Tiểu Mã lưu luyến không rời tiễn bọn họ ra khỏi cửa, quỷ binh dọc theo đường đi gặp được ùn ùn hướng hắn hành lễ, Tiểu Mã cũng làm ra một tư thái cao cao tại thượng.
“Xem cậu đắc ý kìa.” Diệp Thiếu Dương nói.
“Khụ khụ, Tiểu Mã ca tôi tốt xấu cũng là thành chủ.” Tiểu Mã thừa dịp không có ai chú ý, hướng Diệp Thiếu Dương thè lưỡi, “Tôi trước kia luôn ảo tưởng xuyên việt về cổ đại, làm đại nhân vật, cậu biết không, hiện tại con mẹ nó chính là loại cảm giác này.”
Diệp Thiếu Dương cười ha ha, tuy Tiểu Mã mặc áo bào gầm, ăn mặc giống công hầu cổ đại, nhưng lại cho hắn một loại cảm giác quen thuộc.
“Ngu ngốc vĩnh viễn là ngu ngốc, mặc long bào cũng không giống thái tử!”
Ra khỏi Bạch Vân thành, hai bên nói lời từ biệt, Tiểu Mã xoa xoa tay, có chút khó có thể mở miệng nói: “Tiểu Diệp Tử, tôi nhờ cậu giúp tôi chút việc, cậu có thể hay không đáp ứng tôi...”
Diệp Thiếu Dương nói: “Đã thả rồi.”
Tiểu Mã sửng sốt nói: “Cái gì?”
“Cậu không phải muốn tôi thả Vương Bình sao.”
Tiểu Mã đỏ mặt nói: “Cậu đừng hiểu lầm, tôi hận cô ta thấu xương, sớm đã không có bất cứ cảm tình nào nữa, ngay cả hận cũng không còn. Hơn nữa lúc ấy tôi trúng mưu kế của cô ta, sai ở bản thân tôi. Tôi hiện tại không muốn có bất cứ liên quan nào với cô ta nữa, cho nên...”
“Nói nhiều như vậy làm gì, Vương Bình đã thả rồi.” Diệp Thiếu Dương nói, “Tôi lúc ấy nóng giận công tâm, mới đưa cô ta đi chịu hình, sau này cảm thấy không cần thiết, đã thả ra giao cho âm ty xử lý.”
Tiểu Mã xấu hổ cười cười.
Hai bên lưu luyến chia tay. Ba người bọn Diệp Thiếu Dương trực tiếp phá vỡ hư không, trở lại nhân gian.
Bản thân lão Quách đi phòng bếp rót chén nước uống, trở về nhìn thấy Diệp Thiếu Dương ngồi ở trên sô pha ngẩn người, bộ dáng có chút rầu rĩ không vui nói: “Sư đệ yên tâm đi, Tiểu Mã con người này tật xấu một đống lớn, nhưng bản tính không xấu, hắn sẽ không nhập ma.”
Diệp Thiếu Dương thở dài: “Đệ đã đồng ý để hắn ở lại Phong Chi Cốc, đệ sẽ không lo lắng. Đệ là đang cân nhắc, Đạo Phong làm như vậy, rốt cuộc là vì cái gì?”
Lão Quách vỗ vỗ bờ vai hắn, khuyên nhủ: “Đã đoán không ra, thì không cần nghĩ nữa, tương lai khẳng định có cơ hội biết.”
Nói xong đứng dậy cáo từ, trở về mân mê Quỷ thư số 1 của hắn.
“Một tuần sau, ta tới tìm đệ, đến lúc đó đệ dùng linh lực giúp ta ghi mấy bài hát vào, chúng ta làm ăn cái này coi như là khai trương, tương lai nhất định tài nguyên thành đống!” Lão Quách hưng phấn dị thường nói.
Diệp Thiếu Dương vươn tay về phía hắn nói: “Vậy sư huynh dự chi trước chút tiền cho đệ, đệ gần đây thật sự hết tiền rồi.”
Mua nhà tiêu hơn phân nửa tích tụ, chút tiền còn lại những ngày qua không ngừng hướng trong nhà mua thêm đồ, còn có bình thường ăn cơm uống nước, trong thẻ ngân hàng của mình hiện tại chỉ còn lại có ba chữ số.
Đối với chút tiền lẻ, lão Quách vẫn khá hào phóng, đáp ứng trở về gửi hai vạn tệ qua.
Vì tăng ca chế tác Quỷ thư số 1, lão Quách ngay cả nhà cũng chưa về, tới tiệm quan tài, ở cửa hướng biển hiện ghi lại đoạn video, gửi cho lão bà, để chứng minh bản thân ra ngoài lăn lộn.
Mở cửa cuốn, trong hai bình sứ trên bệ thờ lập tức bay ra hai bóng người, đáp ở trước mặt. Là hai con búp bê một nam một nữ.
“Đại thúc đã trở lại.” Hai người cực kỳ vui vẻ chào hỏi. Hai vị này là một đôi đồng nam đồng nữ Diệp Thiếu Dương lúc trước ở trong mộ Kiến Văn đế mang về, đều là tà linh, bởi vì không dễ xử lý, bị lão Quách đòi thu lưu, trông cửa hàng cho mình, đặt tên Tiểu Kim Tiểu Ngân, gọi mình đại thúc.
Lão Quách bình thường không thiếu đi âm, từ trên chợ quỷ đào được pháp dược quý trọng, dùng cho bọn họ tu luyện, tiến bộ rất nhanh.
