lẽ đi."
Tôi cười rồi nói: “Đừng làm loạn, không cần nói lý lẽ với cô ta đâu. Lát nữa cô ta sẽ phải đến tìm chúng ta để xin lỗi thôi."
Sở Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn tôi, tôi bảo cô ấy kiên nhẫn chờ một lúc rồi một lúc sau bà chủ nhà kia nhất định sẽ đến cầu xin tôi chuyển vào ở lại.
“Tôi không tin, chắc chắn là cậu đang chém gió." Sở Tiêu Tiêu nói.
“Vậy chúng ta cá cược đi." Tôi nói: “Nhưng mà cô thua chắc rồi đấy.”"Xàm xí, nói đi, cược cái gì đây?"
"Nếu cô thua rồi thì phải nói cho tôi biết rốt cuộc Lâm Phương không cho cô nói gì với tôi?"
Mặt Sở Tiêu Tiêu đột nhiên biến sắc rồi đứng dậy đi sang một bên làm lơ tôi.
"Này, không dám à?"
"Tôi không thèm cược với cậu, dù sao tôi cũng thắng chắc rồi. Cậu có gì đáng giá lấy ra mà cược với tôi chứ."
Tôi biết rằng cô ấy không muốn nói. Hay nói cách khác thì chuyện mà cô ấy giấu không nói cho tôi biết chắc chắn không phải chuyện mà Lâm Phương nói cô ấy yêu thầm tôi, cũng không phải là chuyện mà Lâm Phương và người đàn ông khác đi với nhau.
Tôi vất kiệt não cũng không hiểu còn có thể có chuyện gì khiến Lâm Phương không dám nói cho tôi mà Sở Tiêu Tiêu cũng giữ bí mật này kín như bưng. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn chuyện Sở Tiêu Tiêu yêu thầm tôi và càng đau lòng hơn chuyện Lâm Phương thân mật với người đàn ông khác.
Tôi không thể không lo lắng được, tôi phải tìm cơ hội khiến Sở Tiêu Tiêu phải nói ra chuyện này.
Vì để khỏi khiến Sở Tiêu Tiêu nghi ngờ nên tôi liền cười rồi nói: “Cô thua chắc thì có, chờ chủ nhà đến đây là biết thôi."
Tôi vừa nói xong thì chủ nhà liền thở hổn hển chạy từ cầu thang bộ lên.
Chị ta vốn dĩ có hơi béo mà phải leo bảy tầng cầu thang thì chẳng khác gì lấy mạng chị ta cả.
"Thang máy bấm mãi không được, tôi vội quá nên đành leo cầu thang bộ lên đây. Trương Siêu à, không làm mất thì giờ của cậu chứ, để tôi mở cửa cho cậu nhé.”Chủ nhà mồ hôi nhề nhại mà cũng không thèm lau đã đến mở cửa cho tôi. Vừa mở cửa vừa giúp chúng tôi lấy dép lê, thái độ và giọng nói hoàn toàn khác hoi näy
Sở Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng nhìn rồi ra sức dụi dụi mắt sau đó giữ chặt lấy cánh tay tôi lại, Tôi đau điếng hét lên một tiếng rồi hỏi cô ấy làm gì thế?
"Tôi xem xem có phải tôi đang mơ không. Cậu không biết đấy thôi, tôi nghe bố tôi nói là cậu đắc tội với nhà họ Trần nên cả thành phố Thông này không ai cho cậu thuê nhà. Sao thái độ của chủ nhà của cậu lại tốt thế chứ."
Chủ nhà không chỉ thái độ tốt mà thái độ này ngoan ngoãn giống như cháu chất của tôi vậy.
Chị ta bảo chúng tôi vào nhà, tôi vừa ngồi xuống ghế sô pha thì chị ta liền quỳ xuống khóc lóc: “Trương Siêu à, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi mà. Căn nhà này cậu muốn ở mấy ngày cũng được, không cần phải trả tiền thuê đâu.""Tôi chỉ cần quay lại lấy đồ đạc thôi, lấy xong tôi sẽ đi. Căn nhà này tôi đã trả rồi thì cũng không muốn chuyển vào ở lại nữa."
"Xem như tôi cầu xin cậu đó, cậu quay về đây ở đi. Là tôi có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn, tôi thật lòng xin lỗi cậu."
Chủ nhà liền lật đật rót nước cho tôi, vì căng thẳng quá nên tay chị ta run lấy bẩy làm nước đổ tung tóe khắp nơi.
"Chị đứng dậy đi, không cần phải làm thế đâu. Chúng tôi không bắt nạt chị đâu, Trương Siêu cũng không phải loại người đó."
Nhưng chủ nhà không chịu đứng dậy mà cứ quỳ xuống cầu xin tôi bằng được.
"Trương Siêu, chuyện này là thế nào?” Sở Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn tôi, chắc tưởng tôi là người thích bắt nạt kẻ yếu như Trần Ngọc Châu.
"Bà chị à, cứ đứng dậy đi có gì thì từ từ nói, tôi chỉ đến đây để lấy chút đồ thôi.”Chủ nhà thấy tôi có vẻ không phải đang chơi đểu chị ta nên liền đứng dậy ngồi xuống ghế số pha, hai tay để trên đầu gối như học sinh tiểu học.
Sở Tiêu Tiêu đẩy tôi một cái: "Rốt cuộc cậu làm gì chị ta thế? Có gì thì từ từ nói, cần gì phải sỉ nhục người ta như thế chứ?”
Tôi tức quá bật cười: “Oan cho tôi quá, tôi cũng có biết chị ta bị làm sao đâu. Tôi thề tôi chỉ biết là cô ta sẽ đến đây nhưng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, không biết người của tập đoàn Tuấn Nhiên đã làm gì mà dọa chị ta thành bộ dạng như thế. Tập đoàn Tuấn Nhiên không phải xã hội đen nên không thể nào uy hiếp chị ta được.
Chủ nhà cầu xin một lúc nhưng lại không chịu nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ đành uy hiếp chị ta, nếu chị ta không chịu nói thật thì tôi sẽ mặc kệ chị ta."Tôi nói, để tôi nói. Trương Siêu à, mấy tờ hóa đơn giả đó không phải tôi làm đâu mà là giám đốc của chúng tôi làm. Tôi chỉ làm việc giúp chị ấy mà thôi, mười bốn tỷ đó tôi không nhận được đồng nào đâu.”
"Người hồi nãy gọi điện cho chị đã điều tra được chị làm hóa đơn giả rồi ư?"
Chủ nhà lo lắng đến nỗi đỏ mặt tía tai: "Thật sự không phải tôi làm đâu, tôi cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi. Trương Siêu à, cậu không được báo cảnh sát đầu đấy, nếu không tôi chết chắc rồi."
Trong thời gian ngắn như vậy mà người của tập đoàn Tuấn Nhiên đã điều tra rõ ràng chuyện của chị chủ nhà này làm thế rồi, năng lực điều tra này đúng là mạnh hơn cảnh sát nhiều. Đúng là đáng sợ!
"Trương Siêu, tôi cầu xin cậu đó. Tôi còn có con nhỏ mẹ già, tôi không thể bị bắt được. Cậu cứ ở đây đi, tôi sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu đâu."
Tôi lạnh lùng nói: “Vậy tôi thành gì nhỉ?Che giấu tội phạm à? Hơn nữa điều này cũng không phải do tôi điều tra được mà là người gọi điện cho chị điều tra được nên báo cảnh sát hay không không phải do tôi quyết định."
Tôi chỉ biết Tuấn Nhiên nhất định có khả năng trừng trị chủ nhà này nhưng thật không ngờ năng lực điều tra lại lợi hại như thế. Trước năng lực điều tra này của Tuấn Nhiên thì tất cả mọi người đều bị họ nhìn thấu.
Nếu như tôi muốn điều tra về Khương Minh thì Hàn Khôn chắc chắn sẽ là người biết đầu tiên và chú ấy nhất định sẽ không cho tôi làm việc này. Nhưng rốt cuộc là tại sao Hàn Khôn lại không muốn tôi báo thù cho bố mẹ tôi chứ?
Sở Tiêu Tiêu vừa nghe nhắc đến phạm tội thì không nói gì nữa, ngồi im bên cạnh chờ tôi ra quyết định. Chị chủ nhà kia bị dọa cho hồi bay phách tán, tham ô hơn mười bốn tỷ đủ để chị ta ngồi tù mọt gông rồi.
"Tôi thật sự sai rồi, chuyện này là giám đốc chúng tôi bảo tôi làm, tôi khôngnhận được đồng nào đâu. Trương Siêu à, cậu không thể đẩy tôi vào tù được.”
Chủ nhà tuyệt vọng cầu xin tôi. Sở Tiêu Tiêu không nhịn được nữa bèn nói: "Giảm đốc của chị tên gì? Chúng tôi không thể che giấu tội phạm được nhưng ít nhất chị cũng phải nói ra xem giám đốc của chị là ai chứ.”
“Tôi, tôi làm việc ở tập đoàn Cự Ân. Giám đốc của chúng tôi là Trần Ngọc Châu..."
Ha ha! Thú vị đây, Trần Ngọc Châu tự trộm tiền của nhà mình. Chỉ đáng tiếc là tập đoàn Cự Ân là công ty của tập đoàn nên cho dù Trần Như Hải là chủ tịch thì con trai của chủ tịch kiêm giám đốc công ty con cũng không có quyền trộm cắp tài sản của công ty bằng cách làm giả hóa đơn được.
Có chứng cứ này thì đủ để đẩy Trần Ngọc Châu vào tù rồi. Đây là món quà mà tôi chờ rất lâu rồi đấy.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Vậy thì tốt quá rồi! Lần này có thể khiến Trần Ngọc Châungồi tù mọt gông rồi!”
Chủ nhà biển sắc rồi chạy lại ôm lấy chân Sở Tiêu Tiêu: "Không được đâu, làm thể thì chúng tôi đều chết cả lũ. Cả thành phố Thông này ai dám bắt Trần Ngọc Châu chứ? Ai dám quản hắn ta chứ, ở thành phố Thông này nhà họ Trần chính là vương pháp đấy. Trương Siêu à, cậu đừng nghênh chiến với nhà họ Trần nữa. Tôi cầu xin cậu đó, xem như là vÌ bản thân cậu đi..."
Tôi ghét nhất loại người này, ai mạnh hơn thì sợ người đó đến nỗi bị người ta giẫm đạp dưới chân mà cũng không biết đường phản kháng lại. Rõ ràng bản thân mình là người bị hại bị Trần Ngọc Châu bắt nạt mà ngược lại còn giúp Trần Ngọc Châu đối phó với tôi. Bây giờ chị ta cầu xin tôi nhưng chỉ cần có cơ hội lật ngược tình thế thì tôi tin chắc chị ta sẽ càng độc ác hơn trước thôi!
Tôi không nói gì cả mà xoay người đi vào phòng ngủ mở két sắt ra. Khẩu súng đó vẫn còn nằm nguyên trong đó, tốt quả rồi. Căn nhà này quả nhiên vẫn chưa có ai vào thuê, nếu không khẩusúng đã bị phát hiện rồi.
Lấy xong khẩu súng đó, tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đi về.
Chủ nhà ôm lấy chân tôi không cho tôi đi rồi cầu xin tôi đồng ý bỏ qua cho chị ta.
Con người ta có những lúc sẽ có sức mạnh kinh người, tôi đẩy chị ta ra mấy lần nhưng không đẩy được nên tôi cũng không thể vì để đẩy chị ta ra mà đánh gãy một chân của chị ta được.
Chủ nhà khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, còn Sở Tiêu Tiêu thì không nỡ lòng, đẩy chị ta ra mấy lần nhưng không đẩy được nên chỉ đành thở dài một hơi.
Tôi còn tưởng cô ấy sẽ cầu xin thay cho chủ nhà nhưng đột nhiên cô ấy lại chỉ tay vào mặt chủ nhà rồi nói: “Người hại chị không phải chúng tôi, chị cứ nhắm vào chúng tôi làm gì hả?”
“Cô gái à, cô hiền lành lương thiện, tôi cầu xin cô hãy tha cho tôi đi. Tôi cũng biết tôi sai rồi, cô nói với Trương Siêu đi, căn nhà này cậu ấy muốn ở đến khi nào cũng được.”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Tôi sẽ không cầu xin giúp chị đâu. Nếu chuyện này là do chị làm thì chị phải chịu trừng phạt”
Chủ nhà hoảng hốt nói: “Không, không, không phải tôi làm đâu.”
“Vậy thì lại càng đơn giản. Trần Ngọc Châu hãm hại chị thì chị chỉ cần đưa ra bằng chứng trước tòa là được. Tôi không tin là chị không giữ lại bằng chứng nào để tự bảo vệ chính mình.”
Chủ nhà vội vàng nói: “Cô nghĩ thì đơn giản nhưng Trần Ngọc Châu không dễ động đến đâu, trừ phi tôi không muốn sống nữa. Tôi cầu xin cô đó, nếu haingười cứ ép tôi như thế thì tôi chỉ có thể, tôi chỉ có thể "
Chị ta càng kích động hơn, cắn môi thật mạnh trông rất hung dữ.
Sở Tiêu Tiêu hết hồn: “Chị muốn làm gì hả?"
Chủ nhà bò từ dưới đất lên ra sức lau nước mắt rồi nói: “Trương Siêu à, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi. Đừng có ép tôi, thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người đấy!”
Tôi vội vàng bảo Sở Tiêu Tiêu đứng ra sau lưng rồi cúi xuống nhìn chằm chằm chủ nhà.
