Qua Qua ở ngay bên cạnh, ghé lên tò mò xem, nhìn thoáng qua, lập tức tức giận nói: “Vì sao điêu khắc thành hình dạng con ve!”
“Thiền thông thiện, có thể làm người ta thiền định tĩnh tâm, hơn nữa đường nét là dài, thích hợp thưởng thức.”
“Không được không được! Ta chính là ve, lão đại đừng chơi nó, muốn chơi thì chơi ta đi!”
Mỹ Hoa phì cười.
Diệp Thiếu Dương hung hăng trừng mắt nhìn Qua Qua một cái: “Cút sang một bên!”
Mỹ Hoa lại chọn cho Diệp Thiếu Dương vài món châm vàng thoa ngọc linh tinh các vật nhỏ nữ sinh thích, bảo hắn mang về tặng người.
Diệp Thiếu Dương rất hưởng thụ nói: “Đừng chỉ chọn cho ta, ngươi đi chọn cái quỷ khí cho bản thân đi.”
Mỹ Hoa nói: “Ta không cần những thứ này, binh khí tốt nữa, cũng chỉ có thể dùng một thứ, ta đã có Tiêu Dao Phiến ngươi cho ta, dùng rất vừa tay, không cần thứ khác nữa.”
Qua Qua cũng nói: “Ta có quỷ đao, cũng không thiếu binh khí, để cho bọn họ đi chọn đi.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Sao lúc trước đấu pháp, không thấy các ngươi dùng?”
Qua Qua nói cho hắn, hồn khí của bọn họ đều tế luyện ở trong một con suối phía sau núi Thanh Phong quan, đó là một dòng suối linh, có thể tăng lên linh niệm trên pháp khí và quỷ khí, nhưng mà tế luyện cần thời gian, chưa tới thời điểm, cho nên chưa lấy ra.
Quảng Tông thiên sư cũng vòng quanh một đống pháp khí đi tới đi lui, nhìn bọn họ chọn lựa.
Tiểu Bạch chọn một cây xương cá, rất sắc bén, vốn rất hài lòng, nhưng Tiểu Thanh nhắc nhở nàng, thứ này tuyệt đối đừng đưa ra ở trước mặt Chanh Tử, bằng không cô ấy nhìn thấy đồng loại mình bị làm thành quỷ khí, khẳng định trở mặt với nàng.
Tiểu Bạch nghĩ cũng thấy đúng, thu lại, tính dùng làm ám khí.
Hai huynh muội lăn qua lộn lại tìm kiếm quỷ khí vừa tay, có rất nhiều thứ cầm ở trong tay thử một chút, lại buông xuống.
Quảng Tông thiên sư đứng ở phía sau bọn họ quan sát.
Lúc này Tiểu Thanh cầm một đôi bảo kiếm, hai thanh kiếm một lớn một nhỏ, một cái nhìn qua lộ ra khí phách, một cái tương đối thanh tú, chính là một đôi, hoa văn trên vỏ kiếm đầy phong cách cổ xưa.
Tiểu Thanh vừa thấy đã thích, tay cầm một thanh tương đối dài kia, rút kiếm ra khỏi vỏ, lưỡi kiếm cũng không biết là chất liệu gì, thế mà màu trắng ngà, gần như trong suốt.
Tiểu Thanh đưa tay sờ sờ lưỡi, kết quả không ngờ quá mức sắc bén, tay bị cắt, một tia huyết quang lan ra ở trên lưỡi kiếm.
Trên lưỡi kiếm màu trắng ngà lại nổi lên một tia huyết quang màu hổ phách.
“Thần khí nhận chủ, đây chính là duyên, chúc mừng chúc mừng.” Quảng Tông thiên sư ở phía sau vuốt râu cười nói.
Tiểu Thanh thử vung kiếm, thất vọng nói: “Nhưng không có uy lực gì cả.”
Quảng Tông thiên sư nói: “Ngươi có phải thích dùng kiếm hay không?”
“Đúng vậy, xà yêu nhất tộc chúng ta từ xưa đến nay chỉ thích binh khí mũi nhọn, kiếm là không còn gì tốt hơn.”
“Vậy thì được rồi.” Quảng Tông thiên sư liếc một cái nhìn thấy Cửu Vĩ Thiên Hồ ở bên cạnh, nhịn không được mắc vào bệnh cũ, bắt đầu kéo đề tài: “Hồ vương, ngươi biết lai lịch hai thanh kiếm này hay không?”
Cửu Vĩ Thiên Hồ nói: “Không biết, chưa từng thấy lão yêu dùng, tựa như luôn chôn ở trong lòng đất.”
Quảng Tông thiên sư vuốt vuốt râu, đắc ý nói: “Ngươi biết đôi kiếm này sử dụng như thế nào hay không?”
“Ta đã nói không biết, còn hỏi!”
Cửu Vĩ Thiên Hồ lạnh lùng nói: “Ngươi biết thì nói: không biết thì thôi, dẫn hứng thú cái gì, hỏi tới hỏi lui!”
Sắc mặt Quảng Tông thiên sư nhất thời trở nên rất xấu hổ, nhưng đám người Diệp Thiếu Dương không đồng tình với lão, đều ở phía sau che miệng cười trộm.
Lão bình thường nói chuyện luôn dài dòng, thừa nước đục thả câu các kiểu, mọi người thấy lão là thân phận tông sư, một mực nhẫn nhịn, hôm nay cuối cùng gặp được người dám lên giọng với lão, cảm giác thật sự là trút giận.
