Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-141
Chương 141 Nói dối
**********
“Anh”
Lộ Tranh hét lớn, nhưng đã muộn, Lộ Vũ đã nói hết những lời này,
Tôi hít sâu một hơi: “Các cậu định dùng video này tống tiền Trần Ngọc Châu?”
Hai thằng này đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi, tuổi còn nhỏ mà dám giao dịch với tội phạm giết người.
Lộ Tranh bị vạch trần chân tướng, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, còn có vẻ hơi sợ hãi. “Thì, cũng không hẳn là vậy...”
Tôi nói: “Bảo sao các cậu đã phát hiện ra video này từ lâu mà không giao cho cảnh sát, còn từ thành phố Thông xa xôi ngàn dặm tới tìm Trần Ngọc Châu bảo thù. Mục đích của các cậu hoàn toàn không phải là tìm anh ta bảo thù, mà chính là muốn dùng đoạn video này để uy hiếp anh ta, bắt anh ta đưa tiền cho các cậu. Nhưng các cậu quả nhất gan, hay phải nói là cậu, cậu bạn nhỏ còn gà mờ lắm, cậu sợ Trần Ngọc Châu trả thù mình, liền tới tìm tôi làm người môi giới.”
Lộ Tranh bị tôi nói tới nỗi đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Cậu ta ghì chặt dây đeo balo, đỏ mắt nhìn tôi. Lộ Vũ thì lại không hiểu lắm tại sao em trai của cậu ta lại ngại ngùng như vậy, xem ra đầu óc của cậu anh này không chín chắn bằng cậu em.
Lộ Vũ nói: “Đại ca, anh cũng không thể nói chúng em xấu xa như vậy, chúng em chỉ muốn vừa bảo vệ lẽ phải, vừa kiếm chút tiền thôi.”
Tôi nhìn sang Lộ Tranh: “Cậu nói xem?”
Tôi tưởng cậu ta sẽ đứng dậy bỏ đi trong cơn giận dữ, nhưng không ngờ cậu ta lại nắm chặt dây đeo balo, sau khi tâm trạng ổn định liền nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng vậy, chúng em chỉ cần tiền. Thế nào, anh có còn bằng lòng hợp tác với chúng em không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thằng nhóc này, vậy mà cậu ta lại cực kỳ kiên định, hoàn toàn không có ý định tránh né ánh mắt của tôi.
Tôi thở dài một hơi: “Vậy ít nhất cậu phải nói cho tôi biết, cậu cần bao nhiêu tiền.”
Thật lòng mà nói, hai tên nhóc này đúng là khá tham, nếu không cũng sẽ không mắc mưu của Cừu Thất và Tiểu Muội Nhi. Ngộ nhỡ bọn họ muốn đòi Trần Ngọc Châu một, hai trăm triệu, cái trò tốn kém tiền của như thế thì tôi cũng không muốn dây vào mấy kẻ phiền phức này.
Kết quả là Lộ Vũ vẫn lớ ngớ, quay đầu hỏi Lộ Tranh: “Cần bao nhiêu tiền? Anh không nhớ rõ.
Tôi ngất, muốn tống tiền lại không nhớ rõ con số.
Lộ Tranh đáp: “Tám mươi hai ngàn năm trăm."
Tôi nghe xong thì nghệch ra, nói không nên lời.
Lộ Tranh có hơi căng thẳng: “Cái này, cái này không thể ít hơn được.”
Tôi ôm trán: “Không phải, các cậu tổng tiền sao lại còn có cả số lẻ thế hả? Các cậu cho rằng mình đang đề giá công khai ở chợ sao? Cái này còn có giá thị trường hả?"
Tôi nhìn mặt của hai tên nhóc, Lộ Vũ đã có vẻ không kìm được muốn nói, nhưng thấy em trai mình không nói gì, cậu ta cũng đành nhịn.
Tôi nói tiếp: “Các cậu đòi luôn Trần Ngọc Châu một trăm ngàn là được rồi, ít như vậy anh ta bỏ ra được. Dù sao anh ta cũng không thiếu chút tiền như thế. Nếu các câu đã làm chuyên vô liêm sỉ như vậy rồi thì đừng quan tâm tới mấy con số lẻ hàng nghìn nữa." “Không! Em chỉ cần từng đó, nhiều hơn một đồng cũng không cần. Rốt cuộc anh có muốn hợp tác với chúng em hay không?” Lộ Tranh cau mày, hét về phía tôi.
