Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 94-99
Phòng làm việc lại trở nên yên ắng, tôi và Sở Tiêu Tiêu không đi vội mà ở lại mở cửa sổ thông gió ra cho mùi xăng bay đi hết, nếu không nhiều xăng trong phòng kín như thế này thì thực sự quá nguy hiểm.
Trôi qua lâu như thế nên bên ngoài đã rất yên tĩnh, tôi vừa mở cửa sổ ra thì một luồng gió thổi vào khiến tôi bừng tỉnh.
Sở Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh tôi, cô ấy còn chìm trong mớ hỗn độn của sự kích động và hưng phấn hồi nãy, mặt mày đỏ bừng.
“Cậu, có cần nói chuyện không?” Cô ấy nhìn tôi rồi hỏi.
“Câu này tôi chỉ nghe được trong quân ngũ, chúng tôi gọi nó là báo cáo suy nghĩ. Chỉ đạo viên Tiêu à, cô muốn tôi báo cáo suy nghĩ với cô à?”
“Cậu đừng cảnh giác như thế chứ. Tôi đã nhìn ra rồi, từ khi nhắc đến Khương Minh thì tâm trạng của cậu đã không ổn rồi, tôi chưa từng thấy cậu như thế baogiờ. Hôm nay cậu sắp xếp mấy việc này chỉ là để biết chuyện của Khương Minh nhỉ.”
Tôi muốn phủ nhận nhưng mà nhìn ánh mắt sáng rực của Sở Tiêu Tiêu thì lại cảm thấy mình thật sự không lừa được cô ấy.
Tôi chỉ đành gật đầu.
“Chuyện này tôi không muốn nói, đây là chuyện nhà tôi.” Tôi thở dài một hơi.
Tôi không muốn nói cho bất cứ người nào biết, tôi phải báo thù cho bố mẹ tôi bởi vì tôi thật sự không biết bản thân mình có làm được không.
Tôi nhìn có vẻ là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên nhưng thật ra tôi chỉ là một tên không hiểu gì cả. Ở trên chiến trường thì tôi có các chiến hữu đáng tin cậy giúp đỡ, ở đây thì tôi có gì chứ? Hàn Khôn mà tôi tin tưởng nhất cũng không bằng lòng giúp đỡ tôi.
Tại sao? Tôi thật sự rất muốn hỏi Hàn Khôn nhưng nhiều bằng chứng như vậyđã chứng minh được rồi. Khương Minh và cái chết của bố mẹ tôi tuyệt đối có liên quan đến nhau, Triệu Tử Thâm cũng nói là sau khi Khương Minh giết hại một đôi vợ chồng thì liền rời khỏi thành phố Thông, thời gian này hoàn toàn trùng khớp với chuyện của bố mẹ tôi. Tại sao Hàn Khôn lại không muốn đi điều tra?
Dựa vào sức mạnh của tôi thì tôi có thể giết Khương Minh báo thù cho bố mẹ tôi không?
Nếu họ thật sự chết oan thì nhiều năm nay mọi thù hận mà cô tôi đổ lên người tối đều hoàn toàn sai lầm!
Tại sao Hàn Khôn lại không muốn điều tra? Lẽ nào chú ấy và Khương Minh....
Tôi không muốn nghĩ sâu hơn nữa nhưng cảm thấy sau chuyện này là cả một bóng tối dày đặc, nếu như tôi cứ điều tra tiếp thì sẽ phát hiện ra những điều hắc ám đến không dám tin.
Sở Tiêu Tiêu nhẹ nhàng xoa vai tôi: “Cậu không muốn nói thì thôi. Nhưng mà Trương Siêu này, con người không thểcất giấu tất cả mọi việc trong lòng được, khả năng của con người có hạn nên một mình không thể kham nổi nhiều việc vậy đầu. Tôi cứ cảm thấy cậu có quá nhiều bí mật. Lúc còn học cấp ba dường như cậu không hợp với tất cả mọi người, bây giờ cậu lại trở thành thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên rồi. Cho dù cậu không muốn nói cho tôi thì cũng có thể nói cho Lâm Phương biết. Nhịn quá sẽ không hay đâu.”
Tôi thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi cười nói: “Chờ sau buổi họp lớp tôi sẽ công khai thân phận của tôi cho Lâm Phương biết. Vốn dĩ tôi định xử lí tận gốc Trần Ngọc Châu nhưng bây giờ có video này của cô rồi thì Trần Ngọc Châu chắc sẽ không dám làm gì chúng ta đâu”
Sở Tiêu Tiêu trầm ngâm gật đầu.
Hai chúng tôi nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, sau khi im lặng một hồi thì Sở Tiêu Tiêu nói: “Chúc mừng cậu.”
Không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không mà cứ cảm thấy giọng điệu củacô ấy nghe có vẻ không vui cho lắm.
Lần này sau khi đuổi được Trần Ngọc Châu thì hắn không hề đến tìm tôi nữa, cuộc sống lại trở nên tĩnh lặng lại.
Sở Tiêu Tiêu tuy là rất hổ báo nhưng về mảng thiết kế thì cũng rất có tài, cô ấy vừa đến công ty thì đã nhận được mấy đơn đặt hàng lớn rồi. Nghiệp vụ của công ty tăng lên gấp bội khiến cho Lục Thông cười hớn hở cả ngày đến nỗi không mở mắt ra nổi.
Nhưng mà đã lật đổ được suy tính của Sở Hoài Ân, công ty Lục Thông hợp tác với tập đoàn Tuấn Nhiên. Rõ ràng không thể gây nên ảnh hưởng kinh tế gì cho tập đoàn Sở Thị của ông ta, tập đoàn Sở Thị đã truyền đến tin tức sắp bị phá sản.
Sở Hoài Ân đến tìm Sở Tiêu Tiêu mấy lần nhưng mà nghe nói bây giờ Sở Tiêu Tiêu đã được tập đoàn Tuấn Nhiên thuê làm nhân viên kinh tế nên ông ta cũng không nói gì nhiều mà chỉ dặn dò Sở Tiêu Tiêu là nhất định phải tiếp cận tạo quan hệ với người của Tuấn Nhiên, tốt nhất là cứu được tập đoàn Sở Thị.Sở Tiêu Tiêu không nói gì nhưng tôi có thể nhìn ra rằng cô ấy rất lo lắng chuyện tiền bạc. Nghe nói Sở Hoài Ân nợ một khoản rất lớn mà không trả được, hình như là cá cược rồi bị người ta chơi khăm. Bên ngoài đồn rằng Sở Hoài Ân muốn gả con gái cho tên nhà giàu trong thành phố Thông tên là Lí Thừa Vũ rồi đổi lấy một số tiền sính lễ lớn để cứu cả tập đoàn Sở Thị vượt qua hoạn nạn.
Tôi cũng có hỏi Sở Tiêu Tiêu, nếu như thật sự gặp khó khăn thì tôi có thể cho cô ấy mượn tiền nhưng phải thay tôi giữ bí mật thân phận.
“Không cần đầu, chúng ta là bạn bè mà. Cậu cho tôi mượn một số tiền lớn thế tôi cũng không trả được đâu. Tôi không muốn chúng ta từ bạn bè trở thành quan hệ chủ nợ và con nợ đâu.”
“Bạn bè mới cần giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
“Tôi đã nói không cần là không cần. Sở Tiêu Tiêu kiên quyết nói.
Tôi thật sự hết cách với cô ấy, tính cách của cô ấy chính là như thế.Vào lúc đó thì Lâm Phương cũng bị em trai cô ấy quấy rầy, em trai cô ấy cứ hai ba ngày lại tìm cô ấy đòi tiền.
Lâm Phương nói với tôi Lâm Khang lại vay nặng lãi nên người bên vay nặng lãi đến tận nhà tìm cậu ta để đòi nợ. Bố Lâm Phương mới làm xong phẫu thuật bệnh tim nên cần phải nghỉ ngơi, kết quả lại bị người của bên vay nặng lãi quấy phá đến nỗi ngủ cũng không được mà ăn cũng không nổi.
Tôi nhờ Hạ Cát Hoài đến mấy lần nhưng Ha Cát Hoài về rồi nói với tôi là đến đó cũng không có ích gì.
Hạ Cát Hoài nói bây giờ bọn vay nặng lãi không giống như trước đây nữa, họ còn hiểu pháp luật hơn cả cảnh sát.
“Người xưa có câu này: không sợ lưu mạnh mà chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Tôi đưa một nhóm người đến đó thì đầu tiên họ đòi xem bằng cảnh sát, sau khi xem xong thì cậu đoán xem họ làm gì nữa? Họ đưa danh thiếp cho tôi, mẹ nó chứ đều là tốt nghiệp thạc sĩ đại học chính trị và pháp luật đấy. Tôi chỉ là sinhviên đại học bình thường, tôi ở trước mặt họ giống như là gà cỏ nhìn thấy phượng hoàng ấy. Họ nói là họ thường đi đòi nợ, không đánh ai, cũng không quấy rối ai. Lời họ nói rất có đạo lý, họ chặn trước của nhà Lâm Khang, chúng tôi cũng không có cớ gì để bắt người. Cậu nó họ làm ồn, gây sợ hãi nhưng sau khi chúng tôi đến đó thì họ còn vô cũng ngoan ngoãn. Trời đất tôi thật sự hết cách rồi đó, cậu bảo bố vợ tương lai của cậu chuyển chỗ đi.”
Tôi nghe xong thì dở khóc dở cười thật sự, tôi còn tưởng bọn cho vay nặng lãi này giống như trong lời đồn là vác dao đến uy hiếp Lâm Khang cơ.
“Vậy thì không làm phiền cậu nữa, cứ giúp tôi đưa bố mẹ Lâm Phương ra ngoài đã.”
Tôi bảo Hạ Cát Hoài đưa theo mấy người rồi đón bố mẹ Lâm Phương đến ở tại nhà Lâm Phương bây giờ đang ở. Hạ Cát Hoài cứ nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, kiểu như hận tôi sao rèn sắt không thành thép mãi vậy.
viên đại học bình thường, tôi ở trước mặt họ giống như là gà cỏ nhìn thấy phượng hoàng ấy. Họ nói là họ thường đi đòi nợ, không đánh ai, cũng không quấy rối ai. Lời họ nói rất có đạo lý, họ chặn trước của nhà Lâm Khang, chúng tôi cũng không có cớ gì để bắt người. Cậu nó họ làm ồn, gây sợ hãi nhưng sau khi chúng tôi đến đó thì họ còn vô cũng ngoan ngoãn. Trời đất tôi thật sự hết cách rồi đó, cậu bảo bố vợ tương lai của cậu chuyển chỗ đi.”
Tôi nghe xong thì dở khóc dở cười thật sự, tôi còn tưởng bọn cho vay nặng lãi này giống như trong lời đồn là vác dao đến uy hiếp Lâm Khang cơ.
“Vậy thì không làm phiền cậu nữa, cứ giúp tôi đưa bố mẹ Lâm Phương ra ngoài đã.”
Tôi bảo Hạ Cát Hoài đưa theo mấy người rồi đón bố mẹ Lâm Phương đến ở tại nhà Lâm Phương bây giờ đang ở. Hạ Cát Hoài cứ nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, kiểu như hận tôi sao rèn sắt không thành thép mãi vậy.dùng cái cớ gì đây. Tôi hỏi Lâm Phương rằng hay là tôi đi vay hai trăm ngàn thay Lâm Khang trả nợ trước, Lâm Phương sững người ra không biết nên nói gì, dường như muốn gật đầu nhưng nước mắt đã rưng rưng, nếu gật đầu thì nước mắt sẽ rơi xuống nên cuối cùng cô ấy cũng không gật đầu.
Tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là Lâm Khang e sẽ ngựa quen đường cũ. Lần này cho nó hai trăm ngàn thì lần sau nó còn đòi bao nhiêu nữa, tôi có tiền nhưng tiền của tôi cũng không phải là từ trên trời rơi xuống...
Khoan đã, tiền của tôi đúng là từ trên trời rơi xuống thật.
Đây không phải là trọng điểm mà trọng điểm là Lâm Phương sẽ bị tên ác quỷ hút máu người này quấy rầy cả đời. Hắn không bỏ được cờ bạc, một khi mà tôi công khai thân phận thì hắn chỉ càng điên cuồng hơn, bởi vì hắn biết tôi sẽ trả tiền giúp hắn. Như thế thì ngược lại làm hại cậu ta rồi.
Dù sao Hạ Cát Hoài cũng nói rồi, mấytên cho vay nặng lãi đó rất văn minh. Hay là cứ để bọn họ giúp Lầm Khang cai nghiện tại bạc đi, cử coi như là nhân viên cái bài bạc miễn phí vậy
Để giúp tên em trai nghiện bài bạc này thì Lâm Phương càng ngày càng bận, có lúc vừa tam làm liền mất tích. Tôi rất thương cô ấy, đã mấy lần nghĩ rằng hay là đưa hai trăm ngàn cho Lâm Phương...
Nhưng mà người đi lính như chúng tôi thì ý chí rất kiên định, việc gì đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi, cho dù muốn giúp thì tôi cũng phải chờ Lâm Khang cai được bài bạc triệt để rồi mới giúp
Có một hôm Lục Thông có việc tìm Lâm Phương nên đêm tìm tôi, tôi gọi điện thoại cho Lâm Phương cũng không gọi được
Quái là rất ít khi tôi không tìm được Lâm Phương. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì mềm liền gọi điện cho Hạ Cát Hoài bảo cậu ấy giúp tôi tìm Lâm Phương
“Chuyện nhỏ này cứ chờ tôi nằm phút.Hạ Cát Hoài bảo đảm: “Tôi kiểm tra định vị của điện thoại cô ấy, bây giờ người anh em này nằm trong đội cảnh sát hình sự rồi nên có chút quyền hạn này đấy.”
Trong lòng tôi nghĩ làm thế không hay lắm nhưng mãi không tìm được Lâm Phương nên tôi cũng không có cách nào khác.
Năm phút sau thì Hạ Cát Hoài nói: “Ở quán cafe Bản Đảo, để tôi gửi địa chỉ qua Wechat cho cậu nhé.”
Tôi nhận được tin nhắn liền lập tức đi đến địa chỉ đó, chỗ này cách không xa lắm nên chỉ một chốc tôi đã tới nơi.
Khi tôi dừng xe lại thì nhìn thấy một chiếc xe rất quen, tôi bèn đi qua đó. Người ngồi trong xe là Trần Ngọc Châu, Trần Ngọc Châu cũng nhìn thấy tôi và hắn còn cười với tôi.
Là trùng hợp sao? Tại sao Trần Ngọc Châu cũng ở đây?
“Phương Phương, em không sao chứ?"Khi tôi tìm thấy Lâm Phương thì cô ấy đang ngồi ngây người trong góc quán, ly cafe trước mặt đã nguội lạnh mà cô ấy cũng không uống ngụm nào.
Lâm Phương vô cùng ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đến đây?”
Mắt cô ấy đỏ hoe giống như vừa mới khóc xong, tôi lo lắng hỏi cô ấy là có chuyện gì? Có phải là bị người ta bắt nạt hay không?
“Là Trần Ngọc Châu bắt nạt em sao? Để anh đi tìm hắn ta tính sổ.”
“Anh đứng lại!” Lâm Phương kéo tôi lại rồi căng thẳng nói: “Anh đi đâu thế, không liên quan gì đến hắn.
Tôi thở phào rồi nói: “Rốt cuộc là ai bắt nạt em? Em khóc đỏ mắt rồi kìa.”
“Không, không có ai cả. Em ngồi ở đây để yên tĩnh chút thôi.”
Tôi ngồi đối diện với Lâm Phương, trên bàn còn in lại vết của một cái ly. Không thể nào là do nhân viên phục vụ chưalau bàn được mà chắc chắn là có người mới ngồi ở đây, sau đó uống xong ly cafe rồi nhân viên phục vụ dọn đi nhưng tại sao Lâm Phương lại nói dối tôi chứ?
Tôi không kiềm chế được nghĩ đến Trần Ngọc Châu, lẽ nào tôi gặp hắn ở đây là trùng hợp sao?
Tôi không nói gì cả mà lấy ngón tay lau vết nước in lại trên bàn rồi nghĩ nên hỏi Lâm Phương thế nào để cô ấy không giận. Nhưng dù sao tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng, lúc này Lâm Phương có chút căng thẳng nói: “Ừm, thật ra là mấy người chủ nợ của Lâm Khang.”
