Một con cương thi ở thời điểm tập kích hắn phá vỡ lan can rỉ sắt, Diệp Thiếu Dương vừa lúc mượn cơ hội, đem bọn nó lục tục đẩy hết xuống, cúi người nhìn, con nào cũng rơi nát bét.
“Cứu mạng, cứu mạng!”
Trong phòng vang lên tiếng kêu của vài nữ sinh.
Trương Tiểu Nhị lập tức muốn đi qua, Diệp Thiếu Dương ngăn hắn, từ trên lan can bị cương thi phá vỡ dùng sức bẻ xuống một ống tuýp, cắm vào trong vòng đập cửa, để cửa không ra mở ra từ bên trong.
“Anh làm gì vậy!” Trương Tiểu Nhị buồn bực nói.
Một tay Diệp Thiếu Dương cầm ống tuýp nói: “Em biết bọn họ là ai?”
“Bọn họ...” Trương Tiểu Nhị đột nhiên nghẹn lời, đúng vậy, cái này vốn là một không gian hư ảo, sao có thể có người bị nhốt ở bên trong?
“Chúng tôi là học sinh nơi này mà, van xin mấy người, mau cứu chúng tôi đi ra ngoài!”
Học sinh??
Xuyên thấu qua khe cửa, Diệp Thiếu Dương thấy được những khuôn mặt trẻ tuổi, quay đầu nói với Trương Tiểu Nhị: “Vô luận xảy ra chuyện gì, nghe anh!”
Trương Tiểu Nhị gật gật đầu.
Diệp Thiếu Dương lúc này mới rút ra ống tuýp trên vòng đập cửa, bên trong có một đợt thanh âm chuyển cái bàn cái ghế, sau đó cửa bị mở ra, một đám muội tử xuất hiện ở sau cửa, ai cũng vẻ mặt hoảng sợ nhìn qua.
Diệp Thiếu Dương chú ý đánh giá một phen, đám nữ sinh này có mười mấy người, đại bộ phận mặc là đồng phục học sinh tay áo dài giống với trên người bọn cương thi, cũng có người trang phục tự do, màu sắc quần áo đều rất trắng, hình thức rất quê, như là trang phục niên đại bảy tám mươi.
“Hai vị đồng chí, các người là ai?” Một nữ sinh để tóc dài trùm vai cầm đầu hỏi.
Trang phục của nữ sinh này, như là loại mỹ nữ trên lịch treo tường niên đại tám mươi, có vẻ so với nữ sinh còn lại mới hơn chút, một mái tóc ngắn vừa phải, cũng tỏ ra tươi mát hơn so với thuần một sắc bím tóc.
Trương Tiểu Nhị vừa nghe, lập tức xua tay nói: “Tôi tuy nữ hán tử, nhưng tuyệt đối không phải đồng chí!”
“Em đi qua bên!” Diệp Thiếu Dương xông về phía trước một bước, hỏi ngược lại: “Mấy người là ai?”
“Chúng tôi là học sinh nơi này, bởi vì trong trường học có thêm rất nhiều quái vật, gặp người là cắn, người bị cắn đều biến thành quái vật, tòa nhà này của chúng tôi, chỉ còn lại chúng tôi những người này, nếu mấy người muộn thêm một lúc, cánh cửa này cũng đã bị bọn chúng đập vỡ rồi!”
Nói xong, mười mấy nữ sinh đều khóc lên.
Trương Tiểu Nhị ngẩn người, đem Diệp Thiếu Dương kéo đến một bên, thấp giọng hỏi: “Sư phụ, đây là chuyện gì?”
“Anh không biết.” Diệp Thiếu Dương cũng là mặt nghệt ra, chuyện xảy ra trước mắt, cũng đã vượt qua nhận biết của hắn, trong thời gian ngắn không nghĩ ra được.
Một cái vấn đề trung tâm nhất là, những người này rốt cuộc là người thật, hay là trong ảo giác bị huyễn hóa ra?
“A a, bọn chúng đến rồi!” Có nữ sinh hét rầm lên. Diệp Thiếu Dương nhìn lại, có mấy con cương thi đã mò tới đầu cầu thang, tám phần là cái đám trước đó một mực đuổi theo mình.
Trốn ở chỗ này phải chết không thể nghi ngờ, chỉ có đào tẩu.
Mọi người đều biết một điểm này, đột nhiên có nữ sinh nói: “Tốt nhất có thể đi sân thượng, nơi đó chỉ có một cái thang, rút ra bọn chúng sẽ không thể đi lên!”
Toàn bộ mọi người trong lúc nhất thời đều nhìn Diệp Thiếu Dương. Tuy không biết hắn là ai, nhưng quá trình vừa rồi một mình hắn đối phó mười mấy cương thi, các nữ sinh này qua khe cửa đều đã thấy được.
Hiện tại, hắn là hy vọng của toàn bộ mọi người.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương đầy mờ mịt rối rắm, nhưng nhìn thấy nhiều cương thi như vậy đuổi theo, cũng chỉ có tạm thời gác lại những suy nghĩ đó, mặc kệ bọn họ là người hay quỷ, hay là vật hư ảo trong ảo cảnh, đem bọn họ cứu ra trước rồi nói sau, vì thế quay đầu nói với Trương Tiểu Nhị: “Em bảo hộ bọn họ, anh mở đường!”
