“Tôi không biết sẽ thế nào, dù sao loại chuyện này chưa từng xảy ra, ít nhất tôi chưa từng nghe nói, nhưng người sống hít vào chướng khí, nhất định sẽ tạo thành thương tổn thật lớn, ngay cả tôi vừa rồi hít vào một ít, cũng cảm thấy rất không thoải mái.”
Trương Tiểu Nhị nghe tới đây, cầm chặt cổ tay Diệp Thiếu Dương nói: “Sư phụ sẽ không chết chứ?”
Diệp Thiếu Dương lườm nguýt cô, gọi điện thoại cho lão Quách, đem tình huống đơn giản rõ ràng nói cho hắn, bảo hắn kiếm thêm một ít lưu huỳnh cùng lá ngải tới đây.
Lão Quách lúc này đã dọn xong cái ao trữ nước, ngay tại trong trường học, hỏi vị trí xác thực, chỉ chốc lát đã chạy tới.
Hắn tỏ vẻ đã thông báo đồ đệ Lâm Tiểu Hiền, lát nữa đem đồ đưa tới, đi đến trước mê chướng nghiên cứu hồi lâu, cũng vẻ mặt kinh ngạc, trở lại bên người Diệp Thiếu Dương, hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ tính làm thế nào?”
Diệp Thiếu Dương tựa vào một thân cây ngồi, mắt nhìn mê chướng nói: “Mê chướng dễ thanh lý, lưu huỳnh cùng lửa lá ngải khô có thể hấp thu tất cả tà khí, đối với mê chướng cũng không thành vấn đề, nhưng nơi này đã có mê chướng, nói rõ phía dưới nhất định sinh trưởng Ma Tâm Thảo, vừa rồi huynh chưa tới, đệ đã xem một phen, dựa sát bức tường có một dãy cống thoát nước, nhắm chừng Ma Tâm Thảo là sinh trưởng ở dưới đó, chỉ là không dễ thanh lý.”
Mỹ Hoa nghe tới đây, cắn cắn môi nói: “Lão đại, thật sự không được tôi sẽ vào cống thoát nước thanh lý.”
“Cô đi theo tôi, không phải để làm cái này, tôi không thể cho cô chịu ủy khuất, bằng không lòng tôi bất an, việc này không nhắc nữa.” Diệp Thiếu Dương quyết đoán nói.
Mỹ Hoa nghe xong, trong lòng cảm động nói: “Vậy làm sao bây giờ?”
“Thật sự không được thì dùng biện pháp ngu ngốc.”
Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn về phía Lưu Minh nói: “Ông đi giúp tôi tìm một ít công cụ đến, tôi đem gạch bên trên cống thoát nước cạy hết ra, tìm từng khối từng khối.”
Không đợi Lưu Minh mở miệng, lão Quách nói: “Đệ làm như vậy tốn công rất nhiều!”
“Không có cách nào cả, hai ta cùng nhau đi.”
“Ta cũng không làm!” Lão Quách rụt cổ lại nói: “Được rồi, hay là phái bảo bối của ta ra trận đi.”
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: “Bảo bối gì?”
Lão Quách từ trong túi quần lấy ra một cái hồ lô, mở nút lọ ra, một đôi xúc tu lập tức vươn ra.
Thất Vĩ Ngô Công!
Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen nói: “Cái này hữu dụng?”
“Hữu dụng. Đến đến, cho ta một cái lá cây Ma Tâm Thảo.”
Diệp Thiếu Dương lập tức lấy ra một cái lá cây cho hắn, lão Quách đem lá cây đưa đến bên miệng con rết nói: “Ngon đấy, ăn đi.”
Con rết ngửi ngửi, lập tức bắt đầu nhai nuốt.
Tạ Vũ Tình từng thấy Thất Vĩ Ngô Công không ít lần, thấy lạ mà không lạ nữa. Trong lòng Trương Tiểu Nhị và Lưu Minh chấn động, mở to mắt nhìn chằm chằm.
“Thứ này thật ghê tởm nha, ui ui, nó ăn cái này có thể bị độc chết hay không?” Trương Tiểu Nhị có chút lo lắng nói.
“Cô quá coi thường nó rồi. Con rết này của tôi, thích nhất hấp thụ tà khí, mặc kệ là thi khí quỷ khí yêu khí hay là cái gì, đều có thể hấp thu chuyển hóa thành tu vi, hôm nay vừa lúc đại bổ.”
Vừa nói, vừa yêu thương vươn ngón tay ra, sờ sờ sọ não đỏ tới ngả màu tím của con rết.
“Nó cắn người không?” Trương Tiểu Nhị nghe hắn nói như vậy, không khỏi tò mò, cũng đưa tay đi sờ.
Con rết lập tức dựng thẳng râu, hướng nàng phát ra thanh âm “ti ti”.
“Cô đừng làm bậy!” Lão Quách lập tức đem hồ lô cầm tránh ra: “Cắn cô một phát, bảy giây là chết!”
Vỗ nhẹ nhẹ hồ lô nói: “Ra đi!”
Con rết theo hồ lô bò đến trên cánh tay lão Quách, hầu như dài bằng cánh tay, sau lưng đen nhánh tỏa sáng, bên trên còn mọc không ít đốm màu đỏ, phía cuối cái đuôi phân nhánh, chia ra làm sáu, tản mát ra một loại hào quang màu u lam.
