Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 33: Drama hạ màn
“Đường Vân, em biết anh vẫn còn giận em, nhưng anh có thể nghe em nói, được không?”
Ngay lúc này, bàn tay của Đường Vân thu lại. Giọng nói của hắn trở nên rất lạnh lùng, gần như không có một chút cảm xúc nào.
“Cô nghĩ bản thân là ai mà biết tôi đang nghĩ gì?”
“Ngày cô dứt khoát rời đi, cô có dừng lại để nghe tôi nói không? Bây giờ, cô có tư cách gì để bảo tôi nghe cô nói? Đủ rồi, Lục Nghiên à, muộn rồi…”
Bả vai Lục Nghiên hơi run lên. Bàn tay trên bàn cũng thu lại, đặt lên đùi.
Ký ức của họ lại trở về một ngày mưa ấy…
Lục Nghiên ngồi ở sân bay, nhắn cho hắn một tin nhắn buồn:
‘Chúng ta chia tay đi.’
Không đợi bên kia hồi âm, Lục Nghiên đã vội vàng bẻ sim điện thoại, sau đó bước lên máy bay.
Trong cơn mưa tầm tã ấy, có cậu thiếu niên nhìn tin nhắn trên màn hình. Cậu gọi cho số điện thoại ấy không biết bao nhiêu lần, cậu nhắn tin hỏi người đó không biết bao nhiêu tin. Nhưng mãi mà vẫn không có hồi âm.
Cậu bất chấp cơn mưa, chạy đến những nơi họ đã đến, đi qua những con đường họ đã đi để tìm kiếm hình bóng kia. Cậu đến nơi cô ấy từng sống, cuối cùng lại thấy nơi đây đã sớm bị niêm phong.
Cũng trong cơn mưa tầm tã ấy, có người ngồi trên máy bay. Cô ấy dựa vào cửa kính, nước mắt lăn dài.
Ngày hôm đó mưa rơi trắng xóa cả Bắc Kinh.
Những ngày sau đó, bầu trời dù nắng, nhưng trong tâm trí họ vẫn nhớ về ngày mưa kia.
Tại sao mỗi khi trời mưa là lúc chúng ta buồn nhất?
Bình thường mưa đến tại sao chúng ta không để ý?
Thật ra, chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi?
Một tiếng thở dài, sau đó là lời xin lỗi:
“Xin lỗi anh, em….”
“Lục Nghiên, đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì từ cô!”
Bây giờ xin lỗi thì có nghĩa lý gì?
Có thể quay lại được sao?
Lúc nào cũng xin lỗi để rồi lại tiếp tục phạm sai lầm. Cứ xin lỗi rồi xin lỗi, cuối cùng cũng chỉ như một thủ tục để thông qua, để rồi sai lầm lại nối tiếp sai lầm.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cách nào để quay lại.
“Lục Nghiên, cô nói cô nhớ tôi?”
“Nhưng tôi từ lâu đã quên cô rồi! Cô bây giờ không có nghĩa lý gì với tôi, nên hãy cút xa khỏi tầm mắt tôi và đừng bao giờ xuất hiện.”
Đường Vân siết chặt bàn tay dưới bàn, nói những lời cay độc.
Nhưng Lục Nghiên vẫn ngồi yên đó. Thậm chí, ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Đường Vân mà nói:
“Không, em sẽ không đi đâu cả. Lần này, em sẽ không từ bỏ anh.”
Bất ngờ, Đường Vân đứng lên, hắn cất giọng:
“Cô không cút? Vậy tôi cút.”
Kết thúc câu nói, hắn bước đi thật nhanh. Chỉ để lại cho Lục Nghiên một bóng lưng cô độc. Thậm chí, cả nhìn cũng không buồn nhìn lại.
Cũng lúc này đây, vành mắt Lục Nghiên nóng ấm. Từ viền mắt, bắt đầu ngân ngấn nước.
Bao năm qua, bản thân Lục Nghiên chưa bao giờ tự tha thứ cho bản thân mình. Không phải một mình Đường Vân đau, mà bản thân Lục Nghiên cũng rất đau.
Đau vì bỏ lỡ.
Đau vì buông tay.
Lúc này, Tiểu Thanh cũng đã mang thức ăn lên, nhưng chỉ thấy có mỗi quản lý Lục đang ngồi đó. Ánh mắt cô ta cứ nhìn về phía trước.
“Quản lý Lục, vị khách ở đây đâu rồi ạ?”
Tiểu Thanh ngơ ngác hỏi. Quái lạ, cô chỉ mới vào trong một tí thôi mà bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì vậy? Kịch đã hạ màn rồi à? Cô còn chưa hóng hớt xong mà?
Hình như, quản lý đang khóc thì phải. Đôi mắt cô ta hoe hoe đỏ kìa, chắc là có chuyện gì to lớn lắm…
Quản lý Lục lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi, cô ta đáp:
“Dọn vào đi.”
“Ơ nhưng…”
Chưa kịp để Tiểu Thanh nói gì thì quản lý đã đứng dậy mà đi mất. Để lại con người yêu thích ‘drama’ như Tiểu Thanh ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa.
Đừng trách Tiểu Thanh hay hóng hớt, vì đó chính là bản năng của con người. Bạn càng cố không quan tâm thì bạn sẽ càng nghĩ đến. Huống chi là chuyện của kẻ bạn ghét, bạn có thật sự mặc kệ không?
Loay hoay một hồi cũng đến lúc Tiểu Thanh tan ca. Cô vừa bước ra khỏi nhà hàng thì thấy một chiếc xe đậu ở bên kia đường. Linh cảm cho cô biết đó chính là xe của ông chú kia. Rốt cục, ông chú kia nhà hàng không vào mà lại đậu xe bên ngoài làm gì? Định ăn bánh pizza ở đây à?
Tiểu Thanh bước sang bên kia đường, gõ kính xe:
“Hey, chú già, đang làm gì ở đây vậy?”
Cánh cửa được hạ xuống thì ở bên trong xông ra một mùi thuốc lá nồng nặc. Tiểu Thanh ho khù khụ, nói:
“Chú đói đến mức hút thuốc thay pizza à? Còn nữa, sáng nay chú gọi món cho đã rồi lượn đi đâu vậy? Có biết tôi phải bưng đến bưng lui cực lắm không?”
“…”
“Này, tôi nói chú có nghe không?”
“…”
Tiểu Thanh cảm thấy như mình đang tự kỷ vậy!
Thế là, cô thở dài, nói tiếp:
“Tôi đi đây.”
Lúc Tiểu Thanh toan rời đi thì bên trong, Đường Vân khàn khàn nói:
“Tâm trạng tôi không tốt.”
“Có muốn đi giải sầu cùng nhau không?”
Tiểu Thanh quay lại, chớp chớp đôi mắt.
“Đi đâu?”
“Nhậu.”
Ngay lúc này, bàn tay của Đường Vân thu lại. Giọng nói của hắn trở nên rất lạnh lùng, gần như không có một chút cảm xúc nào.
“Cô nghĩ bản thân là ai mà biết tôi đang nghĩ gì?”
“Ngày cô dứt khoát rời đi, cô có dừng lại để nghe tôi nói không? Bây giờ, cô có tư cách gì để bảo tôi nghe cô nói? Đủ rồi, Lục Nghiên à, muộn rồi…”
Bả vai Lục Nghiên hơi run lên. Bàn tay trên bàn cũng thu lại, đặt lên đùi.
Ký ức của họ lại trở về một ngày mưa ấy…
Lục Nghiên ngồi ở sân bay, nhắn cho hắn một tin nhắn buồn:
‘Chúng ta chia tay đi.’
Không đợi bên kia hồi âm, Lục Nghiên đã vội vàng bẻ sim điện thoại, sau đó bước lên máy bay.
Trong cơn mưa tầm tã ấy, có cậu thiếu niên nhìn tin nhắn trên màn hình. Cậu gọi cho số điện thoại ấy không biết bao nhiêu lần, cậu nhắn tin hỏi người đó không biết bao nhiêu tin. Nhưng mãi mà vẫn không có hồi âm.
Cậu bất chấp cơn mưa, chạy đến những nơi họ đã đến, đi qua những con đường họ đã đi để tìm kiếm hình bóng kia. Cậu đến nơi cô ấy từng sống, cuối cùng lại thấy nơi đây đã sớm bị niêm phong.
Cũng trong cơn mưa tầm tã ấy, có người ngồi trên máy bay. Cô ấy dựa vào cửa kính, nước mắt lăn dài.
Ngày hôm đó mưa rơi trắng xóa cả Bắc Kinh.
Những ngày sau đó, bầu trời dù nắng, nhưng trong tâm trí họ vẫn nhớ về ngày mưa kia.
Tại sao mỗi khi trời mưa là lúc chúng ta buồn nhất?
Bình thường mưa đến tại sao chúng ta không để ý?
Thật ra, chúng ta đã bỏ lỡ bao nhiêu thứ rồi?
Một tiếng thở dài, sau đó là lời xin lỗi:
“Xin lỗi anh, em….”
“Lục Nghiên, đừng nói nữa. Tôi không muốn nghe bất cứ thứ gì từ cô!”
Bây giờ xin lỗi thì có nghĩa lý gì?
