Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-140
Chương 140 Mưa máu gió tanh
**********
“Vào rồi nói.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi vội vàng kéo hai thằng nhóc này vào phòng.
Bất kể chúng nói thật hay giả, dám nói những lời này ở thành phố Thông thì một khi lọt vào tai Trần Ngọc Châu, hai thằng nhóc này chắc chắn sẽ chết.
Hai cậu ta hơi mất tự nhiên, anh lớn tuổi hơn thì hướng ngoại, nhỏ tuổi thì hướng nội. Hai cậu bé này trông khá giống nhau, chắc là anh em, chàng lớn tuổi hơi lo lắng, còn nhỏ tuổi thì trông có chủ kiến hơn. “Bây giờ tôi không có Cocacola cho các cậu uống, các cậu nói trước đi, rốt cuộc các cậu đến tìm tôi vì chuyện gì?”
Cậu trai nhỏ tuổi chỉ vào mình: “Đại ca, em tên Lộ Tranh, đây là anh trai của em, tên Lộ Vũ. Hôm nay bọn em đến tìm anh vì chuyện của Trần Ngọc Châu. Bọn em biết anh có thù với Trần Ngọc Châu, vì vậy muốn bắt tay với anh.” “Đúng vậy, bắt tay để giết chết tên khốn ấy.” Lộ Vũ kích động quơ nắm đấm và gật đầu với tôi.
Tôi suýt bật cười, có chuyện gì vậy? Ai ai cũng muốn bắt tay với tôi, Triệu Tử Thậm muốn bắt tay với tôi để đối phó Khương Minh, bây giờ thêm hai cậu bé muốn bắt tay với tôi để đối phó Trần Ngọc Châu. “Trước tiên đừng kích động. Các cậu cứ nói với tôi là được rồi, dù thế nào cũng không được ra ngoài nói cho kẻ khác. Các cậu không biết Trần Ngọc Châu là ai, nếu lời này truyền vào tai anh ta, có lẽ các cậu sẽ không còn mạng rời khỏi thành phố Thông. Nếu các cậu tức giận trong lòng thì cứ mắng vài câu ở đây để trút giận là được, tôi sẽ măng chung với các cậu, nhưng không được phép nói những lời vừa rồi với bất cứ người ngoài nào.”
Lộ Vũ lập tức kêu lên: “Đại ca, hai bon em thực sự muốn báo thù, không phải nói đùa.” “Vậy các cậu định bảo như thế nào? Có kế hoạch gì? Có thể nói ở thành phố
Thông, Trần Ngọc Châu là một tay che trời, muốn bóp chết cậu còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến. Chưa kể là báo thù, với thân phận của anh ta, các cậu muốn gặp mặt cũng rất khó, cậu biết nhà anh ta ở đâu không? Cậu có biết rằng anh ta luôn dẫn theo vệ sĩ bên mình, dù cậu nhìn thấy anh ta, cậu cũng không thể tới gần anh ta không?”
Tôi nói đến mức khiến hai thằng nhóc này chết đứng người, Lộ Vũ không thể thốt nên lời, chắc chắn trong lòng cậu ta chưa từng cân nhắc nhiều như vậy. “Được rồi, có vài chuyện chỉ cần nhịn một chút là qua. Các cậu còn nhỏ tuổi, đừng có suốt ngày mở miệng ra là thù với chả hận.” Tôi nói: "Các cậu muốn ở lại chỗ tôi chờ thì cứ chờ đi, những lời vừa nãy không được nói thêm với bất kỳ ai khác.”
Tôi định đánh răng rồi đi tìm ông Cam, tôi phải trao đổi với ông Cam về những chuyện của công ty. Cơn bão này sẽ tiếp tục hết ngày. Sau khi nó dừng lại, mưa máu gió tanh thật sự mới đang chờ tôi.
Lúc này, Lộ Tranh siết tay, đỏ mặt nói: "Đợi đất Bọn em không có nói đùa với anh, bọn em thực sự muốn tìm Trần Ngọc Châu để báo thù “Chỉ vì cô giáo của cậu bị Trần Ngọc Châu hại chết hả? Tôi biết cô giáo Lâm mà cậu nói, tôi cũng thấy rất tội cho cô ấy. Nhưng vừa nãy tôi đã nói với các cậu, với hai cậu mà muốn đánh đổ Trần Ngọc Châu ư? Cô giáo Lâm đó có bạn bè người thân, tại sao họ không báo thù cho cô ấy? Cậu đã nghĩ về điều này chưa? Các cậu có lòng thì tốt, nhưng chuyện này quá nguy hiểm.