Chủ nhà nói tiếp: “Dù sao đây cũng là thành phố Thông, tôi cũng không biết cậu điều tra hóa đơn giả như thế nào. Nhưng chuyện này chắc chắn chỉ có người trong công ty biết chứ người ngoài không thể biết được, người bạn của cậu ở trong công ty kia tôi nhất định sẽ bảo người tóm cổ ngay!”
“Chị làm sai còn không biết đường sửađối mà còn uy hiếp chúng tôi ượ Sở Tiêu Tiêu tức giận trợn mắt nói.
Chủ nhà biết là cầu xin tôi cũng không có ích gì nên cũng không cầu xin nữa.
Chị ta cười gian ác rồi nói tiếp: "Mọi người chừa cho nhau một con đường sống đi, nếu không sẽ kéo nhau cùng chết thôi. Tôi nói thật với cậu là cậu không động đến nhà họ Trần được đầu, cậu mà ép tôi quá tôi cũng sẽ cần người
Chị ta vừa dứt lời, tôi liền lấy khẩu súng trong túi ra rồi chĩa thẳng vào đầu chị ta, bầu không khí lúc này đột nhiên yên tĩnh lại.
Miệng chủ nhà lập ba lập bắp sau đó giơ hai tay lên cao, mắt trợn ngược lên nhìn chằm chằm vào khẩu súng còn hai tay của chị ta thì run lẩy bẩy. Chị ta muốn quỳ rụp xuống nhưng lại không dám động đậy.
Sở Tiêu Tiêu cũng rất ngạc nhiên không biết vì sao tôi lại có súng nhưng mà cô ấy chỉ bịt miệng lại chứ không nói gì cả.Tôi bèn nói: “Chị nói tiếp đi.”
Chủ nhà: “Tôi... tôi...
Tôi giơ súng lên cao một chút, chị ta liền vội vàng lùi về sau một bước. Chủ nhà sắp khóc đến nơi rồi muốn dùng tay đẩy nòng súng ra. Dù người có gan dạ đến đâu thì đối diện với nòng súng đen kịt này cũng rất sợ sệt.
“Chị không động đến nhà họ Trần được đâu.” Tôi nói.
Chủ nhà điên cuồng gật đầu rồi mếu máo nói: “Đúng, đúng, tôi thật sự không động đến nhà họ Trần được.”
Tôi cười nói: “Vậy chị nhớ lấy, chị cũng không động được đến tôi đâu.”
Tôi từ từ dịch chuyển khẩu súng còn chủ nhà thì bịt tai lại hét lên, tiếng hét của chị ta cách mấy tầng lầu chắc cũng nghe rất rõ. Chị ta ngồi phịch xuống dưới đất, may mà không đái ra cả quần, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi.
Khoảng hai giây sau chủ nhà sờ sờ vàođầu mình, thấy không bị xây xát gì mới nghĩ lại hồi nãy không nghe thấy tiếng súng và tôi cũng không hề bắn.
Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đi, tối nay còn phải tìm chỗ ở nữa.
Sở Tiêu Tiêu nhanh chân đi theo tôi đến thang máy rồi nhìn chằm chằm tôi, tôi bèn che mặt lại nói: “Nhìn gì thế? Tôi là bạn trai của bạn thân cô đấy, cô không được thích tôi đâu.”
Sở Tiêu Tiêu đấm một phát vào tay tôi: “Xì, tôi không thèm thích cậu đâu.
Nhưng mà hồi nãy cậu lợi hại thật đấy! Vãi thật, ngầu quá xá, giống y như đang quay phim vậy. Phải rồi, sao cậu lại có súng?”
Chuyện tôi bị sát thủ người Thái ám sát cũng không cần thiết phải giữ bí mật nên tôi kể cho cô ấy hết. Gần đây Sở Tiêu Tiêu cũng hơi thân với tôi nên để cô ấy biết chuyện này nguy hiểm thế nào cũng tốt, để cô ấy có thể đề cao cảnh giác hơn.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Trần Ngọc Châu đúnglà coi trời bằng vung, thuê Xuân Đường hành hung không thành rồi lại thuê thêm một tên sát thủ nữa. Trước đây tôi thật sự không biết cậu ta là loại người này! Haizzz, vậy hôm nay chị chủ nhà đó có nói chuyện chúng ta biết vụ hóa đơn giả này cho Trần Ngọc Châu biết không?”
“Chắc chắn là có rồi. Không phải là chị ta nói rằng chị ta không đắc tội với Trần Ngọc Châu được đó sao.”
“Vậy làm sao đây? Trần Ngọc Châu biết được chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta.”
Tôi cười cười chứ không trả lời, chuyển hướng sang vấn đề khác: “Cô đừng vòng vo. Tôi hỏi cô nhé, chuyện Lâm Phương nói cô thích tôi là thật hay giả?"
Nghe giọng điệu của Sở Tiêu Tiêu lúc nãy dường như là không có ý gì với tôi.
Sở Tiêu Tiêu sững người ra rồi im lặng không nói gì. Cô ấy nhìn vào số bẩm lên xuống ở thang máy, né tránh câu hỏi
của tôi.Tôi nói: “Vậy thì xem ra là thật ư?"
“Xàm xí, tôi sẽ không thích bạn trai của bạn thân mình đâu.”
Tôi nói tiếp: “Vậy thì xem ra cô và Lâm Phương quả thật là có chuyện gì đó giấu tôi.”
Tôi vừa nói xong thì Sở Tiêu Tiêu liền véo tay tôi rồi nói: “Cậu gài bẫy tôi hả!”
“Tha mạng, tha mạng, nữ hiệp sĩ tha mạng. Nể tình tôi hôm nay phải ngủ lề đường cô hãy tha cho tôi đi mà
Sở Tiêu Tiêu bỏ tay tôi ra rồi trợn mắt, sau đó nói: “Hay là cậu đến nhà tôi ở đi.”
Nghe cô ấy nói xong tôi sững người ra, hết chỉ tay vào tối rồi lại chỉ tay vào cô ấy, việc này là cô ấy quyết định sao?
Sở Tiêu Tiêu nói thêm: “Yên tâm đi, nhà tôi không có ai ở nhà đâu. Tháng này bố tôi không ở nhà nên chỉ có hai chúng ta thôi.”
Vãi thật, cô gái này không cảm thấy lờitrình nói có vấn đề sao?
Tôi cười rồi nói: “Tôi bắt đầu nghi ngờ lời Lâm Phương nói là thật rồi đó, có phải cô lừa tôi đến nhà cô để dễ ra tay với tôi hơn không?”
Sở Tiêu Tiêu đá vào mông tôi một cái: “Trương Siêu, đồ khốn này!
Ở nhà Sở Tiêu Tiêu thật sự không tiện làm vì cô ấy là phụ nữ độc thân còn tôi cũng có bạn gái rồi, về tình về lý thì tôi không thể đi được.
Hơn nữa nhà cô tôi cũng ở trong tiểu khu Ngọc Long Loan đó, trừ khi họ chuyển khỏi nơi đó, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không vào đó nữa.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Vậy cậu đi đầu được chứ? Cả thành phố Thông này không ai cho cậu thuê phòng đâu. Này, tôi biết rồi, không phải là cậu muốn ở chung với Lâm Phương đấy chứ? Nói thật với tôi đi, cậu và Phương Phương ở bên nhau bao lâu rồi, cậu đã làm gì mờ ám với cô ấy chưa hả?"Sở Tiêu Tiêu nói một lúc thì tôi nổi hết da gà, đúng lúc thang máy vừa đến nơi nên tôi liền đi vào thang máy.
Sở Tiêu Tiêu vẫn gặng hỏi bằng được: “Này, chỉ mới hôn môi thật sao? Cậu đúng là ngây thơ quá.”
Sở Tiêu Tiêu nói tiếp: “Thanh niên ở tuổi này rồi sao chỉ mới hôn môi chứ. Trương Siêu này, không phải là cậu có vấn đề chứ, cậu phải nói với Phương Phương chứ đừng làm lỡ hạnh phúc cả đời của cô ấy.”
Tôi tức đến mức muốn chửi đổng lên: “Tôi có vấn đề hay không cô có cần thử không hả?"
Sở Tiêu Tiêu cười sặc sụa, cô ta làm thế khiến tôi tức đến nỗi muốn hộc máu.
Tối hôm đó tôi thật sự không tìm được chỗ nào để nghỉ ngơi nên chỉ đành ở ké chỗ Hạ Cát Hoài một đêm. Tôi mua một ít đồ định uống một bữa với Hạ Cát Hoài nhưng không ngờ tên này lại nói tối nay phải tăng ca. Vừa mới bắt được bọn xã hội đen của bang Thanh Long nên cậu ta phải thẩm vấn mấy đêm liền, vừa về mở cửa cho tôi liền phải đi tăng ca ngay.
Buổi tối tôi nằm trên giường rồi nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, cứ giống như đang nằm mơ vậy. Tôi thật không ngờ vướng vào một đống việc phức tạp như vậy mà tôi cũng có thể thoát thân ra được và sống đến tận bây giờ.
Bây giờ tôi nằm trên giường tĩnh lặng như thế này nhưng sóng gió ở thành phố Thông cũng chưa hề dừng lại, mà bây giờ nó chỉ tạm thời lắng lại để ấp ủ một cơn bão lớn mạnh hơn mà thôi.
Hai cha con Trần Như Hải và Trần Ngọc Châu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi đầu. Chỉ là Trần Như Hải làm việc rất thận trọng chứ không hấp tấp như Trần- Ngọc Châu nên trước khi chưa nắm chắc được một trăm phần trăm thì ông ta sẽ không làm bừa.
Nhưng tôi cũng không thể chờ đến lúc ông ta nằm chắc được một trăm phần trăm thì mới ra tay được.
Tôi luôn mong Trần Ngọc Châu sẽ đến gây chuyện với tôi nhưng Trần Như Hải quản lí Trần Ngọc Châu chặt quá. Hi vọng bà chủ nhà hôm nay sẽ đến gặp và nói cho Trần Ngọc Châu biết.
Tôi cầm khẩu súng đầu giường lên nhìn một lúc rồi nghĩ chỉ cần Trần Ngọc Châu đến gây chuyện với tôi thì việc đưa khẩu súng ra dọa bà chủ nhà ngày hôm nay cũng không uổng công vô ích.
Cho dù là vì Lâm Phương hay là vì tiết kiệm thời gian để điều ra Khương Minh thì tôi cũng phải nhanh chóng xử lí gọn Trần Ngọc Châu.
Tôi có thói quen từ khi đi lính là đến mười giờ tối sẽ đi ngủ đúng giờ, nhưng bây giờ nằm trên giường lăn qua lăn lại tôi vẫn không tài nào ngủ nổi, trong lòngcứ cảm thấy có chút gì đó lạc lõng.
Lăn qua lăn lại tầm mười mấy phút thì đột nhiên điện thoại reo lên là Lâm Phương gọi đến.
Giọng nói của Lâm Phương rất dịu dàng và có chút tức giận trách tôi sao lại rời khỏi bệnh viện làm cô ấy lo lắng.
Tôi xuất viện sớm hơn dự định vì thực sự chờ không nổi nữa, tôi phải nhanh chóng giải quyết Trần Ngọc Châu để Lâm Phương có thể sống một cuộc sống an toàn và tôi mới có thể đi điều tra báo thù cho bố tôi.
Nhưng tôi không thể nói cho cô ấy chân tướng này vì đến bây giờ Lâm Phương vẫn chưa biết nguyên nhân tôi bị tai nạn nên tôi thật sự không muốn làm cô ấy lo lắng.
Tôi chỉ đành xin lỗi cô ấy và đảm bảo với cô ấy rằng tôi đã khỏe rồi, nếu cô ấy không tin thì bây giờ có thể đến đây đánh tôi thử xem.
“XÌ, sao anh có thể nói như thế chứ. Anhđừng có làm bừa đẩy, em không muốn nhìn thấy anh bị làm sao nữa đâu.”
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có giọng mới dịu dàng của Lâm Phương trong điện thoại phát ra, trong lòng tôi bỗng chốc thấy thoải mái hẳn lên. Có một người bạn gái tốt như thế thì tốt quá rồi, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy, không thể để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy.
Sáng hôm sau tôi bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Quầng mắt của Hạ Cát Hoài thầm như gấu trúc, ngập dài ngáp ngắn nhìn tôi gật gật đầu
“Cầu tăng ca cả đêm đấy à?”
“Haizzz, bắt được một con cá lớn rồi đấy, cậu biết người tối qua cậu bảo tôi bắt là ai không? Đó là tên đầu sỏ nhỏ của bang Thanh Long đó. Thành phố Thông luôn bắt các băng đảng nhưng từ trước đến nay chưa từng bắt được nhân vật lớn như vậy. Người anh em à, lần này tôi lập công lớn rồi đấy. Cảm ơn nhé!”“Thằng nhãi này, khi nào phát tài đừng quên tôi là được!” Tôi không nói cho Hạ Cát Hoài rằng tên Hoàng Mao này không phải là nhân vật lớn gì vì đối với bang Thanh Long mà nói thì hắn thật ra chỉ thuộc hàng tép riu mà thôi.
Nhưng cũng chính vì là tép riu nên Hạ Cát Hoài mới không bị phê bình mà ngược lại còn được biểu dương. Nếu như bắt được nhân vật dạng cỡ Khương Minh thì cái mạng của Hạ Cát Hoài chưa chắc đã giữ được, nhưng mà tôi cũng sẽ không giương mắt đứng nhìn cậu ấy xảy ra chuyện đâu.
Có tôi và tập đoàn Tuấn Nhiên ở đây thì bạn của tôi cũng sẽ được bảo vệ.
Sức khỏe của bố Lâm Phương đã khỏe lên nhiều rồi, tuy là chưa thể xuất viện nhưng cũng không cần Lâm Phương ngày nào cũng chăm sóc nữa, em trai Lâm Khang của cô ấy rảnh rỗi ngày nào cũng ở nhà nên có thể chăm sóc bố.