Đôi tà linh này từ trong bản tâm mang ơn đối với lão Quách, cực kỳ cung kính, nhưng tâm tính đồng tử, ngẫu nhiên cũng rất bướng bỉnh, hay nói giỡn trêu cợt hắn.
Lão Quách đánh tiếng với bọn họ, mang một ít củ ấu quỷ trước đó lúc đi thuyền ở Ấm Thủy Hà thuận tay hái cho bọn họ, loại thực vật âm sinh này hấp thu âm khí trong sông Ấm Thủy, trưởng thành quả thực, tà vật sau khi ăn, có thể hấp thu âm khí trong đó, dùng để tu luyện.
Củ ấu quỷ ở vùng Ấm Thủy Hà tới gần âm ty đã sớm bị hái hết, nếu không có cơ hội xâm nhập Quỷ Vực, lão Quách cũng không có cơ hội hái được.
“Cảm ơn đại thúc!” Tiểu Kim Tiểu Ngân cầm củ ấu quỷ, hoan hỉ vui mừng rời khỏi.
Nghĩ đến Quỷ thư số 1 thực nghiệm thành công, Tiểu Mã cũng hoàn hồn rồi, lão Quách cảm thấy đây thật sự là song hỷ lâm môn, trong lòng khuây khoả, từ trong tủ bát lấy ra một chai rượu xái cùng một ít thực phẩm chín giữa trưa chưa ăn hết, tới trong sân, một mình thong thả ăn.
Vừa uống không đến một chén rượu, đột nhiên nghe được thanh âm kinh ngạc của Tiểu Kim Tiểu Ngân: người nào! Tiếp theo liền không có động tĩnh.
Trong lòng lão Quách kinh hãi, có thể khiến Tiểu Kim Tiểu Ngân quát hỏi, tuyệt đối không thể là người, vì thế đứng dậy trở lại sảnh, vén rèm lên, thò đầu nhìn, Tiểu Thanh Tiểu Bạch đều bị cố định ở giữa không trung, một bóng người từ giữa bọn họ đi qua.
Trong lư hương trên điện thờ phát ra ba tia sáng vàng, bắn về phía người này, kết quả cách hắn còn có vài bước đã ảm đạm xuống, như là bị cái gì hấp thu.
Người tới đi thẳng, đứng lại ở cửa, nương ánh trăng, lão Quách lúc này mới nhìn rõ dung mạo cùng trang phục của hắn, kinh hô một tiếng: “Đạo Phong!”
Đạo Phong liếc hắn một cái, đi đến trước cái bàn hắn uống rượu, ngồi xuống.
Lão Quách lúc này mới hồi phục tinh thần lại nói: “Đệ ngồi, ta đi lấy rượu cho đệ uống, ta ở chợ quỷ dùng năm cái bùa hộ mệnh đổi rượu ngon, đệ nhất định thích!”
Không đợi Đạo Phong mở miệng, đã đi phòng kho chuyển tới một cái vò.
Vò là màu da cam, dùng linh phù bịt nắp, bên trên còn chụp đất Quan Âm.
Đạo Phong đập vỡ nắp bùn, hít hít nói: “Bách Vị Tửu!”
Đem cái vò xách lên, trực tiếp ngửa đầu dốc, có rượu theo hai má hắn chảy xuống, làm ướt áo xanh trên người, rơi xuống đất, lại lập tức biến mất, không lưu lại một chút dấu vết.
Lão Quách nhìn hắn thống khoái uống rượu, cười lên, cảm khái ngàn vạn nói: “Đệ đã rất nhiều năm chưa tới chỗ này của ta, đệ còn nhớ rõ năm đó đệ ở Thạch Thành, thường xuyên đến tiểu viện này của ta, chính là trên cái bàn này, vài món rau, hai cân thịt đầu heo, hai anh em ta uống một bữa là mấy giờ...”
Đạo Phong buông vò rượu nói: “Sai rồi, thịt đầu heo là sư huynh ăn, đệ chỉ ăn chay.”
Lão Quách nói: “Đúng, đệ nói đệ là chủ nghĩa đồ chay, nói ăn một lần mỡ lợn là khó chịu.”
Đạo Phong nói: “Trời sinh.”
“Ta nói cho đệ một bí mật, đệ đừng đánh ta, thật ra vài lần ta rang lạc cho đệ, dùng đều là mỡ heo... Thứ nhất đỡ dính nồi, thứ hai ta là muốn xem xem đệ có phải thật sự ăn mỡ heo là khó chịu hay không, kết quả đệ chẳng bị làm sao cả!”
Nói xong tự mình cười phá lên.
Đạo Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái, điều này làm lão Quách cảm thấy càng thêm buồn cười.
Cười đến cuối cùng, hốc mắt lão Quách cũng đỏ rồi, hướng Đạo Phong chắp tay, “Giữa đệ với ta không cần lễ tiết, nhưng chuyện Tiểu Ngư, ta vẫn muốn nói tiếng cám ơn với đệ, mặc kệ đệ biến thành bộ dáng gì, ở trong lòng ta, vĩnh viễn đem đệ coi là em trai!”
Đạo Phong lại uống một ngụm rượu, nhìn hắn một cái nói: “Đệ có chuyện tìm sư huynh hỗ trợ, sư huynh có biện pháp nào không, chế tác một loại trang sức nhỏ, cho quỷ yêu tà linh đeo, dùng tu vi kích hoạt, có thể nói cho đối phương vị trí của mình.”
Bình luận facebook