Tôi mỉm cười khi thấy gương mặt Lộ Tranh vặn vẹo vì tức giận. “Được rồi, tôi cũng không hỏi rốt cuộc các cậu cần số tiền đó làm gì, muốn hợp tác cũng được, nhưng cậu phải chấp nhận một yêu cầu của tôi.”
Lộ Tranh: “Anh nói đi.” “Sau khi các cậu rời khỏi căn phòng này, đừng quay lại tìm tôi. Từ trước tới nay, chúng ta chưa từng gặp mặt" “Cái gì? Không phải anh định chơi xỏ bọn em đó chứ? Không muốn hợp tác cứ nói thẳng, anh cũng quá đáng lắm!” Lộ Vũ chửi ầm lên với tôi. “Anh, anh đừng kích động. Anh Trương Siêu, em chấp nhận điều kiện này, cảm ơn anh.” “Em điên rồi sao, anh ta không hợp tác với chúng ta, em còn cảm ơn anh ta? Chúng ta đi.” “Anh, anh ấy nói như vậy mới thật sự muốn hợp tác với chúng ta.” Tôi cười đáp: "Đúng là em trai cậu thông minh hơn, nếu cậu vẫn kích động như vậy, nhất định sẽ bị Trần Ngọc Châu giết chết"
Lộ Vũ gãi đầu của mình rồi hỏi: “Tại sao lại như vậy, hai người có thể đừng đánh đố người khác nữa được không. “Anh Trương Siêu muốn bảo vệ chúng ta. Từ nay về sau chúng ta không quen biết anh Trương Siêu, Trần Ngọc Châu cũng sẽ không trả thù chúng ta. Cảm ơn anh.
Tôi gật đầu đáp: “Cậu đừng vội cảm ơn tôi, cậu không sợ tôi sẽ giữ riêng chỗ tiền đòi được sao?”
Lộ Vũ gãi đầu nói: “Phải ha, nhưng anh cũng không thể nuốt riêng, chúng em cần dùng số tiền này gấp, cực kỳ khẩn cấp
Lộ Tranh tức giận kéo cậu ta: “Anh, anh đang nói gì đấy, anh Trương Siêu làm sao lại nuốt tiền của chúng ta được. Nếu anh ấy là kẻ tham lam, hôm nay sẽ không giúp chúng ta đòi tiền thắng về”
Tôi biết cậu anh Lộ Vũ này vô dụng hơn cậu em Lộ Tranh kia mà.
Lộ Vũ bị em trai dạy dỗ, bỗng chốc nghẹn lời, quyết tâm đứng ở bên cạnh không nói gì nữa.
Tôi và anh em nhà họ Lộ lại ngồi xuống số pha lần nữa, Lộ Tranh đưa máy tính cho tôi. Tôi bật máy lên liền thấy màn hình là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp. “Đây là cô giáo Lâm.” Lộ Tranh thấy tôi nhìn chằm chằm vào màn hình liền giải thích. “Bóng lưng trong video ban nãy chính là cô ấy?” Tôi hỏi. “Oà đại ca, anh chỉ nhìn bóng người cũng có thể nhận ra? Anh thật lợi hại.”
Lộ Vũ thán phục đến nỗi hai mắt sáng ngời.
Tôi cười cười, mấy đứa nhóc đương nhiên không hiểu những chuyện này, đây là một phần trong huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặc chủng.
Theo dòng thời gian mà hai thằng nhóc kể với tôi, thì lúc cô Lâm phá hỏng chuyện giết người của Trần Ngọc Châu trong khách sạn Dạ Lang đã bị anh ta phát hiện. Sau khi chuốc thuốc mê cưỡng bức cô Lâm, Trần Ngọc Châu liền giết chết cô ấy.
Không biết cô Lâm làm cách nào lấy được đoạn video camera này và gửi nó cho Lộ Vũ. Hai người Lộ Vũ và Lộ Tranh lại không báo thù cho cô Lâm, mà muốn lợi dụng video này đòi một khoản tiền.
Tôi cẩn thận hỏi kỹ lại hai tên nhóc này, sau khi cô Lâm gửi video đi, có bất kỳ ai tìm tới họ, theo dõi hay uy hiếp bọn họ hay không. “Không có, đương nhiên là không có...” Lộ Vũ cười nói: “Nếu có, chúng em đã chết từ lâu rồi. Thằng cha đó chính là kẻ giết người không chớp mắt.”
Vẻ mặt Lộ Tranh lại không bình thản như thế, cậu ta nói: “Em cũng không chắc, có thể là có. Có một ngày tờ giấy em kẹp ở khe cửa bị rơi xuống trước khi em về nhà.”
Tôi nói: “Có phải người khác trong nhà cậu làm rơi không?”
Lộ Tranh lắc đầu: “Không thể nào, hai anh em chúng em ngày nào cũng về nhà cùng nhau.” Cậu ra nói xong, ánh mắt liền mở to, chột dạ liếc nhìn tôi một cái.
Tôi cố tình giả vờ không hiểu, nói sang chuyện khác: "Được, chuyện này tôi biết rồi, ngoại trừ video này các cậu còn có bản dự phòng không?”
Hai thằng nhóc cùng gật đầu, Lộ Tranh nhấn mạnh: “Nhưng chúng em tuyệt đối sẽ không phát tán ra ngoài. Chỉ cần nhận được tiền, chúng em sẽ lập tức xóa video”
Lộ Vũ chột dạ xen miệng vào: "Chúng ta không báo thù cho cô Lâm sao?”
Lộ Tranh cắn môi nói không nên lời.
Tôi gật đầu nói: "Chuyện này tôi đã rõ, Lộ Tranh, cậu giúp tôi một việc, sang phòng bên cạnh tìm ông lão họ Cam đến đây một chuyến.”
Lộ Vũ chịu khó đứng lên: “Để em đi. “Ông Cam này hơi khó tính, cậu quá bốc đồng, nếu cậu nói sai điều gì thì ông ta sẽ không thèm tới luôn.”
Lộ Tranh gật đầu: “Đúng vậy, anh, để em di di."
Tôi nhìn Lộ Tranh khép cửa phòng lại, Lộ Vũ ngồi phịch xuống bấu chặt vào ghế sô pha da. Tôi đứng dậy, hét lên với gương mặt tối sầm: “Đứng dậy!”
Lộ Vũ hoảng sợ, lập tức đứng thẳng dậy. Ngày trước tôi huấn luyện binh sĩ trong quân đội cũng làm như thế, bọn họ còn phải sợ tôi chứ đừng nói tới thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này. "Dai, dai, dai ca... em, em, em..." “Tôi hỏi cậu, tại sao lại nói dối.” “Chúng em nói dối bao giờ? Em, em, em không...
**********
“Anh”
Lộ Tranh hét lớn, nhưng đã muộn, Lộ Vũ đã nói hết những lời này,
Tôi hít sâu một hơi: “Các cậu định dùng video này tống tiền Trần Ngọc Châu?”
Hai thằng này đúng là ăn phải gan hùm mật gấu rồi, tuổi còn nhỏ mà dám giao dịch với tội phạm giết người.
Lộ Tranh bị vạch trần chân tướng, gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ, còn có vẻ hơi sợ hãi. “Thì, cũng không hẳn là vậy...”
Tôi nói: “Bảo sao các cậu đã phát hiện ra video này từ lâu mà không giao cho cảnh sát, còn từ thành phố Thông xa xôi ngàn dặm tới tìm Trần Ngọc Châu bảo thù. Mục đích của các cậu hoàn toàn không phải là tìm anh ta bảo thù, mà chính là muốn dùng đoạn video này để uy hiếp anh ta, bắt anh ta đưa tiền cho các cậu. Nhưng các cậu quả nhất gan, hay phải nói là cậu, cậu bạn nhỏ còn gà mờ lắm, cậu sợ Trần Ngọc Châu trả thù mình, liền tới tìm tôi làm người môi giới.”
Lộ Tranh bị tôi nói tới nỗi đỏ bừng cả mặt, hận không thể tìm một cái lỗ chui xuống. Cậu ta ghì chặt dây đeo balo, đỏ mắt nhìn tôi. Lộ Vũ thì lại không hiểu lắm tại sao em trai của cậu ta lại ngại ngùng như vậy, xem ra đầu óc của cậu anh này không chín chắn bằng cậu em.
Lộ Vũ nói: “Đại ca, anh cũng không thể nói chúng em xấu xa như vậy, chúng em chỉ muốn vừa bảo vệ lẽ phải, vừa kiếm chút tiền thôi.”
Tôi nhìn sang Lộ Tranh: “Cậu nói xem?”
Tôi tưởng cậu ta sẽ đứng dậy bỏ đi trong cơn giận dữ, nhưng không ngờ cậu ta lại nắm chặt dây đeo balo, sau khi tâm trạng ổn định liền nói với đôi mắt đỏ hoe: “Đúng vậy, chúng em chỉ cần tiền. Thế nào, anh có còn bằng lòng hợp tác với chúng em không?”