Nghe nói là Lâm Khang lại lấy chuyện này ra để đòi tiền Lâm Phương, hắn nói là hắn gánh vác trách nhiệm thay chịnên đương nhiên chị phải đưa tiền cho hàn. Lâm Phương không biết làm cách nào khác nên chỉ đành bỏ dở kì nghỉ chưa hết để đến công ty đi làm sớm hơn dự định.
Mới sáng sớm Sở Tiêu Tiêu đã lái xe đến đón tôi, tôi đi xuống dưới lầu nhà Hạ Cát Hoài thì xe của cô ấy đã đỗ trước mặt tôi rồi, còn học cách đứng dựa vào cửa sổ xe vẫy vẫy tay bảo tôi lên xe như trên phim nữa chứ.
“Sao cô lại đến đây?” Tôi ngồi vào ghế lái phụ rồi nói.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Cậu đừng tưởng tôi không nhớ nữa nhé, cậu nói muốn đền cho tôi một công ty quảng cáo cơ mà. Đừng có lấp liếm nhé.”
Tôi có lấp liếm đâu vì tôi mua Lục Thông lại là để chuẩn bị đền cho Sở Tiêu Tiêu mà. Tập đoàn Tuấn Nhiên không thể chống lưng và đảm bảo cho tập đoàn Sở Thị được nhưng tôi đã phá vỡ vụ làm ăn của Sở Tiêu Tiêu thì việc đền cho cô ấy một công ty quảng cáo cũng không có gì to tát.Nhưng mà tôi muốn trêu chọc Sở Tiêu Tiêu một lát nên liền thoải mái ngồi dựa vào ghế uể oải nói: “Tôi nói gì cô cũng tim thế à, tôi đêm nổi công ty quảng cáo cho cô hả?”
Sở Tiêu Tiêu cười một cách xảo quyệt rồi nói: “Cậu đền được.
“Cô nhầm rồi đó, tôi chỉ nói cho sướng miệng thế thôi.”
Sở Tiêu Tiêu khởi động xe đạp chân ga rồi ngồi dựa vào vô lăng nhìn tôi cười một cách gian xảo “Sao cậu lại không đền được chứ, thiếu gia tập đoàn Tuấn Nhiên
“Sao cô lại biết
Tôi ngày người ra vì tôi chưa từng tiết lộ thân phận của mình với cô ấy, hơn nữa nội bộ tập đoàn Tuấn Nhiên cũng bảo mật thân phận của tôi, đến cô tôi cũng không biết được sự thật này.
Sở Tiêu Tiêu cũng vô cùng ngạc nhiên “Tôi đoán thôi, cậu đúng là "Vãi thật! Tôi ôm lấy đầu tức đến nỗi hộc máu, sao tôi có thể mắc bẫy dễ dàng thế chứ. Cũng tại tôi, tôi cứ cảm thấy Sở Tiêu Tiêu ngốc ngếch chứ không ngờ cô ấy lại bẫy tôi.
Sở Tiêu Tiêu há hốc miệng: “Cậu có nhiều mối quan hệ với người của tập đoàn Tuấn Nhiên như thế mà, vốn dĩ tôi cho rằng cậu là bà con họ hàng của giám đốc Cù. Cho đến hôm qua tôi thấy chủ nhà cậu sợ sệt như vậy nên tôi đoán thân phận của cậu chắc không phải là họ hàng. Tôi tùy tiện đoán như thể không ngờ lại đúng.
“Tôi, tôi không muốn nói gì cả. Cô lái xe di di."
Da mặt Sở Tiêu Tiêu dày như bờ tường vậy, cô ấy liền rướn người sang nhìn mặt tôi rồi nói: “Vâng thưa ông chủ, từ bây giờ tôi sẽ là đàn em của cậu, cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm thế.”
“Sở Tiêu Tiêu, cô có thể nhặt lại khí phách không sợ trời không sợ đất khi mà cô mới về nước gặp tôi lần đầu tiên lại không?”“Không được, con người tôi luôn khuất phục trước kẻ mạnh, đi theo kẻ giàu, trốn khỏi kẻ nghèo. Cậu đã nói đền cho tôi một công ty quảng cáo thì phải đền cho tôi.”
Tôi hối hận rồi, tôi thật sự hối hận rồi. Sao tôi có thể dính líu tới người phụ nữ hổ báo này mãi vậy chứ, sớm biết như thế này thì bảo giám đốc Cù cho cô ấy một dự án nào đó là xong chuyện rồi.
Sở Tiêu Tiêu cười sặc sụa rồi đột nhiên bóp còi làm tôi hết hồn, sau đó hưng phấn nói: “Vậy sau này chẳng phải là Phương Phương sẽ trở thành bà chủ của tập đoàn Tuấn Nhiên sao? Trời đất, Phương Phương đúng là tốt số thật. Tốt quá rồi, vốn dĩ tôi còn lo Phương Phương và cậu sẽ không thể kéo dài được lâu nhưng với thân phận bây giờ của cậu thì Phương Phương tuyệt đối sẽ không rời xa cậu đầu”
Lẽ nào nếu tôi không phải như bây giờ thì Lâm Phương sẽ rời xa tôi sao? Trong lòng tôi rất khó chịu nhưng biết là hỏi cũng không có ích gì vì Sở Tiêu Tiêu sẽ không nói xấu Lâm Phương nên tôi cũng không hỏi nữa
Nhưng chú Hàn tốt với nhà tôi như thế mà, tập đoàn Tuấn Nhiên do một tay chú ấy dìu dắt, sau đó khi tôi trưởng thành thì giao lại cho tôi. Cho dù về mặt tình cảm hay nhân cách tôi đều tin chú ấy.
“Bác Triệu, vậy theo bác thì tại sao chú Hàn lại không cho bác điều tra nữa."
Triệu Cung Minh lắc đầu: “Không biết được, Hàn Khôn không phải người sợ phiền phức đầu. Lúc đầu điều tra vụ tai nạn xe của bố cháu thì ông ấy là người nhiệt huyết nhất. Nhưng có một ngày ông ấy lại như biến thành một người khác vậy và không bao giờ nhắc đến chuyện điều tra nữa. Không lâu sau đó thì Khương Minh bị nhà họ Khương đưa ra nước ngoài. Không có Hàn Khôn giúp đỡ nên chú cũng không có cách nào để tiếp tục điều tra nữa."
"Bác là viện trưởng bệnh viện thành phốThông mà không có cách để điều tra sao?"
Triệu Cung Minh cười khổ: "Cháu đừng thấy bây giờ bác thành công như thế này chứ mười mấy năm trước bác cũng chỉ có một thân một mình ở bệnh viện này thôi, trong bệnh viện này đâu đâu cũng là người nhà họ Trần. Vợ Trần Như Hải cũng họ Trần và người nhà họ ai ai cũng học y. Lúc đó bác cũng mới chỉ là một bác sĩ nội trú bình thường nên muốn lên làm chủ nhiệm khoa cũng là việc khó hơn lên trời. Chú và Hàn Khôn không giống nhau, Hàn Khôn rất có năng lực và cũng rất thông minh, lại quen biết nhiều người, ông ấy là do bố cháu đích thân dạy dỗ đó. Sau này bác lên làm viện trưởng thì cũng nhờ sự giúp đỡ của Hàn Khôn. Bây giờ bác muốn nghỉ hưu rồi thì người nhà họ Trần lại bắt đầu rục rịch. Haizzz, lần này thì không ai bảo vệ nổi Tử Thâm nữa rồi."
Tôi thật sự không nhịn nổi nữa bèn nói: "Bác Triệu, bác thật sự không biết thân phận thật của Triệu Tử Thâm sao?"
"Nó thì có thân phận gì chứ? Nó cũngchỉ là một bác sỹ bình thường thôi.”
Phản ứng của Triệu Cung Minh giống như không biết chuyện gì thật nhưng hai bố con họ ai cũng diễn kịch giỏi như ai.
"Vãi thật! Bác Triệu à, bác còn dám nói thể ư. Cậu ta mà là bác sỹ bình thường thì cháu là... cháu là con gái bác."
Triệu Cung Minh không biết làm thế nào bèn nói: “Được rồi, Tử Thâm cũng có chút quan hệ với xã hội đen, nó bị làm cho hư hỏng rồi!”
Vãi thật, tôi tức đến nỗi muốn cười phá
lên.
Triệu Cung Minh còn nói thêm một câu: “Bác nói với cháu nhưng chuyện này cháu tuyệt đối không được nói với Hàn Khôn đâu đấy. Hơn nữa cháu cũng không được điều tra về Khương Minh nữa, chuyện mà Hàn Khôn không cho cháu điều tra thì cũng tốn công vô ích thôi."
Tôi bực mình gật gật đầu. Dựa vào thủ đoạn của Hàn Khôn, chú ấy mà khôngmuốn tôi điều tra thì cái tên Khương Minh này sẽ giống như chưa từng tồn tại và lập tức biển khỏi thế giới của tôi ngay.
Tôi tin rằng Hàn Khôn có khả năng này nhưng tôi vẫn không hiểu tại sao? Đó là bố tôi mà, là anh em tốt của chú ấy mà. Mối thù này không thể bỏ qua dễ dàng như thế được!
Rốt cuộc Hàn Khôn muốn làm gì?
Triệu Cung Minh nói rằng vết thương của tôi chưa lành nên bây giờ không thế hoạt động nhiều được rồi bảo người đưa tôi về giường bệnh. Lâm Phương nghe nói hôm nay xảy ra chuyện nên rất sợ hãi, nằm nhoài lên cả người tôi. Tôi vuốt tóc cô ấy, an ủi một hồi lâu cô ấy mới bình tĩnh lại được.
Lâm Phương đoán chắc chuyện hôm nay là do Trần Ngọc Châu làm nên cứ bảo tôi đừng gây chuyện với Trần Ngọc Châu nữa. Cho dù tôi đảm bảo chuyện này không liên quan đến Trần Ngọc Châu đi chăng nữa thì cô ấy cũng không tin. Nói một hồi lâu cô ấy lại càng nóngruột rồi hỏi tôi có phải muốn cô ấy làm quả phụ hay không?
Tôi không biết nói gì nữa cả, lẽ nào Lâm Phương đã suy nghĩ đến việc cưới tôi rồi sao? Việc này có nghĩ tôi cũng không dám nghĩ đến. Bây giờ cô ấy bằng lòng bên tôi là tôi đã vui mừng đến phát điên rồi. Còn việc lấy cô ấy làm vợ? Chuyện này là thật sao?
Lâm Phương ở chỗ tôi một lúc thì phải về chăm sóc bố cô ấy, còn Sở Tiêu Tiêu thì luôn tránh mặt Lâm Phương nên khi Lâm Phương ở phòng bệnh của tôi, cô ấy cũng không đến. Sau khi Lâm Phương rời đi thì lại là Triệu Tử Thâm đến tìm tôi.
"Người anh em à, cậu lại cứu tôi một mạng rồi. Ân tình này tôi không trả nổi nữa rồi."
Miệng thì nói như thế nhưng mặt hắn thì cười ha hả như không có chuyện gì, tôi nhìn thấy hắn ta như vậy cũng không thèm nói gì thêm mà lấy một cái gối ném vào mặt hắn ta."Thôi không cần cám an, tôi nhận không nối đâu"
"Đừng nói thế chứ, nhưng có một chuyện mà tôi không ngờ được, Hoàng Mao bị cánh sát bất rồi."
“Cái gì? Không phải nói là cánh sát không ra khói đồn sao?"
"Một tên cảnh sát tên là Hạ Cát Hoài vừa thăng chức lên làm phó đội trưong đấy. Tôi hỏi rồi, cậu ta là bạn học cấp ba của cậu, ngoài ra thì gia thế cũng không Có gì đặc biệt. Những người này thường sẽ làm ở sở cánh sát đến lúc nghỉ hưu nhưng đột nhiên lại được vào đội cảnh sát hình sự, may mắn đấy."
Tôi quên mất Hạ Cát Hoài, tên này đúng là may mắn thật!
"Tôi bảo bạn tôi đưa người ra ngoài đấy, bảo cậu ta đưa mấy người đáng tin cậy đi theo. Nhưng mà cậu ta đến muộn quá nên tôi cũng quên mất”
"Cảnh sát thì đến lúc cuối cùng mới xuất hiện mà, nhưng mà cũng khôngmuộn lắm đâu. Người của Hoàng Mao bị bất đi, sau đó người của tôi cũng kịp thời chạy thoát, bây giờ truyền thông nhiều thế này thì cảnh sát không dám tùy tiện thả người đâu, chỉ đành tạm giam đã. Tạm thời sẽ không có người dám động đến Hạ Cát Hoài đâu và với tình hình này không khéo cậu ta lại được thăng chức đấy."
“Bọn bang Thanh Long lần này chắc tức lắm, tiếp theo cậu định làm gì?"
“Bang Thanh Long chính là cục u ác tính của thành phố Thông, đương nhiên tôi phải thừa thắng truy kích rồi! Chúng ta có kẻ thù chung và kẻ thù của kẻ thù chính là bạn, cậu có thể hợp tác với tôi mà."
Tôi thật sự khâm phục mấy lí do thoải thác của Triệu Tử Thâm, tranh đấu giữa xã hội đen với nhau mà cậu ta cũng có thể nói như là làm việc chính nghĩa. Cái miệng này không lên làm cán bộ đúng là thiệt thòi.
Tôi lắc đầu: "Bang Thanh Long bây giờ thua cậu một chiêu như thế nhưng yếutrâu hơn khỏe bò. Nếu như tôi đoán không nhầm thì bang Hồng Đăng mà chống lại bang Thanh Long thì không phải là đối thủ, đúng chứ?”
