Đám người Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên mặt đất chờ Tương Lộ đưa đồ tới, đồng thời tiếp tục thảo luận.
Mộ Thanh Vũ thấp thỏm lo âu nói:
“Mới một con non, hơn nữa còn chưa thành hình, đã khó đối phó như vậy, vậy phía dưới có nhiều quan tài như vậy, nếu bên trong đều có con non, cùng nhau hành động, trên đời ai có thể ngăn cản?”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy cười nói:
“Thiên đạo tự có định số, chú ý một cái cân bằng, nếu thật giống như cô nói, không cần nói một ổ, cho dù là mười con tám con, cũng đủ để tiêu diệt nhân loại rồi.
Dị thú sở dĩ gọi là dị thú, bởi vì số lượng ít, đương thời chỉ có thể có hai con, hơn nữa nếu quan hệ thân duyên, nói cách khác, chỉ có thể có hai mẹ con, con già chết, nhỏ lại sinh, đực cái cùng một thể, truyền thừa như vậy, trước sau không nhiều không ít, đây cũng là quy luật vật cạnh thiên trạch. Giống với giới động vật.”
Mộ Thanh Vũ nói:
“Nhưng chúng ta rõ ràng nhìn thấy nhiều quan tài như vậy, có không ít cái đều để trống, khẳng định ấp nở không chỉ một con.”
“Ấp nở nhiều nữa, cũng là tàn sát lẫn nhau, con cuối cùng sống sót, mới gọi là Hóa Xà.”
Lâm Tam Sinh nói:
“Không sai, rất nhiều động vật đều vậy, ấp nở nhiều, nhưng chỉ vì cạnh tranh sinh tồn, cuối cùng chỉ có thể sống một con.”
Mộ Thanh Vũ khẽ gật đầu nói:
“Anh nói như vậy, tôi ngược lại nghĩ tới Kim Tàm Cổ của chúng tôi, cũng là như thế, tìm năm độc trùng nhốt lại, không cho ăn, để bọn nó tàn sát lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn lại có một con, thể chất mạnh nhất, lại hấp thu độc tính của bốn loại độc trùng còn lại, mới có thể làm Kim Tàm Cổ.”
Nghĩ đến Kim Tàm Cổ đã chết của mình, trong lòng Mộ Thanh Vũ có chút thổn thức.
Đúng lúc này, một bóng người từ trong ba lô của Diệp Thiếu Dương chui ra, hạ xuống đất, là Lý Lâm Lâm, cô từ trong Sơn Hà Xã Tắc đồ đi ra.
Nhìn thấy đám đạo sĩ Tử Dương chân nhân, nhất thời có chút kinh ngạc, hỏi Lâm Tam Sinh:
“Đã xảy ra chuyện gì, sao nhiều người như vậy?”
“Tạm thời đừng quản, cô đã qua chỗ sư phụ, thế nào?”
Lý Lâm Lâm vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương khoát tay nói:
“Trở về nói sau.”
Bốn người bọn Tử Dương biết là phòng bị mình, cũng không thể nói gì, nhìn Lâm Tam Sinh, Lý Lâm Lâm, còn có tiểu quỷ Qua Qua, trong lòng có chút khinh bỉ Diệp Thiếu Dương thân là Thiên Sư, lại thu lưu nhiều quỷ yêu như vậy, còn ra thể thống gì!
Đợi khoảng một giờ, Tương Lộ trở về, vài người đi theo phía sau, đem ba món đồ Diệp Thiếu Dương cần đưa tới.
Diệp Thiếu Dương lần lượt kiểm tra, không có vấn đề, vì thế bố trí pháp đàn, bắt đầu làm phép, lúc vẽ bùa, bảo bốn người bọn Tử Dương hỗ trợ, đều tự chưởng quản một đạo trong ngũ hành, hợp tác vẽ bùa.
Ngũ Hành Thiên La Phù Trận, là lợi dụng năm loại vật phẩm đại biểu ngũ hành, mượn dùng phù ấn, đem lực lượng ngũ hành liên hệ cùng một chỗ, hình thành một phong ấn cường đại.
Tử Dương chân nhân có chút buồn bực, hỏi Diệp Thiếu Dương:
“Vẽ loại bùa này, không phải nên là thiếu dương vẽ sao?”
Diệp Thiếu Dương nói:
“Là tôi vẽ.”
Tử Dương chân nhân nói:
“Tôi là nói, thời điểm thiếu dương vẽ.”
“Chính là tôi vẽ mà, không phải nói anh, thực dong dài.” Diệp Thiếu Dương cạn lời.
Tử Dương chân nhân càng cạn lời hơn nói:
“Ý tứ tôi là, bùa này không phải cần vẽ ở giờ tý sao, giờ tý là thiếu dương, giờ sửu là thiếu âm. Thiếu dương khởi phù, có thể tụ tập càng nhiều thiên địa linh khí hơn, tà vật là âm, lấy dương khắc âm, mới là phù triện chính đạo, cậu sao lại vẽ bùa ở thời điểm thiếu âm?”
“Thì ra anh nói cái này.” Diệp Thiếu Dương có chút buồn bực, thầm nhủ còn tưởng hắn bị ngu rồi, gọi tên mình mãi.
“Giờ Tý hai khắc khởi phù, ba khắc lạc phù, lấy dương khắc âm, nói là không sai, nhưng cái này chỉ là thủ đoạn thường quy, đối phó tà vật bình thường thì được, anh cảm thấy dùng thủ đoạn thường quy, có thể chống đỡ được Hóa Xà?”
