Cô Ngô Dao nhỏ giọng nói: “Mộ phần tổ tiên của Thập Bát trại nằm ngay phía sau ngọn núi kia, mộ của thầy tế đời trước cũng ở đó, ngài ấy được chôn cùng một nơi với hai người vợ…”
“Khoan đã, hai người vợ?”
“Cậu không biết à? Ông thầy tế lấy người vợ đầu là người Miêu, bà ấy chết mới lấy mẹ của Thanh Vũ - cô gái người Hán kia…”
Cô Ngô Dao nhíu mày nhìn ra ngoài cửa sổ, ngẫm nghĩ chốc lát rồi nói:
“Mẹ của Thanh Vũ… hình như tên là Hoa Kiều, đúng rồi, là Ôn Hoa Kiều, bà ấy là một người vô cùng xinh đẹp, cho dù là so với người Hán các cậu thì cũng được xếp vào hàng mỹ nhân.
Mà tôi cũng không rõ là vì sao bà ấy lại gả cho ông thầy tế, số bà ấy khổ cực lắm, mà số con bà ấy cũng khổ như thế…Thế nhưng, anh trai cô bé cũng là người tốt, dù cả hai không phải cùng một mẹ.”
“Gì chứ, hai người họ không phải là anh em ruột!” Diệp Thiếu Dương thất thanh nói.
Cô Ngô Dao nguýt hắn:
“Cùng một cha thì làm sao không phải là anh em ruột chứ hả? Lúc Ôn Hoa Kiều gả cho ông thầy tế thì mẹ của Lý Ông đã qua đời, Ôn Hoa Kiều cũng chăm Lý Ông như con mình đẻ, ngay cả tên cũng do chính bà ấy đặt…”
Diệp Thiếu Dương lại không để ý đến phần sau, chỉ suy đi nghĩ lại về chuyện hai anh em nhà Mộ Thanh Vũ.
Không cùng một mẹ đẻ, chẳng trách Mộ Thanh Phong từ lời nói đến hành động đều như người Miêu, mà tính cách cùng bề ngoài cũng khác xa một trời một vực với Mộ Thanh Vũ.
Diệp Thiếu Dương tiếp tục nghe về tình hình gia đình hai người họ, nên biết được một thông tin càng chấn động hơn nữa là ông thầy tế cùng Ôn Hoa Kiều đều chết bất đắc kỳ tử.
“Cái lúc ông thầy tế chết tôi không biết ngay được, nhưng lúc mà Ôn Hoa Kiều chết thì tôi lại biết, mấy ngày đầu còn khỏe mạnh. Mà bởi vì bà ấy thêu giỏi, làm quần áo cũng rất đẹp nên mấy người phụ nữ Miêu đã lập gia đình như tôi đây ai ai cũng thích nói chuyện với bà để học thêu thùa may vá.
Bản thân bà ấy cũng phóng khoáng tốt bụng, không chỉ đẹp còn nhỏ nhẹ dịu dàng, lại không cãi nhau bao giờ… ây cha, bà ấy tốt quá chừng luôn.”
Cô Ngô Dao nhớ đến một nửa cũng cảm thấy xúc động, lời nói mang theo kính trọng mà kể lại bao nhiêu điểm tốt của Ôn Hoa Kiều.
Diệp Thiếu Dương một lúc cũng có thể phác họa được hình tượng người đẹp truyền thống xứ Giang Nam:
Vẻ ngoài xinh đẹp, dịu dàng thướt tha, thêu thùa khéo tay, còn có trí tuệ, lời nói như hát…
Đến cả người là như hắn cũng thấy vài điều đáng ngờ. Một người trí thức dịu dàng như thế, nhà mẹ đẻ còn ngụ tại Hàng Châu, cách Tương Tây đến chục ngàn cây số, tại sao lại tới nơi này lập gia đình, mà ba Mộ Thanh Vũ lại có cái gì mà hấp dẫn bà ấy như thế?