Triệu Tử Thâm không ừ hử gì cả mà cầm quả táo ở tủ đầu giường lên nghịch.
Tôi nói tiếp: “Bang Thanh Long ở chính diện thì bang Hồng Đăng ở sau lưng vụng trộm, thực lực của các cậu không bằng bọn chúng. Tôi thấy trong trại tạm giam có nhốt tầm mười người của bang Hồng Đăng, chứng tỏ chúng cũng có người trong quan chức. Cả hai giới sáng tối bang Thanh Long đều mạnh hơn, cậu chỉ thắng họ hai ván thôi, đừng có tưởng bở rằng có thể lật được tình thế."
Bang Hồng Đăng đã mấy lần đánh lén bang Thanh Long nên người của bang Thanh Long cũng rất sốt ruột rồi. Triệu Tử Thâm càng muốn thừa thắng tấn công như bây giờ thì chắc chắn sẽ ép bức bang Thanh Long đến cùng. Tôi không có hứng thú với việc tranh đấu của xã hội đen nhưng bây giờ cậu ta là con trai một của Triệu Cung Minh nêncũng nhắc nhở một câu như thế. Thỏ khi hoảng quả cũng sẽ cắn người nhưng đừng coi bang Thanh Long là thỏ.
"Tôi còn tưởng cậu to gan lắm cơ, nói đi nói lại thì vẫn là vì lo sợ."
“Hừ, khi tôi vào sinh ra tử ở chiến trường thì cậu nói tôi nhát gan sợ sệt tôi cũng nhận chứ tôi không dùng đầu mình để đi chắn họng súng đâu, vì tôi biết đầu của tôi không chống được đạn. Và tôi cũng biết rằng tôi không phải là đối thủ của bang Thanh Long. Triệu Tử Thâm à, thân phận của cậu tôi cũng sẽ giữ bí mật cho cậu, còn việc hợp tác thì miễn đi."
Tôi đường đường chính chính là quân nhân xuất ngũ nên không thể có chuyện hợp tác với xã hội đen được. Chuyện này đừng nói là tôi không đồng ý mà để lão thủ trưởng biết được chắc ông ấy sẽ đánh gãy chân tôi mất.
"Vậy được thôi, tôi còn muốn chia sẻ cho cậu cả thành phố Thông cơ. Không ngờ cậu lại không có dã tâm đó."Thấy không thuyết phục được tôi nên Triệu Tử Thâm cũng thấy mất hứng, sau khi nói chuyện phiếm với tôi vài câu thì đứng dậy rời đi.
"Phải rồi. Thật ra cậu nói cũng rất có lý, những lời đó tôi đều lĩnh hội hết rồi. Nhưng mà không dựa vào bang Hồng Đăng của tôi thì một mình cậu sao có thể là đối thủ của Khương Minh chứ?"
Triệu Tử Thâm nhét quả táo vào tay tôi rồi vỗ vai tôi một cái.
"Cậu đứng lại! Cậu biết gì rồi hả?"
Sao đột nhiên cậu ta lại nhắc đến Khương Minh? Sao cậu ta lại biết tôi phải đối phó với Khương Minh? Bây giờ đến bản thân tôi cũng chưa xác định được Khương Minh có phải là hung thủ giết bố mẹ tôi hay không mà sao cậu ta có thể chắc chắn thế chứ?
Con cáo già Triệu Tử Thâm này, chắc chắn cậu ta ko phải buột miệng nói thế đâu.
Cậu ta không hề dừng chân lại mà đi một mạch ra ngoài cửa. Tôi bèn bật dậy đuổi theo, vừa đuổi theo cậu ta tôi vừa bảo cậu ta đứng lại nhưng cậu ta vẫn coi như không nghe thấy gì.
Mẹ nó, cho dù biết cậu ta giở trò lạt mềm buộc chặt nhưng tôi vẫn phải cắn răng mà đuổi theo. Ai bảo trong tay cậu ta đang có thứ mà tôi cần chứ!
Nếu như tôi không bị thương hoặc tên này không phải là con trai của Triệu Cung Minh thì tôi đã cầm ly nước lên đập gãy một chân hắn rồi để hắn muốnchạy cũng không chạy nổi.
"Đứng lại."
Cậu ta đi được vài bước thì giọng nói giòn giã của Sở Tiêu Tiêu vang lên.
Tôi không hi vọng Sở Tiêu Tiêu có thể chặn Triệu Tử Thâm lại nhưng ngoài dự đoán của tôi, Triệu Tử Thâm lại giơ hai tay lên đầu rồi đi quay lại.
"Quay lại ngồi im đi." Sở Tiêu Tiêu cầm điện thoại lên, điện thoại còn đang bật ghi âm rồi lắc lắc trước mặt Triệu Tử Thâm: “Anh đừng làm bừa."
Triệu Tử Thâm nghiêng đầu sang một bên rồi nói: “Người đẹp à, cô biết thân phận của tôi mà còn dám uy hiếp tôi thế ư? Cô không sợ tôi sẽ báo thù cô à?"
Sở Tiêu Tiêu có chút hoang mang rồi đưa điện thoại cho tôi, tôi nhìn thời gian ghi âm thì chắc là hồi nãy tôi và Triệu Tử Thâm nói chuyện cô ấy đã đứng bên ngoài ghi âm trộm hết rồi.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Anh dám trả thù tôisao, toi nhất đinh sẽ công bố than phân của anh cho cả thiên hạ này biết"
Mát Triệu Tử Thám le sáng rôi cưới nihat "Có dám sy hiếp tôi , cách một ldp cửa thi có lế cô cũng không ghi âm dược gi đầu. nếu như có không ghi âm được gi thi ngày mai bố có sê nhận được thi thế của có đó"
Hồi này cậu ra còn cười đùa nhưng bây giờ thi giọng điệu trở nên rất lạnh léo khiến cho người ta khiếp sg, hoàn toàn không giống nhau một bác sỹ binh thường
Triệu Tử Thâm quay lại nhìn tôi rồi cười nót "Trương Siêu này, cậu sẽ không muốn làm kế thù với tôi đầu. Đưa điện thoại cho tôi để tôi xóa nó đi, cho dù có ghi âm được gì hay không thì tôi cũng sẽ coi như chuyện này chưa xảy ra
Tôi giữ chặt điện thoại trong tay: "Cậu cứ ngồi xuống đi rồi nói với tôi về chuyện của Khương Minh."
Tôi biết cậu ta muốn dùng Khương Minh để dụ dỗ tôi tham gia vào bang HồngĐăng nhưng tôi tuyệt đối sẽ không gia nhập vào bất kì tổ chức xã hội đen nào, nếu không tôi sẽ không xứng đáng với bộ quân phục tôi từng mặc.
Triệu Tử Thâm luôn rất thông minh, từ trước đến nay chỉ có cậu ta gài bẫy người khác chứ đâu có chuyện người khác gài bẫy cậu ta được.
“Cậu dùng bản ghi âm này để uy hiếp tôi u? Cậu chán sống rồi à?"
Tôi đứng dậy rồi nhìn thắng vào mắt cậu ta, sau đó tôi vứt điện thoại cho Sở Tiêu Tiêu rồi nắm chặt nắm tay lại lạnh lùng nói: “Cậu cứ nghĩ kĩ đi rồi nói.”
Triệu Tử Thâm cúi đầu nghĩ ngợi một hồi lâu, khi cậu ta ngẩng đầu lên thì đã đổi thành bộ mặt tươi cười: “Anh Siêu à, bố mẹ hai nhà chúng ta là bạn thân của nhau, cần gì phải làm to chuyện thế này. Muốn hỏi gì thì cứ hỏi thắng đi."
Triệu Tử Thâm cũng biết rất ít về Khương Minh, hai người này tuy là bang chủ của hai bang phái ở thành phố Thông nhưng vua chưa từng gặp vuanên hai bên cũng shua tùng tiếp xúc với nhau
Truớc khi Khương Minh quay lại thì bang chủ của bang Thanh Long là Cát Văn Phi, người này vốn di làm nghề vận chuyến đường thủy, quanh năm bôn ba trên thuyền. Cát Vân Phi rất đưa người của bang Thanh Long tôn trọng và tên này ở xã hội đen hay đời thường đều không có thế lực nhiều nhưng hắn rất trong nghĩa khi, đối với các anh em cũng rất có tình có nghĩa. Nếu hắn ta có miếng ăn thì đàn em đi theo hắn cũng sẽ không thiếu phần.
"Hạ Cát Vân bôn ba trên thuyền rồi phát tài rồi, dần dân anh ấy đưa người của bang Thanh Long lên thuyền hết, chỉ để một vài tên ở thành phố Thông để trông coi địa bàn thôi. Nhưng mà lúc đó người của bang Thanh Long rất giàu nên cũng không thèm thu mấy loại phí bảo kê này. Chúng trông coi địa bàn không phải vì tiền mà chỉ là vì giữ gìn mặt mũi của bang Thanh Long thôi."
Tôi nói: “Nghe cậu nói như vậy thì tên này là người tốt à?"Triệu Từ Thâm tiếp tục nói với tôi rang lúc đó khấp thành phố Thông đều phục tùng bang Thanh Long và đến chính phủ thành phố cũng rất nể mặt Cát Vân Phi. Tên Cát Vân Phi này vừa trọng tinh nghĩa lại vừa mạnh vì gạo bạo vì tiền và cũng có kết giao với quan chức chính phú. Xã hội đen dưới tay anh ta quản chỉ làm những việc đúng đán nên chính phủ cảm ơn họ còn không kịp đấy chứ.
Sắc mặt Triệu Tử Thâm rất u ám, sau đó hắn lấy ra một điếu thuốc nhưng chợt nhớ ra đây là phòng bệnh nên không được hút thuốc.
Tôi hỏi: “Bây giờ Cát Vân Phi còn là bang chủ của bang Thanh Long không?”
Triệu Tử Thâm cười khổ nói: “Không phải từ lâu rồi."
“Vậy anh ta đi đâu rồi?" Người có uy danh như vậy chắc sẽ không thua Khương Minh đâu, hơn nữa nghe lời của Triệu Tử Thâm nói thì có vẻ hắn rất khâm phục tên Cát Vân Phi này. Vậy nên hắn không thể chủ động nhường bang Thanh Long cho loại người như KhươngMinh được.
"Chết rồi."
Tôi nhăn mày một cái, không ngờ lại nhận được câu trả lời này.
Im lặng một hồi lâu, Triệu Tử Thâm mới nói: “Ba năm trước anh ấy chết rồi, sau đó bang Thanh Long chia làm hai phe. Một số các anh em tách ra lập nên bang Hồng Đăng còn một số thì ở lại và đó là bang Thanh Long của bây giờ. Lão bang chủ say rượu lái xe nên mất mạng còn xe thì bị chìm xuống đáy hồ. Nhưng chỉ có tôi biết đó là giả, anh ấy không phải uống rượu say vì anh ấy bị bệnh gan không thế uống rượu. Hơn nữa là tôi khám nghiệm tử thi của anh ấy nên phát hiện ra anh ấy bị ngạt thở. Anh ấy... bị người ta giết chết."
Sở Tiêu Tiêu không nhịn được kêu lên một tiếng. Cả ba người trong phòng bệnh ai nấy đều im lặng.
Mắt Triệu Tử Thâm đỏ lên, cơ mặt của cậu ta vì cố nhẫn nhịn nên căng cứng lại. Cậu ta mím chặt môi và một lúc lâukhông hề nói câu nào.
Say rượu lái xe, lại say rượu lái xe ư? Bố tôi cũng không thể uống rượu nhưng chết vì say rượu lái xe thì đúng là quá trùng hợp rồi.
Cổ họng tôi giống như mắc nghẹn một cục đá lớn: “Có khi nào cũng do Khương Minh làm không?"
“Tôi không biết." Triệu Tử Thâm thở dài
một hơi rồi ngẩng đầu lên nói: “Bản báo cáo khám nghiệm tử thi đó cuối cùng cũng không được sử dụng. Họ nói là bản báo cáo khám nghiệm tử thi của tôi có vấn đề nên họ đã khám nghiệm lại một lần nữa. Đến khi tôi nhận được bản báo cáo mới thì đã là ba ngày sau rồi, trong báo cáo viết là chết do đuối nước. Tôi biết rằng những điều này đều là ngụy tạo nên yêu cầu khám nghiệm lại lần nữa nhưng bọn chúng lại nói với tôi rằng thi thể đã bị hỏa thiêu rồi.”
"Mẹ nó! Giống đúc như việc bọn chúng làm với bố tôi.”
Tôi không nhịn được nữa, đá một cáivào bàn trà làm cho Sở Tiêu Tiêu hết hồn. Trong lòng tôi bây giờ rất rối bời bèn nói một câu xin lỗi với Sở Tiêu Tiêu.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Cảnh sát sao có thể lộng hành ngang ngược vậy chứ?”
Triệu Tử Thâm cười gượng: "Hai người chắc cũng không hiểu tại sao tôi là một bác sỹ đàng hoàng mà lại gia nhập vào xã hội đen chứ gì? Rất đơn giản vì bác sỹ cũng không cửu được cả thành phố Thông. Được rồi, tôi chỉ nói đùa thế thôi. Nếu tôi là một bác sỹ thì tôi có thể làm được gì chứ? Tôi chỉ có thể mặc cho người ta sắp đặt mà thôi. Người anh tôi kính trọng bị người ta hãm hại mà tôi cũng không thể thay anh ấy, không thể thay anh ấy...”
Nói đến đây thì cậu ta thở dài một hơi rồi khó khăn lắm tâm trạng mới ổn định trở lại.
“Là Khương Minh giết anh ta sao?" Tôi hỏi.
Triệu Tử Thâm lắc đầu nói: “Tôi không biết nhưng sau khi anh ấy chết thì vị tríbang chủ của bang Thanh Long vẫn còn trống và tôi nghe nói là để lại chờ Khương Minh quay lại giữ vị trí này. Sau đó bang Hồng Đăng tách ra và vẫn luôn đổi đầu với bang Thanh Long. Bây giờ Khương Minh quay lại rồi và cái chết của anh ấy cũng có lợi với hắn nhất, do đó nhất định có liên quan đến hắn!"
Thật không ngờ bang Hồng Đăng và bang Thanh Long còn có giai đoạn như vậy. Triệu Tử Thâm rất tôn trọng và kính nể Cát Vân Phi nên e là cậu ta cũng muốn báo thù như tôi.
Triệu Tử Thâm nói: “Trương Siêu, kẻ địch của cậu là Khương Minh và tôi cũng vậy. Tại sao chúng ta lại không hợp tác với nhau?"
Tôi nói: “Tôi tuyệt đối sẽ không hợp tác
với cậu đâu. Tôi đã từng là quân nhân nên cho dù xảy ra chuyện gì tôi cũng sẽ không hợp tác với xã hội đen. Quân ngũ đã cho tôi tái sinh lại, tôi không thể làm ô uế quân ngũ được."
"Ấu trĩ." Triệu Tử Thâm trợn ngược mắt rồi khịt mũi một cái: “Dựa vào một mình cậu tuyệt đối không phải là đối thủ của Khương Minh! Hơn nữa một khi mà Khương Minh chú ý đến cậu thì cậu chỉ có con đường chết mà thôi! Tên Khương Minh này là một con rắn độc nên chúng ta chỉ có thể nhân cơ hội khi hắn chưa phản ứng được giết chết hắn thì mới có thể thành công."
Tôi cười nói: “Tôi sẽ không thay đổi ý định đâu."
Triệu Tử Thâm không lung lạc được tôi, thấy tôi cứ nhất mực phân chia ranh giới rạch ròi với hắn nên chỉ đành bó tay chịu thua. Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đưa bản ghi âm điện thoại xóa trước mặt Triệu Tử Thâm, hơn nữa cũng thề với Triệu Tử Thâm rằng tôi và Sở Tiêu Tiêu tuyệt đối sẽ không tiết lộ thân phận của hắn tacho người khác biết.
"Tôi hi vọng cậu có thể thay đổi ý định."
"Trừ phi tôi quên đi thân phận thật của mình.” Tôi nói.
Sau khi Triệu Tử Thâm đi, Sở Tiêu Tiêu thở phào một hơi, có vẻ cô ấy đã nhịn lâu rồi.
"Anh ta là bang chủ bang Hồng Đăng thật sao? Thật sự nhìn không ra đấy!"
"Tên này nhiều mưu mô lầm." Tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này với Sở Tiêu Tiêu vì nói càng nhiều thì càng nguy hiếm cho Sở Tiêu Tiêu mà thôi. Tôi liếc mắt nhìn vào hộp giữ nhiệt mà cô ấy đưa đến rồi nói: “Hôm nay cô lại đưa độc đến cho tôi đó à?"
“Này, cậu ăn nói kiểu gì thế hả, không ăn thì để tôi đi đổ."
"Không ăn.”
"Không ăn cũng phải ăn! Toàn là tâm ý của bà đây đấy."Tôi đã biết trước kết quả này nên miệng thì nói như thế nhưng tay vẫn nhận lấy hộp đồ ăn mà cô ấy đưa đến. Dù sao thì khi đi lính có gì mà tôi chưa từng ăn qua chứ, cái này có là gì đâu.
Sở Tiêu Tiêu ngồi ở đầu giường rồi nói: “Kể cho cậu một chuyện vui nhé, Trần Ngọc Châu lại bị đánh rồi."
"Tại sao?"
"Nghe nói là hắn bảo người lái xe đâm vào cậu bị bố hắn biết được rồi. Bố hắn tát hắn hai cái trước mắt hội nghị cổ đông của công ty đấy, nghe bảo đánh mạnh tay đến nỗi hồi nãy mới đưa đến bệnh viện đó. Haizzz, lần này thì Trần Ngọc Châu chẳng là gì nữa rồi, Lâm Phương chắc là một lòng một dạ với cậu rồi đó."
Tôi vừa đưa muỗng múc canh đến miệng, nghe cô ấy nói như thế thì liền sững người ra.
"Cô có ý gì thế?"
Lâm Phương và Trần Ngọc Châu khôngphải chấm dứt từ lâu rồi ư, sao sở Tiểu Tiêu lại nói như the?
sở Tiêu Tiêu cũng không phái đồ ngốc nên lập tức đã ý thức được mình ndi ho
"Không, không có ý gì cả, tôi.. cậu đùng nhìn tôi như thế"
Cô có chuyện giấu giếm tôi ư, có mà Lâm Phương đang giấu giếm tôi đúng không? Nếu như cô không nói thi tôi sẽ đi hỏi Lâm Phương
"Ai da" Sở Tiêu Tiêu bị tôi bám lấy mitsu thể thì liền cướp bát canh trong tay tôi rồi nhìn tôi một cách bất mãn.
Thấy tôi vẫn nhìn cô ấy như thế, cố ấy chỉ đành nói: "Cũng không có chuyện gì to tát đầu. Mấy ngày cậu bị giam, Lâm Phương đã liên lạc với Trần Ngọc Châu."
Tim tôi bỗng nhiên đập liên tục, lập tức nghĩ đến lời mà Thanh Thanh nõi ở quầy lễ tân của công ty rồi hỏi: "Lâm Phương từng lên xe của Trần Ngọc Châu ư? Trần Ngọc Châu còn tặng hoa cho cô ấy phảikhông?"
"Hình như là thế."
Thì ra là thật, tại sao Lâm Phương lại nói với tôi là không có. Lúc tôi bị nhốt trong trại tạm giam thì cô ấy lại qua lại với Trần Ngọc Châu, đây chính là tình yêu mà cô ấy nói sao?
Tôi hoàn toàn không tức giận mà chỉ cảm thấy rất bi đát. Mắt của tôi bỗng chốc đỏ lên và không nói được gì nữa. Cô ấy như thế cũng bình thường vì Trần Ngọc Châu nhìn bề ngoài giàu có hơn tôi, do đó cô ấy chỉ lựa chọn điều tốt hơn và có lợi hơn mà thôi.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Trương Siêu, cậu đừng như thế.."
Tôi nói tự trào: “Ha, không sao đâu. Cô ấy muốn ở bên Trần Ngọc Châu thì cũng là lựa chọn riêng của cô ấy mà. Chỉ là cô ấy không nên lừa tôi và cô cũng không nên giúp cô ấy cùng lừa tôi. Tôi không xứng với cô ấy nên cô ấy lựa chọn người đàn ông giàu có hơn thì tôi cũng hiểu mà.”“Đủ rồi! Cậu nói linh tinh gì thế chứ. Lúc cậu ở trong trại giam thì Lâm Phương cũng không biết tôi lại thay đổi lời khai ở tòa án nên cô ấy lo sợ cũng là chuyện bình thường! Hơn nữa Lâm Phương gặp Trần Ngọc Châu cũng chưa chắc là phản bội cậu, lúc đó là vì cứu cậu nên chúng tôi chạy vạy khắp nơi, chắc là Lâm Phương đi cầu xin Trần Ngọc Châu đó. Lúc đó Trần Ngọc Châu đã dùng tính mạng của bố Lâm Phương để uy hiếp cô ấy nên cô ấy thật sự không còn cách nào khác, Cậu thì bị giam lại, cậu bảo cô ấy phải làm sao chứ?”
Tôi bị Sở Tiêu Tiêu chất vấn như vậy làm cho tỉnh táo hơn một chút. Đúng vậy, Lâm Phương một thân một mình chắc là sợ hãi lắm, sau này tôi nên bảo vệ cô ấy thật tốt để cô ấy không rơi vào hoàn cảnh đó nữa,
“Là tôi không đúng, tôi không nên nghi ngờ Phương Phương như thế."
“Cậu thích Lâm Phương thì cậu nên tin tưởng cô ấy chứ. Nếu như cậu không tin
tưởng cô ấy thì chia tay cho rồi."Tôi ngẫm nghĩ câu nói của Sở Tiêu Tiêu, cô ấy nói nhiều như vậy rồi nói lặp lại cùng một câu đó, ý nghĩa chẳng phải như nhau sao?
"Tôi thích cô ấy là thật. Hơn nữa tôi còn muốn nhờ cô giúp tôi một việc.”
Sở Tiêu Tiêu lúc này mới yên tâm rồi cúi đầu tránh ánh mắt của tôi, hỏi: "Cái gì?"
“Tôi còn chưa chính thức tỏ tình với Lâm Phương, cô có thể dạy tôi làm sao để tỏ tình với con gái không? Tôi thật sự rất thích Lâm Phương nên tôi muốn cho cô ấy những thứ cô ấy nên có."
“Cậu chưa từng tỏ tình với ai u?" Sở Tiêu Tiêu há hốc miệng ngạc nhiên hỏi tôi.
Tôi thấy hơi hối hận, sao lại tìm cô gái này giúp đỡ tôi chứ. Tôi quay người lại đắp chăn lên rồi nói: “Thôi, không cần cô dạy đâu."
Nhưng Sở Tiêu Tiêu lật chăn tôi lên rồi
xoay người tôi lại. "Ha ha, cậu chưa từng qua lại với congái à? Trai tân hả?”
"Väi, cô mới là trai tân ấy” Tôi bất lực cãi lại một câu,
"Thôi đi, chắc chắn là còn chưa hôn môi ai nữa."
"Hôn rồi!"
"Vậy thì cậu là trai tân thật rồi." Sở Tiêu Tiêu cười đến nỗi chảy cả nước mắt, VỖ ngực rồi nói: “Yên tâm đi, chỉ cần cậu thật lòng với Lâm Phương thì tôi sẽ giúp cậu tỏ tình!”
Khi cô ấy nói thì rất vui nhưng khi nói xong câu này thì mặt cô ấy đầy lo lắng rồi hỏi lại tôi một câu: “Trương Siêu, cậu chắc chắn cậu rất thích Lâm Phương à?"
Tôi gặp phải quỷ rồi, sao cứ hỏi đi hỏi lại câu này làm gì chứ?
"Cũng thích, dù sao bây giờ tôi cũng rất
thích cô ấy." Tôi cố ý nói như vậy để xem cô ấy rốtcuộc muốn nói gì.
Sở Tiêu Tiêu lo lắng nói: “Nếu cậu không thích Lâm Phương như thế thì nhân lúc còn sớm suy nghĩ cho kĩ càng đi."
"Sao tôi có thể không thích Lâm Phương chứ. Rốt cuộc là có chuyện gì, sao cô lại hỏi đi hỏi lại vấn đề này mãi thế."
Tôi cứ cảm thấy Sở Tiêu Tiêu có ý gì đó, giống như là đang thay tôi suy nghĩ đến mối quan hệ với Lâm Phương.
Trước đây cô ấy cũng không thích tôi và Lâm Phương, vì lúc đó cô ấy coi thường tôi nên cảm thấy tôi không hợp với Lâm Phương. Nhưng bây giờ thì khác, thấy cô ấy có ý gì đó. Dường như là thành kiến của cô ấy với Lâm Phương ngày càng nhiều rồi.
Tôi hỏi lại Sở Tiêu Tiêu nhưng cô ấy kiên quyết không nói, tôi dùng nhiều cách để moi thông tin nhưng cũng không moi được gì cả. Bị tôi hỏi như thế, Sở Tiêu Tiêu bèn vứt cho tôi một câu: "Mặc kệcậu.” Sau đó chạy ra khỏi phòng bệnh.
Tôi vỗ vỗ đầu rồi nghĩ lại những lời Lâm Phương đã nói với tôi, cô ấy nói là Sở Tiêu Tiêu thích tôi. Câu này nếu người khác nói thì tôi sẽ không tin đầu nhưng Lâm Phương nói thì tôi tin tuyệt đối.
Giờ thì tôi đã hiểu ra rồi, Tất nhiên là vì Sở Tiêu Tiêu không muốn tôi và Lâm Phương ở bên nhau nhưng Lâm Phương là bạn thân của cô ấy nên cô ấy cũng không thể phá hoại quan hệ của tôi và Lâm Phương được.
Haizzz, tôi đúng là một tên ngốc. Chuyện rõ ràng như vậy mà tôi cũng không hiểu, lại còn định hỏi Sở Tiêu Tiêu bằng được nữa.
Vốn dĩ tôi còn phải đến bệnh viện một tuần nữa nhưng sau khi nằm một tuần thì tôi thực sự không nằm được nữa. Tôi đành nhân lúc bác Triệu không để ý, âm thầm trốn khỏi bệnh viện mà không báo với ai.
Tôi gọi một chiếc xe taxi rồi về nhà, khi về đến cổng nhà thì tôi mới chợt nghĩ ra rằng chủ nhà đã đuổi tôi đi rồi. Sao tôi có thể quên chuyện này được chứ?
Chết rồi! Khi tôi đang định đi thì đột nhiên nhớ đến một chuyện rất quan trọng.
Khẩu súng mà Xuân Đường cướp từ taytên sát thủ người Thái kia vẫn ở trong nhà.
Lúc đó Xuân Đường đã đưa súng cho tôi rồi nhưng tôi sợ để trong vali không an toàn nên để trong két sắt trong nhà. Sau đó chủ nhà đến dọn sạch hành lý của tôi, chắc chắn không có khẩu súng trong đó vì chủ nhà không tốt bụng đến mức trả lại hết đồ tôi bỏ trong két sắt đâu.
