*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Mã nhìn thoáng qua Từ Hàm Đan, nói tiếp: "Đêm hôm đó hắn không tới tìm em là bởi vì cha mẹ hắn giam hắn lại, sau hắn nghe nói em chết nên tất nhiên không tới chỗ hẹn ước. Cha mẹ hắn sợ hồn phách của em đi tìm hắn nên đã mời một pháp sư làm phép ở nhà, dán bùa trên cửa chính, ngăn cản em đến!”.
“Vương Tiểu Phi nói hắn vẫn còn thích em, tuy nhiên hắn còn nói người chết thì hết, hắn cũng không thể vì em mà ở giá cả đời, cho nên hắn đã từ từ thích cô gái mà mẹ hắn giới thiệu. Ba tháng sau khi em chết, bọn họ đã kết hôn, nếu không phải vì vợ hắn đang mang thai, anh đã tát hắn một phát chết luôn rồi!"
Từ Hàm Đan thất thần ngồi trên giường, nhìn mình trong gương, chua xót cười nói: "Vậy không cần phải lo lắng bộ dáng của mình như thế nào, mặc trang phục gì để gặp anh ấy rồi!".
Tạ Vũ Tình khuyên nhủ: "Cô chết, người ta tìm người yêu mới, dù rằng hơi sớm một chút, lại có vẻ tuyệt tình, hơn nữa cô người yêu kia… nhưng cũng không phải là không thể hiểu được!"
Tiểu Mã tiếp lời, hầm hừ nói rằng: "Mẹ nó, nếu chỉ như thế thì tôi tức làm gì? Vấn đề là tôi kể chân tướng cho hắn nghe, hắn cũng tin đấy, nhưng rồi hắn nói, người-quỷ khác biệt, hắn không muốn gặp em. Hơn nữa hắn đã có vợ, không tiện gặp mặt. Tôi liền bảo hắn chỉ cần gặp em một chút thôi, hắn vẫn kiên quyết mặc kệ, nói gì cũng xua đi, bảo có gặp cũng còn nghĩa lý gì!? Khốn khiếp thật, em vì hắn mà bỏ nhà ra đi, vì hắn mà chết, vì hắn mà chờ đợi lâu như vậy không thể siêu thoát, thế mà hắn vẫn không chịu gặp em dù chỉ một lần…”.
Từ Hàm Đan rốt cuộc không nhịn được nữa, khóc nức nở.
"Thật là một tên cặn bã!". Tạ Vũ Tình nghe xong cũng không chịu nổi: "Tiếc là hắn chưa phạm pháp, nếu không ta sẽ giết chết hắn! Phải rồi tên vô lại, hay là để ta giúp ngươi lấy ngày tháng năm sinh của hắn, ngươi câu hồn phách của hắn, tẩn hắn một trận!"
Tiểu Mã vội vàng nói: "Ý hay đó, giống như Trần Vũ lúc trước vậy, phải để cho hắn biết tay!"
Diệp Thiếu Dương còn chưa mở miệng, Từ Hàm Đan đã ngưng khóc, tỉnh táo lại, nói: "Kỳ thực tôi đã sớm biết anh ấy cố tình vứt bỏ tôi để ở bên cạnh cô gái khác, cho nên tôi mới muốn cùng anh ấy ra đi, tới miền đất mới, làm lại từ đầu. Bây giờ tôi mới biết là mình sai rồi, nếu như trái tim của một người đã không ở bên cạnh tôi, tôi có trói cũng không trói được!”.
Nàng thở dài, liếc mắt nhìn ba người, miễn cưỡng cười nói: "Ba vị, không cần tức giận vì tôi đâu, tôi chờ nửa năm chỉ vì muốn chờ kết quả cuối cùng, bất kể là kết quả gì, tôi cũng không hối tiếc. Lòng người khó đoán, ai cũng không thể tránh khỏi. Cám ơn mọi người đã giúp đỡ tôi, chấp niệm của tôi đến đây là kết thúc, đại pháp sư, hãy đưa tôi tới âm phủ trình báo."
Diệp Thiếu Dương gật đầu, an ủi vài câu, vẽ một đạo Dẫn hồn phù. Từ Hàm Đan khoát tay áo nhìn ba người, bám vào lá bùa, nhẹ nhàng bay ra ngoài cửa.
Vành mắt Tạ Vũ Tình có chút đỏ lên, trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: "Cô gái ấy thật sự quá khổ, tên vô lại, người ta ở dương gian lâu như vậy, đến âm phủ có bị phạt hay không?"
"Đương nhiên rồi, bất quá tôi đã làm dấu trên lá bùa, khi nàng ta đến gặp phán quan, phán quan nhất định sẽ để cho tôi chút mặt mũi mà xem xét giảm bớt trừng phạt!"
Tiểu Mã gào lên: "Vì sao không miễn toàn bộ nghiêm phạt? Em ấy có làm gì sai đâu?”
Diệp Thiếu Dương trừng mắt liếc Tiểu Mã, nói: "Sao không làm sai? Nàng không phải bị người ta câu hồn, lại vì chấp niệm quá sâu mà không xuống âm ty trình báo, một mực ở lại nhân gian, tuy tình ngay lý gian nhưng cũng đã phạm sai lầm!"
Tiểu Mã không phục, hừ một tiếng nói: "Bất công quá, Từ Hàm Đan si tình phạm sai lầm, còn tên phụ bạc kia thì sao?".