Nếu một vài người nhà của cô giáo Lâm này đến tìm tôi, có thể tôi sẽ cân nhắc, nhưng hai học sinh tới tìm tôi này không thân không quen gì với cô giáo Lâm, làm sao tôi dám đồng ý hợp tác với chúng?
Chưa kể hai thằng nhóc không giúp đỡ được gì, sao tôi có thể tin họ sẽ trả giá mọi thứ cho một cô giáo không quen không biết đây?
Không ngờ Lộ Tranh rất bướng bỉnh, im lặng tháo túi xuống rồi lấy một chiếc laptop ra khỏi túi.
Tôi không biết cậu ta muốn làm gì, cứ thế mà nhìn cậu ta mày mò máy tính một lúc, sau đó cậu ta quay máy tính sang cho tôi xem. “Đây là gì?” Tôi hỏi.
Cậu ta mở một video, đó là một video giám sát. “Đây là một video giám sát trong quán bar Evil eyes, anh xem là biết "
Video được quay ở hành lang trên tầng hai của quán bar, rất yên tĩnh, đầu tiên là xuất hiện bóng lưng xinh đẹp của một người phụ nữ, cô ta mặc váy lụa mỏng nhưng trông không phóng đãng.
Cô ta đi về trước một đoạn, rồi đột nhiên dừng lại không dám đi tiếp và dựa lưng vào tường che miệng lại, trông rất sợ hãi. “Đại ca, anh nhìn chỗ này đi.” Lộ Tranh chỉ vào màn hình và nói với tôi.
Thật ra dù cậu ta không chỉ, tôi cũng nhìn thấy, góc trên bên phải video là chỗ rẽ của hành lang, một người đàn ông đang bị Trần Ngọc Châu siết chặt cổ từ phía sau, người đàn ông đau đớn vùng vẫy mấy lần và đạp cho tấm thảm trải sàn dày trở nên lộn xộn, chẳng mấy chốc anh ta đã bất động.
Video giám sát không có âm thanh, chỉ có hình ảnh, một người sống sờ sờ cứ vậy mà chết ngay trước mắt, tôi cảm thấy ngực uất nghẹn đến mức khó chịu.
Ngay cả người đã tự tay giết người như tôi xem video cũng cảm thấy không thoải mái, không biết hai thằng nhóc này đã chịu đựng bằng cách nào.
Lộ Tranh lên tiếng: “Cô giáo Lâm đã gửi video này đến hộp thư của Lộ Vũ trước khi cô ấy xảy ra chuyện. Anh ấy sợ hãi nên đã tìm em để thương lượng. Hai tháng sau đó bọn em mới thấy mail...
Lộ Vũ bổ sung: "Không phải do bọn em sợ, mà gia đình em quản lý rất chặt, bố mẹ không cho em lên mạng.
Tôi gật đầu: “Đó không phải lỗi của cậu.”
Lộ Tranh nói tiếp: “Đến khi bọn em phát hiện mail thì đã muộn, điện thoại của cô giáo Lâm không thể gọi được. Sau đó cô giáo Lâm đã xảy ra chuyện.
Tôi hỏi: “Tại sao các cậu không báo cảnh sát khi các cậu nhận được mail này?"
Bây giờ tôi rất nghi ngờ rằng liệu có phải Trần Ngọc Châu hãm hiếp cô giáo Lâm vì video này hay không.
Lộ Vũ và Lộ Tranh lập tức đỏ mặt, ấp ủng không nói nên lời.
Nhưng dù không nói, tôi cũng hiểu được sơ sơ, có lẽ là hai cậu bé sợ bị liên lụy vào án mạng, sợ bị trả thù.
Tôi nói: “Các cậu không dám tìm cảnh sát, sau khi biết tôi có thù với Trần Ngọc Châu, các cậu đem video này tới cho tôi xem là muốn để tôi đi báo cảnh sát à?”
Mặt của hai thiếu niên càng đỏ hơn, Lộ Tranh thậm chí không dám nhìn tôi, nhưng Lộ Vũ lại hít sâu một hơi rồi đáp: “Bọn em nhát gan, thực sự không dám...” “Việc này cũng không dám thì các cậu lấy cái gì để hợp tác với tôi? Nói qua nói lại cũng chỉ là lấy tôi làm súng, hơn nữa video của cậu quá kỳ lạ, cô giáo Lâm này chỉ là cô giáo của các cậu, tại sao cô ta lại gửi cho các cậu một video quan trọng như vậy?”