Tôi nhìn chằm chằm vào ánh mắt của thằng nhóc này, vậy mà cậu ta lại cực kỳ kiên định, hoàn toàn không có ý định tránh né ánh mắt của tôi.
Tôi thở dài một hơi: “Vậy ít nhất cậu phải nói cho tôi biết, cậu cần bao nhiêu tiền.”
Thật lòng mà nói, hai tên nhóc này đúng là khá tham, nếu không cũng sẽ không mắc mưu của Cừu Thất và Tiểu Muội Nhi. Ngộ nhỡ bọn họ muốn đòi Trần Ngọc Châu một, hai trăm triệu, cái trò tốn kém tiền của như thế thì tôi cũng không muốn dây vào mấy kẻ phiền phức này.
Kết quả là Lộ Vũ vẫn lớ ngớ, quay đầu hỏi Lộ Tranh: “Cần bao nhiêu tiền? Anh không nhớ rõ.
Tôi ngất, muốn tống tiền lại không nhớ rõ con số.
Lộ Tranh đáp: “Tám mươi hai ngàn năm trăm."
Tôi nghe xong thì nghệch ra, nói không nên lời.
Lộ Tranh có hơi căng thẳng: “Cái này, cái này không thể ít hơn được.”
Tôi ôm trán: “Không phải, các cậu tổng tiền sao lại còn có cả số lẻ thế hả? Các cậu cho rằng mình đang đề giá công khai ở chợ sao? Cái này còn có giá thị trường hả?"
Tôi nhìn mặt của hai tên nhóc, Lộ Vũ đã có vẻ không kìm được muốn nói, nhưng thấy em trai mình không nói gì, cậu ta cũng đành nhịn.
Tôi nói tiếp: “Các cậu đòi luôn Trần Ngọc Châu một trăm ngàn là được rồi, ít như vậy anh ta bỏ ra được. Dù sao anh ta cũng không thiếu chút tiền như thế. Nếu các câu đã làm chuyên vô liêm sỉ như vậy rồi thì đừng quan tâm tới mấy con số lẻ hàng nghìn nữa." “Không! Em chỉ cần từng đó, nhiều hơn một đồng cũng không cần. Rốt cuộc anh có muốn hợp tác với chúng em hay không?” Lộ Tranh cau mày, hét về phía tôi.
Tôi mỉm cười khi thấy gương mặt Lộ Tranh vặn vẹo vì tức giận. “Được rồi, tôi cũng không hỏi rốt cuộc các cậu cần số tiền đó làm gì, muốn hợp tác cũng được, nhưng cậu phải chấp nhận một yêu cầu của tôi.”
Lộ Tranh: “Anh nói đi.” “Sau khi các cậu rời khỏi căn phòng này, đừng quay lại tìm tôi. Từ trước tới nay, chúng ta chưa từng gặp mặt" “Cái gì? Không phải anh định chơi xỏ bọn em đó chứ? Không muốn hợp tác cứ nói thẳng, anh cũng quá đáng lắm!” Lộ Vũ chửi ầm lên với tôi. “Anh, anh đừng kích động. Anh Trương Siêu, em chấp nhận điều kiện này, cảm ơn anh.” “Em điên rồi sao, anh ta không hợp tác với chúng ta, em còn cảm ơn anh ta? Chúng ta đi.” “Anh, anh ấy nói như vậy mới thật sự muốn hợp tác với chúng ta.” Tôi cười đáp: "Đúng là em trai cậu thông minh hơn, nếu cậu vẫn kích động như vậy, nhất định sẽ bị Trần Ngọc Châu giết chết"
Lộ Vũ gãi đầu của mình rồi hỏi: “Tại sao lại như vậy, hai người có thể đừng đánh đố người khác nữa được không. “Anh Trương Siêu muốn bảo vệ chúng ta. Từ nay về sau chúng ta không quen biết anh Trương Siêu, Trần Ngọc Châu cũng sẽ không trả thù chúng ta. Cảm ơn anh.
Tôi gật đầu đáp: “Cậu đừng vội cảm ơn tôi, cậu không sợ tôi sẽ giữ riêng chỗ tiền đòi được sao?”
Lộ Vũ gãi đầu nói: “Phải ha, nhưng anh cũng không thể nuốt riêng, chúng em cần dùng số tiền này gấp, cực kỳ khẩn cấp
Lộ Tranh tức giận kéo cậu ta: “Anh, anh đang nói gì đấy, anh Trương Siêu làm sao lại nuốt tiền của chúng ta được. Nếu anh ấy là kẻ tham lam, hôm nay sẽ không giúp chúng ta đòi tiền thắng về”
Tôi biết cậu anh Lộ Vũ này vô dụng hơn cậu em Lộ Tranh kia mà.