Diệp Thiếu Dương trầm giọng nói: "Ai bảo cậu hắn không bị gì? Thay lòng đổi dạ, vứt bỏ người yêu, đồng thời gián tiếp hại chết nàng, pháp luật dương gian không quản được, thế nhưng sau khi chết sẽ bị âm ty nghiêm phạt thích đáng, nếu so với án phạt của Từ Hàm Đan chắc chắn không chỉ gấp mười lần!"
Tiểu Mã và Tạ Vũ Tình nghe xong, bất bình trong lòng cũng trở nên giảm bớt.
"Aizzz, hỏi thế gian tình là gì...", Tiểu Mã còn muốn cảm khái một chút, Diệp Thiếu Dương đã đá một cước vào mông cậu.
"Bớt nhảm đi, lo mà làm chính sự!"
"Đúng đúng, tôi phải đi thu tiền của lão chủ quán trước!". Tiểu Mã lập tức thay đổi bộ dáng, mặt mày hồng hào chạy ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương và Tạ Vũ Tình thu dọn đồ đạc xong thì đi đến phòng khách, Tiểu Mã đang giúp chủ quán thao tác máy vi tính, chuyển sáu vạn vào tài khoản ngân hàng của cậu. Xong việc, lão chủ quán cười khổ méo mó, "nhiệt tình" tiễn bọn họ rời đi.
Ăn xong điểm tâm, Diệp Thiếu Dương phân phó cho Tiểu Mã cất tiền, dựa theo địa chỉ mà Từ Hàm Đan đưa cho chuyển ba vạn đến cho cha mẹ nàng. Bởi vì được một vạn cho nên Tiểu Mã rất vui vẻ làm người chuyển tiền, gọi một chiếc taxi tới rồi rời đi.
Diệp Thiếu Dương ngồi trên xe của Tạ Vũ Tình lấy ra La Bàn Âm Dương nghiên cứu, chiếc xe chạy một vòng trên con đường chính quanh thôn.
"Làm vậy có thể tìm được trận pháp kia hay không?". Tạ Vũ Tình không hiểu hỏi, liếc nhìn La Bàn Âm Dương, mặt trên có rất nhiều kim và chỉ số đồng hồ, trông hoa cả mắt.
Diệp Thiếu Dương nói: "Rất đơn giản, mục đích của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận là bố trí nhiều phân trận, mỗi phân trận hấp thu tà khí tại nơi nó thiết lập, dùng để sửa đổi phong thuỷ. Vì vậy phân trận của Ngũ Quỷ Bàn Sơn Trận nhất định phải là nơi có tà khí nồng đậm nhất, cho nên dùng La Bàn Âm Dương rất dễ tìm thấy."
Tạ Vũ Tình "À" một tiếng, lại hỏi: "Tà khí là cái gì?"
"Quỷ khí, thi khí, yêu khí, âm khí, oán khí, tất cả đều thuộc về tà khí. Mau rẽ trái!"
Tạ Vũ Tình lái xe qua một con đường nhỏ bên trái, đi được khoảng một trăm mét thì dừng lại trước một tòa nhà, hai bên tòa nhà có hai con đường nhỏ, nàng chợt hỏi: "Đi đâu tiếp?”.
"Không đi đâu hết, chính là bệnh viện này!". Sắc mặt của Diệp Thiếu Dương trầm xuống.
"Ở đây?". Tạ Vũ Tình nhìn tòa nhà bệnh viện, quan sát nửa ngày, nói rằng: "Có gì đâu?"
Diệp Thiếu Dương lấy ra một lọ Thất Tinh Thảo phun vào mắt của Tạ Vũ Tình, nói rằng: "Nhìn đi!"
Tạ Vũ Tình dụi dụi mắt, vừa mở mắt ra, nhất thời hít vào một hơi thật sâu: Toàn bộ bệnh viện bị bao phủ bởi một tầng khí đỏ như máu.
"Đây là..."
"Quỷ khí, dung hợp với mùi máu tanh!". Diệp Thiếu Dương lắc đầu, cười khổ: "Quỷ khí nồng nặc như vậy, xem ra đối thủ của chúng ta lần này sẽ là một con ác quỷ. Chỉ cần không giống Quỷ ăn thi là tốt rồi!".
Hai người xuống xe đi tới trước cửa bệnh viện, nhìn kỹ lại, bệnh viện có một cái sân rất lớn, toàn bộ tòa nhà cao khoảng năm, sáu tầng, quy mô không nhỏ. Tạ Vũ Tình giải thích, bệnh viện này tuy thuộc một trấn nhỏ nhưng lại là bệnh viện lớn nhất trong tất cả các trấn, cho nên quy mô mới lớn như thế.
Diệp Thiếu Dương nhíu mày: "Quy mô càng lớn thì lại càng phiền phức cho việc điều tra, xem ra tôi phải ở nơi này thêm mấy ngày. Cô có cách nào liên hệ với lãnh đạo bệnh viện hay không, gọi bác sĩ y tá nào đó để phối hợp điều tra?"
Tạ Vũ Tình nói: "Hơi phiền toái, để ta lợi dụng thân phận cảnh sát thử xem!”
Nói xong, hai người đi vào cửa bệnh viện. Đột nhiên phía sau vang lên một âm thanh: "Diệp Thiên sư?"
Diệp Thiếu Dương quay đầu lại nhìn, một tiểu loli mặc đồng phục y tá, cười tủm tỉm đang nhìn hắn. Trông có vẻ hơi quen mặt, ai vậy?
Bình luận facebook