“Tôi còn nhớ rõ một vài tình hình lúc đó…” Cô của Ngô Dao bùi ngùi nhớ xong chuyện cũ thì lại kể tiếp.
“Trước khi bà ấy chết, cũng khoảng tầm nửa năm trước, thì người cũng bắt đầu gầy đi, mặt lại có chút buồn bã, nhưng tôi chắc là bà ấy không bị bệnh, hành động cũng không có sai sót gì. Sau đó lại đột nhiên chết, lúc ấy ai cũng giật mình…”
Diệp Thiếu Dương cau mày hỏi:
“Lúc đó anh em Thanh Vũ đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Lý Ông đã trưởng thành rồi, còn Thanh Vũ thì cũng đã mười lăm tuổi.”
Diệp Thiếu Dương hỏi tiếp để nắm thêm một ít manh mối, nhưng khoảng thời gian trước cũng khá dài, quá nhiều chuyện để nói, mà cô Ngô Dao cũng không nhớ hết trong chốc lát được.
“Tại sao cậu lại muốn tìm hiểu nguyên nhân cái chết của mẹ Thanh Vũ thế?” Cô Ngô Dao tò mò hỏi hắn.
“Tôi… có vài lý do cá nhân.”
Diệp Thiếu Dương trả lời lấy có, vì chính bản thân hắn cũng không nói ra được là Ôn Hoa Kiều đến báo mộng kêu hắn đi tìm mộ của bà ấy.
May là cô Ngô Dao cũng không hỏi thêm nữa, chỉ dặn hắn dù có làm gì cũng đừng để bản thân bị liên lụy tới, Diệp Thiếu Dương vội vàng vâng dạ.
Cô Ngô Dao có ý muốn giữ hắn ngồi lại ăn trưa, nhưng Diệp Thiếu Dương xin thôi rồi chào hai người họ đi về.
Vừa ra cửa lại vòng về hỏi cô Ngô Dao, khi còn sống Ôn Hoa Kiều có người bạn thân thiết nào hay không.
“Cũng chỉ có Tố Khiết,” cô Ngô Dao đáp ngay:
“Tố Khiết là hàng xóm nhà Ôn Hoa Kiều, đêm mà bà ấy chết, Tô Khiết cũng ngay cạnh bên, hai người họ thân với nhau lắm. Sau chuyện đó, Tố Khiết đau lòng quá mức rồi dần cũng điên luôn.”
Diệp Thiếu Dương hỏi địa chỉ nhà Tố Khiết, cảm ơn cô Ngô Dao, rồi mới đi về.
“Anh tính làm gì tiếp theo?” Ngô Dao hỏi.
Diệp Thiếu Dương thấy xung quanh cũng không có ai, nhỏ giọng nói cho cô nghe:
“Chờ tới tối rồi nói tiếp, cô đi về tìm giúp tôi một cái xẻng, sau đó gọi điện thông báo.”
Ngô Dao gật đầu đồng ý ngay, sau hai người chào tạm biệt rồi mỗi người mỗi ngả, Diệp Thiếu Dương đi dạo một vòng cũng gặp phải vài người nhìn hắn với ánh mắt căm thù.
Diệp Thiếu Dương mặc kệ ánh nhìn của bọn họ, đi thẳng về nhà Mộ Thanh Vũ.
Mộ Thanh Vũ đang đổi thuốc bôi trên chân cho Mộ Thanh Phong trong phòng ngủ, thấy Diệp Thiếu Dương quay về, Mộ Thanh Phong tính ra đóng cửa, Mộ Thanh Vũ nói:
“Anh Thiếu Dương cũng không phải người lạ, anh ấy thấy rồi mà.”
Mộ Thanh Phong thấy vậy cũng không nói gì nữa.
