“A...”
Trương Tiểu Nhị hét rầm lên, tình cảnh Lưu Minh không sai biệt lắm với cô, hai người đều ngồi ở trên đất, bịt tai, thể hội một loại thống khổ như thần thức bị xé rách...
“Tâm nhược băng thanh, thiên tháp bất kinh, nhĩ thanh mục minh, bách tà bất thanh!”
Thanh âm Diệp Thiếu Dương như một dòng suối mát, chảy vào trong tai Trương Tiểu Nhị cùng Lưu Minh, nhất thời đem thanh âm đáng sợ kia đuổi ra ngoài, ngẩng đầu nhìn về phía Diệp Thiếu Dương, thấy hai tay hắn kết ấn, không ngừng niệm chú ngữ.
Hai mắt đột nhiên mở, rút ra Câu Hồn Tác, vung ra ngoài, cuốn lấy phần hông thi thể đối diện kia.
Tay trái cắt qua ngón giữa, bôi một phát lên Câu Hồn Tác, máu tươi nháy mắt hóa sương mù, bám vào trên Câu Hồn Tác, trong lúc nhất thời linh lực tăng mạnh.
“Câu hồn khẩn, tác mệnh cấp, tà ma quỷ yêu mẫn vu vô hình, trứ!”
Vận khí cương khí, dùng sức kéo, chỉ nghe ‘roẹt’ một tiếng, vô số dây leo khống chế thi thể nháy mắt mất đi hoạt tính, buông rũ ở trên mặt đất, lại bị linh lực Câu Hồn Tác ăn mòn nhanh chóng hóa thành nước mủ.
Diệp Thiếu Dương cuối cùng nhẹ nhàng thở ra, vừa muốn đi qua đem da người trên mặt đất nhặt lên xem, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng Trương Tiểu Nhị: “Sư phụ cẩn thận!”
Nhìn lại, thì ra là những dây leo đó từ trong bọc mủ mọc ra, đột nhiên cấp tốc sinh trưởng, như xúc tua hướng mình vươn tới.
Diệp Thiếu Dương không chút hoang mang, lấy ra bốn lá bùa, vẽ bốn tấm Địa Hỏa Phù, phân biệt hướng phương hướng khác nhau đánh tới, rơi ở trong dây leo, lập tức cháy lên địa ngục liệt hỏa.
“Ti ti...” Dây leo bị đốt cháy vặn vẹo qua lại, nhưng cũng khó thoát khỏi vận mệnh bị đốt trọi, cuối cùng cũng chỉ hóa thành tro tàn.
Diệp Thiếu Dương lợi dụng lửa yểm hộ, tả xung hữu đột, dùng Diệt Linh Đinh không ngừng chém đứt dây leo ở ngoài lửa.
Sau một khoảng thời gian, dây leo thực vật trong ao còn sót lại không có mấy, lúc này linh lực của Địa Hỏa Phù cũng hao hết, Diệp Thiếu Dương đang muốn đem bọn nó một lưới bắt hết, dây leo sót lại đột nhiên co rúm một trận, hướng tới một góc của cái ao co rút vào, rất nhanh không thấy bóng dáng.
Diệp Thiếu Dương tìm được xẻng, đuổi theo, đem vôi phụ cận dọn sạch, nhìn qua, phía dưới là một cái đường ống nước xuống, bảo Trương Tiểu Nhị đi qua, cầm đèn pin soi, lúc này mới phát hiện bên trong tất cả đều là xương người vỡ vụn, đã vỡ thành cặn, còn có rất nhiều thi trùng làm tổ ở bên trong, một mảng trứng trùng trắng bóng, người nhìn da đầu phát tê.
Cái đường ống này là làm từ xi măng, có một ống nước loang lổ vết rỉ đi thông phía dưới, Diệp Thiếu Dương theo ngọn nguồn tìm, phát hiện ống dẫn dán sát viền cái ao, một đường cong qua, ở ngoài độ cao mặt nước, nối vào một cái máy bơm nước loại nhỏ, máy bơm rỉ sét đã không thể nhìn nổi.
Diệp Thiếu Dương đem Lưu Minh đi đứng đã không vững gọi lên, hỏi mới biết được, vừa rồi dây leo rụt về đi lỗ thủng kia, chính là đi thông cửa ra nước của suối phun.
Trương Tiểu Nhị vừa nghe, lập tức hỏi: “Thứ đó có thể tiến vào suối phun hay không, sư phụ chúng ta mau đi xem!”
“Vô dụng, thứ đó đã là vật sống, khẳng định đào tẩu rồi, chúng ta từ nơi này lại vòng qua, còn đi đâu mà tìm?”
“Nó sẽ trốn vào đâu?”
“Cái khác không biết, thứ này tựa như không thể rời khỏi nước, chẳng qua đường nước ngầm chính là nơi tốt nhất để đi.”
Diệp Thiếu Dương nghĩ một phen, lập tức gọi điện thoại cho lão Quách, nói vị trí của mình, bảo hắn lập tức tới đây một chuyến. Sau đó lại gọi cho Tạ Vũ Tình, nói qua về chuyện phát hiện thi thể, dù sao tham dự đến có người tử vong, phải báo cảnh sát. Tạ Vũ Tình cũng tỏ vẻ lập tức tới đây.