Lần này thì toi rồi, súng để trong két sắt rồi. Nếu bị chủ nhà phát hiện thì chắc chắn sẽ báo cảnh sát. Tôi có cách để đối phó với cảnh sát nhưng nếu khẩu súng bị lộ tẩy thì khả năng lớn sẽ làm kinh động đến tổ chức buôn lậu súng kia. Nên cho dù thế nào tôi cũng phải lấy lại được khẩu súng đó.
Lúc đầu tôi định đẩy cửa đi vào nhưng cửa có lắp cảnh báo nên khi mở cửa sẽ động đến hệ thống cảnh báo.
Không còn cách nào khác, tôi chỉ đành gọi điện bảo chủ nhà đến đây. Chủ nhà vừa nghe thấy giọng tôi liền lập tức cúp máy, mẹ nó! Con người tôi có tính cáchrất lì lợm nên chị ta không nghe máy tôi cũng gọi cho bằng được.
Khoảng tầm mười mấy lần sau, chủ nhà bị tôi giày vò quá mới phải bấm nút nghe. Nghe tôi nói quên đồ ở trong phòng thì chị ta liền nói với tôi hai chữ: Cút đi. Sau đó cúp máy ngay.
Tôi lại gọi tiếp nhưng chị ta tắt nguồn rồi. Chị ta được bang Thanh Long dặn dò là không được cho tôi thuê nhà nhưng không ngờ chị ta lại độc ác như thế, đến việc tôi về phòng lấy đồ đạc cũng không được.
Người này đúng là tuyệt tình quá!
Mẹ nó, tưởng tôi dễ bắt nạt thế sao?
Tôi nghĩ ngợi một lúc, trước khi động đến tài sản của tập đoàn Tuấn Nhiên thì tôi xuống cửa hàng tạp hóa ở dưới lầu rồi dùng điện thoại công cộng gọi điện cho chị ta.
"Alo, tôi là Trương Siêu."
"Sao lại là cậu nữa? Cậu đúng là phiềnphức, tôi nói với cậu bao nhiêu lần rồi há? Cậu đã trả phòng rồi thi phong này không có đồ dùng gi liên quan đến cậu nữa. Bây giờ phòng đó tôi đã cho khách mới thuê rồi, sao có thể để cậu tự tiện vào phòng há?"
Nếu như bây giờ chị ta đứng trước mặt tôi thì tôi có thể đấm chị ta mặc kệ chị ta có phải là phụ nữ hay không. Nhưng lúc này tôi chỉ có thể nhắn nhịn thôi.
"Tôi lấy đồ ở trong két sắt thôi, chị có thế bảo khách thuê nhà mới đứng bên cạnh nhìn. Tuyệt đối tôi sẽ không lấy gì cả"
"Dừng lại Những điều này liên quan gì đến tôi? Cậu nghe cho rõ đây, cậu đã trả phòng rồi. Lúc trả phòng cậu không thèm lấy đồ gì đi thì bây giờ cậu không có quyền yêu cầu lấy đồ gì ở căn phòng đó."
Tôi không nhịn được nữa: “ Mẹ chị nói gì thế hả, đó là tôi tự trả phòng sao? Là chị ép tôi đi đó, chị vứt hết hành lý của tôi ra ngoài hành lang và đến tiền cọc chị cũng không trả lại cho tôi."Chị ta còn có mặt mũi nói thể sao! Lần đầu tiên tôi gặp một người phụ nữ vô liêm sỉ như thế.
"Vậy thì sao nào? Cậu làm gì được tôi nào? Cút ngay đi, ở đây không buôn bán gì với cậu đâu. Cả thành phố Thông này có mấy người làm ăn với cậu chứ?"
"Chị biết xấu hổ chút đi được không hả, tôi và chị không thù không oán. Chị không cho tôi thuê nhà cũng được nhưng đâu cần thiết phải bán mạng vì Trần Ngọc Châu như thế, làm người tốt đổi với chị mà nói khó thế cơ à?"
"Liên quan quái gì đến cậu hả?” Chị ta lại cúp máy cái rụp.
Kẻ ngốc này thấy tôi có vẻ không phải là đối thủ của Trần Ngọc Châu nên mới giúp Trần Ngọc Châu sỉ nhục tôi như thế.
Tôi không do dự dùng điện thoại khác gọi điện cho chị ta tiếp. Lúc chị ta biết là tôi thì liền định cúp máy, tôi hừ lạnh một tiếng: “Khoan đã.""Còn có gì đáng nói nữa chứ? Tôi không muốn cho người như cậu thuê nhà, cậu cút xa xa một chút đi. Cậu còn làm phiền tôi thì tôi sẽ báo cảnh sát đó."
"Tôi chỉ nói một câu thôi." Tôi nói: "Tôi gọi để nói với chị một tiếng là lát nữa chị đừng khóc lóc cầu xin tôi."
Nói xong tôi liền cúp máy rồi gọi điện cho giám đốc hành chính tập đoàn Tuấn Nhiên.
"Tôi là Trương Siêu đây, cậu giúp tôi làm một việc..."
Tôi nói ngắn gọn tình hình với cậu ấy rồi bảo cậu ấy lập tức xử lí ngay.
"Anh cứ yên tâm, chuyện này dễ lắm. Phải rồi, sao anh không nói với cô ta thân phận thật của anh, cô ta chắc chắn không dám ngăn cản anh đâu."
“Tôi đang định nói với cậu đây, thân phận của tôi không thể nói cho bất cứ ai biết được.”
"Vâng."Giám đốc tập disan Tuấn Nhien rất chuyen nghiệp nén những chuyên khong nên hỏi cô ấy sing sé khong hói nhiêu.
Sau khi gọi điện thoại xong, toi ngheo xdm xuống trước của cho hài âm. Kháu Sung trong kết sát quá thán rất quan trong nên trước khi lấy được né thi tài không dám rài khéi nữa bước.
Dù sao nâm vùng cũng là điểm mạnh của tôi vì không có bộ đội nào không biết năm vùng cả.
Sau khi chờ tầm mấy tiếng thi cửa thang máy dừng ở tầng mấy. Tăng bảy chú có hai gia đình sinh sống, một nhà là nhà tôi và một nhà là nhà Làm Phưrang dối diện nhà tôi, mên khi thang máy dùng ở tầng mày thi tôi cảm thấy rất kì lia, tôi quay đầu nhìn qua đó thì chí minh thấy Sở Tiêu Tiêu mối giận đùng đùng đi ra. Vừa nhìn thấy tuổi người ở đó liềm chay về phía tôi.
"Quả nhiên là cậu ở đây! Trương Siêu, sao cậu lại tự minh chay ra khôi bệnh viện thế chứ? Còn người ở đây làm gi nữa. Lâm Phương không tìm được cậuđang lo lắng lầm kìa, cậu mau về bệnh viện đi. À không, cậu cứ về nhà nghỉ ngơi đi, để tôi gọi điện cho Phương Phương. Còn đứng ngây ra đó làm gì nữa?"
Tôi cười khổ: "Chị à, cô nói một tràng như thế sao tôi trả lời kịp chứ. Tôi không vào được nhà vì chủ nhà đuổi tôi ra khỏi nhà rồi."
"Tại sao chứ? Dựa vào đâu chứ! Cậu đưa số của chị ta để tôi hỏi cho ra lẽ đi."
Tôi cười rồi nói: “Đừng làm loạn, không cần nói lý lẽ với cô ta đâu. Lát nữa cô ta sẽ phải đến tìm chúng ta để xin lỗi thôi."
Sở Tiêu Tiêu nghi ngờ nhìn tôi, tôi bảo cô ấy kiên nhẫn chờ một lúc rồi một lúc sau bà chủ nhà kia nhất định sẽ đến cầu xin tôi chuyển vào ở lại.
“Tôi không tin, chắc chắn là cậu đang chém gió." Sở Tiêu Tiêu nói.
“Vậy chúng ta cá cược đi." Tôi nói: “Nhưng mà cô thua chắc rồi đấy.”"Xàm xí, nói đi, cược cái gì đây?"
"Nếu cô thua rồi thì phải nói cho tôi biết rốt cuộc Lâm Phương không cho cô nói gì với tôi?"
Mặt Sở Tiêu Tiêu đột nhiên biến sắc rồi đứng dậy đi sang một bên làm lơ tôi.
"Này, không dám à?"
"Tôi không thèm cược với cậu, dù sao tôi cũng thắng chắc rồi. Cậu có gì đáng giá lấy ra mà cược với tôi chứ."
Tôi biết rằng cô ấy không muốn nói. Hay nói cách khác thì chuyện mà cô ấy giấu không nói cho tôi biết chắc chắn không phải chuyện mà Lâm Phương nói cô ấy yêu thầm tôi, cũng không phải là chuyện mà Lâm Phương và người đàn ông khác đi với nhau.
Tôi vất kiệt não cũng không hiểu còn có thể có chuyện gì khiến Lâm Phương không dám nói cho tôi mà Sở Tiêu Tiêu cũng giữ bí mật này kín như bưng. Chuyện này còn nghiêm trọng hơn chuyện Sở Tiêu Tiêu yêu thầm tôi và càng đau lòng hơn chuyện Lâm Phương thân mật với người đàn ông khác.
Tôi không thể không lo lắng được, tôi phải tìm cơ hội khiến Sở Tiêu Tiêu phải nói ra chuyện này.
Vì để khỏi khiến Sở Tiêu Tiêu nghi ngờ nên tôi liền cười rồi nói: “Cô thua chắc thì có, chờ chủ nhà đến đây là biết thôi."
Tôi vừa nói xong thì chủ nhà liền thở hổn hển chạy từ cầu thang bộ lên.
Chị ta vốn dĩ có hơi béo mà phải leo bảy tầng cầu thang thì chẳng khác gì lấy mạng chị ta cả.
"Thang máy bấm mãi không được, tôi vội quá nên đành leo cầu thang bộ lên đây. Trương Siêu à, không làm mất thì giờ của cậu chứ, để tôi mở cửa cho cậu nhé.”Chủ nhà mồ hôi nhề nhại mà cũng không thèm lau đã đến mở cửa cho tôi. Vừa mở cửa vừa giúp chúng tôi lấy dép lê, thái độ và giọng nói hoàn toàn khác hoi näy
Sở Tiêu Tiêu ngơ ngác đứng nhìn rồi ra sức dụi dụi mắt sau đó giữ chặt lấy cánh tay tôi lại, Tôi đau điếng hét lên một tiếng rồi hỏi cô ấy làm gì thế?
"Tôi xem xem có phải tôi đang mơ không. Cậu không biết đấy thôi, tôi nghe bố tôi nói là cậu đắc tội với nhà họ Trần nên cả thành phố Thông này không ai cho cậu thuê nhà. Sao thái độ của chủ nhà của cậu lại tốt thế chứ."
Chủ nhà không chỉ thái độ tốt mà thái độ này ngoan ngoãn giống như cháu chất của tôi vậy.
Chị ta bảo chúng tôi vào nhà, tôi vừa ngồi xuống ghế sô pha thì chị ta liền quỳ xuống khóc lóc: “Trương Siêu à, tôi sai rồi, tôi sai rồi, cậu hãy tha cho tôi đi mà. Căn nhà này cậu muốn ở mấy ngày cũng được, không cần phải trả tiền thuê đâu.""Tôi chỉ cần quay lại lấy đồ đạc thôi, lấy xong tôi sẽ đi. Căn nhà này tôi đã trả rồi thì cũng không muốn chuyển vào ở lại nữa."
"Xem như tôi cầu xin cậu đó, cậu quay về đây ở đi. Là tôi có mắt như mù không thấy núi Thái Sơn, tôi thật lòng xin lỗi cậu."
Chủ nhà liền lật đật rót nước cho tôi, vì căng thẳng quá nên tay chị ta run lấy bẩy làm nước đổ tung tóe khắp nơi.
"Chị đứng dậy đi, không cần phải làm thế đâu. Chúng tôi không bắt nạt chị đâu, Trương Siêu cũng không phải loại người đó."
Nhưng chủ nhà không chịu đứng dậy mà cứ quỳ xuống cầu xin tôi bằng được.
"Trương Siêu, chuyện này là thế nào?” Sở Tiêu Tiêu hoài nghi nhìn tôi, chắc tưởng tôi là người thích bắt nạt kẻ yếu như Trần Ngọc Châu.
"Bà chị à, cứ đứng dậy đi có gì thì từ từ nói, tôi chỉ đến đây để lấy chút đồ thôi.”Chủ nhà thấy tôi có vẻ không phải đang chơi đểu chị ta nên liền đứng dậy ngồi xuống ghế số pha, hai tay để trên đầu gối như học sinh tiểu học.
Sở Tiêu Tiêu đẩy tôi một cái: "Rốt cuộc cậu làm gì chị ta thế? Có gì thì từ từ nói, cần gì phải sỉ nhục người ta như thế chứ?”
Tôi tức quá bật cười: “Oan cho tôi quá, tôi cũng có biết chị ta bị làm sao đâu. Tôi thề tôi chỉ biết là cô ta sẽ đến đây nhưng không biết rốt cuộc là xảy ra chuyện gì."
Tôi cũng cảm thấy rất kì lạ, không biết người của tập đoàn Tuấn Nhiên đã làm gì mà dọa chị ta thành bộ dạng như thế. Tập đoàn Tuấn Nhiên không phải xã hội đen nên không thể nào uy hiếp chị ta được.
Chủ nhà cầu xin một lúc nhưng lại không chịu nói cho tôi biết là xảy ra chuyện gì. Tôi chỉ đành uy hiếp chị ta, nếu chị ta không chịu nói thật thì tôi sẽ mặc kệ chị ta."Tôi nói, để tôi nói. Trương Siêu à, mấy tờ hóa đơn giả đó không phải tôi làm đâu mà là giám đốc của chúng tôi làm. Tôi chỉ làm việc giúp chị ấy mà thôi, mười bốn tỷ đó tôi không nhận được đồng nào đâu.”