Nói xong cầm ống tuýp xông ra ngoài.
Trương Tiểu Nhị xắn tay áo, ở trên đất nhìn một vòng, cuối cùng chọn một cái ghế gấp kim loại, thu lại, sau đó xách ở trong tay, đi ra ngoài theo.
Hành lang dù sao độ rộng có hạn, một mình Diệp Thiếu Dương ở phía trước chống đỡ, không có cương thi có thể xông qua.
Diệp Thiếu Dương vừa đánh vừa lui, đem đám cương thi kia đều dẫn tới một đoạn không có rào chắn, sau đó nghĩ cách đem bọn nó lần lượt đánh xuống, ngã thành thịt vụn.
Sau đó mang theo một đám nữ sinh bước nhanh chạy đến đầu cầu thang, vừa lúc gặp được đợt cương thi thứ hai chạy tới, Diệp Thiếu Dương đi lên ngăn trở, để các nữ sinh kia theo thang trèo bằng gỗ đi lên sân thượng.
Rốt cuộc chờ toàn bộ nữ sinh đều lên rồi, bản thân lại đi qua, đạp ba cái đã trèo lên, sau đó đem cây thang tính cả hai cương thi đuổi theo cùng nhau đá xuống.
“Cương thi không biết mình tự dựng thang sao?” Trương Tiểu Nhị ghé lên hỏi.
Vừa mới dứt lời, liền nhìn thấy mấy con cương thi chống cây thang dựng thẳng lên.
“Thứ đơn giản, bọn chúng biết, chỉ là đầu óc không tốt lắm.”
Diệp Thiếu Dương chờ cây thang dựng lên, đá qua một cước, cây thang bị đổ, tiếp theo lại được dựng lên...
Như thế lập lại vài lần, cây thang bằng gỗ bị gãy đoạn giữa, không thể dựng thẳng lên nữa, Diệp Thiếu Dương lúc này mới thở phào nhẹ nhõm một hơi, đặt mông ngồi bệt xuống đất.
Mười mấy nữ sinh nhất thời xông tới, hướng hắn nói lời cảm tạ.
“Trời ạ, anh bị thương rồi!” Một nữ sinh kêu lên.
Diệp Thiếu Dương cúi đầu nhìn, là trên cánh tay không biết khi nào bị rạch ra mấy vệt.
Mấy nữ sinh vừa thấy, lập tức lui qua một bên, một nữ sinh nức nở nói: “Anh bị chúng nó cào bị thương, sẽ biến thành quái vật giống với chúng nó!”
“Sẽ không.” Diệp Thiếu Dương giải thích: “Máu của tôi khá đặc thù, thi độc không có cách nào lây nhiễm.”
Nhưng mười mấy nữ sinh vẫn tránh thật xa, không dám tới.
Chỉ có nữ sinh ăn mặc thời thường nhất kia ngồi xuống ở trước mặt hắn, thân thiết hỏi hắn cần xử lý vết thương như thế nào.
“Không cần xử lý, tin tưởng tôi, tôi không có khả năng lấy tính mạng mình ra giỡn.”
Nữ sinh nghe thấy hắn nói như vậy, trong lòng cũng thêm vài phần tin tưởng, đánh giá cao thấp hắn nói: “Đồng chí - không đúng, tôi nên gọi anh là bạn học nhỉ, anh là trường chúng tôi sao?”
“Tôi ở trường cách vách.” Diệp Thiếu Dương quyết định tạm thời không nói thật với họ, thuận miệng có lệ: “Tôi đến trường các cô tìm một bạn học, sao lại biến thành bộ dạng này, khắp nơi đều là cương thi.”
Nữ sinh đó thở dài nói: “Trước các anh không có việc gì sao?”
“Chúng tôi... Không có việc gì, ổn cả.”
“Vậy là chúng nó còn chưa rời khỏi trường học chúng tôi, vì sao chứ?”
Diệp Thiếu Dương nhún vai, tỏ vẻ mình không biết.
“Cô nương tên là gì?”
“Tôi tên Đặng Tuệ, anh không biết tôi?” Cô nương có chút kinh ngạc.
Diệp Thiếu Dương càng thêm kinh ngạc: “Chúng ta là lần đầu gặp mặt nhỉ, tôi vì sao phải biết cô?”
Đặng Tuệ cười cười: “Không có gì.”
Một nữ sinh bên cạnh nghe thấy bọn họ đối thoại, chen một câu nói: “Cô ấy là tổng đại biểu sinh viên Thạch Thành, còn từng đi Bắc Kinh xuyến liên, đài phát thanh nhân dân cũng từng làm phát thanh, anh sao có khả năng không biết cô ấy?”
Xuyến liên? Đó là cái gì vậy?
Nhưng, Diệp Thiếu Dương ít nhiều cũng hiểu, nữ sinh tên Đặng Tuệ này, hẳn là học sinh rất nổi tiếng, lập tức cười cười nói: “Thì ra cô chính là bạn học Đặng Tuệ, ngưỡng mộ đã lâu nha, không biết hai chúng ta ai lớn, cô là sinh năm bao nhiêu?”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook