Diệp Thiếu Dương nhìn thoáng qua Lưu Minh mặt trắng như tờ giấy nói: “Rất bất hạnh nói cho ông, học sinh bị hại không phải hai người, là bốn người.”
Lưu Minh đặt mông ngồi bệt xuống đất, trên mặt không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh, thất thanh lẩm bẩm: “Phen này xong rồi, xong rồi...”
Tạ Vũ Tình nói: “Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long, không phải chết ở trong ao trữ nước sao, vậy là cái gì đem bạn cùng phòng bọn họ giết chết, lại vì sao phải làm như vậy?”
Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: “Rất có khả năng, giống với hai người kia, là loại thực vật địa ngục kia hạ thủ.”
Di động đột nhiên vang lên, Lưu Minh ngẩn người, nghĩ đến tâm sự gì, căn bản không có công phu đi tiếp, nhưng di động vang mãi, sau khi tắt lại vang lên.
Lưu Minh đành phải tiếp nghe, “alo” một tiếng, lẳng lặng nghe, vài giây sau, thân thể to béo của hắn đột nhiên từ trên mặt đất ngồi dậy, thất thanh kêu lên: “Điều đó không có khả năng, ngươi xác nhận một lần nữa!”
Đầu kia của điện thoại lại nói gì đó, cạch một tiếng, di động của Lưu Minh rơi xuống đất, ánh mắt dại ra nhìn phía trước, thì thào: “Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long, còn sống.”
Ba người bọn Diệp Thiếu Dương vừa nghe, chấn động không thôi.
“Sao có khả năng!” Trương Tiểu Nhị kinh ngạc nói.
Lưu Minh nói: “Là thật, vừa rồi gọi điện thoại tới là phụ đạo viên của bọn họ, tôi sau khi điện thoại tới, cô ấy cố ý tới lớp nhìn thoáng qua, nói cho chúng ta biết cô ấy nhìn thấy Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long đang trên lớp...”
Diệp Thiếu Dương cũng nói: “Sao có khả năng!”
Tạ Vũ Tình nói: “Nếu Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long còn sống, vậy da người, mặt người trong thủy phòng, liền nhất định không phải của bọn hắn, bằng không không có cách nào giải thích.”
Trương Tiểu Nhị cướp lời: “Nào có khéo như vậy, chúng ta tìm lầm người, lại cố tình gặp hai người cũng bị cương thi ăn?”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương mơ hồ dâng lên một tia dự cảm bất hảo, nói với Tạ Vũ Tình: “Nơi này giao cho chị, bọn tôi đi tìm hai người kia!”
Một hơi chạy đến dưới lầu, Diệp Thiếu Dương lại nghĩ tới cái gì, trở lại trên lầu, cầm di động chụp một bức đặc tả cho cả hai người chết, lúc này mới rời nhà.
Tạ Vũ Tình đuổi theo ra, ghé vào trên lan can hô: “Chị bảo Kỳ Thần ở ngoài cổng trường chờ cậu, cậu nhất định phải mang theo hắn!”
Diệp Thiếu Dương đáp ứng, cùng Lưu Minh và Trương Tiểu Nhị bước nhanh tới ngoài cổng trường, Kỳ Thần cùng một đồng nghiệp khác đã chờ ở nơi đó, lập tức đón, gia nhập vào bọn họ.
Tới dưới tòa nhà dạy học, một nữ trung niên lập tức đi về phía Lưu Minh, Lưu Minh cũng không giới thiệu, nhưng nghe bọn họ đối thoại, Diệp Thiếu Dương lập tức biết được bà chính là phụ đạo viên lớp Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long.
“Hiệu trưởng Lưu, các người đã muộn một bước, bọn Ngô Nhạc đã đi rồi.” Phụ đạo viên nói: “Vừa tan học, tôi thử ngăn bọn họ, kết quả không ngăn được.”
“Đi rồi? Đi đâu?” Lưu Minh vội hỏi.
“Tôi hỏi bọn họ không nói, còn mấy trò đi theo phía sau hai người, bọn họ nói muốn đi hầm trú ẩn trên núi thám hiểm.”
Trong lòng Diệp Thiếu Dương chợt trầm xuống, nghĩ tới loại thủy sinh thực vật đến từ địa ngục kia, kêu lên: “Không tốt, mấy học sinh đó có nguy hiểm!”
Xoay người bước đi, đột nhiên nghĩ đến mình căn bản không biết hầm trú ẩn ở đâu, vì thế hỏi Lưu Minh.
“Em từng đi, em dẫn đường!” Trương Tiểu Nhị xoay người bắt đầu chạy.
“Chờ một chút!”
Diệp Thiếu Dương lấy ra di động, tìm ra ảnh chụp vừa rồi chụp người chết, bảo phụ đạo viên phân biệt.
“A, đây là học sinh lớp chúng tôi, Lâm Đan cùng Trần Hạc.” Phụ đạo viên từ trong ảnh chụp nhìn ra được sự khác thường, vội hỏi: “Bọn họ làm sao vậy?”
“Bọn họ cùng Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long, có phải chung một ký túc xá hay không?” Diệp Thiếu Dương chưa trả lời vấn đề của bà.