“Oan có đầu nợ có chủ, họ đến tìm em làm gì? Là ai đến tìm em để anh đi tìm họ!"
Tôi biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi thì Lâm Phương mới đau lòng như thể. Có người em trai như Lâm Khang đúng là xui xẻo tám đời, vốn dĩ Lâm Phương không nợ nần gì nhưng lại luôn phải đi gánh nợ thay cho Lâm Khang.
Lâm Phương khóc rồi kéo tôi lại: “Anhđừng đi tìm họ, họ biết anh có bạn là cảnh sát sẽ không dám làm gì anh đâu nhưng khi bạn anh vừa đi thì họ liền giày vò Lâm Khang.”
“Ai dám động tay động chân, mẹ nó anh sẽ cho nó vào tù bóc lịch! Phương Phương, em yên tâm, anh sẽ không để đám người này thừa nước lấn tới đâu.”
“Anh đừng đi, em xin anh đừng đi mà. Họ có cách để giày vò bọn em, họ không ra tay đánh Lâm Khang nhưng ngày nào họ cũng làm phiền Lâm Khang. Lâm Khang không ra được khỏi nhà, cũng không có cách nào để đi làm. Cứ như thế này thì Lâm Khang chẳng còn gì nữa.”
Trong lòng tôi nghĩ Lâm Khang vốn dĩ là đồ vô dụng rồi, ai còn có thể khiến đồ vô dụng trở nên vô dụng hơn chứ? Nhưng mà nhìn thấy Lâm Phương đau lòng như thế thì tôi cũng không nói ra được điều đó.
“Vậy thì làm sao được? Nhiều tiền như thể em có thay nó trả hết được không?”Nước mắt Lâm Phương bỗng rơi xuống, tim tôi đột nhiên đau nhói, vội vàng lau nước mắt cho cô ấy. Tôi cảm thấy bản thân mình đúng là không ra gì, thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, tôi trả nợ thay cô ấy cũng không có gì to tát.
“Em đừng khóc nữa, số tiền này hay là chúng ta cùng nghĩ cách đi.”
Lâm Phương càng khóc to hơn: “Năm trăm ngàn đấy, em nghĩ cách gì bây giờ?”
“Sao lại biến thành năm trăm ngàn rồi?”
“Lãi mẹ đẻ lãi con, Lâm Khang bị người ta lừa rồi! Nếu như không trả được thì bọn em thật sự không trả nỗi nữa.”
Tôi thật sự không muốn quan tâm đến tên Lâm Khang đó nhưng Lâm Phương đau lòng như thế thì sao tôi đành lòng nổi chứ?
Lâm Phương nói: “Hôm nay em đã vay hai trăm ngàn rồi, em không vay được nhiều hơn nữa. Trương Siêu, em phải làm sao đây? Anh giúp em đượckhông?”
Trong lòng tôi rất khó chịu, rất thương Lâm Phương, rất muốn nói với cô ấy rằng tôi sẽ đưa cho cô ấy năm trăm ngàn đó.
Tôi lau nước mắt cho cô ấy, nghĩ một lúc rồi nói: “Em chờ anh một lát, anh đi gọi điện thoại đã. Anh, anh thương lượng với chiến hữu một chút...
Tiền là chuyện nhỏ nhưng chuyện liên quan đến vay nặng lãi thì là liên quan đến xã hội đen. Phàm là chuyện liên quan đến xã hội đen thì tuyệt đối không đơn giản tiền trao cháo múc được. Nếu như xã hội đen có đạo lý như thế thì đã không gọi là xã hội đen rồi.
Giang hồ có luật lệ của giang hồ, nhưng chuyện trong giang hồ thì tôi phải tìm người hiểu biết để hỏi. Vốn dĩ tôi định tìm Triệu Tử Thầm nhưng nghĩ đến chuyện tôi từ chối hợp tác với Triệu Tử Thậm mà bây giờ gọi điện cho cậu ta thì lại không ra làm sao cả. Tôi liền bấm số gọi cho Hàn Khôn.Bởi vì chuyện của Khương Minh mà lâu rồi tôi không gọi điện cho Hàn Khôn. Chú ấy cũng biết tôi cũng vì chuyện này mà có chút oán hờn chú ấy cho nên giờ nhận được điện thoại của tôi thì rất ngạc nhiên.
Tôi kể cho Hàn Khôn nghe rồi chú ấy ừ một tiếng.
“Chú Hàn, cháu muốn giúp cô ấy trả số nợ này. Cháu biết tiền cũng nhiều nhưng mà cháu không muốn cô ấy đau lòng.”
“Ừm... cũng được.”
“Chú Hàn, chú không khuyên cháu à?”
“Xem ra cháu cũng rất do dự xem có nên bỏ tiền ra hay không, cháu gọi điện là muốn chú chửi cho cháu tỉnh ra à.”
Tôi liền nói: “Thế thì không phải, không phải cháu tiếc tiền. Chỉ là cháu cảm thấy Lâm Khang là cái động không đáy, nếu nó biết thân phận thật của cháu thì sẽ càng được nước lấn tới hơn không?”
Hàn Khôn cười nói: “Cháu đã thích côgái đó thì sớm muốn cũng cần công khai thân phận.”
Tôi thở dài một hơi: “Haizzz, chú Hàn là, có phải cháu ích kỉ quá không? Lâm Phương thật lòng thích cháu mà cháu lại cứ luôn nghĩ đến vấn đề tiền bạc”
Hàn Khôn cười phá lên, một lát sau cười xong mới nói: “Cháu đúng là giống hệt bố cháu, thế này nhé, cháu cho cô ấy mượn ba trăm. Các cháu cũng không thể để bọn bay nặng lãi đòi bao nhiều trả bấy nhiêu được, nếu không bọn nhãi này sẽ cứ nhắm vào bọn cháu thôi. Cho dù sau này cháu công khai thân phận rồi thì bọn cho vay nặng lãi không dám đến gây phiền phức cho cháu, nhưng chúng nhất định sẽ không bỏ qua con cá lớn Lâm Khang này đâu. Cháu trả hết ba trăm ngàn tiền mặt rồi, tiền lãi còn lại thì để chủ tìm người đi nói chuyện với chúng. Số tiền này cháu không cần bắt Lâm Phương trả nhưng cháu phải bảo Lâm Khang viết một tờ giấy nợ. Loại nghiện bài bạc này không thể lần nào cũng gánh nợ thay nó mãi được."
Tôi thở phào một hơi: “Chú Hàn! Cháulàm như chú nói vậy. Không giấu gì chú, cháu không tiếc tiền mà cháu chỉ sợ sẽ kiếm thêm phiền phức thôi.”
Hàn Khôn cười nói: "Chuyện phiền phức nên đến thì nó sẽ đến thôi. Nhưng mà có những lúc chuyện nhỏ đến là để giải quyết chuyện lớn hơn đấy..."
Tôi nghe mà ù ù cạc cạc, cứ cảm thấy trong câu nói đó còn có ý khác nhưng mà lại nghĩ mãi không ra.
Giải quyết được gánh nặng lớn trong lòng nên tôi vô cùng vui vẻ.
Trở lại quán cafe, Lâm Phương đang dùng vẻ mặt đầy kì vọng nhìn tôi chăm chằm.
Tôi nói với Lâm Phương là có một người chiến hữu gia cảnh cũng giàu có cho cô ấy vay ba trăm ngàn, đồng thời cũng nói với Lâm Phương là không thể để bọn cho vay nặng lãi đòi bao nhiêu trả bấy nhiêu được. Chúng ta hẹn bọn họ ra nói chuyện và chỉ trả ba trăm ngàn thôi.
“Anh ấy, cho em vay tiền sao? Có đượckhông? Em, em có quen anh ấy đâu...” Lâm Phương có phần bối rối.
“Yên tâm đi, người bạn này rất thân với anh. Chỉ cần em bảo Lâm Khang viết một tờ giấy nợ thì bạn anh sẽ gửi tiền sang ngay.
Lâm Phương do dự nói: “Nhưng con người Tiểu Khang vốn không đáng tin đầu. Đến vay nặng lãi nó cũng vay được thì viết giấy nợ cho bạn anh nó cũng có thể quyt được. Đến lúc đó làm ảnh hưởng tình cảm của mấy anh thì không hay lắm.”
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, lúc này rồi mà Lâm Phương còn nghĩ cho tôi như thế
Tôi ôm chầm lấy cô ấy rồi cọ cọ vào cổ cô ấy, thì thầm: “Yên tâm đi, nếu như Lâm Khang không trả thì dù anh có phải bán hết đồ đạc cũng sẽ thay em trả số nợ này.”
không? Em, em có quen anh ấy đâu...” Lâm Phương có phần bối rối.
“Yên tâm đi, người bạn này rất thân với anh. Chỉ cần em bảo Lâm Khang viết một tờ giấy nợ thì bạn anh sẽ gửi tiền sang ngay.
Lâm Phương do dự nói: “Nhưng con người Tiểu Khang vốn không đáng tin đầu. Đến vay nặng lãi nó cũng vay được thì viết giấy nợ cho bạn anh nó cũng có thể quyt được. Đến lúc đó làm ảnh hưởng tình cảm của mấy anh thì không hay lắm.”
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, lúc này rồi mà Lâm Phương còn nghĩ cho tôi như thế
Tôi ôm chầm lấy cô ấy rồi cọ cọ vào cổ cô ấy, thì thầm: “Yên tâm đi, nếu như Lâm Khang không trả thì dù anh có phải bán hết đồ đạc cũng sẽ thay em trả số nợ này.”sau khi phản kháng nhẹ một chút thì liền ôm lấy cổ tôi để mặc cho tôi hôn và luồn tay vào trong áo cô ấy.
Tôi thật sự không kiềm chế được nữa nhưng dù gì đây cũng là đang ở bên ngoài nên tôi không thể làm bừa được. Một hồi sau, tôi liền ghé vào tai cô ấy rồi nói: "Em cứ chờ đã, chờ sau buổi họp lớp thì anh phải ăn sạch em vào bụng mới được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phương đỏ ửng lên, cắn mồi rồi ngồi dậy, cười hỏi: “Sao lại phải chờ sau buổi họp lớp thế?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ được.”
Hai chúng tôi ngồi một hồi thì Lâm
Phương bảo Lâm Khang đến viết giấy nợ, kết quả là tên xúi quẩy này lại không chịu đến! Nó còn nói với Lâm Phương là muốn giúp thì cứ hai tay đưa tiền đến chứ viết giấy nợ làm quái gì? Lâm Phương tức đến nỗi bật khóc, xém chút chửi toáng lên trong điện thoại.
Tên rùa rụt cổ này nếu không phải là emvợ tôi thì tôi thật sự không muốn để tâm đến hắn chút nào. Cuối cùng, Lâm Phương chỉ đành viết giấy nợ, vốn dĩ tôi không đồng ý nhưng nghĩ là dù sao tờ giấy nợ này tôi cũng không có ý định bắt Lâm Phương trả nên viết thì viết thôi.
Lâm Phương đảm bảo với tôi rằng số tiền này cô ấy sẽ đi đòi chỗ Lâm Khang, cô ấy bảo tôi yên tâm vì giấy tờ nhà đã viết tên Lâm Khang rồi. Chờ xong chuyện này thì cô ấy sẽ bán nhà lớn kia đổi thành căn nhà nhỏ hơn, như thế thì có thể trả tiền cho bạn của tôi.
“Không cần vội đâu, em đừng vội...
Tâm sự ngổn ngang, Lâm Phương miễn cưỡng cười một cái, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết thân phận thật của tôi. Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng đáng ghê tởm của Lâm Khang thì tôi lại không mở miệng ra nói nổi.
ít nhất cũng đã giúp Lâm Phương giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng Lâm Phương không nghe lời tôi chỉ trả ba trăm mà cô ấy trả hết năm trăm ngàn cho chúng. Đến khi tôi biết được thìcũng đã muộn rồi.
Lâm Phương ngày nào cũng phải về nhà chăm sóc bố cô ấy, ngày nào cũng bận bịu nên thời gian chúng tôi ở bên nhau càng ngày càng ít dần.
Sở Tiêu Tiểu tổ chức buổi họp lớp, tôi định sau khi công khai thân phận thì sẽ thuê hai người giúp việc chăm sóc cho bố Lâm Phương, dù sao bây giờ tới ngày họp lớp cũng không còn xa nữa nên tôi liền nói với Hàn Khôn cho Lâm Khang chịu khổ vài ngày vì dù sao để hắn ta nắng tay trên ba trăm ngàn của tôi như thế tôi cũng không vui vẻ chút nào.
“Trương Siêu, cậu chờ một lát.” Lúc gần tan ca thì Sở Tiêu Tiêu gọi tôi lại.
Tôi nhìn bàn làm việc của Lâm Phương, cô ấy đã đi rồi, mấy hôm nay vừa tan ca là cô ấy về rất sớm nên chúng tôi cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian làm việc nói chuyện một lúc thôi.
Sở Tiêu Tiêu dường như cũng có việc gấp nên kéo tôi qua một bên rồi nói: “Xảy ra chuyện rồi.”“Sao thế?"
“Video lần trước ghi cảnh Trần Ngọc Châu nói ra bí mật của Khương Minh không thấy đầu nữa.” Sở Tiêu Tiêu nói: “Rõ ràng tôi lưu nó trong điện thoại rồi mà, nhưng hồi nãy phát hiện nó bị xóa mất rồi. Nhưng không phải tôi xóa mà có người động vào điện thoại của tôi.”
“Cô chắc chắn không? Không phải cô tự xóa sao? Có phải là bộ nhớ điện thoại đầy quá nên tự động xóa không?”
Mặt Sở Tiêu Tiêu tối sầm lại, cảnh giác nhìn hai bên, thấy không có người nghe lén thì mới nói: “Không thể nào, tôi sợ Trần Ngọc Châu báo thù chúng ta nên tôi đã lưu video này vào icloud rồi mà, sẽ không xóa nhầm được đầu, trừ phi tôi mất trí nhớ nếu không thì có người lén động vào điện thoại tôi.”
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi, đây là điện thoại iPhone mẫu mới nhất và tôi phát hiện điện thoại của cô ấy không cài mật khẩu vân tay.
“Gì thế này? Điện thoại của cô không cókhóa vân tay cũng không có nhận diện khuôn mặt sao?”
“Đừng nhắc nữa, từ hôm qua điện thoại bị trục trặc nên tôi khôi phục lại máy, khi làm xong thì chưa kịp cài đặt vân tay và nhận diện khuôn mặt."
“Vậy có phải là khi khôi phục lại bị xóa hết thông tin không?”
“Không thể nào, tất cả nội dụng đều được sao lưu lại hết mà, ảnh và video của tôi không thiếu cái nào hết.” Sở Tiêu Tiêu nói: “Thật ra video không bị mất cũng không sao vì dù sao Trần Ngọc Châu cũng không biết trong tay chúng ta không có video nữa, nhưng mà có người động đến điện thoại của tôi thì làm tôi hơi lo lắng.
Tôi trầm giọng nói: “Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Thông tin khác trong điện thoại cô không mất đi mà chỉ có video này bị xóa. Ai sẽ cố xóa video này chứ?"
Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt lắp ba lắp bắp nói: “Trần, Trần... hắn, ai giúp hắnchứ?”
“Chắc chắn là người có thể tiếp cận được cô, cô thử nhớ lại xem rốt cuộc ai đã động vào điện thoại cô?”
Sở Tiêu Tiêu nói rằng điện thoại của cô ấy hay bỏ trên bàn làm việc nên có thể có rất nhiều người động vào, cô ấy cũng không nghĩ ra là ai.
“Vậy làm sao đây, có phải là Trần Ngọc Châu muốn báo thù chúng ta rồi không?”
“Đừng lo lắng quá, ngày mai là ngày họp lớp rồi. Đến lúc đó tôi sẽ công khai thân phận thật của mình, Trần Ngọc Châu cho dù muốn làm khó tôi thì bố hắn cũng sẽ không để hắn làm bừa đâu”
Lúc này Sở Tiêu Tiêu mới thở phào rồi nói: “Con nhà giàu đúng là không động đến được, khẩu khí cậu nói chuyện hồi nãy nghe ghét ghê.”
“Được rồi, đừng có làm tôi phổng mũi nữa. Cô làm mấy chục năm con nhà giàu rồi, còn tôi mới làm có mấy năm?”“Mặc kệ, cướp của giàu chia cho người nghèo, Tối nay có mời khách hàng ăn cơm, tôi có lẽ lại giành được đơn hàng lớn cho công ty rồi, cậu có muốn khen thưởng tôi không?”
