Diệp Thiếu Dương cảm động, nhịn không được vuốt mũi cô một cái, cười nói:
“Gần đây tu vi của cô tăng cao đấy, ngay cả yêu tiên mà cô cũng khống chế được, tôi khá ngạc nhiên đấy.”
Mỹ Hoa nói:
“Tôi còn chưa dùng toàn lực đâu. Tiêu Dao phiến anh cho tôi lần trước, tôi đã sử dụng khá thành thạo, uy lực rất mạnh. Nếu sử dụng thành thạo nó, sức mạnh của nó sẽ còn khó lường hơn nữa.”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cũng vui cho cô.
“Lão đại, tôi sẽ quay về sau. Con cá nheo thành tinh này chắc chắn không chỉ có con Thủy Quỷ kia là thuộc hạ. Tôi sẽ đi điều tra xem động phủ của nó ở đâu, rồi kiểm tra kỹ lưỡng, sau khi xử lý xong hết thảy sẽ quay về Quỷ Vực.”
Diệp Thiếu Dương liên tục gật đầu, không lòng không ngừng tán thưởng Mỹ Hoa. Chuyện này ngay cả hắn cũng chưa nghĩ tới.
Nói chuyện một hồi, hai người từ biệt nhau, Diệp Thiếu Dương nhìn Mỹ Hoa lặn xuống nước. Hắn phất tay, cõng cô gái đang hôn mê kia lên và đi với Mộ Thanh Vũ.
“Không ngờ anh có pháp lực thâm hậu như vậy!”
Mãi một lúc lâu sau Mộ Thanh Vũ mới phục hồi lại tinh thần và thốt ra một câu như vậy.
Lúc trước giả vờ cũng ra trò, giờ lại được cô ấy khen ngợi như vậy, Diệp Thiếu Dương khá ngượng, không biết làm sao đành thè lưỡi với cô.
“Tôi giết cá nheo thành tinh kia, người của tộc cô sẽ không trả thù tôi chứ?”
“Anh lợi hại như vậy, bọn họ không dám gây chuyện với anh đâu. Hơn nữa, anh không phải là người nơi đây, có thể rời đi bất cứ lúc nào, mà tôi thì khác.”
Mộ Thanh Vũ ảm đạm nói:
“Vì giúp anh mà tôi đã làm chuyện không nên làm.”
“Giúp tôi?”
Diệp Thiếu Dương lại dò hỏi một phen mới biết lúc ấy vì sao con Thủy Quỷ kia lại buông lỏng hắn ra. Lúc ấy suýt nữa là hắn nghẹn chết.
“Những người đó làm tôi rất thất vọng. Bản thân họ đã không xuống cứu người, lại còn cản trở người khác cứu người.”
Nhớ đến phản ứng của những người trên thuyền kia, Diệp Thiếu Dương lập tức cảm thấy giá lạnh trong tim nên căm giận nói.
Mộ Thanh Vũ nói:
“Cũng không thể hoàn toàn trách họ được. Suy cho cùng cũng do phong tục khác biệt. Hơn nữa bọn họ sợ con cá nheo thành tinh kia, họ sợ cứu người không được, lại còn liên lụy đến bản thân.”
Diệp Thiếu Dương hừ lạnh:
“Những năm gần đây, có người nào trượt chân rơi xuống nước mà còn sống không?”
“Đương nhiên là có. Cá nheo kia dù sao cũng là yêu tiên, không thể thấy người nào là ăn người đó được. Có một ít người vô tình rơi xuống nước, không phải do nó gây ra. Đương nhiên chuyện hôm nay không phải thế. Bọn người kia không biết thực lực của anh, nếu lúc đó để anh cứu người lên thuyền, khả năng cả thuyền sẽ phải chết dưới nước.”
Diệp Thiếu Dương cười khinh thường, nói:
“Lúc cô gái này rơi xuống nước, ai dám chắc việc này là do con cá nheo kia gây ra? Nói cách khác, có khả năng cô ấy sẩy chân rơi xuống nước. Cho nên, cứu cô ấy chưa chắc đã gặp nguy hiểm. Nhưng những người kia lại vì một kết quả không xác định mà không dám mạo hiểm.
Tôi không phải là Lôi Phong nhưng muốn tôi trơ mắt nhìn người ta chết trước mặt mình, tôi làm không được!”
Mộ Thanh Vũ dừng bước, nhìn gương mặt Diệp Thiếu Dương. Cô gật đầu:
“Anh nói đúng!”
“Lúc nãy cô nói, tôi có thể đi nhưng cô thì không. Lời cô nói là ý gì?”
Diệp Thiếu Dương nói tiếp:
“Nhìn Hán phục cô mặc trên người, trong xương cốt của cô, cô gần với người Hán hơn, đừng nói với tôi là cô thích văn hóa của người Miêu nhé?”
Mộ Thanh Vũ cúi đầu, ảm đạm nói:
“Tôi muốn đi nhưng không thể.”
“Có người khống chế, không cho cô đi?”
“Không có.”
Mộ Thanh Vũ lắc đầu: “Tôi có hôn ước với Bảo Ca, nếu tôi bỏ đi thì chính là đào hôn. Ở Tương Tây, điều này là một tội ác tày trời.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày:
“Vậy thì sao? Cô đi thì cứ đi, bọn họ nói gì kệ họ.”