Phụ đạo viên nghĩ nghĩ nói: “Đúng, bốn người bọn họ cùng một ký túc xá, về sau chuyển ra ngoài ở...”
Diệp Thiếu Dương cùng Lưu Minh và Trương Tiểu Nhị ba người nhìn nhau, ánh mắt đều có chút ảm đạm.
Lưu Minh thất thanh nói: “Tại sao có thể như vậy!”
“Đi thôi, đi tìm bọn họ, phải nhanh một chút!”
Ba người bỏ lại phụ đạo viên còn đang ngẩn người kia, cùng đám người Kỳ Thần chạy ra ngoài trường.
“Cần lái xe tới đây hay không?” Kỳ Thần hỏi.
“Đường núi không chạy được xe, tôi dẫn mọi người đi qua đường nhỏ.”
Trương Tiểu Nhị vừa chạy vừa hỏi Diệp Thiếu Dương: “Sư phụ, nói như vậy hai người chết vừa phát hiện này, cũng là chết ở trên tay loại thực vật địa ngục kia, sau đó bị hút khô máu thịt?”
“Đúng vậy!”
“Nhưng, Ngô Nhạc và Sở Tiểu Long kia, không phải đã chết sao, chỉ còn lại có một tấm da người... Hiện tại mang theo các học sinh lên núi, là ai?”
“Đương nhiên là giả!”
“Giả? Có ý tứ gì?”
“Anh làm sao biết được, mau một chút, các học sinh đó có nguy hiểm!”
Liên tục chạy, từ cửa nhỏ ra ngoài, trực tiếp lên núi.
Hầm trú ẩn ngay tại đáy một ngọn núi giữa vùng núi, bị một khoảng cỏ dại che phủ. Bởi vì Thạch Thành từng là khu chịu không kích nặng nề, cho nên hầm trú ẩn rất nhiều, chỉ cần là vùng núi đều có.
Nhìn về phía bên trong hầm trú ẩn, bên trong có ánh sáng, nhìn qua như là đèn pin.
“Đã đi vào rồi, chúng ta cũng đi vào!”
Diệp Thiếu Dương tiếp nhận đèn pin Kỳ Thần đưa, lập tức lao vào, kết quả đi chưa được mấy bước, ánh sáng đối diện càng lúc càng gần, còn kèm theo một đợt tiếng thở dốc.
Diệp Thiếu Dương lập tức lui ra ngoài, người ở bên trong nhanh chóng lao ra, là hai nữ sinh, cùng một nam sinh, nhìn thấy đám người Diệp Thiếu Dương vây ở bên ngoài, rõ ràng bị dọa giật mình, nhưng nhìn thấy Kỳ Thần cùng hai đồng nghiệp mặc cảnh phục, lập tức buông lỏng sự cảnh giác.
Tuy không biết bọn họ vì sao sẽ ở nơi này, nhưng ít ra cảnh sát là có thể ỷ lại.
“Cảnh quan, mau đi cứu người, bên trong có người rơi xuống nước, ở bên trong!” Hai nữ sinh bắt lấy Kỳ Thần, cực kỳ kích động nói.
“Bên trong có nước? Đừng vội, từ từ nói.” Kỳ Thần an ủi.
Một nam sinh bên cạnh coi như bình tĩnh, nói nhanh: “Bên trong có cái hố nước đọng rất lớn, bạn học của chúng tôi không cẩn thận ngã vào, có một bạn học đang nghĩ cách cứu viện, nhưng không kéo được người rơi xuống nước, chúng tôi đều không biết bơi, đành phải đi ra tìm người thi cứu, mấy người mau đi cứu bọn họ đi!”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe, lập tức hiểu chân tướng, giữ chặt nam sinh kia hỏi: “Người rơi xuống nước tên là gì?”
“Mấy người không quen biết đâu.”
“Nói!”
“Ngô Nhạc!” Một nữ sinh trả lời.
Diệp Thiếu Dương hít ngụm khí lạnh, cùng đám người Trương Tiểu Nhị nhìn lẫn nhau, cầm đèn pin lại lần nữa lao vào.
Trương Tiểu Nhị, Kỳ Thần theo sát sau, để lại hai thủ hạ cùng Lưu Minh ở bên ngoài chiếu cố mấy học sinh, đồng thời cũng tránh xảy ra chuyện ngoài dự liệu, đem đám người Diệp Thiếu Dương chặn ở trong hầm trú ẩn.
Chạy bên trong không bao xa, Diệp Thiếu Dương chợt nghe thấy bên trong truyền đến tiếng bọt nước sôi sục, còn có người kêu cứu mạng.
Diệp Thiếu Dương chạy vội lên, xuyên qua hành lang, tới một đoạn tương đối trống trải, đèn pin chiếu sáng tới, trong đó quả thật có một cái hố nước, đại khái lớn bằng nửa cái sân bóng rổ, như là sàn lõm xuống sinh ra, bên trong có nước đọng đục ngầu, hai người ở trong nước, ôm nhau ngụp lặn.
Bình luận facebook