Tôi cười rồi nói: “Có chứ, đi nào. Tối nay tối sẽ mời cô đến chỗ sang trọng chút ăn cơm.
Sở Tiêu Tiêu sững sờ: “Thật hay giả thế?"
“Đương nhiên là thật rồi. Vốn dĩ tôi định đưa Lâm Phương đi nhưng tiếc là cô ấy phải về chăm sóc bố rồi nên chỉ có thể đi với cô thôi. Lái xe của cô đi đi, xe của tôi chướng mắt quá.”
“Nghe đó, nghe cái kiểu ăn nói chảnh chọc của con nhà giàu kìa.”
Sở Tiêu Tiêu hớn hở đi vào thang máy rồi tiện thể trang điểm lại, soi một cái gương lớn hơn bàn tay chút dặm phấn lai.
“Ngày nào cô cũng bởi mấy thứ này lên mặt không khó chịu à? Lâm Phươngtrước giờ có trang điểm đâu mà cũng xinh gái đấy thôi.”
“Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh rồi còn tôi thì khác.” Tôi nói: “Cô cũng xinh mà..."
Sở Tiêu Tiêu nguýt tôi một cái rồi nói: “Tôi còn chưa nói xong mà. Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh còn tôi là tiên nữ hạ phàm. Việc của tiên nữ thì người phàm sao hiểu được chứ, tiên nữ thì phải trang điểm. “Đúng đúng, em sai rồi chị ạ!” Sở Tiêu Tiêu đạp một cú lên chân tôi: “Gọi tiên nữ đi!”
trước giờ có trang điểm đâu mà cũng xinh gái đấy thôi.”
“Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh rồi còn tôi thì khác.”
Tôi nói: “Cô cũng xinh mà..."
Sở Tiêu Tiêu nguýt tôi một cái rồi nói: “Tôi còn chưa nói xong mà. Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh còn tôi là tiên nữ hạ phàm. Việc của tiên nữ thì người phàm sao hiểu được chứ, tiên nữ thì phải trang điểm.
“Đúng đúng, em sai rồi chị ạ!”
Sở Tiêu Tiêu đạp một cú lên chân tôi:
“Gọi tiên nữ đi!”
Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu
Đợi xíu, tôi còn lời muốn nói
Tặng quà ủng hộ tác giả nha!ngã nhoài xuống đất.
“Cô không sao chứ?”
“Trương Siêu, cậu cố ý đúng không hả!”
“Trương Siêu, Tiêu Tiêu, hai người đang làm gì thế?”
Khi tôi đang định đỡ Sở Tiêu Tiêu dậy thì đột nhiên giọng nói của Lâm Phương vang lên, tôi liền ngoảnh đầu lại nhìn, không biết là cô ấy đứng sau lưng tôi từ lúc nào rồi.
Tôi hoàn toàn không để ý đến cô ấy cũng không biết là cô ấy đứng bao lâu rồi nhưng mà nhìn sắc mặt cô ấy thì chuyện hồi nãy nhất định cô ấy nghe thấy hết rồi.
“Phương Phương, em nghe anh giải thích, hồi nãy là ngoài ý muốn thôi.”
Sắc mặt của Lâm Phương rất khó coi, cô ấy một mực lắc đầu. Tim tôi đập thình thịch nhưng Lâm Phương một mực lùi về phía sau, khuôn mặt đẫm nước mắt.Sở Tiêu Tiêu bò dậy, phủi bụi trên người rồi nói: “Phương Phương, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Bà không tin Trương Siêu, chẳng lẽ còn không tin nhân phẩm của tôi ư? Phải rồi, không phải bà về rồi sao, còn ở bãi đổ xe làm gì?”
Lâm Phương cắn môi không để ý đến lời chất vấn của Sở Tiêu Tiêu, gào lên: “Tiêu Tiêu, sao bà có thể đối xử với tôi như thế hả?”
Trong lòng tôi nghĩ bây giờ thì chết thật, hiểu lầm này lớn quá rồi. Tôi liền đuổi theo giải thích với Lâm Phương.
“Phương Phương, người anh thích là em. Lẽ nào em không biết anh đối xử với em thế nào sao?"
Lâm Phương nhìn về phía sau lưng tôi, tôi cũng không biết là cô ấy đang nhìn gì nhưng lúc này tôi chỉ quan tâm đến Lâm Phương nên cũng không quay đầu lại nhìn.
Một lát sau thì Lâm Phương mới bình tĩnh lại rồi hỏi: “Anh thật sự thích em chứ không phải Tiêu Tiêu sao?”“Sao em có thể nghĩ như thế chứ?”
Lâm Phương nói: "Vậy thì anh đứng trước mặt em nói với Tiêu Tiêu rằng người anh thích là em chứ không phải cô ấy đi. Anh bảo cô ấy sau này đừng làm phiền anh nữa, cũng không cần qua lại với anh nữa."
Tôi ngây người ra, cô ấy có ý gì, họ là bạn tốt của nhau cơ mà!
Sở Tiêu Tiêu cũng ngày người ra, cả người run cầm cập hai tay ôm lấy ngực rồi nói: “Lâm Phương, sao bà có thể nói như thế chứ?"
“Chúng ta là bạn thân của nhau nhưng bà cũng không thể cướp bạn trai của tôi được.
“Tôi không cướp!” Sở Tiêu Tiêu khóc rồi nói: “Bà thật quá đáng, tôi đối xử tốt với bà như thế mà bà lại cho rằng tôi là loại người đó. Không cần bà bảo Trương Siêu mặc kệ tôi mà tôi sẽ tự đi được chưa? Chúc hai người hạnh phúc!”
Lâm Phương nghiêm túc nhìn vào mắtSở Tiêu Tiêu rồi nói: “Tôi đổ oan cho bà sao? Bà dám nói bà không có ý gì với Trương Siêu không?”
“Sao bà lại nói như thế?”
Lâm Phương lắc đầu: “Tiêu Tiêu, tôi quá hiểu bà. Bà thích ai hay không thích ai đều viết rõ lên mặt rồi. Bây giờ tôi có chuyện phải đi trước, hi vọng bà giữ đúng lời hứa của mình, đừng dụ dỗ bạn trai tôi.”
Tôi vội nói: “Em về nhà à? Để anh đưa em về!”
Lâm Phương do dự một lát rồi nói: “Ừm... không sao, em muốn yên tĩnh một lát. Dù sao mai chúng ta cũng gặp nhau mà.”
Lâm Phương cứ không cho tôi đưa về nhà nên tôi chỉ đành làm theo, nhìn thấy Lâm Phương đi ra xa, trong lòng tôi có cảm giác rất khó tả.
Tôi quay lại nhìn thì thấy Sở Tiêu Tiêu đang đứng sững sờ, nhìn có vẻ rất cô đơn và đáng thương. Trong lòng tôi cảmthấy rất hổ thẹn, bởi vì chuyện của chúng tôi mà cô ấy cãi nhau với người thân, bây giờ bạn thân của cô ấy và cả tôi đều tuyệt giao rồi. Sau này cô ấy phải làm sao?
“Cô đừng để bụng, Lâm Phương không có ý đó đâu.”
Sở Tiêu Tiêu nhìn tôi một cách ngày ngốc rồi hỏi: “Trương Siêu, cậu nghe không hiểu lời Lâm Phương nói à?” “Tôi...”
Sở Tiêu Tiêu lắc đầu rồi quay người nói: “Thôi bỏ đi, tôi đi đây. Sau này chúng ta đừng qua lại nữa, Lâm Phương nói đúng đó."
Tôi đúng là một kẻ không ra gì, sao tôi có thể thích Sở Tiêu Tiêu được chứ. Sự hiểu lầm của Lâm Phương lẽ nào đã đến nỗi sau này tôi và Sở Tiêu Tiêu không nói câu nào với nhau nữa .
Lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng không thể để sự hiểu lầm này tiếp diễn được. Tôi vội vã đuổi theo chặn đườngSở Tiêu Tiêu rồi nói: “Không được, cô không được đi. Cô, cô còn phải cùng tôi làm một việc. Đúng rồi, chuyện tối nay rất quan trọng, cô đi với tôi một chuyến đã. Gì mà tuyệt giao với không tuyệt giao thì ngày mai hằng nói.”
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy miệng rồi nước mắt ào ào rơi xuống, cô ấy muốn đi nhưng tôi không cho. Đương nhiên là tôi không để cô ấy đi như thế rồi, chuyện khác thì không nói nhưng tình bạn giữa cô ấy và Lâm Phương cũng không thể bỏ qua như thế được.
Cuối cùng Sở Tiêu Tiêu không còn cách nào khác nên chỉ đành đồng ý tối nay đi cùng tôi.
“Chuyến đi này cũng không uổng chúng ta quen nhau.” Sở Tiêu Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, tôi lái xe còn cô ấy thì hỏi tôi đi đâu.
“Nông trại rượu Lưu Kim.”
“Quán rượu mà Khương Minh hay đến đó sao?” Sở Tiêu Tiêu định thần lại: “Tối nay cậu muốn đi tìm Khương Minhsao?”
Tôi cười rồi nói: "Không phải, nông trại rượu đó phải có thẻ hội viên, cần ba triệu tiền mặt mới thành hội viên được. Tôi phải trở thành hội viên trước sau đó làm quen với môi trường rồi mới tìm cách tiếp cận với Khương Minh.”
“Sao cậu nhất định phải tiếp cận Khương Minh? Trần Ngọc Châu nói người này rất nguy hiểm.
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi biết hắn nguy hiểm nhưng không có ai biết hắn nguy hiểm như thế nào hơn tôi.”
Nông trại rượu Lưu Kim, nếu như không có người giới thiệu chỗ này thì người bình thường cả đời này cũng sẽ không biết rằng thành phố Thông có một nông trại rượu cao cấp như thế này.
Nông trại rượu này nằm ở dưới núi Tam Đồ Sơn, là một nông trại rượu và cũng là một khu nghỉ dưỡng. Ông chủ này thuê hết nửa ngọn núi, lái xe vào cũng phải vòng bảy tám đường rẽ mới đến nhưng mà đường rất dễ đi.Tôi nói với Sở Tiêu Tiêu rằng tối nay tôi đưa cô ấy theo là để mượn thân phận tiểu thư nhà họ Sở của cô ấy, dùng thân phận này thì mới có thể đưa ra ba triệu để trở thành hội viên một cách hợp lý và thuận lợi.
Chứ nếu không dựa vào thân phận một người dân bình thường như tôi thì cho dù đưa tiền ra người ta cũng sẽ không cho tôi trở thành hội viên.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải có tiền là có thể xử lí được.
Chúng tôi dừng xe lại rồi đi làm thẻ hội viên theo lời hướng dẫn của nhân viên, tất cả mọi việc đều rất thuận lợi. Tôi đã chuẩn bị ba triệu rồi, chỉ cần Sở Tiêu Tiêu dùng thân phận của cô ấy làm thẻ hội viên là được, còn tôi có thể dựa vào thân phận là trợ lý của Sở Tiêu Tiêu để cùng đi vào.
Nhưng sau khi Sở Tiêu Tiêu điền xong tờ đơn thì đối phương rất khách sáo trả tờ đơn lại.
“Xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra thân phậncủa chị và tạm thời không thể làm thẻ hội viên cho chị được.”
“Tại sao chứ?” Sở Tiêu Tiêu hỏi: “Là tôi giả hay là tiền của tôi là tiền giả thế?”
Đối phương luôn rất lịch sự cười nói vui vẻ, lúc đầu thì còn rất ổn nhưng một hồi sau thì có vẻ như gượng cười.
“Chị là Sở Tiêu Tiêu, chị không có tư cách làm thẻ, mong chị thông cảm. ở chỗ chúng tôi phải là người có thể lực kinh tế thật sự mới có thể trở thành hội viên được.
Phục vụ nói đến Sở Tiêu Tiêu đỏ mặt tía tai.
Sở Tiêu Tiêu không yếu đuối chút nào mà vỗ lên bàn rồi nói: “Có ý gì hả, nhà tôi không có gia thế sao? Tôi không uống nổi rượu trong nông trại rượu này hay là sao hả?”
Nhân viên phục vụ kia vẫn giữ nụ cười rồi nói tiếp: “Không phải thế ạ, chỉ là tình hình nợ nần của tập đoàn Sở Thị đang rất phức tạp và đang phải đối mặt với việc phá sản. Còn hội viên ở chỗ chúng tôi đều là những nhân vật có máu mặt, để đảm bảo sự an toàn của hội viên của chúng tôi thì tuyệt đối không thể để những người bình thường tạp nham trở thành hội viên được. Mong chị hiểu cho công việc của chúng tôi."
Sở Tiêu Tiêu từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, đi đến đâu cũng được người ta nhường nhịn chứ chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Đừng nói là Sở Tiêu Tiêu mà cho dù là người bình thường cũng không chịu nổi sự khiêu khích này! Bây giờ có phải là xãPhục vụ nói đến Sở Tiêu Tiêu đỏ mặt tía tai.
Sở Tiêu Tiêu không yếu đuối chút nào mà vỗ lên bàn rồi nói: “Có ý gì hả, nhà tôi không có gia thế sao? Tôi không uống nổi rượu trong nông trại rượu này hay là sao hả?”
Nhân viên phục vụ kia vẫn giữ nụ cười rồi nói tiếp: “Không phải thế ạ, chỉ là tình hình nợ nần của tập đoàn Sở Thị đang rất phức tạp và đang phải đối mặt với việc phá sản. Còn hội viên ở chỗ chúng tôi đều là những nhân vật có máu mặt, để đảm bảo sự an toàn của hội viên của chúng tôi thì tuyệt đối không thể để những người bình thường tạp nham trở thành hội viên được. Mong chị hiểu cho công việc của chúng tôi."
Sở Tiêu Tiêu từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, đi đến đâu cũng được người ta nhường nhịn chứ chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Đừng nói là Sở Tiêu Tiêu mà cho dù là người bình thường cũng không chịu nổi sự khiêu khích này! Bây giờ có phải là xãđứng xung quanh quan sát thôi.
Sở Tiêu Tiêu liền hỏi tôi phải làm sao?
Tôi từ ghế sô pha đứng dậy rồi cười nói với nhân viên phục vụ: “Cô gọi giám đốc của các cô ra đây một chuyến đi.”
Phục vụ vẫn giả bộ mỉm cười: “Không cần thiết đâu. Chúng tôi chỉ đến lúc mà quyết định làm thẻ hội viên rồi thì giảm đốc mới ra mặt để kí tên.”
Tôi nói: “Cô cứ gọi ra đi, dù sao chúng tôi nhất định cũng làm thẻ hội viên.
Phục vụ cười rồi nhíu mày nói: “Lời tôi nói anh nghe không hiểu sao?”
Tôi cười ha hạ rồi nói: "Chúng tôi không có tư cách làm chứ gì?”
“Dựa vào yêu cầu hiện tại của chúng tôi thì anh chi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn "
“Tôi muốn xác nhận với cô một lần nữa là có phải là tôi không có tư cách làm không?”Cô ta có chút khó chịu nói: “Đúng thế.”
Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho giám đốc của tập đoàn Tuấn Nhiên, khi anh ấy còn chưa nghe điện thoại thì tôi liền nói: “Cũng không biết là ai có tư cách làm cái thẻ hội viên rách này của các
Nhân viên phục vụ cho rằng tôi giả bộ lừa cô ta, lúc này cũng không muốn diễn nữa liền ngồi xuống rồi nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ. Chắc là ám thị cho bảo vệ lát nữa nhanh chóng tổng cổ chúng tôi ra ngoài.
Sau khi kết nối được điện thoại thì tôi nói vài câu với giám đốc rồi cúp máy ngay. Họ không nghe rõ tôi nói gì, chắc chỉ cho rằng tôi giả thần giả quỷ nên cũng không thèm để ý.
Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi phải làm sao? Nhiều người nhìn như thể thực sự là mất mặt quá, tôi bảo cô ấy cứ từ từ chờ một lát dā. “Tôi thấy hay là hai người đi đi, đường trên núi không dễ đi đâu, cũng không cóxe buýt đâu. Hai người còn không đi thì trời tối mất đấy.” Bị chúng tôi làm phiền như thế thì nữ nhân viên phục vụ này cũng không muốn giả bộ với chúng tôi nữa mà bắt đầu khiêu khích chúng tôi.
Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đừng để ý đến họ, Sở Tiêu Tiêu liền vội vàng nói: “Không đúng, tôi thấy cô ta trông có vẻ quen lắm. Cô ta có phải trước đây là bạn học cùng của chúng tôi không không? Tôi nhớ ra rồi, có tên là Lưu Mẫn đúng không.”
Lẽ nào nhân viên phục vụ này không có thiện ý với chúng tôi là vì là bạn học của Sở Tiêu Tiêu ư?
“Sở Tiêu Tiêu à cô cũng lợi hại đó, bạn cùng lớp mà cũng không nhớ ra à!” Tôi khẽ nói.
Sở Tiêu Tiêu xấu hổ nói: “Người này lúc học cấp ba không nổi trội lắm, tôi cũng chưa từng bắt nạt cô ta mà chỉ là quan hệ bình thường với vô ta thôi. Ai ngờ cô ta còn hận tôi, tôi cũng có làm chuyện gì khiến cô ta hận tôi đâu chứ.”Thảo nào, nếu là tôi thì bạn cấp ba không nhớ tôi thì tôi cũng sẽ không để hắn yên đầu.
Sở Tiêu Tiêu vô cùng ngại ngùng: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi. Tôi không muốn đứng đây nữa mất mặt lắm.”
Cô ấy kéo lấy tay tôi, vừa định bảo tôi đi thì đột nhiên có một người đàn ông mập map đẫm mồ hôi chạy vào rồi hét lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Để họ ngồi như thế à?”
Lưu Mẫn vội nói: “Giám đốc, tôi sẽ bảo bảo vệ đuổi họ đi ngay ạ!”
Mấy tên bảo vệ kia vừa nghe liền đi đến chỗ chúng tôi.
Giám đốc tức giận dậm chân rồi chỉ vào mặt Lưu Mẫn nói: “Tôi tổng cổ cô ra khỏi đây đó! Khách đến rồi mà còn không đi rót trà cho khách đi, cô không muốn làm việc ở đây nữa hả?”
Lưu Mẫn nghệch mặt ra rồi nhanh chóng đỏ mặt tía tai giải thích: “Giám, giám đốc, Sở Tiêu Tiêu không có tưcách làm thẻ hội viên mà.”
Sở Tiêu Tiêu tức giận trợn tròn mắt: “Lưu Mẫn, dù gì chúng ta cũng là bạn học cấp ba, cô đừng có sỉ nhục tôi như thế chứ.”
Giám đốc vội trợn mắt nhìn Lưu Mẫn sau đó mỉn cười nhìn Sở Tiêu Tiêu: “Sở tiểu thư, là nhân viên của chúng tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ thêm a. Tờ đơn của cô đã điền xong chưa? Tiểu Lưu, đi làm thẻ hội viên cho Sở tiểu thư đi.”
Lưu Mẫn vẫn chưa hiểu tại sao gia đình Sở Tiêu Tiêu đã sắp phá sản rồi mà giám đốc còn nể mặt cô ta như thế.
Cô ta vẫn không hiểu, thật ra làm thẻ cho chúng tôi cũng không tổn thất một đồng một hào nào của cô ta nhưng cô ta sẽ bị mất hết thể diện trước mặt Sở Tiêu Tiêu. Điều này khiến cô ấy không thể nào chấp nhận nỗi.
“Giám đốc, anh làm thế không đúng với quy định của công ty nên tôi không thể làm theo được.“Cô bị ngốc hả? Tôi bảo cô làm mà cô cũng không làm sao?”
“Tôi không thể làm được, anh muốn làm thì anh tự đi mà làm đi. Sở Tiêu Tiêu không có tư cách tham gia vào hội này, tên tài xế Trương Siêu này cũng không có tư cách.”
“Tài xế ư?” Giám đốc cười lạnh một tiếng: “Cô lau mắt mà nhìn cho kĩ đi. Vị này là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên- tập đoàn lớn nhất thành phố Thông này. Sau này là người thừa kế và cũng là cổ đông, là chủ tịch của tập đoàn Tuấn Nhiên.”
Tôi cũng rất khâm phục tên giám đốc này, nếu không có những lời này của hắn thì tôi vẫn không biết trước tên của mình lại có một con đường dài như thế. Hắn nói xong thì Lưu Mẫn đứng sững người ra, há hốc mồm còn mấy tên bảo vệ kia cũng xì xào bàn tán nhìn quần áo tôi mặc đúng là không nhận ra.
Giám đốc nói: “Cô đi được rồi đó, chuyện hôm nay cô làm quá ngu xuẩn. Đếnphòng nhân sự lĩnh ba tháng lương rồi rời khỏi đây trước khi trời tối đi.”
Lưu Mẫn há hốc mồm nhưng giám đốc cũng không cho cô ta cơ hội cầu xin,
Rất nhanh sau đó bảo vệ liền đưa cô ta ra ngoài.
Giám đốc cười xin lỗi chúng tôi rồi làm thẻ hội viên cho chúng tôi.
Tấm thẻ này nhìn có vẻ rất khiêm tốn chứ không phải toàn là màu của vàng như trong trí tưởng tượng của tôi mà là một tấm thẻ màu đen to tầm bằng lòng bàn tay. Phía sau thẻ hội viên viết thông tin địa điểm của hội nhưng mà lật ngược lại thì lại dùng hình vẽ quả đào K của nông trại Lưu Kim.
Của tôi là quả đào K còn của Sở Tiêu Tiêu lại là quả đào Q.
“Nam nữ khác nhau à?" Tôi hỏi.
“Mỗi thành viên của hội chúng tôi đều có thể khác nhau, về nguyên nhân thì phải để anh tự đi trải nghiệm vậy. Hoan nghênh anh thường xuyên đến đây.” Anh ta cố ý cười một cách xa xăm.
Để thu hút khách nên làm mấy trò này cũng là chuyện thường. Những người giàu có như họ nhiều tiền quá không cóchỗ tiêu nên thích sinh chuyện vậy đó.
Sau khi làm xong thẻ hội viên, chúng tôi hỏi thêm về các hoạt động thường xuyên của hội. Tôi cũng không cố ý hỏi tiệc rượu mà Khương Minh tham gia để đỡ gây sự chú ý cho người khác. Giám đốc của nông trại rượu giới thiệu sơ qua cho tôi một lượt sau đó nói là sẽ gửi email cho tôi.
Cuối cùng anh ta vô cùng cảm ơn rồi tiễn chúng ta ra khỏi cổng, ở ngoài cổng tôi nhìn thấy Lưu Mẫn đang ngồi ở góc tường khóc đến nỗi hai mắt đổ ưng lên, cô ta ôm chặt hai đầu gối của mình trông vô cùng đáng thương.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Giám đốc Lưu Mẫn này là bạn học của chúng tôi. Hồi nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, nể mặt người bạn học cũ này anh đừng đuổi việc cô ấy.
Lưu Mẫn và giám đốc đều không ngờ Sở Tiêu Tiêu sẽ nói như thế, Lưu Mẫn hoài nghi quan sát Sở Tiêu Tiêu còn giám đốc thì phản ứng rất nhanh. Anh ta vốn dĩ không hề để ý đến việc có đuổiviệc Lưu Mẫn không, đuổi việc chỉ là để chúng tôi hả giận thôi nhưng vừa nghe Sở Tiêu Tiêu nói như thế thì lập tức gật đầu đồng ý ngay.
Trên đường đi về thì tâm trạng của Sở Tiêu Tiêu rất rối bời, tôi nói chuyện với cô ấy thì cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng gượng cười nhưng khi tôi không nói chuyện thì cô ấy cũng im phăng phắc. Tôi biết là cô ấy đang nghĩ về chuyện của Lâm Phương, cô ấy luôn rất trân trọng tình bạn này.
Cô ấy nhìn thấy mặt tôi đang ngày ngốc từ gương chiếc hậu, cũng không biết là đang nhìn gì có lẽ là đang giận tôi cũng nên. Trong lòng tôi rất hoang mang không biết nên làm gì, một bên là bạn gái của tôi còn một bên là bạn tốt của tôi.
Trước khi dừng xe thì Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi tại sao lại công khai thân phận trước như thế, tôi đang định giải thích thì cô ấy tự lắc đầu rồi nói: “Thôi, từ nay về sau chuyện của cậu không liên quan đến tôi nữa.” Sau đó cô ấy liền mở cửa đi xuống xe.Ngày hôm sau đi làm thì Lâm Phương không vui lắm, tôi chọc cô ấy vài câu thì cô ấy mới vui lên một chút. Có mấy lần cô ấy lén lút đi đến trong góc gọi điện thoại cổ ý không để người khác nhìn thấy, không biết là tại sao.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu mãi cũng không nói chuyện với nhau nên Lâm Phương rất hài lòng, đến buổi tối tôi lái xe đón Lâm Phương đi họp lớp. Ở buổi họp lớp này tôi quyết định sẽ công khai thân phận của mình để tất cả mọi người đều biết rằng sau này cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố Thông này.
Lúc Sở Tiêu Tiêu học cấp ba thì quan hệ với bạn bè rất tốt và có rất nhiều bạn bè, ở lần họp lớp này thì bao trọn tầng một của Tu Ân Viên.
Lúc tôi đến thì nhìn thấy Triệu Tử Thâm đang đưa người đi ra, Triệu Tử Thâm nhìn thấy tôi liền cười nói: “Nghe nói bạn cùng trường cậu bao hết tầng một rồi, anh em của tôi muốn ăn cũng không có chỗ nữa.”“Cậu thích Tụ Ân Viên chúng tôi vậy à? Phòng riêng trên tầng hai cậu thích ngồi phòng nào cũng được, tiền cứ để tôi trả.”
Lâm Phương tưởng là tôi đang nói đùa nên cũng không nghĩ nhiều, Triệu Tử Thâm cũng cười ha ha rồi cũng khách đi lên lầu. Lâm Phương chỉ tưởng rằng hồi nãy chúng tôi đang trêu chọc nhau, cô ấy tuyệt đối không ngờ tôi chính là ông chủ của nhà hàng này.
Sau khi tôi và Lâm Phương ngồi xuống thì một cánh tay từ phía sau đè lên vai tôi, theo phản xạ tôi quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đế tiện: Trần Ngọc Châu.
Trần Ngọc Châu ngheo mắt nhấn mạnh từng chữ một: “Lâu rồi không gặp nhỉ.
“Lâu rồi không gặp. Tôi có dự cảm rằng hôm nay Trần Ngọc Châu đến đây là có chuẩn bị trước.
Chuyện của tôi và Trần Ngọc Châu đã to đến mức ai ai cũng biết rồi, những bạn học cấp ba này họ cũng có nghe nói vàbiết rằng quan hệ của chúng tôi không tốt lắm.
Sở Tiêu Tiêu đã sắp xếp vị trí của Trần Ngọc Châu từ trước, hai chúng tôi tuy là cùng lớp nhưng lại không phải ngồi cùng bàn.
Trần Ngọc Châu chào hỏi mấy người trong bàn chúng tôi rồi sau đó khi chuẩn bị đi thì đột nhiên một người tên là Hoàng Hoa trong bàn chúng tôi đột nhiên gọi hắn lại.
“Anh Châu, anh đi đâu thế? Mấy anh em đều ở đây hết mà. Anh đừng đi chứ, cứ ngồi ở đây đi.”
Sở Tiêu Tiêu đang từ đằng xa đi lại thì nhìn thấy cảnh này nên cũng có chức sững sờ.
Trần Ngọc Châu liếc nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Thôi vậy, đã sắp xếp vị trí rồi mà, đổi đi đổi lại thì phiền phức lắm. Mọi người cứ ăn uống đi, lát nữa tôi sang chúc rượu phải nể mặt tôi đấy.”
Khi Trần Ngọc Châu học cấp ba đã nổitiếng là con nhà giàu trong lớp tôi, mấy tên này còn không có cơ hội mà bám lấy nịnh hót hắn chứ sao có thể để hắn đi được. Vừa nghe hắn nói như thế thì ai nấy cũng không vui vẻ chút nào.
“Không được không được, anh Châu à. Anh không đi được đâu, anh ngồi xuống đi. Chỗ này của ai cũng kệ đi, anh cứ ngồi đi còn hắn cút chỗ khác mà ngồi.”
Lời này tuy là nói về người chưa đến kia nhưng mắt của Hoàng Hoa lại nhìn về phía tôi. Ngụ ý của hắn không cần nói cũng hiểu, tôi và Trần Ngọc Châu không ưa nhau vậy thì chẳng phải tôi là người nên đi chỗ khác đó sao?
Lâm Phương căng thẳng cúi đầu uống một ngụm nước, cô ấy vẫn có chút sợ Trần Ngọc Châu. Tôi liền nắm lấy tay cô ấy, không ngờ tay cô ấy lại run cầm cập như thế.
Tôi an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây mà.”
Tôi coi như là không nghe thấy gì liền cầm đũa gặp đậu phộng ăn trước mặt bọn họ.Trần Ngọc Châu và Hoàng Hoa không ngờ tôi lại bình tĩnh như thế nên chúng đều sững người ra, sắc mặt Trần Ngọc Châu lúc bấy giờ rất khó coi còn tên Hoàng Hoa thì lẩm bẩm một câu cái đồ không biết xấu hổ.
Hoàng Hoa liền kéo Trần Ngọc Châu ngồi xuống rồi rót rượu cho hắn. Mấy tên trước đây thích nịnh hót Trần Ngọc Châu bây giờ liền vội vã nịnh hót không chịu cho hắn đi.
“Anh Châu à, cho dù phải đi thì cũng không phải là anh nên đi đâu. Anh là đại ca của lớp chúng ta, mấy anh em chúng ta lâu rồi chưa uống rượu với nhau, sao anh có thể đi được chứ.”
“Đúng vậy, có một vài người không biết điều mà. Tự mình nhường chỗ đi chứ đừng để người ta ghét.
Trần Ngọc Châu bị mấy câu nịnh hót này làm cho rất thoải mái liền nhìn tôi rồi cười: “Vậy thì không hợp lí lắm đâu.”
Có gì mà không hợp lí chứ? Hơn nữa Phương Phương còn ngồi ở đây cơ mà,sao anh có thể vứt Phương đại mỹ nữ ở đây mà đi vui vẻ chỗ khác chứ?"
“Đúng thế, hai người trước đây là một đôi mà. Bây giờ thế nào rồi, có phải là gần có tin vui rồi không?”
“Ôi trời, hai người đẹp đôi như thế thì nhanh nhanh kết hôn đi đừng để chậm trễ nữa. Kết hôn sinh con đẻ cái sớm đi chứ."
“Ha haha đúng thế. Em thấy ở thành phố Thông này không tìm được ai phù hợp hơn Phương Phương đại mỹ nữ nữa đầu.”
Mọi người cùng cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc Lâm Phương và Trần Ngọc Châu. Vốn dĩ tôi tưởng Lâm Phương sẽ phản bác lại nhưng không ngờ cô ấy chỉ cúi gằm mặt xuống nhìn vào nước trong ly chứ không nói câu nào. Trong lòng tôi lúc đó rất khó chịu nhưng nghĩ lại thì có lẽ là Lâm Phương sợ hãi quá. Loại người như Trần Ngọc Châu đúng là quỷ cũng thấy sợ. Lâm Phương chỉ là một cô gái yêu đuổi nên sợ hắn cũng là chuyện bình thường. Sau này tôi nhất định sẽbảo vệ Lâm Phương thật tốt.
Trôi qua lâu như thế nên bên ngoài đã rất yên tĩnh, tôi vừa mở cửa sổ ra thì một luồng gió thổi vào khiến tôi bừng tỉnh.
Sở Tiêu Tiêu đi đến bên cạnh tôi, cô ấy còn chìm trong mớ hỗn độn của sự kích động và hưng phấn hồi nãy, mặt mày đỏ bừng.
“Cậu, có cần nói chuyện không?” Cô ấy nhìn tôi rồi hỏi.
“Câu này tôi chỉ nghe được trong quân ngũ, chúng tôi gọi nó là báo cáo suy nghĩ. Chỉ đạo viên Tiêu à, cô muốn tôi báo cáo suy nghĩ với cô à?”
“Cậu đừng cảnh giác như thế chứ. Tôi đã nhìn ra rồi, từ khi nhắc đến Khương Minh thì tâm trạng của cậu đã không ổn rồi, tôi chưa từng thấy cậu như thế baogiờ. Hôm nay cậu sắp xếp mấy việc này chỉ là để biết chuyện của Khương Minh nhỉ.”