"Người hồi nãy gọi điện cho chị đã điều tra được chị làm hóa đơn giả rồi ư?"
Chủ nhà lo lắng đến nỗi đỏ mặt tía tai: "Thật sự không phải tôi làm đâu, tôi cũng chỉ bị lợi dụng mà thôi. Trương Siêu à, cậu không được báo cảnh sát đầu đấy, nếu không tôi chết chắc rồi."
Trong thời gian ngắn như vậy mà người của tập đoàn Tuấn Nhiên đã điều tra rõ ràng chuyện của chị chủ nhà này làm thế rồi, năng lực điều tra này đúng là mạnh hơn cảnh sát nhiều. Đúng là đáng sợ!
"Trương Siêu, tôi cầu xin cậu đó. Tôi còn có con nhỏ mẹ già, tôi không thể bị bắt được. Cậu cứ ở đây đi, tôi sẽ không lấy tiền thuê nhà của cậu đâu."
Tôi lạnh lùng nói: “Vậy tôi thành gì nhỉ?Che giấu tội phạm à? Hơn nữa điều này cũng không phải do tôi điều tra được mà là người gọi điện cho chị điều tra được nên báo cảnh sát hay không không phải do tôi quyết định."
Tôi chỉ biết Tuấn Nhiên nhất định có khả năng trừng trị chủ nhà này nhưng thật không ngờ năng lực điều tra lại lợi hại như thế. Trước năng lực điều tra này của Tuấn Nhiên thì tất cả mọi người đều bị họ nhìn thấu.
Nếu như tôi muốn điều tra về Khương Minh thì Hàn Khôn chắc chắn sẽ là người biết đầu tiên và chú ấy nhất định sẽ không cho tôi làm việc này. Nhưng rốt cuộc là tại sao Hàn Khôn lại không muốn tôi báo thù cho bố mẹ tôi chứ?
Sở Tiêu Tiêu vừa nghe nhắc đến phạm tội thì không nói gì nữa, ngồi im bên cạnh chờ tôi ra quyết định. Chị chủ nhà kia bị dọa cho hồi bay phách tán, tham ô hơn mười bốn tỷ đủ để chị ta ngồi tù mọt gông rồi.
"Tôi thật sự sai rồi, chuyện này là giám đốc chúng tôi bảo tôi làm, tôi khôngnhận được đồng nào đâu. Trương Siêu à, cậu không thể đẩy tôi vào tù được.”
Chủ nhà tuyệt vọng cầu xin tôi. Sở Tiêu Tiêu không nhịn được nữa bèn nói: "Giảm đốc của chị tên gì? Chúng tôi không thể che giấu tội phạm được nhưng ít nhất chị cũng phải nói ra xem giám đốc của chị là ai chứ.”
“Tôi, tôi làm việc ở tập đoàn Cự Ân. Giám đốc của chúng tôi là Trần Ngọc Châu..."
Ha ha! Thú vị đây, Trần Ngọc Châu tự trộm tiền của nhà mình. Chỉ đáng tiếc là tập đoàn Cự Ân là công ty của tập đoàn nên cho dù Trần Như Hải là chủ tịch thì con trai của chủ tịch kiêm giám đốc công ty con cũng không có quyền trộm cắp tài sản của công ty bằng cách làm giả hóa đơn được.
Có chứng cứ này thì đủ để đẩy Trần Ngọc Châu vào tù rồi. Đây là món quà mà tôi chờ rất lâu rồi đấy.
Sở Tiêu Tiêu nói: "Vậy thì tốt quá rồi! Lần này có thể khiến Trần Ngọc Châungồi tù mọt gông rồi!”
Chủ nhà biển sắc rồi chạy lại ôm lấy chân Sở Tiêu Tiêu: "Không được đâu, làm thể thì chúng tôi đều chết cả lũ. Cả thành phố Thông này ai dám bắt Trần Ngọc Châu chứ? Ai dám quản hắn ta chứ, ở thành phố Thông này nhà họ Trần chính là vương pháp đấy. Trương Siêu à, cậu đừng nghênh chiến với nhà họ Trần nữa. Tôi cầu xin cậu đó, xem như là vÌ bản thân cậu đi..."
Tôi ghét nhất loại người này, ai mạnh hơn thì sợ người đó đến nỗi bị người ta giẫm đạp dưới chân mà cũng không biết đường phản kháng lại. Rõ ràng bản thân mình là người bị hại bị Trần Ngọc Châu bắt nạt mà ngược lại còn giúp Trần Ngọc Châu đối phó với tôi. Bây giờ chị ta cầu xin tôi nhưng chỉ cần có cơ hội lật ngược tình thế thì tôi tin chắc chị ta sẽ càng độc ác hơn trước thôi!
Tôi không nói gì cả mà xoay người đi vào phòng ngủ mở két sắt ra. Khẩu súng đó vẫn còn nằm nguyên trong đó, tốt quả rồi. Căn nhà này quả nhiên vẫn chưa có ai vào thuê, nếu không khẩusúng đã bị phát hiện rồi.
Lấy xong khẩu súng đó, tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đi về.
Chủ nhà ôm lấy chân tôi không cho tôi đi rồi cầu xin tôi đồng ý bỏ qua cho chị ta.
Con người ta có những lúc sẽ có sức mạnh kinh người, tôi đẩy chị ta ra mấy lần nhưng không đẩy được nên tôi cũng không thể vì để đẩy chị ta ra mà đánh gãy một chân của chị ta được.
Chủ nhà khóc lóc nước mắt nước mũi tèm lem, còn Sở Tiêu Tiêu thì không nỡ lòng, đẩy chị ta ra mấy lần nhưng không đẩy được nên chỉ đành thở dài một hơi.
Tôi còn tưởng cô ấy sẽ cầu xin thay cho chủ nhà nhưng đột nhiên cô ấy lại chỉ tay vào mặt chủ nhà rồi nói: “Người hại chị không phải chúng tôi, chị cứ nhắm vào chúng tôi làm gì hả?”
“Cô gái à, cô hiền lành lương thiện, tôi cầu xin cô hãy tha cho tôi đi. Tôi cũng biết tôi sai rồi, cô nói với Trương Siêu đi, căn nhà này cậu ấy muốn ở đến khi nào cũng được.”
Sở Tiêu Tiêu nói: “Tôi sẽ không cầu xin giúp chị đâu. Nếu chuyện này là do chị làm thì chị phải chịu trừng phạt”
Chủ nhà hoảng hốt nói: “Không, không, không phải tôi làm đâu.”
“Vậy thì lại càng đơn giản. Trần Ngọc Châu hãm hại chị thì chị chỉ cần đưa ra bằng chứng trước tòa là được. Tôi không tin là chị không giữ lại bằng chứng nào để tự bảo vệ chính mình.”
Chủ nhà vội vàng nói: “Cô nghĩ thì đơn giản nhưng Trần Ngọc Châu không dễ động đến đâu, trừ phi tôi không muốn sống nữa. Tôi cầu xin cô đó, nếu haingười cứ ép tôi như thế thì tôi chỉ có thể, tôi chỉ có thể "
Chị ta càng kích động hơn, cắn môi thật mạnh trông rất hung dữ.
Sở Tiêu Tiêu hết hồn: “Chị muốn làm gì hả?"
Chủ nhà bò từ dưới đất lên ra sức lau nước mắt rồi nói: “Trương Siêu à, cầu xin cậu hãy tha cho tôi đi. Đừng có ép tôi, thỏ bị ép quá cũng sẽ cắn người đấy!”
Tôi vội vàng bảo Sở Tiêu Tiêu đứng ra sau lưng rồi cúi xuống nhìn chằm chằm chủ nhà.
Chủ nhà nói tiếp: “Dù sao đây cũng là thành phố Thông, tôi cũng không biết cậu điều tra hóa đơn giả như thế nào. Nhưng chuyện này chắc chắn chỉ có người trong công ty biết chứ người ngoài không thể biết được, người bạn của cậu ở trong công ty kia tôi nhất định sẽ bảo người tóm cổ ngay!”
“Chị làm sai còn không biết đường sửađối mà còn uy hiếp chúng tôi ượ Sở Tiêu Tiêu tức giận trợn mắt nói.
Chủ nhà biết là cầu xin tôi cũng không có ích gì nên cũng không cầu xin nữa.
Chị ta cười gian ác rồi nói tiếp: "Mọi người chừa cho nhau một con đường sống đi, nếu không sẽ kéo nhau cùng chết thôi. Tôi nói thật với cậu là cậu không động đến nhà họ Trần được đầu, cậu mà ép tôi quá tôi cũng sẽ cần người
Chị ta vừa dứt lời, tôi liền lấy khẩu súng trong túi ra rồi chĩa thẳng vào đầu chị ta, bầu không khí lúc này đột nhiên yên tĩnh lại.
Miệng chủ nhà lập ba lập bắp sau đó giơ hai tay lên cao, mắt trợn ngược lên nhìn chằm chằm vào khẩu súng còn hai tay của chị ta thì run lẩy bẩy. Chị ta muốn quỳ rụp xuống nhưng lại không dám động đậy.
Sở Tiêu Tiêu cũng rất ngạc nhiên không biết vì sao tôi lại có súng nhưng mà cô ấy chỉ bịt miệng lại chứ không nói gì cả.Tôi bèn nói: “Chị nói tiếp đi.”
Chủ nhà: “Tôi... tôi...
Tôi giơ súng lên cao một chút, chị ta liền vội vàng lùi về sau một bước. Chủ nhà sắp khóc đến nơi rồi muốn dùng tay đẩy nòng súng ra. Dù người có gan dạ đến đâu thì đối diện với nòng súng đen kịt này cũng rất sợ sệt.
“Chị không động đến nhà họ Trần được đâu.” Tôi nói.
Chủ nhà điên cuồng gật đầu rồi mếu máo nói: “Đúng, đúng, tôi thật sự không động đến nhà họ Trần được.”
Tôi cười nói: “Vậy chị nhớ lấy, chị cũng không động được đến tôi đâu.”
Tôi từ từ dịch chuyển khẩu súng còn chủ nhà thì bịt tai lại hét lên, tiếng hét của chị ta cách mấy tầng lầu chắc cũng nghe rất rõ. Chị ta ngồi phịch xuống dưới đất, may mà không đái ra cả quần, nếu không thì mất hết mặt mũi rồi.
Khoảng hai giây sau chủ nhà sờ sờ vàođầu mình, thấy không bị xây xát gì mới nghĩ lại hồi nãy không nghe thấy tiếng súng và tôi cũng không hề bắn.
Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đi, tối nay còn phải tìm chỗ ở nữa.
Sở Tiêu Tiêu nhanh chân đi theo tôi đến thang máy rồi nhìn chằm chằm tôi, tôi bèn che mặt lại nói: “Nhìn gì thế? Tôi là bạn trai của bạn thân cô đấy, cô không được thích tôi đâu.”
Sở Tiêu Tiêu đấm một phát vào tay tôi: “Xì, tôi không thèm thích cậu đâu.
Nhưng mà hồi nãy cậu lợi hại thật đấy! Vãi thật, ngầu quá xá, giống y như đang quay phim vậy. Phải rồi, sao cậu lại có súng?”
Chuyện tôi bị sát thủ người Thái ám sát cũng không cần thiết phải giữ bí mật nên tôi kể cho cô ấy hết. Gần đây Sở Tiêu Tiêu cũng hơi thân với tôi nên để cô ấy biết chuyện này nguy hiểm thế nào cũng tốt, để cô ấy có thể đề cao cảnh giác hơn.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Trần Ngọc Châu đúnglà coi trời bằng vung, thuê Xuân Đường hành hung không thành rồi lại thuê thêm một tên sát thủ nữa. Trước đây tôi thật sự không biết cậu ta là loại người này! Haizzz, vậy hôm nay chị chủ nhà đó có nói chuyện chúng ta biết vụ hóa đơn giả này cho Trần Ngọc Châu biết không?”
“Chắc chắn là có rồi. Không phải là chị ta nói rằng chị ta không đắc tội với Trần Ngọc Châu được đó sao.”
“Vậy làm sao đây? Trần Ngọc Châu biết được chắc chắn sẽ ra tay với chúng ta.”
Tôi cười cười chứ không trả lời, chuyển hướng sang vấn đề khác: “Cô đừng vòng vo. Tôi hỏi cô nhé, chuyện Lâm Phương nói cô thích tôi là thật hay giả?"
Nghe giọng điệu của Sở Tiêu Tiêu lúc nãy dường như là không có ý gì với tôi.
Sở Tiêu Tiêu sững người ra rồi im lặng không nói gì. Cô ấy nhìn vào số bẩm lên xuống ở thang máy, né tránh câu hỏi
của tôi.Tôi nói: “Vậy thì xem ra là thật ư?"
“Xàm xí, tôi sẽ không thích bạn trai của bạn thân mình đâu.”
Tôi nói tiếp: “Vậy thì xem ra cô và Lâm Phương quả thật là có chuyện gì đó giấu tôi.”
Tôi vừa nói xong thì Sở Tiêu Tiêu liền véo tay tôi rồi nói: “Cậu gài bẫy tôi hả!”
“Tha mạng, tha mạng, nữ hiệp sĩ tha mạng. Nể tình tôi hôm nay phải ngủ lề đường cô hãy tha cho tôi đi mà
Sở Tiêu Tiêu bỏ tay tôi ra rồi trợn mắt, sau đó nói: “Hay là cậu đến nhà tôi ở đi.”
Nghe cô ấy nói xong tôi sững người ra, hết chỉ tay vào tối rồi lại chỉ tay vào cô ấy, việc này là cô ấy quyết định sao?