Diệp Thiếu Dương đi qua xem thử thì thấy có một con tằm màu vàng kim đang nằm trên đùi bị thương của Mộ Thanh Phong, nó nhả ra chất dịch màu xanh lá lên mấy vết thương bị kiến lửa cắn, sau đó thì máu đen cùng với dịch xanh tràn ra từ lỗ vết thương trên chân Mộ Thanh Phong.
Bản mạng kim tằm của Mộ Thanh Phong?
Hóa ra cổ trùng còn có tác dụng chữa thương.
Lần đầu Diệp Thiếu Dương nhìn thấy, nên rốt cuộc cũng hiểu ý Mộ Thanh Vũ khi cô nói “Cổ trùng trăm lợi”.
Hắc Bạch Vu sư đều nuôi trùng, là thiện hay ác cũng chỉ là một ý nghĩ mà thôi.
“Tại sao không dùng cổ trùng của anh?” Diệp Thiếu Dương quay qua hỏi Mộ Thanh Phong một câu.
“Thay phiên nhau làm, cổ trùng cũng phải nghỉ ngơi.”
Diệp Thiếu Dương cũng không tính quấy rầy hai người họ nên xem một lát rồi quay về phòng ngủ của mình, đồng thời sắp xếp một chút mấy thông tin nghe được từ chỗ cô của Ngô Dao, có thể xác định một điểm là cái chết của Ôn Hoa Kiều chắc chắn có ẩn giấu bí mật không ai có thể biết được.
Có lẽ nguyên do mà hồn phách bà còn lưu lạc trên trần gian có liên quan tới chuyện này.
Một kế hoạch lớn dần hình thành lên trong đầu Diệp Thiếu Dương.
Một ngày nhàn nhã.
Chờ đến tối, Diệp Thiếu Dương nói cho Mộ Thanh Vũ rằng hắn muốn đi ra ngoài dạo quanh chốc lát, Mộ Thanh Vũ cũng không có nghi ngờ gì mà chỉ dặn dò vài câu rồi để hắn đi ra ngoài.
Còn Mộ Thanh Phong do chân bị thương chưa khỏi nên chỉ có thể nằm trên giường cả ngày.
Trời còn đang mưa rả rích, trên đường giờ này cũng chẳng còn một bóng người, Diệp Thiếu Dương đội nón lá khoác thêm áo mưa để hành động cho thuận tiện, một mình đi tới chỗ đã hẹn trước với Ngô Dao.
Ngô Dao cầm cây xẻng đưa cho hắn:
“Cái này được không?”
Diệp Thiếu Dương thấy cây xẻng này chuyên dùng xới hoa màu, cũng phải bó tay nhưng giờ cũng không kịp đi mua cái khác, đành phải cầm lấy rồi bảo Ngô Dao đi về trước.
“Tôi đi với anh.” Ngô Dao nói:
“Tuy tôi không biết anh tính làm gì, nhưng nếu chỉ có một người thực hiện thì cũng không nhanh gọn được, có người phối hợp sẽ tốt hơn.”
Diệp Thiếu Dương tự biết mình là người lạ tới, còn bị dân bản địa chướng mắt, đi mua đồ cũng không tiện nên mới phải nhờ Ngô Dao đi mua giúp cái xẻng chứ ngay từ đầu đã không có ý định cho cô đi theo.
Nhưng ngẫm lại thấy có người hợp tác giúp đỡ cũng nhanh việc hơn, về phần an toàn thì hắn vẫn có thể đảm bảo được.
Vì vậy liền dắt Ngô Dao đi theo ra phía sau núi.
Ngô Dao cũng khoác một cái áo mưa bước theo,
“Chúng ta phải làm gì tiếp theo?”
“Đào mộ.”
Ngô Dao đứng sững người lại.
“Anh… chắc chứ?”
“Tất nhiên.” Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Nếu cô thấy sợ thì quay về ngay đi.”
Ngô Dao cắn môi nói:
“Tôi đi theo anh.”
Bình luận facebook