Tôi muốn phủ nhận nhưng mà nhìn ánh mắt sáng rực của Sở Tiêu Tiêu thì lại cảm thấy mình thật sự không lừa được cô ấy.
Tôi chỉ đành gật đầu.
“Chuyện này tôi không muốn nói, đây là chuyện nhà tôi.” Tôi thở dài một hơi.
Tôi không muốn nói cho bất cứ người nào biết, tôi phải báo thù cho bố mẹ tôi bởi vì tôi thật sự không biết bản thân mình có làm được không.
Tôi nhìn có vẻ là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên nhưng thật ra tôi chỉ là một tên không hiểu gì cả. Ở trên chiến trường thì tôi có các chiến hữu đáng tin cậy giúp đỡ, ở đây thì tôi có gì chứ? Hàn Khôn mà tôi tin tưởng nhất cũng không bằng lòng giúp đỡ tôi.
Tại sao? Tôi thật sự rất muốn hỏi Hàn Khôn nhưng nhiều bằng chứng như vậyđã chứng minh được rồi. Khương Minh và cái chết của bố mẹ tôi tuyệt đối có liên quan đến nhau, Triệu Tử Thâm cũng nói là sau khi Khương Minh giết hại một đôi vợ chồng thì liền rời khỏi thành phố Thông, thời gian này hoàn toàn trùng khớp với chuyện của bố mẹ tôi. Tại sao Hàn Khôn lại không muốn đi điều tra?
Dựa vào sức mạnh của tôi thì tôi có thể giết Khương Minh báo thù cho bố mẹ tôi không?
Nếu họ thật sự chết oan thì nhiều năm nay mọi thù hận mà cô tôi đổ lên người tối đều hoàn toàn sai lầm!
Tại sao Hàn Khôn lại không muốn điều tra? Lẽ nào chú ấy và Khương Minh....
Tôi không muốn nghĩ sâu hơn nữa nhưng cảm thấy sau chuyện này là cả một bóng tối dày đặc, nếu như tôi cứ điều tra tiếp thì sẽ phát hiện ra những điều hắc ám đến không dám tin.
Sở Tiêu Tiêu nhẹ nhàng xoa vai tôi: “Cậu không muốn nói thì thôi. Nhưng mà Trương Siêu này, con người không thểcất giấu tất cả mọi việc trong lòng được, khả năng của con người có hạn nên một mình không thể kham nổi nhiều việc vậy đầu. Tôi cứ cảm thấy cậu có quá nhiều bí mật. Lúc còn học cấp ba dường như cậu không hợp với tất cả mọi người, bây giờ cậu lại trở thành thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên rồi. Cho dù cậu không muốn nói cho tôi thì cũng có thể nói cho Lâm Phương biết. Nhịn quá sẽ không hay đâu.”
Tôi thở dài một hơi, cảm thấy tâm trạng tốt hơn nhiều rồi cười nói: “Chờ sau buổi họp lớp tôi sẽ công khai thân phận của tôi cho Lâm Phương biết. Vốn dĩ tôi định xử lí tận gốc Trần Ngọc Châu nhưng bây giờ có video này của cô rồi thì Trần Ngọc Châu chắc sẽ không dám làm gì chúng ta đâu”
Sở Tiêu Tiêu trầm ngâm gật đầu.
Hai chúng tôi nhìn bầu trời đầy sao bên ngoài, sau khi im lặng một hồi thì Sở Tiêu Tiêu nói: “Chúc mừng cậu.”
Không biết có phải tôi cảm nhận sai hay không mà cứ cảm thấy giọng điệu củacô ấy nghe có vẻ không vui cho lắm.
Lần này sau khi đuổi được Trần Ngọc Châu thì hắn không hề đến tìm tôi nữa, cuộc sống lại trở nên tĩnh lặng lại.
Sở Tiêu Tiêu tuy là rất hổ báo nhưng về mảng thiết kế thì cũng rất có tài, cô ấy vừa đến công ty thì đã nhận được mấy đơn đặt hàng lớn rồi. Nghiệp vụ của công ty tăng lên gấp bội khiến cho Lục Thông cười hớn hở cả ngày đến nỗi không mở mắt ra nổi.
Nhưng mà đã lật đổ được suy tính của Sở Hoài Ân, công ty Lục Thông hợp tác với tập đoàn Tuấn Nhiên. Rõ ràng không thể gây nên ảnh hưởng kinh tế gì cho tập đoàn Sở Thị của ông ta, tập đoàn Sở Thị đã truyền đến tin tức sắp bị phá sản.
Sở Hoài Ân đến tìm Sở Tiêu Tiêu mấy lần nhưng mà nghe nói bây giờ Sở Tiêu Tiêu đã được tập đoàn Tuấn Nhiên thuê làm nhân viên kinh tế nên ông ta cũng không nói gì nhiều mà chỉ dặn dò Sở Tiêu Tiêu là nhất định phải tiếp cận tạo quan hệ với người của Tuấn Nhiên, tốt nhất là cứu được tập đoàn Sở Thị.Sở Tiêu Tiêu không nói gì nhưng tôi có thể nhìn ra rằng cô ấy rất lo lắng chuyện tiền bạc. Nghe nói Sở Hoài Ân nợ một khoản rất lớn mà không trả được, hình như là cá cược rồi bị người ta chơi khăm. Bên ngoài đồn rằng Sở Hoài Ân muốn gả con gái cho tên nhà giàu trong thành phố Thông tên là Lí Thừa Vũ rồi đổi lấy một số tiền sính lễ lớn để cứu cả tập đoàn Sở Thị vượt qua hoạn nạn.
Tôi cũng có hỏi Sở Tiêu Tiêu, nếu như thật sự gặp khó khăn thì tôi có thể cho cô ấy mượn tiền nhưng phải thay tôi giữ bí mật thân phận.
“Không cần đầu, chúng ta là bạn bè mà. Cậu cho tôi mượn một số tiền lớn thế tôi cũng không trả được đâu. Tôi không muốn chúng ta từ bạn bè trở thành quan hệ chủ nợ và con nợ đâu.”
“Bạn bè mới cần giúp đỡ lẫn nhau chứ.”
“Tôi đã nói không cần là không cần. Sở Tiêu Tiêu kiên quyết nói.
Tôi thật sự hết cách với cô ấy, tính cách của cô ấy chính là như thế.Vào lúc đó thì Lâm Phương cũng bị em trai cô ấy quấy rầy, em trai cô ấy cứ hai ba ngày lại tìm cô ấy đòi tiền.
Lâm Phương nói với tôi Lâm Khang lại vay nặng lãi nên người bên vay nặng lãi đến tận nhà tìm cậu ta để đòi nợ. Bố Lâm Phương mới làm xong phẫu thuật bệnh tim nên cần phải nghỉ ngơi, kết quả lại bị người của bên vay nặng lãi quấy phá đến nỗi ngủ cũng không được mà ăn cũng không nổi.
Tôi nhờ Hạ Cát Hoài đến mấy lần nhưng Ha Cát Hoài về rồi nói với tôi là đến đó cũng không có ích gì.
Hạ Cát Hoài nói bây giờ bọn vay nặng lãi không giống như trước đây nữa, họ còn hiểu pháp luật hơn cả cảnh sát.
“Người xưa có câu này: không sợ lưu mạnh mà chỉ sợ lưu manh có văn hóa. Tôi đưa một nhóm người đến đó thì đầu tiên họ đòi xem bằng cảnh sát, sau khi xem xong thì cậu đoán xem họ làm gì nữa? Họ đưa danh thiếp cho tôi, mẹ nó chứ đều là tốt nghiệp thạc sĩ đại học chính trị và pháp luật đấy. Tôi chỉ là sinhviên đại học bình thường, tôi ở trước mặt họ giống như là gà cỏ nhìn thấy phượng hoàng ấy. Họ nói là họ thường đi đòi nợ, không đánh ai, cũng không quấy rối ai. Lời họ nói rất có đạo lý, họ chặn trước của nhà Lâm Khang, chúng tôi cũng không có cớ gì để bắt người. Cậu nó họ làm ồn, gây sợ hãi nhưng sau khi chúng tôi đến đó thì họ còn vô cũng ngoan ngoãn. Trời đất tôi thật sự hết cách rồi đó, cậu bảo bố vợ tương lai của cậu chuyển chỗ đi.”
Tôi nghe xong thì dở khóc dở cười thật sự, tôi còn tưởng bọn cho vay nặng lãi này giống như trong lời đồn là vác dao đến uy hiếp Lâm Khang cơ.
“Vậy thì không làm phiền cậu nữa, cứ giúp tôi đưa bố mẹ Lâm Phương ra ngoài đã.”
Tôi bảo Hạ Cát Hoài đưa theo mấy người rồi đón bố mẹ Lâm Phương đến ở tại nhà Lâm Phương bây giờ đang ở. Hạ Cát Hoài cứ nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, kiểu như hận tôi sao rèn sắt không thành thép mãi vậy.
viên đại học bình thường, tôi ở trước mặt họ giống như là gà cỏ nhìn thấy phượng hoàng ấy. Họ nói là họ thường đi đòi nợ, không đánh ai, cũng không quấy rối ai. Lời họ nói rất có đạo lý, họ chặn trước của nhà Lâm Khang, chúng tôi cũng không có cớ gì để bắt người. Cậu nó họ làm ồn, gây sợ hãi nhưng sau khi chúng tôi đến đó thì họ còn vô cũng ngoan ngoãn. Trời đất tôi thật sự hết cách rồi đó, cậu bảo bố vợ tương lai của cậu chuyển chỗ đi.”
Tôi nghe xong thì dở khóc dở cười thật sự, tôi còn tưởng bọn cho vay nặng lãi này giống như trong lời đồn là vác dao đến uy hiếp Lâm Khang cơ.
“Vậy thì không làm phiền cậu nữa, cứ giúp tôi đưa bố mẹ Lâm Phương ra ngoài đã.”
Tôi bảo Hạ Cát Hoài đưa theo mấy người rồi đón bố mẹ Lâm Phương đến ở tại nhà Lâm Phương bây giờ đang ở. Hạ Cát Hoài cứ nhìn tôi muốn nói rồi lại thôi, kiểu như hận tôi sao rèn sắt không thành thép mãi vậy.dùng cái cớ gì đây. Tôi hỏi Lâm Phương rằng hay là tôi đi vay hai trăm ngàn thay Lâm Khang trả nợ trước, Lâm Phương sững người ra không biết nên nói gì, dường như muốn gật đầu nhưng nước mắt đã rưng rưng, nếu gật đầu thì nước mắt sẽ rơi xuống nên cuối cùng cô ấy cũng không gật đầu.
Tiền là chuyện nhỏ, quan trọng là Lâm Khang e sẽ ngựa quen đường cũ. Lần này cho nó hai trăm ngàn thì lần sau nó còn đòi bao nhiêu nữa, tôi có tiền nhưng tiền của tôi cũng không phải là từ trên trời rơi xuống...
Khoan đã, tiền của tôi đúng là từ trên trời rơi xuống thật.
Đây không phải là trọng điểm mà trọng điểm là Lâm Phương sẽ bị tên ác quỷ hút máu người này quấy rầy cả đời. Hắn không bỏ được cờ bạc, một khi mà tôi công khai thân phận thì hắn chỉ càng điên cuồng hơn, bởi vì hắn biết tôi sẽ trả tiền giúp hắn. Như thế thì ngược lại làm hại cậu ta rồi.
Dù sao Hạ Cát Hoài cũng nói rồi, mấytên cho vay nặng lãi đó rất văn minh. Hay là cứ để bọn họ giúp Lầm Khang cai nghiện tại bạc đi, cử coi như là nhân viên cái bài bạc miễn phí vậy
Để giúp tên em trai nghiện bài bạc này thì Lâm Phương càng ngày càng bận, có lúc vừa tam làm liền mất tích. Tôi rất thương cô ấy, đã mấy lần nghĩ rằng hay là đưa hai trăm ngàn cho Lâm Phương...
Nhưng mà người đi lính như chúng tôi thì ý chí rất kiên định, việc gì đã hạ quyết tâm thì sẽ không thay đổi, cho dù muốn giúp thì tôi cũng phải chờ Lâm Khang cai được bài bạc triệt để rồi mới giúp
Có một hôm Lục Thông có việc tìm Lâm Phương nên đêm tìm tôi, tôi gọi điện thoại cho Lâm Phương cũng không gọi được
Quái là rất ít khi tôi không tìm được Lâm Phương. Tôi sợ cô ấy xảy ra chuyện gì mềm liền gọi điện cho Hạ Cát Hoài bảo cậu ấy giúp tôi tìm Lâm Phương
“Chuyện nhỏ này cứ chờ tôi nằm phút.Hạ Cát Hoài bảo đảm: “Tôi kiểm tra định vị của điện thoại cô ấy, bây giờ người anh em này nằm trong đội cảnh sát hình sự rồi nên có chút quyền hạn này đấy.”
Trong lòng tôi nghĩ làm thế không hay lắm nhưng mãi không tìm được Lâm Phương nên tôi cũng không có cách nào khác.
Năm phút sau thì Hạ Cát Hoài nói: “Ở quán cafe Bản Đảo, để tôi gửi địa chỉ qua Wechat cho cậu nhé.”
Tôi nhận được tin nhắn liền lập tức đi đến địa chỉ đó, chỗ này cách không xa lắm nên chỉ một chốc tôi đã tới nơi.
Khi tôi dừng xe lại thì nhìn thấy một chiếc xe rất quen, tôi bèn đi qua đó. Người ngồi trong xe là Trần Ngọc Châu, Trần Ngọc Châu cũng nhìn thấy tôi và hắn còn cười với tôi.
Là trùng hợp sao? Tại sao Trần Ngọc Châu cũng ở đây?
“Phương Phương, em không sao chứ?"Khi tôi tìm thấy Lâm Phương thì cô ấy đang ngồi ngây người trong góc quán, ly cafe trước mặt đã nguội lạnh mà cô ấy cũng không uống ngụm nào.
Lâm Phương vô cùng ngạc nhiên nói: “Sao anh lại đến đây?”
Mắt cô ấy đỏ hoe giống như vừa mới khóc xong, tôi lo lắng hỏi cô ấy là có chuyện gì? Có phải là bị người ta bắt nạt hay không?
“Là Trần Ngọc Châu bắt nạt em sao? Để anh đi tìm hắn ta tính sổ.”
“Anh đứng lại!” Lâm Phương kéo tôi lại rồi căng thẳng nói: “Anh đi đâu thế, không liên quan gì đến hắn.
Tôi thở phào rồi nói: “Rốt cuộc là ai bắt nạt em? Em khóc đỏ mắt rồi kìa.”
“Không, không có ai cả. Em ngồi ở đây để yên tĩnh chút thôi.”
Tôi ngồi đối diện với Lâm Phương, trên bàn còn in lại vết của một cái ly. Không thể nào là do nhân viên phục vụ chưalau bàn được mà chắc chắn là có người mới ngồi ở đây, sau đó uống xong ly cafe rồi nhân viên phục vụ dọn đi nhưng tại sao Lâm Phương lại nói dối tôi chứ?
Tôi không kiềm chế được nghĩ đến Trần Ngọc Châu, lẽ nào tôi gặp hắn ở đây là trùng hợp sao?
Tôi không nói gì cả mà lấy ngón tay lau vết nước in lại trên bàn rồi nghĩ nên hỏi Lâm Phương thế nào để cô ấy không giận. Nhưng dù sao tôi cũng phải hỏi cho rõ ràng, lúc này Lâm Phương có chút căng thẳng nói: “Ừm, thật ra là mấy người chủ nợ của Lâm Khang.”
“Oan có đầu nợ có chủ, họ đến tìm em làm gì? Là ai đến tìm em để anh đi tìm họ!"
Tôi biết chắc chắn là xảy ra chuyện gì rồi thì Lâm Phương mới đau lòng như thể. Có người em trai như Lâm Khang đúng là xui xẻo tám đời, vốn dĩ Lâm Phương không nợ nần gì nhưng lại luôn phải đi gánh nợ thay cho Lâm Khang.
Lâm Phương khóc rồi kéo tôi lại: “Anhđừng đi tìm họ, họ biết anh có bạn là cảnh sát sẽ không dám làm gì anh đâu nhưng khi bạn anh vừa đi thì họ liền giày vò Lâm Khang.”