Có thể quay lại được sao?
Lúc nào cũng xin lỗi để rồi lại tiếp tục phạm sai lầm. Cứ xin lỗi rồi xin lỗi, cuối cùng cũng chỉ như một thủ tục để thông qua, để rồi sai lầm lại nối tiếp sai lầm.
Bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, không có cách nào để quay lại.
“Lục Nghiên, cô nói cô nhớ tôi?”
“Nhưng tôi từ lâu đã quên cô rồi! Cô bây giờ không có nghĩa lý gì với tôi, nên hãy cút xa khỏi tầm mắt tôi và đừng bao giờ xuất hiện.”
Đường Vân siết chặt bàn tay dưới bàn, nói những lời cay độc.
Nhưng Lục Nghiên vẫn ngồi yên đó. Thậm chí, ngẩng mặt lên, nhìn vào mắt Đường Vân mà nói:
“Không, em sẽ không đi đâu cả. Lần này, em sẽ không từ bỏ anh.”
Bất ngờ, Đường Vân đứng lên, hắn cất giọng:
“Cô không cút? Vậy tôi cút.”
Kết thúc câu nói, hắn bước đi thật nhanh. Chỉ để lại cho Lục Nghiên một bóng lưng cô độc. Thậm chí, cả nhìn cũng không buồn nhìn lại.
Cũng lúc này đây, vành mắt Lục Nghiên nóng ấm. Từ viền mắt, bắt đầu ngân ngấn nước.
Bao năm qua, bản thân Lục Nghiên chưa bao giờ tự tha thứ cho bản thân mình. Không phải một mình Đường Vân đau, mà bản thân Lục Nghiên cũng rất đau.
Đau vì bỏ lỡ.
Đau vì buông tay.
Lúc này, Tiểu Thanh cũng đã mang thức ăn lên, nhưng chỉ thấy có mỗi quản lý Lục đang ngồi đó. Ánh mắt cô ta cứ nhìn về phía trước.
“Quản lý Lục, vị khách ở đây đâu rồi ạ?”
Tiểu Thanh ngơ ngác hỏi. Quái lạ, cô chỉ mới vào trong một tí thôi mà bên ngoài đã xảy ra những chuyện gì vậy? Kịch đã hạ màn rồi à? Cô còn chưa hóng hớt xong mà?
Hình như, quản lý đang khóc thì phải. Đôi mắt cô ta hoe hoe đỏ kìa, chắc là có chuyện gì to lớn lắm…
Quản lý Lục lấy ngón tay lau đi giọt nước mắt còn vương trên mi, cô ta đáp:
“Dọn vào đi.”
“Ơ nhưng…”
Chưa kịp để Tiểu Thanh nói gì thì quản lý đã đứng dậy mà đi mất. Để lại con người yêu thích ‘drama’ như Tiểu Thanh ngỡ ngàng ngơ ngác và bật ngửa.
Đừng trách Tiểu Thanh hay hóng hớt, vì đó chính là bản năng của con người. Bạn càng cố không quan tâm thì bạn sẽ càng nghĩ đến. Huống chi là chuyện của kẻ bạn ghét, bạn có thật sự mặc kệ không?
Loay hoay một hồi cũng đến lúc Tiểu Thanh tan ca. Cô vừa bước ra khỏi nhà hàng thì thấy một chiếc xe đậu ở bên kia đường. Linh cảm cho cô biết đó chính là xe của ông chú kia. Rốt cục, ông chú kia nhà hàng không vào mà lại đậu xe bên ngoài làm gì? Định ăn bánh pizza ở đây à?
Tiểu Thanh bước sang bên kia đường, gõ kính xe:
“Hey, chú già, đang làm gì ở đây vậy?”
Cánh cửa được hạ xuống thì ở bên trong xông ra một mùi thuốc lá nồng nặc. Tiểu Thanh ho khù khụ, nói:
“Chú đói đến mức hút thuốc thay pizza à? Còn nữa, sáng nay chú gọi món cho đã rồi lượn đi đâu vậy? Có biết tôi phải bưng đến bưng lui cực lắm không?”
“…”
“Này, tôi nói chú có nghe không?”
“…”
Tiểu Thanh cảm thấy như mình đang tự kỷ vậy!
Thế là, cô thở dài, nói tiếp:
“Tôi đi đây.”
Lúc Tiểu Thanh toan rời đi thì bên trong, Đường Vân khàn khàn nói:
“Tâm trạng tôi không tốt.”
“Có muốn đi giải sầu cùng nhau không?”
Tiểu Thanh quay lại, chớp chớp đôi mắt.
“Đi đâu?”
“Nhậu.”
Bình luận facebook