Bản thân Diệp Thiếu Dương đứng ở giữa hồ nước, bắt đầu nhìn xung quanh, lúc trước thực vật giống dây thường xuân đầy toàn bộ ao, ngay cả một cái lá cây cũng không lưu lại. Chỉ có bốn phía vách ao bị đốt cháy biến thành màu đen, ghi lại một chiến đấu ghê người mới vừa rồi.
Diệp Thiếu Dương đi đến giữa ao nước, dùng Câu Hồn Tác nhấc lên thi thể trên mặt đất - hiện tại đã là một tấm da người, ở trên mép ao trải ra.
Lưu Minh và Trương Tiểu Nhị đều là lần đầu tiên nhìn thấy da người thật sự, trong lòng khẩn trương không thôi, nhưng nghĩ lại, thứ này ít nhất hiện tại sẽ không động đậy nữa, mới thoáng thả lỏng một chút.
Diệp Thiếu Dương dùng Diệt Linh Đinh đẩy ra bụng thi thể, cầm đèn pin hướng bên trong soi một cái, kết quả trong bụng rỗng tuếch, nội tạng, xương cốt và mỡ hết thảy đều không thấy nữa, vì thế nghĩ đến ở trong thông đạo ống nước nhìn thấy một đống xương cốt kia, tám phần chính là của thi thể này.
“Đây không phải cương thi sao, vì sao hiện tại nhìn qua chỉ là một tấm da người?”
Trương Tiểu Nhị khó hiểu hỏi.
Diệp Thiếu Dương nói: “Cái này căn bản không phải cương thi!”
“Không phải? Không thể nào sư phụ, vừa rồi nó còn rõ ràng công kích anh?”
Diệp Thiếu Dương nói: “Anh mới đầu cũng cho rằng là cương thi, cho nên dùng Định Thi Phù xử lý hắn, nhưng hoàn toàn không có phản ứng.”
Trương Tiểu Nhị nói: “Có thể hay không là cương thi này quá lợi hại, một lá bùa không định được?”
“Trên đời này có lẽ có cương thi anh định không được, nhưng trúng bùa của anh, hoàn toàn không có phản ứng, tuyệt đối không có.”
Diệp Thiếu Dương lạnh nhạt nói, trong giọng nói lộ ra một loại tự tin trắng trợn.
“Thi thể này có thể hành động, hoàn toàn là chịu loại cỏ kia khống chế. Mọi người nhìn thấy chưa, máu thịt trong cơ thể hắn, đều đã bị hút khô rồi, vị nào thảm hại hơn.” Nói xong cầm đèn pin soi nửa khuôn mặt bày ở trên bệ cái ao lúc trước: “Chỉ còn lại có nửa khuôn mặt. Tôi lúc trước cho rằng trong ao có cương thi ăn bọn họ, hiện tại ngẫm lại có thể là sai rồi, ăn thịt người không phải cương thi, mà là loại cỏ kia.”
Trương Tiểu Nhị giật mình, dùng đèn pin soi lỗ nước xuống cuối cùng đám cỏ kia biến mất nói: “Chúng ta ở trong suối phun nhìn thấy máu, chẳng lẽ chính là loại cỏ này đang ăn thịt người sao?”
“Rất có khả năng.”
“Nhưng cửa tháo nước là thông, vì sao nước nơi này sẽ không chảy ra chứ?”
“Có lẽ, cửa tháo nước này chính là sào huyệt của đám cỏ kia lúc trước, bên trong nhiều trứng thi trùng như vậy chính là chứng cứ rõ ràng. Có thể lúc nó ăn thịt người, thân thể dời ra, thả ra một chút nước dính máu, sau lại bịt lại...”
Trương Tiểu Nhị lập tức nói: “Nhưng suối phun là cần áp lực của máy bơm nước mới có thể phun ra nước, chẳng lẽ máy bơm nước từng mở?”
Diệp Thiếu Dương nghe vậy kinh ngạc, đứng dậy tới phía trước máy bơm nước loang lổ vết rỉ, hướng đèn pin kiểm tra một hồi, cũng nhìn không ra nguyên cớ gì, trong lòng càng thêm nghi hoặc: chẳng lẽ có người cố ý mở bơm, dùng suối phun phun ra máu?
Về phần mục đích, Diệp Thiếu Dương chỉ có thể nghĩ đến một cái, đó là dẫn tới sự chú ý.
Vì thế một vấn đề khác lại tới: dẫn tới sự chú ý của ai?
Chỉ từ kết quả đến xem, rõ ràng là dẫn tới mình chú ý, chẳng lẽ nói, có người hy vọng mình phát hiện bí mật trong cái ao trữ nước này, nhưng vì sao không hiện thân nói thẳng với mình?
Nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ là một mớ tơ vò, dứt khoát tạm thời mặc kệ, tới phía trước nửa khuôn mặt kia, cầm đèn pin soi nói: “Hiện tại hàng đầu là xác định thân phận của hai người bị hại này. Lưu hiệu trưởng, ông có thể cung cấp manh mối gì không?”
“Cái này...” Lưu Minh sắc mặt thảm thiết nhìn nửa khuôn mặt kia, hít sâu một hơi, dời ánh mắt đi nói: “Không có bất cứ dấu hiệu đặc thù nào, vậy cũng không cách nào xác định, chỉ mong không phải học sinh của chúng tôi.”
Truyện đang hot:
Tình Nhân Đẳng Cấp Thế Giới
Vợ Cũ Quay Lại: Tổng Tài Biết Sai
Cám ơn các bạn đọc đã ủng hộ
Top truyện hay nhất do độc giả bình chọn trên
Vietwriter.com
Bình luận facebook