“Ai dám động tay động chân, mẹ nó anh sẽ cho nó vào tù bóc lịch! Phương Phương, em yên tâm, anh sẽ không để đám người này thừa nước lấn tới đâu.”
“Anh đừng đi, em xin anh đừng đi mà. Họ có cách để giày vò bọn em, họ không ra tay đánh Lâm Khang nhưng ngày nào họ cũng làm phiền Lâm Khang. Lâm Khang không ra được khỏi nhà, cũng không có cách nào để đi làm. Cứ như thế này thì Lâm Khang chẳng còn gì nữa.”
Trong lòng tôi nghĩ Lâm Khang vốn dĩ là đồ vô dụng rồi, ai còn có thể khiến đồ vô dụng trở nên vô dụng hơn chứ? Nhưng mà nhìn thấy Lâm Phương đau lòng như thế thì tôi cũng không nói ra được điều đó.
“Vậy thì làm sao được? Nhiều tiền như thể em có thay nó trả hết được không?”Nước mắt Lâm Phương bỗng rơi xuống, tim tôi đột nhiên đau nhói, vội vàng lau nước mắt cho cô ấy. Tôi cảm thấy bản thân mình đúng là không ra gì, thật ra cũng không đáng bao nhiêu tiền, tôi trả nợ thay cô ấy cũng không có gì to tát.
“Em đừng khóc nữa, số tiền này hay là chúng ta cùng nghĩ cách đi.”
Lâm Phương càng khóc to hơn: “Năm trăm ngàn đấy, em nghĩ cách gì bây giờ?”
“Sao lại biến thành năm trăm ngàn rồi?”
“Lãi mẹ đẻ lãi con, Lâm Khang bị người ta lừa rồi! Nếu như không trả được thì bọn em thật sự không trả nỗi nữa.”
Tôi thật sự không muốn quan tâm đến tên Lâm Khang đó nhưng Lâm Phương đau lòng như thế thì sao tôi đành lòng nổi chứ?
Lâm Phương nói: “Hôm nay em đã vay hai trăm ngàn rồi, em không vay được nhiều hơn nữa. Trương Siêu, em phải làm sao đây? Anh giúp em đượckhông?”
Trong lòng tôi rất khó chịu, rất thương Lâm Phương, rất muốn nói với cô ấy rằng tôi sẽ đưa cho cô ấy năm trăm ngàn đó.
Tôi lau nước mắt cho cô ấy, nghĩ một lúc rồi nói: “Em chờ anh một lát, anh đi gọi điện thoại đã. Anh, anh thương lượng với chiến hữu một chút...
Tiền là chuyện nhỏ nhưng chuyện liên quan đến vay nặng lãi thì là liên quan đến xã hội đen. Phàm là chuyện liên quan đến xã hội đen thì tuyệt đối không đơn giản tiền trao cháo múc được. Nếu như xã hội đen có đạo lý như thế thì đã không gọi là xã hội đen rồi.
Giang hồ có luật lệ của giang hồ, nhưng chuyện trong giang hồ thì tôi phải tìm người hiểu biết để hỏi. Vốn dĩ tôi định tìm Triệu Tử Thầm nhưng nghĩ đến chuyện tôi từ chối hợp tác với Triệu Tử Thậm mà bây giờ gọi điện cho cậu ta thì lại không ra làm sao cả. Tôi liền bấm số gọi cho Hàn Khôn.Bởi vì chuyện của Khương Minh mà lâu rồi tôi không gọi điện cho Hàn Khôn. Chú ấy cũng biết tôi cũng vì chuyện này mà có chút oán hờn chú ấy cho nên giờ nhận được điện thoại của tôi thì rất ngạc nhiên.
Tôi kể cho Hàn Khôn nghe rồi chú ấy ừ một tiếng.
“Chú Hàn, cháu muốn giúp cô ấy trả số nợ này. Cháu biết tiền cũng nhiều nhưng mà cháu không muốn cô ấy đau lòng.”
“Ừm... cũng được.”
“Chú Hàn, chú không khuyên cháu à?”
“Xem ra cháu cũng rất do dự xem có nên bỏ tiền ra hay không, cháu gọi điện là muốn chú chửi cho cháu tỉnh ra à.”
Tôi liền nói: “Thế thì không phải, không phải cháu tiếc tiền. Chỉ là cháu cảm thấy Lâm Khang là cái động không đáy, nếu nó biết thân phận thật của cháu thì sẽ càng được nước lấn tới hơn không?”
Hàn Khôn cười nói: “Cháu đã thích côgái đó thì sớm muốn cũng cần công khai thân phận.”
Tôi thở dài một hơi: “Haizzz, chú Hàn là, có phải cháu ích kỉ quá không? Lâm Phương thật lòng thích cháu mà cháu lại cứ luôn nghĩ đến vấn đề tiền bạc”
Hàn Khôn cười phá lên, một lát sau cười xong mới nói: “Cháu đúng là giống hệt bố cháu, thế này nhé, cháu cho cô ấy mượn ba trăm. Các cháu cũng không thể để bọn bay nặng lãi đòi bao nhiều trả bấy nhiêu được, nếu không bọn nhãi này sẽ cứ nhắm vào bọn cháu thôi. Cho dù sau này cháu công khai thân phận rồi thì bọn cho vay nặng lãi không dám đến gây phiền phức cho cháu, nhưng chúng nhất định sẽ không bỏ qua con cá lớn Lâm Khang này đâu. Cháu trả hết ba trăm ngàn tiền mặt rồi, tiền lãi còn lại thì để chủ tìm người đi nói chuyện với chúng. Số tiền này cháu không cần bắt Lâm Phương trả nhưng cháu phải bảo Lâm Khang viết một tờ giấy nợ. Loại nghiện bài bạc này không thể lần nào cũng gánh nợ thay nó mãi được."
Tôi thở phào một hơi: “Chú Hàn! Cháulàm như chú nói vậy. Không giấu gì chú, cháu không tiếc tiền mà cháu chỉ sợ sẽ kiếm thêm phiền phức thôi.”
Hàn Khôn cười nói: "Chuyện phiền phức nên đến thì nó sẽ đến thôi. Nhưng mà có những lúc chuyện nhỏ đến là để giải quyết chuyện lớn hơn đấy..."
Tôi nghe mà ù ù cạc cạc, cứ cảm thấy trong câu nói đó còn có ý khác nhưng mà lại nghĩ mãi không ra.
Giải quyết được gánh nặng lớn trong lòng nên tôi vô cùng vui vẻ.
Trở lại quán cafe, Lâm Phương đang dùng vẻ mặt đầy kì vọng nhìn tôi chăm chằm.
Tôi nói với Lâm Phương là có một người chiến hữu gia cảnh cũng giàu có cho cô ấy vay ba trăm ngàn, đồng thời cũng nói với Lâm Phương là không thể để bọn cho vay nặng lãi đòi bao nhiêu trả bấy nhiêu được. Chúng ta hẹn bọn họ ra nói chuyện và chỉ trả ba trăm ngàn thôi.
“Anh ấy, cho em vay tiền sao? Có đượckhông? Em, em có quen anh ấy đâu...” Lâm Phương có phần bối rối.
“Yên tâm đi, người bạn này rất thân với anh. Chỉ cần em bảo Lâm Khang viết một tờ giấy nợ thì bạn anh sẽ gửi tiền sang ngay.
Lâm Phương do dự nói: “Nhưng con người Tiểu Khang vốn không đáng tin đầu. Đến vay nặng lãi nó cũng vay được thì viết giấy nợ cho bạn anh nó cũng có thể quyt được. Đến lúc đó làm ảnh hưởng tình cảm của mấy anh thì không hay lắm.”
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, lúc này rồi mà Lâm Phương còn nghĩ cho tôi như thế
Tôi ôm chầm lấy cô ấy rồi cọ cọ vào cổ cô ấy, thì thầm: “Yên tâm đi, nếu như Lâm Khang không trả thì dù anh có phải bán hết đồ đạc cũng sẽ thay em trả số nợ này.”
không? Em, em có quen anh ấy đâu...” Lâm Phương có phần bối rối.
“Yên tâm đi, người bạn này rất thân với anh. Chỉ cần em bảo Lâm Khang viết một tờ giấy nợ thì bạn anh sẽ gửi tiền sang ngay.
Lâm Phương do dự nói: “Nhưng con người Tiểu Khang vốn không đáng tin đầu. Đến vay nặng lãi nó cũng vay được thì viết giấy nợ cho bạn anh nó cũng có thể quyt được. Đến lúc đó làm ảnh hưởng tình cảm của mấy anh thì không hay lắm.”
Trong lòng tôi vô cùng cảm động, lúc này rồi mà Lâm Phương còn nghĩ cho tôi như thế
Tôi ôm chầm lấy cô ấy rồi cọ cọ vào cổ cô ấy, thì thầm: “Yên tâm đi, nếu như Lâm Khang không trả thì dù anh có phải bán hết đồ đạc cũng sẽ thay em trả số nợ này.”sau khi phản kháng nhẹ một chút thì liền ôm lấy cổ tôi để mặc cho tôi hôn và luồn tay vào trong áo cô ấy.
Tôi thật sự không kiềm chế được nữa nhưng dù gì đây cũng là đang ở bên ngoài nên tôi không thể làm bừa được. Một hồi sau, tôi liền ghé vào tai cô ấy rồi nói: "Em cứ chờ đã, chờ sau buổi họp lớp thì anh phải ăn sạch em vào bụng mới được.”
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Lâm Phương đỏ ửng lên, cắn mồi rồi ngồi dậy, cười hỏi: “Sao lại phải chờ sau buổi họp lớp thế?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ được.”
Hai chúng tôi ngồi một hồi thì Lâm
Phương bảo Lâm Khang đến viết giấy nợ, kết quả là tên xúi quẩy này lại không chịu đến! Nó còn nói với Lâm Phương là muốn giúp thì cứ hai tay đưa tiền đến chứ viết giấy nợ làm quái gì? Lâm Phương tức đến nỗi bật khóc, xém chút chửi toáng lên trong điện thoại.
Tên rùa rụt cổ này nếu không phải là emvợ tôi thì tôi thật sự không muốn để tâm đến hắn chút nào. Cuối cùng, Lâm Phương chỉ đành viết giấy nợ, vốn dĩ tôi không đồng ý nhưng nghĩ là dù sao tờ giấy nợ này tôi cũng không có ý định bắt Lâm Phương trả nên viết thì viết thôi.
Lâm Phương đảm bảo với tôi rằng số tiền này cô ấy sẽ đi đòi chỗ Lâm Khang, cô ấy bảo tôi yên tâm vì giấy tờ nhà đã viết tên Lâm Khang rồi. Chờ xong chuyện này thì cô ấy sẽ bán nhà lớn kia đổi thành căn nhà nhỏ hơn, như thế thì có thể trả tiền cho bạn của tôi.
“Không cần vội đâu, em đừng vội...
Tâm sự ngổn ngang, Lâm Phương miễn cưỡng cười một cái, tôi rất muốn nói cho cô ấy biết thân phận thật của tôi. Nhưng vừa nghĩ đến bộ dạng đáng ghê tởm của Lâm Khang thì tôi lại không mở miệng ra nói nổi.
ít nhất cũng đã giúp Lâm Phương giải quyết được vấn đề trước mắt, nhưng Lâm Phương không nghe lời tôi chỉ trả ba trăm mà cô ấy trả hết năm trăm ngàn cho chúng. Đến khi tôi biết được thìcũng đã muộn rồi.
Lâm Phương ngày nào cũng phải về nhà chăm sóc bố cô ấy, ngày nào cũng bận bịu nên thời gian chúng tôi ở bên nhau càng ngày càng ít dần.
Sở Tiêu Tiểu tổ chức buổi họp lớp, tôi định sau khi công khai thân phận thì sẽ thuê hai người giúp việc chăm sóc cho bố Lâm Phương, dù sao bây giờ tới ngày họp lớp cũng không còn xa nữa nên tôi liền nói với Hàn Khôn cho Lâm Khang chịu khổ vài ngày vì dù sao để hắn ta nắng tay trên ba trăm ngàn của tôi như thế tôi cũng không vui vẻ chút nào.
“Trương Siêu, cậu chờ một lát.” Lúc gần tan ca thì Sở Tiêu Tiêu gọi tôi lại.
Tôi nhìn bàn làm việc của Lâm Phương, cô ấy đã đi rồi, mấy hôm nay vừa tan ca là cô ấy về rất sớm nên chúng tôi cũng chỉ có thể tranh thủ thời gian làm việc nói chuyện một lúc thôi.
Sở Tiêu Tiêu dường như cũng có việc gấp nên kéo tôi qua một bên rồi nói: “Xảy ra chuyện rồi.”“Sao thế?"
“Video lần trước ghi cảnh Trần Ngọc Châu nói ra bí mật của Khương Minh không thấy đầu nữa.” Sở Tiêu Tiêu nói: “Rõ ràng tôi lưu nó trong điện thoại rồi mà, nhưng hồi nãy phát hiện nó bị xóa mất rồi. Nhưng không phải tôi xóa mà có người động vào điện thoại của tôi.”
“Cô chắc chắn không? Không phải cô tự xóa sao? Có phải là bộ nhớ điện thoại đầy quá nên tự động xóa không?”
Mặt Sở Tiêu Tiêu tối sầm lại, cảnh giác nhìn hai bên, thấy không có người nghe lén thì mới nói: “Không thể nào, tôi sợ Trần Ngọc Châu báo thù chúng ta nên tôi đã lưu video này vào icloud rồi mà, sẽ không xóa nhầm được đầu, trừ phi tôi mất trí nhớ nếu không thì có người lén động vào điện thoại tôi.”
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi, đây là điện thoại iPhone mẫu mới nhất và tôi phát hiện điện thoại của cô ấy không cài mật khẩu vân tay.
“Gì thế này? Điện thoại của cô không cókhóa vân tay cũng không có nhận diện khuôn mặt sao?”
“Đừng nhắc nữa, từ hôm qua điện thoại bị trục trặc nên tôi khôi phục lại máy, khi làm xong thì chưa kịp cài đặt vân tay và nhận diện khuôn mặt."
“Vậy có phải là khi khôi phục lại bị xóa hết thông tin không?”
“Không thể nào, tất cả nội dụng đều được sao lưu lại hết mà, ảnh và video của tôi không thiếu cái nào hết.” Sở Tiêu Tiêu nói: “Thật ra video không bị mất cũng không sao vì dù sao Trần Ngọc Châu cũng không biết trong tay chúng ta không có video nữa, nhưng mà có người động đến điện thoại của tôi thì làm tôi hơi lo lắng.
Tôi trầm giọng nói: “Không đơn giản như cô nghĩ đâu. Thông tin khác trong điện thoại cô không mất đi mà chỉ có video này bị xóa. Ai sẽ cố xóa video này chứ?"
Sở Tiêu Tiêu trợn tròn mắt lắp ba lắp bắp nói: “Trần, Trần... hắn, ai giúp hắnchứ?”
“Chắc chắn là người có thể tiếp cận được cô, cô thử nhớ lại xem rốt cuộc ai đã động vào điện thoại cô?”
Sở Tiêu Tiêu nói rằng điện thoại của cô ấy hay bỏ trên bàn làm việc nên có thể có rất nhiều người động vào, cô ấy cũng không nghĩ ra là ai.
“Vậy làm sao đây, có phải là Trần Ngọc Châu muốn báo thù chúng ta rồi không?”
“Đừng lo lắng quá, ngày mai là ngày họp lớp rồi. Đến lúc đó tôi sẽ công khai thân phận thật của mình, Trần Ngọc Châu cho dù muốn làm khó tôi thì bố hắn cũng sẽ không để hắn làm bừa đâu”
Lúc này Sở Tiêu Tiêu mới thở phào rồi nói: “Con nhà giàu đúng là không động đến được, khẩu khí cậu nói chuyện hồi nãy nghe ghét ghê.”
“Được rồi, đừng có làm tôi phổng mũi nữa. Cô làm mấy chục năm con nhà giàu rồi, còn tôi mới làm có mấy năm?”“Mặc kệ, cướp của giàu chia cho người nghèo, Tối nay có mời khách hàng ăn cơm, tôi có lẽ lại giành được đơn hàng lớn cho công ty rồi, cậu có muốn khen thưởng tôi không?”
Tôi cười rồi nói: “Có chứ, đi nào. Tối nay tối sẽ mời cô đến chỗ sang trọng chút ăn cơm.