Lộ Tranh đáp: “Bọn em...
Cậu ta đang định trả lời, đột nhiên Lộ Vũ bịt miệng cậu ta lại: “Câm mồm”
Sau đó cậu ta gấp chiếc laptop cũ kỹ lại, bỏ vào ba lô và đeo lên lưng, rồi tức giận trừng tôi: “Cứ coi như anh không dám vậy. Anh hai, đừng để ý tới anh ta. Người này chắc chắn cũng không đấu lại Trần Ngọc Châu. Chúng ta tự nghĩ cách!”
Dứt lời, cậu ta kéo Lộ Tranh định đi, Lộ Tranh thiên về tôi hơn, nhưng rõ ràng là cậu ta rất nghe lời em trai. “Đợi đã” Tôi cản hai cậu ta lại.
Lộ Vũ lo lắng lùi lại một bước và ôm cặp sách không buông tay: “Anh muốn làm gì? Anh lấy nó cũng vô dụng, chúng tôi đã chuẩn bị bản sao."
Tôi bất đắc dĩ mim cười: “Em trai à, cậu quá căng thẳng rồi phải không, tôi lấy thứ này để làm gì? Cậu muốn hợp tác với tôi mà không nói gì cho tôi cả, sao tôi tin các cậu được đây. Tôi hỏi Lộ Vũ: “Cậu nói xem có đúng không? Tôi không thân cũng chẳng quen các cậu, tôi đã giúp các cậu thắng lại tiền, nhưng các cậu lại không dám tin tôi.”
Tôi đã thấy rõ rồi, mặc dù Lộ Vũ lớn tuổi hơn, nhưng cậu ta ba phải, tôi nói gì cậu ta cũng sẽ nghe. Lộ Tranh nhỏ tuổi hơn, nhưng cậu ta có chủ kiến, thằng nhóc này khó đối phó.
Đúng như dự đoán, Lộ Vũ khuyên nhủ: “Đúng đó, chúng ta cứ nói cho anh ấy biết đi. Anh ấy chắc chắn không phải người xấu, hơn nữa chúng ta đang rất cần tiền, em sắp lên cấp ba rồi, không có tiền thì phải làm sao đây.”
**********
“Vào rồi nói.”
Tôi hít một hơi thật sâu rồi vội vàng kéo hai thằng nhóc này vào phòng.
Bất kể chúng nói thật hay giả, dám nói những lời này ở thành phố Thông thì một khi lọt vào tai Trần Ngọc Châu, hai thằng nhóc này chắc chắn sẽ chết.
Hai cậu ta hơi mất tự nhiên, anh lớn tuổi hơn thì hướng ngoại, nhỏ tuổi thì hướng nội. Hai cậu bé này trông khá giống nhau, chắc là anh em, chàng lớn tuổi hơi lo lắng, còn nhỏ tuổi thì trông có chủ kiến hơn. “Bây giờ tôi không có Cocacola cho các cậu uống, các cậu nói trước đi, rốt cuộc các cậu đến tìm tôi vì chuyện gì?”
Cậu trai nhỏ tuổi chỉ vào mình: “Đại ca, em tên Lộ Tranh, đây là anh trai của em, tên Lộ Vũ. Hôm nay bọn em đến tìm anh vì chuyện của Trần Ngọc Châu. Bọn em biết anh có thù với Trần Ngọc Châu, vì vậy muốn bắt tay với anh.” “Đúng vậy, bắt tay để giết chết tên khốn ấy.” Lộ Vũ kích động quơ nắm đấm và gật đầu với tôi.
Tôi suýt bật cười, có chuyện gì vậy? Ai ai cũng muốn bắt tay với tôi, Triệu Tử Thậm muốn bắt tay với tôi để đối phó Khương Minh, bây giờ thêm hai cậu bé muốn bắt tay với tôi để đối phó Trần Ngọc Châu. “Trước tiên đừng kích động. Các cậu cứ nói với tôi là được rồi, dù thế nào cũng không được ra ngoài nói cho kẻ khác. Các cậu không biết Trần Ngọc Châu là ai, nếu lời này truyền vào tai anh ta, có lẽ các cậu sẽ không còn mạng rời khỏi thành phố Thông. Nếu các cậu tức giận trong lòng thì cứ mắng vài câu ở đây để trút giận là được, tôi sẽ măng chung với các cậu, nhưng không được phép nói những lời vừa rồi với bất cứ người ngoài nào.”