Quảng Tông thiên sư ho khan hai tiếng nói: “Không so đo với ngươi.”
Xoay người nói với Tiểu Thanh Tiểu Bạch: “Hai thanh kiếm này, không phải sản vật của hồng hoang thế giới, mà là mỗ mỗ từ nhân gian mang đến, nghe nói là Càn Tương Mạc Tà đúc, thu thập Lê Sơn vân mẫu chi khí, luyện chế thành thực thể, bảo bối thế gian hiếm thấy, bản thân lão yêu không cần binh khí, chỉ đem cất chứa, cho nên đến nay chưa nhận chủ, gặp được các ngươi, là cơ duyên của nó, cũng là cơ duyên của các ngươi.”
Tiểu Bạch nói: “Ngươi vẫn chưa nói: thanh kiếm này lợi hại ở nơi nào nha?”
“Hai thanh kiếm này, là vân mẫu chi khí đúc ra, là ‘khí kiếm’, không phải để người dùng. Các ngươi là yêu, vừa lúc có thể khống chế, nếu ta không đoán sai, trên vỏ kiếm có pháp môn điều khiển.”
Hai người vừa nghe, mỗi người một thanh, lật đến mặt trái bắt đầu quan sát, chỉ thấy phần đỉnh của vỏ kiếm, dùng chữ triện viết tám chữ “Thiên chân địa tú, hóa khí vi kiếm”, hoa văn phía dưới nhìn qua như là trang trí, hoặc như là phù văn nào đó.
Tiểu Thanh nhìn chằm chằm những phù văn này, bắt đầu nghiên cứu, giống như đã nhập định, Diệp Thiếu Dương tò mò muốn đi lên xem, Quảng Tông thiên sư hướng hắn làm cái động tác tay chớ có lên tiếng.
Một lát sau, Tiểu Thanh thở dài một hơi: “Ta biết cái gì là hóa khí thành kiếm rồi!”
Một tay cầm kiếm, trong miệng thầm niệm một lần chú ngữ, trên lưỡi kiếm đột nhiên hiện lên một đạo tinh quang, nhanh chóng ngắn lại, tụ lại thành một mảng khí thể, bị Tiểu Thanh nâng trên tay, bàn tay khẽ động, khí thể đột nhiên từ đầu ngón tay lao ra, biến thành một cây trường kiếm rất nhỏ, giống như từ khí thể tạo thành.
“Hóa khí làm kiếm, thì ra là như thế này!”
Tiểu Thanh cầm trường kiếm, bắt đầu múa, khí kiếm chợt dài chợt ngắn, tản mát ra khí thế bức người.
“Kiếm tốt kiếm tốt, Tiểu Thanh thật sự là kiếm tốt mà!”
Chờ Tiểu Thanh múa kiếm kết thúc, Qua Qua lập tức vỗ tay khen.
Tiểu Thanh trừng mắt nhìn nó một cái nói: “Ngươi mới thật tiện!”
Tiểu Bạch tiến lên đoạt lấy một thanh kiếm khá nhỏ còn lại, kích động hỏi hóa khí thành kiếm thế nào. Sau khi Tiểu Thanh nói cho nàng, Tiểu Bạch cắt ngón tay trước, nhỏ ở trên mũi kiếm, tế luyện một phen, sau đó dựa theo tâm pháp Tiểu Thanh dạy, bắt đầu khống chế, kiếm trong tay quả nhiên cũng hóa thành khí kiếm, dùng đặc biệt vừa tay.
Quảng Tông thiên sư ở bên nhìn, vuốt râu nói: “Một đôi bảo kiếm này, tên là Thanh Phong Minh Nguyệt, vốn là một đôi, cùng nhau sử dụng, hô ứng lẫn nhau, linh lực càng mạnh thêm vài phần.
Thanh Phong là nam, Minh Nguyệt là nữ, hai thanh kiếm này, cũng chỉ có thể do nam nữ quan hệ đặc thù dùng, hoặc là huynh muội, hoặc là phu thê, tâm ý tương thông, mới có thể đạt được linh lực tăng thêm. Thanh kiếm này bị hai người các ngươi đoạt được, cũng là ý trời.”
Tiểu Thanh Tiểu Bạch nghe lão nói như vậy, càng thêm vui vẻ, yêu thích không buông tay đối với kiếm trong tay.
Diệp Thiếu Dương thấy bọn họ tìm được quỷ khí vừa tay, cũng rất hưng phấn, bảo đoàn người tiếp tục tìm, mình đem Quảng Tông thiên sư kéo đến một bên, Cửu Vĩ Thiên Hồ lập tức hiểu ý đi qua theo.
Diệp Thiếu Dương hướng nàng bĩu môi, nói với Quảng Tông thiên sư: “Cô ấy bị người đem tu vi phong ấn ở trong nội đan, hiện tại chỉ còn lại có hai thành tu vi, người mau làm phép, giúp cô ấy gỡ bỏ phong ấn.”
Quảng Tông thiên sư mặt lộ vẻ khó xử, cười khổ nói: “Nói thật, lão phu bất lực, Thượng Động Phong Yêu Thuật này, là một loại pháp thuật đơn hướng, chỉ có thể phong, không thể giải...”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe lập tức kêu lên: “Ngươi giỡn cái gì thế!”
Quảng Tông thiên sư buông tay, “Cô ấy hiện tại đã thành yêu phó của ngươi, mọi người người một nhà, ta nếu là có biện pháp, còn có thể giấu diếm ngươi hay sao?”
Bình luận facebook