Sở Tiêu Tiêu sững sờ: “Thật hay giả thế?"
“Đương nhiên là thật rồi. Vốn dĩ tôi định đưa Lâm Phương đi nhưng tiếc là cô ấy phải về chăm sóc bố rồi nên chỉ có thể đi với cô thôi. Lái xe của cô đi đi, xe của tôi chướng mắt quá.”
“Nghe đó, nghe cái kiểu ăn nói chảnh chọc của con nhà giàu kìa.”
Sở Tiêu Tiêu hớn hở đi vào thang máy rồi tiện thể trang điểm lại, soi một cái gương lớn hơn bàn tay chút dặm phấn lai.
“Ngày nào cô cũng bởi mấy thứ này lên mặt không khó chịu à? Lâm Phươngtrước giờ có trang điểm đâu mà cũng xinh gái đấy thôi.”
“Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh rồi còn tôi thì khác.” Tôi nói: “Cô cũng xinh mà..."
Sở Tiêu Tiêu nguýt tôi một cái rồi nói: “Tôi còn chưa nói xong mà. Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh còn tôi là tiên nữ hạ phàm. Việc của tiên nữ thì người phàm sao hiểu được chứ, tiên nữ thì phải trang điểm. “Đúng đúng, em sai rồi chị ạ!” Sở Tiêu Tiêu đạp một cú lên chân tôi: “Gọi tiên nữ đi!”
trước giờ có trang điểm đâu mà cũng xinh gái đấy thôi.”
“Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh rồi còn tôi thì khác.”
Tôi nói: “Cô cũng xinh mà..."
Sở Tiêu Tiêu nguýt tôi một cái rồi nói: “Tôi còn chưa nói xong mà. Cô ấy là vẻ đẹp trời sinh còn tôi là tiên nữ hạ phàm. Việc của tiên nữ thì người phàm sao hiểu được chứ, tiên nữ thì phải trang điểm.
“Đúng đúng, em sai rồi chị ạ!”
Sở Tiêu Tiêu đạp một cú lên chân tôi:
“Gọi tiên nữ đi!”
Dịch tốt không? Đánh giá để được 2 Đậu
Đợi xíu, tôi còn lời muốn nói
Tặng quà ủng hộ tác giả nha!ngã nhoài xuống đất.
“Cô không sao chứ?”
“Trương Siêu, cậu cố ý đúng không hả!”
“Trương Siêu, Tiêu Tiêu, hai người đang làm gì thế?”
Khi tôi đang định đỡ Sở Tiêu Tiêu dậy thì đột nhiên giọng nói của Lâm Phương vang lên, tôi liền ngoảnh đầu lại nhìn, không biết là cô ấy đứng sau lưng tôi từ lúc nào rồi.
Tôi hoàn toàn không để ý đến cô ấy cũng không biết là cô ấy đứng bao lâu rồi nhưng mà nhìn sắc mặt cô ấy thì chuyện hồi nãy nhất định cô ấy nghe thấy hết rồi.
“Phương Phương, em nghe anh giải thích, hồi nãy là ngoài ý muốn thôi.”
Sắc mặt của Lâm Phương rất khó coi, cô ấy một mực lắc đầu. Tim tôi đập thình thịch nhưng Lâm Phương một mực lùi về phía sau, khuôn mặt đẫm nước mắt.Sở Tiêu Tiêu bò dậy, phủi bụi trên người rồi nói: “Phương Phương, chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi. Bà không tin Trương Siêu, chẳng lẽ còn không tin nhân phẩm của tôi ư? Phải rồi, không phải bà về rồi sao, còn ở bãi đổ xe làm gì?”
Lâm Phương cắn môi không để ý đến lời chất vấn của Sở Tiêu Tiêu, gào lên: “Tiêu Tiêu, sao bà có thể đối xử với tôi như thế hả?”
Trong lòng tôi nghĩ bây giờ thì chết thật, hiểu lầm này lớn quá rồi. Tôi liền đuổi theo giải thích với Lâm Phương.
“Phương Phương, người anh thích là em. Lẽ nào em không biết anh đối xử với em thế nào sao?"
Lâm Phương nhìn về phía sau lưng tôi, tôi cũng không biết là cô ấy đang nhìn gì nhưng lúc này tôi chỉ quan tâm đến Lâm Phương nên cũng không quay đầu lại nhìn.
Một lát sau thì Lâm Phương mới bình tĩnh lại rồi hỏi: “Anh thật sự thích em chứ không phải Tiêu Tiêu sao?”“Sao em có thể nghĩ như thế chứ?”
Lâm Phương nói: "Vậy thì anh đứng trước mặt em nói với Tiêu Tiêu rằng người anh thích là em chứ không phải cô ấy đi. Anh bảo cô ấy sau này đừng làm phiền anh nữa, cũng không cần qua lại với anh nữa."
Tôi ngây người ra, cô ấy có ý gì, họ là bạn tốt của nhau cơ mà!
Sở Tiêu Tiêu cũng ngày người ra, cả người run cầm cập hai tay ôm lấy ngực rồi nói: “Lâm Phương, sao bà có thể nói như thế chứ?"
“Chúng ta là bạn thân của nhau nhưng bà cũng không thể cướp bạn trai của tôi được.
“Tôi không cướp!” Sở Tiêu Tiêu khóc rồi nói: “Bà thật quá đáng, tôi đối xử tốt với bà như thế mà bà lại cho rằng tôi là loại người đó. Không cần bà bảo Trương Siêu mặc kệ tôi mà tôi sẽ tự đi được chưa? Chúc hai người hạnh phúc!”
Lâm Phương nghiêm túc nhìn vào mắtSở Tiêu Tiêu rồi nói: “Tôi đổ oan cho bà sao? Bà dám nói bà không có ý gì với Trương Siêu không?”
“Sao bà lại nói như thế?”
Lâm Phương lắc đầu: “Tiêu Tiêu, tôi quá hiểu bà. Bà thích ai hay không thích ai đều viết rõ lên mặt rồi. Bây giờ tôi có chuyện phải đi trước, hi vọng bà giữ đúng lời hứa của mình, đừng dụ dỗ bạn trai tôi.”
Tôi vội nói: “Em về nhà à? Để anh đưa em về!”
Lâm Phương do dự một lát rồi nói: “Ừm... không sao, em muốn yên tĩnh một lát. Dù sao mai chúng ta cũng gặp nhau mà.”
Lâm Phương cứ không cho tôi đưa về nhà nên tôi chỉ đành làm theo, nhìn thấy Lâm Phương đi ra xa, trong lòng tôi có cảm giác rất khó tả.
Tôi quay lại nhìn thì thấy Sở Tiêu Tiêu đang đứng sững sờ, nhìn có vẻ rất cô đơn và đáng thương. Trong lòng tôi cảmthấy rất hổ thẹn, bởi vì chuyện của chúng tôi mà cô ấy cãi nhau với người thân, bây giờ bạn thân của cô ấy và cả tôi đều tuyệt giao rồi. Sau này cô ấy phải làm sao?
“Cô đừng để bụng, Lâm Phương không có ý đó đâu.”
Sở Tiêu Tiêu nhìn tôi một cách ngày ngốc rồi hỏi: “Trương Siêu, cậu nghe không hiểu lời Lâm Phương nói à?” “Tôi...”
Sở Tiêu Tiêu lắc đầu rồi quay người nói: “Thôi bỏ đi, tôi đi đây. Sau này chúng ta đừng qua lại nữa, Lâm Phương nói đúng đó."
Tôi đúng là một kẻ không ra gì, sao tôi có thể thích Sở Tiêu Tiêu được chứ. Sự hiểu lầm của Lâm Phương lẽ nào đã đến nỗi sau này tôi và Sở Tiêu Tiêu không nói câu nào với nhau nữa .
Lúc đó trong lòng tôi chỉ nghĩ rằng không thể để sự hiểu lầm này tiếp diễn được. Tôi vội vã đuổi theo chặn đườngSở Tiêu Tiêu rồi nói: “Không được, cô không được đi. Cô, cô còn phải cùng tôi làm một việc. Đúng rồi, chuyện tối nay rất quan trọng, cô đi với tôi một chuyến đã. Gì mà tuyệt giao với không tuyệt giao thì ngày mai hằng nói.”
Sở Tiêu Tiêu ôm lấy miệng rồi nước mắt ào ào rơi xuống, cô ấy muốn đi nhưng tôi không cho. Đương nhiên là tôi không để cô ấy đi như thế rồi, chuyện khác thì không nói nhưng tình bạn giữa cô ấy và Lâm Phương cũng không thể bỏ qua như thế được.
Cuối cùng Sở Tiêu Tiêu không còn cách nào khác nên chỉ đành đồng ý tối nay đi cùng tôi.
“Chuyến đi này cũng không uổng chúng ta quen nhau.” Sở Tiêu Tiêu ngồi ở ghế lái phụ, tôi lái xe còn cô ấy thì hỏi tôi đi đâu.
“Nông trại rượu Lưu Kim.”
“Quán rượu mà Khương Minh hay đến đó sao?” Sở Tiêu Tiêu định thần lại: “Tối nay cậu muốn đi tìm Khương Minhsao?”
Tôi cười rồi nói: "Không phải, nông trại rượu đó phải có thẻ hội viên, cần ba triệu tiền mặt mới thành hội viên được. Tôi phải trở thành hội viên trước sau đó làm quen với môi trường rồi mới tìm cách tiếp cận với Khương Minh.”
“Sao cậu nhất định phải tiếp cận Khương Minh? Trần Ngọc Châu nói người này rất nguy hiểm.
Tôi lạnh lùng nói: “Tôi biết hắn nguy hiểm nhưng không có ai biết hắn nguy hiểm như thế nào hơn tôi.”
Nông trại rượu Lưu Kim, nếu như không có người giới thiệu chỗ này thì người bình thường cả đời này cũng sẽ không biết rằng thành phố Thông có một nông trại rượu cao cấp như thế này.
Nông trại rượu này nằm ở dưới núi Tam Đồ Sơn, là một nông trại rượu và cũng là một khu nghỉ dưỡng. Ông chủ này thuê hết nửa ngọn núi, lái xe vào cũng phải vòng bảy tám đường rẽ mới đến nhưng mà đường rất dễ đi.Tôi nói với Sở Tiêu Tiêu rằng tối nay tôi đưa cô ấy theo là để mượn thân phận tiểu thư nhà họ Sở của cô ấy, dùng thân phận này thì mới có thể đưa ra ba triệu để trở thành hội viên một cách hợp lý và thuận lợi.
Chứ nếu không dựa vào thân phận một người dân bình thường như tôi thì cho dù đưa tiền ra người ta cũng sẽ không cho tôi trở thành hội viên.
Trên thế giới này có rất nhiều chuyện không phải có tiền là có thể xử lí được.
Chúng tôi dừng xe lại rồi đi làm thẻ hội viên theo lời hướng dẫn của nhân viên, tất cả mọi việc đều rất thuận lợi. Tôi đã chuẩn bị ba triệu rồi, chỉ cần Sở Tiêu Tiêu dùng thân phận của cô ấy làm thẻ hội viên là được, còn tôi có thể dựa vào thân phận là trợ lý của Sở Tiêu Tiêu để cùng đi vào.
Nhưng sau khi Sở Tiêu Tiêu điền xong tờ đơn thì đối phương rất khách sáo trả tờ đơn lại.
“Xin lỗi, chúng tôi đã kiểm tra thân phậncủa chị và tạm thời không thể làm thẻ hội viên cho chị được.”
“Tại sao chứ?” Sở Tiêu Tiêu hỏi: “Là tôi giả hay là tiền của tôi là tiền giả thế?”
Đối phương luôn rất lịch sự cười nói vui vẻ, lúc đầu thì còn rất ổn nhưng một hồi sau thì có vẻ như gượng cười.
“Chị là Sở Tiêu Tiêu, chị không có tư cách làm thẻ, mong chị thông cảm. ở chỗ chúng tôi phải là người có thể lực kinh tế thật sự mới có thể trở thành hội viên được.
Phục vụ nói đến Sở Tiêu Tiêu đỏ mặt tía tai.
Sở Tiêu Tiêu không yếu đuối chút nào mà vỗ lên bàn rồi nói: “Có ý gì hả, nhà tôi không có gia thế sao? Tôi không uống nổi rượu trong nông trại rượu này hay là sao hả?”
Nhân viên phục vụ kia vẫn giữ nụ cười rồi nói tiếp: “Không phải thế ạ, chỉ là tình hình nợ nần của tập đoàn Sở Thị đang rất phức tạp và đang phải đối mặt với việc phá sản. Còn hội viên ở chỗ chúng tôi đều là những nhân vật có máu mặt, để đảm bảo sự an toàn của hội viên của chúng tôi thì tuyệt đối không thể để những người bình thường tạp nham trở thành hội viên được. Mong chị hiểu cho công việc của chúng tôi."
Sở Tiêu Tiêu từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, đi đến đâu cũng được người ta nhường nhịn chứ chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Đừng nói là Sở Tiêu Tiêu mà cho dù là người bình thường cũng không chịu nổi sự khiêu khích này! Bây giờ có phải là xãPhục vụ nói đến Sở Tiêu Tiêu đỏ mặt tía tai.
Sở Tiêu Tiêu không yếu đuối chút nào mà vỗ lên bàn rồi nói: “Có ý gì hả, nhà tôi không có gia thế sao? Tôi không uống nổi rượu trong nông trại rượu này hay là sao hả?”
Nhân viên phục vụ kia vẫn giữ nụ cười rồi nói tiếp: “Không phải thế ạ, chỉ là tình hình nợ nần của tập đoàn Sở Thị đang rất phức tạp và đang phải đối mặt với việc phá sản. Còn hội viên ở chỗ chúng tôi đều là những nhân vật có máu mặt, để đảm bảo sự an toàn của hội viên của chúng tôi thì tuyệt đối không thể để những người bình thường tạp nham trở thành hội viên được. Mong chị hiểu cho công việc của chúng tôi."
Sở Tiêu Tiêu từ nhỏ đến lớn đều được nuông chiều, đi đến đâu cũng được người ta nhường nhịn chứ chưa bao giờ phải chịu sự sỉ nhục như thế này.
Đừng nói là Sở Tiêu Tiêu mà cho dù là người bình thường cũng không chịu nổi sự khiêu khích này! Bây giờ có phải là xãđứng xung quanh quan sát thôi.
Sở Tiêu Tiêu liền hỏi tôi phải làm sao?
Tôi từ ghế sô pha đứng dậy rồi cười nói với nhân viên phục vụ: “Cô gọi giám đốc của các cô ra đây một chuyến đi.”
Phục vụ vẫn giả bộ mỉm cười: “Không cần thiết đâu. Chúng tôi chỉ đến lúc mà quyết định làm thẻ hội viên rồi thì giảm đốc mới ra mặt để kí tên.”
Tôi nói: “Cô cứ gọi ra đi, dù sao chúng tôi nhất định cũng làm thẻ hội viên.
Phục vụ cười rồi nhíu mày nói: “Lời tôi nói anh nghe không hiểu sao?”
Tôi cười ha hạ rồi nói: "Chúng tôi không có tư cách làm chứ gì?”
“Dựa vào yêu cầu hiện tại của chúng tôi thì anh chi vẫn chưa đạt tiêu chuẩn "
“Tôi muốn xác nhận với cô một lần nữa là có phải là tôi không có tư cách làm không?”Cô ta có chút khó chịu nói: “Đúng thế.”
Tôi lấy điện thoại ra gọi điện cho giám đốc của tập đoàn Tuấn Nhiên, khi anh ấy còn chưa nghe điện thoại thì tôi liền nói: “Cũng không biết là ai có tư cách làm cái thẻ hội viên rách này của các
Nhân viên phục vụ cho rằng tôi giả bộ lừa cô ta, lúc này cũng không muốn diễn nữa liền ngồi xuống rồi nháy mắt ra hiệu cho bảo vệ. Chắc là ám thị cho bảo vệ lát nữa nhanh chóng tổng cổ chúng tôi ra ngoài.
Sau khi kết nối được điện thoại thì tôi nói vài câu với giám đốc rồi cúp máy ngay. Họ không nghe rõ tôi nói gì, chắc chỉ cho rằng tôi giả thần giả quỷ nên cũng không thèm để ý.
Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi phải làm sao? Nhiều người nhìn như thể thực sự là mất mặt quá, tôi bảo cô ấy cứ từ từ chờ một lát dā. “Tôi thấy hay là hai người đi đi, đường trên núi không dễ đi đâu, cũng không cóxe buýt đâu. Hai người còn không đi thì trời tối mất đấy.” Bị chúng tôi làm phiền như thế thì nữ nhân viên phục vụ này cũng không muốn giả bộ với chúng tôi nữa mà bắt đầu khiêu khích chúng tôi.
Tôi bảo Sở Tiêu Tiêu đừng để ý đến họ, Sở Tiêu Tiêu liền vội vàng nói: “Không đúng, tôi thấy cô ta trông có vẻ quen lắm. Cô ta có phải trước đây là bạn học cùng của chúng tôi không không? Tôi nhớ ra rồi, có tên là Lưu Mẫn đúng không.”
Lẽ nào nhân viên phục vụ này không có thiện ý với chúng tôi là vì là bạn học của Sở Tiêu Tiêu ư?
“Sở Tiêu Tiêu à cô cũng lợi hại đó, bạn cùng lớp mà cũng không nhớ ra à!” Tôi khẽ nói.
Sở Tiêu Tiêu xấu hổ nói: “Người này lúc học cấp ba không nổi trội lắm, tôi cũng chưa từng bắt nạt cô ta mà chỉ là quan hệ bình thường với vô ta thôi. Ai ngờ cô ta còn hận tôi, tôi cũng có làm chuyện gì khiến cô ta hận tôi đâu chứ.”Thảo nào, nếu là tôi thì bạn cấp ba không nhớ tôi thì tôi cũng sẽ không để hắn yên đầu.
Sở Tiêu Tiêu vô cùng ngại ngùng: “Thôi bỏ đi, chúng ta đi thôi. Tôi không muốn đứng đây nữa mất mặt lắm.”
Cô ấy kéo lấy tay tôi, vừa định bảo tôi đi thì đột nhiên có một người đàn ông mập map đẫm mồ hôi chạy vào rồi hét lên: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Để họ ngồi như thế à?”
Lưu Mẫn vội nói: “Giám đốc, tôi sẽ bảo bảo vệ đuổi họ đi ngay ạ!”
Mấy tên bảo vệ kia vừa nghe liền đi đến chỗ chúng tôi.
Giám đốc tức giận dậm chân rồi chỉ vào mặt Lưu Mẫn nói: “Tôi tổng cổ cô ra khỏi đây đó! Khách đến rồi mà còn không đi rót trà cho khách đi, cô không muốn làm việc ở đây nữa hả?”
Lưu Mẫn nghệch mặt ra rồi nhanh chóng đỏ mặt tía tai giải thích: “Giám, giám đốc, Sở Tiêu Tiêu không có tưcách làm thẻ hội viên mà.”
Sở Tiêu Tiêu tức giận trợn tròn mắt: “Lưu Mẫn, dù gì chúng ta cũng là bạn học cấp ba, cô đừng có sỉ nhục tôi như thế chứ.”
Giám đốc vội trợn mắt nhìn Lưu Mẫn sau đó mỉn cười nhìn Sở Tiêu Tiêu: “Sở tiểu thư, là nhân viên của chúng tôi không hiểu chuyện, tôi sẽ dạy dỗ thêm a. Tờ đơn của cô đã điền xong chưa? Tiểu Lưu, đi làm thẻ hội viên cho Sở tiểu thư đi.”
Lưu Mẫn vẫn chưa hiểu tại sao gia đình Sở Tiêu Tiêu đã sắp phá sản rồi mà giám đốc còn nể mặt cô ta như thế.
Cô ta vẫn không hiểu, thật ra làm thẻ cho chúng tôi cũng không tổn thất một đồng một hào nào của cô ta nhưng cô ta sẽ bị mất hết thể diện trước mặt Sở Tiêu Tiêu. Điều này khiến cô ấy không thể nào chấp nhận nỗi.
“Giám đốc, anh làm thế không đúng với quy định của công ty nên tôi không thể làm theo được.“Cô bị ngốc hả? Tôi bảo cô làm mà cô cũng không làm sao?”
“Tôi không thể làm được, anh muốn làm thì anh tự đi mà làm đi. Sở Tiêu Tiêu không có tư cách tham gia vào hội này, tên tài xế Trương Siêu này cũng không có tư cách.”
“Tài xế ư?” Giám đốc cười lạnh một tiếng: “Cô lau mắt mà nhìn cho kĩ đi. Vị này là thiếu gia của tập đoàn Tuấn Nhiên- tập đoàn lớn nhất thành phố Thông này. Sau này là người thừa kế và cũng là cổ đông, là chủ tịch của tập đoàn Tuấn Nhiên.”
Tôi cũng rất khâm phục tên giám đốc này, nếu không có những lời này của hắn thì tôi vẫn không biết trước tên của mình lại có một con đường dài như thế. Hắn nói xong thì Lưu Mẫn đứng sững người ra, há hốc mồm còn mấy tên bảo vệ kia cũng xì xào bàn tán nhìn quần áo tôi mặc đúng là không nhận ra.
Giám đốc nói: “Cô đi được rồi đó, chuyện hôm nay cô làm quá ngu xuẩn. Đếnphòng nhân sự lĩnh ba tháng lương rồi rời khỏi đây trước khi trời tối đi.”
Lưu Mẫn há hốc mồm nhưng giám đốc cũng không cho cô ta cơ hội cầu xin,
Rất nhanh sau đó bảo vệ liền đưa cô ta ra ngoài.
Giám đốc cười xin lỗi chúng tôi rồi làm thẻ hội viên cho chúng tôi.
Tấm thẻ này nhìn có vẻ rất khiêm tốn chứ không phải toàn là màu của vàng như trong trí tưởng tượng của tôi mà là một tấm thẻ màu đen to tầm bằng lòng bàn tay. Phía sau thẻ hội viên viết thông tin địa điểm của hội nhưng mà lật ngược lại thì lại dùng hình vẽ quả đào K của nông trại Lưu Kim.
Của tôi là quả đào K còn của Sở Tiêu Tiêu lại là quả đào Q.
“Nam nữ khác nhau à?" Tôi hỏi.
“Mỗi thành viên của hội chúng tôi đều có thể khác nhau, về nguyên nhân thì phải để anh tự đi trải nghiệm vậy. Hoan nghênh anh thường xuyên đến đây.” Anh ta cố ý cười một cách xa xăm.
Để thu hút khách nên làm mấy trò này cũng là chuyện thường. Những người giàu có như họ nhiều tiền quá không cóchỗ tiêu nên thích sinh chuyện vậy đó.
Sau khi làm xong thẻ hội viên, chúng tôi hỏi thêm về các hoạt động thường xuyên của hội. Tôi cũng không cố ý hỏi tiệc rượu mà Khương Minh tham gia để đỡ gây sự chú ý cho người khác. Giám đốc của nông trại rượu giới thiệu sơ qua cho tôi một lượt sau đó nói là sẽ gửi email cho tôi.
Cuối cùng anh ta vô cùng cảm ơn rồi tiễn chúng ta ra khỏi cổng, ở ngoài cổng tôi nhìn thấy Lưu Mẫn đang ngồi ở góc tường khóc đến nỗi hai mắt đổ ưng lên, cô ta ôm chặt hai đầu gối của mình trông vô cùng đáng thương.
Sở Tiêu Tiêu nói: “Giám đốc Lưu Mẫn này là bạn học của chúng tôi. Hồi nãy chỉ là chuyện ngoài ý muốn thôi, nể mặt người bạn học cũ này anh đừng đuổi việc cô ấy.
Lưu Mẫn và giám đốc đều không ngờ Sở Tiêu Tiêu sẽ nói như thế, Lưu Mẫn hoài nghi quan sát Sở Tiêu Tiêu còn giám đốc thì phản ứng rất nhanh. Anh ta vốn dĩ không hề để ý đến việc có đuổiviệc Lưu Mẫn không, đuổi việc chỉ là để chúng tôi hả giận thôi nhưng vừa nghe Sở Tiêu Tiêu nói như thế thì lập tức gật đầu đồng ý ngay.
Trên đường đi về thì tâm trạng của Sở Tiêu Tiêu rất rối bời, tôi nói chuyện với cô ấy thì cô ấy cũng chỉ thỉnh thoảng gượng cười nhưng khi tôi không nói chuyện thì cô ấy cũng im phăng phắc. Tôi biết là cô ấy đang nghĩ về chuyện của Lâm Phương, cô ấy luôn rất trân trọng tình bạn này.
Cô ấy nhìn thấy mặt tôi đang ngày ngốc từ gương chiếc hậu, cũng không biết là đang nhìn gì có lẽ là đang giận tôi cũng nên. Trong lòng tôi rất hoang mang không biết nên làm gì, một bên là bạn gái của tôi còn một bên là bạn tốt của tôi.
Trước khi dừng xe thì Sở Tiêu Tiêu hỏi tôi tại sao lại công khai thân phận trước như thế, tôi đang định giải thích thì cô ấy tự lắc đầu rồi nói: “Thôi, từ nay về sau chuyện của cậu không liên quan đến tôi nữa.” Sau đó cô ấy liền mở cửa đi xuống xe.Ngày hôm sau đi làm thì Lâm Phương không vui lắm, tôi chọc cô ấy vài câu thì cô ấy mới vui lên một chút. Có mấy lần cô ấy lén lút đi đến trong góc gọi điện thoại cổ ý không để người khác nhìn thấy, không biết là tại sao.
Tôi và Sở Tiêu Tiêu mãi cũng không nói chuyện với nhau nên Lâm Phương rất hài lòng, đến buổi tối tôi lái xe đón Lâm Phương đi họp lớp. Ở buổi họp lớp này tôi quyết định sẽ công khai thân phận của mình để tất cả mọi người đều biết rằng sau này cô ấy sẽ trở thành người phụ nữ hạnh phúc nhất thành phố Thông này.
Lúc Sở Tiêu Tiêu học cấp ba thì quan hệ với bạn bè rất tốt và có rất nhiều bạn bè, ở lần họp lớp này thì bao trọn tầng một của Tu Ân Viên.
Lúc tôi đến thì nhìn thấy Triệu Tử Thâm đang đưa người đi ra, Triệu Tử Thâm nhìn thấy tôi liền cười nói: “Nghe nói bạn cùng trường cậu bao hết tầng một rồi, anh em của tôi muốn ăn cũng không có chỗ nữa.”“Cậu thích Tụ Ân Viên chúng tôi vậy à? Phòng riêng trên tầng hai cậu thích ngồi phòng nào cũng được, tiền cứ để tôi trả.”
Lâm Phương tưởng là tôi đang nói đùa nên cũng không nghĩ nhiều, Triệu Tử Thâm cũng cười ha ha rồi cũng khách đi lên lầu. Lâm Phương chỉ tưởng rằng hồi nãy chúng tôi đang trêu chọc nhau, cô ấy tuyệt đối không ngờ tôi chính là ông chủ của nhà hàng này.
Sau khi tôi và Lâm Phương ngồi xuống thì một cánh tay từ phía sau đè lên vai tôi, theo phản xạ tôi quay đầu lại nhìn thì nhìn thấy một khuôn mặt vô cùng đế tiện: Trần Ngọc Châu.
Trần Ngọc Châu ngheo mắt nhấn mạnh từng chữ một: “Lâu rồi không gặp nhỉ.
“Lâu rồi không gặp. Tôi có dự cảm rằng hôm nay Trần Ngọc Châu đến đây là có chuẩn bị trước.
Chuyện của tôi và Trần Ngọc Châu đã to đến mức ai ai cũng biết rồi, những bạn học cấp ba này họ cũng có nghe nói vàbiết rằng quan hệ của chúng tôi không tốt lắm.
Sở Tiêu Tiêu đã sắp xếp vị trí của Trần Ngọc Châu từ trước, hai chúng tôi tuy là cùng lớp nhưng lại không phải ngồi cùng bàn.
Trần Ngọc Châu chào hỏi mấy người trong bàn chúng tôi rồi sau đó khi chuẩn bị đi thì đột nhiên một người tên là Hoàng Hoa trong bàn chúng tôi đột nhiên gọi hắn lại.
“Anh Châu, anh đi đâu thế? Mấy anh em đều ở đây hết mà. Anh đừng đi chứ, cứ ngồi ở đây đi.”
Sở Tiêu Tiêu đang từ đằng xa đi lại thì nhìn thấy cảnh này nên cũng có chức sững sờ.
Trần Ngọc Châu liếc nhìn tôi một cái rồi cười nói: “Thôi vậy, đã sắp xếp vị trí rồi mà, đổi đi đổi lại thì phiền phức lắm. Mọi người cứ ăn uống đi, lát nữa tôi sang chúc rượu phải nể mặt tôi đấy.”
Khi Trần Ngọc Châu học cấp ba đã nổitiếng là con nhà giàu trong lớp tôi, mấy tên này còn không có cơ hội mà bám lấy nịnh hót hắn chứ sao có thể để hắn đi được. Vừa nghe hắn nói như thế thì ai nấy cũng không vui vẻ chút nào.
“Không được không được, anh Châu à. Anh không đi được đâu, anh ngồi xuống đi. Chỗ này của ai cũng kệ đi, anh cứ ngồi đi còn hắn cút chỗ khác mà ngồi.”
Lời này tuy là nói về người chưa đến kia nhưng mắt của Hoàng Hoa lại nhìn về phía tôi. Ngụ ý của hắn không cần nói cũng hiểu, tôi và Trần Ngọc Châu không ưa nhau vậy thì chẳng phải tôi là người nên đi chỗ khác đó sao?
Lâm Phương căng thẳng cúi đầu uống một ngụm nước, cô ấy vẫn có chút sợ Trần Ngọc Châu. Tôi liền nắm lấy tay cô ấy, không ngờ tay cô ấy lại run cầm cập như thế.
Tôi an ủi: “Đừng sợ, có anh ở đây mà.”
Tôi coi như là không nghe thấy gì liền cầm đũa gặp đậu phộng ăn trước mặt bọn họ.Trần Ngọc Châu và Hoàng Hoa không ngờ tôi lại bình tĩnh như thế nên chúng đều sững người ra, sắc mặt Trần Ngọc Châu lúc bấy giờ rất khó coi còn tên Hoàng Hoa thì lẩm bẩm một câu cái đồ không biết xấu hổ.
Hoàng Hoa liền kéo Trần Ngọc Châu ngồi xuống rồi rót rượu cho hắn. Mấy tên trước đây thích nịnh hót Trần Ngọc Châu bây giờ liền vội vã nịnh hót không chịu cho hắn đi.
“Anh Châu à, cho dù phải đi thì cũng không phải là anh nên đi đâu. Anh là đại ca của lớp chúng ta, mấy anh em chúng ta lâu rồi chưa uống rượu với nhau, sao anh có thể đi được chứ.”
“Đúng vậy, có một vài người không biết điều mà. Tự mình nhường chỗ đi chứ đừng để người ta ghét.
Trần Ngọc Châu bị mấy câu nịnh hót này làm cho rất thoải mái liền nhìn tôi rồi cười: “Vậy thì không hợp lí lắm đâu.”
Có gì mà không hợp lí chứ? Hơn nữa Phương Phương còn ngồi ở đây cơ mà,sao anh có thể vứt Phương đại mỹ nữ ở đây mà đi vui vẻ chỗ khác chứ?"
“Đúng thế, hai người trước đây là một đôi mà. Bây giờ thế nào rồi, có phải là gần có tin vui rồi không?”
“Ôi trời, hai người đẹp đôi như thế thì nhanh nhanh kết hôn đi đừng để chậm trễ nữa. Kết hôn sinh con đẻ cái sớm đi chứ."
“Ha haha đúng thế. Em thấy ở thành phố Thông này không tìm được ai phù hợp hơn Phương Phương đại mỹ nữ nữa đầu.”
Mọi người cùng cười ồ lên và bắt đầu trêu chọc Lâm Phương và Trần Ngọc Châu. Vốn dĩ tôi tưởng Lâm Phương sẽ phản bác lại nhưng không ngờ cô ấy chỉ cúi gằm mặt xuống nhìn vào nước trong ly chứ không nói câu nào. Trong lòng tôi lúc đó rất khó chịu nhưng nghĩ lại thì có lẽ là Lâm Phương sợ hãi quá. Loại người như Trần Ngọc Châu đúng là quỷ cũng thấy sợ. Lâm Phương chỉ là một cô gái yêu đuổi nên sợ hắn cũng là chuyện bình thường. Sau này tôi nhất định sẽbảo vệ Lâm Phương thật tốt.