Lộ Vũ lập tức kêu lên: “Đại ca, hai bon em thực sự muốn báo thù, không phải nói đùa.” “Vậy các cậu định bảo như thế nào? Có kế hoạch gì? Có thể nói ở thành phố
Thông, Trần Ngọc Châu là một tay che trời, muốn bóp chết cậu còn đơn giản hơn bóp chết một con kiến. Chưa kể là báo thù, với thân phận của anh ta, các cậu muốn gặp mặt cũng rất khó, cậu biết nhà anh ta ở đâu không? Cậu có biết rằng anh ta luôn dẫn theo vệ sĩ bên mình, dù cậu nhìn thấy anh ta, cậu cũng không thể tới gần anh ta không?”
Tôi nói đến mức khiến hai thằng nhóc này chết đứng người, Lộ Vũ không thể thốt nên lời, chắc chắn trong lòng cậu ta chưa từng cân nhắc nhiều như vậy. “Được rồi, có vài chuyện chỉ cần nhịn một chút là qua. Các cậu còn nhỏ tuổi, đừng có suốt ngày mở miệng ra là thù với chả hận.” Tôi nói: "Các cậu muốn ở lại chỗ tôi chờ thì cứ chờ đi, những lời vừa nãy không được nói thêm với bất kỳ ai khác.”
Tôi định đánh răng rồi đi tìm ông Cam, tôi phải trao đổi với ông Cam về những chuyện của công ty. Cơn bão này sẽ tiếp tục hết ngày. Sau khi nó dừng lại, mưa máu gió tanh thật sự mới đang chờ tôi.
Lúc này, Lộ Tranh siết tay, đỏ mặt nói: "Đợi đất Bọn em không có nói đùa với anh, bọn em thực sự muốn tìm Trần Ngọc Châu để báo thù “Chỉ vì cô giáo của cậu bị Trần Ngọc Châu hại chết hả? Tôi biết cô giáo Lâm mà cậu nói, tôi cũng thấy rất tội cho cô ấy. Nhưng vừa nãy tôi đã nói với các cậu, với hai cậu mà muốn đánh đổ Trần Ngọc Châu ư? Cô giáo Lâm đó có bạn bè người thân, tại sao họ không báo thù cho cô ấy? Cậu đã nghĩ về điều này chưa? Các cậu có lòng thì tốt, nhưng chuyện này quá nguy hiểm.
Nếu một vài người nhà của cô giáo Lâm này đến tìm tôi, có thể tôi sẽ cân nhắc, nhưng hai học sinh tới tìm tôi này không thân không quen gì với cô giáo Lâm, làm sao tôi dám đồng ý hợp tác với chúng?
Chưa kể hai thằng nhóc không giúp đỡ được gì, sao tôi có thể tin họ sẽ trả giá mọi thứ cho một cô giáo không quen không biết đây?
Không ngờ Lộ Tranh rất bướng bỉnh, im lặng tháo túi xuống rồi lấy một chiếc laptop ra khỏi túi.
Tôi không biết cậu ta muốn làm gì, cứ thế mà nhìn cậu ta mày mò máy tính một lúc, sau đó cậu ta quay máy tính sang cho tôi xem. “Đây là gì?” Tôi hỏi.
Cậu ta mở một video, đó là một video giám sát. “Đây là một video giám sát trong quán bar Evil eyes, anh xem là biết "
Video được quay ở hành lang trên tầng hai của quán bar, rất yên tĩnh, đầu tiên là xuất hiện bóng lưng xinh đẹp của một người phụ nữ, cô ta mặc váy lụa mỏng nhưng trông không phóng đãng.
Cô ta đi về trước một đoạn, rồi đột nhiên dừng lại không dám đi tiếp và dựa lưng vào tường che miệng lại, trông rất sợ hãi. “Đại ca, anh nhìn chỗ này đi.” Lộ Tranh chỉ vào màn hình và nói với tôi.
Thật ra dù cậu ta không chỉ, tôi cũng nhìn thấy, góc trên bên phải video là chỗ rẽ của hành lang, một người đàn ông đang bị Trần Ngọc Châu siết chặt cổ từ phía sau, người đàn ông đau đớn vùng vẫy mấy lần và đạp cho tấm thảm trải sàn dày trở nên lộn xộn, chẳng mấy chốc anh ta đã bất động.
Video giám sát không có âm thanh, chỉ có hình ảnh, một người sống sờ sờ cứ vậy mà chết ngay trước mắt, tôi cảm thấy ngực uất nghẹn đến mức khó chịu.