“Thực ghê tởm!” Vài người đều lùi về phía sau.
Lão Quách chỉ vào Trương Tiểu Nhị nói: “Đến, vị tỷ tỷ này muốn làm quen ngươi, người một nhà, đi qua chào hỏi.”
“Đừng mà đừng mà!” Sau khi nhìn thấy toàn thân con rết, Trương Tiểu Nhị hoàn toàn từ bỏ ý tưởng trêu nó, khẩn trương khua hai tay, kết quả con rết cong lưng, loáng cái nhảy đến trên cánh tay nàng, theo bả vai bò lên trên.
“Sư phụ cứu mạng!” Trương Tiểu Nhị sợ tới mức sắp khóc, nhưng lại sợ chọc giận Thất Vĩ Ngô Công, không dám động thủ với nó, ra sức cầu cứu với Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nháy mắt tóm chặt đầu Thất Vĩ Ngô Công, Thất Vĩ Ngô Công theo bản năng co rụt lại, làm ra tư thái phòng ngự, cái đuôi vung qua vung lại.
Diệp Thiếu Dương ghê tởm nhất những thứ nhiều chân, nhìn cũng có chút da đầu phát tê, kiên trì quát: “Súc sinh thành thật chút!”
Thất Vĩ Ngô Công quay đầu thấy là hắn, lập tức ngoan ngoãn chuồn trở lại trên người lão Quách.
“Mọc ra sáu cái đuôi rồi. Trâu bò nha.” Diệp Thiếu Dương lúc này mới chú ý tới số lượng cái đuôi của Thất Vĩ Ngô Công, than thở.
Thất Vĩ Ngô Công sáu cái đuôi đã mở ra linh trí, nhưng chịu giới hạn bởi thân thể, linh trí không thể hoàn toàn mở ra, chỉ có tu thành bảy đuôi, sau khi trải kiếp, mới có thể biến ảo hình người.
Động vật cấp thấp, bao gồm côn trùng ở trong, tu luyện lên đều khó khăn hơn so với động vật có vú nhiều. Nhưng chỉ luận tu vi, con rết sáu đuôi này, ít nhất tương đương với một con quỷ thủ bậc hai.
“Được rồi, nhớ kỹ hương vị vừa rồi chứ, đi đi, đến trong cống thoát nước, ăn sạch sẽ loại cỏ đó.”
Ở dưới lão Quách điều khiển, Thất Vĩ Ngô Công bò trên mặt đất, bò vào trong sương mù.
“Cỏ kia rất lợi hại, biết chủ động công kích người ta, sủng vật này của ông đừng chết ở bên trong đó.” Trương Tiểu Nhị tốt bụng nhắc nhở.
Lão Quách nói: “Lợi hại nữa cũng chỉ là thực vật, nếu không có người khống chế, cũng chỉ là năm bè bảy mảng, muốn đối phó bảo bối này của tôi không dễ dàng đâu.”
Tạ Vũ Tình mắt trợn trắng nói: “Ông đừng gọi nó bảo bối được không, ghê tởm như vậy.”
“Cô biết cái gì, ngoại hình đều là túi da, chúng ta phải nhìn thấy nội tâm của nó...”
“Xì, ông trâu bò như vậy, ông nuôi con rết to vậy, lão bà ông biết không?”
Lão Quách nhất thời không hé răng.
Đợi một hồi, Lâm Tiểu Hiền gọi điện thoại tới, lão Quách đi đón, hai người đều vác một cái túi tới, đổ xuống đất, đủ số lượng lá ngải khô cùng lưu huỳnh.
Diệp Thiếu Dương tự mình đem hai món đồ điều phối tốt, đưa tới giữa mê chướng, dùng Địa Hỏa Phù điểm hỏa.
Quá trình thiêu đốt kéo dài nửa giờ, phạm vi mê chướng càng co càng nhỏ, cuối cùng bị hoàn toàn thiêu đốt sạch sẽ.
Diệp Thiếu Dương đi vào một lần, chưa phát hiện bất cứ điều gì khác thường, sau đó quay về, vừa lúc nhìn thấy lão Quách lấy ra một cái bình sứ nhỏ, đang hướng trong một cái bát đổ vào chất lỏng màu đỏ.
“Cái gì vậy?” Diệp Thiếu Dương hỏi.
“Máu gà, dùng để gọi con rết.”
Diệp Thiếu Dương vừa nghe liền hiểu, gà cùng rết là thiên địch, rết lợi hại nữa cũng sợ gà sống, nhưng rết lại thích nhất hương vị máu gà thịt gà.
Sau khi đổ máu gà, lão Quách dùng lửa bùa nung đáy bát, máu gà bốc hơi lên, một mùi máu tươi khó ngửi lan ra.
Lão Quách đốt một điếu thuốc, tràn đầy lòng tin đợi một hồi, chỉ thấy một cái thân thể đen bóng từ phụ cận phía dưới một cái nắp cống thoát nước bò ra, thân thể tròn trịa, so với trước đó béo hơn rất nhiều.
Kết quả bò đến một nửa, đột nhiên thân thể bị lật, ngã trên mặt đất bất động.
Bình luận facebook