Sở Tiêu Tiêu nói thêm: “Yên tâm đi, nhà tôi không có ai ở nhà đâu. Tháng này bố tôi không ở nhà nên chỉ có hai chúng ta thôi.”
Vãi thật, cô gái này không cảm thấy lờitrình nói có vấn đề sao?
Tôi cười rồi nói: “Tôi bắt đầu nghi ngờ lời Lâm Phương nói là thật rồi đó, có phải cô lừa tôi đến nhà cô để dễ ra tay với tôi hơn không?”
Sở Tiêu Tiêu đá vào mông tôi một cái: “Trương Siêu, đồ khốn này!
Ở nhà Sở Tiêu Tiêu thật sự không tiện làm vì cô ấy là phụ nữ độc thân còn tôi cũng có bạn gái rồi, về tình về lý thì tôi không thể đi được.
Hơn nữa nhà cô tôi cũng ở trong tiểu khu Ngọc Long Loan đó, trừ khi họ chuyển khỏi nơi đó, nếu không tôi tuyệt đối sẽ không vào đó nữa.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Vậy cậu đi đầu được chứ? Cả thành phố Thông này không ai cho cậu thuê phòng đâu. Này, tôi biết rồi, không phải là cậu muốn ở chung với Lâm Phương đấy chứ? Nói thật với tôi đi, cậu và Phương Phương ở bên nhau bao lâu rồi, cậu đã làm gì mờ ám với cô ấy chưa hả?"Sở Tiêu Tiêu nói một lúc thì tôi nổi hết da gà, đúng lúc thang máy vừa đến nơi nên tôi liền đi vào thang máy.
Sở Tiêu Tiêu vẫn gặng hỏi bằng được: “Này, chỉ mới hôn môi thật sao? Cậu đúng là ngây thơ quá.”
Sở Tiêu Tiêu nói tiếp: “Thanh niên ở tuổi này rồi sao chỉ mới hôn môi chứ. Trương Siêu này, không phải là cậu có vấn đề chứ, cậu phải nói với Phương Phương chứ đừng làm lỡ hạnh phúc cả đời của cô ấy.”
Tôi tức đến mức muốn chửi đổng lên: “Tôi có vấn đề hay không cô có cần thử không hả?"
Sở Tiêu Tiêu cười sặc sụa, cô ta làm thế khiến tôi tức đến nỗi muốn hộc máu.
Tối hôm đó tôi thật sự không tìm được chỗ nào để nghỉ ngơi nên chỉ đành ở ké chỗ Hạ Cát Hoài một đêm. Tôi mua một ít đồ định uống một bữa với Hạ Cát Hoài nhưng không ngờ tên này lại nói tối nay phải tăng ca. Vừa mới bắt được bọn xã hội đen của bang Thanh Long nên cậu ta phải thẩm vấn mấy đêm liền, vừa về mở cửa cho tôi liền phải đi tăng ca ngay.
Buổi tối tôi nằm trên giường rồi nghĩ lại những chuyện xảy ra trong mấy hôm nay, cứ giống như đang nằm mơ vậy. Tôi thật không ngờ vướng vào một đống việc phức tạp như vậy mà tôi cũng có thể thoát thân ra được và sống đến tận bây giờ.
Bây giờ tôi nằm trên giường tĩnh lặng như thế này nhưng sóng gió ở thành phố Thông cũng chưa hề dừng lại, mà bây giờ nó chỉ tạm thời lắng lại để ấp ủ một cơn bão lớn mạnh hơn mà thôi.
Hai cha con Trần Như Hải và Trần Ngọc Châu tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho tôi đầu. Chỉ là Trần Như Hải làm việc rất thận trọng chứ không hấp tấp như Trần- Ngọc Châu nên trước khi chưa nắm chắc được một trăm phần trăm thì ông ta sẽ không làm bừa.
Nhưng tôi cũng không thể chờ đến lúc ông ta nằm chắc được một trăm phần trăm thì mới ra tay được.
Tôi luôn mong Trần Ngọc Châu sẽ đến gây chuyện với tôi nhưng Trần Như Hải quản lí Trần Ngọc Châu chặt quá. Hi vọng bà chủ nhà hôm nay sẽ đến gặp và nói cho Trần Ngọc Châu biết.
Tôi cầm khẩu súng đầu giường lên nhìn một lúc rồi nghĩ chỉ cần Trần Ngọc Châu đến gây chuyện với tôi thì việc đưa khẩu súng ra dọa bà chủ nhà ngày hôm nay cũng không uổng công vô ích.
Cho dù là vì Lâm Phương hay là vì tiết kiệm thời gian để điều ra Khương Minh thì tôi cũng phải nhanh chóng xử lí gọn Trần Ngọc Châu.
Tôi có thói quen từ khi đi lính là đến mười giờ tối sẽ đi ngủ đúng giờ, nhưng bây giờ nằm trên giường lăn qua lăn lại tôi vẫn không tài nào ngủ nổi, trong lòngcứ cảm thấy có chút gì đó lạc lõng.
Lăn qua lăn lại tầm mười mấy phút thì đột nhiên điện thoại reo lên là Lâm Phương gọi đến.
Giọng nói của Lâm Phương rất dịu dàng và có chút tức giận trách tôi sao lại rời khỏi bệnh viện làm cô ấy lo lắng.
Tôi xuất viện sớm hơn dự định vì thực sự chờ không nổi nữa, tôi phải nhanh chóng giải quyết Trần Ngọc Châu để Lâm Phương có thể sống một cuộc sống an toàn và tôi mới có thể đi điều tra báo thù cho bố tôi.
Nhưng tôi không thể nói cho cô ấy chân tướng này vì đến bây giờ Lâm Phương vẫn chưa biết nguyên nhân tôi bị tai nạn nên tôi thật sự không muốn làm cô ấy lo lắng.
Tôi chỉ đành xin lỗi cô ấy và đảm bảo với cô ấy rằng tôi đã khỏe rồi, nếu cô ấy không tin thì bây giờ có thể đến đây đánh tôi thử xem.
“XÌ, sao anh có thể nói như thế chứ. Anhđừng có làm bừa đẩy, em không muốn nhìn thấy anh bị làm sao nữa đâu.”
Trong phòng rất yên tĩnh, chỉ có giọng mới dịu dàng của Lâm Phương trong điện thoại phát ra, trong lòng tôi bỗng chốc thấy thoải mái hẳn lên. Có một người bạn gái tốt như thế thì tốt quá rồi, tôi nhất định phải bảo vệ cô ấy, không thể để bất cứ ai làm tổn thương cô ấy.
Sáng hôm sau tôi bị tiếng gõ cửa làm tỉnh giấc.
Quầng mắt của Hạ Cát Hoài thầm như gấu trúc, ngập dài ngáp ngắn nhìn tôi gật gật đầu
“Cầu tăng ca cả đêm đấy à?”
“Haizzz, bắt được một con cá lớn rồi đấy, cậu biết người tối qua cậu bảo tôi bắt là ai không? Đó là tên đầu sỏ nhỏ của bang Thanh Long đó. Thành phố Thông luôn bắt các băng đảng nhưng từ trước đến nay chưa từng bắt được nhân vật lớn như vậy. Người anh em à, lần này tôi lập công lớn rồi đấy. Cảm ơn nhé!”“Thằng nhãi này, khi nào phát tài đừng quên tôi là được!” Tôi không nói cho Hạ Cát Hoài rằng tên Hoàng Mao này không phải là nhân vật lớn gì vì đối với bang Thanh Long mà nói thì hắn thật ra chỉ thuộc hàng tép riu mà thôi.
Nhưng cũng chính vì là tép riu nên Hạ Cát Hoài mới không bị phê bình mà ngược lại còn được biểu dương. Nếu như bắt được nhân vật dạng cỡ Khương Minh thì cái mạng của Hạ Cát Hoài chưa chắc đã giữ được, nhưng mà tôi cũng sẽ không giương mắt đứng nhìn cậu ấy xảy ra chuyện đâu.
Có tôi và tập đoàn Tuấn Nhiên ở đây thì bạn của tôi cũng sẽ được bảo vệ.
Sức khỏe của bố Lâm Phương đã khỏe lên nhiều rồi, tuy là chưa thể xuất viện nhưng cũng không cần Lâm Phương ngày nào cũng chăm sóc nữa, em trai Lâm Khang của cô ấy rảnh rỗi ngày nào cũng ở nhà nên có thể chăm sóc bố.
Nghe nói là Lâm Khang lại lấy chuyện này ra để đòi tiền Lâm Phương, hắn nói là hắn gánh vác trách nhiệm thay chịnên đương nhiên chị phải đưa tiền cho hàn. Lâm Phương không biết làm cách nào khác nên chỉ đành bỏ dở kì nghỉ chưa hết để đến công ty đi làm sớm hơn dự định.
Mới sáng sớm Sở Tiêu Tiêu đã lái xe đến đón tôi, tôi đi xuống dưới lầu nhà Hạ Cát Hoài thì xe của cô ấy đã đỗ trước mặt tôi rồi, còn học cách đứng dựa vào cửa sổ xe vẫy vẫy tay bảo tôi lên xe như trên phim nữa chứ.
“Sao cô lại đến đây?” Tôi ngồi vào ghế lái phụ rồi nói.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Cậu đừng tưởng tôi không nhớ nữa nhé, cậu nói muốn đền cho tôi một công ty quảng cáo cơ mà. Đừng có lấp liếm nhé.”
Tôi có lấp liếm đâu vì tôi mua Lục Thông lại là để chuẩn bị đền cho Sở Tiêu Tiêu mà. Tập đoàn Tuấn Nhiên không thể chống lưng và đảm bảo cho tập đoàn Sở Thị được nhưng tôi đã phá vỡ vụ làm ăn của Sở Tiêu Tiêu thì việc đền cho cô ấy một công ty quảng cáo cũng không có gì to tát.Nhưng mà tôi muốn trêu chọc Sở Tiêu Tiêu một lát nên liền thoải mái ngồi dựa vào ghế uể oải nói: “Tôi nói gì cô cũng tim thế à, tôi đêm nổi công ty quảng cáo cho cô hả?”
Sở Tiêu Tiêu cười một cách xảo quyệt rồi nói: “Cậu đền được.
“Cô nhầm rồi đó, tôi chỉ nói cho sướng miệng thế thôi.”
Sở Tiêu Tiêu khởi động xe đạp chân ga rồi ngồi dựa vào vô lăng nhìn tôi cười một cách gian xảo “Sao cậu lại không đền được chứ, thiếu gia tập đoàn Tuấn Nhiên
“Sao cô lại biết
Tôi ngày người ra vì tôi chưa từng tiết lộ thân phận của mình với cô ấy, hơn nữa nội bộ tập đoàn Tuấn Nhiên cũng bảo mật thân phận của tôi, đến cô tôi cũng không biết được sự thật này.
Sở Tiêu Tiêu cũng vô cùng ngạc nhiên “Tôi đoán thôi, cậu đúng là "Vãi thật! Tôi ôm lấy đầu tức đến nỗi hộc máu, sao tôi có thể mắc bẫy dễ dàng thế chứ. Cũng tại tôi, tôi cứ cảm thấy Sở Tiêu Tiêu ngốc ngếch chứ không ngờ cô ấy lại bẫy tôi.
Sở Tiêu Tiêu há hốc miệng: “Cậu có nhiều mối quan hệ với người của tập đoàn Tuấn Nhiên như thế mà, vốn dĩ tôi cho rằng cậu là bà con họ hàng của giám đốc Cù. Cho đến hôm qua tôi thấy chủ nhà cậu sợ sệt như vậy nên tôi đoán thân phận của cậu chắc không phải là họ hàng. Tôi tùy tiện đoán như thể không ngờ lại đúng.
“Tôi, tôi không muốn nói gì cả. Cô lái xe di di."
Da mặt Sở Tiêu Tiêu dày như bờ tường vậy, cô ấy liền rướn người sang nhìn mặt tôi rồi nói: “Vâng thưa ông chủ, từ bây giờ tôi sẽ là đàn em của cậu, cậu bảo tôi làm gì tôi sẽ làm thế.”
“Sở Tiêu Tiêu, cô có thể nhặt lại khí phách không sợ trời không sợ đất khi mà cô mới về nước gặp tôi lần đầu tiên lại không?”“Không được, con người tôi luôn khuất phục trước kẻ mạnh, đi theo kẻ giàu, trốn khỏi kẻ nghèo. Cậu đã nói đền cho tôi một công ty quảng cáo thì phải đền cho tôi.”
Tôi hối hận rồi, tôi thật sự hối hận rồi. Sao tôi có thể dính líu tới người phụ nữ hổ báo này mãi vậy chứ, sớm biết như thế này thì bảo giám đốc Cù cho cô ấy một dự án nào đó là xong chuyện rồi.
Sở Tiêu Tiêu cười sặc sụa rồi đột nhiên bóp còi làm tôi hết hồn, sau đó hưng phấn nói: “Vậy sau này chẳng phải là Phương Phương sẽ trở thành bà chủ của tập đoàn Tuấn Nhiên sao? Trời đất, Phương Phương đúng là tốt số thật. Tốt quá rồi, vốn dĩ tôi còn lo Phương Phương và cậu sẽ không thể kéo dài được lâu nhưng với thân phận bây giờ của cậu thì Phương Phương tuyệt đối sẽ không rời xa cậu đầu”
Lẽ nào nếu tôi không phải như bây giờ thì Lâm Phương sẽ rời xa tôi sao? Trong lòng tôi rất khó chịu nhưng biết là hỏi cũng không có ích gì vì Sở Tiêu Tiêu sẽ không nói xấu Lâm Phương nên tôi cũng không hỏi nữa