Ngay cả người đã tự tay giết người như tôi xem video cũng cảm thấy không thoải mái, không biết hai thằng nhóc này đã chịu đựng bằng cách nào.
Lộ Tranh lên tiếng: “Cô giáo Lâm đã gửi video này đến hộp thư của Lộ Vũ trước khi cô ấy xảy ra chuyện. Anh ấy sợ hãi nên đã tìm em để thương lượng. Hai tháng sau đó bọn em mới thấy mail...
Lộ Vũ bổ sung: "Không phải do bọn em sợ, mà gia đình em quản lý rất chặt, bố mẹ không cho em lên mạng.
Tôi gật đầu: “Đó không phải lỗi của cậu.”
Lộ Tranh nói tiếp: “Đến khi bọn em phát hiện mail thì đã muộn, điện thoại của cô giáo Lâm không thể gọi được. Sau đó cô giáo Lâm đã xảy ra chuyện.
Tôi hỏi: “Tại sao các cậu không báo cảnh sát khi các cậu nhận được mail này?"
Bây giờ tôi rất nghi ngờ rằng liệu có phải Trần Ngọc Châu hãm hiếp cô giáo Lâm vì video này hay không.
Lộ Vũ và Lộ Tranh lập tức đỏ mặt, ấp ủng không nói nên lời.
Nhưng dù không nói, tôi cũng hiểu được sơ sơ, có lẽ là hai cậu bé sợ bị liên lụy vào án mạng, sợ bị trả thù.
Tôi nói: “Các cậu không dám tìm cảnh sát, sau khi biết tôi có thù với Trần Ngọc Châu, các cậu đem video này tới cho tôi xem là muốn để tôi đi báo cảnh sát à?”
Mặt của hai thiếu niên càng đỏ hơn, Lộ Tranh thậm chí không dám nhìn tôi, nhưng Lộ Vũ lại hít sâu một hơi rồi đáp: “Bọn em nhát gan, thực sự không dám...” “Việc này cũng không dám thì các cậu lấy cái gì để hợp tác với tôi? Nói qua nói lại cũng chỉ là lấy tôi làm súng, hơn nữa video của cậu quá kỳ lạ, cô giáo Lâm này chỉ là cô giáo của các cậu, tại sao cô ta lại gửi cho các cậu một video quan trọng như vậy?”
Lộ Tranh đáp: “Bọn em...
Cậu ta đang định trả lời, đột nhiên Lộ Vũ bịt miệng cậu ta lại: “Câm mồm”
Sau đó cậu ta gấp chiếc laptop cũ kỹ lại, bỏ vào ba lô và đeo lên lưng, rồi tức giận trừng tôi: “Cứ coi như anh không dám vậy. Anh hai, đừng để ý tới anh ta. Người này chắc chắn cũng không đấu lại Trần Ngọc Châu. Chúng ta tự nghĩ cách!”
Dứt lời, cậu ta kéo Lộ Tranh định đi, Lộ Tranh thiên về tôi hơn, nhưng rõ ràng là cậu ta rất nghe lời em trai. “Đợi đã” Tôi cản hai cậu ta lại.
Lộ Vũ lo lắng lùi lại một bước và ôm cặp sách không buông tay: “Anh muốn làm gì? Anh lấy nó cũng vô dụng, chúng tôi đã chuẩn bị bản sao."
Tôi bất đắc dĩ mim cười: “Em trai à, cậu quá căng thẳng rồi phải không, tôi lấy thứ này để làm gì? Cậu muốn hợp tác với tôi mà không nói gì cho tôi cả, sao tôi tin các cậu được đây. Tôi hỏi Lộ Vũ: “Cậu nói xem có đúng không? Tôi không thân cũng chẳng quen các cậu, tôi đã giúp các cậu thắng lại tiền, nhưng các cậu lại không dám tin tôi.”
Tôi đã thấy rõ rồi, mặc dù Lộ Vũ lớn tuổi hơn, nhưng cậu ta ba phải, tôi nói gì cậu ta cũng sẽ nghe. Lộ Tranh nhỏ tuổi hơn, nhưng cậu ta có chủ kiến, thằng nhóc này khó đối phó.
Đúng như dự đoán, Lộ Vũ khuyên nhủ: “Đúng đó, chúng ta cứ nói cho anh ấy biết đi. Anh ấy chắc chắn không phải người xấu, hơn nữa chúng ta đang rất cần tiền, em sắp lên cấp ba rồi, không có tiền thì phải làm sao đây.”