Tử Dương chân nhân ngơ ngác nói:
“Vậy cậu giờ Sửu khởi phù, âm khí quá nặng, không phải ngược lại dễ dàng bị nó lợi dụng sao?”
Diệp Thiếu Dương cười nói:
“Anh chỉ là biết một mà không biết hai, lấy âm chế âm, đây là thượng thừa phù đạo, phù có bát pháp thất biến, chỉ cần vận dụng thích đáng, có thể có vô số loại cơ biến, tôi dùng song âm làm phù, thái âm và thiếu âm một mạch quán thông, âm cực phản dương, chỉ có như vậy, mới có cơ hội chấn trụ Hóa Xà, khiến nó không ra được.”
Thần Dương chân nhân nói:
“Song âm làm phù tôi biết, nhưng mà âm cực phản dương thế nào. Tôi vẽ bùa hai mươi năm, cho tới bây giờ chưa từng nghe nói.”
Diệp Thiếu Dương nhìn hắn một cái, cũng lười nhiều lời.
Lý Lâm Lâm chen một câu:
“Cho nên ngươi không phải Thiên Sư.”
Thần Dương chân nhân á khẩu không trả lời được.
Diệp Thiếu Dương ở cửa hang tìm một khoảng đất bằng phẳng, ở bên trên đốt ba đao giấy, dùng Thái Ất phất trần đem tro giấy trải ra, sau đó tay nâng một bát nước giếng sâu, dùng Thái Ất phất trần chấm, ở trên một tấm linh phù trống vẽ một bút sắc thủy phù, trong miệng một mặt niệm chú ngữ:
“Nhất bút thiên địa động, thần hồn định cát hung, cấp cấp như luật lệnh.”
Bút thứ hai là sắc bút phù.
“Nhị bút địa phủ khai, Cửu Thiên Huyền Nữ lai sắc lệnh, lục đinh lục giáp đáo đàn tiền, cấp cấp như luật lệnh!”
Bút thứ ba là sắc chỉ phù.
“Tam bút nhân hiển linh, thần bút huy sái, chúng thần hộ hữu, phong ấn quỷ huyệt, hàng ma phục tà, ngô phụng Thái Thượng Lão Quân cấp cấp như luật lệnh!”
Vẽ xong ba bút, trên trán Diệp Thiếu Dương nổi lên một luồng thần quang, ngón tay run rẩy, nắm Thái Ất phất trần, bắt đầu bôi vẽ ở trên linh phù, nhìn qua có chút điên.
Mọi người đứng ở một bên, nhìn nhau, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Bốn đạo sĩ kia càng chấn động không thôi, môn phù triện, nhìn như dễ dàng, nhưng bọn họ bình sinh vẽ đều là “bất định thức phù”, phù đầu, phù đảm, phù cước đều là một bút kéo qua, đơn giản mau lẹ, nhưng uy lực cũng có hạn.
Định thức phù, nói đơn giản là dùng để phong ấn hoặc bày trận, cách vẽ cực kỳ phức tạp, chỉ có bài vị Thiên Sư trở lên mới có thể lĩnh ngộ, trong đệ tử đời hai của Côn Luân sơn chỉ có một người biết vẽ, không lâu trước đây đã chết, đó là Lăng Vũ Hiên.
Giờ sửu hai khắc khởi bút, ba khắc đúng giờ lạc bút.
Diệp Thiếu Dương lau mồ hôi trên trán, nói:
“Được rồi!”
Bốn đạo sĩ vội vàng ghé lên nhìn, chỉ thấy trên linh phù một mảng lộn xộn, nhìn qua rất giống một bức tranh trừu tượng.
“Mấy người, đến tăng thêm chút sức.”
Diệp Thiếu Dương mệnh lệnh bốn người bọn họ cắn ngón tay, đều tự nhỏ một giọt máu ở trên phù đầu, tạo thành huyết trận, uy lực linh phù này sẽ lớn hơn nữa.
Diệp Thiếu Dương đem linh phù dán ở trên hang, tiếp theo ở trên tảng đá bên dưới đóng đinh vào một cây đinh dài bảy tấc, đem quả cân sắt treo ở bên trên, lại ở trên mặt đất cắm vào kiếm gỗ đào, đem một nắm lưu huỳnh rắc vào trong nước giếng cổ còn lại, mang ý thủy hỏa tương sinh, đem bát bày ngay ngắn phía dưới quả cân.
Cuối cùng đem một khối dây chuyền Hoàng Long Ngọc Tương Lộ tìm đến bày ở phía trước cái bát to, dùng đất bao phủ.
Ngũ Hành Thiên La Phù Trận, đại công cáo thành.
Diệp Thiếu Dương hài lòng phủi phủi tay, phía sau truyền đến thanh âm lo lắng của Mộ Thanh Vũ:
“Cái này, có thể nhốt được Hóa Xà?”
“Nhốt là không nhốt được, nhưng tuyệt đối có thể kéo dài một đoạn thời gian, đến lúc đó tôi có thể cách sơn đả ngưu đối phó nó.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, xoay người nói với bốn vị đạo sĩ:
“Mấy người dứt khoát ở lại chỗ này đi, thủ nơi này, Hóa Xà một khi xuất hiện, mấy người cứ gọi tôi, cũng có thể làm phép ngăn cản trước, chờ tôi xuống núi.”
Bốn người không có cách nào từ chối, đành phải đáp ứng.
Bình luận facebook