Lộ Vũ bị em trai dạy dỗ, bỗng chốc nghẹn lời, quyết tâm đứng ở bên cạnh không nói gì nữa.
Tôi và anh em nhà họ Lộ lại ngồi xuống số pha lần nữa, Lộ Tranh đưa máy tính cho tôi. Tôi bật máy lên liền thấy màn hình là một cô gái trẻ tuổi rất xinh đẹp. “Đây là cô giáo Lâm.” Lộ Tranh thấy tôi nhìn chằm chằm vào màn hình liền giải thích. “Bóng lưng trong video ban nãy chính là cô ấy?” Tôi hỏi. “Oà đại ca, anh chỉ nhìn bóng người cũng có thể nhận ra? Anh thật lợi hại.”
Lộ Vũ thán phục đến nỗi hai mắt sáng ngời.
Tôi cười cười, mấy đứa nhóc đương nhiên không hiểu những chuyện này, đây là một phần trong huấn luyện đặc biệt của bộ đội đặc chủng.
Theo dòng thời gian mà hai thằng nhóc kể với tôi, thì lúc cô Lâm phá hỏng chuyện giết người của Trần Ngọc Châu trong khách sạn Dạ Lang đã bị anh ta phát hiện. Sau khi chuốc thuốc mê cưỡng bức cô Lâm, Trần Ngọc Châu liền giết chết cô ấy.
Không biết cô Lâm làm cách nào lấy được đoạn video camera này và gửi nó cho Lộ Vũ. Hai người Lộ Vũ và Lộ Tranh lại không báo thù cho cô Lâm, mà muốn lợi dụng video này đòi một khoản tiền.
Tôi cẩn thận hỏi kỹ lại hai tên nhóc này, sau khi cô Lâm gửi video đi, có bất kỳ ai tìm tới họ, theo dõi hay uy hiếp bọn họ hay không. “Không có, đương nhiên là không có...” Lộ Vũ cười nói: “Nếu có, chúng em đã chết từ lâu rồi. Thằng cha đó chính là kẻ giết người không chớp mắt.”
Vẻ mặt Lộ Tranh lại không bình thản như thế, cậu ta nói: “Em cũng không chắc, có thể là có. Có một ngày tờ giấy em kẹp ở khe cửa bị rơi xuống trước khi em về nhà.”
Tôi nói: “Có phải người khác trong nhà cậu làm rơi không?”
Lộ Tranh lắc đầu: “Không thể nào, hai anh em chúng em ngày nào cũng về nhà cùng nhau.” Cậu ra nói xong, ánh mắt liền mở to, chột dạ liếc nhìn tôi một cái.
Tôi cố tình giả vờ không hiểu, nói sang chuyện khác: "Được, chuyện này tôi biết rồi, ngoại trừ video này các cậu còn có bản dự phòng không?”
Hai thằng nhóc cùng gật đầu, Lộ Tranh nhấn mạnh: “Nhưng chúng em tuyệt đối sẽ không phát tán ra ngoài. Chỉ cần nhận được tiền, chúng em sẽ lập tức xóa video”
Lộ Vũ chột dạ xen miệng vào: "Chúng ta không báo thù cho cô Lâm sao?”
Lộ Tranh cắn môi nói không nên lời.
Tôi gật đầu nói: "Chuyện này tôi đã rõ, Lộ Tranh, cậu giúp tôi một việc, sang phòng bên cạnh tìm ông lão họ Cam đến đây một chuyến.”
Lộ Vũ chịu khó đứng lên: “Để em đi. “Ông Cam này hơi khó tính, cậu quá bốc đồng, nếu cậu nói sai điều gì thì ông ta sẽ không thèm tới luôn.”
Lộ Tranh gật đầu: “Đúng vậy, anh, để em di di."
Tôi nhìn Lộ Tranh khép cửa phòng lại, Lộ Vũ ngồi phịch xuống bấu chặt vào ghế sô pha da. Tôi đứng dậy, hét lên với gương mặt tối sầm: “Đứng dậy!”
Lộ Vũ hoảng sợ, lập tức đứng thẳng dậy. Ngày trước tôi huấn luyện binh sĩ trong quân đội cũng làm như thế, bọn họ còn phải sợ tôi chứ đừng nói tới thằng nhóc vắt mũi chưa sạch này. "Dai, dai, dai ca... em, em, em..." “Tôi hỏi cậu, tại sao lại nói dối.” “Chúng em nói dối bao giờ? Em, em, em không...