Mộ Thanh Vũ hừ lạnh:
“Tôi đi rồi nhưng còn anh tôi thì sao? Hắn là thầy tế trong tộc, mà mấy năm nay chúng tôi đã nhận rất nhiều ân huệ từ nhà tộc trưởng, nếu em gái anh ấy đào hôn, cái này chẳng khác gì hạng thất tín, vong ân bội nghĩa. Cho dù tộc trưởng không truy cứu nhưng anh tôi là thầy tế của nơi này, nếu tôi làm thế, chắc cả đời này anh ấy sẽ không ngóc đầu lên được.”
Ra là thế...
“Cô có thể đi cùng với anh cô.”
Mộ Thanh Vũ thở dài:
“Anh tôi không giống tôi. Anh ấy là người Miêu thật sự, có ý thức trách nhiệm. Anh ấy sẽ không bỏ chức trách thầy tế của mình và cũng sẽ không rời bỏ nơi này, cho nên...”
“Cho nên cô hy sinh mình để thành toàn cho hắn? Sau này cô phải gả cho Bảo Ca?”
Mộ Thanh Vũ đột nhiên dừng bước, lắc đầu thật mạnh, hốc mắt phiếm hồng. Cô nói:
“Đừng nói nữa, tôi vẫn chưa nghĩ đến điều này.”
Diệp Thiếu Dương gật đầu, thầm thở dài: Hiện tại, hắn đã rõ mọi thứ.
Hoài nghi lúc trước đã rõ ràng, không có người khống chế Mộ Thanh Vũ, không có người ép cô ấy ở lại nơi này, cô ấy tự do nhưng mãi mãi không thể rời khỏi Thập Bát Trại.
Loại niềm tin này tựa như một bộ gông xiềng trói chặt tinh thần. Nó chắc chắn và hữu hiệu hơn bất lỳ loại gông xiềng khác.
Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao mẹ Mộ Thanh Vũ lại muốn cô ấy rời khỏi nơi này. Tuy có khả năng còn có nguyên nhân khác nhưng ít ra, nhìn từ bên ngoài vấn đề, Mộ Thanh Vũ không muốn lấy Bảo Ca.
Đúng là đáng thương cho các bậc cha mẹ trong thiên hạ. Dù thành quỷ cũng muốn con mình được hạnh phúc, thậm chí là không muốn đầu thai.
Bà ấy nài nỉ hắn mang Mộ Thanh Vũ rời khỏi nơi này mà không nhắc đến Mộ Thanh Phong, vì bà ấy biết rằng Mộ Thanh Phong thuộc về Miêu trại, hắn không có khả năng rời bỏ nơi này. Cho nên bà ấy chỉ muốn cứu Mộ Thanh Vũ.
Nhưng... một chuyện rắc rối như vậy, Diệp Thiếu Dương hắn làm được gì chứ? Chẳng lẽ khuyên Mộ Thanh Vũ rời đi?
Không cần thử cũng biết, cách này vô dụng.
Diệp Thiếu Dương thầm thở dài. Hắn thở dài không phải vì không hoàn thành nhiệm vụ mà cảm thương cho Mộ Thanh Vũ tuổi còn nhỏ lại mang trên vai vận mệnh như vậy.
Không công bằng, thật không công bằng! Nhưng... hắn chỉ là người ngoài, sao có thể thay đổi vận mệnh của cô ấy đây?
Hai người men theo đường núi, băng qua sườn núi, tiến vào một thôn nhỏ.
Đây chính là Miêu trại chân chính.
So với trấn Thập Bát, thôn này nhỏ đến đáng thương. Mấy chục ngôi nhà xây dựa vào núi, tất cả đều được làm bằng trúc.
Tuy bây giờ trời không mưa nhưng đường xuống núi rất lầy lội, không thể đi được.
May mà lúc trước Mộ Thanh Vũ đã chuẩn bị sẵn hai đôi ủng cao su, mỗi người một đôi. Tuy mang ủng cao su không thoải mái lắm nhưng đi lại trên bùn đất rất tiện,
“Trong túi anh có quần áo sạch không?”
“Có một bộ, tôi sợ phải ở bên ngoài lâu nên mang theo một bộ.”
Mộ Thanh Vũ gật đầu:
“Anh ướt hết cả người rồi, tôi sẽ tìm chỗ để anh thay đồ, vừa lúc đặt cô gái này xuống luôn.”
Đi đến trước một ngôi nhà trúc, Mộ Thanh Vũ tiến lên gõ cửa. Người mở cửa là một cô gái người Miêu, hơn hai mươi tuổi, tướng mạo thanh tú và một đôi mắt to giống như hầu hết các cô gái người Miêu khác.
Hai người nói chuyện với nhau bằng tiếng Miêu. Diệp Thiếu Dương nghe không hiểu nhưng nhìn cử chỉ thân thiết giữa hai người họ, hắn đoán hai người này khá thân nhau.
Mộ Thanh Vũ kéo Diệp Thiếu Dương lại giới thiệu với cô gái kia rồi giải thích lý do đến đây. Sau đó, Diệp Thiếu Dương biết được cô gái này tên là Diêu Mộng Tuyết, đương nhiên đây là tên tiếng Hán.
Bình luận facebook